QUYỂN 2 CHƯƠNG 29-32
Chương 29: Đem Sự Hèn Hạ Tiến Hành Đến Cùng!
"Thật sự quyết định phải làm như vậy sao?" Lương Nhất Thần đem hết tư liệu nhét vào túi văn kiện bằng da.
Tài liệu bên trong cũng đủ chứng minh Tống Kỳ Diễn chính là người con trai trưởng ba mươi năm trước gặp tai nạn trên biển qua đời của Tống gia.
Con trai trưởng, cái từ này nghe vào châm chọc đến nhường nào, cũng tuyên bố thêm một nhà giàu sang quyền thế có việc bê bối.
Tống Kỳ Diễn nằm ngửa ở trên ghế da, một tay che lấy hai mắt, không lên tiếng, trong thư phòng trầm mặc một cách quỷ dị.
"Mặc dù Tống Chi Nhậm hiện tại tay nắm quyền hành, nhưng năm đó trên di chúc của ông ngoại cậu viết rõ ràng rành mạch rằng cậu mới là người thừa kế đầu tiên, cậu đã trở lại, ông ta lý ra nên đem mọi thứ từng thuộc về Lam gia trả lại cho cậu."
Lương Nhất Thần thò người ra vỗ vỗ lên vai Tống Kỳ Diễn an ủi: "Hai ngày nữa là sinh nhật bảy mươi tuổi của Tống Chi Nhậm, thiệp mời tôi sẽ giúp cậu đoạt tới tay, đến lúc đó tự cậu lo liệu."
Vẫn không nhận được bất kỳ lời đáp trả nào, Lương Nhất Thần chỉ biết thở dài rồi xoay người tự mình rời đi.
Đợi ở cửa phòng vang lên tiếng 'bịch' đóng kín, Tống Kỳ Diễn mới cầm hạ mu bàn tay khỏi mắt, khóe mắt liếc đến một ngăn kéo dưới bàn sách, hắn vươn tay kéo ra, có một cái hộp đang nằm bên trong.
Đó là sáng nay công ty chuyển phát nhanh đưa tới, là cái đồng hồ đeo tay hắn quên ở trong phòng làm việc của Cận Tử Kỳ.
Ban đầu người ta nói muốn đích thân đưa tới, nhưng bây giờ lại kêu chuyển phát nhanh đưa qua, còn để cho hắn tự thanh toán chi phí bưu điện!
Liên tiếp vài cuộc điện thoại gọi đến, đều bị cô nhấn tắt, đến cuối cùng cô dứt khoát tắt hẳn điện thoại.
Tống Kỳ Diễn bực bội đứng dậy, đi đến trước cửa sổ sát đất, kìm nén một bụng tức giận không chỗ phát tiết, kéo căng bờ môi nhìn chằm chằm xe cộ đông nghịt dưới lầu hồi lâu, mới xoay người cầm áo khoác trên giá áo ra ngoài.
Hắn đi đến Phong Kỳ, đúng ngay giờ cao điểm tan tầm, xe dừng ở cửa toà cao ốc, chuẩn bị ôm cây đợi thỏ.
Một giờ trôi qua, hai giờ trôi qua, Tống Kỳ Diễn từ từ trở nên sốt ruột, hắn quay kiếng xe xuống, ngón tay thon dài ném tàn thuốc ra ngoài xe, chưa lâu, tàn thuốc đã đầy đất.
Người đi đường qua lại nhỏ giọng phàn nàn, nhíu chân mày quay đầu lại nhìn.
Nhưng mà đến cuối cùng, tất cả bất mãn xem chừng dần dần đổi thành việc các cô gái ngượng ngùng rình xem, thỉnh thoảng nhìn đến người đàn ông bên trong chiếc limousine có vẻ chán chường nhưng anh tuấn phi phàm.
Cận Tử Kỳ thật lâu vẫn chưa đi ra, Tống Kỳ Diễn nhịn một bụng thuốc nổ, nghiêm mặt ưỡn ngực xuống xe đi đến chỗ bảo vệ hỏi thăm, mới biết được Cận Tử Kỳ hôm nay về sớm, bốn giờ rưỡi đã trở về nhà!
Sắc mặt Tống Kỳ Diễn lập tức tối sầm, lên xe đạp mạnh chân ga, vọt đi mất, hù dọa những nữ sinh trẻ đang xì xào bàn tán thảo luận về hắn kinh sợ mặt mày tái nhợt.
Cận Tử Kỳ người phụ nữ tuyệt tình này tính toán cái gì, hắn nên ném người phụ nữ không coi ai ra gì này ra sau ót!
Tống Kỳ Diễn căm giận lái xe đi, sau đó lại phát hiện mình lái xe đến gần khu biệt thự của Cận gia.
Hắn cảm giác mình đột nhiên thích lái xe vòng quanh ở trên đường quốc lộ, một lần lại một lần, không sợ người khác làm phiền.
Thỉnh thoảng khi bên đường xuất hiện bóng người, hắn tự nói với mình ngàn vạn lần không cần nhìn ra ngoài, bên ngoài ngoại trừ rừng cây xanh không có gì đẹp mắt.
Kết quả hắn lượn quanh hơn sáu vòng không ngờ lúc vô ý lại dừng mắt đến một bóng dáng mềm mại nhỏ nhắn quen thuộc.
Trong phút chốc, trái tim cùng thân thể của Tống Kỳ Diễn đồng thời buông lỏng xuống.
Chiếc xe hơi lịch sự tao nhã màu đen lập tức dừng lại ở ven đường, lốp xe ma sát trên mặt đất phát ra tiếng vang dữ dội.
Hai tay Tống Kỳ Diễn nắm vô lăng thật chặt, cửa sổ xe chậm rãi hạ xuống, hắn dời tầm mắt ra bên ngoài.
Đối diện đường lớn cách đó không xa, Cận Mỗ Mỗ đang cưỡi một chiếc xe trẻ con, trên người còn mặc đồng phục vườn trẻ, thắt một cái khăn quàng đỏ, làm nổi bật khuôn mặt nhỏ nhắn béo tròn trắng nõn, hai chân đang gắng sức đạp, chốc chốc quay đầu lại gọi: "Kỳ Kỳ, nhanh lên, nhanh lên một chút, nếu không Mỗ Mỗ không cho Kỳ Kỳ ăn kem ly!"
Lúc đó Cận Tử Kỳ mặc một bộ quần áo thể thao áo khoác dài tay màu đỏ dưa hấu, tóc đen tết lên thật cao, cô chạy chầm chậm theo phía sau chiếc xe trẻ con, tóc đuôi ngựa sau lưng trong buổi hoàng hôn lưu loát vẽ xuống từng đường vòng cung.
Cận Mỗ Mỗ cưỡi đến cửa một siêu thị thì không chịu đi tới nữa, kéo Cận Tử Kỳ giở trò xấu muốn đi vào trong. Cận Tử Kỳ mặt tràn đầy cưng chìu, đem chiếc xe trẻ con xếp gọn một bên ở cửa siêu thị mới đi vào mua sắm.
Tống Kỳ Diễn nhìn Cận Tử Kỳ và Cận Mỗ Mỗ tay trong tay, ánh mắt càng thêm dịu dàng, hắn xuống xe đi đến cửa siêu thị, liếc mắt liền nhìn thấy được chiếc xe trẻ con hình phim hoạt hoạ xinh xắn.
Hắn vừa mới bước một chân vào siêu thị, trong đầu chợt nhớ tới thái độ tối hôm qua của Cận Tử Kỳ, dưới chân cũng chần chừ.
Tống Kỳ Diễn quay đầu nhíu mày nhìn chằm chằm chiếc xe trẻ con kia, nếu Cận Tử Kỳ không để ý tới hắn, hắn không phải lại tự khiến cho mình bẽ mặt sao?
"Tiên sinh, đừng ngăn ở cửa, anh như vậy làm sao mọi người đi qua được?"
Một bà thím đỉnh đầu rối tung tay trái nắm chắc một cái khóa xe tay phải xách một túi rau quả, vừa xua đuổi Tống Kỳ Diễn cản trở ở cửa siêu thị vừa vô cùng lo lắng đi ra ngoài.
Tống Kỳ Diễn vừa mới chán ghét tránh đi bàn tay của bà thím vung tới, ánh mắt lại bị cái khóa inox kia hấp dẫn...
------------------------------
"A a a! Kỳ Kỳ, Kỳ Kỳ! Xe của Mỗ Mỗ!"
Đang tính tiền Cận Tử Kỳ nghe thấy Cận Mỗ Mỗ chạy ra ngoài siêu thị trước đột nhiên kêu to, trong lòng căng thẳng, cho rằng xảy ra chuyện gì, vừa ôm túi to vừa chạy ra ngoài.
Kết quả chứng kiến Cận Mỗ Mỗ đang đưa lưng về phía cô, ngồi xổm xuống bên cạnh chiếc xe trẻ con của nó, hai bàn tay nhỏ bé mũm mĩm đang chuẩn bị nện cái gì, dáng vẻ kiên quyết mạnh mẽ.
"Mỗ Mỗ, làm sao vậy?"
Cận Tử Kỳ vừa đi qua, Cận Mỗ Mỗ lập tức quay đầu lại, bả vai nhỏ bé rũ cụp, mặt lộ vẻ muốn khóc lên: "Kỳ Kỳ, xe của Mỗ Mỗ, không nhúc nhích được nữa!"
Cận Tử Kỳ nhìn theo bàn tay nhỏ bé của Cận Mỗ Mỗ, bánh xe phía sau thế nhưng miễn cưỡng dư ra một cái khoá xe của xe điện, không ngờ khóa xe đã khoá lại!
Lông mày từ từ chau lại, Cận Tử Kỳ đem túi đồ ăn vặt đặt ở bên cây, bản thân cũng ngồi xổm bên cạnh xe bắt đầu loay hoay với thanh khóa kia, vô cùng chăm chú mà không thấy được một chiếc xe hơi màu đen dừng lại bên cạnh.
"Em đang làm gì ở đây?"
Một giọng nam trầm thấp mà tràn đầy từ tính đột nhiên truyền đến từ phía sau, Cận Tử Kỳ nhịn không được muốn nhảy dựng lên.
Trong tay cô vẫn còn nắm thanh khóa xe kia, ngồi xổm nơi đó, quay đầu lại thì nhìn thấy một đôi giày da hươu bên chân mình.
Cô dọc theo quần tây phẳng phiu mà nhìn lên trên, cái cổ trắng nõn thơm mát ra sức ngửa lên, mới nhìn rõ người đàn ông mang chiếc cằm có đường cong dứt khoát — Tống Kỳ Diễn.
"Là thục thử (chú) quái dị nha!" Cận Mỗ Mỗ bừng tỉnh đại ngộ quát lên, "Kỳ Kỳ, là thục thử quái dị!"
Cận Tử Kỳ bị Cận Mỗ Mỗ lôi kéo cánh tay, mới ý thức tới mình liên tục đang nhìn cái gì, nhớ tới trước đó cùng Tống Kỳ Diễn không vui vẻ, không muốn nói chuyện với hắn nhiều hơn, chuẩn bị mang Mỗ Mỗ tránh đi.
Chỉ là khi cô mới vừa đứng lên, có lẽ vì ngồi xổm quá lâu, cô cảm thấy một trận choáng váng, thậm chí không cách nào đứng vững, cô nhắm mắt lại chờ đợi cơn choáng váng đi qua.
Nhưng khi cô cảm thấy có chút thoải mái, lại phát hiện mình đang ở trong ngực Tống Kỳ Diễn.
Đôi mắt thâm thuý dừng trên mặt của cô, hai tay ôm trọn bờ eo cô, tư thế của hai người mập mờ làm cho người khác mơ màng.
Cận Tử Kỳ hầu như vừa mở mắt thì lập tức đẩy hắn ra, hơn nữa hàng lông mày đen anh khí hơi nhíu lên.
"Kỳ Kỳ, đi đâu vậy? Xe của Mỗ Mỗ vẫn còn ở nơi này nha!"
Cận Mỗ Mỗ nhìn thấy Cận Tử Kỳ chuẩn bị vứt chiếc xe trẻ con của nó dẫn nó rời đi, vội vàng ôm chiếc xe nhỏ không buông tay, mặc kệ Cận Tử Kỳ kéo như thế nào cũng ôm chặt không chịu đi: "Đây là Tiểu Doãn tử mua, Mỗ Mỗ không thể vứt bỏ!"
Tống Kỳ Diễn vừa nghe đến ba chữ "Tiểu Doãn tử", đáy mắt lập tức thoáng hiện lên không vui, trong lòng âm thầm đau khổ: sớm biết vậy cũng không khóa, trực tiếp đập bể được rồi, cùng lắm thì lần nữa bồi thường một chiếc khác!
Đương nhiên, đã từ rất lâu, con người muốn là một chuyện hành động lại là một chuyện khác, tựa như Tống Kỳ Diễn, thân thể cao to đã ngồi xổm xuống bên cạnh chiếc xe trẻ con, thoáng kiểm tra, quay đầu nhìn Cận Tử Kỳ cố làm ra vẻ lãnh đạm nói: "Hẳn là có người khóa sai rồi."
Cận Tử Kỳ đối với Tống Kỳ Diễn lần này giải thích vô cùng tin tưởng, nhưng đôi mắt Cận Mỗ Mỗ thoáng hiện lên ánh sáng chờ mong , hướng đến Tống Kỳ Diễn lên tiếng lộ ra hai hàm răng nhỏ trắng sáng: "Xe của Mỗ Mỗ còn có thể cưỡi về nhà sao?"
Tống Kỳ Diễn liếc nhìn Cận Tử Kỳ không lộ dấu vết, nhíu nhíu mày, dừng lại mấy giây, giống như trải qua một hồi suy nghĩ cặn kẽ mới trả lời: "Có lẽ chốc lát nữa đối phương phát hiện khóa sai xe rồi sẽ trở lại lấy khóa."
Cận Tử Kỳ thật ra không muốn ở chung một chỗ với Tống Kỳ Diễn, nhưng Cận Mỗ Mỗ sau khi nghe lời nói của Tống Kỳ Diễn mà vui mừng giơ tay lên chỉ vào KFC bên cạnh siêu thị: "Vậy Mỗ Mỗ và Kỳ Kỳ cùng đi đến chỗ ông già KFC kia chờ đi!"
Chương 30: Chú Đùa Với Cháu Thôi!
Bên trong cửa hàng KFC, mỗi một góc nhỏ đều tràn ngập ca khúc thiếu nhi vui tươi
Ở một cái bàn gần cửa sổ, Tống Kỳ Diễn vắt đôi chân dài lên, thanh thản tựa lưng vào ghế, và Cận Mỗ Mỗ đang ngồi trước mặt mình mắt to trừng mắt nhỏ.
Mãi cho đến khi đôi mắt có chút mỏi mệt, Tống Kỳ Diễn mới dời tầm nhìn, híp mắt nhìn xe cộ qua lại bên ngoài cửa sổ .
Nhưng rốt cuộc vẫn là bị ánh mắt ghìm ghìm của Cận Mỗ Mỗ khiến cho toàn thân không được tự nhiên, cau mày quay đầu lại. Hai cái chân ngắn của Cận Mỗ Mỗ đung đưa dưới bàn, nhìn chằm chằm Tống Kỳ Diễn rất nghiêm túc, đôi mày nhỏ cũng cau lại.
"Thục thử quái dị, tại sao người còn chưa đi, Kỳ Kỳ sẽ không mời người ăn kem ly !"
Tống Kỳ Diễn nghe Cận Mỗ Mỗ xua đuổi mình, khóe miệng hơi co rút, bởi vì giọng nói của Cận Mỗ Mỗ không nhỏ, mọi người chung quanh đều nhìn hắn mà xì xào bàn tán, thỉnh thoảng truyền đến tiếng cười nhẹ.
Ở trong mắt họ, đơn giản là một người đàn ông coi trọng mẹ của đứa trẻ, mặt dày mày dạn muốn đuổi theo tới tay.
Mặc dù sự thật cũng đúng là như thế, nhưng đương sự tuyệt đối không thừa nhận phẩm hạnh của mình sớm đã không thể thấp hơn nữa.
Khuôn mặt Tống Kỳ Diễn hết sức kéo căng nhìn chằm chằm người đàn ông ở nghiêng bên góc đối diện đang che miệng cười trộm bát quái, cho đến khi dưới ánh mắt cảnh cáo lạnh lùng nghiêm nghị tự phía bên kia im như thóc mới hài lòng thu hồi tầm mắt.
Cận Tử Kỳ đang xếp hàng ở quầy mua thức ăn, Tống Kỳ Diễn nhìn qua bóng dáng dịu dàng yểu điệu kia thật lâu cũng không dời mắt.
Đột nhiên Cận Mỗ Mỗ ở bàn đối diện tức giận dùng đôi tay mũm mĩm vỗ vỗ mặt bàn, khi tầm mắt của Tống Kỳ Diễn quay lại, cái miệng nhỏ nhắn của Cận Mỗ Mỗ đang mím chặt, bộ dạng giống như trông thấy quân địch liều chết nhìn mình lom lom.
Con mắt xung quanh nhìn sang càng ngày càng nhiều, mặc dù da mặt hắn dày cũng có chút chịu không nổi.
Tống Kỳ Diễn dưới áp lực của những ánh mắt, từ trong túi quần lấy ra một hộp thuốc, vẫn chưa rút ra một điếu, ngẩng đầu thì đối diện đôi mắt to của Cận Mỗ Mỗ nhìn không chớp mắt, đột nhiên đầu óc chập mạch, đưa thuốc lá tới: "Con có muốn không?"
Cận Mỗ Mỗ bất vi sở động, tiếp tục liều chết nhìn Tống Kỳ Diễn chằm chằm, giống như đang nói: về điểm này người đúng nhỏ mọn đừng cho là ta không biết!
Tống Kỳ Diễn đối diện với thái độ thù địch rõ ràng như vậy của Cận Mỗ Mỗ thì làm như không thấy, nhướng mày lên, khi khóe mắt lướt nhanh qua Cận Tử Kỳ, ngay tức khắc quay về lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai đem thuốc lá giấu trở lại trong túi quần.
"Kỳ Kỳ sẽ không thích người, Kỳ Kỳ chỉ thích Mỗ Mỗ!"
Cận Mỗ Mỗ phồng má bất mãn tức tối tuyên bố quyền sở hữu Cận Tử Kỳ của mình, đối với Tống Kỳ Diễn thì nhìn chằm chằm cái kẻ xâm lược này bất luận thế nào cũng không thể dành cho sắc mặt tốt đẹp.
Về phần Cận Mỗ Mỗ tại sao đối với Tống Kỳ Diễn mới chỉ gặp qua hai lần lại phản cảm như thế, phải quay trở về tình huống trước khi họ bước vào cửa hàng KFC—
Một đôi vợ chồng trẻ tuổi đang từ bên trong đi ra, nhìn thấy Tống Kỳ Diễn và Cận Tử Kỳ ôm Mỗ Mỗ, người nữ lúc này bắt đầu hâm mộ mà kích động kêu lên: "Ông xã, nhìn xem cục cưng này thật xinh đẹp!"
Người nam đồng ý gật đầu, không quên giải thích rõ thêm một câu: "Đây còn không phải là do bộ dạng ba mẹ người ta tốt sao!"
Một câu trước khen ngợi không sai, Cận Mỗ Mỗ nghe xong thấy rất được, một câu sau "Mẹ bộ dạng tốt" cũng không sai, ca ngợi Kỳ Kỳ của nó xinh đẹp đây mà!
Nhưng mà khi nghe hai chữ "ba ba", Cận Mỗ Mỗ trong nháy mắt gặp phải sấm sét giữa trời quang: thục thử quái dị này hình như thích Kỳ Kỳ, nó tại sao có thể cùng tình địch thân thiết như vậy?!
Vì vậy thái độ Cận Mỗ Mỗ đối đãi với Tống Kỳ Diễn lập tức bất hòa, sau khi Cận Tử Kỳ rời đi, vẻ mặt lại càng không cho Tống Kỳ Diễn chút nào hoà nhã, một lòng muốn đuổi Tống Kỳ Diễn đi.
Tống Kỳ Diễn mắt điếc tai ngơ, thân thể nghiêng về phía sau, rất có hứng thú quan sát Cận Mỗ Mỗ từ trên xuống dưới mặt mũi tràn đầy không hoan nghênh .
Nếu như tương lai hắn và Cận Tử Kỳ có con, hẳn là dáng vẻ so với tên nhóc này sẽ không kém đi?
Nghĩ như vậy, Tống Kỳ Diễn càng nhìn Cận Mỗ Mỗ càng thuận mắt, nhất là cái đầu dưa hấu kia, ở dưới ánh đèn, đen đen bóng bóng, về sau có con cũng đi cắt kiểu tóc này là được rồi.
Nghĩ đến đứa con của mình và Cận Tử Kỳ bộ dạng mặc yếm cắt kiểu đầu dưa hấu bò qua bò lại trên mặt đất, Tống Kỳ Diễn liền không nhịn được khóe môi bắt đầu giương lên.
Khi Cận Tử Kỳ bưng một ít thức ăn trở lại chỗ ngồi, Tống Kỳ Diễn đang ở cách bàn thân thể cao lớn không ngừng thò ra nhẹ nhàng sờ sờ xuống cái đầu dưa hấu của Cận Mỗ Mỗ, dường như cảm thấy rất thú vị, lại xoa nhẹ thêm vài cái.
Cận Mỗ Mỗ không có gì phản kháng, chỉ là miệng nhỏ lại vểnh lên, chớp chớp mắt nhìn Cận Tử Kỳ, một bộ dạng có vẻ đáng thương bị ức hiếp.
Cận Tử Kỳ ngồi vào bên cạnh Cận Mỗ Mỗ, thay nó quàng khăn ăn lên trên cổ, vừa mới đổ chút ít khoai tây chiên cho nó thì nhận được ánh mắt bi thương của Cận Mỗ Mỗ, Cận Tử Kỳ cũng chỉ nhàn nhạt liếc nhìn Tống Kỳ Diễn.
"Ha ha, chú đùa với cháu thôi." Tống Kỳ Diễn mới vừa bị Cận Tử Kỳ nhìn, lực đạo trên tay cũng dịu dàng không ít, vừa quan sát sắc mặt Cận Tử Kỳ vừa quyết định đóng vai người đàn ông chính chắn lòng đầy thương yêu.
Hắn vỗ vỗ cái đầu dưa hấu của Cận Mỗ Mỗ, sau đó tiện tay nhéo nhéo đôi má Cận Mỗ Mỗ phồng lên, theo đó tay đang trên người Cận Mỗ Mỗ chuẩn bị cùng Cận Tử Kỳ triển khai đề tài nói chuyện phiếm, đột nhiên miệng hít vào ngụm khí lạnh, thiếu chút nữa từ trên ghế nhảy dựng lên.
Cận Tử Kỳ cũng cả kinh, nháy mắt chứng kiến gương mặt tuấn tú của Tống Kỳ Diễn tái nhợt, vội vàng một tay vê má Cận Mỗ Mỗ một tay bóp quai hàm của nó, thấp giọng trách cứ: "Tay bẩn như thế sao cũng cắn, nhanh chóng nhả ra!"
Tống Kỳ Diễn nhất thời không chỉ nhức nhối còn đau lòng, bởi vì những lời này của Cận Tử Kỳ nghe làm sao giống như ghét bỏ hắn.
"Ai chà, tiên sinh, anh đúng là ở nơi này nha!"
Đột nhiên, ở cửa KFC vang lên một tiếng thét to không đúng lúc, ngón tay Tống Kỳ Diễn mới vừa khôi phục tự do thân hình đột nhiên cứng đờ, vẫn chưa có đủ chút sức lực trở lại bình thường, sắc mặt cũng theo đó không tự nhiên.
"Tiên sinh, anh vừa rồi cho tôi một trăm đồng này là thật không? Tại sao ông chủ quán thịt heo nói là giả chứ!"
Cận Tử Kỳ nhìn sang bà thím trung niên đi đến trước bàn bọn họ giơ một tờ giấy bạc màu đỏ hướng Tống Kỳ Diễn thét to, mặt lộ vẻ khó hiểu, lông mày vặn lại cũng nhìn về phía Tống Kỳ Diễn.
"Tiên sinh, anh đừng có hiểu lầm, tôi không phải là lừa bịp tống tiền anh nha, đây thật sự là tiền giả."
Tống Kỳ Diễn không ngờ tới người phụ nữ trung niên bán khóa sẽ tìm đến, nhìn thấy Cận Tử Kỳ nhíu mày nhìn sang, một trận hoảng hốt, sợ bà thím này không giữ miệng nói lộ hết, vội vàng đứng dậy móc bóp ra, định bụng nhét tờ tiền cho xong.
Ai ngờ, trong lúc lấy ra ví tiền, một vật khác cũng rơi ra theo, lăn trên mặt đất phát ra âm thanh đinh đinh đang đang, Tống Kỳ Diễn hầu kết khẽ động, trong lòng mơ hồ dâng lên cảm giác chẳng lành, nghiêng mắt nhìn xuống phía dưới.
Một cái chìa khóa bóng loáng đảo quanh trên sàn nhà, sau đó vững vàng rơi vào bên chân Cận Tử Kỳ!
Chương 31: Người Thừa Kế Cận Gia Chỉ Có Một
Tống Kỳ Diễn nhìn thấy Cận Tử Kỳ ngồi xổm xuống nhặt cái chìa khóa lên cầm ở trong tay xem xét tỉ mỉ, nhất thời dưới chân có một trận rối loạn.
Hắn rối rít nhét một tờ tiền màu đỏ vào tay bà nội trợ trung niên đã phá hư chuyện tốt của hắn rồi đẩy bà rời đi chỗ khác.
Trông thấy Cận Tử Kỳ vẫn nhìn chằm chằm vào cái chìa khóa, trong lòng hắn kinh hoàng, đại não bắt đầu nhanh chóng chuyển động suy nghĩ, muốn tìm một cái cớ có thể lừa dối mà vượt qua cửa ải.
Cận Tử Kỳ lại không cho hắn thời gian suy tư, cô giơ chìa khóa đưa lên ở trước mặt hắn.
Khóe miệng cô mang ý cười, nhưng mà ánh mắt lại lạnh lẽo, chân mày Tống Kỳ Diễn nhíu lại, đoán được Cận Tử Kỳ đang tức giận.
Cận Tử Kỳ thay Cận Mỗ Mỗ lau miệng sạch sẽ, sau đó ôm lấy nó bỏ đi cũng không quay đầu lại.
"Cận Tử Kỳ..." Tống Kỳ Diễn lo lắng kêu một tiếng, nhưng không ngăn lại được bước chân của Cận Tử Kỳ.
Cận Mỗ Mỗ ghé vào đầu vai Cận Tử Kỳ, như tên trộm gian xảo cười giễu, hướng đến Tống Kỳ Diễn vừa làm mặt quỷ vừa le lưỡi, ý như là đang nói: chú xong đời rồi!
Tống Kỳ Diễn bực bội chửi nhỏ một tiếng, lập tức một lần bước hai bước nhanh chóng đuổi theo ra ngoài, vừa ra khỏi cửa thì nhìn thấy Cận Tử Kỳ đã mở khoá cho chiếc xe trẻ con để chuẩn bị trở về.
"Cận........" Đầu vai Tống Kỳ Diễn bị người nào đó vỗ vỗ, vừa quay đầu đã nhìn thấy cảnh sát giao thông đang nhìn mình cười tủm tỉm, chân mày càng nhíu chặt hơn: "Có chuyện gì?"
"A, chiếc xe Maybach bên kia là của anh sao? Có biết đỗ xe trái quy định không?"
Cận Tử Kỳ lấy được chiếc xe nhỏ, dẫn Cận Mỗ Mỗ về nhà, trước khi đi được chứng kiến cảnh sát giao thông giữ chặt Tống Kỳ Diễn mở giấy phạt, hiếm khi có ý xấu mà từ môi nhẹ nhàng xuất ra một câu: "Đáng đời."
"Kỳ Kỳ, ai đáng đời hả?" Cận Mỗ Mỗ ngước mặt lên tò mò hỏi thăm.
Cận Tử Kỳ khẽ nhếch miệng, sờ sờ đỉnh đầu Cận Mỗ Mỗ, nói sang chuyện khác: "Chớ không tập trung, chuyên tâm lái xe."
Cận Mỗ Mỗ lanh trí ồ một tiếng, nhưng đôi mắt to vô cùng xảo quyệt lại nhìn về phía Tống Kỳ Diễn bị cảnh sát giao thông ngăn cản không cho đi, sau đó cái miệng nhỏ nhắn cười toe toét vui sướng hát bài hát thiếu nhi cưỡi xe trở về.
.......
Vừa đi vào cửa chính biệt thự Cận gia thì đã nhìn thấy Tô Hành Phong từ bên trong đi ra.
Khi Tô Hành Phong gặp Cận Tử Kỳ thì bước chân dừng lại, nhưng Cận Tử Kỳ lại kéo Cận Mỗ Mỗ tiếp tục lướt nhanh qua anh ta.
Đồ của người khác xưa nay cô không thích nhúng chàm, huống chi còn là vật bị kẻ khác cướp đi từ cô.
Về việc Tô Hành Phong lúc này xuất hiện ở Cận gia, ngoại trừ ba chữ Kiều Niệm Chiêu ở đây không có lý do nào khác.
Cận Tử Kỳ vừa vào cửa lại thấy Tô Ngưng Tuyết ngồi ở trong phòng khách xem ti vi, dáng người mảnh mai tĩnh lặng tao nhã choàng áo khoác đỏ thẫm, càng làm nổi bật lên làn da trẻ trung trắng như tuyết của Tô Ngưng Tuyết.
Trông thấy Cận Tử Kỳ trở lại, Tô Ngưng Tuyết đặt tách cà phê trên tay xuống: "Vừa rồi Hành Phong đã tới."
Cận Tử Kỳ đoán được bà có lời muốn nói, đem Mỗ Mỗ giao cho dì vú, bản thân mình đi vào trong phòng khách, ngồi xuống ghế sa lon bên cạnh Tô Ngưng Tuyết: "Đã gặp được ở cửa."
"Đây là cậu ta đưa tới." Tô Ngưng Tuyết cầm lấy thiệp mời lộng lẫy sang trọng trên bàn trà đưa cho Cận Tử Kỳ: "Ngày kia chính là đại thọ bảy mươi tuổi của Tống lão, đến lúc đó tiệc mừng thọ sẽ tổ chức ở trên du thuyền tư nhân của Tống gia."
Cận Tử Kỳ lật xem qua loa một chút, nhìn về phía Tô Ngưng Tuyết: "Mẹ muốn con đi?"
Hàng mi của Tô Ngưng Tuyết rũ xuống, yên lặng mấy giây không nhanh không chậm mới mở miệng: "Tại sao không đi? Con mới là người thừa kế tương lai của Cận gia, chỉ có con mới có thể đại diện cho Cận gia."
Là Tô Ngưng Tuyết lo lắng nếu như cô vắng mặt, Kiều Niệm Chiêu sẽ chiếm lấy tất cả mọi thứ vốn thuộc về cô sao?
Nếu như đi, Cận Tử Kỳ, Kiều Niệm Chiêu hai nữ tranh một chồng sẽ lần nữa trở thành chủ đề cho mọi người đàm tiếu trong lúc trà dư tửu hậu, loại tư vị này chẳng hề dễ chịu.
Nhưng đối mặt với kỳ vọng của Tô Ngưng Tuyết, Cận Tử Kỳ vẫn là gật đầu: "Con biết rồi."
Làm người thừa kế Cận gia, cô không có bất kỳ tư cách gì đối với việc toàn tâm toàn ý bồi dưỡng của mẹ mình mà nói ra chữ "Không".
"Vậy là được rồi chuẩn bị cho tốt một chút, chiều nay sẽ có xe tới đón con đi đến bến tàu để lên thuyền."
"Dạ được." Cận Tử Kỳ đứng dậy muốn đi, nhưng hình như nhớ ra cái gì đó, quay người hướng về phía Tô Ngưng Tuyết đang bưng cái tách: "Ngày hôm qua trong lúc vô tình con nhìn thấy tấm hình tốt nghiệp đại học của mẹ, mới biết được cha và mẹ lại là bạn học thời đại học."
Động tác uống cà phê của Tô Ngưng Tuyết dừng lại, ngay sau đó lại khôi phục như lúc ban đầu: "Nhắc đến những chuyện cũ năm xưa làm gì." Giọng nói của bà vô cùng bình thản, tựa như đang cùng Cận Tử Kỳ thảo luận chuyện thời tiết trời trong trời râm.
Cận Tử Kỳ trầm mặc mấy giây, nhìn chằm chằm vẻ mặt lạnh nhạt của Tô Ngưng Tuyết tiếp tục nói: "Mẹ của Kiều Niệm Chiêu cũng là bạn học của cha và mẹ, cho nên vào năm bà ấy chưa kết hôn mà có thai bị đuổi ra khỏi Kiều gia, nên ba mẹ mới liên tục chiếu cố bà ấy?"
Tô Ngưng Tuyết ngẩng đầu nhìn Cận Tử Kỳ, hồi lâu sau mới tránh né tầm mắt, yếu ớt nói: "Vì sao đột nhiên muốn biết chuyện tình của thế hệ trước, ta nhớ rỗ trước kia con không thích nhất là truy vấn hỏi đến cùng."
"Vậy nếu như hiện tại con muốn biết, mẹ sẽ nói cho con biết không?"
"Sẽ không." Tô Ngưng Tuyết trả lời không chút do dự: "Qua nhiều năm như vậy, không có gì đáng nói."
"Con nghe nói Kiều Hân Hủy mười năm trước vì tội ngộ sát mà vào nhà giam."
Cái tách trong tay Tô Ngưng Tuyết run lên, một ít cà phê bị vẩy lên trên khay, trên mặt vẫn lãnh đạm bình tĩnh như cũ, dưới ánh mắt nhìn chăm chú của Cận Tử Kỳ, đứng lên: "Ta mệt rồi, trước tiên đi lên nghỉ ngơi."
"Chẳng lẽ bởi vì con mất trí nhớ cho nên cơ bản ngay cả cái quyền biết rõ tình hình cũng đánh mất sao?"
Cận Tử Kỳ đi lên phía trước một bước, nhìn qua Tô Ngưng Tuyết bóng lưng căng thẳng, hai tay từ từ nắm chặt: "Mẹ, kỳ thật Kiều Niệm Chiêu là cha ..."
"Ta biết rõ cách làm của cha con làm cho con sinh ra hiểu lầm." Tô Ngưng Tuyết đột nhiên xoay người cắt đứt lời của cô, đôi mắt u nhã tĩnh mịch không thấy rõ tâm tình dừng ở hàng lông mày nhíu chặt trên mặt Cận Tử Kỳ: "Con chỉ cần nhớ kỹ, người thừa kế Cận gia chỉ có một, sẽ chỉ là Cận Tử Kỳ con, cũng chỉ có thể là Cận Tử Kỳ con."
Tô Ngưng Tuyết không hề cho Cận Tử Kỳ bất kỳ cơ hội nào truy vấn, xoay người lên lầu, giày cao gót giẫm trên bậc thang, âm thanh "lộc cộc lộc cộc" nặng nề rơi lên trên sàn nhà gỗ lim, cũng rơi vào trong lòng Cận Tử Kỳ.
Cận Tử Kỳ chậm rãi nhắm mắt lại, quá khứ hai mươi bốn năm trí nhớ chỉ là một mảnh trống không, tất cả mọi người đều nói cho cô biết đó là cuộc sống vui vẻ hòa thuận, vì sao cô chưa từng cảm nhận được hạnh phúc?
Chương 32: Tống Lão Đệ?!
Buổi chiều ngày hôm sau Doãn Lịch đã đến Cận gia sớm hơn một chút, dĩ nhiên là vì cùng Cận Tử Kỳ cùng nhau đi tới bến tàu.
"Anh cho là em không thích loại xã giao này."
Khi Doãn Lịch nhận lấy hành lý của Cận Tử Kỳ thì liếc cô một cái: "Để tiểu thanh mai giúp bạn không tiếc cả mạng sống cũng được!"
Cận Tử Kỳ cười mà không nói, hai bên ngầm hiểu lòng nhau.
Mãi đến lúc bọn họ đến bến tàu, trên du thuyền xa hoa đã có sẵn rất nhiều người, một loạt tiếng nói tiếng cười.
Nhìn thấy trên thân tàu ba chữ lớn "Nguyệt Thực Hào" đỏ thắm, Cận Tử Kỳ vừa ngẩng đầu lại thấy đứng bên cạnh mạn thuyền nhóm danh viện áo váy lụa màu tung bay: "Xem ra ba ngày bốn đêm sẽ là một cuộc kháng chiến trường kỳ."
Doãn Lịch mắt chứa ý cười đảo qua đó, ánh mắt anh toả sáng ám muội hướng đến đám thục nữ: "Nữ chiến sĩ chân chính nếu dám đối mặt với các loại hâm mộ ghen ghét."
Cận Tử Kỳ kéo khóe môi không nói tiếp, sau khi đăng ký xác nhận thân phận, đi theo sau các khách quý khác lên thuyền.
Tìm được phòng riêng của mình sắp xếp hành lý xong, Cận Tử Kỳ mới cùng Doãn Lịch đến trên boong tàu hóng mát.
Hầu như hai người mới vừa bước lên boong tàu đã thành tiêu điểm chính, phần lớn nhìn đến Doãn Lịch là ánh mắt ngượng ngùng ái mộ, còn ánh mắt dành cho Cận Tử Kỳ ngoại trừ bát quái cũng là xem cuộc vui thông cảm giễu cợt.
"Cô ấy đúng là có can đảm đến thật, lần này đại thọ của Tống lão có khả năng sẽ tuyên bố việc chuyển nhượng quyền thừa kế của Tống gia, chuyện hôn sự của Tô Hành Phong và Kiều Niệm Chiêu quyết định chắn chắn như đinh, nếu là tôi thì đã trốn ở trong nhà không ra đây để bị mất mặt xấu hổ !"
Trên mặt Cận Tử Kỳ trước sau vẫn mang theo ý cười nhàn nhạt, ung dung tự tại, giống như không nghe thấy những lời xì xào bàn tán gần đó, vẫn đi đến một góc boong tàu ngắm nhìn phong cảnh nơi xa.
"Nói em vài câu như vậy thì không chịu nổi à?"
Doãn Lịch dù bận rộn vẫn ung dung sáp đến gần, Cận Tử Kỳ nhận lấy nước chanh anh đưa cho mình, liếc anh ta một cái: "Thân em vẫn chưa có luyện thành kim cương bất hoại."
Doãn Lịch giơ tay làm tư thế đầu hàng: "Được rồi, là lỗi của anh."
Ngược lại Cận Tử Kỳ thật sự không hề mất hứng, thảnh thơi uống đồ uống lạnh, híp mắt nhìn ra đường chân trời phương xa.
Doãn Lịch rất nhanh lại tiến gần lên, dùng cằm chỉ chỉ phía sau lưng cô: "Như vậy đã không chịu nổi, lần này làm sao bây giờ đây?"
Cận Tử Kỳ từ trong con ngươi của Doãn Lịch nhìn thấy xa xa một đôi nam nữ đi tới, lông mày kẻ đen giương lên, sắc mặt gợn sóng không dấu vết, khi ở phía sau truyền đến một tiếng "Chị" mới xoay người.
Kiều Niệm Chiêu mặc một bộ váy Bohemian dài mát mẻ, trên đầu đội chiếc mũ che nắng rộng vành vàng nhạt, đứng bên cạnh Tô Hành Phong toàn thân mặc quần áo thể thao màu cafe, thật đúng là một tổ hợp Kim Đồng Ngọc Nữ xứng đôi đẹp mắt.
"Chị, vừa rồi A Phong còn nhắc tới vì sao chị còn chưa đến, không nghĩ tới chị và Doãn đại ca đi với nhau."
So với sự thân thiện của Kiều Niệm Chiêu, Cận Tử Kỳ chỉ nhàn nhạt đáp một tiếng, lơ đãng chống lại ánh mắt Tô Hành Phong dừng lại trên người mình, cũng chỉ là mặt không đổi sắc lướt qua, tiếp tục nghiêng đầu ngắm phong cảnh.
"Chị..." Kiều Niệm Chiêu đối với sự lạnh nhạt của Cận Tử Kỳ có chút ủ rũ, cô cắn cắn cánh môi mọng, hai hàng lông mi dưới chiếc mũ che nắng vểnh lên chớp chớp, đôi mắt to trong trẻo chứa đầy vẻ áy náy.
"Em biết mình sáng sớm hôm qua ăn nói không có chừng mực, mới làm hại chị và ba ba gây gổ, thực sự xin lỗi."
Cận Tử Kỳ nghe tiếng nhìn về phía Kiều Niệm Chiêu nhăn mày vẻ mặt đau lòng, khẽ cười cười: "Nếu như cô thực muốn xin lỗi, cũng không nên chọn loại trường hợp này, là muốn biểu hiện uất ức của mình hay tôi là người không chấp nhận được?"
Sắc mặt Kiều Niệm Chiêu đại biến, bỗng dưng trợn to hai mắt, sững sờ nhìn Cận Tử Kỳ, giống như là hoảng sợ sự lạnh lùng của Cận Tử Kỳ, đáy mắt bốc lên sương mù tủi thân.
Tựa hồ không biết nên ứng phó như thế nào đối với việc Cận Tử Kỳ "Làm khó dễ", hai tay Kiều Niệm Chiêu luống cuống nắm lại một chỗ, lông mi nhẹ run rẩy , sau đó đột nhiên bắt lấy cánh tay Tô Hành Phong ở bên cạnh xin giúp đỡ: "A Phong, em... em không biết nói như thế nào, em thật sự muốn cùng chị nói lời xin lỗi..."
Hai hàng lông mày Tô Hành Phong khẽ nhăn lên, nhìn sang Cận Tử Kỳ trong mắt mơ hồ xuất hiện bất mãn: "Tử kỳ, Chiêu nhi đã đem chuyện nói với anh, ngày hôm qua cô ấy vì để cho bác trai nguôi giận không tiếc lùi xuống một ngày thông cáo."
"A Phong, không cần nói sự kiện kia ..." Kiều Niệm Chiêu vội vàng ngăn cản Tô Hành Phong, không quên ngẩng đầu liếc Cận Tử Kỳ một cái, giống như sợ Cận Tử Kỳ tức giận, mười ngón tay xoắn cùng một chỗ, vội vàng sửa lời nói: "Là bởi vì thân thể em không thoải mái mới tạm thời hủy bỏ tất cả công việc."
Cận Tử Kỳ chú ý tới trên boong tàu đã có rất nhiều người nhìn qua bên này, trong lòng không khỏi cảm thấy nực cười: quả nhiên, phụ nữ mỏng manh cùng nước mắt vĩnh viễn là vũ khí bách chiến bách thắng.
So với Cận Tử Kỳ tâm cao khí ngạo, Kiều Niệm Chiêu nhỏ bé chảy nước mắt khắp người quả thực càng nên thương hương tiếc ngọc.
Sau ngày hôm nay, lời đồn lại cô tâm địa ác độc, không tha cho em gái mưu tính độc chiếm quyền thừa kế sẽ bay đầy trời.
Cận Tử Kỳ vẫn như cũ chầm chậm uống nước chanh, không nói một lời, ngược lại Doãn Lịch ở bên cạnh tựa vào mạn thuyền đột nhiên nói chen vào: "Kiều tiểu thư mấy ngày hôm trước hình như nhận lấy Giải Kim Tượng nữ diễn viên xuất sắc nhất phải không?"
Doãn Lịch khóe miệng hàm chứa ý cười, ánh mắt lại vô cùng đơn thuần vô hại, giống như đây chỉ là một sự kiện anh ta đột nhiên nhớ lại.
Cận Tử Kỳ âm thầm lắc đầu, hất mặt, khóe miệng không tự chủ được giương cao.
Kiều Niệm Chiêu sắc mặt cứng đờ, rốt cuộc nói không nên lời.
Tô Hành Phong nhìn sang Doãn Lịch ánh mắt lạnh dần, tình cảm thuở nhỏ nhiều năm sớm đã không còn phát triển.
Ba người, ba loại thái độ khác nhau, cũng đã cho thấy rõ lực sát thương của câu nói kia của Doãn Lịch.
"Tôi nói tại sao không gặp chúng nó, thì ra là đều ru rú ở nơi này hả!"
Giọng đàn ông trung niên cởi mở hùng hậu giảm bớt đi bầu không khí căng thẳng, bốn người không ai bảo ai mà cùng theo tiếng nói quay đầu.
Doãn Lịch khi nhìn đến người đang dẫn đầu gọi một tiếng: "Cha, sao người lại tới đây?"
Doãn Quốc Bình vóc dáng trung bình toàn thân mặc quần áo thoải mái, hai tay chấp sau lưng thong thả bước tới, nghe thấy Doãn Lịch kinh ngạc hỏi thăm, lập tức vẻ mặt hung dữ bất mãn nói: "Tại sao bọn trẻ các người được phép ra biển, chúng ta thì không được?"
Cận Tử Kỳ mặc dù cũng kinh ngạc nhưng như mỗi lần gặp doãn Quốc Bình trước đây, cười cười thăm hỏi ân cần: "Chú Doãn mạnh khoẻ."
Doãn Quốc Bình vui tươi hớn hở đáp ứng, ông đối với Cận Tử Kỳ xưa nay rất thích, nếu không phải là thằng con nhà mình hồ đồ, sợ làm hư Cận Tử Kỳ thì đã sớm đề nghị kết làm thông gia với Cận gia, đâu còn đến phiên......
"Chú Doãn, ngài mạnh khỏe." Kiều Niệm Chiêu khẽ cúi người xuống ân cần thăm hỏi, khách quan so với Cận Tử Kỳ càng lễ độ khuôn phép hơn.
Nhưng mà Doãn Quốc Bình chỉ nhàn nhạt gật đầu, nhìn cũng không thèm nhìn Kiều Niệm Chiêu một cái.
Kiều Niệm Chiêu lập trường có chút xấu hổ, Tô Hành Phong ở phía sau nhéo nhéo lòng bàn tay cô âm thầm cho cô khích lệ, cô mới bất đắt dĩ khẽ động khóe miệng, nở một nụ cười cho hắn yên tâm.
Cận Tử Kỳ mắt thấy một màn tình chàng ý thiếp, không phát biểu bất kỳ cảm tưởng gì.
"Chú Doãn, ông ngoại đang ở trong phòng cùng thư ký đánh cờ, biết rõ ngài đã tới ông ấy nhất định rất vui mừng!"
Tô Hành Phong muốn làm chủ nhà tận tình, Doãn Quốc Bình lại phất phất tay, cự tuyệt ý tốt anh ta muốn dẫn đường, sau đó quay đầu lại hướng đến cầu thang đầu kia lớn tiếng gọi: "Tôi nói Chiêu Đông này, ông lớn tuổi đi đứng cũng không nhanh nhẹn nữa rồi?"
Cận Chiêu Đông cũng tới?
Cận Tử Kỳ và Doãn Lịch đưa mắt nhìn nhau, thậm chí ngay cả Kiều Niệm Chiêu và Tô Hành Phong cũng đều kinh ngạc nhìn sang.
Chỉ thấy Cận Chiêu Đông cũng là toàn thân ăn mặc thoải mái, đi lên boong tàu. Khoảnh khắc Cận Tử Kỳ nhìn thấy Cận Chiêu Đông chẳng biết tại sao đột nhiên nhịp tim bắt đầu gia tăng tốc độ.
Cận Chiêu Đông đi vài bước, bỗng dưng dừng lại, nghiêng đầu xuống phía dưới cầu thang nói: "Tống lão đệ, đều là người nhà với nhau, không cần xem như người ngoài, cậu cũng lên đây đi."
Trên cầu thang truyền đến tiếng bước chân, dư quang nơi khoé mắt Cận Tử Kỳ thờ ơ đảo qua.
Sau lưng Cận Chiêu Đông một người đàn ông trẻ tuổi từ từ đi ra, mặc áo thun thể thao màu xám nhạt, hai tay đút vào trong túi quần, kính râm cực lớn gần như che lại hơn phân nửa khuôn mặt hắn, dưới sóng mũi cao thẳng, đôi môi mỏng chém gọt mím lại.
Cận Tử Kỳ khi nhìn rõ người vừa đi tới, cái ly đế cao trong tay mất thăng bằng, thiếu chút nữa rơi trên mặt đất.
Từ khi nào thì Tống Kỳ Diễn và cha cô tốt đến mức gọi nhau huynh đệ?!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro