Quyển 5 - Chương 79-81: 【48】 Không cẩn thận, tự bộc lộ bí mật
Editor: Tâm Thường Lạc
"Buông tôi ra, a a a!" Kiều Niệm Chiêu gần như phát điên mà giãy giụa, sợ tới mức nước mắt lại nổi lên.
"Mang cô ấy vào thang máy, lầu chín." Giọng điệu căn dặn của Cận Tử Kỳ đầy lạnh lùng.
Kiều Niệm Chiêu không thoát khỏi sự kiềm chế của bảo vệ, chỉ có thể quay sang Cận Tử Kỳ kêu to: "Buông tôi ra, buông tôi ra, Cận Tử Kỳ, tôi không muốn đi lên, không muốn đi lên!"
Lúc này đi lên, không khác nào đụng vào họng súng của Cận Chiêu Đông, hậu quả có thể nghĩ là biết.
Kiều Niệm Chiêu vừa nghĩ tới ngày hôm qua độ mạnh mẽ trên bàn tay của Cận Chiêu Đông khi tát ở trên mặt mình, hai chân có chút như nhũn ra, cô ta không ngừng nói thầm: "Không thể đi lên, ba sẽ đánh chết tôi, sẽ đánh chết tôi!"
Cận Tử Kỳ lại không chút nào đồng tình với bộ dáng ngây thơ đáng yêu đó của cô ta, nhấn nút thang máy, yên lặng chờ đợi thang máy tới.
Toàn thân Kiều Niệm Chiêu càng không ngừng run rẩy, dứt khoát cũng bình nứt không sợ bể, nhìn chằm chằm Cận Tử Kỳ chất vấn: "Cận Tử Kỳ, rốt cuộc chị muốn thế nào? Mau bảo họ thả tôi ra!"
Cận Tử Kỳ liếc cô ta một cái, nhẹ nhàng nói một câu, "Lúc này cũng không thể thuận theo cô!"
Kiều Niệm Chiêu trợn mắt nhìn cô, bởi vì thái độ của Cận Tử Kỳ là không thèm đếm xỉa đến mà xấu hổ, chợt nhào tới, cắn răng nghiến lợi, "Là chị, nhất định là chị, đều là do chị làm, có đúng hay không!"
Khí thế của cô ta ào ào, đôi mắt đỏ bừng, giống như một con mãnh thú ở trong lồng sắt đang giãy giụa gầm thét điên cuồng.
Cận Tử Kỳ dễ dàng tránh đi, bảo vệ thấy Kiều Niệm Chiêu khóc lóc om sòm, không còn khách khí mà giữ lấy hai cánh tay của cô ta nữa, khẽ kéo cô ta qua bên cạnh, Kiều Niệm Chiêu thoáng sơ sẩy, lập tức bị quăng đi qua.
Kiều Niệm Chiêu không kịp đứng vững, thét lên một tiếng kinh hãi, cả người đã bị va vào vách tường, ngũ tạng lục phủ trong cơ thể giống như bị lệch vị trí, kích động một trận đầy đau đớn.
Cận Tử Kỳ mắt lạnh nhìn Kiều Niệm Chiêu tóc tai bù xù, "Cô tốt nhất đàng hoàng một chút cho tôi! Có lời gì thì nói với ba đi, tỏ ra ngang ngược với tôi làm gì? Đừng giống như con chó điên đi khắp nơi cắn người!"
Hành động của Kiều Niệm Chiêu bị khống chế, chỉ có thể nổi giận đùng đùng mà nhìn cô chằm chằm.
Cửa thang máy mở ra, Cận Tử Kỳ đi vào trước, nhưng lại giơ tay lên ý bảo bảo vệ dừng bước.
"Vì suy nghĩ cho an toàn của tôi, anh vẫn nên dẫn cô ta đi một lượt khác thôi."
Bảo vệ tỏ ý hiểu mà gật đầu, tay càng nắm chặt Kiều Niệm Chiêu, lực đạo lớn đến mức cánh tay Kiều Niệm Chiêu xuất hiện máu ứ đọng, nhưng anh ta tuyệt không thương hương tiếc ngọc, người phụ nữ trong thang máy mới là chủ thuê của anh ta.
Kiều Niệm Chiêu không dám tin mà nhìn Cận Tử Kỳ thản nhiên ở trong thang máy.
Trước khi Cận Tử Kỳ ấn xuống nút đóng cửa, thì liếc cô ta một cái, "Cô tốt nhất ở chỗ này xét lại mình đi."
"Tôi xét lại mình cái gì? Tôi căn bản không sai, đây hết thảy, đều là do các người bày ra hãm hại tôi!"
Cận Tử Kỳ cười lạnh mà nhìn Kiều Niệm Chiêu còn không biết sai: "Kiều Niệm Chiêu, xem ra đến bây giờ cô vẫn chưa thấy rõ tình thế. Nói như vậy được rồi, bây giờ, đứng mặt đối mặt với cô như vậy, tôi cũng cảm thấy xấu hổ."
Kiều Niệm Chiêu nghe vậy con ngươi co rụt lại dữ dội, ánh mắt cũng theo đó có chút tan rã.
Khi cửa thang máy đang khép lại, Cận Tử Kỳ lại nói: "Ngay cả tôi còn thấy như vậy, cô nói xem, nếu như đổi lại là cha đã bởi vì cô mà mất hết mặt mũi thì nên làm thế nào đối với cô đây?"
Sắc mặt Kiều Niệm Chiêu bỗng dưng trở nên trắng bệch như tờ giấy, nếu không phải là bảo vệ đỡ, chỉ sợ đã tê liệt mà ngã xuống mặt đất.
Mà bên kia Cận Chiêu Đông quả thật đã tức giận không hề nhẹ.
Từ trước đến nay ông thích sáng sớm sau khi tỉnh lại, đi ra ngoài dạo một vòng, mặc dù là ở Tam Á cũng không ngoại lệ.
Kết quả đi một vòng bên bờ biển, ông đến nhà hàng dùng cơm, mới vừa bước vào phòng ăn, lập tức nhìn thấy mấy vị lão thương nhân cốt cán ở thành phố S đều đã ngồi ở một bên cầm một máy máy tính xách tay mà chỉ chỉ trỏ trỏ bàn tán cái gì đó.
Trong đó cũng có người có quan hệ tốt với ông, Cận Chiêu Đông đi tới muốn cùng tham gia vào đề tài, "Có chuyện gì mới sao?"
Nhìn thấy ông đi tới rồi ngồi xuống, lúc này sắc mặt của vài người đều đã trở nên quái dị, vội vàng khép lại máy tính xách tay, cười hề hề mà khoát tay nói không có gì, cũng có người vỗ bờ vai của ông, bày ra một bộ mặt "chúng tôi thông cảm với ông".
Thậm chí, còn có thương nhân có chút đối đầu với ông, cười nói một cách quái dị: "Lão Cận à, công ty của các ông quý sau tiết kiệm được tiền quảng cáo rồi. Các người đều nhìn thử xem, ai nói lấy vợ thì phải cưới người đức hạnh tài năng, tôi thấy, cưới một người phụ nữ chuyện xấu bay đầy trời vĩnh viễn so với danh môn khuê tú thực dụng hơn, ông thấy đúng không, lão Cận?"
Lúc Cận Chiêu Đông vừa nghe những lời ám chỉ ngoài sáng, trào phúng trong tối này thì mặt lập tức đỏ lên, đã mơ hồ nhận ra được cái gì, không để ý những người khác ngăn cản, đoạt máy vi tính xách tay rồi mở ra, kết quả ——
Trong lòng Cận Chiêu Đông đột nhiên trầm xuống, ý cười bên khóe miệng cứng ngắc không đi.
Người đối đầu kia lại thích ý mà tựa vào ghế sofa, nhìn ông cười như không cười, "Lão Cận, tiếp liên tiếp được lên trang đầu, mặc dù đối với thị trường chứng khoán của Cận Thị sẽ có ảnh hưởng, nhưng tôi tin, dựa vào năng lực của ông, nhất định có thể chuyển thua thiệt tổn thất thành bổ sung tràn đầy! Mọi người nói đạo lý này có đúng hay không hả!"
Những người khác đều lúng túng cười cười, sờ sờ mũi của mình, rối rít kiếm cớ rời đi.
Cận Chiêu Đông ngồi ở chỗ đó, một mình đối mặt với máy tính xách tay, trên cổ nổi gân xanh, mặt sau khi thẹn quá thành giận thì đỏ bừng, trên màn hình mười bốn inch tràn đầy tin tức về Kiều Niệm Chiêu!
Có khách ngồi phía sau chỗ của ông, nhìn thấy tấm ảnh trên laptop, không nhịn được dùng dao nĩa chỉ chỉ, nghiêng đầu cùng bạn bè bàn tán: "Đó không phải Kiều Niệm Chiêu sáng nay lần nữa bùng nổ trên internet sao? Chậc chậc, không nghĩ tới nha, trong ngày thường nhìn thì ngọc nữ thanh thuần, không nghĩ tới kì thực là **, không biết ăn nằm với bao nhiêu đàn ông rồi!"
"Cô khẽ một chút! Bất quá tôi cũng rất đồng tình với chủ tịch Cận đó, thế nào lại sinh ra đứa con gái như vậy, quả nhiên, con riêng cuối cùng cũng không thể nuôi dạy ra cho tốt được như chân chính! Chủ tịch Cận này có thể cũng đang dằn vặt, trước đó không phải nói là kế nữ sao? Bây giờ lại phơi bày ra ngoài là ruột thịt, vị Cận phu nhân kia thật đúng là đáng thương, thay chồng nuôi dưỡng con gái riêng."
"Ai nói không phải chứ? Bất quá tôi nghe được tin tức, thật sự thì Cận phu nhân và chủ tịch Cận đã ly hôn, nếu không đứa con gái riêng này sao lại trắng trợn mà mang mẹ của cô ta xông vào yến hội trong đêm trước như vậy? Ai da, lần này đây, vị chủ tịch Cận thật là hồ đồ, để cho cái đứa con gái riêng này gây ra tai tiếng, những cái văn hay tranh đẹp trên mạng, bảo là lời đồn cũng không có mấy ai tin!"
Cận Chiêu Đông nhìn vào màn hình của máy vi tính xách tay, nghe những lời bàn tán sau lưng, trong lòng thít chặt, bàn tay đặt ở bên cạnh nắm chặt thành quyền, có người quen biết đi ngang qua hỏi thăm: "Chủ tịch Cận, thế nào lại ngồi ở chỗ này?"
Sau lưng, nhất thời yên lặng như tờ, mấy người vốn bàn tán hăng hái dồi dào lập tức bưng đĩa chạy trốn.
Cận Chiêu Đông cố nén lửa giận, buông hai quả đấm ra, đứng dậy, bình tĩnh hoà nhã mà vọt tới người nọ mỉm cười nói, "Tôi chợt nhớ tới có chút việc chưa xử lý, không ở lại lâu được, các vị cứ từ từ dùng cơm."
Nói xong, thì xoay người đi tới cửa nhà hàng.
Đến lúc ra khỏi nhà hàng, mặt Cận Chiêu Đông thì lập tức trầm xuống, bên trán gân xanh ẩn hiện, bấm điện thoại gọi cho Cận Tử Kỳ: "Con lập tức dẫn Niệm Chiêu đến phòng ba, ba có chuyện muốn hỏi nó!"
Nhà hàng ở bên cạnh khách sạn, phải đi qua một cái hành lang mới có thể trở lại khách sạn.
Cận Chiêu Đông đi không bao xa, đám phóng viên vốn là ngồi chồm hổm canh giữ ở bên ngoài khách sạn, thấy Cận Chiêu Đông tới đây, cũng như hồng thủy xông lên, giống như đã bắt được đầu đề cho ngày mai, hưng phấn chặn đường Cận Chiêu Đông lại.
Các camera, máy chụp hình của phóng viên đều đã nhắm ngay mặt Cận Chiêu Đông, chen lấn nhau mà hỏi lên: "Cận tiên sinh, xin hỏi ngài đã xem lời đồn đãi về lệnh thiên kim truyền đi trên mạng vào sáng nay chưa? Xin hỏi ngài có cảm tưởng gì?"
"Cận tiên sinh, xin hỏi đây không phải là đại biểu cho việc ông vô phương giáo dục chứ?"
"Cận tiên sinh, có phải là ngài ngầm cho phép lệnh thiên kim thủ đoạn tuyên truyền như vậy hay không? Nghe nói Cận Thị sắp tới sẽ khai phát đất xây dựng ở phía đông thành phố S, lần tuyên truyền này có phải bớt đi cho Cận Thị một khoản sức của không ít hay không?"
"Cận tiên sinh......"
Sắc mặt Cận Chiêu Đông tái xanh, mu bàn tay đang nắm chặt cũng hiện ra gần xanh dữ dội.
Bảo vệ của khách sạn cũng nhận ra được phía ngoài hỗn loạn, rối rít chạy tới xua đuổi phóng viên, Cận Chiêu Đông khôi phục tự do đi lại, lửa giận hừng hực mà đi về phía cửa chính, thầm mắng một câu: "Nghịch nữ!"
Bên trong căn phòng trên lầu, lúc Kiều Hân Hủy nhìn đến trên TV đưa tin, cả người mềm nhũn, ngồi sững ở trên giường, hộp điều khiển ti vi trong tay, thoáng không có cầm chắc liền rơi xuống thảm trải sàn.
Thậm chí thông qua những tin tức trên TV, bà ta có thể đoán được bộ dạng nổi trận lôi đình của Cận Chiêu Đông.
Bà ta chịu đựng tay chân run rẩy, chạy đến trước bàn đọc sách mở máy vi tính ra, khi bà ta nhìn thấy tên của con gái nằm trên bảng tìm kiếm nóng nhất trên mạng, mí mắt nhảy lên thình thịch, tùy ý mở ra một bản tin, lúc nhìn thấy những điều mà người viết đã miêu tả về mình, Kiều Hân Hủy rốt cuộc khống chế không được mà toàn thân và tứ chi đều lạnh như băng.
Là ai? Rốt cuộc là người nào làm?
Đây nhất định là có dự mưu, nếu như chẳng qua chỉ là ngẫu nhiên bị người ta chụp được, không thể nào đợi đến ngày giờ này mới đưa ra ánh sáng!
Rốt cuộc là người nào, tại sao dùng trăm phương ngàn kế mà đối phó mẹ con bà ta như vậy?
Kiều Hân Hủy nhanh chóng xem
tin, bên trong chỉ ra mình là kẻ đầu sỏ phá hủy hôn nhân của vợ chồng chủ tịch Cận Thị, còn đưa ra ánh sáng chứng cứ Kiều Niệm Chiêu là con gái riêng, bên cạnh đó còn là chứng cớ liên quan, khiến cho không người nào có thể chối cãi!
Hiển nhiên bà ta cũng nhìn thấy những lời lẽ chửi bới con gái mình lung tung trên mạng, lật xem tiếp vài trang, nhưng lại không có ai đứng về phía mẹ con họ, tất cả đều giơ cao lá cờ đạo đức để công kích hai mẹ con bà ta!
Vành mắt Kiều Hân Hủy đỏ hồng, mọi người đều có lòng trắc ẩn, những tin tức này bị phơi bày ra, nhất định là người hết sức thống hận mẹ con bà ta, nếu không sẽ không làm đến tuyệt tình như vậy!
Nhất định là nó, trừ nó ra thì còn có ai sẽ thống hận bà ta như vậy?
Trong đầu Kiều Hân Hủy hiện lên một cái tên ——
Cận Tử Kỳ......
Kiều Hân Hủy cắn răng nghiến lợi, đôi môi rỉ ra tia máu đỏ tươi.
Đến lúc Kiều Hân Hủy vội vàng vọt tới phòng của Cận Chiêu Đông, đã nhìn thấy Cận Tử Kỳ ngồi ở trên ghế sofa bên cạnh cửa sổ sát đất, đang thong thả ung dung mà uống từng hớp nước trong tách trà.
"Đến rồi?" Nghe được tiếng bước chân rối loạn, Cận Tử Kỳ cười khanh khách mà ngẩng đầu nhìn sang.
Tầm mắt của Cận Tử Kỳ di chuyển chậm rãi từ hai tay đang nắm chặt của Kiều Hân Hủy sang khuôn mặt trắng bệch của bà ta, ý cười trên mặt mình sâu hơn, "Tôi đang muốn gọi người đi kêu dì Hân, thì dì Hân đã bước tới."
"Mẹ!" Kiều Niệm Chiêu bị bảo vệ khống chế khi nhìn lên thấy Kiều Hân Hủy thì khóc ầm lên.
Kiều Hân Hủy trông thấy con gái bị bảo vệ lôi kéo đứng ở trong góc, trái tim lập tức nhảy lên, giận đến đầu tóc run rẩy, nhưng đối mặt với Cận Tử Kỳ đầy cường thế, chiếm ưu thế, bà ta không thể không hạ mình.
"Tử Kỳ, ở đây không có người khác, con có thể để cho an ninh buông Niệm Chiêu ra không?"
Cận Tử Kỳ vẫn ung dung mà nhấp chút nước ấm, nhìn Kiều Hân Hủy nhếch mày: "Cũng là bởi vì nơi này không có những người khác, tôi mới không dám dễ dàng buông con gái dì ra, ai biết, bây giờ con gái dì có phải đã phát rồ rồi hay không?"
Kiều Hân Hủy nắm chặt hai quả đấm, hít sâu một cái: "Tử Kỳ, Niệm Chiêu cũng là em gái của con mà!"
"Dì Hân." Kêu xong một tiếng này, lại không có câu sau, Kiều Hân Hủy cũng thầm sinh đề phòng.
Cận Tử Kỳ cũng không bận tâm, thưởng thức tách trà, ý cười bên khóe miệng lạnh dần: "Xin đừng đặt tôi với Niệm Chiêu chung một chỗ, Niệm Chiêu là con gái dì sinh ra, về phần mẹ của tôi, bây giờ còn đang ở thành phố S."
Vốn đang có thể duy trì mặt ngoài khách sáo, nhưng lần nữa cho các cô chung một chỗ, đừng trách miệng cô lại nói lời ác!
Kiều Hân Hủy có phút chốc cứng đờ, nhưng rất nhanh lại khôi phục như cũ, ngắm nhìn bộ dáng con gái chịu hết tủi thân, nhẫn nại nói với Cận Tử Kỳ: "Bây giờ xảy ra chuyện lớn như vậy, không phải thời điểm nội chiến!"
"Chuyện lớn như vậy? Thì ra là dì Hân cũng biết con gái của dì gây ra chuyện lớn như vậy."
Mặt Kiều Hân Hủy liền biến sắc, "Tử Kỳ, con lúc nào cũng vội vã không phải là chuyện tốt, dì biết con bởi vì chuyện của mẹ con mà đối với dì vẫn luôn oán hận cho tới bây giờ cũng chưa từng giảm bớt, nhưng Niệm Chiêu, con không thể khoan dung một chút sao?"
Nhưng Cận Tử Kỳ thật giống như không thấy, tiếp tục đứng dậy chuyển sang ngoài cửa sổ, qua hồi lâu, mới quay người lại.
Cô quan sát dáng vẻ Kiều Hân Hủy bất chấp khó khăn kiên trì đến cùng, bật cười, đối với lời nói này ngược lại rất là tán thành, nếu không phải là Kiều Niệm Chiêu, hôm nay cô nhất định không mang cái bộ dáng này!
"Dì Hân, lời này của dì ngược lại có đạo lý. Không có Niệm Chiêu, nói không chừng tôi đã cùng Hành Phong kết hôn, sinh được đứa con, bây giờ chắc cũng đang nháo nhào mà ly hôn đấy. Có cô ta, tôi mới có cuộc sống hạnh phúc hôm nay."
Nói xong, chính cô gật đầu mạnh một cái, nói tiếp: "Từ phương diện này mà suy tính, nên tạ ơn cô ta thật nhiều."
Đối mặt Cận Tử Kỳ rõ ràng khiêu khích, Kiều Hân Hủy đang cố gắng khắc chế nóng nảy, bà ta thở ra từng ngụm từng ngụm, tiến tới gần: "Rốt cuộc cô muốn làm thế nào, mới có thể buông tha cho mẹ con chúng tôi?"
"Dì Hân nói lời này có phần không công bằng, cái gì gọi là tôi không buông tha các người?" Cận Tử Kỳ đưa mắt nhìn Kiều Niệm Chiêu, "Bây giờ mang đến cho nhà họ Cận tai tiếng chính là con gái dì, nên tôi mới là người cầu xin các người buông tha cho nhà họ Cận, buông tha cho cha tôi."
"Cận Tử Kỳ, cô đổi trắng thay đen, nghe nhìn lẫn lộn! Đều là chính cô đang làm chuyện xấu!"
Đôi mắt của Kiều Niệm Chiêu liên tục xuất hiện vẻ phần nộ rất là hữu thần, trừng Cận Tử Kỳ gắt gao, đáng tiếc không thoát khỏi bảo vệ, bản thân Kiều Hân Hủy khó giữ nổi, chớ nói chi là giải cứu cô ta nữa!
Cận Tử Kỳ không nói thêm nữa, cô không muốn dùng võ mồm lãng phí tinh lực của mình, cũng không muốn tranh chấp vụn vặt với hai người trước mắt kia, cô làm như không thấy Kiều Hân Hủy ở trước mặt, cứ thế mà đi lướt qua, cầm điều khiển từ xa mở ti vi lên.
Kiều Niệm Chiêu đại khái là bị thái độ xem mình như không khí của cô chọc giận, quơ múa hai tay, "Thế nào, chột dạ? Thật ra thì cô không thừa nhận, trong lòng chúng ta cũng đã chấp nhận! Hao tổn tâm huyết, bất quá là vì muốn đuổi tôi cùng mẹ tôi ra khỏi nhà họ Cận, Cận Tử Kỳ, cô cho rằng âm mưu quỷ kế của cô sẽ được như ý sao?"
Cận Tử Kỳ nhếch khóe miệng lên, "Trí tưởng tượng của cô thật đúng là hay, không bằng suy nghĩ nhiều thêm xem một lát cha sẽ đối phó với cô thế nào đi, về phần có phải làm bộ hay không tôi không biết, nhưng tôi tin rằng, giấc mộng hào môn của cô đã vỡ nát!"
Sắc mặt Kiều Niệm Chiêu trắng bệch, câu nói đầu tiên của Cận Tử Kỳ đã đâm vào trong tử huyệt của cô ta, vừa nghĩ tới sau này mình đều phải mang cái danh con gái riêng, Kiều Niệm Chiêu ức chế không được mà muốn phát điên.
Bàn tay quơ múa vèo vèo trên không trung, mỗi một cái đều đánh vào người của bảo vệ, cuối cùng đạp tới một cước vào đáy quần của bảo vệ thật mạnh, bảo an đau đớn khó nhịn, hung hăng mà tát xuống một cái: "Con điên thối tha!"
"Niệm Chiêu!" Kiều Hân Hủy nhìn thấy Kiều Niệm Chiêu bị đánh đến đầu óc choáng váng, vội vàng nhào qua.
Kiều Niệm Chiêu bị tát xuất ra hai hàng máu mũi, nửa bên mặt đều đã xanh lên, vết sưng đỏ ngày hôm qua vẫn chưa biến mất, hôm nay lại bị đánh một cái nặng như vậy, không sưng lên mới là lạ!
Kiều Hân Hủy giúp cô ta lau máu mũi loạn xạ, gầm lên với bảo vệ: "Ai cho anh ra tay đánh người? Anh tên là gì, tôi nhất định phải tố cáo với khách sạn các người!"
Cận Tử Kỳ cũng bị làm cho có phần khônh nhịn nổi, vẫy lui bảo vệ bị thương, lạnh lùng quan sát hai mẹ con ngồi ôm nhau ở trên đất: "Ở trước mặt tôi giả bộ đáng thương cũng vô dụng, nên đứng lên đàng hoàng đi."
Kiều Hân Hủy ôm lấy Kiều Niệm Chiêu hai tay run lên, Kiều Niệm Chiêu cũng đã mất lý trí, lời nói không mạch lạc mà chỉ vào Cận Tử Kỳ: "Cận Tử Kỳ, tôi sẽ không như vậy mà quên đi, một cái tát này tôi nhất định phải trả lại cho cô!"
"Xem ra đến bây giờ cô vẫn chưa thấy rõ tình thế, Kiều Niệm Chiêu, cô được coi là thứ gì, ở trước những người giàu có nổi tiếng thực sự, mấy ngày nay cô biểu hiện bất quá là tôm tép nhãi nhép, nói trắng ra là, cô tự mình phá hủy đường đi rồi, về phần dì Hân, dì cần phải trông coi kỹ đứa con gái này của dì, tiếp tục như vậy nữa, chết thế nào cũng không biết!"
Cận Tử Kỳ nói xong liếc ngang Kiều Hân Hủy, trong lòng Kiều Hân Hủy căng thẳng: "Cô đây là đang uy hiếp sao?"Kiều Hân Hủy cũng không nén được tức giận, thật sự thì kể từ lần đó vô tình gặp được Hàn Mẫn Tranh, về sau thì tố chất thần kinh của bà ta trở nên nhạy cảm, dự cảm những chuyện cũ mà mình tránh không kịp sẽ bởi vì Cận Tử Kỳ lờ mờ mà nổi trên mặt nước.
Thật vất vả yên bình một đoạn thời gian, bây giờ trên web lại phơi ra những tin tức thật thật giả giả.
Nếu quả như thật là do Cận Tử Kỳ chỉ điểm, như vậy, chuyện của bà ta, có phải Cận Chiêu Đông cũng biết nữa hay không?
Kiều Hân Hủy không dám nghĩ tiếp, bàn tay nắm quần áo Kiều Niệm Chiêu hơi run rẩy, cắn răng, kéo Kiều Niệm Chiêu từ trên mặt đất đứng lên, cũng không nhìn đến đôi mắt lạnh lùng của Cận Tử Kỳ.
Lúc này, Cận Chiêu Đông đột nhiên xanh mặt xuất hiện ở cửa phòng.
Kiều Hân Hủy nhìn thấy Cận Chiêu Đông, giống như là thấy được cứu tinh, cũng bất chấp ông đang mặt lạnh, vội vàng nghênh đón, "Chiêu Đông, những tin mà anh thấy được trên web và trên ti vi không phải......"
Chẳng qua là lời của bà ta còn chưa nói hết, Cận Chiêu Đông đã thoát khỏi bàn tay bà ta, kéo sang bên cạnh, đẩy bà ta lật trên mặt đất.
Cái vung tay này ngầm mang theo không ít lửa giận của ông, Kiều Hân Hủy ngã nhào xuống thảm trên đất, không cẩn thận cái trán đập vào tủ TV, lập tức sưng đỏ lên, bà ta chỉ cảm thấy đôi mắt mờ đi, nằm trên mặt đất, cả buổi không thể động đậy.
Trong lòng cảm thấy điềm xấu tăng lên, Kiều Hân Hủy vội vàng bò dậy, vịn cánh tay của Cận Chiêu Đông, ngẩng đầu nhìn ông, còn chưa kịp nói chuyện, Cận Chiêu Đông lại tát một cái đẩy bà ta ra.
Kiều Hân Hủy đụng mạnh vào mép giường, cả người đều đã ngã xuống giường, tóc tai rối tung cả đầu.
Cận Chiêu Đông ngay cả liếc nhìn bà ta một cái cũng không, ánh mắt hung ác tàn nhẫn dừng thẳng ở trên người Kiều Niệm Chiêu.
Kiều Niệm Chiêu bị cha nhìn thế cả người run lên, theo bản năng nói cho cô ta biết nguy hiểm đến gần, nhìn thấy khuôn mặt Cận Chiêu Đông âm trầm, đang từ từ đi về phía mình đây, hai chân không khỏi mềm nhũn, ngồi sững trên đất.
Kiều Hân Hủy ý thức được Cận Chiêu Đông có thể muốn trút hết cơn tức lên trên người con gái, vội vàng tiến lên ôm Cận Chiêu Đông cầu xin tha thứ: "Chiêu Đông, anh tỉnh táo một chút, tỉnh táo một chút có được không?"
Cận Chiêu Đông bị quấn lấy không nhịn được, một cước đá văng Kiều Hân Hủy, "Chính là cô!" Ông giận không kềm được, chỉ vào Kiều Hân Hủy rống lên, hàm răng bị nghiến vang lên ken két, "Chính do cô bao che nó như vậy, mới có thể để cho nó lặp đi lặp lại nhiều lần phạm phải sai lầm ngu xuẩn như vậy! Tôi đã nói với cô cái gì? Tôi bảo cô dạy dỗ nó phép tắc thật tốt, tuy nhiên, cô đã dạy cho nó những gì? Học người ta tranh cường háo thắng, động một chút là lấy theo người ta ganh đua so sánh, bây giờ còn quậy đến chết người như vậy!"
"Trước khi đến Tam Á tôi đã dặn dò thế nào? Không được rước lấy phiền phức cho tôi, cố gắng giữ vững khiêm tốn, tuy nhiên các người nghe theo sao? Bởi vì các mẹ con các người, hôm nay tôi gặp phải nhục nhã mà trước nay chưa từng có; bởi vì mẹ con các người, tôi bị phóng viên vây quanh hỏi toàn những vấn đề gì đâu mà tôi không hề biết!"
Bàn tay của Kiều Hân Hủy đang nắm ống tay áo Cận Chiêu Đông chậm rãi trượt xuống, trong hai mắt không tìm được một chút tiêu cự.
Cận Chiêu Đông phun ra một hớp khí đục, "Hân Hủy, chính cô mà nói, cô như vậy, tôi nên lấy về nhà sao? Con gái như vậy, tôi còn dám nhìn nhận trở lại sao?"
"Chiêu Đông" Kiều Hân Hủy kêu khóc, bà ta bò đến bên cạnh ông nắm lấy quần áo của ông, Cận Chiêu Đông đã sớm không nhịn được, né qua bên cạnh, Kiều Hân Hủy chụp hụt, nằm trên mặt đất đau khóc thành tiếng.
"Chiêu Đông, tôi biết anh rất tức giận, tuy nhiên anh hãy nghe tôi nói......" Kiều Hân Hủy không để ý mặt đầy nước mắt nước mũi, nhưng cũng không dám đến gần Cận Chiêu Đông thêm nữa, khóc nói: "Tôi cũng không biết tại sao lại xảy ra chuyện như vậy, lần này thật sự cho dù là chuyện của Niệm Chiêu, nó cũng là bị người nào đó có chút bụng dạ khó lường lợi dụng."
Nói xong Kiều Hân Hủy đứng dậy, bước nhanh đi tới trước bàn đọc sách, cầm máy vi tính xách tay lên đến bên cạnh Cận Chiêu Đông, đưa cho ông xem, cố nén nghẹn ngào nói: "Chiêu Đông, anh xem thử những tấn hình này, rất rõ ràng cho thấy có người cố ý nhúng tay vào. Không nói những tấm bị PS, chỉ một trong những tấm này, chụp được đầy đủ như vậy, hoàn toàn không để sót, hơn nữa đối với Niệm Chiêu hiểu rất rõ, biết chuyện của nó và Tô Hành Phong, cũng biết chuyện của nó và Tôn Hạo, rõ ràng trăm phương ngàn kế mà hãm hại Niệm Chiêu."
"Chiêu Đông, tôi biết những chuyện tai tiếng này sẽ làm anh mất hết mặt mũi, tuy nhiên, người khởi xướng thật sự không phải là Niệm Chiêu, nó có ngu đi nữa cũng sẽ không làm ra mấy loại chuyện gây tổn hại này, nó cũng là người bị hại mà!"
Cận Chiêu Đông nhìn chằm chằm máy vi tính xách tay hồi lâu, càng xem càng buồn bực, trong cơn tức giận đập luôn máy vi tính xách tay xuống đất!
"Nếu như nó không có nhược điểm gì, người ta muốn hại nó cũng hại không được! Làm thế nào bao nhiêu năm như vậy Tử Kỳ cũng không xảy ra chuyện như thế, đến trên người nó, thì ba ngày hai bữa phơi ra ngoài?"
Kiều Hân Hủy rốt cuộc biết nguyên nhân vì sao Cận Tử Kỳ có thể vẫn thản nhiên.
Bà ta bụm mặt khóc, sau đó đi tới trước mặt Cận Chiêu Đông, quỳ xuống trước mặt ông, ngẩng đầu lên, nhìn ông cầu khẩn, "Chiêu Đông, tôi biết là tôi không dạy con gái được tốt, tuy nhiên, bây giờ việc cấp bách, là tạm thời xử lý tốt những tin tức trên mạng có đúng hay không? Nếu như tiếp tục truyền ra, đối với Cận Thị đối với danh dự cá nhân anh cũng không tốt......"
Cận Tử Kỳ đột nhiên chen lời: "Những chuyện này, con cũng đã gọi luật sư đi làm, con nghĩ, chốc lát nữa, mấy bài đăng trên mạng sẽ bị loại bỏ hoặc là được che giấu, bây giờ, có phải ba nên xem một chút giá cổ phiếu của Cận Thị hay không?"
Kiều Hân Hủy thật vất vả thoáng yên tâm, nhưng mà sau khi nghe được nửa câu sau của Cận Tử Kỳ đã bị dọa cho sợ đến mặt mày không còn chút huyết sắc, so với vừa rồi Cận Chiêu Đông nói không muốn cưới mình còn sợ hãi hơn!
Chẳng qua là, không đợi Cận Tử Kỳ lần nữa lấy laptop, di động của Cận Chiêu Đông đã vang lên.
Cận Chiêu Đông điều chỉnh cơn giận, nhận máy, đối phương vừa mở miệng thì liên tục chất vấn: "Chủ tịch Cận, trong nhà của anh hai ngày nay là thế nào vậy? Liên tiếp phơi bày ra những chuyện xấu đầy tai tiếng, anh có biết đã tạo cho Cận Thị biết bao tổn thất nghiêm trọng chưa? Chẳng lẽ anh không nên cho những cổ đông chúng tôi một lời công bằng hợp lý sao?"
Cận Chiêu Đông mất một trận miệng lưỡi mới khuyên trụ được vị cổ đông đang giận đến thở hổn hển này, vừa cúp điện thoại, không tới năm giây di động lại vang lên, nghĩ đến trước đó đối phương cứ gọi liên tục, đến lúc người trước vừa dứt xong thì lập tức đã tới rồi!
"Chủ tịch Cận, tôi mặc kể anh có việc xấu gì trong nhà, nhưng xin anh cố kỵ đến lợi ích của các cổ đông Cận Thị chúng tôi! Chúng tôi ban đầu bỏ tiền gia nhập Cận Thị, không phải tới chơi trò chơi từ thiện, những đồng tiền này cũng là mồ hôi nước mắt chúng tôi bỏ ra mới kiếm được!"
"Tôi nghe nói Kiều Niệm Chiêu đó là con gái riêng của anh, nếu là con ruột, anh giáo dục cô ta thế nào đi, chẳng lẽ không biết việc mà con cháu của người quản lý công ty, là luôn luôn chú ý mỗi lời nói hành động sao? Coi như cô ta không vì mấy vạn con người trên dưới Cận Thị mà suy nghĩ, cũng nên vì người làm cha là anh mà suy nghĩ một chút chứ?"
Cận Chiêu Đông bị đối phương giáo huấn phải liên tiếp nói xin lỗi, "Để cho chủ tịch Từ lo lắng, thật sự thì chuyện này tôi cũng mới vừa biết được, về phần độ thật của chuyện này vẫn chưa lấy được xác nhận, cũng không loại bỏ là có người đang âm thầm thao túng hãm hại, anh yên tâm, tôi đã để cho luật sư xử lý chuyện này, nhất định sẽ cho mọi người một cái công đạo!"
"Hừ, tốt nhất là như vậy!" Đối phương hừ lớn một cái rồi cúp điện thoại.
Cận Chiêu Đông xoa xoa huyệt thái dương đau nhói.
Cho dù là tường đồng vách sắt, nhưng sau khi gặp một loạt biến cố cũng có phần chống đỡ không nổi.
Ông nhìn thấy Cận Tử Kỳ đưa tới trong máy vi tính biểu thị giá cổ phiếu của Cận Thị, nhìn sang phía trên tình thế không ngừng rơi xuống, thiếu chút nữa nghẹn họng mà bất tỉnh đi.
"Ba ba!" Cận Tử Kỳ khó được quan tâm mà gọi một tiếng.
Cận Chiêu Đông lắc đầu một cái, khước từ Cận Tử Kỳ dìu đỡ, "Ba không sao, ba không sao......"
Làm sao có thể không sao chứ?!
Giá cổ phiếu Cận Thị giờ phút này liên tục rớt xuống, những cổ đông của Cận Thị bởi vì giá cổ phiếu rớt xuống mà đưa ra chất vấn, trên thương trường đối thủ chèn ép và bỏ đá xuống giếng, tựa như ba hòn núi lớn bỗng chốc đặt ở trên người của ông.
Kiều Niệm Chiêu sợ tới mức tâm thần quá mệt mỏi, nhìn sắc mặt cha càng ngày càng đen, sợ hãi ở trong thân thể càng để lâu càng nhiều, không nhịn được nhào qua Kiều Hân Hủy, ôm Kiều Hân Hủy oa lên mà khóc lớn một tiếng.
"Mẹ!" Giống như là tất cả tủi thân và sợ hãi đã tìm được nơi phát tiết một chút, Kiều Niệm Chiêu khóc không thành tiếng.
Kiều Hân Hủy đau lòng mà ôm Kiều Niệm Chiêu, vành mắt cũng ướt, nhẹ giọng trấn an: "Không có sao, không có sao......"
"Không có sao? Người nào nói cho cô biết không có chuyện gì!" Cận Chiêu Đông đột nhiên gầm lên giận dữ: "Mày chỉ toàn biết khóc thôi sao? Gây ra chuyện như vậy không biết xấu hổ, mày còn dám ở chỗ này khóc sướt mướt? Chính mày không muốn tốt thì thôi, còn làm hại cả Cận Thị cùng mày xui xẻo!"
Cận Chiêu Đông càng nói càng tức, xông tới muốn đánh Kiều Niệm Chiêu.
Kiều Niệm Chiêu bị dọa cho sợ đến luôn miệng thét chói tai, sắc mặt trắng bệch giống như giấy.
Kiều Hân Hủy che chở cho con gái, ngẩng đầu nhìn Cận Chiêu Đông khóc lóc kể lể, "Chiêu Đông, Niệm Chiêu chẳng qua là nhất thời hồ đồ đã làm sai chuyện, tuy nhiên nếu như không phải có người cố ý hại nó, chuyện quyết không huyên náo lớn như vậy!"
Nói xong, bà ta đẩy Kiều Niệm Chiêu ra, đứng lên, đi về phía Cận Tử Kỳ.
Từng bước từng bước, hai tay nắm quyền, ánh mắt ghen ghét, giống như là muốn nuốt cô vào trong bụng.
Kiều Hân Hủy chỉ vào Cận Tử Kỳ, rốt cuộc không cách nào duy trì sự hòa thuận ở ngoài mặt, "Chiêu Đông, anh làm thế nào không hỏi xem đứa con gái tốt này của anh đã làm ra chuyện gì rồi? Những chuyện bị phơi bày ra ánh sáng trên mạng này, người ngoài ở đâu mà biết nhiều như vậy?"
Hàng lông mày đen xinh đẹp của Cận Tử Kỳ khẽ động, cô không phản bác, chẳng qua là lạnh lùng nhìn Kiều Hân Hủy chỉ trích mình.
"Chỉ có người bên cạnh, mới có thể nắm giữ tình hình của chúng ta chuẩn xác như vậy. Tuy nhiên, tôi, Niệm Chiêu còn có Chiêu Đông anh, có ai sẽ đi làm ra loại chuyện hại mình lợi người chứ? Chuyện của chúng ta, thật sự thì nó đã sớm biết, tuy nhiên nó chưa bao giờ nói, cho dù là mẹ của nó thì nó cũng gạt!"
Kiều Hân Hủy không nhìn Cận Chiêu Đông đang khiếp sợ, nói tiếp: "Chiêu Đông, bây giờ anh phải biết đứa con gái này của anh có bao nhiêu đáng sợ không? Nó vẫn luôn giả dạng làm ra dáng vẻ vô tội vô hại, nhưng len lén nhìn chăm chú vào hết thảy, nhân lúc chúng ta không chú ý, cho thêm chúng ta một kích trí mạng!"
Cận Chiêu Đông ngạc nhiên mà nhìn Cận Tử Kỳ chằm chằm, dường như đang hoài nghi độ tin cậy những lời này của Kiều Hân Hủy.
Ông không muốn chấp nhận nhất là một câu kia ——
Chuyện của chúng ta, thật sự thì nó đã sớm biết......
Cận Tử Kỳ không lập tức phủ nhận, hoặc là bày ra bộ dáng người bị hại, mà chỉ nhàn nhạt tiến lên đón nhận ánh mắt của Cận Chiêu Đông, gật gật đầu: "Không sai, con đã sớm biết chuyện của ba...... và dì Hân."
Trên mặt Cận Chiêu Đông thoáng luống cuống ngượng ngùng và xấu hổ, bối tối giống như là học sinh gian lận mà bị bắt.
Cận Tử Kỳ lại quay mặt, nhìn sang vẻ mặt căm phẫn trào dâng của Kiều Hân Hủy: "Nếu dì Hân biết được tôi đã sớm nắm được chuyện dì theo cha tôi, nhưng dì sớm không nói trễ không nói, hết lần này tới lần khác chọn đúng lúc này nói ra, còn lại là lúc con gái dì gây ra họa lớn như vậy mới nói, dì Hân có ý đồ gì, không phải tôi cũng có thể hỏi một câu chứ?"
Nếu như Kiều Hân Hủy sớm nói ra mười mấy năm trước, như vậy, Cận Chiêu Đông có lẽ đã sớm cùng bà ta phủi sạch quan hệ, mặc dù không phải là vì Tô Ngưng Tuyết và Cận Tử Kỳ, cũng nên vì danh vọng Cận Thị cùng cá nhân mà suy nghĩ, như vậy bây giờ, ông đối với Tô Ngưng Tuyết cũng sẽ ít đi mấy phần áy náy, đáng tiếc, Kiều Hân Hủy lựa chọn giấu giếm......
"Dì Hân, dì dám nói dì không nói cho ba tôi biết, không phải là ích kỷ mà tác quái? Dì sợ sau khi ba tôi biết, cùng dì vạch rõ giới hạn, cho nên cho dù giả bộ ngu, cũng không dám đâm thủng lớp giấy này. Bất quá tôi quả thật bội phục tâm cơ của dì Hân, hiểu được cách nắm chắc thời cơ, lợi dụng bất kỳ một cái cơ hội nào mà có thể lợi dụng!"
Kiều Hân Hủy bị khí thế bức người của Cận Tử Kỳ làm cho á khẩu không trả lời được, gương mặt trong phút chốc trắng toát.
Cận Tử Kỳ lại chuyển sang Cận Chiêu Đông, không kiêu ngạo không siểm nịnh: "Nếu ba tin tưởng lời dì Hân nói, con cũng không có biện pháp, dù sao những năm này, ba lựa chọn tin tưởng Niệm Chiêu cũng thành thói quen. Nếu như ở trong lòng ba, Cận Tử Kỳ con là một người vì thù riêng mà dẫn tới ngu xuẩn không để ý công ty, vậy hôm nay con cũng không còn gì để nói."
"Không phải cô thì còn có ai? Còn có ai sẽ hại chúng tôi như vậy? Cô đừng ở đây giả mù sa mưa, Cận Tử Kỳ, cô chính là một con sói đội lốt cừu, cô lòng muông dạ thú, cô lòng lang dạ sói, cô ở trong bóng tối tính toán tất cả, ba ơi, ngàn vạn lần ba không nên bị cô ta lừa!"
Tâm tình Kiều Niệm Chiêu không tốt, suy nghĩ rất loạn, nổi cơn điên, liều lĩnh kêu lên.
"Cô cho rằng ai cũng giống như cô làm việc không dùng đến não sao?" Cận Tử Kỳ lạnh lẽo mà quét về phía Kiều Niệm Chiêu: "Các người không hổ là mẹ con, mẹ cô vì thay đứa con như cô giải vây, trăm phương ngàn kế ở trước mặt ba bôi nhọ tôi, còn cô vì để cho mình miễn bị trách mắng, cũng liều mạng muốn kéo tôi xuống nước."
Kiều Niệm Chiêu kêu la không ngừng, Cận Tử Kỳ khẽ nhíu đầu mày, nghiêng đầu qua nhìn về phía Cận Chiêu Đông.
"Ba, đây chính máu mủ thâm tình mà bao năm qua ba đã dạy con đó sao? Ba lúc nào cũng nhắc nhở con phải chú ý đến chị em tình thâm, vậy cô con gái của ngài thì sao? Cô ta có từng nghĩ đến một chút chị em tình thâm? Cô ta giành vị hôn phu của con, con có thể không so đo, một mình chống lại tất cả suy đoán và công kích của dư luận, cô ta muốn cướp thân phận tiểu thư nhà họ Cận, con cũng có thể không tranh giành, tiếp tục làm thiếu phu nhân nhà họ Tống của con, thế nhưng không có nghĩa con là quả hồng mềm để cho người ta bóp.""Cận Tử Kỳ, cô đừng giả bộ rộng lượng như vậy! Cô là người đàn bà dối trá!"
Kiều Niệm Chiêu dùng hết toàn lực thét chói tai, đáng tiếc không ai để ý tới cô ta.
Hai vai Kiều Hân Hủy rung động, nhìn chằm chằm Cận Tử Kỳ lệ rơi lã chã: "Cận Tử Kỳ, cô hại mẹ con chúng tôi như vậy, cô thật nhẫn tâm, là muốn bức tử mẹ con chúng tôi cô mới cam tâm sao? Gian ngoan mất linh, chắc chắn có một ngày cô phải hối hận!"
Rốt cục không giả bộ nổi nữa sao? Kiều Hân Hủy, thường ngày dịu dàng hiền thục, rốt cục muốn đập vỡ ra sao?
Cận Tử Kỳ dời mắt đi, nhìn sang Cận Chiêu Đông, trong phút chốc giọng nói hơi run: "Cha, đối với ngài cùng Hân dì, con tự nhận đã làm được đủ tốt, mặc dù sau khi mẹ con chuyển ra thì ngài lập tức nhận dì Hân vào, con cũng chưa từng nói một chữ không. Ngài cho con nơi yên thân gửi phận, con quay lại cho ngài những năm tháng cuối đời không lo. Ngài cùng người thương của ngài có thể hạnh phúc gần nhau, đó là phúc phận của ngài. Bởi vì tình yêu ngài quên đi tình thân dành cho con, nhưng con cũng vẫn trưởng thành."
"Tình thương của cha khó có thể thăng bằng ở giữa hai đứa con gái, con cũng đón nhận. Cho dù ngày trước các người công kích tình yêu mà con hướng tới, con cũng cam chịu cho qua. Bây giờ, người yêu của ngài lại nói với con rằng sẽ có một ngày con phải hối hận, chẳng lẽ, con hối hận, là bởi vì một lần nữa con nhượng bộ cho người yêu và con gái của ngài sao?"
Càng gần đến câu cuối, ngữ điệu của Cận Tử Kỳ càng cao, ý cười càng sâu dày, thân thể càng thêm ngay thẳng, ánh mắt nhìn vào người Cận Chiêu Đông càng thêm chăm chú, không hề di chuyển. Ánh mắt kia, sắc bén vô cùng khiến cho ông không còn chỗ trốn.
Cả căn phòng không khí nhất thời cứng đờ bất động.
Cận Chiêu Đông bởi vì những lời này của Cận Tử Kỳ, theo bản năng liền nghĩ đến Tô Ngưng Tuyết, vừa nghĩ tới Tô Ngưng Tuyết, trái tim căng căng lên mà đau đớn, lúc hít thở, đều ẩn một cỗ chua xót khó chịu.
Ông hít sâu một hơi, không muốn nhìn Kiều Hân Hủy và Kiều Niệm Chiêu khóc thành một đám, nhìn sang bộ mặt quật cường của Cận Tử Kỳ, trong nháy mắt, thật giống như đột nhiên già hơn rất nhiều tuổi.
Ông áy náy mà cảm khái một tiếng: "Con được không sai, là ba không làm tròn trách nhiệm và nghĩa vụ của một người cha, cuối cùng là ba đã nợ con và mẹ của con, đời này cũng không biết......"
"Ba ba!" Vẻ mặt của Kiều Niệm Chiêu đầy sợ hãi, "Ba đang nói cái gì thế! Mẹ con vì ba mà bỏ ra nhiều như vậy, chẳng lẽ ba cũng không nhớ nữa sao? Tại sao, còn phải nói xin lỗi cô ta!"
Cận Chiêu Đông mắt lạnh nhìn sang một cái, Kiều Niệm Chiêu lập tức im bặt, rụt qua bên cạnh một cái.
"Mày biến, lập tức cút ra ngoài cho tao, đừng để cho tao thấy mặt mày nữa!"
"Ba......" Kiều Niệm Chiêu lần này luống cuống, liên tiếp mà nhìn mẹ mình cầu cứu.
Kiều Hân Hủy sau khi do dự, vẫn là đi tới, đứng ở trước mặt Cận Chiêu Đông cầu tha thứ: "Chiêu Đông, tôi không phải cố ý gạt anh chuyện này, tôi cho là...... Cho là......"
Cận Chiêu Đông lại quay đầu đi, không muốn nghe nhiều nữa, "Cô cũng đi ra ngoài đi, để cho một mình tôi yên tĩnh."
Sự lạnh lùng của ông làm cho Kiều Hân Hủy hoảng hốt, liếc thấy ánh mắt Cận Tử Kỳ lạnh lùng, kinh hãi, chẳng lẽ Cận Chiêu Đông đã cũng biết rồi? Nếu không hôm nay làm thế nào tuyệt không tin tưởng lời bà ta nói?
Càng nghĩ càng lo lắng, nếu như bây giờ cứ như vậy đi ra ngoài, có phải sẽ vĩnh viễn không có thời gian xoay sở hay không?
Kiều Hân Hủy hít sâu một cái, gương mặt không có trang điểm càng lộ ra tái nhợt, "Chiêu Đông, anh nghe tôi giải thích."
"Đi ra ngoài!" Cận Chiêu Đông không khỏi đề cao âm lượng, giữa mày nhíu chặt cũng đầy phiền não.
Kiều Hân Hủy cắn cắn đôi môi, "Tại sao? Cũng bởi vì con gái anh nói mấy câu, anh liền muốn phủ nhận chân tình mà bao năm qua tôi bỏ ra dành cho anh sao?"
"Tại sao?" Cận Chiêu Đông chợt cười lạnh một tiếng, liếc nhìn Kiều Hân Hủy, "Tôi cho là trong lòng cô đã rõ ràng!"
Cả trái tim Kiều Hân Hủy rơi thẳng vào trong hồ băng, lạnh thấu xương cốt, thì ra là nó đã thật sự nói ra......
Ánh mắt Cận Tử Kỳ đầy mỉa mai mà nhìn xem cuộc vui khiến cho bà ta tâm phiền ý loạn, nước mắt từ trong hốc mắt của bà ta xông ra: "Kiểu sống mà trong lòng run sợ thế này tôi cũng chịu đủ rồi, cho dù là tội phạm, trước khi bị kết tội có phải cũng nên biện bạch một chút hay không?"
Cận Chiêu Đông bỗng chốc quay đầu lại, nhìn khuôn mặt bà ta nước mắt ngang dọc, có chút kinh ngạc.
"Không sai, năm đó cũng không phải là tôi trốn ra được, là..... là người đàn ông kia đuổi tôi ra ngoài. Lúc tôi và anh ta kết hôn, anh ta đã ba mươi tuổi, so với tôi lớn hơn mười một tuổi. Tuy nhiên bất kể là anh ta hay là nhà họ Hàn ở giới chính trị đều có danh tiếng, anh ta có thể giúp nhà họ Kiều đang suy sụp lần nữa bắt đầu, hơn nữa khi đó anh ta đối với tôi cũng vô cùng tốt. Tuy nhiên anh ta...... Căn bản là một người đàn ông xảo trá, bởi vì tôi đã phá thai một lần, anh ta nhất định cho tôi là người phụ nữ lãnh huyết vô tình...... Tôi bất đắc dĩ che giấu chuyện tình cảm giữa chúng ta, chỉ nói đứa bé kia là một sai lầm, tôi nhất định phải bỏ đi. Khi đó...... Khi đó anh đã cùng Ngưng Tuyết kết hôn, tôi không có cách nào khác."
"Tôi cầu xin anh ta đừng ly hôn với tôi, đừng đuổi tôi ra nhà họ Hàn. Bỏ qua nhiều như vậy mới gả vào nhà họ Hàn, tôi không thể mang bộ dáng như vậy trở về. Tuy nhiên, anh ta thật sự nhẫn tâm, rất nhanh lại tìm được người phụ nữ có thể thay thế tôi, vì bức tôi ra khỏi nhà họ Hàn, đã cắt tất cả nguồn kinh tế của tôi, còn đuổi tôi ra khỏi nhà chính, để cho tôi ở trong căn nhà gỗ sau vườn hoa, cũng nghiêm lệnh những người khác trong nhà họ Hàn tiếp tế cho tôi."
Kiều Hân Hủy nói xong hai tay không nhịn được mà run rẩy, giống như là đang nhớ lại ký ức gì đó chỉ nghĩ lại mà đau.
"Tôi...... Tôi mỗi đêm nằm ở trên tấm ván gỗ lạnh lẽo...... Chiêu Đông, tôi nhớ anh phát điên, nhớ đến những năm tháng tươi đẹp lúc trước của chúng ta. Tôi mới ý thức được lúc trước đến tột cùng mình đã bỏ qua báu vật thật tốt. Khi đó nhà họ Kiều đã phái người tới đón tôi, tuy nhiên tôi được biết anh ở Thiên Sơn đã xảy ra chuyện, cũng biết anh cùng Ngưng Tuyết sau khi cưới quan hệ cũng không tốt."
"Tôi còn lén chạy ra. Tôi biết tôi không nên bỏ qua thứ trân quý nhất mà tôi đã từng mất đi. Những chuyện này tôi vẫn dằn xuống đáy lòng, tôi không dám cho anh biết, sợ anh coi thường tôi, xa cách tôi. Tuy nhiên ngay cả trời cao cũng không đứng về phía tôi, con trai Hàn Chí Thành thế nhưng lại trở thành trợ lý của Tống Chi Nhậm, tôi biết Cận Tử Kỳ đã biết những chuyện này, tuyệt đối không thể nào bỏ qua cho tôi......"
"Tôi không hề biết."
"Cái gì?" Kiều Hân Hủy há to mồm, ngơ ngác nhìn ông: "Cận Tử Kỳ không có nói cho anh biết?"
Cận Chiêu Đông nhắm hai mắt lại, sau khi nghe xong Kiều Hân Hủy liên tiếp tự thuật, thân thể lại hơi loạng choạng.
Cận Tử Kỳ cười lạnh: "Dì Hân cảm thấy, tôi nên nói cho cha tôi biết cái gì?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro