CHƯƠNG 15: LỜI THÁCH THỨC
Hoài niệm về quá khứ của ngày nào còn là những niềm vui, thế mà hiện thực ngay bây giờ lại phũ phàng đến vậy. Thiển tưởng đến đâu, nước mắt loang đến nơi đó, thấm đẫm trái tim cô. Thiền Linh ghé mắt phía sau phía sau bức màn chắn lối về nhà sau, nói chỉ mỗi bản thân cô nghe, trong sự tự đắc:
- Để rồi tôi coi, cô sẽ làm những gì để cho Phạm Lư hồi phục được trí nhớ. Hứ...
Thiền Linh tỏ một điệu cười khinh bỉ, rồi rời đi.
Trở vào phòng, nơi này lúc nào cũng chỉ mang một màu u ám, hệt với tâm trạng của Thiền Linh muôn thuở. Trong đôi mắt của cô, những ngày từ lúc có Tố Nhi xuất hiện, bên trong luôn nổi rực cơn phẫn nộ mãnh liệt. Dù đã đạt được ý nguyện, nhưng lòng dạ lúc nào cũng siết chặt lại vô cùng bứt rứt, bực bõ. Cô đi đi lại lại trong căn phòng đang chìm vào bóng đêm nửa phần. Góc trái là ngọn đèn dầu đang tỏa sáng leo heo. Thiền Linh nhẹ xoay người, hướng đến phía ngọn đèn. Tận sâu trong hai con ngươi, phản chiếu lại hình ảnh của ngọn lửa.
Thiền Linh ngó xuống phía bụng, ôm lấy đứa con đã được tháng tuổi thai kỳ. Điều cô chờ đón nhất lúc này, chính là đứa con bé nhỏ của mình, chờ đến lúc được làm mẹ, chờ đến lúc đứa con này được sanh ra, Phạm Lư sẽ trở lại quan tâm, lo lắng cho mình. Cô bước lại giường hạ người ngồi xuống thật nhẹ nhàng, hai chân vẫn dưới sàn, đưa tay xoa nhẹ lấy bụng, thủ thỉ với đứa con, trong sự tầm thước:
- Con của mẹ à... mẹ giờ phải làm sao đây? Liệu việc mẹ đang làm có là lẽ phải không? Mẹ chỉ đang muốn bảo vệ hạnh phúc của mình, bảo vệ hạnh phúc khỏi người khác chiếm lấy nó. Cớ chi người đàn bà đó lại xuất hiện, làm thay đổi cuộc sống của mẹ. Cha của con, ông ấy đã bị con đàn bà đê tiện đó làm cho mù mờ lí trí, ông ta đã thay đổi thật rồi, ông ta đã không còn thương mẹ như trước, lời thề dưới ánh trăng hôm đó, liệu ông ta có còn nhớ nó hay không. Thế sao, bây giờ mẹ lại chơ vơ, còn cô ta... thì được yêu thương.
Người cô có thể tâm sự ngay lúc này, đó là đứa con trong bụng, tuy dù nó không nghe được, hay hiểu vấn đề của mẹ. Mọi cảm xúc buồn đau, buốt gan, rét thịt. Cô đều chỉ có thể giãi bày với đứa con của mình.
Tuy nhiên, người thay đổi không ai khác, chính là Thiền Linh, cô lại đổ lỗi cho Phạm Lư rằng anh ta đã đổi dạ thay lòng. Thiền Linh của bây giờ, đã không còn là một cô gái yêu kiều của trước kia, cô đã bị sự ganh ghét, đố kị với Tố Nhi, mà làm ra biết bao chuyện không thể xoay đầu đổi hướng.
Lúc sau, tiếng gõ cửa chợt vang lên, kèm theo là lời nói của người phía ngoài vọng vào, giọng nói ngọt thanh của Tố Nhi cất lên:
- Thiền Linh... tôi vào được không?
Thiền Linh đáp:
- Cô vào đi.
Được sự đồng ý của Thiền Linh, Tố Nhi khẽ đẩy cửa bước vào, chẳng quên khép hờ cửa lại, rồi mới bước đến gần chiếc giường, nơi mà người vợ thứ hai của chồng đang tựa thân. Thiền Linh đứng dậy, nói:
- Cô vào đây có chuyện gì không đấy?
- Chẳng qua, tôi muốn trò chuyện với cô, chúng ta dù gì cũng là phận đàn bà, với đó là kiếp chồng chung. Tôi không một lời than van khi vượt xa trăm dặm để tìm lại chồng của mình. Với đó là, biết anh ta đã có vợ mới.
- Thì sao chứ, cô nói cho tôi những chuyện như này, là để làm gì chứ? Nếu đã không còn gì nữa, thì tôi đi đây.
Dứt lời, Thiền Linh bỏ đi xăng xái, thông qua dáng dấp kia của cô ấy, Tố Nhi dễ dàng nhìn ra được sự nóng giận bên trong cô ấy. Nếu như lúc nào tiếp xúc với Thiền Linh, mà cô ấy vẫn một hành động, trạng sắc như vậy, có thể rất khó để thuận hòa đôi bên. Tố Nhi cũng đã cố gắng tiếp cận với Thiền Linh, nhưng lần nào cũng vậy. Chỉ ngoại trừ lúc có sự xuất hiện của Gia Họa, thái độ bực tức trong cô ta mới vơi bớt.
Trong bữa ăn, mọi món đều đã được bày ra ngay bàn gỗ vuông, người ở đây chủ yếu hay ăn đó là gạo tẻ, kèm chung loại giá đỗ và rau rừng, với một số gia vị thân quen của người sống ở đây như húng lìu, thảo quả, pù hà, pác hom tay, pác vày, khinh khà, tỏi và gừng xả, ớt.
Phạm Lư ngồi ngay vị trí diện rộng của bàn, phần chiều dài của bàn phía trái là Tố Nhi, đối diện với cô là Thiền Linh. Để tỏ lòng trước sự hiện hữu của chồng, Thiền Linh gắp lấy một miếng ăn cho vào bát Tố Nhi, kèm theo đó là một nụ cười giả tạo. Thấy hai người vợ đã thương yêu nhau như vậy, Phạm Lư cảm thấy hài lòng với Thiền Linh. Dù cho Tố Nhi biết tỏng về người vợ thứ hai kia, thực chất ra chỉ đang diễn kịch trước mặt Phạm Lư, sau lưng anh ấy, màn kịch hạ buông xuống, đó mới chính là, con người thật sự của Thiền Linh khi này. Cô ta, đã bị sự ganh, thù, hận và oán chi phối chính bản thân của cô ấy. Lầm lỡ, làm nên những việc, mà sau này thảm họa đổ xuống.
Ngoài cánh rừng, một chàng trai tộc Nùng, anh ta thuộc bản Tà Nua, là bản trung tâm. Hôm ấy, anh ta lên rừng tìm củi lúc chiều muộn, đi đến một địa điểm cây mọc dằng dịt đã mắc lấy chiếc vòng Kim Gia trên tay cậu. Cậu ấy ra sức ghị nó ra khỏi, những cái gai trên thân dây leo làm đứt đôi chiếc vòng, thành thể ra phép yểm hộ trên đấy cũng tiêu biến, nó giờ cũng chỉ như là những chiếc vòng bình thường, không còn năng lực bảo hộ. Thế rồi, một lực hút từ xa kéo cậu lại nhanh như một ngọn gió thoắt qua. Trong bóng râm u tối, một bàn tay với năm vuốt nhọn dài ngoằng tóm lấy cổ cậu ấy. Dưới sự giãy giụa đầy thống thiết, từng dương khí trong cậu bị hút sạch, luồng khí xám tỏa quanh cơ thể cậu, cho đến lúc da vẻ hồng hào dần chuyển sang trắng nhách, đôi mắt lờ đờ, đầu gục xuống. Hoa Nương vẫn giấu mình trong bóng tối, chỉ lộ ra mỗi phần tay, cùng với đó là vuốt dài đen trũi. Hoa Nương buông thả tay ra khỏi cổ chàng trai tận mạng. Dù cho sức mạnh trong cô giờ vô cùng to lớn, có thể kháng được mọi bùa phép. Nhưng vòng Kim Cang lại không đơn thuần dễ phá dở được, nó không như những loại bùa phép thông thường. Vì vậy, để trở nên thực sự bất diệt, Hoa Nương cần có một thể chủ hợp mệnh, cũng đã hơn 50 năm sau lúc bị đánh bại bởi cha của thầy Thiển. Ông ấy cũng phải thuộc dạng người lợi hại, thuật pháp cao cường, mới có khả năng ngự chế được yêu khí, oán thù của Hoa Nương.
Trời đã nhá nhem tối, một người đàn bà ngoài năm mươi, chạy trong vẻ hối hả tìm đến sự giúp đỡ của Phạm Lư. Không biết chuyện gì đã xảy ra với bà ấy, nhưng thông qua sự hấp tấp kia cũng biết được chuyện đó vô cùng nghiêm trọng. Bà ta thở hì hục, nửa nói nửa thở:
- Thầy... thầy... thầy Lư ơi, giúp... giúp... giúp tôi với. Con trai của tôi... nó đi rừng từ chiều giờ... thế mà... vẫn... vẫn chưa thấy nó... nó về... Tôi nãy giờ... sốt, sốt ruột, nóng cả gan.
Thầy Lư hơi cau mày, tập trung lắng nghe, nói:
- Cô có thể bình tĩnh lại, rồi kể lại đầu đuôi ra sao.
Người đàn bà đó hít một hơi thật dài, sau đó thở ra nhẹ nhõm, bà ta nói tiếp:
- Con trai của tôi hôm chiều này nó có đi rừng kiếm củi. Thế mà đến giờ nó vẫn chưa về, tôi nóng dạ nãy giờ, không biết con tôi có gặp phải gì không. Xin thầy, cử âm binh tìm tung tích con trai của tôi, tôi cầu xin thầy.
Vừa nói, người mẹ đó chấp tay thành khẩn, Phạm Lư đáp lời:
- Thôi được rồi, nhưng cô cũng đừng có làm như vậy. Đấy cũng là việc mà tôi nên và chắc chắn sẽ làm.
Phạm Lư bảo bà ấy vào gian phòng điện thờ, thắp hương rồi khai báo sinh thần bát tự, tên tuổi. Để cho âm binh đi tìm tung hơi của con trai bà ta.
Trước đây, lúc đã trở thành một thầy phù thủy thực thụ. Thầy Thiển luôn căn dặn kỹ cậu những điều quan trọng khi trở thành một người gánh trọng trách này. Hễ vào giữa canh hai, là thời điểm thích hợp cho âm binh đi, đến gần rạng sáng lúc năm giờ phải gõ ba hồi chuông triệu tập âm binh về. Nếu có chậm trễ vài phút cũng không, việc này cần phải thực hiện vừa đủ. Bằng không, cửa âm phủ sẽ đóng lại, những âm binh sẽ bị chặn không được quay trở về, lúc ấy, sẽ bị Hắc Bạch Vô Thường và các quan âm Ty truy bắt đuổi tận. Điều này sẽ ghim một cái gai thù hận trong lòng chúng, chúng sẽ tìm đến và trả thù cho đến chết. Bởi thế, công việc này chỉ có nguy hiểm, khi đã dấn thân vào nửa cõi u linh.
Tuy nhiên, sau khi gọi chúng về, phải có một lễ khao quân, thết đãi chúng sau đêm dài làm việc, vì chúng là những con ma đói. Nếu như không có lễ khao quân, chiêu binh, chúng sẽ nổi cơn cuồng nộ mà quật lại người luyện.
Thế rồi cũng đến nửa canh hai, Phạm Lư cho gọii âm binh bay lượn lờ vào rừng không mông quạnh. Cả chục vong hồn mờ mờ, tỏa khí đen xung quanh cơ thể chúng, lướt nhanh vun vút vào trong khu rừng, đến đâu, âm vang ghê rợn cũng trải theo về phương đó, rên rĩ của những tiếng oán than ma rừng.
Ở gian phòng điện thờ, Phạm Lư dồn lực sai khiển âm binh, anh có thể nhìn thấy được tất cả, của những nơi mà âm binh lướt qua, nhờ vào thuật khai nhãn anh đã học được từ sách.
Rừng u mù, lóe sáng từ trăng hạ xuống, âm binh đâm đâm qua các tán cây, nhành cành, lượn đến các nơi rậm rạp có dây leo gai. Phạm Lư trông thấy một vật gì đó hình vòng cung nằm trên tầng tầng lớp lớp lá khô rơi rụng. Phạm Lư nhíu mày, vận dụng công lực để có thể nhận dạng rõ hơn chân tướng của vật kia đang bao phủ trong mảng tối của trời.
Sau khi đã xác nhận ra rõ, đấy chính là chiếc vòng Kim Gia. Vốn nó luôn được giữ trên tay để hộ mệnh việc đi rừng, thế cớ sao chiếc vòng này lại ở đây, còn người đâu? Phải chăng cậu ấy đã gặp nguy hiểm, khi không có chiếc vòng bên cạnh.
Phạm Lư ngồi thiền định để có thể tiếp tục theo dõi sát sao những nơi mà đám âm binh lướt qua. Bỗng cậu liếc nhìn sang một góc tối tăm nhất tại một thân cây đơn độc. Tại đó, ngờ đâu phút này thoáng hiện lên một cặp mắt vàng rực chiếu tỏ trong bóng tối. Chỉ vừa nhìn thấy ánh mắt kì lạ kia thông qua việc khai nhãn, lúc này như có năm móng vuốt sắc lẹm cào vào một khoảng không tăm tối, dẫn đến đôi mắt của cậu bị trọng thương, đau điếng đến từng cơn. Phạm Lư vật vã ngã sang một bên, dùng hai bàn tay ém chặt vào đôi mắt đang trào dòng huyết lệ.
Tố Nhi bên ngoài nghe thấy tiếng kêu thét ỉ eo đầy thống thiết của chồng. Cô vội đẩy cửa phòng điện thờ bước vào trong. Phạm Lư giờ đây gần như không thể nhìn thấy đường sau hậu quả đó để lại. Máu từ khóe mắt từng lúc một tuôn ra nhiều hơn, không có dấu hiệu ngưng trệ. Nhìn thấy chồng vật lộn với cơn đau, lòng Tố Nhi như muốn quặn thắt lại. Cô không biết làm gì ngay khi ấy, lúc những bất trắc xảy đến với chồng.
Thực sự, lúc Phạm Lư vô tình chạm mắt vào hai ánh vàng tỏ rực trong nơi khuất núi. Cậu đã chẳng may nhìn trực diện vào con quỷ - Hoa Nương, Cốt Mộc Xà.
Biết rõ bản thân sẽ rất lâu lấy lại được ánh sáng cho đôi mắt, và dường như cậu cũng không thể thực hiện công việc trong một thời gian dài. Phạm Lư căn dặn Tố Nhi, lúc cơn đau vẫn còn chưa vợi hẳn:
- Tố Nhi... Tố Nhi... vào lúc 5 giờ sáng, đúng lúc là 5 giờ sáng, em hãy... hãy vào điện thờ gõ đúng ba hồi chuông, triệu tập binh rồi ra lễ chiêu binh giúp anh.
Tố Nhi đau quắt dạ:
- Được... được.
Khi đã đến 5 giờ sáng, Tố Nhi liền gõ lấy ba hồi chuông như lúc đầu chồng nhờ cậy. Tất cả cũng đã chuẩn bị từ trước, giờ chỉ việc dâng món thết đãi chúng. Thế nhưng không biết chuyện gì đã xảy ra sau lúc khai nhãn của Phạm Lư bị tổn hại. Lúc trở về chỉ còn lưa thưa ba bốn hồn ma mờ nhạt, bọn chúng run rẩy như sau đó là những tấn bi kịch đổ xuống chúng. Phải chăng những oan hồn âm binh kia đã bị Hoa Nương nuốt hết hồn vía, những oan hồn hiện hữu tại đây là những oan hồn may mắn thoát được.
Ngày qua ngày, Tố Nhi túc trực chăm lo cho chồng, trong những khoảng thời gian bóng tối vẫn còn chiếm lĩnh lấy đôi mắt anh. Phạm Lư được một mảnh vải trắng nhỡn quấn quanh vùng mắt của cậu. Giờ đây ánh sáng vẫn chưa biết bao giờ sẽ trở lại với cậu, tuy nhiên ngay lúc này, Tố Nhi sẽ luôn là ánh sáng cho cuộc đời anh ấy.
Tố Nhi bước xuống gian bếp, ở đó đã có sự hiện diện của Thiền Linh từ những buổi đầu. Cô ấy đang ngồi, nhưng khi trông thấy Tố Nhi, Thiền Linh bình thản đứng dậy, mặt đối mặt với nhau. Từ giây phút ấy, cô ta cũng không cần phải sống dưới lớp mặt nạ hiền từ, cô ấy sẽ sống thật với chính mình, những khi nào Phạm Lư vẫn còn chưa thể nhìn tỏ mọi nơi.
Cảnh nhà ảm đạm, bóng tối đã làm nhòe đi xung quanh hai người phụ nữ, kẻ hiền thục, chất phác, kẻ tâm địa cao thâm, ganh ghét luôn lan tỏa mãnh liệt trong từng huyết mạch. Thiền Linh trơ gương mặt ra, nói đầy lời thách thức bằng giọng nhẹ, và thấp âm:
- Hứ! Để tôi coi, cô sẽ sống yên bình với tôi được hay không? Pỉ đã không thể nhìn tỏ, tôi cũng không cần phải diễn vẻ mặt đôn hậu, hiền dịu giả tạo kia nữa chi cho mà mất công, mệt sức. Nói cho cô biết... đặng còn mà khôn hồn. Những ngày mà pỉ ta bị màn đêm nén chặt xuống đôi mắt, cũng sẽ là những chuỗi ngày cô phải dè chừng. Bởi sẽ không biết đến khi nào, cô phải đối diện với một thảm họa đổ xuống đâu.
Nghe Thiền Linh bày tỏ, Tố Nhi đáp dứt khoát:
- Thiền Linh, cô lại tính giở trò gì nữa đây? Giờ tôi đã biết rồi, tôi không cần phải chịu đựng hay thuận theo ý ai cả. Tôi sẽ sống với chính suy nghĩ, và những thứ mà mình muốn làm. Tôi lần này đã khác xưa, sẽ không dễ dàng bị chi phối bất kể một ai. Trước đây biến cố, tai ách luôn giáng xuống tôi, tôi đều an phước mà vượt qua dễ dàng. Thì những lần sau, tôi có đứng trước mọi nguy hiểm, tôi vẫn sẽ không sợ hãi mà lùi chân lui bước.
Thiền Linh khe khẽ đáp, điệu bộ lỏng lơi:
- Để rồi tôi xem, cô sẽ làm được những gì. Cô sẽ làm gì để chống lại tôi.
Tố Nhi thẳng thớm trả lời:
- Tôi sẽ làm được rất là nhiều đấy, cô sẽ không ngờ đến được đâu. Cứ coi như, đây là lời thách thức của tôi, trận chiến này, tôi đã có kinh nghiệm từ những biển họa đã dìm tôi xuống vực sâu. Thì lí gì bây giờ tôi lại phải sợ chứ.
Tố Nhi vừa nói xong, ngay sau đó Thiền Linh liền rời khỏi. Thông qua từ những lời đầy sự dạn dĩ lúc rồi của Tố Nhi, cũng có thể nhận thấy cô bây giờ đã thay đổi, trở thành một con người dũng cảm, mạnh mẽ để đứng ra bảo vệ tình yêu riêng lẻ của mình.
(còn nữa)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro