QUYỂN 2 CHƯƠNG 37-40
Chương 37: Người Lớn Nói Chuyện, Kẻ Dưới Chen Miệng Làm Gì!
Lời nói của Tống Kỳ Diễn như dốc lòng cảnh tỉnh khiến cho vài vị cấp cao của Tống thị sắc mặt khác lạ, khi đó thần sắc cũng nảy sinh mập mờ.
Chỉ cần sự quyết tâm ủng hộ Tô Hành Phong của họ bắt đầu dao động, điểm này, là đủ rồi!
Đôi mắt Tống Kỳ Diễn rũ xuống thoáng hiện lên sự bén nhọn rét lạnh, thảnh thơi đem ly nước đặt trở lại bên cạnh bàn.
Ngược lại so với hắn hoàn toàn thản nhiên tự đắc thì Tống Nhiễm Cầm rốt cuộc cũng thiếu kiên nhẫn, vỗ bàn: "Cha, ngài nghe một chút, nghe một chút những lời hắn nói đều là những thứ gì đó!"
Trên mặt Tống Chi Nhậm trắng xanh lẫn lộn, bàn tay chống quải trượng gắt gao nắm chặt, chẳng qua chỉ mím môi nhìn Tống Kỳ Diễn chằm chằm.
Mà giọng nói chói tai từ dưới đất chui lên của Tống Nhiễm Cầm vẫn còn tiếp tục: "Cái gì gọi là người ngoài? Hành Phong là con trai của tôi, cháu ngoại của cha, trên người cũng giữ lại một nửa dòng máu của cha, chẳng lẽ giúp ông ngoại của mình giữ Tống thị cũng là sai sao?"
"Cái này..." Tống Kỳ Diễn dừng lại, rất nhanh thì đã nở nụ cười: "Hảo tâm của chị tôi xin thay cha nhận lấy, nếu tôi đã trở về, hiển nhiên tôi sẽ giúp cha chia sẻ, ngài cảm thấy thế nào, cha?"
Tống Kỳ Diễn giống như trưng cầu ý liếc nhìn Tống Chi Nhậm: "Hay là ngài cũng cảm thấy, con không có năng lực giúp ngài quản lý công ty, cần ngài phải đem nước tát ra ngoài rồi thu hồi lại?"
Chân mày Tống Chi Nhậm cau chặt, bị Tống Kỳ Diễn ép phải lui về sau từng bước, hơn nữa còn ở trước mặt nhiều người như vậy!
"Ông trời ơi là ông trời.....đây là lời nói gì đây, là muốn đem chúng tôi đuổi ra ngoài sao?"
Tống Nhiễm Cầm tức giận đến mức ôm lấy huyệt thái dương thân hình lắc lư, Tô Hành Phong nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy bà, chứng kiến mẹ bị một người đàn ông đột nhiên xuất hiện nói năng lộn xộn kích động, môi mỏng mím chặt nhíu mày.
"Mặc kệ anh tối nay là ôm mục đích gì xuất hiện tại nơi này, xin anh chú ý lời nói của mình!"
Tống Kỳ Diễn cúi đầu nhìn nhìn móng tay mình được sửa sang sạch sẽ, sau đó mới ngẩng đầu nhìn Tô Hành Phong, không khỏi híp mắt: "Coi như theo lời của mẹ anh mới vừa nói lên, anh cần phải gọi tôi một tiếng cậu chứ?
Vai vế miễn cưỡng bị đè thấp, biểu tình trên mặt Tô Hành Phong cũng biến hóa âm tình bất định.
Nhìn sang sắc mặt Tô Hành Phong cứng đờ, Tống Kỳ Diễn lười nhác tựa lưng vào ghế ngồi, mười ngón tay giao nhau, khóe miệng như có như không chứa đựng nụ cười lạnh: "Trưởng bối nói chuyện, anh là một người vai dưới chen miệng vào có phải không được giáo dục hay không?"
Tô Hành Phong bị Tống Kỳ Diễn cay độc hỏi chặn ngược lại á khẩu không trả lời được, chỉ lạnh lùng nhìn thẳng Tống Kỳ Diễn.
"Khì khì!" Trong góc vang lên tiếng cười khó có thể ức chế.
Không đợi mọi người đi tìm, Doãn Lịch đã tự giác giơ tay, thái độ qua loa nói xin lỗi: "Không cẩn thận nên giọng nói bị lạc, mọi người tiếp tục, cứ tiếp tục!"
Cận Tử Kỳ nhếch mày liếc ngang vẻ mặt nghiền ngẫm của Doãn Lịch, nhưng đảo mắt lại đối diện ánh mắt của Tô Hành Phong nhìn sang.
Bất quá là đối mặt trong phút chốc, Cận Tử Kỳ lập tức bất động thanh sắc mà dời đi tầm mắt của mình.
Thậm chí cô cảm giác được ánh mắt Tô Hành Phong vẫn còn dừng lại trên mặt mình.
Chẳng qua đôi mắt cô rũ xuống kéo khóe môi quan sát món điểm tâm ngọt chế tác tinh xảo trước mắt, bình tĩnh an nhiên không thèm đếm xỉa đến.
Toàn hội trường hoàn toàn yên tĩnh, không khí giương cung bạt kiếm, Cận Chiêu Đông chợt đứng dậy khéo léo đề xuất cáo từ:
"Tống lão, hôm nay là ngày cha con các ngài nhìn nhận nhau, chắc hẳn cũng có rất nhiều lời phải nói, chúng tôi đây là những người ngoài cũng không ở đây làm rối loạn thêm, ngày khác nhất định mời Tống lão uống một chén tử tế."
Cận Chiêu Đông xem như nói ra tiếng lòng của tất cả những người lão luyện lọc lõi ở đây, ai cũng không muốn không cần thiết lội qua dòng nước đục này.
Có đôi khi lời đồn về ân oán của nhà giàu sang quyền thế với hiện trường thực sự nghiêng tai lắng nghe hoàn toàn là hai việc khác nhau.
Sắc mặt kia của Tống Chi Nhậm rõ ràng là không hy vọng ở trước mặt người ngoài xử lý chuyện nhà, nếu không vì sao lại lần lữa không mở miệng?
Cho nên khi Cận Chiêu Đông vừa mở miệng như vậy, Tống Chi Nhậm đã lập tức tiếp lời, gật đầu nói vài câu khách sáo: "Vậy mọi người trở về nghỉ ngơi thật tốt, có phần chiêu đãi không chu đáo kính xin mọi người thứ lỗi!"
"Tống ông quá khiêm nhượng!"
"Vậy chúng tôi xin cáo từ trước!"
Bên trong tốp năm tốp ba chào hỏi, Cận Tử Kỳ cũng đứng dậy đi theo khách khứa ra ngoài, lúc đi ra cửa, bước chân không khỏi chậm lại nhìn về phía Tống Kỳ Diễn vẫn còn ngồi nơi đó .
Giống như là tâm linh tương thông, Tống Kỳ Diễn cũng đúng lúc quay đầu nhìn sang, đối diện ánh mắt lộ ra lo lắng của Cận Tử Kỳ, đôi mắt vốn là tĩnh mịch khó dò càng thêm thâm thuý.
Cận Tử Kỳ vội vã dời mắt, không lưu lại thêm nữa mà đi ra khỏi phòng yến hội, cô mơ hồ nghe được một tiếng cảm thán bao hàm tang thương của Tống Chi Nhậm: "Con ở đây trách ta sao?"
"Tại sao con phải trách móc ngài? Sau khi con và ông ngoại ra biển gặp tai nạn, nếu không phải là ngài liên tục cẩn trọng xử lý Lam thị, con bây giờ có thể không có cơ hội chứng kiến toà nhà Lam thị cũng là một cái ẩn số."
Cô nghe thấy ngữ điệu của Tống Kỳ Diễn tùy ý trả lời, quay đầu lại, nhìn sang cũng chỉ là cánh cửa chính từ từ khép lại, ngăn cách tất cả tình hình bên trong phòng yến hội.
............
Cận Tử Kỳ trở lại phòng thì có một chút đau đầu, nhanh chóng đi đến rương hành lí lấy thuốc uống xong mới xoay trở về.
Bốn năm trước trong tai nạn xe, đầu của cô bị thương nặng, đánh mất trí nhớ, thỉnh thoảng còn có di chứng phát ra cơn đau đầu.
Dựa ở đầu giường, nhắm mắt xoa huyệt thái dương, đầu óc mê man muốn ngủ đi.
Không biết qua bao lâu, tiếng ấn chuông vang lên ở cửa phòng, Cận Tử Kỳ đi mở cửa. Là Cận Chiêu Đông.
"Sắc mặt làm sao mà khó coi như vậy? Có muốn gọi bác sĩ riêng trên du thuyền tới xem một chút hay không?"
Cận Tử Kỳ nhẹ nhàng lắc đầu, giúp Cận Chiêu Đông rót ly nước ấm: "Chỉ là hơi mệt chút, không cần phiền đến bác sĩ."
Nhìn sang sắc mặt Cận Tử Kỳ hơi tái nhợt, Cận Chiêu Đông tựa hồ không quá yên tâm: "Bác sĩ đúng lúc đang ở bên cạnh khám bệnh cho dì Cầm con, sang đây một chút cũng không tốn bao nhiêu thời gian."
Động tác rót nước của Cận Tử Kỳ hơi chậm lại, kinh ngạc nhìn Cận Chiêu Đông: "Dì Cầm không phải mới vừa rồi vẫn khoẻ sao?"
"Con cũng nói là mới vừa rồi." Cận Chiêu Đông thở dài, quét mắt bưng ly nước của Cận Tử Kỳ lên: "Chúng ta sau khi rời khỏi thì phòng yến hội hình như lập tức đã nổi dậy rùm beng, dì Cầm con là được nhân viên phục vụ khiêng đi."
Tức giận đến bất tỉnh đi? Cận Tử Kỳ tò mò chợt nhíu mày, lại không hỏi ra sự thật.
Cô nuốt nước bọt, trong miệng cảm giác chút cay đắng lưa thưa.
Ngón tay Cận Chiêu Đông gõ lên mặt bàn từng phát từng phát, trầm ngâm trong chốc lát, mới nhìn Cận Tử Kỳ mở miệng: "Con và Tống Kỳ Diễn biết nhau đã bao lâu?"
"Không có bao lâu, đại khái chính là thời gian biểu hiện trong tài liệu mà ngài lấy được."
Cận Chiêu Đông hẳn là đã biết được chuyện trước kia của cô và Tống Kỳ Diễn mới có thể muộn như vậy tới cửa nghiệm chứng hư thật .
Thay vì che che giấu giấu chẳng bằng trực tiếp thẳng thắn bẩm báo.
Cận Chiêu Đông đối với câu trả lời của cô không có đánh giá gì, uống một hớp, trầm mặc trong chốc lát mới nói: "Tin tức Tống Kỳ Diễn là con trai nối dõi của Tống gia ngày mai sẽ sẽ truyền khắp thành phố này, đến lúc đó Tống gia không tránh được một cuộc tranh đấu."
Cận Tử Kỳ cúi đầu im lặng không lên tiếng, Cận Chiêu Đông sâu kín lên tiếng: "Con hẳn là cũng tò mò ta tối hôm qua tại sao phải mang Tống Kỳ Diễn chỉ mới vừa quen biết nửa ngày mà lên thuyền chứ?"
Cô ngẩng đầu nhìn lại, chẳng qua Cận Chiêu Đông chỉ lặp đi lặp lại một câu than thở: "Mấy năm này thị trường bất động sản ở giai đoạn đi xuống, không biết có bao nhiêu công ty bất động sản sụp đổ, Cận thị cũng chưa chắc còn quang vinh chói lọi như ngoài mặt."
Chương 38: Cận Tử Kỳ, Cân Nhắc Cùng Anh Kết Hôn Đi!
"Mảnh đất ở chỗ giao giới vùng ngoại thành và nội thành, tối hôm trước ta mới biết được lại là mang danh nghĩa của Tống Kỳ Diễn."
Về mức độ cạnh tranh giành lấy mảnh đất kia Cận Tử Kỳ cũng biết sơ một hai điều, thương nhân thị trường bất động sản trong thành phố này đều tranh nhau muốn mua sau đó mở mang khai phá.
Chỗ giao giới nhị vòng tam hoàn ngày nay giao thông thuận lợi, một khi xây dựng xong căn hộ chung cư, nhà kinh doanh bất động sản nhất định kiếm được một khoản hời.
Nhưng mà chủ nhân của mảnh đất kia vẫn là bí mật, hôm nay đáp án công bố ra đúng là Tống Kỳ Diễn, quả thực ngoài dự đoán của mọi người.
"Ta cho rằng việc kia bất quá là trùng hợp, nhưng qua việc của Tống gia đêm nay, ta mới phát giác được sự tình khác xa không có đơn giản như trong tưởng tượng của ta." Cận Chiêu Đông hơi ngưng lại mới nói: "Ta đã cho công ty thám tử điều tra tư liệu về Tống Kỳ Diễn, kết quả bọn họ cho ta là một tờ giấy trống!"
"Chỉ bằng vào điểm này đã nói lên rằng ba mươi năm qua của anh ta cũng không phải là cuộc sống của người bình thường, ta cũng xem như đã nhìn ra, nếu không phải anh ta tự nguyện thả ra tin tức, chỉ sợ không có người nào biết mảnh đất kia là của hắn."
Cận Chiêu Đông cộng thêm những lời này phía sau, làm cho Cận Tử Kỳ không thể không nghiêm túc dừng lại suy xét cái đề tài này.
Cô nhìn sắc mặt ngưng trọng của Cận Chiêu Đông: "Cha hi vọng con làm như thế nào?"
Cận Chiêu Đông đang trầm tư, chân mày thu lại ý vị thâm trường nhìn thẳng Cận Tử Kỳ: "Mặc dù Chiêu nhi sẽ cùng Hành Phong kết hôn, nhưng ta vẫn không hy vọng Cận gia bị cuốn vào trong cuộc phân tranh gia tộc của Tống gia."
Cận Chiêu Đông hi vọng cô đối với nhân vật nguy hiểm tên gọi Tống Kỳ Diễn này trốn tránh, là ý này sao?
Ánh mắt Cận Tử Kỳ hơi nhấp nháy, nhếch khoé miệng khẽ mỉm cười, gật đầu: "Ngài yên tâm, con sẽ chú ý."
"Con hiểu là tốt rồi, nghỉ ngơi sớm một chút đi."
Tiễn Cận Chiêu Đông đi, Cận Tử Kỳ cũng đã không còn buồn ngủ, thoáng nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, cô quyết định đi tản bộ, hít thở không khí trong lành một chút.
.....................
Đi liền một mạch chẳng có mục đích mà đã đến boong tàu, bên tai không gạt đi được chính là lời khuyên răng nhắc nhở của Cận Chiêu Đông.
Đi ngang qua hồ bơi trên du thuyền, nghe được một trận âm thanh của nước chuyển động.
Hồ bơi lộ thiên rộng lớn, dưới ánh trăng sáng tỏ, trong suốt tươi mát, sóng gợn lăn tăn, dưới đáy hồ một bóng dáng lượn qua lượn lại ngao du thu hút lực chú ý của cô.
Chờ đến khi Cận Tử Kỳ thu hồi tầm mắt, mới phát hiện mình cũng bất tri bất giác đi tới giữa bên cạnh hồ.
Hầu như chỉ liếc mắt, cô đã nhận ra người đàn ông không ngừng bơi lội thoả thích qua qua lại lại trong nước, chính là Tống Kỳ Diễn mà cha cô luôn miệng bảo cô cách xa .
Mặt nước được cánh tay tinh tráng màu lúa mì của hắn vỗ vào bung lên vài vòng xoáy, cơ bắp của Tống Kỳ Diễn đường cong rõ ràng, thân thể mạnh mẽ thon dài chìm nổi ở trong nước, tản ra sức quyến rũ khêu gợi nam tính.
Cận Tử Kỳ lặng lẽ đưa mắt nhìn trong chốc lát, ôm ôm cánh tay phát lạnh, chuẩn bị xoay người rời đi.
Có thể là ý thức được bên bờ có người, Tống Kỳ Diễn ngừng bơi về phía trước, đột nhiên từ trong nước trồi lên, bọt nước tuỳ ý bắn tung toé ra bốn phía, thật giống như mỹ nhân đang tắm.
Từng giọt bọt nước lóng lánh ngưng tụ trên đỉnh đầu đen nhánh, dọc theo đường viền ngũ quan khắc sâu của hắn mà trượt xuống, khi nhìn đến bóng dáng nhỏ gầy đứng sững bên cạnh hồ, trên gương mặt tuấn tú lãnh ý bị sự kinh ngạc thay thế.
Giờ phút này Cận Tử Kỳ vẫn còn duy trì lấy tư thế bốn mươi lăm độ, mái tóc đen đến eo được tết thành bím tóc tùy ý buông lơi trước ngực, một bộ váy lụa trắng như tuyết dài qua mắt cá chân, bóng hình cô mông lung giữa thuỷ quang trong veo.
Tống Kỳ Diễn nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Cận Tử Kỳ sau khi bị phát hiện toát ra vẻ ngượng ngùng, hầu kết một trận chấn động, lại không phát ra âm thanh, bỗng nhiên lại chui vào trong nước, vô số bọt nước bắn lên tung toé.
Cận Tử Kỳ quên mất là mình muốn rời đi, chẳng qua dừng chân tại chỗ, nhìn Tống Kỳ Diễn bơi đến chỗ mình.
Khi Tống Kỳ Diễn hắt nước ra, bắn tung tóe làm ướt làn váy của Cận Tử Kỳ.
Cô thoáng lui về phía sau, hơi chật vật lấy mu bàn tay lau chùi giọt nước bên má.
Đến lúc ngẩng đầu, Tống Kỳ Diễn đã mặc quần bơi bốn góc đứng ở trước mặt của cô, lồng ngực tinh tráng bởi vì vận động mà khẽ phập phồng, da thịt màu lúa mì thỉnh thoảng có vài giọt nước trượt qua.
Vài lọn tóc ẩm ướt rũ xuống, che khuất chân mày hắn, cúi đầu tầm mắt khoá chặt ánh mắt mơ hồ của Cận Tử Kỳ nhìn khắp nơi nhưng chính là không chịu nhìn hắn, nhếch miệng cười cười: "Hơn nửa đêm không ngủ tới đây làm gì?"
Khoảng cách giữa hắn và cô quá gần, thân thể hắn tản mát ra nhiệt lượng nóng bỏng lên hai gò má cô, Cận Tử Kỳ không được tự nhiên xoay đầu đi, nhìn sang mặt nước sóng gợn lăn tăn nhẹ giọng nói: "Không ngủ được tùy tiện đi ra ngoài một chút."
Tống Kỳ Diễn ồ một tiếng, cố ý kéo dài âm cuối, làm ra một bộ dạng bừng tỉnh đại ngộ, khóe miệng là nồng đậm ý cười vui vẻ: "Tùy tiện đi một chút lại đi tới đây?"
Cận Tử Kỳ đột nhiên cảm thấy xấu hổ, cảm giác giờ khắc này ở trước mặt Tống Kỳ Diễn, bản thân mình trở nên giống như câu chuyện cười.
Cô ngẩng đầu lên đón nhận ánh mắt ranh mãnh của Tống Kỳ Diễn, gật đầu ưu nhã cười cười: "Không quấy rầy anh, tạm biệt."
Cận Tử Kỳ nói xong liền muốn đi, nhưng Tống Kỳ Diễn không nhúc nhích, vẫn như cũ cản lại đường mà cô muốn rời khỏi, không nói lời nào, tròng mắt lẳng lặng nhìn cô chằm chằm.
Có như vậy trong phút chốc, ánh mắt hắn như lửa phảng phất muốn đem mỗi một tấc trên làn da cô thiêu đốt.
Tim của cô tựa như bị một cuộn chỉ gai quấn lấy, cắt không đứt ý còn rối loạn, cô nỗ lực làm cho mình không chú ý đến Tống Kỳ Diễn đang nhìn chăm chăm, nếu hắn đã không cho thông, thì cô đi đường vòng được chứ?
Cận Tử Kỳ nhất thời không chú ý, biên độ xoay người quá lớn, mũi giày vấp phải làn váy thấm ướt, thêm thân thể của cô nhẹ nhàng uyển chuyển, đế giày trượt một cái, trước mắt một trận trời đất ngả nghiêng.......
Tống Kỳ Diễn vốn ngậm cười nhìn Cận Tử Kỳ, không có ngờ tới sẽ phát sinh sự cố, cả người Cận Tử Kỳ cắm đầu ngã nhào vào trong bể bơi, lập tức vứt bỏ khăn lông trong tay, nhún người nhảy một cái, nhảy vào hồ bơi.
"Cận Tử Kỳ! Cận Tử Kỳ!"
Sắc mặt Tống Kỳ Diễn hốt hoảng tái nhợt, hướng đến phía người vùng vẫy trong nước mà cau chặt lông mày, nhanh chóng bơi qua chỗ Cận Tử Kỳ chìm chìm nổi nổi, ôm eo của cô rồi kéo cô lên.
Cận Tử Kỳ giống như bắt được cây cỏ cứu mạng, gắt gao vòng thật chặt lên cổ Tống Kỳ Diễn, mười ngón tay bám trụ chặt chẽ, ghé vào lồng ngực của hắn mở to miệng thở dốc, hàng mi cong nhấp nháy những giọt nước trong suốt.
"Không sao rồi, không sao nữa rồi..." Tống Kỳ Diễn chẳng qua một lần lại một lần dịu dàng khẽ thì thầm bên tai cô.
Khoé mắt Cận Tử Kỳ vẫn còn lưu lại vết nước mắt, cô không cách nào phủ nhận, cô sợ nước, thậm chí có thể nói là kinh hãi.
Nghĩ đến vừa rồi cảm giác ngạt thở khi nước hồ rót vào trong miệng trong mũi và tai, Cận Tử Kỳ càng dán sát Tống Kỳ Diễn.
Ngực của cô phập phồng kịch liệt, thân thể ướt đẫm không ngừng run rẩy, trên mặt tìm không được một chút xíu huyết sắc.
Sóng nước lềnh bềnh trên mặt hồ khó khăn lắm mới chỉ ngập qua đến ngực cô, sóng nước từng đợt từng đợt đẩy lên lưng của cô, hai cánh tay cô càng quấn chặt cổ Tống Kỳ Diễn hơn, sau khi yên tĩnh một chút, bên tai lại vang lên giọng nam trầm thấp:
"Cận Tử Kỳ, cân nhắc cùng anh kết hôn đi!"
Chương 39: Hắn Gọi Ông Ấy Là Bác Trai?!
"Cận Tử Kỳ, cân nhắc cùng anh kết hôn đi!"
Cận Tử Kỳ bỗng dưng ngẩng đầu, ánh mắt trùng hợp giao với quang ảnh của đôi con ngươi đen kia.
"Cần anh lặp lại một lần nữa sao?"
Tống Kỳ Diễn nhốt chặt cô đang dựa vào thân thể của mình, đáy mắt sâu thẳm khó nén ý cười vui vẻ.
Hai người ngực áp sát vào nhau, váy áo ướt đẫm kia không ngăn được nhiệt độ nóng bỏng của Tống Kỳ Diễn.
Cận Tử Kỳ trong khoảnh khắc đó gần như muốn trầm luân vào nụ cười nơi khóe môi của hắn, nhìn đến hàm răng đẹp trắng tinh, ngón tay vịn trên gáy hắn bấu chặt: "Anh đang nói đùa sao?"
"Em cảm thấy bộ dáng của anh là đang nói đùa sao?"
Giọt nước lướt qua đôi má, trong ánh sáng nước lờ mờ, người đàn ông ở trước mắt có vẻ có chút quỷ dị không chân thực.
Cận Tử Kỳ bị hỏi ngược lại nhưng không trả lời được, cô hất mặt, lại phát hiện trên bờ chẳng biết từ lúc nào có hai người đang đứng.
Trên mặt Kiều Niệm Chiêu tràn đầy kinh ngạc, không thể tin được người phụ nữ ở trong nước cùng đàn ông ôm ôm ấp ấp sẽ là Cận Tử Kỳ.
"Chị, là chị sao? Tại sao chị......" Muốn nói lại thôi, có đôi khi so với thẳng thắn càng có lực sát thương.
Về phần Tô Hành Phong, trên mặt của anh nhìn không thấy bất kỳ cảm xúc gì, chỉ là hai tay anh đút ở trong túi quần, đứng bên cạnh Kiều Niệm Chiêu, lẳng lặng nhìn qua bóng người dây dưa quấn lấy nhau chặt chẽ trong bể bơi.
Tống Kỳ Diễn trong lúc nghe thấy tiếng của Kiều Niệm Chiêu, cũng men theo ánh mắt của Cận Tử Kỳ mà nhìn sang, đáy mắt thoáng hiện lên ánh sáng u lãnh sắc nhọn, con ngươi đen nheo lại trong không khí mang theo sự ẩm ướt.
"Xem ra tất cả mọi người đều không ngủ được mà tùy tiện đi ra ngoài một chút — "
Cận Tử Kỳ nghiêng đầu nhìn Tống Kỳ Diễn, hắn cảm ứng được cô nhìn chăm chú, cúi đầu nhìn qua cô, khóe môi thoáng cười nói.
Hắn mang cô bơi tới chỗ không có người bên kia, mới đưa cô lên bờ, sau đó chính mình cũng nhảy lên.
Ở chỗ kia hai đôi mắt nhìn chăm chăm soi mói, hắn cầm khăn lông lớn nằm trên ghế, choàng lên trên người Cận Tử Kỳ: "Buổi tối không khí rất lạnh, nếu như để cảm lạnh có thể sẽ không tốt."
Cận Tử Kỳ giương mắt nhìn qua hắn, trong gương mặt tươi cười của hắn mờ mịt làm người ta hiểu lầm ám muội, đột nhiên giơ tay lên vén một luồng tóc ẩm ướt từ trên má cô ra sau tai: "Thời gian không còn sớm, đi về nghỉ ngơi đi."
Cận Tử Kỳ không có bất kỳ dị nghị, ôm lấy khăn lông trên người, đang muốn cất bước rời đi, bàn tay Tống Kỳ Diễn lại nắm lấy bả vai cô: "Đề nghị của anh em hãy suy nghĩ thật kỹ một chút, anh thực sự là nghiêm túc."
Sau đó dưới con mắt giật mình sững sờ của cô, hắn xoay người rời đi trước, từ đầu đến cuối không để ý tới hai người đang đứng ngoài quan sát.
Kiều Niệm Chiêu và Tô Hành Phong còn đứng lặng im ở đó như nhau, chẳng qua rất bình tĩnh mà nhìn qua bên này.
Cận Tử Kỳ cũng lười mà đi quan tâm, cô vẫn còn đang xoay người, lại nghe thấy tiếng Kiều Niệm Chiêu hơi cuống cuồng sốt ruột hỏi thăm
"Chị, chị và Tống... Tống tiên sinh vừa rồi đang nói chuyện gì?"
—kêu lên ba chữ Tống tiên sinh, là ngữ điệu vạn phần không tình nguyện, nhưng cũng hợp tình lý.
Trên hồ bơi bằng đá cẩm thạch đã vang lên tiếng giày cao gót lộc cộc lộc cộc, tựa như chủ nhân của nó như vậy, không thể chờ đợi được.
"Chị, không phải chị sợ nước sao? Vừa rồi có nặng lắm không?"
Cận Tử Kỳ nhìn Kiều Niệm Chiêu đã đuổi tới trước mặt, một vẻ mặt ngây thơ quan tâm lo lắng thật là có thể mê hoặc lòng người.
Nhếch mày khóe mắt xẹt qua Tô Hành Phong đứng bên kia—
Đêm nay đối với bọn họ mà nói đúng là xem như một đêm không ngủ.
Cô hé miệng nhẹ nhàng cười cười: "Nếu như có người chịu dạy, học một ít cũng không tồi."
Nói xong, không nhìn tới sắc mặt Kiều Niệm Chiêu thoáng cứng đờ, lướt qua cô ấy tiếp tục rời đi.
.............
Sinh nhật bảy mươi tuổi ba ngày bốn đêm trên biển của Tống Chi Nhậm bởi vì một hồi nhìn nhận thân nhân không bệnh mà mất.
Khi du thuyền tới bến tàu, các quầy báo của các quầy bán đồ lặt vặt ở bến tàu đã xuất hiện các tờ báo đăng tin về con trai trưởng của Tống gia.
Gần một ngày, thành phố S, tin tức người thừa kế theo trình tự thứ nhất đã mất của Tống gia sống lại lập tức truyền đi xôn xao.
Phải khen ngợi một câu: ngày nay hiệu suất làm việc của giới truyền thông thật là tốc hành làm cho người khác líu lưỡi không nói nên lời.
.............
Cận Tử Kỳ tan tầm về nhà, trước khi xe lái vào ga-ra biệt thự Cận gia, tốc độ xe không khỏi chậm xuống.
Cô phát hiện cửa biệt thự nhà bên cạnh đậu một chiếc Maybach 62S đen bóng.
Đó là kiểu dáng mới nhất năm nay mới vừa đưa ra thị trường.
Cảm giác đã từng quen biết không khỏi để cho cô nhìn thêm vài lần.
Nhà bên cạnh Cận gia là một vị phú thương họ Lâm ở thành phố này, với việc ông ấy bảy mươi lăm tuổi, Cận Tử Kỳ không thể nào tin nổi dáng vẻ ông ấy điều khiển lái chiếc xe xa hoa này đi ra ngoài hóng gió.
Đương nhiên, cũng không loại trừ là có người đến nhà họ làm khách, cho nên đem chiếc xe Maybach này đậu ở cửa.
Người có thể lái được loại xe đắc tiền này, bình thường đều là nhân trung long phượng, không giàu cũng sang.
Hoặc là có quyền, hoặc là có thế, hoặc là có quyền cộng thêm có thế.
Đậu xe xong đi ra, lại gặp được dì vú trong nhà: "Đại tiểu thư đã trở lại?"
Cận Tử Kỳ khẽ mỉm cười, tầm mắt cũng đã tìm kiếm bóng dáng nhỏ khắp nơi: "Dì Hồng, Mỗ Mỗ đâu?"
"Phu nhân mang theo tiểu thiếu gia đi ra ngoài trượt gà, vẫn chưa trở lại."
—Cái gì gọi là trượt gà? Dùng sợi dây đặc chế tương tự như dây xích buộc chó mà buộc lại con gà con dẫn ra đường.
Trong đầu hiện ra bộ dạng Cận Mỗ Mỗ dắt con gà con rồi nháy mắt ra hiệu dí dỏm, Cận Tử Kỳ nhịn không được nở nụ cười ấm áp, cùng dì Hồng hàn huyên đôi câu mới vào nhà.
Vừa muốn đẩy cửa vào, dì Hồng giống như nhớ ra cái gì đó nhắc nhở: "Có khách tới nhà, lão gia đang chiêu đãi!"
Mặc dù dì Hồng đã bắn tín hiệu cho cô trước, nhưng khi Cận Tử Kỳ nhìn thấy Tống Kỳ Diễn ngồi ở trong phòng khách, vẫn bị hù dọa không ít, bàn tay đặt trên nắm cửa thật lâu cũng quên lấy xuống.
Anh ta tại sao đến đây? Chiếc xe Maybach kia là của anh ta? Vậy tại sao phải đậu bên nhà hàng xóm chứ?
Cận Tử Kỳ xuất hiện cắt đứt câu chuyện hai người đàn ông đang chậm rãi nói với nhau trong phòng khách.
"Đã trở về?" Cận Chiêu Đông cười cười nhìn sang Cận Tử Kỳ đang sững sờ ở cửa, hướng đến cô vẫy vẫy tay: "Tới đây ngồi bên này một lát đi, khó có được dịp cậu Tống tới nhà, cũng không thể thất lễ!"
Tầm mắt Cận Tử Kỳ nhìn sang, Tống Kỳ Diễn đang lấy một loại tư thế nhàn rỗi mà ngồi ở trên ghế sofa, hắn cũng vừa vặn giương mắt nhìn qua đây, khi nhìn đến Cận Tử Kỳ thì đáy mắt vụt qua một nụ cười thản nhiên.
Cô chưa từng phủ nhận bên trong người đàn ông Tống Kỳ Diễn này phát ra sức quyến rũ, đẹp trai nhiều tiền hơn nữa còn độc thân, sợ rằng chỉ cần hắn vẫy vẫy tay, sẽ có mỹ nhân người trước ngã xuống người sau tiến lên.
Khi Cận Tử Kỳ ngồi xuống bên cạnh Cận Chiêu Đông, nhận lấy nước trà dì Hồng đưa tới, bên kia Tống Kỳ Diễn đột nhiên mở miệng: "Tôi nghe nói Cận tiểu thư làm việc tại công ty của Hành Phong?"
"Đứa nhỏ nhà nào cũng vui đùa một chút như vậy thôi, sớm muộn là phải về nhà !"
Lời của Cận Chiêu Đông tuy nói như vậy, nhưng trong mắt đối với việc Cận Tử Kỳ có dũng khí không dựa vào gia đình tự bản thân gây dựng sự nghiệp rất hài lòng.
Tống Kỳ Diễn đối với việc Cận Chiêu Đông giành lời nói không đồng ý, nhíu mày, bên miệng chứa đựng ý cười nói: "Bác trai nói không sai, Cận tiểu thư sớm muộn là phải trở về thừa kế gia nghiệp ."
Chương 40: Về Sau Chúng Ta Là Hàng Xóm!
Cận Chiêu Đông hiển nhiên cũng bị một tiếng gọi "Bác trai" này mà tác phong trở nên lộn xộn, khóe miệng co rút vài cái.
Lúc Cận Tử Kỳ nhìn Tống Kỳ Diễn, hắn cũng mới vừa đặt tách trà trong tay xuống ngẩng đầu chống lại ánh mắt của cô.
Bắt gặp được nét bối rối trong mắt cô, khoé môi hắn không khỏi nhếch lên, thoạt nhìn xem ra không có ác ý mà lễ độ.
Cận Chiêu Đông rất nhanh lấy lại tinh thần, đánh vỡ bầu không khí lúng túng, vỗ vỗ vai Tống Kỳ Diễn cười nói ha ha: "Tống lão đệ, tôi cũng không dám chiếm tiện nghi của cậu, nếu để cho Tống lão biết rõ tiếng bác trai này của cậu, tôi không thể gánh nổi!"
Tống Kỳ Diễn nâng tách trà lên che giấu nét tinh quái nơi đáy mắt, chân mày nhếch lên, Cận Chiêu Đông vừa dứt lời, hắn liền không nhanh không chậm nói tiếp: "Bác trai nói đùa, ngài là trưởng bối tôi làm sao dám ở trước mặt ngài mà tự đại?"
Lời này vừa nói ra, nụ cười trên mặt Cận Chiêu Đông lập tức đông cứng lại, không khí trong phòng khách cũng trở nên lúng túng.
Đối với việc Tống Kỳ Diễn kiên trì gọi mình là bác trai, Cận Chiêu Đông trăm mối tơ vò, lơ đãng quay đầu, lại chứng kiến Cận Tử Kỳ vẫn yên lặng ngồi bên cạnh.
Trong đầu đột nhiên hiện lên thông tin được nêu ra trong tư liệu trước kia, một ngàn vạn chỉ vì mời một người phụ nữ khiêu vũ?
Cáo già như Cận Chiêu Đông nhìn con gái nhà mình yên tĩnh như xử nữ, biểu tình trên mặt cũng càng thêm cổ quái.
Quay đầu lại ngó ngó Tống Kỳ Diễn thanh thản thoải mái uống trà xanh, chẳng lẽ tiểu tử Tống Kỳ Diễn này —
Chẳng qua vẫn chưa chờ suy đoán trong đầu Cận Chiêu Đông được rõ ràng, đã bị giọng nói non nớt tức giận cắt đứt: "Thục thử quái dị tại sao chú ở trong nhà Mỗ Mỗ?!"
Trượt gà trở về Cận Mỗ Mỗ chạy thình thịch vào phòng khách, bộ dạng giống như là gà mẹ bảo vệ gà con, cả người ôm lấy cổ Cận Tử Kỳ nghiêng đầu hướng Tống Kỳ Diễn hạ lệnh trục khách: "Thục thử quái dị về nhà đi, Kỳ Kỳ không muốn nói chuyện với chú!"
Cận Chiêu Đông nhìn thấy Cận Mỗ Mỗ chạy vào không nói hai lời đã lập tức xua đuổi Tống Kỳ Diễn, tâm tình vốn buồn bực lập tức chùn xuống, trầm mặt hướng Mỗ Mỗ thấp giọng giáo huấn: "Nói vớ vẩn cái gì đó? Còn không cùng— "
Sau đó nói đến, ngược lại bản thân Cận Chiêu Đông lời nói trước đó bỗng nhiên ngừng lại, thế nhưng không biết nên để cho Mỗ Mỗ gọi Tống Kỳ Diễn là gì.
Nếu gọi là chú, không phải thừa nhận mình và Tống lão đồng lứa sao? Nếu gọi là ông, xem chừng khuôn mặt của Tống Kỳ Diễn sẽ phải âm trầm xuống, có một người đàn ông nào mới ngoài ba mươi vui vẻ khi bị gọi là ông?
Bên kia Cận Chiêu Đông còn đang phiền não vấn đề xưng hô, bên này Tống Kỳ Diễn đã đứng lên, hướng Tô Ngưng Tuyết đang đi tới gật đầu khiêm tốn, không quên ân cần thăm hỏi: "Bác gái khoẻ ạ!"
Bàn tay Cận Tử Kỳ bưng cái ly nhoáng một cái, khuôn mặt rũ xuống không thấy rõ biểu tình.
Trên mặt Tô Ngưng Tuyết chợt lóe lên kinh ngạc, nhưng vẫn là lạnh nhạt gật đầu, sau đó quay lại dịu dàng cười cười nói với Cận Mỗ Mỗ đang liều chết ôm lấy Cận Tử Kỳ: "Ngoan, mẹ đang cùng ông ngoại và chú đàm luận chuyện riêng, Mỗ Mỗ và bà ngoại lên lầu trước."
"Không muốn không muốn nha!" Cái mông nặng trịch của Cận Mỗ Mỗ cọ qua cọ lại trên đùi của Cận Tử Kỳ, khuôn mặt nhỏ nhắn phồng lên hàng lông mày nhỏ nhíu nhíu: "Mỗ Mỗ muốn ở một chỗ với Kỳ Kỳ!"
Tô Ngưng Tuyết nhìn thấy lời nói và việc làm của tiểu vô lại Cận Mỗ Mỗ mà nhức đầu không biết phải làm sao, quay sang Tống Kỳ Diễn áy náy cười một tiếng: "Để cho anh chê cười rồi."
Tống Kỳ Diễn làm ra một bộ dạng không sao cả cười nói "Ngài yên tâm, trẻ nhỏ mà, tôi sẽ không để ý ."
Lúc nói những lời này, ánh mắt không tự chủ được dừng trên mặt Cận Tử Kỳ.
Cận Tử Kỳ giống như bị cái gì đó dẫn dắt, ngẩng đầu lên, nhìn vào con ngươi đen sâu không thấy đáy của hắn.
Sau đó ma xui quỷ khiến nhớ tới cảnh tượng đêm đó ở trong bể bơi, hai gò má nóng lên, người cũng không tự nhiên.
Phản ứng của cô tựa hồ làm Tống Kỳ Diễn rất hài lòng, hắn nhếch miệng cười cười, lộ ra hàm răng trắng, xoay đầu đi trước tiên, đối diện với Cận Chiêu Đông nói: "Thời gian không còn sớm, tôi xin cáo từ trước."
Cận Chiêu Đông kỳ thật liên tục chú ý hành động mật thiết giữa Tống Kỳ Diễn và Cận Tử Kỳ, khi phát hiện Cận Tử Kỳ bị Tống Kỳ Diễn nhìn đến thì đỏ mặt, sắc mặt nhất thời trở nên khó coi.
—Thực sự đừng để cho ông nói trúng, tiểu tử này đối với con gái của ông.......
Cận Chiêu Đông trong lòng nặng nề, nói không nên lời đây là tư vị gì, nhìn thấy Tống Kỳ Diễn đứng dậy cáo từ, cũng đứng lên theo, cố gắng đưa ra một nụ cười: "Giờ cơm tối cũng sắp đến, nếu không thì dùng cơm rồi hãy trở về?"
Cận Chiêu Đông nói những lời này tuyệt đối đơn thuần là lời khách sáo, nhưng mà câu trả lời của Tống Kỳ Diễn lại ngoài dự liệu của ông.
Tống Kỳ Diễn liếc mắt nhìn phòng ăn thức ăn đã bắt đầu dọn lên bàn, hoàn toàn không đếm xỉa đến vẻ mặt của Cận Chiêu Đông ám chỉ hận không thể để hắn đi sớm một chút, gật gật đầu: "Nếu ngài đã nói như thế, vậy tôi sẽ không khách sáo."
Khuôn mặt Cận Chiêu Đông so với đáy nồi còn muốn đen hơn vài phần, nếu nói đâm lao phải theo lao chính là loại trạng thái hiện tại của ông.
Khóe miệng hơi run lên, quả thực chịu đựng để không phá hỏng việc lớn, nặn ra một nụ cười cứng ngắc, ngoài miệng vẫn là tiếp tục thân thiện cười nói: "Nếu không phải anh còn lái xe, tôi đã cùng anh uống thêm mấy chén thử xem tửu lượng của anh!"
"Lái xe?" Tống Kỳ Diễn cau lại lông mày, hơi chút sững sờ sau đó nhếch miệng cười cười: "Tôi quên nói cho ngài, tôi hôm nay đây đến chơi với thân phận là hàng xóm."
"Hàng xóm?" Đây là câu nói đầu tiên của Cận Tử Kỳ từ sau khi đi vào phòng khách.
Tống Kỳ Diễn cúi đầu mắt nhìn xuống mái tóc dài đen nhánh trên vai cô, ý cười trên khóe miệng sâu hơn.
Sau đó dưới ánh mắt khó hiểu của Cận Chiêu Đông và Tô Ngưng Tuyết, mặt không đỏ hơi thở không gấp mà giải thích: "Lâm lão tiên sinh gần đây chuẩn bị di cư sang Mỹ, bên này biệt thự muốn bán đi, đúng lúc tôi ở trong thành phố này không có chỗ ở, liền sang lại."
Cho nên bọn họ về sau sớm chiều đối mặt, là ý này sao?
Trong phòng khách mọi người vẫn còn kinh ngạc với tin tức này, ở cửa lại vang lên một tiếng va chạm, chẳng biết từ lúc nào Kiều Niệm Chiêu đứng ở đó đỡ lấy bình hoa lung lay, trên mặt hoảng loạn sau đó nháy mắt là nụ cười gượng gạo.
Khi tầm mắt lướt qua Tống Kỳ Diễn, Kiều Niệm Chiêu làm ra một bộ dáng kinh ngạc: "A? Tống tiên sinh? Ông ngoại còn nói không tìm thấy ngài, thì ra là ngài ở chỗ này."
Hai tay Tống Kỳ Diễn đút vào trong túi quần, híp mắt cười nhìn qua Kiều Niệm Chiêu đứng ở cạnh cửa: "Tìm tôi làm gì?"
Kiều Niệm Chiêu được hắn nhìn gò má ửng hồng, ánh mắt vụt sáng nói không nên lời, điển hình là dáng điệu của người con gái nhỏ thẹn thùng.
Phản ứng như thế vừa vặn lần nữa chứng minh Tống Kỳ Diễn là người đàn ông thành thục có sức quyến rũ đặc biệt mê hoặc chết người không đền mạng.
Nhưng rất nhanh bờ môi Tống Kỳ Diễn đã kéo căng, nụ cười trên mặt cũng dần dần thu lại, trở mặt so với lật sách còn nhanh hơn, khuôn mặt rét lạnh cứng rắn giống như ụp xuống một tầng sương lạnh, làm cho người ta không dám nhìn thẳng.
"Tôi là một người ba mươi mấy tuổi làm việc còn phải đi qua sự cho phép của người khác sao?"
"Tống tiên sinh, tôi không có ý này..." Kiều Niệm Chiêu vội vàng giải thích, đôi mắt đẹp đã hiện lên hơi nước.
Nhìn ở trong mắt Tống Kỳ Diễn, chỉ là cau chặt lông mày, liếc mắt cũng không thèm liếc thêm một cái, ngược lại Tô Ngưng Tuyết trước đi lên phá vỡ cục diện bế tắc: "Nếu mọi người đã đến đông đủ, vậy thì ăn cơm đi."
Tô Ngưng Tuyết vừa dứt lời, Cận Tử Kỳ cũng đã ôm Cận Mỗ Mỗ ra khỏi phòng khách.
Cùng Tống Kỳ Diễn lướt qua nhau, hương trà nhàn nhạt trên người khiến cho trong lòng hắn khẽ động, ánh mắt cũng không nhịn được mà đi theo.
"Tống lão......." Cận Chiêu Đông chần chờ, chính là sửa lại xưng hô: "Kỳ Diễn, chúng ta cũng đi qua đi."
Tống Kỳ Diễn giương giương khóe miệng, lập tức cùng Cận Chiêu Đông đi vào phòng ăn, lúc đi ngang qua cửa con mắt cũng không nghiêng một chút.
Kiều Niệm Chiêu một thân một mình đứng lặng im ở cửa, sau lưng một trận gió đêm lạnh như băng thổi quét qua.
Cô nhìn bóng lưng cao ngất của Tống Kỳ Diễn, nhớ tới bộ dạng của hắn vừa rồi nhìn chằm chằm Cận Tử Kỳ tư tưởng không tập trung, mười ngón tay nắm thành quyền, nhưng chỉ chốc lát sau, lập tức buông lỏng tay ra, cũng đi đến phòng ăn.
Chỉ là hai lòng bàn tay vốn trắng nõn, cũng đã để lại dấu móng tay nhìn thấy mà giật mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro