Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 23: ĐỐI PHÓ

Quá giờ trưa, nắng trời dịu vơi đi của cái sự gắt gao. Áng mây bồng bềnh che khuất ánh dương làm mát cho cỏ cây hoa lá. Thiền Linh trở về liền là sự phẫn nộ của Phạm Lư bùng nổ dữ dội. Anh than trách con người đàn bà nớt thớt kia:

- Có phải việc Tố Nhi bỏ đi, là do em ép buộc cổ đúng không? Sao vậy hả Thiền Linh, sao em bây giờ lại đổi thay đến vậy? Từ những ngày qua, em diễn trò trước mặt của anh, tuy nhiên sau lưng em lại là một con người khác. Đồng diện bất đồng tâm, để rồi những lúc anh không biết, em chèn ép buộc Tố Nhi bỏ đi, tất cả đều là kế hoạch của em phải như vậy không?

Thiền Linh chau mày tỏ vẻ khó hiểu:

- Tại sao? Anh lại hỏi em như vậy chứ?

- Một bức ảnh vẹn nguyên đâu thể nào khi không bị vò nát như vậy. Chính em... đã làm nó đúng không?

Cũng đã như vậy rồi, Thiền Linh cũng chẳng muốn giấu:

- Đúng, là noọng vò nát bức ảnh đó đó, nhưng việc cô ấy bỏ đi không phải do noọng, tự cô ấy muốn đi đâu thì noọng mặc kệ. Chỉ từ khi cái người phụ nữ đó xuất hiện, làm cho cuộc sống của noọng không ngày nào được vui hết. Cô ta đi, thì quá tốt chứ sao, hoặc là giờ này, cô ta đã chết đâu đó trong cánh rừng rồi cũng phải. Người phá gia hoại phúc như cái con người đàn bà đó, thực chất chả đáng tồn tại trên cuộc đời này.

Nghe Thiền Linh trù yểm người vợ mà Phạm Lư thương yêu nhất, đã làm cho anh không thể kiềm được cơn giận dữ liền giáng xuống vào một bên má của Thiền Linh một bạt tay thấu trời. Thiền Linh có chút bỡ ngỡ liền ôm má, đưa ánh mắt thù oán nhìn Phạm Lư tay vẫn vuông góc với khuỷu tay, trong thế ra đòn vừa nãy. Trước kia tình yêu nồng hậu bao nhiêu, ngày càng về sau dần phai nhạt bấy nhiêu. Thiền Linh tay một tay vẫn còn ôm má đỏ ửng, đôi mắt vẫn toát ra khí lạnh khiến Phạm Lư đơ cứng khi ấy. Với bản thân anh lúc đó, cũng không thể ngờ mình vừa ra tay đánh vợ, đánh rất mạnh.

Thiền Linh nói:

- Cú tát của ngày hôm nay, noọng sẽ không bao giờ quên nó đâu.

Cô rời khỏi cũng là lúc đôi mắt lóe sáng ánh vàng rồi mất hẳn. Cô trở vào phòng, và xung quanh vẫn luôn là những khoảng tối đen mịt mùng, vẫn là ánh đèn dầu tỏa sáng tại một góc, không thể chiếu tỏ khắp không gian như đang dần bị màn đêm nuốt trọn nửa phần căn phòng. Thiền Linh đặt tay lên cái thai cũng đã to hơn mọi khi. Vẫn như thường lệ, cô lại trút bầu tâm sự với đứa con mà cô hằng đêm mong ngóng, mong đến lúc đứa bé sẽ chào đời, và đón nhận lấy vòng tay của cô. Thiền Linh, có vẻ cũng đã không còn ổn, khi mà những việc cô làm đang ngày càng lớn dần theo mức độ nguy hiểm. Tuy nhiên, đã từ lúc nào mà cô ấy bị Hoa Nương chấm chọn vào kẻ để khiển sai chứ? Thật vẫn còn chứa nhiều uẩn khúc.

Thế rồi, hiền Linh lại ngủ thiếp đi, trong giấc mơ cô lại nhìn thấy hình ảnh bản thân lồm cồm ngồi dậy sau cú sốc kinh hoàng khắc nãy. Toàn thân bỗng chốc lạnh cóng và run lên. Thiền Linh gắng bước những bước nhỏ vô cùng khó khăn. Lúc cô quay trở vào cổng làng cũng là lúc vòng Kim Cang từ ban đầu có màu đỏ liền chuyển sang tối màu hơn, sậm dần đi. Bước được vài bước thì cô cũng ngã ra đất liền bất tỉnh. Cô bất chợt mở mắt thoát khỏi giấc mơ kì lạ đó, liền là một âm thanh vang vọng đến đôi tai. Giọng nói đó là của một người phụ nữ, chất giọng văng vẳng lớn đến gây âm ĩ như vậy, mà trông làng ai ai cũng an yên sâu giấc. Phải chăng, chỉ có mỗi một mình Thiền Linh nghe thấy. Cô có trí tò mò, liền thả chân xuống sàn, nâng người ngồi dậy đầy nhọc nhằn vì sợ cấn thai. Thiền Linh bước ra khỏi căn nhà, đứng trên rìa mái che. Tiếng kêu gọi tên của cô vẫn vang chẳng dứt, nhưng không hiểu vì sao cô lại cảm thấy thêm phần bất an mỗi một lúc một. Gió mái thổi tạt vào cô mang khí buốt lạnh, Thiền Linh hai tay ôm lấy tấm thân và mái tóc cũng phấp phơi trong làn gió đêm.

Dù biết rõ là người thường, không ai lại có chất giọng vang khắp nơi như vậy, phải chăng là một kẻ đã chết. Tuy vậy, sự tò mò lại càng thêm sâu, lấp đầy trong lá gan cô, đôn đốc cô đi theo tìm rõ cội nguồn của tiếng vang kia.

Người phụ nữ hôm nọ cô nằm mộng thấy, có khi nào chính là cô ta, đang gọi mình hay không? Có chăng là, người phụ nữ quỷ dị đó đã xuất hiện rồi sao? Sâu thẳm trong trái tim đang run lên lẩy bẩy, thấp thoáng bóng tối từ phía xa xa trước mắt, ẩn trong màn đêm tăm tối, Thiền Linh trông thấy một bóng người phụ nữ diện trang phục bản. Gương mặt cô ta dị hợm và quái ghiếc. Miệng dài đến mang tai, phần mũi chỉ là hai lỗ tròn, phía mắt, hai tròng chỉ là một sọc thẳng đứng. Bên cạnh cô ta là một con rắn xám ngắt.

Hai thứ kia vẫn giữ tư thế im lìm không cử động, nhưng hình ảnh về họ lại đang sát dần hơn với cô. Thiền Linh xoay người dự trù tháo chạy vào trong, mà nhưng quá vội cô đã trượt ngã khỏi ra sau, rơi từ độ cao hai thước tây xuống đất.

Thiền Linh lại một lần nữa tỉnh dậy, hóa ra là mơ trong mơ, hai cơn ác mộg nối đuôi nhau đã hù dọa cho cô đến thất vía.

Sang một ngày mới, tính đến nay, Tố Nhi đã bị giữ chân tại nhà bà Xoan cũng được một tuần rồi. Những ngày qua, Tố Nhi chỉ có thể nằm yên một chỗ do tác dụng của thứ thuốc mà bà Xoan hay tự ý đổ vào miệng cô, ép buộc cô phải uống nó, để mất quyền tự chủ. Do vậy toàn thân đã tê liệt, luôn cả lưỡi, thành ra Tố Nhi không thể thốt lên bất kì lời nào, cơ hội thoát khỏi đây với cô chỉ như là một tia lửa nhỏ giữa trời giông.

Thiền Linh khẽ bước tới gần giường Tố Nhi nằm trong sự gượng ép. Ánh mắt cô dán vào gương mặt của người vợ thứ hai đang ngã xuống nhìn mình. Một đôi mắt, có thể cất lên được tiếng lòng thành khẩn ẩn tàng bên trong của Tố Nhi ngay khi ấy. Tuy vậy, với một kẻ lòng dạ chuyển tanh, đã không còn sự thương xót. Thiền Linh cất giọng, với phong thái là người chiến thắng:

- Bất khả di bất khả dịch, bất khả động bất khả khẩu, bất khả tẩu, bất khả sanh, hữu tử hữu bại. Xem như ngày hôm nay, tao sẽ khiến cho mày phải biến mất vĩnh viễn, biến mất khỏi cuộc đời này, trước kia coi bộ tao còn quá nhún nhường với mày rồi Tố Nhi à. Thế mà mày vẫn ngoan cố ở lại, vậy thì để cho tao tiễn đưa hai mẹ con mày đi chầu Diêm Vương.

Thiền Linh vừa dứt câu, liền chóng vánh lấy ra một con dao từ trong áo, ánh mắt ả ta chợt lóe sáng, lập tức không phút dư thừa hạ mũi dao bén ngót xuống ngay bụng của Tố Nhi. Đối mặt trước chính là nguy hiểm, vậy mà bản thân cô chẳng thể nào vùng dậy được để bảo vệ cho đứa con sắp đủ ngày tròn tháng của mình. Mà chỉ có thể ngẩng đôi mắt ướt lệ nhìn con dao trong tay Thiền Linh đang từng lúc một hạ sát dần. Tưởng chừng đâu là như vậy, bỗng một bàn tay già câng liền chụp lại kịp thời, ngăn cho con dao đang thấp lần. Do bị giữ tay bất ngờ, Thiền Linh xoay đầu sang phải chứng kiến lần tạo phản của bà Xoan. Nếu không nhờ có bà ta ngay khi ấy, liệu rằng Tố Nhi và đứa bé sẽ chết. Hai mẹ con cô có thể sống qua hết đêm nay hay không, khi phía trên chính là một con rắn hung tợn đang muốn ăn thịt hai mẹ lâm vào thế yếu.

Thiền Linh nói:

- Bà Xoan, bà có đang biết là mình đang làm gì không đó?

Bà Xoan thẳng thớm trả lời một cách can đảm:

- Tôi biết chứ, đương nhiên là tôi đang giúp hai mẹ con Tố Nhi rồi. Nếu như lúc này tôi thả tay ra, thì cô giết hai mẹ con này mất.

Thiền Linh trợn trừng đôi mắt:

- Nay bà dám ăn gan trời rồi à? Bà mau buông ra.

- Không, tôi sẽ không buông ra.

Và rồi, giữa hai bên có sự giằng co quyết liệt, thế nhưng với sức của một bà già thì làm sao có thể chống chỏi lại một người phụ nữ sức trẻ. Đã chẳng mấy chốc, trong lúc giành giật Thiền Linh vô tình vung tay hất ngã bà Xoan, liền khi đó đầu đập vào cạnh bàn, bà Xoan bất tỉnh và không còn sức phản kháng.

Vừa giữ lại được con dao trong tay, Thiền Linh chẳng màng tới mệnh hệ của bà Xoan liền giáng xuống một nhát đâm chí mạng vào cái thai Tố Nhi mang vác. Cơn đau thốc lên từ dưới bụng, máu tuôn ra dầm dề. Cặp mắt Tố Nhi ướt sườn sượt những giọt lệ đau về thể xác lẫn tinh thần, hòa với nỗi lo cho bào thai đang hình thành trong bụng. Giờ phút ấy, tâm trí Tố Nhi trách sao kiếp phận của cuộc đời mình vẫn bạc bẽo. Từ ngày cô mang thai, biết bao nhiêu là tai bay vạ gió giáng xuống. Những trước kia đều giữ vẹn mạng sống, nhưng chẳng thể biết lần này, cô có còn được may mắn mỉm cười phút chót hay không? Hoặc là, hôm nay hai mẹ con cô sẽ phải chết dưới con dao lạnh lùng của Thiền Linh. Nhưng mà, nếu cô chết đi, còn Gia Họa thì sao? Anh ta không thể nào chung sống với một người vợ độc ác như vậy. Đến lúc bản thân cô đã tìm thấy được ngọn nguồn của việc mất trí nhớ kéo dài trong Gia Họa. Thì cô lại phải lâm vào hoàn cảnh thê thiết như lúc này sao? Ông trời quả là đã thật sự bất công với cô, hết lần này đến lần khác, đều đặt cô vô trong cảnh, tiến lui cũng không biết đường nào để lui, đường nào để tiến.

Sau cú ngã đó, bà Xoan cũng đã không thể sống tiếp được nữa, phần cũng do bà Xoan đã lớn tuổi, xươg khớp cũng yếu mòn, đầu va đập mạnh như vậy, khó mà vượt qua nổi tai nạn đó. Âu cũng phần do bà ta, đã gián tiếp tiếp tay cho Thiền Linh làm những việc khó có thể mà bao dung được. Trong những tháng qua, bà ta luôn chính là kẻ cung cấp Đê Hồn Ngải cho Thiền Linh, dù đến giờ này, bà ấy vẫn chẳng biết được Thiền Linh muốn dùng nó cho ai, và mục đích gì khiến cô ta phải làm như vậy.

Sau khi đã ra tay giết Tố Nhi, Thiền Linh vẫn bình thản, trong đôi mắt của ả ta giờ này không có biểu lộ của sự hối hận, trái lại là sự mãn nguyện. Cô ta nhẹ buông con dao rơi ra sàn, rồi thoăn thoắt rời khỏi nơi, vừa mới xảy ra thảm án.

Tầm chiều, lúc Tố Nhi chập chờn tỉnh dậy, cô đã phát hiện bản thân đang ở một nơi lạ lẫm. Cảnh này thật quá quen thuộc với cô, cũng từng một lần như vậy. Phải chăng ở những phút cận cửa mệnh sinh tử, cô đã được một người nào đó cứu. Nhưng người đó là ai? Cô rất muốn biết danh phận của quý nhân đó.

Tố Nhi cực nhọc ngồi dậy bởi cái thai cũng đang dần vào kỳ hạ sinh, bởi vì vậy những thời gian này cô phải thật sự cẩn trọng. Coi bộ, đứa con của cô cũng mạng lớn, chịu đựng được cả nhát dao ghim khắc rồi. Thần sắc Tố Nhi lờn lợt, khi cả tuần vừa qua ăn uống chẳng mấy bổ dưỡng cho mẹ lẫn con, bởi do bà Xoan không được phép cho Tố Nhi ăn những đồ bồi bổ chất cho mẹ bầu, phần là do Thiền Linh đã dặn bà, bởi vậy, bà chỉ có thể đút cho người phụ nữ tội nghiệp kia ăn cháo lạt.

Giữ được mạng sống tới tận giờ này, đều cũng do lối sống nhân hậu, hiền từ của Tố Nhi. Phải chăng, ông trời đã phái người tới cứu cô lúc hoạn nạn. Đúng là quả chẳng sai, ở hiền thì ắt sẽ gặp lành, sẽ gặt hái quả ngọt như trái hồng xiêm vậy. Lớp vỏ bên ngoài chát xít như là những cơn sóng dập vào cuộc đời cô, biết bao nhiêu lần phải đối mặt với thử thách và biến cố vẫn luôn trải dài trên hành trình đời mình. Nếu như là phần thịt của quả hồng, nó sẽ ngọt lịm hệt với những lần Tố Nhi được ân nhân cứu nạn. Đợt trước vì cô rơi xuống vực sâu ngàn thước, họa may cô đã được Thu Thùy nhờ người ứng cứu. Còn lần này là ai, người đó đến giờ vẫn giấu danh tính của mình?

Được một lúc sau, người đó cũng đã xuất hiện, chính là Phong Lương. Nguyên nhân anh ta biết chuyện Tố Nhi đang lâm nạn, đều là bức thư phát tín hiệu cầu cứu của bà Luyện ở xa. Lúc trước nhờ đến Phạm Lư thông qua bức thư, bà mong rằng cậu ta sẽ có thể vạch trần được bộ mặt thật của Thiền Linh mà bất thành. Vì thế, bà đã chuyển đổi đối tượng sang Phong Lương, vì bà tin, cậu ấy sẽ làm được, hơn hết cậu ấy vốn tỉnh táo, và từ lâu cũng đã bắt thóp được chiêu trò này của Thiền Linh. Do vậy, Phong Lương sẽ là một lựa chọn đúng đắn nhất, hơn hết, cậu ấy nên được chọn ngay từ đầu.

Lúc Phong Lương bước vào, nhìn thấy cô gái mình cứu cũng đã tỉnh. Trước lúc cứu Tố Nhi về đây, anh đã đút cho cô uống một thìa thuốc giải được giã lấy nước từ một loại thuốc hiếm. Dù lúc đó Tố Nhi đang bất tỉnh, nhưng thứ thuốc đó vẫn sẽ phát huy công dụng, miễn làm sao nó vẫn nằm bên trong miệng của người cần trị liệu.

Phong Lương đứng nép vào khung bao cửa, cất lời:

- Cô tỉnh rồi đó à? Giờ cô thấy trong người sao rồi?

Phong Lương bước đến gần giường, đứng trên ngó xuống, Tố Nhi yếu ớt đáp:

- Cậu... cậu là ai đấy, sao mà cậu biết tôi gặp nguy mà cứu tôi chứ?

- Tôi nhận được một bức thư phát tín hiệu cầu cứu. Người gửi tên là Thị Luyện, dân tộc Tày. Bà ta đã nói rõ trong thư rằng người vợ cả của Phạm Lư đang sắp rơi vào cánh cửa địa ngục. Thế nên, bà ấy đã phiền đến tôi để cứu lấy cô, cứu lấy mẹ con cô. Cũng may là tôi vừa kịp lúc, nếu không thì hai mẹ con của cô sẽ chẳng thể nào qua khỏi được hôm nay. Với lại, có điều này...

Tố Nhi khuất mắt, hỏi:

- Là điều gì chứ?

- Phạm Lư lâu nay trúng loại Đê Hồn Ngải, đó là một thứ làm cho con người ta tâm trí sẽ trở nên mông muội, sử dụng lâu dần có khi còn ảnh hưởng tới sức khỏe. Thiệt ra, động cơ khiến cho Thiền Linh tìm đến nó chính là không muốn Phạm Lư lấy lại được ký ức... vì cô ấy sợ khi Phạm Lư đã hồi phục được rồi, cậu ấy sẽ nhạt tình với cô ấy.

- Bảo sao, tôi đã luôn cố gắng để khơi gợi lại trí nhớ cho chồng tôi đến giờ vẫn chẳng thành, là do có sự âm thầm nhúng tay vào của Thiền Linh. Cô ta... cô ta đã ngày càng quá quắt và lộng hành lung rồi.

- Bởi vậy, tôi có cách này.

Nghe thấy có tia hi vọng được thắp lên, Tố Nhi sáng rỡ hơn:

- Cách... cách gì chứ?

- Nếu như đã có loại Đê Hồn Ngải khiển sai tâm trí con người ta mơ hồ và mông lung, thì dĩ nhiên đi kèm song song đó sẽ là Phù Phấn Ngải, giúp cho chúng ta khôi phục và hoàn lại tất tần tật trí nhớ đã quên. Để có thể đối phó lại một Thiền Linh gian ngoan đó, một mình cô ắt sẽ không đủ sức để làm lại cô ta đâu. Vậy nên, tôi lần này, sẽ hiệp lực với cô... để mà cùng nhau lật tẩy được bộ mặt thật của Thiền Linh trước sự hữu diện của Phạm Lư. Bây giờ, Thiền Linh cô ta đã không còn đơn giản nữa rồi, vậy nên... cô cũng phải thật sự, thật sự cẩn trọng cho phi vụ cứu Phạm Lư, cứu cậu ấy thoát khỏi sự ngu muội, càng sớm càng tốt.

(còn nữa)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro