Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

QUYỂN 2 CHƯƠNG 49-52

Chương 49: Nụ Hôn Bất Ngờ

 Cận Tử Kỳ tan tầm về nhà, vẫn chưa lái xe vào ga ra ở biệt thự, đã nghe thấy từng đợt tiếng trẻ con lanh lảnh.


Dưới cây đa ở trước nhà họ Cận và nhà Tống Kỳ Diễn, Cận Mỗ Mỗ đang cưỡi trên cổ một người đàn ông cao lớn, trong bàn tay nhỏ đầy thịt cầm một cái túi lưới vui sướng hoa tay múa chân ở đó.

Thân thể của tên tiểu tử kia mũm mĩm hưng phấn lắc lắc kêu gào: "Qua bên trái chút, bên trái chút, cao thêm chút nữa cao chút!"

Cận Tử Kỳ dừng xe lại ở ven đường, phát hiện người đàn ông cười ha hả đỡ Cận Mỗ Mỗ đúng là Tống Kỳ Diễn.

Khi nào thì quan hệ hai người kia tốt như vậy rồi?

Bên kia Cận Mỗ Mỗ chơi đùa hăng say quay đầu, nhìn thấy Cận Tử Kỳ đứng cách đó không xa đang nhìn mình, lập tức vui mừng loạng choạng cánh tay: "Kỳ Kỳ! Là Kỳ Kỳ đã về rồi!"

Sau đó không thể chờ đợi được mà la hét ầm ĩ để cho Tống Kỳ Diễn thả nó xuống, ném cái túi lưới chạy như bay tới.

Cận Tử Kỳ thuận thế cúi người ôm lấy Mỗ Mỗ, nhìn thấy một túi trứng chim nhỏ trong tay nó thì dở khóc dở cười: "Nếu để cho ông ngoại nhìn thấy con lại đem những thứ này về nhà, hẳn là sẽ tức giận."

Cận Mỗ Mỗ cười trộm khanh khách vài tiếng, gian tà đến sát lỗ tai của Cận Tử Kỳ: "Thục thử quái dị nói muốn giúp Mỗ Mỗ giấu những cái trứng chim nha, chú ấy còn đáp ứng Mỗ Mỗ ấp ra chim nhỏ nhé!"

Nói xong từ trong ngực của Cận Tử Kỳ uốn éo người đi xuống, còn cố làm ra vẻ thần bí nói nhỏ: "Về sau Mỗ Mỗ còn có thể nuôi rất nhiều chít chít nha!"

Nhìn thấy bộ dạng con trai vui mừng tung tăng như chim sẻ, tầm mắt của cô không tự chủ được liếc về phía bóng dáng cao to dưới tàng cây kia, lại nghe được Cận Mỗ Mỗ bất mãn phàn nàn: "Kỳ Kỳ không tập trung tinh thần!"

Khi Cận Tử Kỳ thu hồi ánh mắt của mình thì có chút lúng túng, chỉ hy vọng người đàn ông bên kia không nghe thấy.

Nhưng Cận Mỗ Mỗ không am hiểu tâm tư của những người lớn, dùng sức lôi kéo Cận Tử Kỳ đi vào trong nhà: "Kỳ Kỳ đi nhanh lên!"

Cận Tử Kỳ hầu như vừa vào cổng chính đã phát hiện cái hàng rào vốn để ngăn hai căn biệt thự thế nhưng không thấy bóng dáng.

Đứng ở trong sân rộng rãi gấp đôi, thị giác có chút không thích ứng được, mơ hồ nghe thấy một trận âm thanh líu ríu, men theo tiếng động mà đi tìm, nhìn qua đó là một chuồng gà con.

"Kỳ Kỳ, cái này, cái này, còn có cái này, đều là Mỗ Mỗ chọn nha!"

Cận Mỗ Mỗ ngồi xổm xuống bên cạnh chuồng gà, chỉ chỉ một con gà con lông vàng trong chuồng, vui vẻ nhếch miệng cười.

Vị trí chuồng gà cũng không ở trong sân của Cận gia, đã sớm vượt qua chỗ vốn là ranh giới hàng rào.

Cận Tử Kỳ không quên nhớ tới Cận Chiêu Đông từng nghiêm cấm nuôi gia cầm ở trong biệt thự, giống như khu vực phú hào này, tuyệt đối không có người ở nhà nào lại nuôi một đám gà vịt.

Bởi vì điều đó đối với họ kiểu người sống ở Kim Tự Tháp cao cấp này mà nói, đúng là xem như một chuyện rất mất mặt.

Cô đeo bám lằng nhằng thật lâu, Cận Chiêu Đông mới miễn cưỡng đồng ý cho Cận Mỗ Mỗ nuôi một con gà con bỏ túi.

Hiện tại, cô nhìn thấy trước mắt mình một chuồng gà con lông vàng thật lớn, trong lòng nói không ra là tư vị gì.

Cô từng hao hết tâm tư cũng không làm nên chuyện, vậy mà có một người đàn ông đã thay cô làm được.........

Cận Tử Kỳ quay đầu lại đã không nhìn thấy người dưới cây đa, ngồi xổm xuống bên cạnh Cận Mỗ Mỗ, vịn bả vai nho nhỏ, ôn nhu hỏi: "Hàng rào đó là do chú kia dỡ bỏ đi sao?"

Cận Mỗ Mỗ gật gật đầu, chắp tay sau lưng giống như người lớn khoe khoang nói: "Đúng nha, Thục thử quái dị hỏi Mỗ Mỗ thích gì, Mỗ Mỗ nói thích chít chít nhỏ như gà con, Thục thử quái dị liền dẫn Mỗ Mỗ đi mua !"

Cận Tử Kỳ liên tưởng đến một người đàn ông cao lớn mạnh mẽ dắt tay một đứa bé ở trong chợ đi mua gà con, nhịn không được cong lên khóe môi, nhưng một giây sau nụ cười lập tức cứng ngắc.

Bởi vì Cận Mỗ Mỗ vừa chơi với con gà con vừa vụng trộm vui mừng nói: "Thục thử quái dị nói chỉ cần Mỗ Mỗ gọi chú baba, sau này Mỗ Mỗ nghĩ muốn cái gì chú đều mua cho Mỗ Mỗ!"

Đối với việc Tống Kỳ Diễn có chủ ý gì, trong lòng Cận Tử Kỳ đã hiểu rõ, phần cảm động lúc đầu cũng dần dần phân tán, hàng lông mày kẻ đen giương cao, vuốt đầu Cận Mỗ Mỗ: "Vậy con có gọi không?"

"Đương nhiên không có nha!" Đôi mắt to của Mỗ Mỗ chen đầy ý xấu: "Thục thử quái dị thích Kỳ Kỳ, còn giành Kỳ Kỳ với Mỗ Mỗ, Mỗ Mỗ mới không muốn gọi chú!"

Cận Tử Kỳ bị những lời này lại càng hoảng sợ, gò má có chút nóng lên: "Ai nói cho con biết chú thích Kỳ Kỳ ?"

"Tiểu Doãn tử nha!" Cận Mỗ Mỗ bĩu môi, bộ dạng không quan tâm: "Tiểu Doãn tử nói, Thục thử quái dị chính là con sói đuôi dài một bụng toàn ý xấu, cả ngày nhìn chằm chằm quả bồ đào của nhà Mỗ Mỗ mà chảy nước miếng."

Là Doãn Lịch nói? Khóe mắt Cận Tử Kỳ khẽ động, sao anh ta chưa từng ở trước mặt cô mà đề cập qua việc này, ngược lại nói với đứa bé?

Cận Mỗ Mỗ lén nhìn ánh mắt không rõ màu sắc của Cận Tử Kỳ, mím cái miệng nhỏ chần chờ, nhưng vẫn là lựa chọn thẳng thắn: "Kỳ Kỳ, hôm nay con và Hoàng Tử Hiểu đánh nhau."

Cận Tử Kỳ sửng sốt, lập tức khẩn trương ôm Cận Mỗ Mỗ nhìn kỹ khắp nơi, ngoại trừ cái trán có một khối u đỏ nhỏ vẫn chưa hoàn toàn tiêu tan, những chỗ khác cũng không bị thương.

Cận Tử Kỳ sau khi yên lòng nhưng cũng không dung túng con trẻ, vẻ mặt nghiêm túc: "Tại sao đột nhiên đánh nhau với bạn nhỏ? Quên mất lời của Kỳ Kỳ nói sao, ở vườn trẻ không đánh nhau cùng ở chung hòa thuận."

Cận Mỗ Mỗ chu cái miệng nhỏ nhắn: "Là nó không đúng, là nó phê bình con trước tiên, con mới đánh nó."

"Nó đã nói gì?"

Cận Mỗ Mỗ cúi đầu ậm ừ không lên tiếng, sau một hồi lâu mới rầu rĩ nói: "Nó nói bởi vì Mỗ Mỗ không ngoan, cho nên baba của Mỗ Mỗ không cần Mỗ Mỗ, Mỗ Mỗ chỉ có thể ở cùng với Kỳ Kỳ."

Câu trả lời như vậy khiến cho Cận Tử Kỳ lập tức cứng họng, chỉ lẳng lặng ôm Mỗ Mỗ qua không nói được thêm một lời.

"Ai nha!" Cận Mỗ Mỗ đột nhiên nhảy dựng lên, "Mỗ Mỗ quên chít chít còn chưa ăn cơm nữa!" Trên khuôn mặt nhỏ nhắn đã tìm không được sự khổ sở vừa rồi, bật người thoát khỏi ngực của cô lập tức vui vẻ chạy vào trong biệt thự.

Cận Tử Kỳ đưa mắt nhìn bóng dáng Cận Mỗ Mỗ chạy xa, khẽ mỉm cười, đang đứng dậy liếc mắt lại nhìn thấy một cái bóng đen ở phía sau chẳng biết xuất hiện từ lúc nào, giật mình lảo đảo lui lại phía sau mấy bước.

Tống Kỳ Diễn chỉ mặc một cái áo thun lót màu trắng, hai tay đút trong túi quần thường, ánh mắt từ chuồng gà chuyển qua cô bởi vì hoảng hốt mà trên mặt thoáng tái nhợt, khóe miệng chứa ý cười: "Còn thích không?"

— Cô hiển nhiên biết rõ là hắn chỉ cái gì.

Cận Tử Kỳ lướt nhìn đám gà con kia, không trả lời hắn lập tức xoay người bỏ đi, tiếng nói của Tống Kỳ Diễn lại vang lên lần nữa: "Cận Tử Kỳ, đề nghị của anh đã suy nghĩ như thế nào?"

Hắn nhất định là cố ý, cố ý lớn tiếng hỏi cô như vậy, muốn đưa tới sự chú ý của người khác sao?

Tốc độ bước chân của Cận Tử Kỳ không khỏi nhanh hơn.

"Cận Tử Kỳ—" Nhưng hắn vẫn tiếp tục gọi không biết mệt mỏi: "Cận Tử Kỳ —"

Nghiến răng một cái, có phần không thể nhịn được nữa, Cận Tử Kỳ mang theo một chút ảo não xoay người lại: "Anh — "

Lời nói còn lại vẫn chưa ra khỏi miệng, cánh tay của cô đã bị dùng sức lôi qua, liền lảo đảo ngã vào trong một lòng ngực ở phía trước.

Trong khói sương chiều mông lung, Tống Kỳ Diễn nâng mặt của cô lên rồi bất ngờ hôn xuống —  

 Chương 50: Các Người Kết Hôn, Tôi Tặng Vòng Hoa

  Trong khói sương chiều mông lung, Tống Kỳ Diễn nâng mặt của cô lên rồi bất ngờ hôn xuống —

Mùi rượu nhàn nhạt quanh quẩn, môi răng va chạm mật thiết, cảm xúc mềm mại khiến cho đồng tử của Cận Tử Kỳ bỗng nhiên co rụt lại.

Cả người cứng đờ quên mất phản kháng, tùy ý cho hắn ôm trọn lấy mình làm nụ hôn này sâu hơn.

Lần thứ hai --

Trong đầu của cô chỉ có ba chữ này.

Dịu dàng cùng với thong thả, ngậm lấy môi của cô, lại buông ra.

Cho rằng đã kết thúc, nhưng hắn lại cúi đầu một lần nữa ngăn chặn hô hấp của cô, lưu luyến hôn liếm khoé môi cô.

Thỉnh thoảng thì mút thỏa thích, chốc chốc lại liếm láp, hơi thở ấm áp phun lên chóp mũi Cận Tử Kỳ.

Cận Tử Kỳ chỉ cảm thấy một trận trời đất quay cuồng choáng váng, đầu óc trống rỗng, không cách nào suy nghĩ như bình thường.

Một tay của Tống Kỳ Diễn vòng qua ôm eo của cô, một tay nhẹ nâng cằm của cô lên, lưỡi cũng không thể an phận lại tiếp tục đi xuống.

Hắn hơi dùng sức, đầu lưỡi chống đỡ tách mở răng của cô khép chặt --

Đột nhiên, một đường ánh sáng chói mắt đánh tới bên người, ý thức Cận Tử Kỳ tan rã nhanh chóng quay trở về.

Cô đẩy Tống Kỳ Diễn đang quấn quít lấy mình ra, quay đầu lại lấy tay chắn ánh đèn chiếu sang.

Một chiếc BMW X5 màu đồng bạch kim đồng từ đàng xa lái tới, giống như một con dã thú đang tức giận gầm thét cắm đầu xông về phía Cận Tử Kỳ và Tống Kỳ Diễn còn ôm nhau, sau đó lướt sát qua vô cùng nguy hiểm.

Tống Kỳ Diễn tay mắt lanh lẹ kéo Cận Tử Kỳ qua, che chở ở trong ngực, tránh cho khả năng thân xe sượt qua cô.

Rõ ràng thiếu chút nữa gây chuyện nên xuống xe xin lỗi hỏi thăm, nhưng mà chiếc xe kia lại thủy chung chưa giảm tốc độ, lái thẳng vào bãi đỗ xe của Cận gia.

Cận Tử Kỳ sợ bóng sợ gió một hồi, lông mày nhíu chặt nhìn chiếc xe X5 kia, loại xe và bảng số quen thuộc xe khiến cô khựng lại.

Nếu như cô không nhớ lầm, chủ nhân chiếc xe hẳn là... Tô Hành Phong.

"Xem ra phát cáu cũng không ít." Bên tai là giọng điệu xem thường của Tống Kỳ Diễn.

Cận Tử Kỳ ngẩng đầu, đã nhìn thấy bên miệng Tống Kỳ Diễn nụ cười như có như không, mắt cũng nhìn qua ga ra của Cận gia, trên mặt hắn tìm không được chút nào hoang mang khi đã bị kinh hãi.

Ngược lại là một loại đắc ý nhìn có chút hả hê, dường như, hắn đã sớm biết Tô Hành Phong sẽ lái xe đi qua đây.

Đã sớm biết? !

Đôi mắt đẹp của Cận Tử Kỳ khẽ mở to, nghiêm túc xem xét tường tận sắc mặt của Tống Kỳ Diễn, chỉ sợ bỏ lỡ chi tiết quan trọng nào đó.

Trong lòng vốn vụng trộm đắc ý, Tống Kỳ Diễn lại phát hiện ánh mắt của Cận Tử Kỳ, lúng túng thu lại nụ cười có phần đắc ý vênh váo, cố làm ra vẻ mờ mịt quay lại nhìn Cận Tử Kỳ: "Làm sao vậy? Trên mặt anh có gì sao?"

Nói xong, bản thân còn phối hợp giơ tay lên sờ sờ mặt của mình, giả bộ cũng phải giả bộ hết sức đúng chỗ.

Hôn cô bất quá là vì chọc giận Tô Hành Phong khi đi ngang qua, là cái dạng này sao? !

Ánh mắt vô tội kia, Cận Tử Kỳ tức giận đến mức bàn tay không khống chế được giương cao vung xuống "Bốp" một tiếng.

"Vô sỉ!" Cận Tử Kỳ căm giận bỏ lại hai chữ, xách túi nhấc chân bỏ đi.

Tống Kỳ Diễn đứng ở tại chỗ, mặt còn nghiêng qua một bên, sững sờ không thể nào tin nổi sự thật này.

Mặc dù cái tát kia đối với da thô thịt thô ráp của hắn mà nói tuyệt đối không đau nhức, nhưng chính là tạo nên vết xước cho tâm hồn.

Mới vừa rồi còn thật tốt, nói như thế nào đánh người lập tức đánh người?

Chẳng lẽ......

Tống Kỳ Diễn nhíu mày nhìn bóng lưng của Cận Tử Kỳ, lại sờ sờ môi của mình --

Kỹ thuật chưa tốt?

Nếu quả thật là nguyên nhân này...

Đuôi lông mày giương lên, ý cười nơi khóe miệng càng thêm xấu xa.

Hai tay đút trong túi quần xoay người, lại phát hiện một gã công nhân làm vườn ở trước bụi hoa đang nhìn mình quái dị.

Tống Kỳ Diễn đem tay nắm thành quyền đặt bên khoé miệng ho nhẹ một tiếng, khó nén tâm tình vui vẻ, ngâm nga khúc hát đi vào biệt thự của mình.

...................

Khi Cận Tử Kỳ đi ngang qua ga ra thấy được Tô Hành Phong, anh ta mặc âu phục xanh đen dựa vào thân xe yên lặng hút thuốc.

Tô Hành Phong rất ít hút thuốc, hơn nữa cũng không giống như hôm nay một điếu rồi tiếp thêm một điếu.

Cận Tử Kỳ liếc mắt nhìn bên chân anh đã có ba bốn tàn thuốc, cau lại chân mày, nhưng vẫn không nói gì.

Vào lúc này nếu cô tiến lên quan tâm thêm vài câu mà bị người khác nhìn thấy cũng không biết lại xảy ra chuyện ầm ĩ gì nữa.

Dứt khoát không bằng tôn trọng nhưng không tới gần, tránh đi xa xa.

Cận Tử Kỳ tiếp tục nhấc chân đi vào nhà, Tô Hành Phong lại nhìn thấy cô.

Anh lập tức vứt thuốc lá trên mặt đất, dùng mũi giày dập tắt nghiền đốm lửa, sau đó đuổi theo.

Anh vừa rồi đứng ở nơi đó, căn bản chính là đang đợi cô đi ngang qua.

"Tử Kỳ, em và Tống Kỳ Diễn là như thế nào?" Tô Hành Phong chặn lại lối đi của cô.

Ánh mắt của anh ta dừng trên môi cô, lông mày từ từ gom lại: "Các người đang kết giao sao?"

Cận Tử Kỳ dừng bước, nâng tay trái lên kéo bàn tay của Tô Hành Phong đặt ở cánh tay phải của cô xuống: "Hành Phong, khi nào thì anh cũng bắt đầu chú ý cuộc sống riêng của tôi rồi?"

Tô Hành Phong buông lỏng ra tay của mình, cổ họng giống như là vướng một cây gai phát không ra tiếng, chẳng qua chỉ nhìn cô ngơ ngẩn.

"Nếu như không có chuyện gì khác, tôi đi vào trước." Gật đầu khách sáo, vẻ mặt lạnh nhạt, sau đó lướt qua anh ta.

"Tử Kỳ..." Tô Hành Phong nhìn bóng lưng của cô, há miệng mấy lần, thật vất vả nặn ra mấy chữ, lại bị một giọng nói khác cắt đứt: "A Phong!"

Kiều Niệm Chiêu đứng trên bậc thềm biệt thự, gọi Tô Hành Phong một tiếng sau đó lại chạy nhanh xuống, khoác lên cánh tay Tô Hành Phong, sau đó nhìn Cận Tử Kỳ kinh ngạc: "Chị đã tan tầm rồi?"

Cận Tử Kỳ không nói gì, vừa định đi, Kiều Niệm Chiêu lại đột nhiên bừng tỉnh "Nha" một tiếng.

Cô nhìn qua, trên mặt Kiều Niệm Chiêu má lúm đồng tiền tràn đầy ngượng ngùng, đầu tựa trên vai Tô Hành Phong: "A Phong, mới vừa rồi anh và chị nói đến tin chúng ta kết hôn sao?"

"Kết hôn? Đây là chuyện tốt nha!" Lại có một giọng nói chen vào tham gia náo nhiệt.

Kể cả Cận Tử Kỳ ở bên trong ba người cũng theo tiếng quay đầu lại, Tống Kỳ Diễn chậm rãi bước đi thong thả đến, đã khoác áo tây trang lên chiếc áo thun lót màu trắng, bộ dạng chỉnh chu, đường nét sắc bén dưới ánh nắng hoàng hôn càng thêm rõ ràng.

Khoé môi Tống Kỳ Diễn chứa đựng nụ cười yếu ớt, phối hợp gia nhập chủ đề: "Đều nói hôn nhân là phần mộ của tình yêu, các người lúc này muốn bước vào phần mộ, tôi đây trách nhiệm của một người cậu hẳn là nên tặng một vòng hoa phải không?"  

 Chương 51: Để Cho Tôi Hao Tâm Tổn Trí, Anh Xứng Sao?

Lời nói của Tống Kỳ Diễn nói xong một hồi dường như vô tâm, nhưng mà người nghe có ý.

Tô Hành Phong nhíu chặt lông mày nhìn sang Tống Kỳ Diễn, sắc mặt thêm phần căng thẳng không cách nào ẩn nhẫn cơn tức giận, lạnh lùng bác bỏ đề nghị của Tống Kỳ Diễn: "Hôn sự của chúng tôi không nhọc anh hao tâm tổn trí."

Tống Kỳ Diễn chợt nhíu mày, như cười như không nhìn lại Tô Hành Phong kia đôi mắt mờ mịt địch ý: "Hao tâm tổn trí? Người và vật đáng giá cho tôi hao tâm tổn trí đã ít lại càng ít, anh cảm thấy mình xứng sao?"

Châm biếm như vậy, khinh thường, không chút nào che dấu loã lồ ở trước mặt mọi người.

Gương mặt tuấn tú của Tô Hành Phong sớm đã đen thành một mảnh, tay buông xuống ở hai bên nắm chặt, môi mím thành một đường thẳng lại không nhả ra được một chữ.

Ngược lại là Kiều Niệm Chiêu giấu đi sự lúng túng cứng nhắc, cố làm ra vẻ thoải mái mà nhìn qua Tống Kỳ Diễn cười một tiếng: "Tống tiên sinh là tới tìm cha..."

Nói đến một nửa, giống như ý thức được mình nói sai, Kiều Niệm Chiêu đột nhiên đã dừng lại lời nói.

Trên mặt của cô thoáng hiện lên ảm đạm, nhưng rất nhanh đã hăng hái sôi nổi che giấu sự yếu ớt của mình, tiếp tục mỉm cười: "Tìm chú à? Chú vẫn chưa có trở lại đây!"

Tống Kỳ Diễn lại không đếm xỉa đến vẻ biến hóa đặc sắc trên gương mặt của Kiều Niệm Chiêu, nghiêng người nhìn qua Cận Tử Kỳ còn đứng ở nơi đó, trong mắt nhuộm đầy ý cười: "Có vài người một khắc không gặp, giống như cách ba thu."

Những lời này như thế nào nghe ra đều giống như muốn người ta hiểu lầm là đang dỗ ngon dỗ ngọt người yêu.

Cận Tử Kỳ ngẩn ra, phát hiện ánh mắt Tống Kỳ Diễn quả thật chuẩn xác dừng trên người mình.

Hai người không coi ai ra gì nhìn thẳng vào mắt nhau nhưng rất nhanh đã bị người khác phát hiện, vẫn là Kiều Niệm Chiêu thiếu kiên nhẫn kêu lên: "Tống tiên sinh, anh là đang nói..."

So sánh với Kiều Niệm Chiêu mặt mũi tràn đầy không dám tin, Tống Kỳ Diễn không đếm xỉa tới nói tiếp: "Như thế nào? Không được?"

Câu này hỏi ngược lại tương đương với một kiểu ngầm thừa nhận.

Cận Tử Kỳ nhìn không thấu dụng ý của Tống Kỳ Diễn, lông mày kẻ đen khẽ nhăn lên, nhưng cũng không trực tiếp mở miệng chất vấn.

Ngược lại Kiều Niệm Chiêu thử dò xét mà hỏi thăm: "Dù cho chị gái đã từng cùng A Phong đính hôn anh cũng sẽ không để ý sao?"

"Chiêu nhi!" Ánh mắt Tô Hành Phong nghiêm khắc, cau mày quát bảo Kiều Niệm Chiêu ngưng lại.

Kiều Niệm Chiêu dường như không ngờ tới Tô Hành Phong lại đột nhiên trở mặt hung ác với cô, vẻ mặt uất ức, vành mắt ửng đỏ: "A Phong anh làm sao thế, bất quá là em quan tâm chị gái mà thôi, cái này có lỗi sao?"

Lời này vừa nói ra, Cận Tử Kỳ nhìn về đến vẻ mặt đơn thuần của Kiều Niệm Chiêu, trong đôi mắt đẹp khẽ nheo lại là sự nghiền ngẫm bén nhọn, cô cũng thật không biết "Em gái" cô vì cô mà quan tâm như vậy!

Cười lạnh thu hồi tầm mắt, ánh mắt lại cùng Tô Hành Phong không hẹn mà gặp.

Anh ta nhíu chặt đôi mày rậm, tầm mắt sâu kín lướt qua Kiều Niệm Chiêu nhìn cô nàng, dường như mang theo một dòng áy náy.

Tầm nhìn rộng lớn của Cận Tử Kỳ đột nhiên bị một bóng tối bao trùm.

Đợi cho cô kịp phản ứng, thân thể cao lớn của Tống Kỳ Diễn đã đứng lặng im ở trước mặt cô.

Hắn chặn lại tầm nhìn chăm chú của Tô Hành Phong đối với cô, mà động tác này —

Lòng Cận Tử Kỳ khẽ động, trong đầu toát ra một ý nghĩ không đâu.

... Càng giống như là đang bảo vệ lãnh thổ đã bị kẻ địch ngấp nghé.

Tống Kỳ Diễn không biết tâm tư của người phụ nữ sau lưng, chỉ ngậm cười, không để ý lắm vấn đề của Kiều Niệm Chiêu mà trả lời:

"Cô cũng muốn kết hôn với người đàn ông thiếu chút nữa trở thành anh rể của cô, tại sao tôi lại không thể cùng nàng cháu ngoại dâu vô duyên vô phận dắt tay nhau cùng xây đắp hạnh phúc tương lai chứ?"

Cận Tử Kỳ ở phía sau trừng mắt nhìn Tống Kỳ Diễn đĩnh đạc lên tiếng, nhưng không mở miệng ngăn lại việc hắn sắp xếp quan hệ của bọn họ trước mặt Tô Hành Phong và Kiều Niệm Chiêu.

Chẳng lẽ kỳ thật cô vẫn luôn có ý xấu muốn cho hai vị kia bị chút ức hiếp, ngày hôm nay Tống Kỳ Diễn đã cho cô cơ hội này?

Đối với loại suy đoán này của mình Cận Tử Kỳ chẳng cho ý kiến.

Đầu kia Kiều Niệm Chiêu đã vội vã khoát tay giải thích: "Tôi không phải là ý này, tôi nghĩ Tống tiên sinh đối với tôi và A Phong cũng có chỗ hiểu lầm - - "

"Hiểu lầm ha - -" Tống Kỳ Diễn giống như có chuyện lạ mà kéo dài âm cuối, chân chính bừng tỉnh hiểu ra: "Trung Quốc không phải có câu nói là hãy để cho sự hiểu lầm xinh đẹp tiếp tục nữa đi, không biết tôi nói vậy có đúng không?"

Nụ cười trên mặt Kiều Niệm Chiêu có chút không nhịn được, cười cười khô khốc, lời nói cũng từ từ yếu ớt vô lực: "Tống tiên sinh nói chuyện thật sự rất khôi hài dí dỏm, về sau chị gái thật sự có phúc."

Cô vừa mới dứt lời, Tô Hành Phong vốn đứng bên cạnh cô bỗng nhiên xoay người rời đi, không phải là hướng đến biệt thự Cận gia, mà là ga ra chỗ anh ta đậu xe.

Hành động này ngoài dự liệu của tất cả mọi người.

"A Phong! A Phong, tại sao anh đột nhiên đi vậy?"

Kiều Niệm Chiêu mắt thấy Tô Hành Phong thật sự muốn đi, sắc mặt khó tránh lộ ra lo lắng, chạy chậm qua muốn giữ chặt Tô Hành Phong, lại bị Tô Hành Phong tránh đi.

Sắc mặt Tô Hành Phong lãnh đạm, tiếp theo ngữ điệu nói chuyện cũng mang một phần không vui: "Hôn sự em yên tâm, tôi ngày mai sẽ đến Cận thị tìm bác trai thương lượng."

Nói xong, không để ý tới Kiều Niệm Chiêu hết lần này đến lần khác giữ lại, mở cửa xe ngồi vào trong, khởi động động cơ lái xe rời đi.

"A Phong - -" Kiều Niệm Chiêu chạy vài bước đuổi theo đuôi xe, cuối cùng không theo kịp.

Kiều Niệm Chiêu không đuổi kịp quay người trở về lộ ra có chút chán nản, mắt nhìn Cận Tử Kỳ cùng Tống Kỳ Diễn còn đứng ở nơi đó, cắn cắn cánh môi trực tiếp trở vào nhà.

Tiếng đóng cửa nặng nề.

Tống Kỳ Diễn nhìn đến phía xe Tô Hành Phong rời đi, dưới khóe miệng cong lên, quay người lại phát hiện Cận Tử Kỳ đang nhìn mình chăm chú không chớp mắt.

Trong đôi mắt đẹp trong suốt nhưng lạnh lùng của Cận Tử Kỳ sóng nước long lanh làm cho lòng hắn ngưa ngứa khó nhịn, sau đó hồn phách cũng như bị hút vào.

Hình tượng trong nháy mắt phù phù một tiếng, từ Vua Sói đang lúc cười nói(1) có thể làm cho cột buồm mái chèo tan thành mây khói(2) biến thành Hôi Thái Lang(3) bị vợ quản nghiêm rũ cụp lấy hai lỗ tai.

(1)&(2) lấy ý tứ trong bài thơ "Niệm Nô Kiều - Xích Bích Hoài Cổ" của Tô Đông Pha có câu như sau:

"....Vũ phiến luân cân,

Đàm tiếu gian,

Cường lỗ hôi phi yên diệt...."

Ý nói trong trận Xích Bích, Chu Du phe phẩy khăn quạt, đang lúc cười nói đã hoả thiêu tám mươi vạn quân Tào thành tro bụi. Về sau ý tứ này hay dùng chỉ những việc làm dễ dàng không phí sức.

(3) Nhân vật trong bộ phim hoạt hình nổi tiếng Cừu vui vẻ và Sói Xám của Trung Quốc, nhân vật Hôi Thái Lang còn gọi là Khôi Thái lang rất yêu vợ thương con, đặc biệt sợ vợ và bị vợ ăn hiếp....Diễn ca bị tác giả so sánh từ Vua sói oai hùng biến thành Hôi Thái Lang khi ở trước mặt Kỳ tỷ.

Cận Tử Kỳ đột nhiên đi đến phía trước một bước, hương trà nhàn nhạt xông vào mũi: "Anh - - "

Lòng Tống Kỳ Diễn rung động mềm nhũn, cúi đầu nhìn Cận Tử Kỳ gần ngay trước mắt, chẳng lẽ là muốn cảm ơn hắn?

Hầu kết khẽ động, đáy mắt phát ra ánh sáng lang sói nổi lên bốn phía, nhưng vẫn bình tĩnh cố làm ra vẻ ngu ngốc, ung dung thong thả: "Anh thế nào?"

Cận Tử Kỳ lại đi đến phía trước nửa bước.

Chân của hắn không nghe lời lui về phía sau vài centimet.

Cận Tử Kỳ nhếch khóe môi, vươn tay, lòng bàn tay trắng nõn xoè ra ở trước mặt hắn: "Điện thoại di động của tôi đâu?"

Hiện thực cùng tưởng tượng rất khác xa nhau......

Tống Kỳ Diễn kìm nén cảm giác mất mát trong lòng, xem ra Cận Tử Kỳ là quyết tâm muốn lấy lại cái di động kia, bất chấp khó khăn từ trong túi quần lấy điện thoại di động ra đặt ở trong lòng tay cô.

"Này..." Cận Tử Kỳ cúi đầu nhìn thấy cái di động bị mài đến vô cùng thê thảm: "Không phải của tôi..."

"Chính là nó..."

"Tôi nói không phải."

"Đúng là chính nó." Tống Kỳ Diễn liều chết không thể không kiên trì nói dối, còn có vẻ mặt thề thốt chân thành.

Cận Tử Kỳ ngẩng đầu dò xét hắn: "Có phải anh đem điện thoại di động của tôi vứt đi hay không?"

Chương 52: Hồi Môn Của Kiều Niệm Chiêu

  Cận Tử Kỳ ngẩng đầu dò xét hắn: "Có phải anh đem điện thoại di động của tôi vứt đi hay không?"

Ánh mắt Tống Kỳ Diễn tránh né, vẻ mặt liều chết chống đỡ: "Anh đây là người trưởng thành bao lớn làm sao có thể vứt bừa bãi..."

"Vậy lấy ra." Cận Tử Kỳ ít nói lời vô nghĩa, đi thẳng vào vấn đề.

Tống Kỳ Diễn quyết định giả vờ ngây ngốc: "Lấy cái gì?"

Chân mày Cận Tử Kỳ siết chặt, tay hướng ra phía trước vài centimet, nhấn từng chữ rõ ràng: "Điện thoại di động của tôi!"

Cổng lớn của biệt thự phát ra tiếng xe, Tống Kỳ Diễn thừa dịp tinh thần Cận Tử Kỳ thoáng dao động trong nháy mắt, nhét di động vào trong túi xách tay của cô: "Cầm lấy điện thoại di động về nhà ăn cơm thôi, anh cũng không đi."

Nói xong không đợi Cận Tử Kỳ mở miệng nói gì, xoay người bỏ chạy nhanh như chớp không thấy bóng dáng.

Chạy ra thật xa, Tống Kỳ Diễn mới dừng chân, quay người lại, núp ở phía sau một bụi hoa len lén nhìn sang.

Cận Tử Kỳ đang cau mày liếc nhìn từ trên xuống dưới cái điện thoại di động, mà chiếc xe xa hoa đã lái vào cổng chính, cửa xe quay xuống là Tô Ngưng Tuyết, bà nhìn Cận Tử Kỳ không hiểu: "Sao còn đứng ở cửa mà không vào đi?"

"A, đang muốn đi vào đây." Cận Tử Kỳ hướng Tô Ngưng Tuyết cười cười, để điện thoại vào trong túi xách chuẩn bị đi vào nhà.

"Tiểu Kỳ, con chờ một chút." Tô Ngưng Tuyết đột nhiên gọi cô lại.

Cận Tử Kỳ quay đầu, thấy Tô Ngưng Tuyết muốn nói lại thôi, thì đi thẳng vào vấn đề: "Mẹ người có việc gì thì nói thẳng đi."

Tô Ngưng Tuyết mở cửa xe đi xuống, dư quang khóe mắt liếc đến phía Tống Kỳ Diễn núp sau bụi hoa, quay qua ánh mắt nhìn Cận Tử Kỳ ngờ vực ý tứ hàm xúc: "Con và Tống Kỳ Diễn kia -- "

"Con và anh ta thế nào?" Cận Tử Kỳ cố ý lộ ra vẻ mặt hoang mang.

Thấy cô như vậy, ngược lại Tô Ngưng Tuyết thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười lắc đầu: "Không có gì, vào đi thôi."

Cận Tử Kỳ cười gật đầu, nhưng trong lòng lại có suy nghĩ, chẳng lẽ ngay cả mẹ cũng nhìn ra không được bình thường sao?

Nếu để cho họ biết rõ Tống Kỳ Diễn buổi tối bò vào phòng của cô, không biết sẽ phản ứng trời long đất lở như thế nào.

............

Bởi vì Tô Hành Phong giữa đường quay trở về, trên bàn ăn cơm tối chỉ có vài người Cận gia.

Ngoại trừ Cận Mỗ Mỗ thỉnh thoảng làm nũng vài tiếng, một mảnh yên lặng, ai cũng không đề cập đến hôn sự của Kiều Niệm Chiêu.

Cận Tử Kỳ trong lòng cười khẩy, đoán chừng đã rõ ràng nhưng ai cũng giả bộ không biết, bất quá như vậy cũng tốt, cho cái lỗ tai của cô thanh tịnh.

Nhưng mà sau khi ăn xong một cuộc điện thoại đã hoàn toàn làm rối loạn tâm tình coi như bình tĩnh của Cận Tử Kỳ.

Lúc cô lên lầu đi ngang qua thư phòng của Tô Ngưng Tuyết, nghe thấy điện thoại di động vang lên không ngừng, Tô Ngưng Tuyết lúc này bình thường sẽ mang Cận Mỗ Mỗ theo đi ra ngoài tản bộ, hôm nay có thể là bỏ quên điện thoại.

Là điện thoại của Nguỵ Trọng Minh luật sư riêng của Tô Ngưng Tuyết gọi đến, Cận Tử Kỳ có quen biết, còn phải kính trọng gọi một tiếng chú.

Khi Nguỵ Trọng Minh kết nối được điện thoại thì đã đi thẳng vào vấn đề, trong ống nghe còn có tiếng gõ bàn phím: "Ngưng Tuyết, việc chuyển nhượng quyền toà cao ốc bách hóa kia anh đã làm xong, ngày mai em tới đây xác nhận một chút đi."

Cận Tử Kỳ khi nghe ba chữ chuyển nhượng quyền thì trong lòng sinh nghi lo lắng, đuổi sát theo hỏi một câu: "Chú Ngụy, chú mới vừa nói chuyển nhượng quyền cái gì ?"

"Tử Kỳ, tại sao là cháu?" Nguỵ Trọng Minh lại không ngờ tới người nghe điện thoại chính là Cận Tử Kỳ, nhưng rất nhanh lập tức che giấu sự hoảng hốt của mình, giọng nói bình thường như lúc ban đầu: "A, không có gì, mới vừa rồi chú nói sai, là hợp đồng cho thuê."

Bản thân Cận Tử Kỳ từ trước đến nay thích truy vấn hỏi đến cùng, với trình độ khôn khéo của cô làm sao dễ dàng bị lừa dối như vậy.

Khi đó cô nắm chặt điện thoại giọng nói cũng nghiêm túc: "Chú Ngụy, chú nghĩ rằng cháu sẽ tin sao?"

Nguỵ Trọng Minh lên tiếng nở nụ cười khô khốc, "Tử Kỳ, cháu thực sự đã hiểu lầm, mẹ cháu chẳng qua chỉ là để cho chú sửa chữa hợp đồng lại —"

"Chú Ngụy nếu như không chịu nói cháu cũng không miễn cưỡng vậy, tự cháu sẽ đi hỏi mẹ cháu." Cận Tử Kỳ nói xong đang muốn cúp điện thoại.

Đầu kia Ngụy Trọng Minh kịp thời ngăn cản cô, thở dài, cuối cùng thỏa hiệp nói ra toàn bộ: "Chuyện này kỳ thật chú cũng không đồng ý mẹ cháu làm như vậy, đó dù sao cũng là đồ cưới của hồi môn ông ngoại cháu cho mẹ cháu......."

..............

Sau khi Tô Ngưng Tuyết giao Cận Mỗ Mỗ cho dì Hồng tắm rửa rồi trở về thư phòng của mình.

Đẩy cửa ra thì nhìn thấy Cận Tử Kỳ đứng ở trước máy fax, mà trong tay cô rõ ràng cầm lật xem một phần văn kiện.

Tô Ngưng Tuyết ngẩn ra, lập tức bày một nụ cười thanh nhã, khép cửa lại đi qua: "Tại sao ở trong thư phòng của mẹ?"

Cận Tử Kỳ từ trên văn kiện ngẩng đầu lên, nhìn qua vẻ mặt Tô Ngưng Tuyết cũng không khác thường, cau chặt lông mày: "Mẹ, người định gạt con tới khi nào?"

Đang ở trước giá sách rút sách ra thân hình Tô Ngưng Tuyết hơi khựng lại, nhưng bà vẫn từ từ sửa sang rồi cầm lấy quyển sách kia, sau đó ưu nhã xoay người, nhìn Cận Tử Kỳ mang theo ánh mắt oán trách chỉ cười cười.

"Lời của con mẹ không hiểu lắm, mẹ lừa gạt con cái gì?"

Nếu không phải đã biết ngọn nguồn sự việc, Cận Tử Kỳ chỉ sợ thực sự sẽ bị dáng vẻ giả bộ bình thản lãnh đạm này của Tô Ngưng Tuyết lừa gạt.

Cô hơi nhếch cánh môi, giơ lên bản sao giấy chuyển nhượng quyền sở hữu công ty bách hóa do Nguỵ Trọng Minh gửi tới: "Vậy đây là cái gì, người được lợi của công ty bách hóa HOSES thế nhưng con không biết lại là Kiều Niệm Chiêu?"

Chân mày Tô Ngưng Tuyết khẽ động, bị Cận Tử Kỳ vạch trần ở trước mặt, cũng không giấu diếm nữa, dứt khoát gật đầu đáp lại: "Nó nếu đã phải gả vào Tống gia, dù sao cũng nên có chút của hồi môn đi qua."

"Của hồi môn?" Cận Tử Kỳ cười cười giễu cợt: "Đó cũng là từ Cận gia mà ra, lại không phải từ của hồi môn trong tay mẹ!"

"Từ trong tay ta và trong tay Cận gia có sự khác biệt sao?" Tô Ngưng Tuyết nói xong tựa hồ chuyện này thấy lạ nhưng cũng không kì quái.

"Làm sao không?" Giọng nói Cận Tử Kỳ có chút khàn khàn, trong giọng nói che giấu giận dỗi: "Từ đó đến giờ thế nào cũng không thấy mẹ nuôi đột nhiên muốn cho con gái nuôi một số của hồi môn lớn như vậy, đây không phải là thật kỳ quái sao?"

Tô Ngưng Tuyết ngồi ở trên ghế sofa, cúi đầu lật xem cuốn sách, bắt đầu hạ lệnh trục khách: "Ta đã quyết định làm như vậy, cũng sẽ không sửa đổi bất cứ cái gì, không có chuyện gì khác con đi ra ngoài đi."

"Sau khi con mất trí nhớ, có bao nhiêu chuyện là con không biết, hay là mẹ người cảm thấy, chỉ cần người và cha hao tâm tổn trí che giấu như vậy, cả đời này con cũng sẽ không phát hiện sao?"

Khuôn mặt Tô Ngưng Tuyết chìm ngập trong bóng mờ từ giá sách đỗ xuống, thấy không rõ thần sắc: "Chúng ta có thể có được chuyện gì để lừa gạt con, con không cần phải bởi vì một chút lời đồn mà thêm suy đoán xằng bậy."

"Thật sự là lời đồn sao?"

Tô Ngưng Tuyết không trả lời, Cận Tử Kỳ cũng không tiếp tục hỏi thêm, biết rõ không có kết quả.

Cô đem chồng văn kiện kia đặt bên cạnh bàn, đi thẳng ra cửa, tay cầm lấy nắm cửa lạnh buốt, khẽ mở ra một cánh cửa, quay đầu lại nhìn Tô Ngưng Tuyết: "Kiều Niệm Chiêu muốn các người cho, con muốn, ai cho?"

Nói xong không hề quay đầu lại liếc nhìn Tô Ngưng Tuyết còn ngồi trên ghế sofa, vẫn còn đang mở cửa phòng, lại thấy được Cận Chiêu Đông chẳng biết đứng ở nơi đó từ lúc nào.

Hẳn là cha của cô đã nghe được chuyện cô cùng mẹ mình nói.

Cận Tử Kỳ không cho Cận Chiêu Đông thời gian mở miệng, cô đi lướt qua cha mình quay về phòng ngủ của mình, mở ra, sau đó khép chặt lại, tựa vào cánh cửa nhìn ngơ ngẩn lên trần nhà.

Không gian tối đen yên tĩnh đột nhiên mơ hồ truyền đến tiếng nước chảy ào ào, lấy lại tinh thần trong lòng Cận Tử Kỳ khẽ động, từ từ đi đến phòng tắm, càng tới gần tiếng nước chảy càng thêm rõ ràng.

Trên một nửa tấm thuỷ tinh mờ phản chiếu một bóng dáng thon dài cao ngất, thỉnh thoảng còn truyền đến tiếng huýt sáo vui sướng.

Đôi mắt xinh đẹp của Cận Tử Kỳ híp lại lộ ra cảnh giác, đang muốn đi ra ngoài gọi người, nhưng cửa phòng tắm bỗng nhiên mở ra, một luồng khí nóng đập vào mặt, cô khó chịu lui về phía sau hai bước.

"Em đã về rồi?"

Cận Tử Kỳ nghe tiếng cả kinh, sương khói lờ mờ tản ra thì thấy Tống Kỳ Diễn đang nhếch mép lộ hàm răng trắng đang cười híp mắt nhìn mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro