Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

QUYỂN 2 CHƯƠNG 1-4

Chương 1: Người Thừa Kế Nhà Họ Tống

  Bốn năm sau, thành phố S, Thịnh Thế Hào Đình.

Vốn là nơi tiêu phí xa hoa đắt đỏ nhất thành phố, Thịnh Thế Hào Đình giống như một Quảng Trường Thời Đại to lớn, đá cẩm thạch màu nâu đỏ bóng loáng phủ kín hội trường, giống như một tòa lâu đài cổ tích đầy mộng ảo.

Đèn chùm lưu tô* màu bạc dài hơn mười mét treo từ trên tầng thượng tầng tầng lớp lớp hình vòng cung buông rũ xuống dưới, tựa như ngôi bảo tháp lơ lửng giữa không trung.

(Đèn lưu tô: dạng đèn chùm thả dài rũ xuống, thường dài khoảng hai mét, ở sảnh lớn có loại dài gần mười mét)

Vây quanh nó được điểm xuyết vô số bóng đèn trắng nho nhỏ, hiện lên hình dạng những đóa hoa thanh khiết vây quanh đèn chùm lưu tô, ngàn sao quanh trăng, ánh sáng rực rỡ xa hoa lộng lẫy bao phủ toàn bộ xuống đại sảnh.

Xung quanh tấm trần nhà cao chọc trời trắng tinh được chạm trổ những đường hoa văn uyển chuyển hàm xúc chuyên sử dụng riêng cho cung đình Châu Âu thời Trung cổ, ở vị trí trung tâm vẽ đầy hình những thiên thần nhỏ.

Bụ bẫm, cái mông trần mang theo đôi cánh trắng nõn, tạo ra đủ các loại dáng vẻ, dù có nhiều tư thế điệu bộ nhưng biểu tình trên mặt lại trang nghiêm không thể không tôn trọng.

Tất cả đều cùng bay đến một phương hướng chung, là đến chính giữa chùm đèn lưu tô.

Nếu như không sợ ánh sáng làm chói mắt, nhìn chăm chú đến chỗ vị trí trung tâm là có thể mơ hồ nhìn thấy được bóng dáng của thiên đường, còn có Đức Mẹ Ma-ri-a cùng Thánh tử trong lòng, đang lẳng lặng canh giữ ở nơi ấy.

Đây là do người cầm quyền Tống thị Tống Chi Nhậm bỏ ra một khoản phí kếch xù để mời họa sĩ có tiếng từ Italy đích thân đến tự tay vẽ lên.

Dù chỉ là một đôi cánh của thiên thần nhỏ cũng sẽ hơn một trăm ngàn đô la.

Rất nhiều người sẵn lòng ngồi dưới chùm đèn lưu tô để mà tính toán giá trị của tác phẩm này, cũng sẽ có người cảm thấy vô nghĩa không rảnh mà ngồi ở chỗ này dùng cơm rồi nghiên cứu dò xét xem Thịnh Thế Hào Đình rốt cuộc bỏ vốn đầu tư là bao nhiêu.

Nhưng xét cho cùng mọi người cảm thấy hứng thú vẫn là tài lực phía sau Thịnh Thế Hào Đình đại biểu cho Tống thị.

Chẳng qua, cho đến tận bây giờ, chưa từng có người nào có được lời giải cho câu đố này.

Mà giờ phút này, tấm trần nhà kia lại lạc vào một đôi con ngươi sâu thẳm đen láy sắc bén, đưa mắt nhìn thật lâu, mặt không biến sắc giữa biểu tình lạnh lùng sắc sảo, không phải là ánh mắt thưởng thức, nhưng cũng khó mà nắm bắt được đó là ánh mắt gì.

Không có bất kỳ người nào chú ý tới, phía sau bức rèm vải voan từ lầu hai thả rơi xuống đất có một người đàn ông vẫn luôn đứng đó.

Hắn mặc bộ âu phục Italy màu đen cắt may bằng thủ công, dáng người cao to ngất ngưỡng, hai tay lười biếng cắm trong túi quần.

Ánh đèn hắt lên bức rèm vải khúc xạ bóng râm trên mặt hắn, che khuất ngũ quan của hắn, nhưng không che dấu được khí thế mạnh mẽ tản mát ra quanh thân hắn, tựa như một quốc vương từ trên cao quan sát đế quốc của mình.

Xung quanh rèm vải đột nhiên bị kéo ra, để lộ ra hành tung của hắn, cũng làm cho khuôn mặt của hắn bị ánh đèn rọi sáng lên.

Ngũ quan trên gương mặt hắn đường nét như khối lập thể đúc tạc khắc sâu, trên khuôn mặt góc cạnh rõ ràng có một sự biến đổi ngầm bởi tạo hình mang lẫn nét người phương Tây, khung chân mày hơi cao và hốc mắt hơi hơi hãm sâu lộ rõ hắn mang gien con lai.

Dưới sống mũi cao thẳng, xung quanh làn môi mỏng mơ hồ để lại ít râu ria, để cho hắn nhìn qua mặc dù có chút chán chường lười biếng, nhưng lại càng tôn lên sự chín chắn thành thục ổn trọng của hắn, giống như một ly rượu đỏ trữ lâu qua năm tháng, càng ủ cất càng thơm ngon.

Áo khoác âu phục cùng áo gi-lê bên trong đều bị mở rộng thật lớn, phía trên cổ áo sơ mi màu trắng hai nút áo cũng tùy ý mở ra, giống như một pho tượng điêu khắc cao quý lẫm liệt hào hùng đứng vững vàng ở trước ban công phục cổ.

Sau khi hắn bị phát hiện, không lộ ra chút nào lúng túng, dưới mái tóc đen ngắn hơi hỗn độn, khẽ nhíu mày, nhàn nhạt liếc ngang chằm chằm qua phía rèm vải.

Một thanh niên khôi ngô tuấn tú toàn thân mặc tây trang màu trắng sửa mình đứng đối diện với hắn, một bàn tay giơ lên cao, vẫn đang kéo rèm vải, một bàn tay khác nâng một ly champagne, nhìn sang người đàn ông xa cách trống rỗng nâng nâng lên, tươi cười ngâm ngâm:

"Nếu đã quyết định trở về, cũng không cần suy nghĩ nhiều, nơi này sớm muộn đều là của Tống Kỳ Diễn cậu."

Nhười đàn ông bị khiêu khích hẳn là Tống Kỳ Diễn chân lông mày nhíu lại, thu hồi tầm mắt của mình, tiếp tục ngắm nhìn chùm đèn lưu tô chói mắt, chỉ là môi mỏng càng mím chặt, mạch suy tư thu lại giữa lông mày càng phát ra dày đặc.

"Từ nửa năm trước lúc cậu lựa chọn sửa lại họ 'Tống', tôi đã đoán được cậu sẽ quay trở về, dù sao cậu mới là con trai lớn là cháu đích tôn danh chính ngôn thuận của Tống gia, chỉ cần đứng ra đảm nhiệm hay không đảm nhiệm chức vụ cũng sẽ được tất cả giới nhân vật nổi tiếng thừa nhận là người thừa kế thứ nhất."

Tống Kỳ Diễn liếc mắt nhìn Lương Nhất Thần với một bộ dạng là chuyện đương nhiên phải làm, khoé miệng hơi cong, châm một điếu thuốc, kẹp ở giữa ngón tay thon dài, lặng lẽ hút, ngẩng đầu không biết nhìn ra phương xa nào, chậm rãi phun ra một vòng khói.

Vòng khói lờ mờ hóa thành một cụm sương trắng rồi tan vào trong không khí.

"Cậu ngược lại so với bản thân tôi còn muốn hiểu rõ suy nghĩ trong lòng tôi hơn."

Lương Nhất Thần cười mà không nói, bưng ly champagne lên nhấp một ngụm, cùng Tống Kỳ Diễn đứng trước lan can, cúi đầu nhìn trong đại sảnh lui tới tới lui, những người trong tầng lớp xã hội thượng lưu với quần áo son phấn trang sức mỹ lệ.

Có lẽ đây chính là người hư vinh tâm tác quái.

Đối với những nhân vật nổi tiếng quyền quý mà nói, ở trong Thịnh Thế Hào Đình tổ chức yến hội hoặc là cùng đi ăn tối mới xem là đời sống xã hội thượng lưu chân chính, cho nên, dù cho Thịnh Thế Hào Đình giá cả đắt đỏ, vẫn như trước mỗi ngày khách khứa ngồi đầy.

Tới nơi này dùng cơm nhất định phải sớm hẹn trước vài ngày, nếu đến lúc nảy sinh ý muốn căn bản không dành ra được một cái bàn trống.

Vậy mà, khắp nơi người ta lại vui mừng khi được đi trước kẻ khác, tiêu tiền như nước nhưng lại vui vẻ như được ăn mật ngọt.

"Kỳ Diễn, lúc nào thì kết hôn, cậu năm nay ba mươi bốn rồi chứ?"

Ánh mắt Tống Kỳ Diễn hơi sâu, nhíu mày không trả lời câu hỏi, gạt giũ tàn thuốc đang cháy tới đầu ngón tay, hút một hơi cuối cùng rồi phun khói thuốc ra, sau đó tiện tay ném vào một bên thùng rác, cúi xuống nhoài người ra phía trước dựa vào lan can.

Lương Nhất Thần không nghe trả lời, quay đầu đi nhìn thấy vẻ mặt không thể hiểu của Tống Kỳ Diễn, sờ cằm mình suy tư vài giây, đột nhiên nghiêng người tới gần, ở bên tai Tống Kỳ Diễn hài hước bát quái nói:

"Tôi trong lúc vô tình nghe trợ thủ của cậu nói bốn năm trước cậu trở về nước làm việc gặp được một phụ nữ, lúc ấy hình như còn rất để tâm, sau đó thế nào không có đoạn kết nha?"

"Lương Nhất Thần, tôi làm sao mà trước giờ không biết cậu dưới bề ngoài áo quần bảnh bao, bộ dạng thế nhưng lại xứng là một bà bác quanh co khéo có lòng nhiệt tình?"

Tống Kỳ Diễn lúc nói những lời này, ngoài cười nhưng trong không cười, hai tròng mắt hiện lên một tia ánh sáng lạnh thấu xương.

Lương Nhất Thần lập tức làm ra một tư thế đầu hàng, chỉ sợ thật sự chọc giận con sư tử đực tàn bạo này cái đầu nóng nảy bất cứ lúc nào cũng có thể thức tỉnh, chỉ có điều rất nhanh lại tràn trề hăng hái mà sáp tới:

"Đúng rồi, lúc nảy ở bên trong, thiên kim Cao gia vây quanh dùng mọi cách lấy lòng cậu, thế nhưng cậu cũng không cho con nhà người ta một cơ hội, còn lén lút chuồn ra ngoài, sợ cô ta ăn cậu phải không?"

"Thứ phụ nữ như vậy, khi các cô ấy đã bắt đầu chủ động, cậu cũng nên gặp dịp thì chơi tùy tiện vui đùa một chút, cả ngày khiến cho mình giống như đạo sĩ cấm dục, cậu không mệt mỏi tôi nhìn thấy cũng mệt."

Lương Nhất Thần nói xong môi khô lưỡi nóng, nhấp một hớp champagne cho thông cổ, dự định tiếp tục truyền bá tư tưởng gì đó cho Tống Kỳ Diễn, lại thấy Tống Kỳ Diễn thân thể đứng thẳng, xoay người muốn đi, vừa mới muốn mở miệng giữ chặt hắn lại bị một giọng nói khác giành trước.

"Hạt cao lương (chú)* Cao Triều, chú còn không có nói cho con biết, Cao Triều cao là cái gì cao, Cao Triều triều là cái gì triều nha!"

(*) Nguyên văn là "thục thử": có nghĩa là hạt cao lương, vì cậu nhóc mới hơn ba tuổi nên giọng nói ngọng nghịu, ý chú nhóc gọi "thúc thúc" (nghĩa là "chú") nhưng người khác nghe ra là "thục thử" (hai âm đọc hơi hơi giống nhau).

Giọng trẻ con non nớt ngây thơ quanh quẩn khắp bầu trời ở Thịnh Thế Hào Đình, cũng thu hút không ít khách khứa dừng lại, ở lầu hai Tống Kỳ Diễn và Lương Nhất Thần liếc nhìn nhau, ở trong mắt cả hai thấy được sự hứng thú, không hẹn mà cùng cúi đầu nhìn xuống phía lầu một.

 Chương 2: Mỗ Mỗ Nhà Họ Cận

  Bên trong đại sảnh tráng lệ nguy nga của Hào Đình, một người đàn ông trẻ tuổi ăn mặc đúng mực bước nhanh đi vào trong, sau khi nghe thấy giọng trẻ con nói ra từng chữ rõ ràng sắc mặt đặc biệt càng khó chịu vài phần, chỉ sợ tránh không kịp nên tăng nhanh bước chân .

Mà sau lưng anh ta, lảo đảo đuổi sát theo là một thằng bé trai dáng dấp khoảng chừng hai ba tuổi.

Bởi vì mới vừa rồi một tiếng "hạt cao lương Cao Triều" ngây thơ kia, hai người từ khi bước vào cửa đã trở thành tiêu điểm trong mắt nhiều người.

Bị gọi là "hạt cao lương Cao Triều" người đàn ông trẻ tuổi tự nhiên cũng phát hiện đủ thứ các loại ánh nhìn đánh giá, nhưng chỉ có thể làm như không nhìn thấy, trong lòng thì lặng lẽ mắng: đây là chỗ nào mà thằng nhóc xấu xa này tới, từ khi anh ta xuống xe đã một đường đuổi theo anh không tha, thế nhưng lại còn biết tên anh ta!

Mi nói mi biết thì biết đi, có cần thiết lớn tiếng như vậy gọi ra không?

Huống hồ vẫn là đang ở Thịnh Thế Hào Đình này khắp nơi đều có thể thấy được những người nổi tiếng!

Nói mi không phải cố ý muốn cho ta xấu hổ cũng không ai tin!

Cao Triều càng nghĩ càng nhức đầu, tên nhóc này giống như khối thuốc dán da chó (một loại thuốc dán ở Trung Quốc), bất kể anh ta xé thế nào cũng không xé hết, hình như nhất định phải dính sát anh ta, anh ta đi đến chỗ nào là theo ngay đến chỗ đó.

Anh ta không quên ghi nhớ mục đích mình tối nay tới Thịnh Thế Hào Đình — cùng đại tiểu thư nhà họ Cận tương thân.

Trước khi anh ta rời nhà đến nơi này, cha của anh đã trăm đinh ninh vạn dặn dò, cần phải để cho Đại tiểu thư Cận gia đối với anh có thêm ưu ái, mặc dù không khiến cho vừa thấy đã yêu, cũng phải thu xếp sao cho được việc lâu ngày sinh tình.

Một khi anh ta và thiên kim nhà họ Cận tương thân thành công, Cao gia bọn họ có thể dùng danh nghĩa Cận thị cho không ít hạng mục.

"Hạt cao lương (chú) Cao Triều, chú cười thật là nham hiểm nha! Giống như Kỳ Kỳ kể con chuột nhỏ trộm đồ." :sweat:

Bên trong đại sảnh lần nữa vỡ toác ra một câu nói trẻ con, tốt lắm tựa như phát hiện ra đại lục mới giọng điệu vui mừng vang dội lâu thật lâu không đi.

Bản tại huyễn tưởng chính mình chinh phục cận thị thiên kim hậu, nhân cấp gia tộc mang đến vô số kinh tế hiệu quả và lợi ích mà bị bị trưởng bối khen ngợi cao triều, này câu nói ý tứ hậu mặt thượng nhất trận đặc sắc rực rỡ.

Thượng lưu xã hội nhân nói chuyện vẫn đều rất văn minh, nào sợ lại không thích nhất kiện đông tây hoặc là nhất người, bọn hắn cũng sẽ không dùng cay nghiệt bén nhọn ngôn từ tới công kích.

Vốn dĩ ảo tưởng mình sau khi chinh phục được thiên kim Cận thị, bởi vì mang lại vô số hiệu ích kinh tế cho dòng họ mà Cao Triều chuẩn bị được trưởng bối khen ngợi, bất ngờ không kịp đề phòng bị thức tỉnh, đợi sau khi hiểu được ý tứ của những lời này trên mặt đã một trận rối rắm loạn xạ.

Người của xã hội thượng lưu nói chuyện vẫn luôn rất văn minh, dù là không thích một món đồ hoặc là một người nào, bọn họ cũng sẽ không dùng lời nói cay nghiệt bén nhọn để chỉ trích.

Thời gian càng trôi qua, tầng lớp của người nổi tiếng chân chính càng muốn tìm những câu chữ dịu dàng khéo léo khác biểu đạt ý của mình.

Cho nên, khi một người ở trước mặt mọi người bị nói thành con chuột trong cống ngầm, đủ để thấy người đó khiến cho người ta có bao nhiêu chán ghét, làm người ta không muốn cùng làm bạn.

Bị hãm hại như vậy đối với quý công tử nổi tiếng như Cao Triều mà nói, so sánh xa xa với việc anh ta đấm đá còn nghiêm trọng hơn.

Dừng chân nhìn xung quanh các khách khứa bên này đang cúi đầu kiềm chế phát ra tiếng cười khẽ, thậm chí ngay cả người phục vụ đứng ở một bên đón khách cũng hé miệng với bộ dạng không nhịn được cười, đây không thể nghi ngờ trên mặt Cao Triều đang kìm nén kích động như bị vài cái tát tay.

Trước lan can lầu hai, không giống như Lương Nhất Thần cười khoa trương, Tống Kỳ Diễn chỉ nhíu nhíu khóe miệng, ánh mắt sâu thăm thẳm trực tiếp lướt qua người Cao Triều đang tiến thoái lưỡng nan lúng túng đứng ở nơi đó, rồi dừng lại ở vật tròn tròn vàng nhạt bên chân Cao Triều.

Nếu như không nhìn kỹ, ở nơi to lớn như chỗ này, căn bản không có người nào chú ý một cái vật hình tròn màu vàng nhạt kia. Tống Kỳ Diễn giương nhẹ càm, híp mắt, đường cung trên môi mỏng hơi cong lên.

Hắn e rằng toàn bộ Thịnh Thế Hào Đình người phát hiện đầu tiên con gà con bên chân Cao Triều chỉ có mình.

Chẳng qua Thịnh Thế Hào Đình lúc nào mà cho phép gia cầm đi vào?

Đầu chân mày đen rậm của Tống Kỳ Diễn nhíu lại không dấu vết, đúng lúc Cao Triều buồn bực xoay người, một bóng dáng nho nhỏ vốn bị che ở phía sau Cao Triều không hề báo trước cũng rơi vào trong tầm mắt của Tống Kỳ Diễn.

Dưới mái tóc dưa hấu đáng yêu, hé ra một gương mặt trái táo trắng mị non nớt, trên người cậu nhóc mặc một bộ quần áo phong cách Anh áo sơ mi tay dài màu trắng, phối hợp với quần soóc có quai đeo, trên chân mang một đôi giày da đầu tròn màu nâu.

Bất quá rất làm cho người khác chú ý đến là trên cái sóng mũi dọc dừa nho nhỏ kia có một cái kính râm hình tròn nhỏ kiểu ông chủ quán trọ.

Thỉnh thoảng khi cậu nhóc giương mắt liếc trộm phía Cao Triều đang tức giận, con ngươi mắt đen như hạt bồ đào đảo qua đảo lại, giống như đang toan tính tiến hành ý đồ xấu xa nào đó, hình ảnh rõ ràng sống động đúng dáng vẻ của một tiểu Hán gian trong kháng chiến. :D3 (ui mình đỗ mất vì nhóc này rùi)  

Q.2 - Chương 3: Chúng Ta Quen Biết Sao?

  Cùng so sánh với bốn năm trước, Cận Tử Kỳ trỗ mã càng xinh đẹp ra, khi dáng người yểu điệu của cô đứng ở nơi đó, hơi yếu ớt, khoé môi mờ ảo tựa như không mỉm cười, cũng đủ để làm đàn ông kìm lòng không đậu mà truy đuổi theo bóng hình cô.

Tống Kỳ Diễn nhìn bóng lưng nhỏ nhắn mềm mại kia, tâm tình hết sức phức tạp, giữa lông mày càng đọng lại nhiều tối tăm.

Hơn nữa khi hắn nhìn thấy Cận Tử Kỳ tao nhã cúi thấp người, dùng bàn tay mềm mại mang bao tay ren nâng đứa bé kia dậy, mặt tràn đầy ôn nhu thương tiếc vuốt ve gò má đứa bé, một cỗ hoả khí buồn bực tại lồng ngực lan tràn ra.

Hắn thế nào lại quên mất, quên mất vị công chúa Cận thị kiêu ngạo này, hòn ngọc quý trên tay Cận gia, ngay từ lúc bốn năm trước đã là người phụ nữ có chồng, thậm chí sinh con cùng người đàn ông khác ...

Ánh mắt Tống Kỳ Diễn không nghiêng không lệch dừng ở trên người đứa bé đang trốn vào trong ngực Cận Tử Kỳ.

Nụ cười lạnh tự giễu bên môi hơi cong lên: buồn cười là, hắn lại định ra mặt vì đứa bé kia.

Tống Kỳ Diễn, mày nên biết rõ bản thân mình ỷ mạnh gặp cô ấy chỉ biết giễu cợt, thế nào còn dám đứng trước mặt cô ấy?

Thời điểm cô đi ngang qua hắn, bước chân đi nhanh không hề chậm lại, thậm chí ngay cả khóe mắt cũng không thổi qua một tia nhìn, cô cứ như vậy mà nhẹ nhàng lướt qua hắn, chạy về chỗ có tiếng hô của đứa bé này.

Về phần hắn đã từng dùng cái tuổi ba mươi của người đàn ông trưởng thành mà đâm đầu vào bẫy rập đã dệt khi cô hai mươi bốn tuổi......

Cô đã hoàn toàn quên lãng, tựa như cục tẩy dễ dàng xoá đi chỗ bẩn trên tờ giấy trắng.

Tình cảnh bốn năm trong đầu óc hắn kí ức hãy còn mới mẻ, hơn nữa đọa đày thần kinh hắn trong thời gian dài.

Năm đó, tay chân vụng về hắn đẩy cửa phòng bệnh viện ra, thấy cô ngồi trên ghế sô pha cạnh cửa sổ, hai tay ôm đầu gối, nghiêng mặt ghé ở trên đầu gối, nhắm mắt, đắm chìm trong ánh mặt trời, sạch sẽ giống như một đứa trẻ sơ sinh.

Hắn cũng không quên mất khi cô ngẩng mặt lên nhìn mình với ánh mắt xa lạ đề phòng, còn lời nói thì lạnh nhạt:

"Chúng ta quen biết sao? Nếu như không quen biết, xin mời anh rời đi cho, tôi muốn nghỉ ngơi."

Hắn nghe thấy lời nói xa cách cự tuyệt như vậy, lại thật sự xoay người đi ra ngoài, cũng không nói gì.

Chẳng qua hắn âm thầm khinh bỉ bản thân mình nhát gan sa sút, hắn vì cái gì mà đi để ý ánh mắt của một tiểu nha đầu?

Vậy mà hắn không cách nào không thừa nhận đáy lòng chưa bao giờ có hỗn loạn và mất mát.

Không giống với ánh mắt trong suốt ngượng ngùng vào đêm hôm đó, trong ánh mắt của hắn nét mặt cô có vẻ trống rỗng không bình tĩnh, cô nhìn đến hắn như là chán ghét hắn thô lỗ và thấp hèn.

Đúng vậy, thấp hèn, khi mặt hắn đầy râu ria đứng trước mặt cô, nhưng mà cô một mực quên sạch.

Hắn không thể chịu đựng được sự châm chọc như thế, khi đó hắn phát hiện mình bất quá là bị công chúa trong toà thành đùa bỡn mà thôi.

Cho nên, hắn không hỏi một chữ, cũng không quay đầu lại lựa chọn rời đi.

Một năm sau lần thứ hai hắn gặp Cận Tử Kỳ, cô vẫn trầm tĩnh thanh nhã như vậy, đứng ở đầu bên kia, trong ngực cô ôm một đứa bé, đứng bên cạnh là một chàng trai cao lớn khôi ngô tuấn tú, che dù săn sóc cho cô.

Họ đi qua bên cạnh người hắn, tầm mắt của hắn không cách nào từ trên mặt cô mà di chuyển, nhưng cô trước sau vẫn cùng người đàn ông bên cạnh khẽ nói cười, chưa từng chú ý tới lướt qua vai hắn.

Mà bây giờ, họ tái diễn lại cảnh ba năm trước đây, hắn vẫn như cũ không quên cô, mà cô, vẫn như cũ lướt qua bên người hắn, cũng như năm đó không thèm chú ý đến.

Điều này làm cho hắn hận không thể xông tới túm cô đến một góc, thuận tiện hỏi người phụ nữ không có lương tâm này một chút : có phải đã thật sự quên mất hắn người đàn ông đã đoạt trinh tiết của cô hay không?

Nhưng lý trí đã cố gắng ngăn cản hắn làm như vậy, hắn chỉ biết đem sự tình đập vỡ đi, chỉ biết vỗ đầu che mặt phát ra một trận cáu kỉnh.

Hơn nữa khi hắn phát hiện ánh mắt của người đàn ông gọi là Cao Triều nhìn Cận Tử Kỳ, buồn bực bộc phát lên.

Hễ là khách khứa đi qua cửa cầu thang, cũng sẽ thấy bên cạnh cột nhà ở đại sảnh một chàng trai anh tuấn toàn thân mặc âu phục cắt may khéo léo, hắn mím chặt môi, đường cong quai hàm quá đỗi căng chặt.

Một tay của hắn cắm ở trong túi quần, một tay khác xuôi ở bên người, giờ phút này lại nắm thành quyền thật chặt, hắn tập trung nhìn đến một hướng khác, ánh mắt lạnh nhạt, xen lẫn chút ẩn nhẫn tức giận .

--------------------

"Kỳ Kỳ, đầu của Mỗ Mỗ thật choáng nha......"

Đứa bé vốn ngã trên mặt đất nằm sấp vẫn không nhúc nhích, nghe thấy Cận Tử Kỳ kêu to vội vã, lập tức nhào vào trong ngực Cận Tử Kỳ, thân thể giống như con sâu lông bụ bẫm vặn vẹo rầm rì:

"Ô ô, Kỳ Kỳ, Mỗ Mỗ rất sợ hãi, Mỗ Mỗ cho rằng sẽ không còn được gặp lại Kỳ Kỳ!"

Cận Tử Kỳ kiểm tra thân thể đứa bé trong ngực từ trên xuống dưới cẩn thận, sau khi xác định ngoại trừ cái trán có cái bọc nhỏ những chỗ khác không có gì đáng ngại, mới buông lỏng thân thể căng thẳng, vậy mà trên mặt cũng âm trầm xuống, nhìn vẻ mặt bi thương của đứa bé giáo huấn:

"Cận Mỗ Mỗ, là ai dạy con có thể lén lút từ vườn trẻ chạy ra? Chẳng lẽ con không biết con làm như vậy Kỳ Kỳ sẽ lo lắng nhiều lắm không? Nếu như Kỳ Kỳ không đến tìm con, có phải con định không về nhà phải không?"

"Kỳ Kỳ..."

Cận Tử Kỳ nhìn Cận Mỗ Mỗ vô tội mà tủi thân ngậm miệng, một bộ dạng sắp khóc lên, cuối cùng lòng không cứng rắn được, bất đắc dĩ khẽ thở dài, vừa phủi bụi bặm trên người nó vừa kéo nó đứng lên.

"Cận... Cận tiểu thư..."

Cận Tử Kỳ nghe thấy tiếng gọi quay đầu lại, thấy vẻ mặt Cao Triều lúng túng ão não đứng ở nơi đó, xuất phát từ lễ phép mà gật đầu, sau đó nắm bàn tay mập mạp của Mỗ Mỗ chuẩn bị rời đi.

Còn chưa đi được hai bước, một bóng đen hiện ra trước mặt, Cao Triều đã chặn lại đường đi của họ .

"Cận tiểu thư, tôi không biết đây là đứa nhỏ của Cận gia, mới lỡ tay làm tổn thương nó, nếu như có chỗ nào mạo phạm, kính xin Cận tiểu thư thứ lỗi."

Cận Tử Kỳ nghe vậy nhìn Cao Triều chằm chằm một hồi, cho đến khi Cao Triều mất tự nhiên mà cười cười, cô mới dời mắt, cúi đầu sờ sờ cái đầu dưa hấu của Mỗ Mỗ, sau đó nâng mắt nghênh tiếp ánh mắt Cao Triều:

"Cao tiên sinh nói xong rồi sao? Nếu như nói xong rồi, làm phiền anh nhường một chút, chúng tôi không có thời gian."

Cận Tử Kỳ đối đãi lạnh lùng khiến cho vẻ mặt Cao Triều cứng đờ, nhất thời cũng không biết nên nói cái gì thích hợp.

Đợi Cao Triều kịp phản ứng, Cận Tử Kỳ đã dắt đứa bé vòng qua người hắn đi xa, nhớ tới lời dặn dò của cha, trong lòng Cao Triều quýnh lên, liền chạy đuổi theo, ngăn cản Cận Tử Kỳ một lần nữa:

"Cận tiểu thư, tôi biết cô bởi vì đứa bé này đối với tôi có chỗ hiểu lầm, nhưng tối nay là cha mẹ hai nhà Cao Cận an bài tương thân, nếu để cho trưởng bối hai bên biết cô đi như vậy, có quá mức thất lễ hay không? "

Cận Tử Kỳ nhìn vẻ mặt bất mãn của Cao Triều, khóe môi giương lên thoáng lộ ra một nụ cười:

"Nếu như bạn gái Cao tiên sinh nghe được lời nói vừa rồi của Cao tiên sinh, không biết sẽ có biểu tình gì?"

Một câu nói thờ ơ của Cận Tử Kỳ, nhưng Cao Triều nghe được phía sau lưng rỉ ra một tầng mồ hôi, vừa mới mở miệng giải thích nói rõ nguyên nhân, nhưng khi ánh mắt đối diện với nụ cười của Cận Tử Kỳ thì trở nên á khẩu không trả lời được, có loại chật vật bị nhìn thấu.

"Về buổi tương thân đêm nay, trước đó tôi cũng không biết có chuyện này, Cao tiên sinh qua tối nay tốt nhất cũng nên quên, nếu như lo lắng giao phó của trưởng bối hai nhà có chỗ không tốt, tôi sẽ tự mình tới cửa nói xin lỗi với Cao lão."

Cao Triều nhìn mình đối diện với dáng người cao gầy của Cận Tử Kỳ, lời nói việc làm của cô cũng lộ ra khí chất tao nhã, con ngươi màu nâu nhạt của cô phản chiếu ánh đèn màu bạc trong đại sảnh, quầng sáng nhàn nhạt, thật xinh đẹp mê người.

Ánh mắt Cao Triều không tự chủ được dừng trên xương quai xanh xinh đẹp của Cận Tử Kỳ, nhìn thân thể dưới váy dài duyên dáng đầy hứng thú, chợt cảm thấy một trận miệng đắng lưỡi khô, thân thể cũng dâng lên một cỗ sóng trào nóng mãnh liệt.

Hắn vốn bất quá vì ích lợi gia tộc mới cùng Cận Tử Kỳ tương thân, hôm nay tiếp xúc vị công chúa danh tiếng trong lời đồn này ở khoảng cách gần, dù ngắn ngủi mấy phút, nhưng tinh thần hình như bị cô dắt đi, thế nào cũng không dời mắt được.

Cho nên khi anh ta nghe được Cận Tử Kỳ nói muốn huỷ bỏ việc tương thân, trên mặt không khỏi hiện lên khẩn trương, rốt cuộc chẳng quan tâm lễ nghi, duỗi tay bắt lấy cổ tay trắng trẻo của Cận Tử Kỳ, giọng nói cũng dồn dập lên:

"Cận tiểu thư, nếu như cô vì ngại tôi có phụ nữ ở bên ngoài, tôi lập tức có thể xử lý tốt, tuyệt đối sẽ không diễn ra tiết mục tiểu tam đến cửa ồn ào xuất hiện trong phim truyền hình, tôi sẽ không để cho cô bị một chút xíu ủy khuất."

Cận Tử Kỳ nhìn Cao Thuỷ Triều giam cầm tay của mình, vùng vẫy vài cái không thoát ra được, sắc mặt không khỏi lạnh rét:

"Cao tiên sinh, xem ra anh nghe không hiểu ý của tôi, bất kể anh có hay không có bất kỳ người phụ nữ nào, tôi cũng sẽ không cùng anh lui tới thậm chí kết hôn, điểm này tôi hy vọng anh có thể nhận thức rõ ràng."

Cao Thuỷ Triều nghe xong Cận Tử Kỳ cự tuyệt thẳng thắn, trong ánh mắt kiên định của cô vẻ mặt anh ta khó chịu, nhất thời có chút thẹn quá thành giận, càng thêm dùng sức nắm chặt cổ tay của cô, tức tối hậm hực nói:

"Lời này sớm không nói muộn không nói, hết lần này tới lần khác nói lúc này, cô tìm cách bỡn cợt như vậy...A!"

Cận Tử Kỳ vốn nắm tay trái của Mỗ Mỗ nhưng không còn, chưa kịp cúi đầu nhìn, lại nghe thấy Cao Triều mới nói đến một nửa bỗng kêu rên lên một tiếng, âm thanh vang vọng toàn bộ đại sảnh, cực kỳ bi thảm.

Tay phải của Cao Triều vốn xuôi ở bên người bị Mỗ Mỗ cắn chặt, máu thịt lẫn lộn, giữa khe hở máu đỏ tươi chảy ra róc rách.

Cận Mỗ Mỗ tựa hồ xuất ra toàn bộ sức mạnh cắn xuống một ngụm, cho dù Cao Triều vẫy thế nào cũng không chịu buông ra.

"Tiểu súc sinh, còn không buông ra cho tao, tao đánh chết mày!"

Cao Triều đau đến trong mắt hiện lên màu máu tràn ra hung ác, mất đi lý trí bình thường, đột nhiên đẩy Cận Tử Kỳ đang bị mình nắm giữ ra, bàn tay to giơ lên thật cao, gầm lên giận dữ, lại hung hăng vung đến hướng Mỗ Mỗ đang cắn mình không thả.

Cận Tử Kỳ bất ngờ không kịp đề phòng bị một cỗ sức mạnh khổng lồ đẩy ra, mắt thấy Cao Triều thật sự giơ cao tay muốn đánh Mỗ Mỗ, không kịp ổn định thân hình của mình muốn đi qua ngăn cản, chẳng ngờ giày cao gót bị vẹo, cả người té xuống đất.

Trong lúc điện quang thạch hỏa(*), một bàn tay to lớn mạnh mẽ ấm áp vững vàng mà đỡ lấy eo cô, phía sau lưng cô dán lên một lồng ngực rộng lớn rắn chắc, phút chốc quay đầu lại, ánh mắt rực rỡ của cô cùng với tầm mắt của đôi con ngươi đen kia giao nhau trùng khít.

(*)Điện quang thạch hoả [电光石火]: Là chỉ ánh sáng của tia chớp, lửa của đá lấy lửa. Vốn là từ của Phật gia, chỉ sự vật đến rồi đi trong chớp mắt. Hiện nay được dùng để miêu tả sự vật biến mất trong nháy mắt giống như tia chớp cùng lửa của đá lấy lửa. Cũng được dùng để chỉ hành động nhanh chóng, ra tay trước hạn định.

Q.2 - Chương 4: Gặp Lại, Lướt Nhẹ Qua Nhau

  "Chú (hạt cao lương) Cao Triều, thật xin lỗi nha, Mỗ Mỗ không nên để cho mọi người đều biết chú (hạt cao lương) lớn lên giống con chuột!"

Nghe không có một chút thành ý xin lỗi trong mười phần sức lực, ngược lại thấy còn có chút hả hê thích thú khi có người gặp hoạ.

Tống Kỳ Diễn nhìn đứa bé kia nháy mắt, bộ dáng một bụng đầy ý nghĩ xấu xa, nụ cười trên khóe miệng không khỏi sâu hơn.

Ngay cả chính hắn cũng không biết vì sao lại không khỏi vui vẻ khi trong lòng vốn đang buồn bực.

"Kỳ quái, tôi thế nào mà không biết lẩn quẩn quanh đây công tử, tiểu thư nhà ai có con lớn như vậy?"

Lương Nhất Thần nhìn đứa bé dưới lầu đang vui sướng lượn vòng vòng vây quanh Cao Triều, vuốt càm, như có điều suy nghĩ.

"Tôi nói này đứa nhỏ thế nào càng nhìn càng cảm thấy quen mắt nha, giống như đã gặp qua ở nơi nào ......"

Tống Kỳ Diễn lườm mắt đảo qua Lương Nhất Thần với dạng vẻ đang tốn sức đào não để nhớ lại, đối với hắn trong miệng nhìn quen mắt cũng không có bao nhiêu hứng thú, tiếp đó lại ngắm đứa trẻ dưới lầu thêm vài lần đang líu ríu giống như chú chim sẻ con.

"Tóc đứa bé kia nhìn kỹ đúng là màu nâu, Kỳ Diễn, cậu nói xem có phải là con lai hay không hả?"

"Cậu nghĩ nhiều ."

Tống Kỳ Diễn đẩy bàn tay Lương Nhất Thần đang khoát lên đầu vai mình ra, tạt cho Lương Nhất Thần một chậu nước lạnh.

"Tôi làm sao mà nghĩ nhiều nha? Cậu nhìn xem đường nét ngũ quan của nó kìa, so với con nít cùng tuổi khắc sâu rõ hơn, cậu có gặp qua vợ chồng Trung Quốc nào có thể sinh ra đứa con tóc màu nâu như vậy, ngũ quan đứa nhỏ góc cạnh rõ ràng chưa?"

Vốn ban đầu có nhiều hứng thú, nhưng vì Lương Nhất Thần càng hăng hái càng bát quái nên tâm tình hoàn toàn tan thành mây khói.

Tống Kỳ Diễn không đếm xỉa đến Lương Nhất Thần không ngừng theo sát hỏi vặn lại, thu hồi lại bàn tay đang đặt trên lan can, xoay người muốn đi.

"Mày có tránh ra cho tao hay không? Đứa trẻ nhà ai mà không có giáo dục như vậy, mau cút ngay cho tao!"

Mới vừa đi hai bước, bỗng nhiên lại nghe được tiếng gầm nhẹ đè nén phẫn nộ vang lên.

Tống Kỳ Diễn dừng chân, quay người lại, ánh mắt trầm tĩnh rũ xuống cách lan can cúi đầu nhìn xuống phía dưới.

Đại sảnh sáng ngời rộng lớn, vẻ mặt Cao Triều không kiên nhẫn, tiện tay đẩy đứa nhỏ trước mặt đang cản đường qua bên cạnh.

Ở chung quanh một tiếng kinh hô rất nhỏ, đứa bé bất ngờ không kịp đề phòng mà lảo đảo một cái, ngã xuống đất.

Trong đại sảnh không gian trống trải phát ra âm thanh trống không, vang vọng lượn lờ.

Tiếng "chít chít chít chít" rất nhỏ phát ra bên chân Cao Triều, Cao Triều hướng theo tiếng kêu nhìn qua, lại phát hiện sát bên giày da được lau chùi sáng bóng dư ra một con gà con, giờ phút này tại gót giầy của anh ta rơi xuống một đống phân gà.

Một cơn buồn nôn ớn lạnh từ trong dạ dày từ từ dâng lên, quét mắt khắp chung quanh khách khứa đang xem cuộc vui, Cao Triều mất hết mặt mũi.

Đã không dễ dàng gì tâm tình được thả lỏng bình tĩnh lắng xuống nhất thời lần nữa nóng nảy lên, căm giận trừng mắt nhìn đứa bé nằm trên mặt đất, chợt nhấc chân lên hung hăng đạp lên con gà con kia, trong miệng âm độc mắng một tiếng:

"Tiểu súc sinh, nói mày không có mắt!"

Tống Kỳ Diễn tại lầu hai thấy thế mặt mày hơi trầm xuống, ánh đèn trong hành lang rơi xuống gò má hắn phác hoạ bóng dáng thật mãnh liệt, đột nhiên xoay người muốn đi đến hướng cửa cầu thang, lồng ngực lại bị một bàn tay mạnh mẽ đè lại:

"Loại chuyện vớ vẩn này cậu cũng quan tâm?"

Lương Nhất Thần thu lại nụ cười bất cần đời mới vừa rồi, không đồng ý chặn lại lối đi của Tống Kỳ Diễn.

"Mặc dù biết rằng dựa vào năng lực của cậu có thể không có gì băn khoăn lo lắng, nhưng cậu đã quyết định trở về Tống gia, tốt nhất tạm thời không nên đắc tội với bất kỳ một nhân vật nổi tiếng nào trong thành phố này ..."

Tống Kỳ Diễn thấy Lương Nhất Thần ngăn cản, giật giật khóe miệng, cười mà như không cười.

Câu trả lời của hắn chỉ có một chữ: "Ồ"

Hiển nhiên không nghĩ đến Tống Kỳ Diễn sẽ nghe khuyên như vậy, Lương Nhất Thần sửng sốt, trong lúc nhất thời có chút phản ứng không kịp.

Ngay tại khoảnh khắc Lương Nhất Thần còn sững sờ, Tống Kỳ Diễn bỗng dưng đẩy anh ta ra, sau đó lập tức đi đến hướng cửa cầu thang.

Trong nháy mắt cùng Lương Nhất Thần lướt qua nhau, nụ cười bên môi Tống Kỳ Diễn hoàn toàn biến mất, không dấu vết.

Từ lầu hai đi đến lầu một, dọc theo đường đi không gì trở ngại .

Mọi người đối diện trước mặt đều không hẹn mà cùng rối rít nhường đường, chỉ sợ đụng lên trên họng súng của người đàn ông có sắc mặt nhìn như bình tĩnh kia nhưng kì thực toàn thân đều tản ra hơi thở lạnh lùng "Chọc ta ngươi sẽ chết chắc" .

Thật ra ngay cả bản thân Tống Kỳ Diễn cũng thấy không hiểu lòng dạ mình vào giờ phút này, hắn không hiểu mình tại sao lại đột nhiên nổi giận, nổi giận đến mức muốn xách cái người đàn ông họ Cao tên Triều kia đến góc khuất tay đấm chân đá để dạy dỗ một trận!

Cuộc sống đã qua ba mươi bốn năm, hắn thế nào không phát hiện mình lại là người tốt gặp chuyện bất bình rút dao tương trợ?

Tống Kỳ Diễn tự giễu mà môi mỏng vung lên, vì mình khác thường mà kinh ngạc, vẫn như cũ bước chân không dừng lại.

Bỗng nhiên, một trận hương trà xanh thơm mát phất nhẹ qua chóp mũi hắn.

Ngay sau đó, cùng bóng dáng nhỏ nhắn màu vàng nhạt nhanh chóng xẹt qua thân thể hắn, hướng về phía trước mà lao đi.

Giống như là một loại ma chú đột nhiên phủ lên trên người hắn, hai chân Tống Kỳ Diễn từ từ dừng lại.

Cho đến khi bước chân không di chuyển được nữa, khi bóng dáng màu vàng nhỏ nhắn mềm mại duyên dáng kia bắt đầu chạy trốn khỏi tầm mắt hắn.

Trong không khí còn lưu lại mùi thơm mát nhàn nhạt, hoà lẫn với hương vị đặc biệt của người phụ nữ kia.

Tống Kỳ Diễn đứng tại chỗ, ngửi thấy được mùi thơm từng xuất hiện qua trong cuộc đời của hắn vẻn vẹn một đêm, vậy mà tim và thân thể hắn lại cùng chộn rộn ham muốn xúc động lên, hai tay xuôi bên người chẳng biết lúc nào đã nắm thành quyền.

Hầu kết của hắn không thể khống chế chuyển động lên xuống, bán đứng tâm tình của hắn giờ phút này.

Tim của hắn và thân thể hắn nhất thời ở nơi này cười nhạo lẫn nhau: hoá ra rốt cuộc mày chưa hề quên mất cô ấy sao?

Dù chỉ vẻn vẹn một đêm, cô đã giống như vi khuẩn tan ra hoà vào trong máu hắn, khắc sâu vào xương tủy hắn, hắn dùng thời gian bốn năm cũng chưa từng loại bỏ cô ra khỏi đầu óc hắn, ngược lại càng ngày càng rõ ràng.

Rõ ràng đến mức hắn thường thường trắng đêm khó ngủ, nhắm mắt lại chính là đôi mắt trong suốt và nụ hôn ngượng ngùng của cô trong đêm mưa đó ......

Ở trong lòng hắn không ngừng tự khinh bỉ bản thân.

Dường như bất luận đi qua bao lâu, hắn đều kháng cự không được loại cảm giác kỳ quái này, Cận Tử Kỳ còn để lại ảnh hưởng cho hắn.

Tống Kỳ Diễn nhắm mắt lại, nhưng ngay sau đó thì mở ra, giữa người đến với người đi, trước tiên là nhìn thấy Cận Tử Kỳ dừng lại đứng trước mặt Cao Triều.

Hắn cũng không muốn cố ý đi tìm kiếm hoặc là phát hiện.

Nhưng trên người Cận Tử Kỳ tựa hồ có khả năng dẫn dắt sức lực của hắn.

Để cho hắn bất cứ lúc nào cũng đều không thể quên, cho đến cuối cùng trong khoảnh khắc quan trong nhất hắn tìm được cô.

Cô mặc chiếc váy cúp ngực dài bằng vải chiffon màu vàng nhạt, váy đặc biệt rất dài, uốn lượn ở trên mặt đất tựa như một cái đầm nước mềm mại, trang điểm không hề dư thừa, cũng không có bất kỳ tì vết nào, nhìn qua cao quý vô cùng.

Trên cái cổ trắng như tuyết thơm mát của cô đeo một sợi dây chuyền khảm kim cương, xương quai xanh dưới hàng kim cương vô cùng tinh xảo, hứng lấy ánh đèn sáng ngời loé ra thuỷ quang lóng lánh rực rỡ.

Một mái tóc đen mềm mại dáng vẻ tuỳ ý vén lên ở sau gáy, vài sợi tóc mai dí dỏm rơi xuống, đều sinh thêm một phần xinh đẹp quyến rũ hơn, giống như nàng công chúa mới từ trên cung điện đi xuống. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro