Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

QUYỂN 2 CHƯƠNG 21-24

Chương 21: Tự Gây Nghiệt Không Thể Sống

  Cùng Cận Chiêu Đông phát sinh tranh chấp không phải là một hai ngày, Cận Tử Kỳ lúc đầu cũng canh cánh trong lòng càng về sau thì chết lặng. Ngày hôm sau lại cùng nhau dùng cơm trên bàn như cũ, sau đó đi làm giống như không có chuyện gì xảy ra.

Gần đây Phong Kỳ quyết định bắt tay vào quay một bộ huyền nghi phiến(*)《Mù Mắt》mà đúng lúc Cận Tử Kỳ là người sản xuất, xem như là người đứng đầu chịu trách nhiệm cao nhất nắm giữ toàn bộ quá trình vận hành hoạt động của bộ phim.

(*)Huyền Nghi Phiến: là một loại hình điện ảnh tạo cho người xem cảm giác lo âu khẩn trương, thường sử dụng tình tiết để cho khán giả trong lúc xem có suy luận nhưng đáp án kết cục thường làm người ta không tưởng tượng được. ( Theo Baidu)

Cùng nhân viên công tác liên quan với việc làm phim kết thúc hội nghị, Cận Tử Kỳ sửa sang lại tài liệu, mới vừa bước ra phòng họp, còn chưa đi xa, Tô Hành Phong đã đuổi tới.

"Tử Kỳ, thân thể của em... Có khỏe không?"

Vừa rồi ở trong phòng hội nghị, Tô Hành Phong vẫn nhìn cô chằm chằm, mặt tràn đầy đau lòng và áy náy.

Cận Tử Kỳ đứng lại dứt khoát xoay người, tiếp nhận ánh mắt dò xét của Tô Hành Phong, hé miệng cười cười khách sáo:

"Chỉ là loét dạ dày mà thôi, nghỉ ngơi nhiều một chút là được rồi, nếu không có chuyện gì khác, tôi đi trước."

"Tử Kỳ, hôm đó thực sự xin lỗi..."

Tô Hành Phong mới nói lời xin lỗi ra miệng, Cận Tử Kỳ đã nhìn thấy Kiều Niệm Chiêu đứng ở một chỗ không xa đang nhìn qua bên này, trong lòng không khỏi nhớ tới những tấm ảnh đêm đó Cận Chiêu Đông ném vào mặt cô.

"Nếu buổi trưa không có việc gì, cùng nhau ăn cơm trưa đi, đúng lúc Chiêu nhi cũng tới công ty."

Ánh mắt Cận Tử Kỳ lướt qua Tô Hành Phong, liếc mắt nhìn bóng hình xinh đẹp kia:

"Có lẽ quên đi, tránh cho đến lúc đó không được tự nhiên."

Tô Hành Phong còn muốn nói điều gì, nhưng Cận Tử Kỳ không cho anh ta thêm cơ hội, đi thẳng đến thang máy.

Cận Tử Kỳ trở lại phòng làm việc, lại phát hiện trên bàn làm việc dư ra một cái đồng hồ đeo tay nam, Tiêu Tiêu tình cờ pha trà đi tới, dùng cằm chỉ chỉ đồng hồ trong tay Cận Tử Kỳ:

"Đó là dì quét dọn vệ sinh tìm được dưới bàn, chị Tử Kỳ, lúc nào mà chị mang đồng hồ đeo tay của nam vậy?"

Cận Tử Kỳ im lặng không lên tiếng, chỉ chuyên tâm nhìn chằm chằm đồng hồ đeo tay, sau khi Tiêu Tiêu rời khỏi, lại cầm lên xếp lại đặt bên cạnh điện thoại di động, tựa hồ cô đã biết đồng hồ đeo tay này là của ai.

Đợi khi bản thân cô kịp phản ứng, cô đã bấm một cái số xa lạ trên bản ghi chép thông tin.

Trong ống nghe truyền đến âm thanh "đô đô", Cận Tử Kỳ vừa định cúp điện thoại, bên kia rất nhanh đã bắt đầu nhận:

"Alo, vị nào đấy?"

Cận Tử Kỳ nghe được giọng nói Tống Kỳ Diễn trầm thấp lười biếng không tập trung, cũng không biết nên mở lời như thế nào, cô cúi đầu nhìn đồng hồ nằm trong lòng bàn tay, chuẩn bị sơ sơ một chút mới mở miệng:

"Tống tiên sinh, là tôi, Cận Tử Kỳ."

Một đầu điện thoại trong phút chốc trầm mặc, ngay cả hít thở cũng cực kỳ nhỏ nhẹ, Cận Tử Kỳ không nhận được đáp lại, nhìn nhìn tín hiệu, sau khi xác định điện thoại còn kết nối, tiếp tục hỏi một câu:

"Tống tiên sinh, có phải tôi đã quấy rầy đến công việc của anh?"

Khoảng năm giây trôi qua, ống nghe trong truyền đến giọng nói của Tống Kỳ Diễn: "Không có, mới vừa cùng bạn bè từ phòng tập thể thao trở lại, trong lúc rảnh rỗi nên vào ngồi chung cùng uống trà nói chuyện phiếm."

Lúc Tống Kỳ Diễn nói lời này, trợ lý đang đứng ở sau lưng, vừa cầm lấy điện thoại di động vừa cúi người liên tục nhìn xem số liệu phức tạp khó trị trong máy tính xách tay.

Khi hắn thoải mái nhàn nhã nói ra cuộc sống thanh thản dễ chịu uống trà nói chuyện phiếm, lập tức tất cả tinh anh trong phòng đang gõ bàn phím đồng thời cùng quay đầu lại nhìn về phía Tống Kỳ Diễn nói dối mặt không đổi sắc, hơn nữa còn trợn to hai mắt.

Khi nào thì con sư tử tánh khí nóng nảy hùng mạnh cũng có thể biến thành con mèo con dịu dàng nuôi ở trong nhà ?

Bên kia Cận Tử Kỳ tựa hồ có chút khẩn trương, trước đây chưa bao giờ có, cô ngoéo mái tóc dài bên tai một cái, mím môi, đầu óc tư duy chuyển động rất nhanh, tìm kiếm đề tài:

"Tống tiên sinh hôm nay không đi làm sao? Hình như tôi nghe được tiếng bàn phím, có phải anh không tiện nghe điện thoại hay không?"

"Ah không, có tiếng bàn phím chính là bởi vì bạn tôi ở bên cạnh tôi chơi game."

Bởi vì nửa đêm canh ba một trận điện thoại réo lên nhóm tinh anh đang làm việc khóe mắt giựt giựt, nhìn màn hình notebook suốt cả đêm đuổi theo số liệu xuất hiện, lại ngó ngó Tống Kỳ Diễn nói dối không cần xé nháp.

Hết lần này tới lần khác bản thân Tống Kỳ Diễn không hề biết, hơn mười người tinh anh đưa ra ánh mắt như đao khinh bỉ, vẫn tiếp tục tán gẫu:

"Tôi gần đây đều không cần đi làm, công ty có kỳ nghỉ hè trong chế độ nghỉ phép, hiện tại tôi còn trong thời gian nghỉ phép."

Lời này vừa nói ra, nhóm tinh anh ở đây chỉ thiếu nước không phun ra một họng máu, khi nào thì ông chủ ban hành kỳ nghỉ hè trong chế độ nghỉ phép, bọn họ tại sao lại không biết?

"Thì ra là như vậy, đúng rồi, Tống tiên sinh, anh có bị mất một cái đồng hồ hay không?"

Tống Kỳ Diễn tỉnh ngộ sau khi được Cận Tử Kỳ nhắc nhở, mới nhìn thấy rõ cổ tay của mình trống trơn, hình như là bị mất đồng hồ đeo tay.

Trong lúc ngẩng đầu, mới phát hiện mọi người trong cả phòng nhìn mình, hắng giọng một cái, xoay người đi đến bên cửa sổ:

"Thế nào? Đồng hồ đeo tay ở chỗ của cô sao?"

"Vâng, Tống tiên sinh khi nào thuận tiện, tôi sẽ đưa qua cho anh nhé."

Tống Kỳ Diễn nhịn không được nhấc lên khóe miệng, một tay cầm điện thoại di động, một tay chống trên cửa sổ thủy tinh, rũ mắt nhìn xe cộ phía dưới lui tới tới lui trên đường quốc lộ, giọng nói vẫn duy trì cảm xúc lạnh nhạt:

"Lựa ngày không bằng trùng ngày, vậy tối nay đi, sáu giờ rưỡi gặp tại Thịnh Thế Hào Đình."

"Tối nay sao?" Giọng nói của Cận Tử Kỳ có chút chần chờ: "Tống tiên sinh, tối nay tôi có dạ tiệc từ thiện muốn tham gia, nếu không thì tối mai đi, tối mai tôi sẽ đến Thịnh Thế Hào Đình tìm anh."

Mặt Tống Kỳ Diễn trầm xuống, tư thế thoải mái ban đầu thay đổi, giả vờ "A" một tiếng.

Khi Cận Tử Kỳ chuẩn bị cùng hắn thương lượng thời gian gặp mặt, hắn đột nhiên đáp:

"Tối mai sao? Tối mai tôi rất bận, có thể không có thời gian gặp cô."

Đích xác là người đàn ông có thù nhất định báo thù!

Tống Kỳ Diễn vốn định để cho Cận Tử Kỳ nói vài lời êm dịu, sau đó bản thân mình sẽ bất đắt dĩ đáp ứng tối mai gặp mặt.

Trái lại đầu bên kia điện thoại có một trận huyên náo, Cận Tử Kỳ vội vàng nói:

"Tống tiên sinh, tôi bên này đột nhiên có một số việc gấp rút, đồng hồ đeo tay không bằng chờ ngày nào đó anh rảnh rỗi sẽ trả lại cho anh."

Tống Kỳ Diễn còn chưa kịp hé miệng nói xong không ngờ điện thoại đã biến thành một hồi tiếng máy bận.

Hắn có chút sững sờ, tự gây nghiệt không thể sống?

Cầm điện thoại di động quay người lại thì chứng kiến một đám người dựng thẳng lỗ tai nghe lén, gương mặt tuấn tú lạnh lẽo, cơn tức trong nháy mắt di chuyển:

"Nghe cái gì nghe, xem ra các người làm việc rất nhàn rỗi , tốt lắm, chập tối năm giờ đem phương án cải biến nông trường nước Pháp đặt lên trên bàn viết của tôi, như thế nào, có ý kiến?"

Nhóm tinh anh nhìn sang Tống Kỳ Diễn dựng râu trừng mắt, cam chịu số phận mà lắc lắc đầu, một lần nữa phấn đấu ở trên bàn phím.

(Lời của tác giả: đồ bỏ đi cũng đều mang đi rồi!)

Huyệt thái dương của Tống Kỳ Diễn nhảy lên thình thịch, hắn chẳng thèm đổi giày, nhanh chóng xoay người, phá tung cửa đi ra.  

Chương 22: Anh Ta Không Sai, Bất Quá Không Thể Yêu Em

  Dạ tiệc từ thiện nói thẳng ra bất quá là một tấm phiếu chính thương là nơi tổ chức tiệc xã giao cho những nhân vật nổi tiếng.

Đến lúc đó, còn có thể có không ít nữ minh tinh giới văn nghệ sĩ cùng tham dự với một vị phú hào.

Đàn ông là vì thể diện, phụ nữ dĩ nhiên là vì giá trị con người và danh tiếng.

Cận Tử Kỳ không nghe theo lời dặn dò của Cận Chiêu Đông thay lễ phục dạ hội làm theo yêu cầu của nhà thiết kế nổi tiếng từ Pháp, sau đó xinh đẹp toả sáng đứng ở trước mặt mọi người.

Cô biết rõ dụng ý của Cận Chiêu Đông, ông hi vọng tối nay cô có thể xem xét đến một anh chàng công tử đúng gia đình danh tiếng.

"Như thế nào đến cũng không gọi điện nói một tiếng cho anh biết?"

Cận Tử Kỳ theo tiếng quay đầu lại, nhìn thấy Doãn Lịch đi về hướng của mình, mới nhớ tới Doãn gia cũng là một trong những chủ sự tổ chức dạ tiệc.

Doãn Lịch mặc một bộ âu phục Italy màu đen được cắt may thủ công, hoàn toàn vừa vặn với thân hình cao to hoàn mỹ của anh, cổ áo sơ mi trắng nới rộng được thắt một chiếc khăn lụa vàng nhạt, định hình của mái tóc đen cào loạn tuỳ ý, phối hợp với độ cong nơi khóe miệng như cười như không của anh đã thu hút không ít ánh mắt qua đường.

Doãn Lịch hướng Cận Tử Kỳ nháy mắt một cách ngả ngớn: "Tối nay xem ra chúng ta cũng phải kề vai chiến đấu !"

Cũng như kỳ vọng của Cận Chiêu Đông, những trưởng bối Doãn gia cũng hi vọng Doãn Lịch có thể ở trong yến hội tìm được một vị hôn thê.

Cận Tử Kỳ chỉ thoáng cười nhạt, ăn ý mà khoác lên khuỷu tay của anh tuỳ ý để anh dẫn dắt cùng đi vào.

Nhưng hai người mới vừa bước vào sảnh tiệc, Doãn Lịch đã bị đám bạn thanh niên lôi đi chơi.

Mượn danh nghĩa ôn chuyện cũ nói chuyện phiếm để giao tiếp, nhân cơ hội Doãn Lịch được giới thiệu với vài vị thiên kim tướng mạo đều thuộc thượng thừa, đối diện ánh mắt ám hiệu cầu cứu của Doãn Lịch, Cận Tử Kỳ chỉ khẽ mỉm cười, khéo hiểu lòng người mà lui qua một bên.

Tiếng nhạc du dương tạo cho không khí buổi tiệc hài hoà thanh nhã, các khách mời dừng chân nói chuyện với nhau, qua lại không ngớt ở trước bàn ăn, hoa tươi, thức ăn ngon, nhân vật quý tộc nổi tiếng, tất cả hiện ra càng làm tăng thêm sức mạnh cho nhau.

Cận Tử Kỳ đứng trong một góc khuất không thấy được, bưng một ly rượu cocktail, ngẫu nhiên tầm mắt người đối diện nhìn sang thì đáp lại một nụ cười.

Mặc dù cô mất trí nhớ, nhưng đi qua ứng phó với trường hợp này lại rất thành thạo.

Cô tin tưởng mình ngày trước việc uống rượu và lễ nghi xã giao nhất định hao tốn không ít thời gian.

Cận Tử Kỳ đang xuất thần, đột nhiên ở cửa sảnh tiệc truyền đến một trận ồn ào, gần như thu hút sự chú ý toàn bộ hội trường.

Trong nháy mắt đó ở nơi tiệc rượu lịch sự tao nhã này tạo nên náo động ảnh hưởng khác thường, ban đầu vốn chủ trương an phận chờ đợi quay phim chụp ảnh buổi dạ tiệc, toàn bộ ký giả đã cầm lấy camera chạy về phía cửa.

"Hình như là người thừa kế Tống gia đến đây..."

"Bên cạnh anh ta chính là vị Nhị tiểu thư Cận thị Kiều Niệm Chiêu? Hai người đứng chung thật là xứng!"

"Lúc trước cùng Tô Hành Phong đính hôn không phải là Đại tiểu thư Cận gia......"

Vốn đang đĩnh đạc mà nói hai vị khách mời khi nghiêng mắt nhìn thấy Cận Tử Kỳ bên cạnh, lập tức câm như hến, che miệng rời đi.

Cận Tử Kỳ thu lại tầm mắt hơi cong khóe môi, bàn tay nắm ly rượu cũng khẽ siết chặt, nói hoàn toàn không chút để ý là giả.

Dù sao người đàn ông kia đã từng rất có thể là người đàn ông của cô, mặc dù cô đã đánh mất kí ức về anh ta.

Cửa ra vào, giữa ngàn sao vây quanh trăng, Tô Hành Phong và Kiều Niệm Chiêu chậm rãi đi đến.

Nam thì toàn thân âu phục màu cà phê đậm, tác phong cao quý anh tuấn, khi đi đến chỗ nào mà dừng lại, liền mang đến cho người ta không khí ấm áp ổn trọng.

Nữ thì khí chất thanh lệ, xinh đẹp giống như hoa bách hợp nở rộ, dáng người cao gầy linh lung không chê vào đâu được.

Hai người đứng chung một chỗ, Kim Đồng Ngọc Nữ cái từ này giống như đặc biệt vì họ mà sáng chế ra.

Bọn họ, rất xứng đôi.

Điều này không chỉ có Cận Tử Kỳ nhận thấy mà tất cả mọi người ở đây cũng chung nhận thức như vậy.

"Ngàn vạn lần đừng có nói cho anh biết, em bây giờ đang hối hận."

Bên tai bỗng nhiên vang lên một giọng nam trêu chọc, Cận Tử Kỳ chuyển mắt thì nhìn thấy Doãn Lịch, ly rượu của anh cụng vào ly của cô một cái, hứng thú nhấp một hớp nhỏ, híp mắt nhìn ra cửa nói:

"Anh lại cảm thấy bọn họ rất xứng, nồi nào đậy vung nấy, chờ nhìn anh ta hối tiếc là được."

Trong giọng nói của Doãn Lịch khi xem cuộc vui đầy mỉa mai, "Anh ta" kia Cận Tử Kỳ dĩ nhiên đoán được là ai, cô lắc lắc đầu:

"Đây là chuyện tình cảm của người khác, cùng chúng ta chẳng có gì dính dáng, chi bằng nghĩ đến những chuyện thực sự có chút ít ý nghĩa."

"Nếu quả thật có một ngày như vậy, Tô Hành Phong phát hiện người mình thật sự thích thật ra là em, Kiều Niệm Chiêu bất quá là thế thân mà những năm qua anh ta tìm kiếm an ủi, em sẽ cho anh ta cơ hội không?"

Động tác uống rượu của Cận Tử Kỳ dừng lại, ngay sau đó lại khôi phục như cũ, liếc ngang Doãn Lịch giễu cợt:

"Lấy ở đâu ra 'nếu như' nhiều như vậy."

Lại phát hiện vẻ mặt Doãn Lịch nghiêm túc, Cận Tử Kỳ cũng thu lại ý cười, rồi ngang hàng trịnh trọng nhìn lại anh:

"Tô Hành Phong không sai, bất quá anh ta không thương em mà thôi, Kiều Niệm Chiêu không sai, cô ấy bất quá là người anh ta yêu mà thôi, em cũng không sai, nhưng bất quá anh ta không thể yêu em mà thôi."

"Cận Tử Kỳ."

Mấy năm qua đây là lần đầu tiên Doãn Lịch gọi cô cả họ lẫn tên, mắt Cận Tử Kỳ lộ ra khó hiểu, Doãn Lịch lại xúc động mà than nhẹ:

"Sai là sai ở chỗ anh ta không thấy rõ lòng của mình."

................

"Oa! Đây là nhẫn cầu hôn của Tô tổng sao?"

" Ngón áp út của Tô tổng cũng có một chiếc nhẫn, xin hỏi nhẫn hai vị đeo là một cặp phải không?"

"Đây có phải là báo hiệu sắp tới ngày kết hôn của hai vị?"

Trong lúc vấn đề của Tô Hành Phong và Kiều Niệm Chiêu liên tục nổ tung, đèn flash loang loáng răng rắc không ngừng.

Cận Tử Kỳ đứng ở nơi đó nhìn hai người dưới ánh đèn sáng rực ôm nhau ngọt ngào, hé môi cười cười, nhưng khi xoay người không cẩn thận đúng lúc va vào người bồi bàn vừa đi qua.

Ly tách trong khay ngổn ngang, thức uống nghiêng vẩy vào cổ tay Cận Tử Kỳ, trong lúc nhất thời tay chân luống cuống.

"Niệm Chiêu là người tôi muốn quý trọng nhất....."

Kèm theo tiếng nói trầm thấp dễ nghe của Tô Hành Phong là tiếng thủy tinh rơi xuống đất vang lên trong trẻo, không khí sảnh tiệc vừa nói vừa cười khoan khoái đột ngột bị cắt đứt, trong phút chốc sau khi yên lặng thì rối rít theo tiếng nhìn lại.

Khay rượu rơi trên mặt đất, cánh tay Cận Tử Kỳ bị rượu làm ướt đẫm, may mà quần áo chưa bị dính bẩn, khi mọi người ở trước mặt nhìn sang, cô đang được Doãn Lịch ôm vào trong ngực.

"Có sao không?" Doãn Lịch móc ra khăn tay mang bên mình giúp cô lau vết rượu.

Tiêu điểm của truyền thông ký giả trong nháy mắt dời đi một bộ phận, có một số camera đang len lén chụp ảnh.

Tô Hành Phong nhìn qua Cận Tử Kỳ hơi có vẻ chật vật, đôi mắt ôn hòa thâm trầm ngẩn ra, lời nói bị cắt đứt nghẹn lại trong yết hầu, rốt cuộc phát không ra tiếng.

Kiều Niệm Chiêu nét mặt vốn tươi cười hạnh phúc nhưng khi Tô Hành Phong nuốt xuống lời vừa định nói thì cứng đờ, đặc biệt là từ tầm mắt Tô Hành Phong chứng kiến Cận Tử Kỳ cách đó không xa đánh đổ ly rượu, tay vòng quanh Tô Hành Phong chặt chẽ.

"A Phong, chân em hơi mệt, chúng ta đi qua bên kia đi."

Thân mật ủy khuất nũng nịu, thành công một lần nữa kéo sự chú ý của Tô Hành Phong về đến trên người mình.

Tô Hành Phong dời đi ánh nhìn chăm chú đến bóng dáng thon gầy kia, khảy tóc mai của Kiều Niệm Chiêu đến sau tai: "Được."

Giữa ánh mắt hâm mộ của mọi người, Kiều Niệm Chiêu kéo Tô Hành Phong vào bàn, nhưng trong phút chốc dư quang nơi khóe mắt lại liếc một chút về phía Cận Tử Kỳ, đáy mắt thoáng mơ hồ hiện lên không cam lòng.

Cửa phòng yến hội một lần nữa khôi phục thông suốt, phóng viên vốn đang bát quái về mối quan hệ giữa Cận Tử Kỳ và Doãn Lịch cũng bị xua tan.

"Em đi toilet rửa sạch một chút."

Cận Tử Kỳ tách khỏi sự dìu đỡ của Doãn Lịch, khiêm tốn đi đến toilet để sửa sang lại, nhưng vừa đi ra phòng tiệc lại bị người phụ nữ trung niên xinh đẹp xông tới gọi lại: "Tử Kỳ, đã lâu không gặp!"  

 Chương 23: Một Ngàn Vạn, Mời Ai Cùng Nhảy?

  Nếu như nói trên thế giới này sau khi mất trí nhớ người mà Cận Tử Kỳ không muốn gặp qua nhất, đó chính là người có quan hệ với Tống gia và dính líu đến Tô Hành Phong: Tống Nhiễm Cầm — mẹ của Tô Hành Phong.

Bên trong quầy cà phê cạnh phòng tiệc, Tống Nhiễm Cầm ngồi trông thật tao nhã, cho vào trong tách cà phê hai viên đường, sau đó ngẩng đầu nhìn Cận Tử Kỳ đang ngồi đối diện.

Cận Tử Kỳ chỉ cần một ly nước ấm, ngồi lẳng lặng, mặc cho Tống Nhiễm Cầm tuỳ ý quan sát.

Ngoại trừ trước đây vài lần gặp Tống Nhiễm Cầm tại bệnh viện đến chịu lỗi sau khi cô bị tai nạn xe, sau đó hai người lại cực ít có cơ hội chạm mặt, mặc dù thấy xa xa, hai bên cũng sẽ ăn ý làm như không thấy.

"Tử Kỳ, những năm qua cũng không thấy cháu tới Tống gia chơi, ông rất nhớ cháu!"

Tống Nhiễm Cầm cố gắng muốn biểu hiện dịu dàng thân thiết một chút, đáng tiếc những năm qua quen vênh mặt hất hàm sai khiến nhất thời hồi lâu há có thể thay đổi, nụ cười trên mặt mới vừa nặn ra thì đã gượng gạo.

Cận Tử Kỳ phảng phất như không thấy Tống Nhiễm Cầm không được tự nhiên, cười khẽ một chút, miệng nhấp nước ấm:

"Phiền Tống lão còn nhớ rõ tôi, xin phu nhân thay tôi hỏi thăm sức khoẻ Tống lão."

Đối với việc Cận Tử Kỳ xưng hô phủi sạch quan hệ, Tống Nhiễm Cầm cũng không quá mức chú ý, miệng hớp nhẹ cà phê rồi mở miệng: "Chớp mắt một cái bốn năm đã trôi qua rồi..."

Cận Tử Kỳ gật nhẹ đầu, yên lặng chờ đoạn sau.

Đối với Cận Tử Kỳ phối hợp Tống Nhiễm Cầm nở nhẹ nụ cười, mặc dù đang được bảo dưỡng, khóe mắt vẫn có chút ít nếp nhăn:

"Dì nghe ba cháu nói đêm nay cháu cũng tới, nghĩ đã thật lâu rồi không gặp cháu liền mặt dày mày dạn cùng A Phong đến đây."

Cận Tử Kỳ cũng ngước mắt nhìn bà, không quên mỉm cười nhưng không mở miệng.

Tống Nhiễm Cầm ngay từ đầu còn vì Cận Tử Kỳ yên lặng mà hài lòng, lúc này lập tức phát hiện không thích hợp.

Bà nói một tràng, Cận Tử Kỳ lại không lên tiếng, ngược lại cười tủm tỉm nhìn mình như đang xem xiếc khỉ.

Không khỏi có chút lúng túng nên cười khan một tiếng: "Cháu xem đứa nhỏ này, như thế nào cũng không nói chuyện, cùng dì Cầm xa lạ vậy sao?"

Khả năng đặc biệt nhất của Tống Nhiễm Cầm chính là hai mặt, nếu không phải Cận Tử Kỳ từng trong lúc vô tình chính tai nghe được, e rằng hôm nay thái độ đối đãi với Tống Nhiễm Cầm cũng không đến nỗi xa lánh như vậy.

Cận Tử Kỳ đem ly nước tràn đầy đặt lại trên bàn: "Thời tiết hanh khô, cổ họng không được khoẻ lắm, khiến cho phu nhân chê cười."

Tống Nhiễm Cầm nghe lý do này có độ tin cậy cực thấp, cố làm ra vẻ lượng thứ mà cười cười, tiếp tục nói:

"Tử Kỳ cháu năm nay đã hai mươi tám rồi? Năm tháng thật sự là không buông tha người nào, về sau có tính toán gì không?"

Cuối cùng cũng đi vào vấn đề chính...

"Không có dự định gì hay," Cận Tử Kỳ không muốn nói lời dư thừa: "Trước kia trải qua như thế nào, hiện tại và tương lai cũng trải qua như thế."

Nụ cười trên mặt Tống Nhiễm Cầm cứng đờ, nhưng ngay sau đó lại vừa cười vừa nói: "Tử Kỳ xem ra là cháu muốn một mình đảm đương làm một nữ cường nhân, thật cũng không tệ..."

Trầm mặc phủ xuống, không khí cũng thay đổi trở nên lạnh cứng, cuối cùng vẫn là Tống Nhiễm Cầm thiếu kiên nhẫn, nhìn chằm chằm nét mặt của Cận Tử Kỳ, chần chờ một lát lên tiếng: "A Phong tuổi cũng không còn nhỏ, nên lập gia đình để ổn định an bình lại."

"Phu nhân dường như tìm nhầm người để nói những lời này, nếu như là muốn thúc giục hôn sự, cần phải đi tìm Kiều tiểu thư, nếu là muốn bàn bạc hôn lễ, thế thì nên đi tìm cha của tôi sẽ tốt hơn."

Kiều tiểu thư? Ba chữ này giống như vỗ một cái tát lên trên mặt Tống Nhiễm Cầm.

Giọng điệu của Cận Tử Kỳ xác định rõ cho bà biết, cô từ đầu đến cuối cũng không thừa nhận thân phận tiểu thư Cận gia của Kiều Niệm Chiêu.

Tống Nhiễm Cầm không nghĩ tới mấy năm qua Cận Tử Kỳ sẽ trở nên khó gần như vậy, hơi giật mình, đáy lòng cũng dâng lên không vui.

Nghĩ mình nói như thế nào cũng là con gái của nhà giàu số một, tại sao lại bị con nhóc này nuốt chửng gắt gao!

Cận Tử Kỳ dám lớn lối như vậy, bất quá là ỷ vào chút áy náy kia của Tống gia đối với Cận gia.

Nghĩ như thế, vẻ mặt Tống Nhiễm Cầm cũng không ôn hoà như trước, bắt đầu bộc lộ dáng vẻ kiêu ngạo của phu nhân giàu có, bỏ bớt lời khách sáo, lên tiếng gọn gàng dứt khoát:

"Những ngày qua A Phong và tiểu Chiêu luôn luôn mâu thuẫn ồn ào, về phần vì cái gì, Tử Kỳ cô so với ai khác cũng đều rõ ràng."

Cận Tử Kỳ thoáng nhìn bà xa xăm: "Vì cái gì tôi so với ai khác đều rõ ràng?"

Tống Nhiễm Cầm lập tức cứng họng, vốn chuẩn bị tốt một tràng lời nói nhưng cũng vô hiệu, một hồi lâu sau mới mở miệng:

"Mặc dù cô và A Phong trước đó có hôn ước, nhưng bây giờ cùng nó có hôn ước chính là em gái cô, như thế nào cũng nên kiêng dè một chút."

"Chỉ sợ người có chút hiểu lầm," Cận Tử Kỳ khẽ mỉm cười: "Nếu như lúc trước tôi đã lựa chọn hủy bỏ hôn ước, trong đầu cũng sẽ không ôm lấy ý niệm cùng Tô tổng gương vỡ lại lành."

Sắc mặt Tống Nhiễm Cầm đã trở nên khó coi, nhưng vẫn là không muốn bị Cận Tử Kỳ chèn ép tiếp:

"Tử kỳ, một đoạn tình cảm có vấn đề cũng không phải chỉ một người chịu trách nhiệm, A Phong và tiểu Chiêu là hai bên đối với nhau đều có tình cảm (lưỡng tình tương duyệt)."

Lại là câu này, bốn năm nay cái cớ Cận Tử Kỳ nghe được nhiều nhất chính là câu này!

Cận Tử Kỳ vẫn đứng dậy, mắt nhìn xuống Tống Nhiễm Cầm đang ngẩng đầu lên cau lại lông mày nhìn mình, mỉm cười hỏi nhỏ:

"Cho nên phu nhân cho rằng lấy danh nghĩa tình yêu có thể không kiêng nể gì cả sao? Như vậy, nếu có một ngày, ai đó cùng chồng của phu nhân lưỡng tình tương duyệt , phu nhân, người lại sẽ nhượng bộ như thế nào?"

Biểu tình trên mặt Tống Nhiễm Cầm trong phút chốc đóng băng.

Cận Tử Kỳ cuối cùng hướng đến bà cười một tiếng, gật nhẹ đầu chào tạm biệt, ưu nhã xoay người rời đi.

Cả khuôn mặt Tống Nhiễm Cầm xanh đen, chờ Cận Tử Kỳ biến mất ở khúc quanh, tức giận đến nỗi một tay quét ngang lên trên bàn cà phê.

-------------------------------------------------

Cùng Tống Nhiễm Cầm nói chuyện với nhau cụt hứng không vui, khi Cận Tử Kỳ trở lại phòng yến hội, dạ tiệc từ thiện đã chính thức bắt đầu.

Doãn Lịch ngồi ở trong hàng khách quý của bữa tiệc, chỉ chỉ chỗ trống bên cạnh, sau khi Cận Tử Kỳ ngồi xuống, không chút để ý nói:

"Vận mệnh chính là như vậy, người anh càng không muốn nhìn thấy lại càng dễ dàng nhìn thấy, nói dễ nghe chút là duyên phận, nói khó nghe chút đúng hơn là xui xẻo."

Cận Tử Kỳ theo hướng cái cằm của Doãn Lịch chỉ chỉ mà nhìn về phía trước, phát hiện Kiều Niệm Chiêu ngồi ở vị trí ngay phía trước cô.

Cùng so sánh thì bên cạnh Cận Tử Kỳ chỉ có Doãn Lịch, bởi vì Tô Hành Phong tạm thời rời đi, ngồi đầy bên cạnh Kiều Niệm Chiêu là con ông cháu cha nhà giàu, tiếng cười khẽ đùa vui hớn hở trở thành trung tâm chú ý của buổi tiệc.

"Cuộc sống uốn mình theo người như thế này không mệt mỏi sao?"

Cận Tử Kỳ tiếp nhận thức uống do bồi bàn đưa tới, cũng học theo bộ dạng của Doãn Lịch chậm rãi nói:

"Có lẽ là cô ta không cam lòng."

Doãn Lịch quay đầu nhìn cô, sau đó một lần nữa mở to mắt nhìn về phía Kiều Niệm Chiêu trên mặt đang ngượng ngùng điềm tĩnh cười:

"Vậy em thì cam chịu rồi?"

Cận Tử Kỳ cười mà không nói, Doãn Lịch cũng không nói thêm lời nào, nhấp một hớp rượu đỏ trong tay.

-------------------------------------------------------

"Tối nay tôi muốn mời một đối tác nữ xinh đẹp nhất cùng đến đây góp phần cho việc quyên tiền từ thiện của chúng ta, không biết mọi người muốn đề cử vị nào đây?"

Giọng nói ngọt ngào của người điều khiển chương trình vang lên giữa nền âm nhạc vui vẻ, sau đó là tiếng vỗ tay phụ họa phát ra theo phép lich sự.

"Xem ra cô em này đích thực là khôn khéo."

Doãn Lịch híp một nửa mắt, chân dài tuỳ ý vắt chéo, nghiền ngẫm cười nhạo một tiếng.

Lời Doãn Lịch còn chưa dứt, Cận Tử Kỳ đã nhìn thấy Kiều Niệm Chiêu đang tiến lên sân khấu trong tiếng đề cử của mọi người.

Kiều Niệm Chiêu ngũ quan tinh xảo trang điểm nhẹ nhàng mang theo nụ cười trẻ trung, mặc một bộ váy dài lông ngỗng màu vàng nhạt kéo dài trên đất, dáng người uyển chuyển, cổ đeo một sợi dây chuyền hồng bảo thạch (Ruby) sáng lung linh, dưới ánh đèn sáng ngời, toàn thân tản ra hào quang chói lọi.

"Trên TV Kiều tiểu thư cũng đã xinh đẹp khiến người khác hâm mộ, hiện tại bản thân đứng trước mặt tôi, thật sự để cho tôi không biết nên hình dung sự xinh đẹp này như thế nào!"

Cô nàng điều khiển chương trình ca ngợi một cách máy móc, Kiều Niệm Chiêu gò má phấn hồng, nhận lấy micro, giọng điệu khiêm tốn mà ngọt ngào:

"Có thể trở thành nữ thần may mắn của dạ tiệc từ thiện đêm nay, là vinh hạnh của tôi."

"Cảm ơn Kiều tiểu thư phối hợp, sau đây chúng ta đi đến phần quan trọng kế tiếp, khác với việc quyên tiền từ thiện bán đấu giá so với trước dây, lần này chúng ta sẽ áp dụng phương thức đấu giá để cạnh tranh khiêu vũ, các vị đang ngồi kia ai ra giá cao nhất, đêm nay Kiều tiểu thư sẽ cùng với người cống hiến nhiều nhất đi ra ngoài trước!"

Trong khi người điều khiển chương trình giới thiệu chi tiết sinh động, lập tức phía dưới đã nhiệt tình vỗ tay giống như trời mưa.

Có thể bởi vì Tô Hành Phong không ở đây, không ít các anh chàng công tử nhà giàu đều nhìn Kiều Niệm Chiêu xinh đẹp mà chộn rộn, chuẩn bị bắt đầu cạnh tranh đoạt lấy vị trí hạng nhất để mở màn khiêu vũ.

"Hai mươi vạn!"

"Chu công tử của Công thương nghiệp Đỉnh Phong ra giá hai mươi vạn mời tiểu thư Kiều Niệm Chiêu cùng khiêu vũ, còn ai nâng giá hay không?"

"Ba mươi vạn!"

"Ba mươi lăm vạn!"

"..."

Doãn Lịch xoa xoa mí mắt đánh nhau nặng nề, giọng điệu lười nhác: "Tiết mục khuôn sáo cũ rích thế này ai đó lại bày ra."

"Anh không thích mà thôi, có khối công tử thiếu gia nguyện có được một nụ cười của giai nhân."

Cận Tử Kỳ bật cười nhìn ngang Doãn Lịch đang vô cùng buồn chán, sau đó nghe được hàng trước âm thanh tăng giá vang dội:

"Năm mươi vạn!"

"Còn có vị công tử nào muốn tăng giá hay không, nếu là không có, Kiều tiểu thư của chúng ta thuộc về vị tiên sinh này nha?"

Tiếng của cô gái điều khiển chương trình phấn khích sục sôi thúc giục vang vọng khắp bầu trời dạ tiệc:

"Không có sao? Thật không có sao? Được, vậy thì chúc mừng vị tiên sinh này..."

"Một trăm vạn!"

Cửa phòng yến hội đang đóng chặt bỗng nhiên bị từ bên ngoài đẩy ra, Tô Hành Phong mặc âu phục màu nâu đậm dáng người cao ngất đứng ở giữa cửa, "Một trăm vạn" kia xuất ra từ miệng của anh ta.

Tô Hành Phong ra giá cũng không có bị cho là cố ý khiêu khích, tất cả mọi người đều thiện ý lý giải mà cười.

Kiều Niệm Chiêu thẹn thùng mím môi cười, lúm đồng tiền nhẹ nhàng lộ ra, sau đó ánh mắt nhanh chóng hướng về phía Tô Hành Phong, trong đôi mắt đẹp lóe ra chính là ánh sáng ngọt ngào mà kiêu ngạo.

"A Lịch, thời khắc này có phải em nên nhỏ xuống hai giọt nước mắt hay không?"

Cận Tử Kỳ nhìn Kiều Niệm Chiêu mặt mũi tràn đầy hạnh phúc từ từ bước tới gần Tô Hành Phong, chợt cười nói tự nhiên.

Doãn Lịch mới phát hiện xung quanh bốn phía đang tập trung ném cho họ ở bên này các loại ánh mắt, đồng tình, mỉa mai, thương tiếc...

Anh nhìn về phía khóe miệng Cận Tử Kỳ chứa đựng ý cười, lông mày nhíu lên: "Không muốn cười cũng không ai cưỡng ép em." Hơi ngừng lại, giọng điệu buông lỏng: "Loại tình tiết cẩu huyết trong phim truyền hình này ngược lại em đã xem không ít..."

Nụ cười bên miệng Cận Tử Kỳ sâu hơn: "Nếu tất cả mọi người đã muốn nhìn, em vì cái gì không đáp ứng một chút? Có lẽ, khiến cho tất cả mọi người nghĩ rằng em còn mê luyến Tô Hành Phong, có thể giúp em thoát khỏi việc tương thân khủng khiếp."

Lúc nói lời này, cô đã đứng dậy, ở dưới vô số ánh mắt, lại đột ngột đứng lên như vậy.

"Em đi nhà vệ sinh một tí."

Cận Tử Kỳ thản nhiên tiếp nhận tất cả ánh nhìn chăm chú, cô vừa mới cầm lấy túi xách tay và xoay người, giữa nền nhạc dịu êm du dương đột nhiên vang lên một giọng nam trầm thấp gợi cảm hơi có vẻ lười biếng:

"Một ngàn vạn!"   

 Chương 24: Một Ngàn Vạn, Cô Ấy Đáng Giá

  Nhảy ra mức giá kinh người khiến toàn hội trường chấn động, chớp mắt sau khi tiếng ồn ào náo động phát ra thì cuối cùng tĩnh mịch lặng ngắt như tờ.

Từ một trăm vạn trực tiếp nhảy giá lên đến một ngàn vạn, rốt cuộc cần có bao nhiêu tài sản mới có thể ra tay xa xỉ đến nước này?

Trong khi đám khách khứa đứng ngoài xem xì xào bàn tán, tất cả không ai bảo ai cùng nhìn về phía thang lầu xoắn ốc nguy nga lộng lẫy kia.

Đôi giày da của nam đen bóng vững vàng đặt lên trên bậc thang, từng bước từng bước, giống như giẫm theo nhịp tim của mọi người mà đi đến.

Khi hắn đi qua chỗ rẽ thang lầu, đập vào tầm mắt mọi người chính là một khuôn mặt anh tuấn không hề quen thuộc.

Cận Tử Kỳ hơi ngẩng đầu lên, lúc nhìn thấy Tống Kỳ Diễn thì kinh ngạc nói không ra lời, anh ta tại sao lại ở chỗ này?

Tống Kỳ Diễn giờ phút này toàn thân quần áo màu đen nghiêm chỉnh cắt may cực kỳ vừa người, mặc dù sắc thái ám trầm bảo thủ, nhưng mà cả người hắn lại thật giống như kim cương bao phủ trong bóng đêm, lấp lánh rạng rỡ.

Thân hình hắn có thể nói có tỷ lệ hoàn mỹ dưới ánh sáng đèn pha lê được phác hoạ vô cùng tinh tế.

Xưa nay là người không chải chuốt sửa soạn khuôn mặt, đêm nay râu ria lại đặc biệt được cạo sạch sẽ, khiến cho hắn thoạt nhìn càng thêm trẻ tuổi khôi ngô tuấn tú.

Hắn đi xuống bậc thang cuối cùng, thân thể thon dài đứng sừng sững tại đầu cầu thang.

Chẳng qua chỉ vừa đứng ở nơi đó, không nói một lời, khí thế mạnh mẽ của hắn phát ra đã hơn hẳn những người khác.

"Một ngàn vạn, không phải là một ngàn đồng, sao tôi không gặp được một người đàn ông vì mình mà vung tiền như rác nha!"

"Nói cho đúng, Kiều Niệm Chiêu tại sao vận lại tốt như vậy, trước có Tô Hành Phong phía sau còn có một viên kim cương vương lão ngũ!"

Người bên cạnh thổn thức làm cho tim Cận Tử Kỳ dừng đập, Tống Kỳ Diễn thích Kiều Niệm Chiêu sao?

Tầm mắt của cô không tự chủ được khóa ở trên người Tống Kỳ Diễn, bàn tay cầm lấy túi xách đầu ngón tay siết chặt lại một cách vô thức.

"Một... Một ngàn vạn sao? Ha ha... Tiên sinh, ngài xác định đây là giá mà ngài đặt ra?"

Cô gái điều khiển chương trình không dám xác định dò hỏi lần nữa, cả yến hội đều dừng lại lắng nghe người đàn ông xa lạ này trả lời.

Tống Kỳ Diễn không trả lời, vẫn từ từ bước đi thong thả về phía Kiều Niệm Chiêu.

Dáng vẻ bước đi của hắn như một vị quốc vương, mặc dù hàm chứa sự tùy tiện, nhưng không chút nào giảm sút đi tác phong cao quý ẩn giấu bên trong.

Hắn dừng lại trước mặt Kiều Niệm Chiêu, hai tay tùy ý nhét vào trong túi quần tây.

Kiều Niệm Chiêu nhìn Tô Hành Phong đứng ở phía cửa, trông thấy anh ta cau lại lông mày, trong lòng có một phen giãy dụa, hướng đến Tô Hành Phong cười trấn an, cô không muốn bởi vì tùy hứng mà buông tha cho một ngàn vạn tiền quyên góp này.

Dưới sự chú ý của mọi người ở phía dưới, Kiều Niệm Chiêu nâng mặt ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông cao to này, khóe môi mượt mà của cô nhẹ cong, bàn tay phải nhỏ nhắn mềm mại trắng nõn nâng lên trước mặt Tống Kỳ Diễn, đó là ám hiệu đồng ý lời mời.

Khóe mắt Tống Kỳ Diễn nhàn nhạt quét qua Kiều Niệm Chiêu, đường nét trên bờ môi hắn giống như là nhàm chán, trên mặt không có bất kỳ biểu tình gì, cứ như vậy, trong lúc mọi người đang vô cùng kinh ngạc, vai lướt nhẹ qua bàn tay Kiều Niệm Chiêu đang vẫn còn giơ lên.

Toàn bộ hội trường một lần nữa lại bùng nổ phát ra tiếng sửng sốt, như một làn sóng nổi lên chấn động đánh vào khuôn mặt Kiều Niệm Chiêu cứng đờ khó xử.

Tay của cô quên mất phải bỏ xuống, dường như không cách nào kịp phản ứng theo sự nhục nhã thế này.

Một ngàn vạn, nếu như không phải là vì mời cô khiêu vũ, tại sao phải ra giá một ngàn vạn?

"Nếu như tôi không ra giá, người phụ nữ này cũng sẽ bị một người đàn ông khác mang đi."

Giọng nói Tống Kỳ Diễn lạnh nhạt xa xăm, mang theo sự thuần thục trầm thấp của phái nam, cũng không có bao nhiêu cảm xúc dao động, nhưng đã khiêu khích tâm tư tất cả khách khứa ở hội trường, một mảnh xôn xao rối loạn.

Cùng suy nghĩ giống như tất cả mọi người, trong mắt Kiều Niệm Chiêu tràn đầy hoang mang, nhưng trong nháy mắt khi xoay người lại sắc mặt chợt tái nhợt.

Bàn tay còn giơ giữa không trung chậm rãi khép lại, cho đến khi nắm thành quả đấm, cô vẫn như cũ dùng sức hết mức.

Trên mặt lúc ban đầu cũng có kinh ngạc đã biến thành oán hận không cam lòng, hàm răng cắn đôi môi được thoa son nước trở nên trắng bệch.

Tống Kỳ Diễn cách Cận Tử Kỳ ba bước thì đứng lại, hắn duỗi tay phải của mình ra, ống tay áo sơ mi trắng khảm kim cương giá trị xa xỉ hơi hơi lóng lánh hào quang rực rỡ.

"Một ngàn vạn, cô ấy đáng giá."

Dưới sóng mũi cao thẳng của hắn, môi mỏng khẽ cong lên, trong mắt là sự rung động dịu dàng vô tận cùng mong đợi.

Cận Tử Kỳ nhìn Tống Kỳ Diễn chìa tay hướng đến mình, kinh ngạc, rất lâu không có động tĩnh.

Mọi thứ tới quá mức đột ngột, cho nên nhất thời cô không thể tưởng được nên dùng vẻ mặt cùng động tác đáp lại như thế nào.

Trong con ngươi đen như mực của Tống Kỳ Diễn phản chiếu chính là gương mặt của cô, trừ điều này ra không có cái gì khác.

Trong cuộc đời bốn năm này của Cận Tử Kỳ, cô chưa bao giờ gặp qua người đàn ông nào giống như Tống Kỳ Diễn vậy.

Cô rõ ràng hiểu được khi một người đàn ông sẵn lòng phung phí tiền tài như nước vì một người phụ nữ, như vậy thì sẽ đại diện cho cái gì.

Nhưng ngay khi biết rõ tình huống thực tế, cô không hề sinh ra chán ghét, ngược lại đáy lòng dâng lên chút vui sướng.

Cô cũng không cho rằng đó là vì Tống Kỳ Diễn giúp cô đem Kiều Niệm Chiêu dẫm nát ở lòng bàn chân dưới con mắt bao người.

"Ha ha... Xem ra tối nay điệu nhảy đầu tiên dành cho chúng ta không phải là Cận tiểu thư thì còn là ai!"

Cô gái điều khiển chương trình lúng túng giật giật khóe miệng, bản thân vẫn chuyên nghiệp như thường ngày lo liệu phá vỡ cục diện bế tắc.

"Tống tiên sinh, có thể anh có điều hiểu lầm về đối tượng nữ dành cho chiến thắng đấu giá khiêu vũ của anh. Đêm nay, Tử Kỳ không khiêu vũ."

Doãn Lịch đột nhiên đi đến phía trước một bước, vừa vặn ngăn trở tầm mắt của Tống Kỳ Diễn nhìn về phía Cận Tử Kỳ.

Vẻ mặt cười mỉm lạnh thấu xương có hàm ý dò xét cùng đề phòng.

Khi Tống Kỳ Diễn nghe được lời nói của Doãn Lịch, đáy mắt sâu thẳm thoáng hiện lên sững sờ, nhưng ngay sau đó lại giấu đi mất.

Hắn tĩnh lặng tiến lên đón nhận ánh mắt của Doãn Lịch, khóe miệng chứa đựng độ cong như cười như không, so với Doãn Lịch cũng nhã nhặn:

"Doãn Tam thiếu cảm thấy nơi này ngoại trừ cô ấy còn có người phụ nữ nào sẽ làm cho tôi cam tâm tình nguyện bỏ ra một ngàn vạn?"

Tống Kỳ Diễn nói năng có khí phách hỏi vặn lại, hỏi đến Doãn Lịch không ngừng, còn có cả bất kỳ một số khách tham dự ở đây.

Sắc mặt Kiều Niệm Chiêu càng tái nhợt như muốn rơi lệ, vành mắt ửng đỏ, cuối cùng chịu đựng không nổi khó xử như vậy, xách theo làn váy dài, xoay người chạy thoát đi khỏi tầm mắt của mọi người.

Trong khi bóng dáng Kiều Niệm Chiêu bay sượt qua Tô Hành Phong, Tô Hành Phong mới giật mình hoàn hồn, mắt nhìn thấy Doãn Lịch ngăn trở bóng người kia mới vội vàng đuổi theo Kiều Niệm Chiêu.

Mà Doãn Lịch trong phút chốc tinh thần còn sững sờ, Tống Kỳ Diễn đã lướt qua thân thể của anh, trực tiếp đi đến trước mặt Cận Tử Kỳ, dứt khoát không chút do dự đưa tay của mình ra, chờ đợi đáp án của Cận Tử Kỳ dành cho mình.

Cận Tử Kỳ ở trước mặt Tống Kỳ Diễn cao to, cũng chỉ có thể ngước lên, cô nhìn thấy ánh mắt hắn dừng trên người mình từ trong trẻo lạnh lùng đối với Doãn Lịch biến thành dịu dàng ấm áp, dường như không giống là đang lấy lòng dối trá làm ra vẻ.

Cận Tử Kỳ nhìn chằm chằm ánh mắt Tống Kỳ Diễn: "Chúng ta trước kia có quen biết hay không?"  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro