Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

QUYỂN 2 CHƯƠNG 41-44

Chương 41: Chỉ Có Cảm Giác Đối Với Em

  Khi Cận Tử Kỳ đưa Cận Mỗ Mỗ lên lầu rửa mặt đi ngủ, Tống Kỳ Diễn đang cùng Cận Chiêu Đông trò chuyện với nhau thật vui vẻ.

Hai người đàn ông không ngừng mà cụng ly, rượu đỏ mở ra một chai lại một chai.

Đến lúc Cận Tử Kỳ đi xuống lầu, đã nhìn thấy Tống Kỳ Diễn kéo ghế ra đứng dậy, thân hình cao lớn có chút ngả nghiêng.

Trên gương mặt tuấn tú cũng có phần hơi ngà ngà say, giữa hàng lông mày anh tuấn bởi vì say rượu nên khó chịu mà nhíu lên.

"Kỳ Diễn à, anh say rồi, ta cho người đưa anh trở về nha!"

Cận Chiêu Đông vừa nấc cục vừa dùng đôi mắt nhập nhèm lướt một vòng, trong lúc Kiều Niệm Chiêu đi tới dìu đỡ thì ông lên tiếng: "Chiêu nhi à, con trước hết đưa Tống tiên sinh trở về đi!"

Kiều Niệm Chiêu lén nhìn Tống Kỳ Diễn một tay chống thành ghế một tay che lấy cái trán, đáy mắt thoáng hiện lên khó xử, sau khi được Tô Ngưng Tuyết ngầm đồng ý, mới chần chờ tiến lên.

"Tống tiên sinh, anh uống say rồi, tôi đưa anh về nhà nhé!"

Chẳng qua ngón tay mềm mại trắng nõn nhỏ nhắn của Kiều Niệm Chiêu vẫn chưa chạm vào cánh tay màu lúa mì dưới ống tay áo đã xắn lên của Tống Kỳ Diễn, đã bị Tống Kỳ Diễn ngăn lại tránh đi, lui về phía sau lảo đảo một bước.

Dưới đáy mắt say khướt là ý cười châm biếm rét lạnh như băng nhũ, khóe miệng cũng giương lên độ cong: "Tôi không què hoặc là tàn phế, không cần người khác đỡ."

Nói xong, lập tức cầm lấy áo khoác dựa trên ghế, lướt qua Kiều Niệm Chiêu sắc mặt tái nhợt đi ra cửa.

Khi Cận Tử Kỳ bước xuống bậc thang cuối cùng, Tống Kỳ Diễn vừa vặn đi đến trước mặt của cô, hắn dừng bước, thoáng xoay người, ánh mắt mê ly nhìn cô chằm chằm thật lâu không lên tiếng.

Sau đó ở trước tất cả bốn ánh mắt trong phòng, đột nhiên vươn tay qua túm lấy cổ tay trắng mịn mảnh khảnh của Cận Tử Kỳ.

"Anh......." Cận Tử Kỳ kinh ngạc hé miệng, lại sửng sốt nói không nên lời.

Tống Kỳ Diễn nhìn cô cười cười thần bí, sau đó quay đầu nhìn về phía Cận Chiêu Đông cũng uống đến mức thất điên bát đảo: "Bác trai, cả người uống say cắm chìa khóa không lọt được vào cái ổ khóa, phiền Cận tiểu thư giúp tôi đi mở cánh cửa!"

Những lời này của Tống Kỳ Diễn vừa ra khỏi miệng, trước hết đáp lại cũng không phải là Cận Chiêu Đông.

Kiều Niệm Chiêu cắn cánh môi, hốc mắt ửng đỏ, giống như là bị làm nhục một trận khó xử xoay người chạy lên lầu.

Uống say Cận Chiêu Đông đâu còn lo lắng cho Kiều Niệm Chiêu, sững sờ ngó ngó Tống Kỳ Diễn, lại nhìn Cận Tử Kỳ một chút, trong đầu chỉ là một đoàn tương hồ.

Đây vốn là yêu cầu bánh bao thịt đánh chó có đi không có về, nếu như là lúc tỉnh táo Cận Chiêu Đông tuyệt đối sẽ không đồng ý.

Nhưng bây giờ là tình huống đặc thù đối đãi đặc biệt, Cận Chiêu Đông phát ra một chốc ngây ngốc đã hào phóng đáp ứng.

Dưới sự dìu đỡ của Tô Ngưng Tuyết, không quên có lòng tốt dặn dò Cận Tử Kỳ đang chuẩn bị từ chối: "Tiểu Kỳ à, đưa tiễn Kỳ Diễn, trời tối cẩn thận chú ý nhìn đường!"

Cận Tử Kỳ chỉ cảm thấy cổ tay bị siết chặt, khóe miệng Tống Kỳ Diễn ngậm lấy một chút ý cười khi được như ý đang nhìn mình, khó khăn lắm quay mặt đi, nghe thấy Tô Ngưng Tuyết dặn dò: "Đưa Tống tiên sinh đến nhà thì trở lại sớm một chút."

Đối mặt với ánh mắt ân cần của Tô Ngưng Tuyết, Cận Tử Kỳ xua tan tâm trạng phức tạp, gật gật đầu: "Con biết rồi."

...............

Biệt thự của Cận gia và Lâm gia vốn xây liền sát, ở giữa tường rào ngăn cách nhau trang trí bằng vườn hoa.

Không đến hai phút, Cận Tử Kỳ đã đưa Tống Kỳ Diễn đến cửa.

"Cửa đã mở đàng hoàng, anh nghỉ ngơi sớm một chút đi!"

Cận Tử Kỳ nhét chìa khóa trở lại vào tay Tống Kỳ Diễn, xoay người muốn bước xuống bậc thềm đi về nhà.

Chân mới vừa nâng lên, thân thể của cô lại bị một cổ sức mạnh cường đại kéo trở về đến không cách nào phản kích, một bóng đen nhanh như gió bao phủ lên.

Hai tay Tống Kỳ Diễn chống ở trên vách cửa, đem cô vây ở giữa mình và vách tường, trên người hắn mùi thuốc lá vị xen lẫn mùi rượu nhàn nhạt tràn ngập trong không gian nhỏ hẹp.

Con ngươi đen thâm thuý của hắn mở to bắt lấy biểu tình trên gương mặt cô, khóe miệng đang mỉm cười đột nhiên cúi mặt xuống, Cận Tử Kỳ hoảng sợ theo bản năng ngẩng đầu lui về phía sau, nặng nề dập đầu lên trên vách tường cứng chắc.

Trên võng mạc của Tống Kỳ Diễn là dáng vẻ xấu mặt của cô, cười mà như không cười đưa mắt nhìn, chưa từng dời mặt của mình đi.

Hắn hơi hơi nghiêng đầu, thổi hơi gió nóng rực mang theo mùi rượu nồng nặc vào lỗ tai nhạy cảm của cô: "Tức giận? Hử?"

"Không có." Cận Tử Kỳ hất mặt nhàn nhạt trả lời.

Ngay cả hỏi hắn là đang chỉ đến cái gì cũng không hỏi, đã lập tức đưa ra câu trả lời phủ nhận.

Giọng điệu bất thường thế này còn nói không có tức giận?

"Là em gái của em nói chuyện với anh trước, anh không có muốn để ý tới cô ta." Tống Kỳ Diễn cúi đầu xuống ánh mắt khóa cô lại gắt gao: "Trừ em ra, anh đối với những người phụ nữ khác cũng không có cảm giác."

Giọng nói của Tống Kỳ Diễn trầm thấp mang theo một chút giọng mũi, lời thổ lộ làm cho Cận Tử Kỳ kinh ngạc đứng ở nơi đó.

"Không tin phải không?" Tống Kỳ Diễn đánh giá Cận Tử Kỳ có vẻ vô thanh vô tức (không có tiếng động, không có hơi thở) nhưng chân mày nhíu lên, cũng nhăn mày theo, bất thình lình vươn tay kéo Cận Tử Kỳ vào trong ngực: "Thật sự chỉ đối với em có phản ứng!"

Cận Tử Kỳ đột nhiên bị Tống Kỳ Diễn kéo vào trong ngực, thiếu chút nữa kêu ra tiếng, bởi vì cô rõ ràng cảm nhận được có cái vật gì đó cứng rắn chống ở bụng của mình!

Ôm nhau thế này làm người ta xấu hổ khiến khuôn mặt cô trong nháy mắt đỏ bừng, mà người đàn ông uống rượu say không biết là ngây thơ hay là vô lại vẫn như cũ ôm lấy cô nhất quyết không tha: "Cận Tử Kỳ, chỉ cần nhìn thấy em anh lại kìm nén khó chịu — "

Hai cánh tay của hắn đang không ngừng buộc chặt, giọng nói khàn khàn đục ngầu một lần nữa vang lên bên tai cô: "Thực xin lỗi, lúc này đây, thật sự là nhịn không được."

Những lời này làm cho toàn thân Cận Tử Kỳ nóng hổi, những năm gần đây lần đầu tiên cảm nhận được tình dục là thứ gì.

Hắn nâng cằm của cô lên, hành lông mi xinh đẹp nhấp nháy, còn có thêm chiếc cằm mang cho lòng ngón tay thô ráp của hắn cảm xúc tốt đẹp, khiến bộ não của Tống Kỳ Diễn nóng lên, màu sắc trong con ngươi khi nhìn cô càng sâu thẳm.

"Cận Tử Kỳ, cùng sống chung với anh, anh sẽ đối với em thật tốt-- "

Cận Tử Kỳ theo sức lực ngón tay hắn, ngẩng đầu lên nhìn vào hai mắt nồng đặc của hắn mang theo men say.

"Anh thích tôi sao?"

Trong màn đêm yên tĩnh, chỉ có câu hỏi kiêu ngạo của Cận Tử Kỳ.

Tống Kỳ Diễn chậm một nhịp mà nhíu mày, không đồng ý nhìn Cận Tử Kỳ:

"Không thích thì tại sao lại muốn cưới em?"

"Vậy anh yêu thích tôi cái gì đây?"

Tống Kỳ Diễn bị khí thế bức người của Cận Tử Kỳ chất vấn đạo lý khiến trong đầu như sương mù mịt, sau khi uống rượu say đầu óc trì độn nên xoay chuyển không kịp.

Cận Tử Kỳ cũng đã vươn tay đánh rớt bàn tay hắn đặt trên cằm của mình, lập tức quay đầu đi xuống dưới:"Quên mất đêm nay anh đã nói, chúng ta vẫn là bạn bè."

Tống Kỳ Diễn nhìn bóng lưng Cận Tử Kỳ chìm ngập ở trong màn đêm, tức tối xoay người vào nhà, đạp phanh cánh cửa.

Đem áo khoác ném lên trên ghế sofa, đặt mông ngồi xuống sinh buồn bực.

Bạn bè? Ai muốn cùng cô ấy trở thành bạn bè của lão tử!

........................

Cận Tử Kỳ trong phòng tắm ngây người suốt một giờ, ném bỏ tất cả suy nghĩ lung tung lau mái tóc dài rồi đi ra ngoài.

Đi đến bên giường vẫn chưa ngồi xuống, đã bị dọa sợ đến mức lui về phía sau mấy bước.

Hai tay ôm lấy khăn tắm trên người, ở trên giường của cô khi nào thì có một người đang nằm?

Cảnh giác mà đi đến mở đèn bàn bên tủ giường lên, khi Cận Tử Kỳ nhìn thấy người đàn ông trên giường, khuôn mặt hoàn toàn không dám tin.

Tống Kỳ Diễn cứ như vậy không nhúc nhích nằm ở trên giường của cô, hai mắt nhắm nghiền, một bộ dạng ngủ như chết.

Người đàn ông này --

Cận Tử Kỳ cảm thấy vừa đau đầu lại vừa hiếu kỳ, anh ta không phải là đã về nhà rồi sao? Như thế nào mà đi vào đây còn ở trên giường của cô nữa?!  

Chương 42: Tống Kỳ Diễn, Anh Vô Sỉ!

  Người đàn ông này --

Cận Tử Kỳ cảm thấy vừa đau đầu lại vừa hiếu kỳ, anh ta không phải là đã về nhà rồi sao? Như thế nào mà đi vào đây còn ở trên giường của cô nữa?!

Gió đêm rất lạnh thổi vào phòng ngủ, kích khởi trên cánh tay một tầng ớn lạnh--

Cận Tử Kỳ quay đầu thì nhìn thấy cánh cửa ngoài ban công khép hờ, bức rèm cửa quầng sáng vàng nhạt rũ xuống lay động đung đưa trong gió.

Đáy mắt cô thoáng hiện lên điều sáng tỏ, cúi đầu liếc nhìn chim tu hú Tống Kỳ Diễn chiếm tổ của chim khách, mang dép lê, đi đến ban công.

Kéo tất cả rèm cửa ra, mở toang hai cánh cửa, dựa vào ánh trăng, cô nhìn thấy một cái ban công khác trên lầu hai của biệt thự bên cạnh, cùng gian phòng của cô khoảng cách bất quá là ba thước.

Mà ở khu vực chuyển tiếp giữa hai cái ban công, còn có một cái máy tản nhiệt ngoài trời của máy điều hòa nhiệt độ.

Cận Tử Kỳ nhìn lên dấu chân vẫn còn lưu lại trên máy tản nhiệt ngoài trời, giương giương khoé môi.

Cô cảm thấy mình không nên cùng một tửu quỷ uống say tính toán chi li, như vậy chỉ sẽ đem mình chọc tức.

Mới vừa khép cửa và rèm lại, thì nghe thấy tiếng thì thầm trầm thấp suy nhược mơ hồ khàn khàn.

Cận Tử Kỳ xác định là phát ra từ Tống Kỳ Diễn đang ở trên giường, hắn trở mình, một tay gác ở trên mắt, tựa hồ không thích ứng với ánh sáng của ngọn đèn trong phòng này, khó chịu bực bội mà hừ một tiếng.

Rõ ràng là hắn xông vào phòng của người khác, ngược lại hắn càng giống như là chủ nhân của phòng này vậy.

Bất đắc dĩ than nhẹ, nhẹ nhàng đến gần bên giường, mới nghe rõ miệng hắn mơ hồ kêu "Nước" .

"Tống Kỳ Diễn, Tống Kỳ Diễn, tỉnh tỉnh."

Cận Tử Kỳ rót ly nước rồi ngồi bên mép giường, cúi người hạ thấp giọng kêu Tống Kỳ Diễn, nhưng không được đáp lại.

Nửa đêm canh ba tự tiện xông vào nhà riêng, hiện tại chẳng lẽ còn muốn cô đút nước cho hắn uống sao?

"Tống Kỳ Diễn, anh không phải là muốn uống nước sao? Ngồi dậy đi."

Lại gọi thêm vài lần, vẫn như cũ không thấy Tống Kỳ Diễn có dấu hiệu tỉnh lại.

Tống Kỳ Diễn, không phải là kiếp trước tôi thiếu nợ của anh chứ?

Cận Tử Kỳ chịu đựng huyệt thái dương thình thịch đau nhói, đem ly nước gác qua một bên, vẫn chồm người ra đỡ Tống Kỳ Diễn người cao ngựa lớn, một tay vòng qua phía sau cổ hắn, một tay cầm ly nước lên.

"Mau hé miệng." Cận Tử Kỳ mảnh mai dìu đỡ Tống Kỳ Diễn có phần khó nhọc, huống chi chỉ là một tay.

Nhưng Tống Kỳ Diễn nhất định không mở miệng, liều chết mím môi, lúc Cận Tử Kỳ hơi không chú ý, cả người hắn đã xiêu vẹo ngã vào ngực của cô.

Hơi thở nóng hổi phun lên da thịt trần trụi ở trước ngực cô, vẻ mặt Cận Tử Kỳ lúng túng, từ từ chuyển sang đỏ.

Vừa rồi lúc đầu cô hiếu kỳ làm sao hắn tới được đây, sau đó lại vội vã rót nước cho hắn, vẫn chưa có khoác áo khoác lên.

Vừa đem ly nước thả lại trên tủ giường, Cận Tử Kỳ định đưa tay để kéo nhẹ chiếc khăn tắm của mình lên trên, sau đó —

"A —"

Chỉ kịp phát ra một tiếng thét kinh hãi, sau một trận trời đất quay cuồng, Cận Tử Kỳ liền phát hiện thân thể của mình đã nằm ngửa ở trên giường.

Mà Tống Kỳ Diễn, vốn là đang ngủ say người không có ý thức, nhưng lại đè lên trên người cô cực kỳ chặt chẽ như thế này.

Cô ngẩn người, ngay sau đó lập tức giằng co, muốn đẩy người đàn ông đè ở trên người mình ra.

Nhưng Tống Kỳ Diễn thật giống như là quyết tâm muốn ôm cô cùng nhau ngủ, hai cánh tay hữu lực ôm lấy cô, chân cũng bị hắn liều chết đè ở dưới đầu gối, thật như một nhà lao kiên cố vững chắc đem cô nhốt ở bên trong.

Cận Tử Kỳ hơi hơi thở gấp nhỏ giọng cảnh cáo: "Tống Kỳ Diễn, anh buông ra không? Tống Kỳ Diễn —"

Đúng là người ta căn bản không có ý định quan tâm cô, ngược lại tăng thêm lực đạo trong tay, dường như ghét bỏ cô quá ồn ào, nhíu nhíu mày rậm, lấy đầu dụi dụi vào gáy cô.

"Tống Kỳ Diễn anh......."

Cận Tử Kỳ còn chưa nói hết, lại bị tiếng đập cửa rất nhỏ cắt đứt: "Tử Kỳ, tại sao còn chưa ngủ?"

Là Tô Ngưng Tuyết, hẳn là vừa rồi sau khi nghe thấy tiếng kêu của Cận Tử Kỳ mà chạy tới .

Cận Tử Kỳ nghiêng đầu liếc nhìn Tống Kỳ Diễn quấn quít lấy mình không buông tay, chỉ cảm thấy mệt mỏi mà vô lực.

Cô dĩ nhiên so với ai khác đều hiểu rõ hậu quả sau khi để cho Tô Ngưng Tuyết chứng kiến Tống Kỳ Diễn xuất hiện ở trong phòng của mình.

Ngủ chung một giường lớn đắp chung một cái chăn đơn thuần nói chuyện phiếm?

Đến lúc đó sợ là mở mười cái miệng để giải thích cũng không làm rõ được quan hệ của cô và Tống Kỳ Diễn !

Cận Tử Kỳ khẽ cắn môi, hướng đến Tô Ngưng Tuyết vẫn còn đứng ở cửa lên tiếng: "Không có sao, chỉ là mới vừa rồi không đóng cửa, thấy một con mèo hoang, hiện tại không có việc gì nữa."

Lúc nói những lời này, cô đột nhiên cảm giác được có một bàn tay từ đường cong thắt lưng của mình thẳng một đường vuốt ve nhè nhẹ đến mông, sau đó đặt ở chỗ đó không chịu dời đi.

Con ngươi Cận Tử Kỳ bỗng nhiên co rụt lại, tức giận vùng vẫy: "Tống Kỳ Diễn, anh sờ ở đâu vậy!"

"Tử Kỳ, con đang nói chuyện với mẹ sao? Quá nhỏ, mẹ không có nghe rõ."

Bàn tay Tống Kỳ Diễn đặt ở chỗ đó, không đếm xỉa đến phản kháng của cô, không nặng không nhẹ nhéo một cái.

Hai gò má của Cận Tử Kỳ trắng nõn lập tức nóng hổi như bị lửa thiêu: "Tống Kỳ Diễn, anh đang ở đây giả bộ ngủ, anh đứng lên cho tôi!"

"Tử Kỳ, rốt cuộc làm sao vậy, con tới đây mở cửa—" Tô Ngưng Tuyết không yên tâm lại gõ cửa.

"Không có, con thật sự không có chuyện gì, mẹ, mẹ... mẹ trở về ngủ đi!"

Cận Tử Kỳ vừa cố gắng tránh bàn tay giở trò xấu của Tống Kỳ Diễn, vừa đối đáp với Tô Ngưng Tuyết ở ngoài cửa: "Mẹ, nếu như con có chuyện lập tức gọi mẹ, được không?"

Tô Ngưng Tuyết đứng vài giây ngoài cửa, sau khi xác định trong phòng không có động tĩnh khác thường mới rời đi.

Phòng ngủ khôi phục an tĩnh, nhưng Cận Tử Kỳ lại không buông lỏng cảnh giác, bị Tống Kỳ Diễn ôm lấy nên hô hấp đều có chút trì hoãn không thông.

Tống Kỳ Diễn đột nhiên xoay người, ngay tiếp theo cô đã lộn một vòng ở trên giường, nhưng vẫn không buông cô ra.

"Tống Kỳ Diễn, rốt cuộc muốn thế nào anh mới chịu thả tôi ra?" Cận Tử Kỳ ở trong ngực hắn loi nhoi tức tối.

Nhưng mà đổi lấy đáp án cho chất vấn của cô là trên vai cô có thêm một cái đầu.

Tống Kỳ Diễn chóng mặt gối đầu lên vai của cô, thể khí nóng hừng hực quanh quẩn trên cổ của cô.

Cảm giác xa lạ tựa như một luồng điện di chuyển lướt qua tứ chi của cô, đánh thẳng đến chỗ sâu trong linh hồn cô.

Bàn tay hắn đặt trên mông của cô bỗng nhiên gia tăng sức lực, như muốn ngăn cản cô giãy dụa, lại đem cô dựa vào mình, dán sát vô cùng chặt chẽ vô cùng nóng bỏng làm cho giữa hai người không dư ra được một chút khe hở.

Thân thể của cô sau khi liên tiếp vùng vẫy kịch liệt đã xuất hiện tình trạng kiệt sức.

Nghe âm thanh đồng hồ treo trên tường trong đêm tối yên tĩnh tích tắc tích tắc qua lại, cơn buồn ngủ dần dần úp tới, Cận Tử Kỳ ỉu xìu buồn ngủ nhắm mắt lại.

Cho đến khi có cái gì đó ngưa ngứa liếm hôn cổ của cô, còn có một bàn tay len lén đưa vào trong khăn tắm của cô, cô phát ra một tiếng ngâm khẽ khó nhịn—

Sau đó, Cận Tử Kỳ thoáng giật mình, đột nhiên bừng tỉnh.

Cô chẳng quan tâm khăn tắm trên người rớt ra, xuất phát từ bản năng tự bảo vệ mình, nhanh chóng tựa như nảy sinh quyết tâm ác độc một chân bắt đầu gập lại, không nghiêng không lệch vừa vặn nện lên trên hốc mắt của người đàn ông đang làm xằng làm bậy.

"Oh — "

Tống Kỳ Diễn bất ngờ không kịp chuẩn bị đã trúng một cước tàn nhẫn của Cận Tử Kỳ, ôm lấy con mắt bên phải bị đánh lên tiếng kêu đau, sau đó lại bị bổ sung thêm một cước, trực tiếp từ trên giường ngã xuống.

"Tống Kỳ Diễn, anh... anh... Vô sỉ!"  

 Chương 43: Người Đàn Ông Tinh Thần Không Có Tiết Tháo

  Người đàn ông này, nhất định là đang giả bộ ngủ!

Cận Tử Kỳ thở hổn hển đứng dậy, che kỹ khăn tắm, tiện tay cầm cái gối nằm bên giường hướng trên người Tống Kỳ Diễn mà đánh!

Cũng không biết hơi sức ở đâu đột nhiên xuất hiện lớn đến như vậy, đánh cho bên trong phòng ngủ lông ngỗng bay đầy trời.

"Tống Kỳ Diễn, anh đi ra ngoài cho tôi, nhanh chóng đi ra ngoài cho tôi!"

Cái gối hết một cái lại một cái nện xuống đầu của hắn, mảy may không lưu lại một chút tình cảm và thể diện.

Mặc dù ruột gối không có sức nặng, nhưng đối với Tống Kỳ Diễn đã uống nhiều rượu mà nói, hơn mười mấy phút nện xuống, vẫn cảm thấy chịu đựng không được mà mệt mỏi, cuối cùng gần như ngã xuống đất không dậy nổi.

Cận Tử Kỳ đề phòng nhìn Tống Kỳ Diễn chằm chằm nằm trên mặt đất đưa lưng về phía cô không nhúc nhích, từ từ đến gần.

Dùng gối nằm đập đập xuống cái lưng của hắn: "Tống Kỳ Diễn, đừng giả bộ, giả bộ tôi cũng sẽ không tin anh nữa!"

Không có được bất kỳ tiếng đáp lại.

"Tống Kỳ Diễn, nếu như trong lòng anh còn có chút xấu hổ, mời anh lập tức rời đi."

Trên mặt đất người đàn ông vẫn như cũ không phát ra tiếng đáp trả.

Cận Tử Kỳ thở hồng hộc ngồi ở bên giường, ném cái gối nằm: "Tống Kỳ Diễn, anh còn có thể mặt dày mày dạn hơn chút nữa không?"

Lúc này đây cuối cùng cũng có đáp lại —

Nhưng là tiếng ngáy khe khẽ đều đặn của Tống Kỳ Diễn sau khi ngủ say.

Cô mệt mỏi xoa trán, ngồi một hồi mới đứng lên, mắt nhìn xuống cái tên cầm đầu gần một mét chín, trên thảm trải sàn lớn người đàn ông nằm sấp dang tay dang chân hiện lên hình chữ đại.

Đưa mắt nhìn trong khoảng thời gian dài, mãi cho đến đôi mắt có chút mỏi nhừ mới dời mắt đi.

Cận Tử Kỳ không trở lại giường để nghỉ ngơi, cô thay một bộ đồ ngủ cùng áo khoác, lập tức lặng lẽ đi ra khỏi phòng.

Chỉ là không đến một phút, cô lần nữa quay trở lại, nhẹ nhàng bước nhanh đến bên giường.

Dựa vào ánh sáng lờ mờ yếu ớt, cầm lấy chăn đắp lên cho người đàn ông trên mặt đất, sau khi xác định hắn sẽ không cảm lạnh mới rời đi.

......................

Cận Tử Kỳ mở cửa phòng của Cận Mỗ Mỗ ra, bên trong thắp một chiếc đèn tường màu hồng phấn, không khí rất an tĩnh.

Thân thể nho nhỏ của Cận Mỗ Mỗ đang nằm trên chiếc giường được trang trí hình vẽ phim hoạt hình, bàn tay nhỏ bé mũm mĩm bị tuột khỏi giường.

Hàng mi nhỏ đen đậm dày đặc cong cong, đôi má hồng hào, cái miệng nhỏ nhắn hơi mở ra phát tiếng ngáy khe khẽ.

Cận thận từng li từng tí xốc tấm chăn lên nằm vào trong, một tay chống đầu, vuốt ve cái má non mềm của Mỗ Mỗ, ánh mắt Cận Tử Kỳ từ từ trở nên nhu hòa.

Con của cô rất đẹp, chắc hẳn cha của nó cũng là người đàn ông anh tuấn.

Mặc dù cô cũng không biết sau khi khiến cô mang thai người đàn ông này cũng không xuất hiện trở lại, mặc dù ở trong lòng cô từng oán hận người đàn ông không chịu trách nhiệm kia, nhưng cô trước sau vẫn luôn yêu con của mình.

Con của cô nên vô tư không sầu lo lớn lên, mà phương thức tốt nhất chính là —

Trong đầu Cận Tử Kỳ xuất hiện dáng vẻ của Tống Kỳ Diễn, ánh mắt của cô chợt lóe, nhưng rất nhanh đã bị xóa đi.

Đem thân thể ấm áp của Cận Mỗ Mỗ kéo vào trong ngực, ý niệm trong đáy lòng Cận Tử Kỳ càng thêm kiên định: cô sẽ cho con của cô cuộc sống hạnh phúc, cho dù cô có khả năng phải cô độc cả đời.

...

Hôm sau, trước khi những người khác trong biệt thự Cận gia thức dậy, Cận Tử Kỳ đã lặng lẽ trở về phòng của mình.

Phòng ngủ rộng rãi, lông ngỗng trắng đầy đất, nhưng chỉ riêng bóng dáng kia không thấy trên mặt đất.

Cửa ở ban công khẽ lắc lư trong gió sớm, rèm cửa bay bay, mang đến mùi thổ nhưỡng trong lành.

Chăn trên giường vẫn còn lưu lại hơi ấm, thời gian hắn rời đi không lâu —

Cận Tử Kỳ vứt bỏ tất cả những suy nghĩ có liên quan với Tống Kỳ Diễn, đại khái sửa sang lại gian phòng rối loạn mới đến phòng tắm rửa mặt, dùng phấn lót che đậy quầng thâm quanh mắt do mất ngủ lưu lại.

Sau khi xuống lầu ăn bữa sáng cũng được gió êm sóng lặng, sau đó Cận Tử Kỳ đưa Cận Mỗ Mỗ đến vườn trẻ lại phải về công ty.

Liên tục bận đến giữa trưa, Cận Tử Kỳ dự định gọi điện thoại cho người hợp tác điện ảnh để thương lượng một chút chuyện tuyển chọn diễn viên, mới phát hiện di động mình đặt ở trong túi xách lại không thấy bóng dáng.

Chẳng lẽ là để quên ở nhà?

Cận Tử Kỳ gọi một cú điện thoại trở về Cận gia, đáp án của dì Hồng cho cô thiếu chút nữa khiến cô sẩy tay đánh rớt điện thoại.

"Đại tiểu thư, Tống tiên sinh ở nhà bên cạnh cũng mới vừa tới, nói điện thoại di động của cô ngày hôm qua để quên ở trên xe anh ta, nếu như cô nhớ tới thì gọi điện thoại cho anh ta, anh ta sẽ mang qua giúp cô.

Ngày hôm qua quên ở trên xe của Tống Kỳ Diễn?

Ngày hôm qua khi nào thì cô ngồi ở trên xe của anh ta?!

Cận Tử Kỳ cúp điện thoại, ngồi ở trên ghế nhìn chằm chằm dãy số mình đã ghi lại, có chút tức giận.

Đó là lời Tống Kỳ Diễn để dì Hồng chuyển cho cô.

Ngược lại hắn ta suy nghĩ thật chu đáo, sợ cô không biết số di động của hắn mà tìm không được hắn?

Không cần phỏng đoán thêm, Cận Tử Kỳ đã đoán được điện thoại di động của mình tại sao lại đến tay Tống Kỳ Diễn.

Sợ là sáng nay trước khi hắn trèo qua ban công rời đi đã lấy từ trong túi của cô!

Người đàn ông này, quả nhiên là trên tinh thần không có tiết tháo(*), trên thân thể cũng không có trinh tiết —

(*Tiết tháo: người biết tự ức chế mình cho hợp với lễ nghĩa gọi là người có tiết tháo)

Ý thức được bản thân mình lại nghĩ tới chuyện tối ngày hôm qua, trong lòng Cận Tử Kỳ một hồi bực bội, cuối cùng là ngồi không yên.

Cô cầm lấy máy bàn bấm dãy số của Tống Kỳ Diễn đã lưu lại.

Đầu kia rất nhanh được kết nối, tựa hồ hắn luôn luôn chuẩn bị ấn xuống nút trả lời.

"Vị kia, có chuyện gì sao?" Lời mở đầu vô cùng lạnh nhạt, tốt lắm.

Cận Tử Kỳ cố gắng làm cho mình không bị chọc giận, mở cửa sổ ra cho gió mát thổi vào, ngữ điệu bình tĩnh trả lời: "Tôi là Cận Tử Kỳ, nghe nói điện thoại di động của tôi ở chỗ anh."

Tống Kỳ Diễn dừng lại mấy giây, khẽ hừ một tiếng, giọng nói vẫn còn duy trì tâm tình ổn định: "Sau đó thì sao?"

"Anh bây giờ ở đâu, tôi lập tức đi tới lấy."

"Anh hiện tại bề bộn nhiều việc, không có thời gian cùng em nhiều lời, mười hai giờ gặp ở Vương Phủ lầu."

Hàng lông mày kẻ đen của Cận Tử Kỳ khẽ nhíu, còn chưa nói gì, đầu bên kia điện thoại đã dập máy, không cho cô cơ hội từ chối.

........................

Bên này Tống Kỳ Diễn cúp máy trên mặt nở lên một nụ cười thật to, nếu không phải là trên mắt hắn có một vòng xanh đen, cười như vậy, dù thế nào cũng là một soái ca anh tuấn tiêu sái.

Cười đến mức khi không cẩn thận kéo đến miệng vết thương khóe mắt, miệng hút khí lạnh, Cận Tử Kỳ ra tay thật đúng là hung ác!

Nhưng tổng thể mà nói tâm tình của hắn vẫn là rất tốt.

Đứng dậy chuẩn bị lên lầu, mới nhớ tới trong phòng này còn có một sinh vật khác.

Vành mắt hắn liếc nhìn cô gái tóc ngắn thêu móng chân ở trên ghế sofa, nụ cười lập tức mỏng manh, nhíu chân mày bắt đầu đuổi người.

"Anh chuẩn bị ra ngoài, em cũng đi thôi, đừng ở chỗ này vướng bận."

Người ở trên ghế sofa ngẩng đầu lên, dung mạo ngoại quốc cử chỉ phong tình tràn đầy kinh ngạc, cô chính là cô gái đêm đó Cận Tử Kỳ nhìn thấy hôn Tống Kỳ Diễn.

"Brother (anh trai), đây là nhà của anh, tại sao em phải đi? Anh muốn đi ra ngoài hẹn hò sao?"

Đáp lời cô gái chính là bị Tống Kỳ Diễn xua đuổi không chút khách khí, cầm ba lô của cô và trực tiếp tống cô ra đến cửa, thuận tiện ném ra một đôi giày: "Tự mình đi tìm Lương Nhất Thần đi."

"Brother, anh không thể có bộ dáng như vậy, em phải gọi điện thoại mách Mother (mẹ)!"

Cô gái bất mãn dùng Trung văn không được tự nhiên lên án, muốn vào nhà một lần nữa, cửa chính biệt thự bịch một tiếng đóng kín, cái mũi cô dính bụi, xoa xoa cái mũi bị đụng đau, nhẹ giọng nói thầm.

—Brother vẫn là như cũ, đối với phụ nữ tuyệt đối không lịch lãm, ai sẽ thích anh hả!  

Chương 44: Cố Nhân

  Tống Kỳ Diễn sau khi đuổi em gái nuôi Luân Ân đi thì nhìn đồng hồ đeo tay, mười một giờ trưa, khoảng cách mười hai giờ là một tiếng đồng hồ.

Nói cách khác hắn có thể có được nửa tiếng để sửa soạn lại mình.

Sau đó Tống Kỳ Diễn trở lại phòng của mình, lập tức đâm đầu vào phòng tắm.

Sau khi tắm xong thì bắt đầu chuẩn bị sấy tóc, sấy rồi rửa sạch, sấy hư một lần nữa rồi lại đi rửa sau đó tiếp tục sấy.

Cứ như thế lặp đi lặp lại thêm ba bốn lần mới miễn cưỡng hài lòng.

Tiếp theo đi đến phòng thay đồ chọn y phục, âu phục, đồ hưu nhàn, đồ thể thao, tới tới lui lui giằng co vô số lần mới chọn được một bộ âu phục màu đen.

Mặc lên một cái áo sơ mi trắng, hắn lại dùng bảy tám phút để chọn cái cà vạt màu rượu đỏ mà thắt vào.

Mặc quần áo tử tế, Tống Kỳ Diễn xuân phong đắc ý đi ra phòng ngủ, nụ cười quanh khóe miệng có thể nhìn ra tâm tình thật tốt.

Nhưng mà, khi hắn tìm khắp cả biệt thự, sau đó cũng không tìm được di động đã lấy đi từ trong túi xách của Cận Tử Kỳ, muốn cười cũng không cười được.

Chuyện gì xảy ra? Hắn rõ ràng đặt ở trên bàn trà , tại sao lại không thấy bóng dáng rồi!

Nhìn đồng hồ trên tay một chút, đã mười một giờ bốn mươi, bên trán Tống Kỳ Diễn rịn ra một tầng mồ hôi, đây không phải là hại cha rồi sao?

Hắn lại qua loa càn quét trong phòng một lần nữa, nơi nào mà có bóng dáng của cái máy kia!

Trong đầu Tống Kỳ Diễn đột nhiên thoáng hiện lên một chủ ý khác, hắn cũng không cố quá nhiều, bắt đầu cầm chìa khóa xe đi ra cửa.

Trên đường đi đến Vương Phủ lầu, trước tiên hắn đi một chuyến đến cửa hàng mua điện thoại di động, đi vòng vo vài vòng ở trong trung tâm mua sắm cũng không thấy điện thoại di động có kiểu dáng tương tự của Cận Tử Kỳ.

Dưới ánh đèn chói loá, tầm nhìn hai mắt hắn bắt đầu thấy mơ hồ, ngẩng đầu lướt mắt nhìn thời gian trên đồng hồ treo tường.

Huyệt thái dương nhảy lên thình thịch, nếu như đến trễ, Cận Tử Kỳ sẽ không kiên nhẫn ở nguyên một chỗ mà chờ hắn —

Tống Kỳ Diễn dưới tình huống tâm phiền ý loạn, tuỳ tiện chỉ một cái điện thoại di động trong tủ nằm riêng biệt độc lập ở quầy giới thiệu sản phẩm: "Lấy cái này."

Cô bán hàng cười không khép miệng, vội vàng hướng đồng nghiệp bên cạnh lập hóa đơn thét to: "Nhanh chóng giao điện thoại di động cho tiên sinh!"

Đây là kiểu dáng mới nhất trong tháng này, bởi vì giá cả quá cao đến bây giờ vẫn không bán được một máy, thật vất vả mới gặp được một vị kim chủ phóng khoáng như vậy, làm sao có thể dễ dàng buông tha?

"Đưa điện thoại di động cho tôi."

Quét thẻ xong Tống Kỳ Diễn nhìn thấy cô bán hàng tỉ mỉ kiểm tra tính năng điện thoại di động, chợt cảm thấy bực mình, nhíu mày giựt lấy điện thoại di động, đem di động ném xuống đất.

Cô bán hàng không dám tin trừng to mắt, đây chính là cái di động trị giá một vạn nha!

"Tiên sinh ngài -- "

Nhưng Tống Kỳ Diễn trái lại tự cho là đúng, giày da đã đạp mấy cái lên vỏ bọc điện thoại di động, sau khi nhặt lên ngay trước vô số ánh mắt kinh ngạc lại đem chà xát ở trên tường lên xuống trái phải vài lần.

Xem xét ba trăm sáu mươi lăm độ cái di động mới tinh bị hắn làm cho vô cùng thê thảm không chỗ nào không bị ảnh hưởng, Tống Kỳ Diễn xác định bộ dạng nó nhìn qua không giống như là không có người sử dụng qua mới hài lòng.

Người hướng dẫn mua sắm và các khách hàng khác thấp giọng thổn thức thảo luận, Tống Kỳ Diễn lại hoàn toàn không để ý tới, nhét di động vào trong túi quần, xoay người rời khỏi cửa hàng, nổ máy xe chạy lấy người.

...................

Mặc dù Tống Kỳ Diễn hành động trơ trẽn như vậy, nhưng Cận Tử Kỳ vẫn phải ngoan ngoãn đi đến Vương Phủ lầu.

Ngay cả chính cô cũng không hiểu, thiên kim Cận gia không kiêu ngạo không cúi đầu vì cái gì lại dễ dàng khuất phục dưới dâm uy?

Đem xe dừng ở cửa Vương Phủ lầu xong, Cận Tử Kỳ cúi xuống vừa rút chìa khóa xe vừa hướng tới cửa ra vào, nhất thời không quan sát đã đụng vào người đàn ông trước mặt.

Đó là một người đàn ông ngoại quốc, bất ngờ không đề phòng bị Cận Tử Kỳ đâm trúng, văn kiện trong tay đều rơi rớt trên mặt đất.

"Tôi xin lỗi." Cận Tử Kỳ sử dụng Anh văn lưu loát xin lỗi đồng thời ngồi xổm xuống giúp anh ta nhặt văn kiện.

Người đàn ông kia vốn là đang gọi điện thoại, bị Cận Tử Kỳ va chạm như vậy, đề tài giữa đường bị cắt đứt, nhất thời cũng mất hứng, nhưng sau khi nhìn thấy khuôn mặt của Cận Tử Kỳ, lúc ban đầu là không kiên nhẫn chuyển thành kinh ngạc.

"Cô Cô Cô......." Anh ta sử dụng một hơi Trung văn mang vị nước ngoài lặp lại một chữ.

Cận Tử Kỳ xưa nay không thích bắt chuyện với người lạ, vừa rồi cô vội vàng muốn giúp đỡ người đàn ông ngoại quốc này bị một trận bung xổ, cho nên bây giờ cô cũng không có hứng thú cùng anh ta nói thêm một câu.

Huống chi, anh ta ngoại trừ dùng tay chỉ cô, cô cô cô một hồi, lại thuỷ chung không thấy đoạn sau.

Cận Tử Kỳ hướng đến anh ta khẽ gật đầu xin lỗi, bản thân mình lập tức quay đầu đi vào Vương Phủ lầu, dùng cánh cửa ngăn cách ánh mắt quan sát của anh ta.

Người đàn ông kia một hồi lâu mới từ trong cơn chấn kinh phục hồi lại tinh thần, trong điện thoại di động truyền đến giọng đàn ông trầm thấp mang theo hoang mang: "David, làm sao đột nhiên ầm ĩ như vậy, xảy ra chuyện gì?"

Người đàn ông được gọi là David nhìn khắp mọi nơi, đã không tìm được bóng dáng của Cận Tử Kỳ, mới lấy lại tinh thần trả lời người đầu bên kia điện thoại: "Không cẩn thận bị người ta đụng trúng, Richie, anh mới vừa nói anh muốn về nước sao?"

Người đàn ông đầu bên kia điện thoại cười nói: "Có thể, Tình Vân luôn luôn hy vọng có thể về nước tổ chức hôn lễ."

"Richie," David ấp a ấp úng mở miệng, bộ dạng chần chờ: "Tôi vừa rồi dường như nhìn thấy........"

Chẳng qua anh ta còn chưa nói hết, ống nghe điện thoại di động đã truyền đến một giọng nữ nhẹ vui sướng: "A Viễn, tại sao không ngủ thêm một lát, dậy sớm như vậy gọi điện thoại cho ai đấy?"

Không cần tận mắt nhìn thấy, David cũng có thể tưởng tượng ra một hình ảnh khác: người thanh niên toàn thân mặc trang phục thoải mái màu trắng ngồi ở trên ghế sofa, một phụ nữ xinh đẹp dịu dàng từ phía sau vòng qua cổ của anh, theo thói quen hôn lên khoé môi của anh.

"David, anh mới vừa nói cái gì, lặp lại một lần nữa đi, tôi không nghe rõ."

"Không có gì." David cuối cùng vẫn nuốt xuống lời đã đến miệng, chuyển đề tài khác: "Chờ anh đến Trung Quốc liền gọi điện thoại cho tôi, đến lúc đó tôi đi đón các người."

"Được." Người ở đầu bên kia điện thoại đáp ứng: "Vậy trước tiên như vậy đi, tôi và Tình Vân làm bữa ăn sáng."

Cúp điện thoại, David quay đầu lại ngắm nhìn Vương Phủ lầu, nhiều năm như vậy, có thể chỉ là anh ta nhìn lầm rồi.

Trong lúc đang thu dọn văn kiện vào cặp, một chiếc Maybach lao vùn vụt từ đầu đường chạy tới trước mặt, người đàn ông trên ghế lái chợt lóe lên ở trong tầm mắt của David, làm cho anh nhịn không được đuổi theo lên phía trước hai bước.

"Làm sao có thể..." Nhìn qua đuôi xe đi xa, David dụi dụi mắt, rồi sau đó lắc lắc đầu lầm bầm lầu bầu: "Anh ta hẳn là ở Australia, không thể nào là anh ta, không thể nào, nhất định là mình hoa mắt."  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro