QUYỂN 2 CHƯƠNG 9-12
Chương 9: Cận Tử Kỳ Sắc Bén
Đừng vội dọn bữa ăn lên, Tiểu Kỳ, ta có lời muốn hỏi con."
Sau khi Cận Tử Kỳ thay Cận Mỗ Mỗ quàng xong khăn ăn ở trên cổ, cũng không nóng không vội nhấp một hớp nước ấm.
Kỳ thật ấn tượng đối với Cận Chiêu Đông cũng là do Cận Tử Kỳ căn cứ chắp vá từng li từng tí trong bốn năm qua mà ra.
Người đàn ông trung niên tuấn lãng chín chắn này, phần lớn thời gian đều mang bộ dáng nghiêm mặt nghiêm trang, rất ít lộ ra nụ cười xuất phát từ nội tâm, mà Cận Tử Kỳ may mắn đã thấy qua vài lần.
Nghĩ đến thế, ánh sáng nơi đuôi mắt Cận Tử Kỳ quét về phía Kiều Niệm Chiêu, mỗi một lần Cận Chiêu Đông cười ôn hòa như thế, tựa hồ... vị "Em gái" này của cô đều ở đây.
Vốn đang dùng bữa Kiều Niệm Chiêu tiếp bắt được ánh mắt dò xét của Cận Tử Kỳ, lại ăn ý ngẩng đầu nhìn qua, trên mặt hơi có vẻ ngượng ngùng lễ phép cười yếu ớt, lộ ra má lúm đồng tiền.
Không thể không nói, Kiều Niệm Chiêu đích xác là đại mỹ nhân, mặt trái xoan lớn cỡ bàn tay, cái cằm nhọn, sóng mũi rất thanh tú, tóc cắt ngang trán, hai mắt thật to cười rộ lên như hai đạo nàng tiên ánh trăng, ngọt ngào mà thanh thuần.
Giới diễn viên nghệ sĩ kỹ thuật hoá trang tinh xảo khiến cho Kiều Niệm Chiêu hai mươi bảy tuổi nhìn qua càng giống sinh viên vừa mới ra trường, toàn thân từ trên xuống dưới đều tản mát sức sống tuổi trẻ tinh thần phấn chấn.
Cận Tử Kỳ thu hồi ánh mắt đánh giá của mình, thu lại con ngươi mắt mím môi nhẹ nhàng cười cười, bưng lên ly nước uống một hớp, rồi mới đưa toàn bộ sự chú ý chuyển dời lên trên người Cận Chiêu Đông:
"Con nghe đây, ngài nói đi."
Khi Cận Chiêu Đông trong lúc nhìn thấy Cận Tử Kỳ vui vẻ, trong lòng mơ hồ có chút không vui.
Chẳng biết tại sao, ông dù sao vẫn cảm thấy nụ cười của Cận Tử Kỳ không khỏi làm cho người ta lo sợ, trong đôi con ngươi màu nâu nhạt kia dường như thường xuyên ẩn chứa sự châm biếm, nghĩ như thế, sắc mặt Cận Chiêu Đông lại lạnh hai phần.
"Tiểu Kỳ, tuổi con cũng không nhỏ, có một số việc dù cho không vì mình mà cân nhắc, cũng nên vì gia đình mà suy nghĩ lại."
Cận Chiêu Đông hơi ngưng lại, tầm mắt dừng ở trên mặt Mỗ Mỗ đang ngửa đầu mê muội mà nháy mắt, khẽ lên tiếng thở dài, trở lại nhìn Cận Tử Kỳ hỏi:
"Tối hôm qua rốt cuộc xảy ra chuyện gì, công tử Cao gia làm sao lại vào bệnh viện? Nếu như không phải là sáng nay Cao lão gọi điện thoại tới đây hỏi thăm, có phải con định vẫn tiếp tục giấu diếm ta?"
Cận Tử Kỳ nhìn lại nét mặt lộ vẻ trách cứ của Cận Chiêu Đông, khẽ hé miệng trả lời:
"Chuyện này không có gì hay để giấu diếm, con cho rằng ngài càng hi vọng có thể an an tĩnh tĩnh ăn xong bữa sáng này."
Cận Tử Kỳ bất ôn bất hỏa (không ấm không nóng) trả lời khiến Cận Chiêu Đông nhíu mày, vừa định mở miệng giáo huấn vài câu, Kiều Niệm Chiêu vốn an phận ngồi bên cạnh ăn cơm lại đột nhiên mở miệng lên tiếng gọi Cận Chiêu Đông lại:
"Ba ba, chuyện này ai đúng ai sai ai cũng nói không rõ, ngài đừng trách chị gái."
Bởi vì Kiều Niệm Chiêu dịu dàng khuyên giải, sắc mặt Cận Chiêu Đông hơi có vẻ dịu đi, nhìn chằm chằm Cận Tử Kỳ đang hơi cúi thấp đầu khảy khảy tóc Mỗ Mỗ:
"Rốt cuộc muốn đến bao nhiêu tuổi mới có thể không để cho trong nhà vì con mà lo lắng? Con năm nay đã hai mươi tám tuổi, không phải mười tám tuổi, trong phạm vi đối tượng thanh niên tài tuấn cùng con tuổi tác xứng đôi đã rất ít chẳng có bao nhiêu..."
Những lời này Cận Tử Kỳ cũng chẳng hề muốn trả lời, cô gắp một cái sủi cảo khác bỏ vào trong chén Mỗ Mỗ, sau đó vỗ vỗ cái đầu nhỏ Mỗ Mỗ ý bảo nó ăn lót bụng trước, bản thân mình thì tiếp tục chờ đợi chủ đề của Cận Chiêu Đông.
Cận Chiêu Đông nhìn cảnh Cận Tử Kỳ săn sóc Cận Mỗ Mỗ, ngực lạ thở ra một hơi lắng đọng, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà đặt đôi đũa trong tay xuống một cách nặng nề, ở trong phòng ăn tưởng chừng phát ra tiếng đâm sầm nhau lanh lảnh.
"Cuối năm nay," Cận Chiêu Đông cuối cùng truyền xuống thông điệp: "Chậm nhất là cuối năm nay, con nhất định phải tìm được cho ta một đối tượng kết hôn thích hợp, nếu như con còn cho rằng mình là trưởng nữ Cận gia, người thừa kế của Cận thị !"
Bởi vì Cận Chiêu Đông bỗng nhiên tiếng cất cao âm lượng, trong phòng ăn lập tức lặng ngắt như tờ.
Vốn vui mừng gặm sủi cảo Cận Mỗ Mỗ sợ hãi rụt cổ một cái, đang cầm lấy cái chén phim hoạt hoạ, trừng to mắt ngập nước hướng về phía Cận Chiêu Đông đang xanh mặt, sau đó lại lo lắng mà ngó ngó Cận Tử Kỳ.
"Chị..."
Kiều Niệm Chiêu muốn nói lại thôi, lo lắng nhìn Cận Tử Kỳ, dường như muốn cho Cận Tử Kỳ trước tiên cúi đầu nhận sai.
Cận Tử Kỳ không nhúc nhích chút nào, sờ sờ mặt Cận Mỗ Mỗ trấn an, lại múc cho nó một muỗng sữa đậu nành, sau đó ngước mắt đón nhận đáy mắt chớp động lửa giận của Cận Chiêu Đông, hí mắt cười:
"Con vẫn luôn biết mình là con gái Cận gia và là người thừa kế kỳ vọng rất lớn của Cận thị, về phần hôn nhân của con, con không cảm thấy hiện tại có cái gì không tốt, ngài cần gì phải liên tục dồn ép con không tha?"
"Khiến Cận gia mặt mũi không thể ra ánh sáng, giá cổ phiếu Cận thị giảm xuống chấn động, đây là điều con luôn miệng nói chịu trách nhiệm đối với Cận gia đối với Cận thị sao?"
"Ba ba, chị không phải là có ý này..."
Kiều Niệm Chiêu đúng lúc đè lại cổ tay Cận Chiêu Đông, một bên miệng cầu xin tha thứ một bên vội vàng liếc về phía Cận Tử Kỳ trước sau vẫn bình tĩnh: "Chị, chị nói với ba ba, mới vừa rồi lời chị nói chỉ là nhất thời nói nhảm."
Cận Chiêu Đông phát hỏa, Kiều Niệm Chiêu khuyên can, Cận Tử Kỳ bình tĩnh.
Bốn năm nay tiết mục đang diễn này lặp đi lặp lại nhiều lần, ở nơi này sáng sớm, vẫn như xưa một lần cũng không thay đổi.
"Cô nhìn lại bản thân mình một chút, nhìn lại em gái cô một chút, cô một mặt theo đuổi tự do, có thay em gái cô nghĩ tới một chút hay không, con bé năm nay đã hai mươi bảy."
Ly nước trong tay Cận Tử Kỳ đã lạnh, cô chậm rãi đặt lại bên cạnh bàn, quay đầu nhìn Cận Chiêu Đông:
"Bây giờ không phải là xã hội phong kiến cũ, nếu như cô ấy muốn gả, sẵn lòng gả, không cần phải băn khoăn lo ngại con, con cũng không cảm thấy bộ dáng như vậy sẽ làm cho con quá mức khó xử."
Cận Chiêu Đông bỗng dưng sững sờ, nhìn Cận Tử Kỳ thật tâm vui vẻ, đột nhiên trở nên á khẩu không trả lời được.
Có loại yên tĩnh trầm mặc quanh quẩn trong nhà ăn.
Cận Tử Kỳ thấy sữa đậu nành trong chén Cận Mỗ Mỗ còn thừa không có bao nhiêu, lại hướng dì vú đang đứng bên cạnh chờ sai bảo mà nhẹ giọng dặn dò vài câu, dì vú cầu cũng không được trốn vào phòng bếp.
"Tiểu Kỳ, bọn họ cũng đều biết sai rồi, bốn năm , con nên tha thứ cho bọn họ đi."
Cận Tử Kỳ không hiểu nhíu nhíu mày, khóe miệng chứa đựng nụ cười nhạt:
"Cha, lời ngài nói... Con không hiểu rõ ý của ngài."
Cận Chiêu Đông trầm mặc, tựa lưng vào ghế ngồi, giơ tay vuốt vuốt huyệt thái dương, giọng nói cũng có vẻ mệt mỏi:
"Tiểu Kỳ, con tuổi không nhỏ, không nên bởi vì một chút lời đồn tin vỉa hè này mà làm hao tổn bản thân mình, rất nhiều chuyện thật ra không hề giống như con nghĩ."
"Lời đồn? Ngài chỉ ra rằng lời đồn con được biết rõ là khi Tô Hành Phong và con đang có hôn ước, lại bò lên trên giường của con gái nuôi nhà họ Cận chúng ta; hay là chỉ ra rằng người khác vu oan con gái nuôi Cận gia khi một mặt nói muốn thành toàn hôn nhân của chị gái một mặt lại ở trong hôn lễ trước mặt mọi người đoạt đi chú rể?"
Cận Tử Kỳ điều chỉnh tư thế ngồi của mình một chút, khóe mắt chưa từng không lưu ý vị trí Kiều Niệm Chiêu, nhưng đối với Kiều Niệm Chiêu trong mắt ẩn nhẫn nước lại mắt nhắm mắt làm ngơ, tiếp tục chậm rãi nói đến:
"Con vẫn rất hiếu kỳ, không biết hôm nay ba ba ngài có thể nói cho con biết hay không, năm đó các người rốt cuộc làm thế nào để cho mẹ con chấp nhận thừa nhận con gái nuôi Cận gia là con gái ruột của bà ấy?"
Chương 10: Không Nên Gọi Ta Là Mẹ
"Con vẫn rất hiếu kỳ, không biết hôm nay ba ba ngài có thể nói cho con biết hay không, năm đó các người rốt cuộc làm thế nào để cho mẹ con chấp nhận thừa nhận con gái nuôi Cận gia là con gái ruột của bà ấy?"
Cận Tử Kỳ lúc nói lời này, ý cười nhẹ nhàng trên mặt vẫn như cũ, giọng nói tự nhiên không để ý lại khiến cho người phụ nữ đối diện ủy khuất khóe mắt tràn ra một giọt lệ, sau đó nghe thấy Cận Chiêu Đông giận dỗi huấn trách:
"Những năm này Cận gia dạy dỗ làm cho cô thành loại người có thái độ nói chuyện hùng hổ doạ người vậy sao?"
"Cha, trí nhớ của ngài dường như không tốt lắm, con mất trí nhớ, sớm quên mất tất cả mọi thứ đã trải qua."
Nụ cười của Cận Tử Kỳ không thay đổi, giọng nói bình thản giống như nước lọc, không hề nhìn sắc mặt tái nhợt của Cận Chiêu Đông, trái lại bản thân mình lui về phía sau khiêm tốn tựa lưng vào ghế ngồi, bắt đầu bày khăn ăn đâu vào đấy cho tốt trên đầu gối mình.
"Kỳ Kỳ, bà ngoại xuống oh!" Cận Mỗ Mỗ kéo kéo ống tay áo Cận Tử Kỳ.
Khi Cận Tử Kỳ quay đầu lại nhìn về phía đầu cầu thang, Tô Ngưng Tuyết mới vừa bước xuống bậc thang cuối cùng.
Người phụ nữ này đã gần năm mươi tuổi, được chăm sóc cô cùng tốt, bất quá cuộc sống qua năm tháng làm tăng thêm sự từng trải, ở bà ngũ quan tinh tế vẻ mặt hầu như không tìm được bất kỳ dấu vết tuổi già nào.
Mái tóc dài của Tô Ngưng Tuyết được vén lên chỉnh tề, lộ ra cái trán trơn bóng, mặc áo sơ mi cổ lật màu lam nhạt kết hợp quần tây dài màu đen, dây thắt lưng nâu nhạt bên eo làm cho trang phục vốn đơn giản nhưng không mất đi khí thế lớn lao của bà.
Không giống với hình ảnh người vợ trong gia đình người bình thường đáy mắt trước sau tràn đầy ấm áp tươi vui, ánh mắt Tô Ngưng Tuyết có vẻ trong trẻo nhưng nghiêm khắc lạnh lùng, tùy ý mà nhìn lướt qua, đều khiến cho người ta không khỏi cảm thấy áp lực.
Theo mức độ nào đó nói lên, Cận Tử Kỳ xem như di truyền ở Tô Ngưng Tuyết từ bề ngoài lịch sự tao nhã đến tính tình hài hoà lành lạnh.
"Bà ngoại chào buổi sáng!"
Mới vừa đi tới trước bàn ăn Tô Ngưng Tuyết nghe được tiếng kêu trong trẻo, quay đầu lọt vào trong mắt chính là ánh mắt to vụt sáng đầy mong đợi của Cận Mỗ Mỗ, liền đưa tay vuốt ve đỉnh đầu Mỗ Mỗ, đáy mắt thoáng hiện lên ánh sáng nhu hòa từ ái.
Trong lúc đó Cận Tử Kỳ nhìn qua Tô Ngưng Tuyết và Cận Mỗ Mỗ tiếp xúc hoà hợp với nhau, mím môi cười cười, thân thiết kêu lên một tiếng mẹ, Tô Ngưng Tuyết gật nhẹ đầu, trên mặt lại khôi phục lãnh đạm như trước.
"Mẹ, ngài ngồi vào bên này với cha đi!"
Cận Tử Kỳ nghe thấy âm thanh tiếng chân ghế ma sát sàn nhà, nghiêng đầu lại thấy Kiều Niệm Chiêu đã đứng dậy, hai tay thoáng kéo ghế ra, đứng ở bên cạnh cái ghế, vẻ mặt tha thiết khiêm tốn nhìn qua Tô Ngưng Tuyết.
Một tiếng "Mẹ" này ngược lại đem so với cô là con gái chính thức còn ân cần hơn.
Cận Tử Kỳ kéo khóe môi lên, không nhiều lời, bắt đầu chuyên tâm lột trứng gà luộc chín dì vú đưa tới cho Mỗ Mỗ.
Nhưng ánh mắt Tô Ngưng Tuyết chỉ như lơ đãng xẹt qua nhìn Kiều Niệm Chiêu khôn khéo hiếu thuận, tiện đà ngồi ở trên ghế bên cạnh Cận Tử Kỳ, đối với Kiều Niệm Chiêu có tốt ý chỉ ngoảnh mặt làm ngơ.
Tình cảnh Kiều Niệm Chiêu đột nhiên trở nên rất lúng túng, đứng cũng không được ngồi cũng không xong, nhìn Tô Ngưng Tuyết vẫn cúi đầu dùng bữa, vành mắt từ từ phiếm hồng, nhưng chỉ cắn cánh môi không dám lên tiếng.
Cận Chiêu Đông liếc nhìn vợ yên lặng ưu nhã ăn điểm tâm, nghĩ mở miệng nói điều gì đó cuối cùng lựa chọn trầm mặc, ngược lại nhìn qua Kiều Niệm Chiêu ủy khuất đến đỏ mắt, trong lòng cũng không chịu nổi, dịu dàng dặn dò:
"Đứng làm cái gì, nhanh chóng ngồi xuống ăn điểm tâm, không phải nói đợi lát nữa còn có thông báo phải đi làm sao?"
Kiều Niệm Chiêu ở dưới ánh mắt ân cần của Cận Chiêu Đông, bất đắt dĩ giật giật khóe miệng, nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng, ngồi trở lại vị trí vốn là của mình.
Trong phòng ăn lần nữa bao phủ một cỗ khí ép trầm thấp.
Trên bàn ăn ngoại trừ Mỗ Mỗ thỉnh thoảng nói một câu, những người khác đều phát huy phẩm chất tốt đẹp là ăn không nói ngủ không nói.
"Mẹ, ngài chưa ăn bao nhiêu thứ, đến chút nữa sẽ lại đói, hay là ăn cái bánh quẩy này đi."
Chiếc đũa Tô Ngưng Tuyết vẫn chưa hoàn toàn duỗi ra, Kiều Niệm Chiêu đã tay mắt lanh lẹ đưa lên một cây bánh quẩy, trong lúc Tô Ngưng Tuyết nhìn sang, Kiều Niệm Chiêu biểu lộ sự săn sóc mà ngượng ngùng cười:
"Cha nói mẹ tối hôm qua bởi vì có một chút chuyện phiền lòng cho nên chưa ăn bao nhiêu, nếu như buổi sáng lại bụng rỗng, đối với dạ dày không tốt."
Cận Tử Kỳ xiên một cái bánh bao nhai kỹ tỉ mỉ, ngay cả ánh mắt thoáng một chút cũng chưa từng nâng lên.
Cận Chiêu Đông chứng kiến vẻ mặt không đếm xỉa tới của Cận Tử Kỳ, lại nhìn thấy Kiều Niệm Chiêu đối với mình và vợ săn sóc quan tâm, trong lòng cán cân không khỏi đảo hướng về phía Kiều Niệm Chiêu, nhìn qua Cận Tử Kỳ bản thân chỉ lo ăn uống thì nhíu nhíu mày.
Lúc này Tô Ngưng Tuyết không hề nhận lấy bánh quẩy Kiều Niệm Chiêu đưa tới, nhướng mày nhìn vài lần, sau đó bưng sữa đậu nành trong tay lên khẽ nhấp một hớp mới chầm chậm mở miệng:
"Niệm Chiêu, con không phải không biết sữa đậu nành thêm dầu cháo quẩy là phương thức phối hợp bữa sáng sai lầm, ta sợ là bánh quẩy này không có phúc khí để ăn, nếu mùi vị thật không tệ, bản thân con ăn nhiều chút đi."
Tô Ngưng Tuyết sóng dữ không sợ hãi lời nói cự tuyệt so với bất kỳ thứ gì cũng đều làm cho người khác lúng túng khó chịu.
Đáy mắt Kiều Niệm Chiêu một mảnh ảm đạm, hiện ra dáng vẻ bi thương, nhưng vẫn hướng đến Tô Ngưng Tuyết áy náy cười cười:
"Mẹ, thực xin lỗi, do con suy nghĩ không chu đáo..."
"Niệm Chiêu," Kiều Niệm Chiêu còn chưa nói xong đã bị Tô Ngưng Tuyết cắt đứt, "Lời nói như vậy ta đã lặp lại trong bốn năm, hôm nay hy vọng là lần cuối cùng, giống như mười năm trước khi con mới đến Cận gia, vẫn là nên gọi ta dì Tuyết đi."
Mười năm trước, Cận gia lấy danh nghĩa nhận nuôi Kiều Niệm Chiêu làm con gái nuôi, lúc ấy Kiều Niệm Chiêu gọi Tô Ngưng Tuyết là dì.
Bốn năm trước, Tô Ngưng Tuyết chính thức thừa nhận với bên ngoài Kiều Niệm Chiêu là con gái của bà bị thất lạc nhiều năm, cho đến ngày hôm nay, lại như cũ để cho Kiều Niệm Chiêu gọi bà một tiếng dì.
Trong chuyện này ngụ ý không cần nói cũng biết: Tô Ngưng Tuyết từ đáy lòng cũng không chấp nhận Kiều Niệm Chiêu.
Sắc mặt Cận Chiêu Đông và Kiều Niệm Chiêu đều biến đổi, thật vất vả hòa hoãn bầu không khí lần nữa rơi xuống đến mức đóng băng.
"Niệm Chiêu, những năm này ta quá bận rộn công việc, cho nên không có chăm sóc cho con, coi như là thẹn với mẹ của con năm đó đối với ta thỉnh cầu..."
"Mẹ..." Kiều Niệm Chiêu nóng lòng giải thích, bật thốt ra một tiếng "Mẹ", khi tiếp xúc với Tô Ngưng Tuyết đang mỉm cười nhưng đôi mắt đẹp lại lạnh lùng, nghẹn ở cổ họng, ngay sau đó thì gượng gạo sửa chữa: "Dì Tuyết..."
Tô Ngưng Tuyết dường như không phát giác được Kiều Niệm Chiêu mất tự nhiên, ưu nhã dùng khăn lau hết khóe miệng, tiếp tục nói:
"Bốn năm trước ta thừa nhận con là con gái của ta, coi như là Cận gia chúng ta đối với con có một chút đền bù tổn thất, nhưng một tiếng 'Mẹ' này ta tự nhận là chịu không nổi, mẹ của con đã từng là người mà ta tín nhiệm nhất, khi đó ta cũng vậy chưa từng coi bà ấy như người ngoài, đặc biệt đoạn thời gian ta sau khi sanh bị băng huyết, bà ấy liên tục toàn tâm toàn ý chăm sóc gia đình của ta."
Giọng nói của Tô Ngưng Tuyết rõ ràng vang vọng ở trong phòng ăn: "Nếu như ta tiếp nhận tiếng 'Mẹ' này, bà ấy biết rồi sẽ có bao nhiêu đau lòng. Niệm Chiêu con cũng đã trưởng thành, sao làm ta đây khổ tâm, con nên hiểu chứ?"
Sắc mặt Kiều Niệm Chiêu càng thêm tái nhợt, hai tay khẽ run xoắn xuýt ở bên cạnh bàn, đôi môi lúng túng 'dạ' nhưng không phát ra được thanh âm nào.
Ánh mắt Tô Ngưng Tuyết liếc đến Kiều Niệm Chiêu, đặt khăn ăn trong tay xuống, quay đầu nhìn Cận Chiêu Đông đang hơi có chút hốt hoảng, ánh mắt vốn gom đầy lãnh đạm bắt đầu nhàn nhạt nhu hòa:
"Chiêu Đông, ông cảm thấy tôi nói có đúng hay không? Chúng ta mặc dù nhận nuôi Niệm Chiêu, nhưng tuỳ tiện để cho Niệm Chiêu gọi chúng ta ba mẹ lẫn lộn, sau này khó tránh khỏi bị người đâm cột sống(*)."
(*) giống như là nói xấu sau lưng.
- Chương 11: Không Gặp Phụ Nữ, Nhưng Gặp Cô Ấy
"Chiêu Đông, ông cảm thấy tôi nói có đúng hay không? Chúng ta mặc dù nhận nuôi Niệm Chiêu, nhưng tuỳ tiện để cho Niệm Chiêu gọi chúng ta ba mẹ lẫn lộn, sau này khó tránh khỏi bị người đâm cột sống."
Bởi vì Tô Ngưng Tuyết đột nhiên quay đầu lại trên mặt Cận Chiêu Đông trong phút chốc trở nên bối rối, nhất là khi đón nhận ánh mắt ấm áp của Tô Ngưng Tuyết, càng thêm không phản bác được, cũng theo đó mà trong lòng không ngừng áy náy sâu sắc hơn.
Khoé miệng ông chuyển động cứng đờ, không tìm được bất kỳ cái gì để bác bỏ lại lời nói khéo hiểu lòng người của Tô Ngưng Tuyết:
"Chỉ cần bà cao hứng là tốt rồi, Chiêu nhi bởi vì thật lòng coi chúng ta như người một nhà mới có thể gọi chúng ta cha mẹ, trái lại không bằng có bà suy nghĩ chu đáo, đã như thế, vậy sau này ở nhà thì gọi là chú với dì đi."
Cận Chiêu Đông thỏa hiệp đổi lấy nụ cười yếu ớt Tô Ngưng Tuyết và sắc mặt trắng xám của Kiều Niệm Chiêu.
"Tôi đột nhiên nhớ đến tối hôm qua còn có chút văn kiện chưa xử lý xong, trước hết quay về công ty, Ngưng Tuyết, các người một chút nữa để cho lão Hạ đưa bà đi qua đi."
Cận Chiêu Đông hướng đến Tô Ngưng Tuyết săn sóc quan tâm vài câu rồi đứng dậy, trước khi rời đi nhìn về phía Kiều Niệm Chiêu:
"Chiêu nhi, không phải con nói hôm nay phải về công ty sao? Có muốn ta đưa con một đoạn đường hay không?"
Kiều Niệm Chiêu nhìn Tô Ngưng Tuyết và Cận Tử Kỳ vẫn ung dung thong thả dùng bữa như cũ, cắn cánh môi, buồn buồn dạ một tiếng, chọn đi theo Cận Chiêu Đông cùng nhau rời khỏi biệt thự Cận gia.
Đương nhiên, trước khi đi Kiều Niệm Chiêu không quên theo sát Tô Ngưng Tuyết và Cận Tử Kỳ cung kính chào tạm biệt:
"Dì Tuyết, chị, con và cha...... chú đi trước, mọi ngươi từ từ dùng."
Cận Tử Kỳ mắt điếc tai ngơ ăn điểm tâm, ngược lại Tô Ngưng Tuyết hiếm khi thấy mà gật đầu, nói một câu "Đi đường cẩn thận" .
Đợi hai người mới vừa đi ra cửa, Tô Ngưng Tuyết liền để dao nĩa trong tay xuống, mệt mỏi thiếu hứng thú mà ngừng dùng bữa.
"Tối hôm qua cuối cùng xảy ra chuyện gì, làm sao mà đánh người đến nỗi vào bệnh viện?"
Cận Tử Kỳ biết Tô Ngưng Tuyết đang cùng mình nói chuyện, cũng đẩy bữa sáng ăn vào cũng chẳng ngon ở trước mặt ra, sau khi thay Mỗ Mỗ lau sạch sẽ mẩu vụn bám bên mép mới nhìn về hướng Tô Ngưng Tuyết:
"Cũng chỉ là nổi lên chút ít xung đột, về sau mới có thể thành ồn ào không vui như thế."
Lông mi Tô Ngưng Tuyết rũ xuống trầm tư suy nghĩ, Cận Tử Kỳ nhìn thấy bà nhăn mày không nói lời nào, bản thân mình lại tiếp lấy đề tài:
"Người yên tâm, nếu như Cao gia truy cứu tới, con sẽ tự mình đến nhà tạ lỗi ."
"Tạ lỗi? Ra tay đánh người không phải con, con làm gì muốn tới nhà tạ lỗi?"
Cận Tử Kỳ sững sờ, hiển nhiên không hiểu rõ ý của Tô Ngưng Tuyết.
Tô Ngưng Tuyết cũng không giải thích thêm, nhấp một hớp sữa đậu nành, dường như vì hương vị không được ngon, nhíu lông mày xuống rồi thả lại cái ly, liếc mắt nhìn Cận Tử Kỳ muốn nói lại thôi:
"Ta là mẹ của con, làm sao có thể giúp người ngoài để bắt nạt con gái của mình, ngay cả con có không đúng, cũng không tới phiên người khác mà thuyết tam đạo tứ(*)."
(*)Thuyết tam đạo tứ (nói ba đạo bốn): hình dung không chịu trách nhiệm, nghị luận lung tung (Theo Baidu)
Đối với việc Tô Ngưng Tuyết đột nhiên đứng ra bảo vệ, Cận Tử Kỳ có chút không thể thích ứng.
Dường như đây là lần đầu tiên trong bốn năm nay ...
Mà Cận Mỗ Mỗ cũng đã trượt xuống ghế, chạy đến bên cạnh Tô Ngưng Tuyết, nằm ở trên đầu gối của bà gật gù đắc ý:
"Bà ngoại, thục thử* Cao Triều kia thật xấu xa a, ăn hiếp Kỳ Kỳ, sau đó một thục thử quái dị giúp Kỳ Kỳ đánh thục thử Cao Triều hư hỏng, nhưng mà, tay thục thử quái dị chảy thật nhiều máu nha!"
(*Thục thử: hạt cao lương, mấy chương sau này Lạc dùng từ này cho gọn và đúng bản gốc hơn vì nghe giống từ 'thúc thúc' (nghĩa là chú) như ý đồ của tác giả nha mọi người)
Tô Ngưng Tuyết ôm lấy Cận Mỗ Mỗ đặt trên đầu gối, Cận Mỗ Mỗ dùng cái muỗng múc một cái sủi cảo trứng, tự mình thổi trước vài cái, sau đó đưa tới bên miệng Tô Ngưng Tuyết, giương cao khuôn mặt trái táo hì hì nịnh nọt nói:
"Bà ngoại ăn sủi cảo, Mỗ Mỗ giúp bà ngoại thổi qua không nóng."
Tô Ngưng Tuyết nuốt xuống cái sủi cảo kia, nhìn thấy Cận Mỗ Mỗ lấy bộ dụng cụ ăn chơi đùa, đáy mắt cười nhạt nhấp nhô vui vẻ, nhưng mà lời nói là đáp lại với Cận Tử Kỳ:
"Nếu người ta đã vì con bị thương, con cũng không thể coi như không có chuyện gì xảy ra, Cao gia ở thành phố này lực ảnh hưởng nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, con tự mình xem mà xử lý đi."
Cận Tử Kỳ nghe Tô Ngưng Tuyết nhắc nhở gật gật đầu: "Con sẽ xử lý tốt."
☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆
"Cận tiểu thư vào bốn năm trước sau khi gặp tai nạn xe cộ, được đưa đi sang Mỹ an dưỡng nửa năm, sau khi trở lại bên cạnh cô ấy có thêm đứa bé, căn cứ vào giải thích của Cận gia, đó là cô nhi Cận tiểu thư nhận nuôi."
Bên trong phòng xa hoa hạng nhất của Thịnh Thế Hào Đình, Tống Kỳ Diễn tùy ý ngồi ở trên ghế sofa, theo đó đứng ở một bên là trợ lý đặc biệt đang giải thích, lật xem một xấp tài liệu trong tay, thỉnh thoảng cau chặt lông mày.
"Trận tai nạn xe kia xảy ra ở bãi đậu xe ngầm của Thịnh Thế Hào Đình, lúc ấy Cận gia và Tống gia ở chỗ này tổ chức tiệc rượu, hơn nữa Cận gia trong ngày đó còn thừa nhận một nữ nghệ sĩ là nhị tiểu thư lưu lạc bên ngoài."
"Về tai nạn xe kia tin tức cụ thể gần như là trống không, chỉ biết là, hai tháng sau tai nạn xe Cận tiểu thư khỏe mạnh xuất hiện trước mặt truyền thông, giá cổ phiếu Cận thị lúc đó đang chấn động mới ổn định."
Tống Kỳ Diễn dùng đôi mắt sâu lắng mà phẳng lặng xem nội dung trong tài liệu, ánh mắt dừng trên tấm ảnh Kiều Niệm Chiêu và Tô Hành Phong chụp chung thân mật.
Nếu như hắn nhớ không lầm, người đàn ông trong tấm ảnh là người sẽ thay thế hắn thừa kế là cháu ngoại trai của Tống gia, mà người phụ nữ này... Tống Kỳ Diễn nhíu đầu mày, bốn năm trước lúc hắn đi qua một góc nông trường hình như đã gặp qua cô ấy.
"Mặc dù Cận gia liên tục hứa hẹn an bài tương thân cho Cận tiểu thư, nhưng trong thành phố này mọi người cho rằng, Cận tiểu thư là vợ của Tam thiếu gia mà nội bộ nhà họ Doãn quyết định, nhưng căn cứ tư liệu cho thấy, Doãn Tam thiếu có thể là..."
Trợ lý đặc biệt không tiếp tục nói nữa, đặt nắm tay ở bên miệng ho nhẹ một tiếng, mấy lời cuối cùng khó có thể mở miệng.
Tống Kỳ Diễn háy anh ta một cái, không thúc ép anh ta nói tiếp, cúi đầu nhìn lướt qua tài liệu, khi nhìn đến hai chữ "Doãn Lịch" mới thả chậm tốc độ, sau đó vẻ mặt của hắn thay đổi trong nháy mắt, cuối cùng hóa thành độ cong vểnh lên trên khóe miệng.
Quản gia riêng gõ cửa phòng, đứng ở ngoài cửa cung kính hướng đến Tống Kỳ Diễn đang xem tài liệu nói:
"Tống tiên sinh, đại sảnh dưới lầu có vị tiểu thư tìm ngài."
Tống Kỳ Diễn thậm chí ngay cả đầu cũng không ngẩng, nhưng giọng nói lại vô cùng phiền chán: "Không gặp."
Quản gia riêng lưỡng lự còn muốn nói điều gì, trợ lý đặc biệt bên cạnh liền bổ sung: "Về sau phụ nữ không có được hẹn trước, hết thảy Tống tiên sinh không gặp, biết không?"
"Dạ, tôi biết rồi, vậy không quấy rầy ngài."
Quản gia riêng nhỏ giọng lui ra ngoài, trong khi nhẹ nhàng khép lại cửa phòng, cô bấm điện thoại đến tiền sảnh:
"Mời truyền đạt vị Cận tiểu thư kia, Tống tiên sinh rất bận, nếu như muốn gặp mặt xin mời cô ấy hẹn trước..."
Cửa phòng mới vừa khép lại bỗng nhiên mở ra, quản gia riêng giật mình quay đầu lại, đã thấy vẻ mặt Tống Kỳ Diễn tối sầm đứng ở nơi đó, một tay nắm tay cầm cửa, lông mày bằng phẳng từ từ uốn cong lên:
"Con mắt nào trông thấy tôi rất bận ?"
Quản gia riêng nhất thời cứng họng, sững sờ nhìn người đàn ông trước mắt tuy tinh thần sa sút nhưng khôi ngô tuấn tú, sau đó trước mắt của cô là một trận gió mạnh quét qua, ở cửa phòng đã không còn thấy bóng dáng Tống Kỳ Diễn
Chương 12: Người Đàn Ông Giả Vờ
Để tìm được người đàn ông tối hôm qua giúp cô cũng không khó.
Cận Tử Kỳ chỉ hỏi thăm sơ sơ, tiểu thư tiền sảnh đã nói cho cô biết người cô muốn tìm tên —Tống Kỳ Diễn.
Khách có thể vào ở phòng trên tầng cao nhất xa hoa nhất tại Thịnh Thế Hào Đình phi phú tức quý (không giàu có thì cũng cao quý), đối với vị kia tất cả nhân viên ở Hào Đình đều phải biết rõ, huống chi Tống Kỳ Diễn tối hôm qua đánh thiếu gia Cao gia nằm sấp chuyện huyên náo cũng không nhỏ.
Cận Tử Kỳ ngồi ở trên ghế sa lon khu nghỉ ngơi yên lặng chờ đợi, cô nhàn hạ đọc một phần tin trên báo tài chính và kinh tế, thoáng cúi thấp đầu, mái tóc dài buộc lên thật cao rũ trên đầu vai, lộ ra chiếc cổ cao trắng nõn xinh đẹp của cô.
Cũng không lâu lắm, cô đã nhận được hồi âm: "Thật ngại quá, Cận tiểu thư, bởi vì ngài trước đó không có hẹn, hiện tại Tống tiên sinh có lẻ không có thời gian gặp ngài."
Cận Tử Kỳ cũng không biểu hiện ra bất kỳ ý gì buồn bực hoặc là không vui, cô nhìn xem đồng hồ trên cổ tay, sau đó tay cầm túi xách đứng dậy, đem danh thiếp màu vàng kim đưa cho tiểu thư tiền sảnh:
"Đây là danh thiếp của tôi, nếu như gặp Tống tiên sinh, phiền lòng giúp tôi gửi cho anh ta."
Đợi tiểu thư tiền sảnh nhận lấy danh thiếp có đóng in con dấu Cận Thị, đáy mắt thoáng hiện lên kinh ngạc hâm mộ, Cận Tử Kỳ chỉ cười cười ôn nhã, xoay người vừa lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại vừa đi ra cửa.
"Tiêu Tiêu, chị lập tức trở về công ty, ừ... Phương án chờ chị đến..."
Cận Tử Kỳ nối điện thoại còn chưa nói được vài câu, đột nhiên một cỗ sức mạnh từ phía sau vọt tới, cánh tay phải của cô bị người khác kéo lấy nặng nề, ngăn cản cô cất bước rời đi.
Vô cùng kinh ngạc, nhoáng lên một cái trước mắt Cận Tử Kỳ, sau đó một "bức tường thịt" cao lớn sừng sững đứng chặn ở trước mặt.
Thời gian tại một giây này trong nháy mắt ngưng trệ, cô quên mất mình vẫn còn đang nói điện thoại, chỉ mờ mịt nâng mí mắt nhìn qua người đàn ông ngăn cản đường đi của mình.
Hô hấp của hắn có chút không yên, lồng ngực rắn chắc không ngừng phập phồng, tay trái hắn quấn băng gạc chế trụ tay phải cô đang cầm lấy điện thoại di động, lực độ chặt đến nỗi bóp đỏ da thịt của cô.
Cận Tử Kỳ chỉ liếc mắt, đã nhận ra kiểu tóc chỉa loạn tùm lum trước mặt này, chỉ có cái áo thun lót màu đen, hở ngực lộ lưng, nhìn qua người đàn ông vô cùng cường tráng to lớn.
Là Tống Kỳ Diễn, nghe đâu Tống Kỳ Diễn kia bận rộn không có thời gian gặp cô.
Tầm mắt của cô dừng ở đôi dép kẹp trên chân hắn và ống quần xắn lên tuỳ tiện, khóe miệng không khỏi giương lên. :sweat: (hình tượng soái ca của Lưu Niên tỷ tỷ
Ngay cả chính cô cũng không hiểu vì sao đột nhiên cảm thấy vui vẻ như vậy, không thể dùng lời nói mà giải thích sự vui vẻ này.
Nhưng riêng cô có thể xác định là, phần vui vẻ này cũng không phải xuất phát từ việc cười nhạo bộ dạng ăn mặc đối với Tống Kỳ Diễn.
☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆
Tống Kỳ Diễn cố gắng hồi phục hô hấp gấp gáp của mình, hai mắt không chớp nhìn Cận Tử Kỳ chằm chằm ở trước mặt.
Có lẽ bởi vì khẩn trương quá mức, sức lực ở bàn tay đang nắm cổ tay Cận Tử Kỳ không ngừng tăng thêm.
Khi từ khe cửa hắn nghe được ba chữ "Cận tiểu thư", lập tức vứt tư liệu trong tay, dứt khoát một tiếng từ trên ghế sofa nhảy lên, sững sờ ngây ngẩn tại chỗ không biết như thế nào cho phải.
Hắn cảm giác tim mình giống như bị ném vào trong nước sôi nóng bỏng, không khống chế được đập lên dữ dội.
Cận Tử Kỳ quên lãng hắn, làm cho hắn cảm thấy cơn tức giận ùn ùn kéo tới, nhưng mà, thực sự có một ngày như vậy, khi cô chủ động chạy đến tìm hắn, hắn lại như tên mao đầu tiểu tử không biết phải làm sao.
Đặc biệt sau khi nghe thấy quản gia riêng từ chối Cận Tử Kỳ, đầu óc của hắn như bị một thanh chuỳ sắt hung hăng đánh trúng, sau đó xoay người chạy ra ngoài cửa, đẩy thẳng cánh cửa lối thoát hiểm lao xuống cầu thang.
Hắn quên mất trên cái thế giới này còn có loại phương tiện là "Thang máy" nhanh gọn và tiện lợi thay cho đi bộ, cũng quên mất có thể để cho quản gia riêng gọi điện thoại thông báo tiền sảnh giữ Cận Tử Kỳ lại.
Hắn chỉ là muốn đi đến, mỗi một giây đồng hồ chờ đợi, hắn lại có hơn một giây có khả năng vuột mất Cận Tử Kỳ.
Khi hắn nhảy xuống ba bậc thang cuối cùng, đẩy rộng cánh cửa lối thoát hiểm ra, liếc mắt thấy được Cận Tử Kỳ xoay người chuẩn bị rời đi.
Hắn không biết mình trên đường chạy tới đã đâm đầu va chạm vào bao nhiêu người, hắn chỉ biết rõ, hắn giữ được Cận Tử Kỳ!
Trong không khí tràn ngập hương vị ngọt ngào giống như mứt hoa quả, còn có mùi hoa ấm áp say mê, pha lẫn hương trà thanh nhã trên người Cận Tử Kỳ, tại thời khắc đó tràn vào hô hấp của hắn.
Sau đó hắn nhìn thấy trên gương mặt tinh xảo bày ra một nụ cười dịu dàng nở rộ, trong đôi mắt đẹp màu nâu nhạt khẽ gợn sóng từng chút từng chút một, khiến cho lòng của hắn lại là một trận sóng lớn lay động thấp thỏm mụ mẫm.
"Tống tiên sinh, anh xem ra giống như có phần mệt mỏi, có muốn qua bên kia nghỉ ngơi một chút hay không?"
Giọng nói Cận Tử Kỳ không tính là ngọt ngào, nhưng mà nghe vào trong tai của Tống Kỳ Diễn, so với giọng ca sĩ xuất sắc nhất trên thế giới đều êm tai hơn, ứng với một câu kia "Tình nhân trong mắt ra Tây Thi" .
"Tống tiên sinh, anh có khỏe không?"
Cận Tử Kỳ nhìn người đàn ông trước mắt tâm không tập trung ở nơi này, thử dò xét nên lại hỏi thăm một tiếng.
Tống Kỳ Diễn lấy lại tinh thần từ trong tiếng gọi của cô, trong võng mạc phản chiếu ra chính là vẻ mặt hơi có vẻ ân cần của Cận Tử Kỳ, lòng bàn tay thô ráp của hắn dán lên da thịt mịn màng của cô, khiến cho đáy lòng hắn mềm mại một lúc.
"Tống tiên sinh phải đi chạy bộ buổi sáng sao?"
Tống Kỳ Diễn nhìn qua Cận Tử Kỳ thanh nhã giống như đóa hoa sen nước, chỉ ngây ngốc chớp mắt xuống, sau đó chậm chạp mà mở miệng: "Oh, hôm nay mặt trời rất đẹp, thuận tiện chạy một vòng." :-D
Hôm nay mặt trời đẹp sao? Khóe mắt Cận Tử Kỳ liếc về phía ngoài cửa sổ sát đất trời đầy mây, nhưng cũng không vạch trần ngay mặt Tống Kỳ Diễn.
"Tống tiên sinh, nếu như anh không ngại......." Cận Tử Kỳ cầm một cái khăn tay thêu con bướm xanh đưa tới trước mặt Tống Kỳ Diễn, khóe miệng chứa đựng nụ cười yếu ớt: "Trước tiên có thể cầm nó lau mồ hôi."
Tròng mắt Tống Kỳ Diễn nhìn đến mảnh khăn tay trang nhã, nhíu nhíu mày, không hề có phản ứng gì.
Cận Tử Kỳ đột nhiên cảm giác được có chút lúng túng, cô đoán chừng cho rằng Tống Kỳ Diễn ghét bỏ cái khăn tay không phải hoàn toàn mới này, khi tay cô đang chuẩn bị thu khăn lại, hắn lại đột nhiên đưa tay qua cầm lấy.
Cận Tử Kỳ sau khi thoáng sững sờ, khẽ cười, nhưng mà cái nụ cười này kéo dài chỉ vẻn vẹn mấy giây liền cứng ngắc lại, khi cô chứng kiến Tống Kỳ Diễn sau khi làm ra vẻ lau mồ hôi, lại đem khăn tay nhét vào trong túi quần của mình.
"Tống tiên sinh, tôi..." Cận Tử Kỳ muốn nói lại thôi, chỉ là nhắc nhở khăn tay đó của mình.
"Làm sao vậy? Cô có đồ vật gì đó rơi ở chỗ này sao?"
Tống Kỳ Diễn hoang mang nhìn Cận Tử Kỳ, đến khi thấy Cận Tử Kỳ lúng túng lắc đầu, thì "A" một tiếng, sau đó mặt không đổi sắc gấp cái khăn lại một cách lão luyện, đưa tay giấu khăn vào trong túi của mình.
Đôi má Cận Tử Kỳ trắng nõn nhuộm lên chút hồng nhàn nhạt say mê, mặc dù bây giờ thế kỷ hai mươi mốt cởi mở, nhưng bị một người đàn ông to lớn lấy đi khăn tay theo sát bên người của mình, thế nào thấy đều có vẻ mập mờ không rõ.
Ánh mắt nhìn qua biểu tình xấu hổ đỏ mặt của Cận Tử Kỳ, Tống Kỳ Diễn nhịn không được khóe miệng đưa ra, nhưng rất nhanh bờ môi lại căng thẳng, trên mặt cũng lạnh nhạt bình tĩnh, thỉnh thoảng không quên nhíu mày một chút.
Không khí giữa hai người đột nhiên có chút lạnh cứng, Cận Tử Kỳ giơ tay vén vài sợi tóc mai, nhớ tới mục đích đến đây của mình, ánh mắt không tự chủ dừng trên cánh tay quấn băng gạc của Tống Kỳ Diễn:
"Tống tiên sinh, cánh tay của anh khá hơn chút nào không? Tối hôm qua... Làm hại anh bị thương, thật sự xin lỗi."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro