545-550
Chương 545: Vì họa được phúc.
Tổng thống ra khỏi thang máy.
Mai Tướng quân nổi giận đùng đùng đi qua, quặm mặt lại:
"Tôi không phục."
Duật Cẩn đanh bực bội, nhướng mày, khẩu khí cũng không tốt lắm:
"Làm sao?"
"Sao điện hạ lại cưới Hoắc Vi Vũ, một cô gái nhỏ bé không có gì, Mai Lâm nhà tôi so với cô ta còn tốt hơn cả trăm lần, ngàn lần, ông là cố ý nhắm vào tôi sao?" Mai tướng quân vô cùng không bình tĩnh.
Duật Cẩn bó tay toàn tập.
Một cái phiền toái còn chưa giải quyết, lại xuất hiện thêm một cái khác.
Mai Kính Sơn là dân vô học, quá lỗ mãng, sợ ông ta nghĩ quẩn.
"Haizz." Tổng thống thở dài một hơi:
"Tôi cũng không còn cách nào khác, tin tức ông cũng thấy, Hoắc Vi Vũ cứu được Nghị nhi, ông muốn tôi làm sao bây giờ? Yên tâm, tôi tuyệt đối tìm cho Lâm nhi một nhà chồng tốt."
"Cái gì mà cứu Nghị nhi, tên sát thủ kia là tôi phái qua phối hợp cùng với Phùng Tri Dao, Phùng Tri Dao muốn xả thân cứu Cố Cảo Đình để được anh ta tín nhiệm, nếu không Cố Cảo Đình sẽ đưa cô ta đi, trong vòng năm năm không có khả năng trở về, giờ không biết ra sao, toàn bộ đều bị ngâm nước nóng, còn để Hoắc Vi Vũ làm anh hùng." Mai Kính Sơn táo bạo nói.
"Ông nói tên sát thủ kia giết Cố Cảo Đình! Chuyện này sao không nói với tôi." Tổng thống rất khiếp sợ, nhíu mày.
"Không đâu, chỉ là muốn Phùng Tri Dao ở bên cạnh Cố Cảo Đình làm nội ứng của chúng ta thôi, ông gần đây bận mấy việc xử lý tiệc ăn mừng của Cố Cảo Đình, làm sao có thời gian nghe tôi nói." Mai Kính Sơn cũng đều là ủy khuất không có chỗ phát.
"Nếu như Cố Cảo Đình tìm được tên sát thủ, thì không phải kế hoạch của ông sẽ bị ngâm nước nóng hay sao? Năng lực của anh ta, tìm cây kim còn có thể tìm được nói chi là một người sống." Tổng thống tức giận.
"Sẽ không, tên sát thủ này tôi tìm ở nước M, coi như bị bắt được, cũng sẽ không phản bội tôi." Mai Kính Sơn rất tự tin nói.
"Nếu ông không làm như vậy, Hoắc Vi Vũ cũng không cứu được Nghị nhi, thái tử phi tương lai liền sẽ là của con gái ông, giờ thì tốt rồi, tôi cũng không biết nên xử lý thế nào, để tôi yên tĩnh chút." Tổng thống bực bội đi qua Mai Kính Sơn.
Mai Kính Sơn ão não, gãi đầu một cái, chân hung hăn đá vào thùng rác ở bên cạnh thang máy.
Loảng xoảng một tiếng.
Mai Kính Sơn là con nhà võ, sức lực phi thường lớn, nên âm thanh cũng phi thường lớn.
Thùng rác bị thủng, kẹp chân ông ở giữa.
Tất cả mọi người đều nhìn về phía phát ra âm thanh.
Mai Kính Sơn cảm giác được mình gây chuyện, ông bất động thanh sắc nhảy chân còn lại vào thang máy, chững chạc đàng hoàng, bộ dạng như không liên quan gì đến tôi, cửa thang máy đóng vào.
Rầm.
Ui daaaa.
Nhôm khảm vào da thịt của ông, máu chảy ra...
Hơn nữa, không nhổ ra được, càng kéo, chân ông tổn thương càng nặng.
Đinh một tiếng, thang máy mở ra.
Duật Nghị kinh ngạc nhìn Mai tướng quân, ánh mắt đặt vào chỗ thùng rác, nhìn bộ dạng Mai tướng quân chững chạc đàng hoàng, nghi ngờ hỏi:
"Ông.. đây là.. biểu diễn công phu?"
Mặt Mai Kính Sơn đỏ bừng:
"Vừa vặn nhàm chán, tùy tiện luyện thân thủ chút thôi."
Duật Nghị đá chân vào thùng.
"Bang, bang, bang."
Mai tướng quân đau như bị rút gân.
Ông thật muốn nhanh chóng thoát khỏi nơi này.
"Lợi hại." Duật Nghị chỉ một cái thùng rác khác bên thang máy:
"Chân còn lại ông đá vào đây thử cho tôi xem chút."
Sắc mặt Mai Kính Sơn tái nhợt:
"Điện hạ, giúp tôi gọi 120, thuận tiện, kêu thêm đội cứu hỏa."
"Ha ha ha ha ha, thật là mắc cười quá, ha ha ha." Duật Nghị nói thẳng.
Mai Kính Sơn: "..."
May mắn cái tên không tim không phổi này không phải là con rể của ông.
Ông giống như nhân họa đắc phúc.
Chương 546: Yêu ma quỷ quái là cái khỉ gì.
Trong yến hội rất ồn ào.
Hoắc Vi Vũ không thấy tổng thống cũng không thấy Duật Nghị, Cố Cảo Đình cũng mất tiu.
Cô lười giao tiếp với người khác, một mình tìm nơi yên tĩnh, chơi game rắn tham ăn.
Đặt tên cho rắn là tiểu Đình ham ăn.
Nửa giờ sau, cô đã hơn một vạn điểm, rắn của cô đã rất dài.
Lâm Thừa Ân tiến tới, anh cũng không hợp với mấy loại yến tiệc này.
Anh nhét một tay vào túi áo, trực tiếp đi đến phía cô, ngồi xuống, hỏi:
"Không muốn nói gì sao?"
Hoắc Vi Vũ ngẩng đầu, nhìn Lâm Thừa Ân.
Tiểu Đình đụng phải tường, chết.
Hoắc Vi Vũ cất điện thoại di động, nhẹ giọng hỏi:
"Mẹ Lâm có khỏe không?"
"Ngày mai xuất viện. Suốt ngày gọi em, nhìn thấy tin tức, còn tưởng em bị thương mới không có đi thăm bà, gọi điện thoại thì em tắt máy." Lâm Thừa Ân giật giật khóe miệng, tự giễu nói ra:
"Thì ra là không sao, xem ra là chúng tôi lo lắng thái hóa."
"Thừa Ân, mẹ Lâm bị thương không liên quan đến Cố Cảo Đình, Lý trung tá không phải là người của Cố Cảo Đình...."
"Đến bây giờ em vẫn còn giúp anh ta!" Lâm Thừa Ân cao giọng, cắt lời Hoắc Vi Vũ.
"Không phải vậy, anh cho rằng, sao em lại làm thái tử phi mà không phải là vợ của Cố Cảo Đình?" Hoắc Vi Vũ nắm chặt cánh tay của Lâm Thừa Ân, thành khẩn nói ra:
"Tin tưởng em, tổng thống mới là người giật giây đứng sau, Lý Ích cũng là người của tổng thống, anh có thể không tin, điều tra Lý Ích, anh liền hiểu rõ."
"Anh sẽ phái người điều tra, Vi Vũ,anh hỏi em, chúng ta còn là anh em không?" Lâm Thừa Ân trầm giọng hỏi.
Khuôn mặt Hoắc Vi Vũ nghiêm túc:
"Từ đầu đến cuối, anh vẫn luôn là người thân của em."
Lâm Thừa Ân quan sát Hoắc Vi Vũ:
"Mẹ anh đợi em mấy ngày, em đối đãi với người thân vậy sao?"
Vành mắt Hoắc Vi Vũ có chút đỏ.
Sau khi mẹ Lâm xảy ra chuyện, cô bị Cố Cảo Đình cầm tù, tổng thống cầm tù, thời gian để cô thở cũng không có, xém chút còn chết.
"Quá nhiều chuyện xảy ra, thật xin lỗi, sau khi yến hội kết thúc, em liền đi thăm mẹ Lâm." Hoắc Vi Vũ xin lỗi.
"Không cần, em là thái tử phi, nhà anh không với tới." Lâm Thừa Ân lạnh lùng nói, đứng lên.
"Nhất định phải như vậy sao? Em là hạng người gì anh không biết hay sao? Ép chết em, anh mới vui vẻ đúng không?" Hoắc Vi Vũ đứng lên, lớn tiếng nói.
Rất nhiều người tò mò nhìn họ.
Dù sao, Lâm Thừa Ân cũng là bạn trai cũ của thái tử phi.
Lâm Thừa Ân thấy vành mắt Hoắc Vi Vũ đỏ lên, đôi mắt liền dịu xuống, đưa tay, kéo Hoắc Vi Vũ vào ngực:
"Tối nay, chúng ta chờ em đến."
Duật Nghị ra khỏi thang máy, nhìn Hoắc Vi Vũ bị người khác ôm, máu ghen nổi lên, đùng đùng đi đến, trong lòng rất không thoải mái.
Anh nhanh chân tới, kéo Hoắc Vi Vũ đến bên cạnh mình, không vui nhìn Lâm Thừa Ân:
"Anh là ai?"
Lâm Thừa Ân nhìn thoáng qua Hoắc Vi Vũ, trầm giọng nói:
"Bạn của em ấy."
"Bạn gì?" Duật Nghị truy vấn.
"Bạn trai cũ." Phùng Tri Dao nói ra.
Duật Nghị kinh ngạc nhìn Hoắc Vi Vũ, mặt mũi tràn đầy không thể tưởng tượng nổi:
"Rốt cuộc cô có mấy bạn trai cũ?"
"Cố Cảo Đình, em rể của Cố Cảo Đình, tính hết một lần đi." Phùng Tri Dao xen vào.
Duật Nghị nổi giận, nhíu mày nhìn Phùng Tri Dao:
"Tôi không hỏi cô, cô là cái khỉ gì mà trả lời, vị hôn thê của tôi có rất nhiều đàn ông yêu thích, cô hâm mộ đúng không? Nói chuyện đều mang theo một cỗ ghen ghét, cút ra xa một chút cho tôi."
Phùng Tri Dao: "..."
(*)Tần Nhị Thế, hay Nhị Thế Hoàng đế, tên thật là Doanh Hồ Hợi, là vị Hoàng đế thứ hai của nhà Tần trong lịch sử Trung Quốc, trị vì từ 210 TCN đến 207 TCN, là một vị vua bù nhìn. ( Chi tiết hỏi bác google)
Chương 547: Trời ạ, không thể tưởng tượng.
Duật Nghị lôi kéo Hoắc Vi Vũ đi, đi đến nơi nào, nơi đó đều có người.
Anh dứt khoát lôi kéo Hoắc Vi Vũ ra đại sảnh, đến công viên khách sạn hoàng gia.
Bên này, u tĩnh rất nhiều.
“người đàn ông vừa rồi bộ dáng như đàn bà, thật là bạn trai cũ của cô sao?” trong lòng Duật Nghị khó chịu hỏi.
“Là bạn của tôi, từ nhỏ cùng nhau lớn lên, tình cảm anh em.” Hoắc Vi Vũ giải thích.
Duật Nghị thông suốt, tươi cười, “Vừa rồi thật nhiều người đều đang nhìn chúng ta, may mắn tôi lanh trí, lôi kéo cô rời đi.”
“Cám ơn.” Hoắc Vi Vũ xa cách gật đầu.
“Cảm ơn cái gì.” Duật Nghị ngượng ngùng, “Vừa rồi tôi cố ý thua Cố Cảo Đình hai trăm triệu, vốn định, ba tôi không có tiền, liền đem cô gán nợ, không nghĩ tới ba tôi cư nhiên để tôi viết giấy nợ, tôi chỉ có thể giúp cô đến đây thôi.”
Hoắc Vi Vũ kinh ngạc.
Cô kỳ thật không thân với Duật Nghị, cũng không có gặp mặt vài lần, anh có thể vì cô như vậy, cô thực cảm động.
“Nếu có cơ hội, tôi sẽ nói anh ta không cần anh trả.” Hoắc Vi Vũ hứa hẹn nói.
Duật Nghị gãi gãi cái mũi, không sao cả nói: “Dù sao làm đã làm, mắng cũng bị mắng, cũng không thiếu đi một miếng thịt, đi thôi, chúng ta đi vào, bên ngoài quá nóng, hóa trang của cô sẽ nhòe, đến lúc đó, một đám yêu ma quỷ quái sẽ cười cô.”
“Cám ơn anh.” Hoắc Vi Vũ thành tâm.
Anh nắm cánh tay của cô đi trở về đại sảnh.
Cố Cảo Đình nheo đôi mắt lại, đứng ở cửa sổ, nhìn xuống dưới lầu, sắc mặt càng ngày càng khó coi.
Trung tá Thượng liếc mắt tư lệnh một cái.
Tư lệnh này đang ghen tị. Người đàn ông đang yêu, quả thực là cảm xúc yêu ma quỷ quái.
“May mắn điện hạ đơn thuần, không giống ba anh ta cáo già xảo quyệt.” Trung tá Thượng cảm thán nói.
ánh mắt Cố Cảo Đình thâm thúy vài phần, căng chặt cằm, trầm giọng nói: “Anh ta so với ba anh ta thông minh hơn nhiều.
Anh ta ở nước Pháp mất một năm thời gian hoạt động một tay du APP, sang tay lấy ba triệu hai trăm ngàn bán cho một công ty khai phá trò chơi.
Nếu anh là một kẻ ngu ngốc, sao có thể làm được.
trí tuệ chân chính, không phải bên ngoài biểu lộ khôn khéo, mà là…… Trí tuệ như ngu.”
Cố Cảo Đình xoay người, bước ra khỏi gian phòng, giống như một trận gió.
thế giới quan Trung tá Thượng sụp đổ.
Duật Nghị lợi hại như vậy, anh sao một chút đều không có nhìn ra tới, còn tưởng rằng chỉ biết nhị thế tổ vui đùa hưởng thụ thôi?
Một hồi yến hội đến
Hoắc Vi Vũ liền cảm thấy nặng nề nói không nên lời.
Cãi cọ ồn ào.
Một hồi, Cố Cảo Đình còn muốn tuyển người hôm nay cùng anh ăn cơm.
Người này sẽ là ai?
Hoắc Vi Vũ theo bản năng tìm kiếm Phùng Tri Dao.
Cô đứng bên cạnh một người đàn ông đẹp trai.
người đàn ông kia cao lớn, đĩnh đạt, khóe miệng méo mó, có loại phóng đãng không kềm chế được, tà mị đường hoàng, liếc mắt một cái, khiến cho người ta cảm thấy xấu xa lưu manh.
Lại cứ, hỗn hợp một cỗ nội tâm ngạo thị thanh cao.
Giống như gió nhẹ thổi qua, mang đến thịnh thế dày đặc, mà lại không mang đi theo một đám mây.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro