Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chap4

“Vâng, tôi sẽ để ý tới các đơn vị thi công đốc thúc họ làm việc ạ.” Giám đốc Quế nói.

Sau khi thảo luận xong vài vấn đề nữa, tổng giám đốc phải tuân theo nguyên tắc, coi trọng hiệu suất làm việc, mỗi người tham dự hội nghị đều căng thẳng thần kinh, chính vì vậy mà hội nghị trong vòng một giờ đã họp xong.

Quế Ngọc Hải bước ra khỏi phòng họp, về vấn đề thuê hơn một ngàn gia nhân viên y bác sĩ, sẽ để lại cho đoàn thể xử lý, ngay lập tức anh bước vào thang máy xuống tầng dưới. Giờ anh còn phải chạy về công ty, bởi vì bốn giờ lại có hội nghị của bộ môn.

Tuy phân viện[1] thành lập là một vấn đề lớn, nhưng sản nghiệp Quế thị không phải chỉ có bệnh viện, ngoài công ty hoá chất ra, còn có bất động sản, ngân hàng, công ty chứng khoán, bởi vậy anh chỉ có một giờ để đi tới đó thôi.

“Bà Lam à, cháu biết bà rất muốn xuất viện sớm, nhưng phải làm phần hồi phục cho tốt đã, phải làm mười lần, như vậy bác sĩ mới có thể cho bà xuất viện được.”

Đi bên ngoài hành lang bệnh viện, dường như nghe thấy giọng nói của Văn Toàn anh không tự giác được mà dừng lại, theo tiếng nói, anh nhìn về phía trước, quả nhiên thấy cậu đang cong người nói chuyện với một bà lão ngồi xe lăn.

“Mười lần? Ta đã làm không biết bao nhiêu lần rồi, tại sao không cho ta xuất viện?”

“Bà Lam, bà xem tờ giấy trên tay cháu ghi lại này, trên đó viết sáu lần, bà mới làm sáu lần nên chỉ cần bà làm thêm bốn lần nữa là bà có thể xuất viện rồi.”

“Ta mới làm sáu lần sao? Có phải cháu đang gạt bà lão này không đấy?” Nhìn tờ giấy viết sáu lần, bà Lam tỏ vẻ nghi hoặc, nhưng lại không chắc mình đã làm mấy lần hồi phục.

“Đương nhiên cháu không lừa bà rồi, thật sự bà mới làm sáu lần mà.”

“Thật không?” Bà Lam thử đếm ngón tay, nhưng tính cũng không rõ ràng lắm.

“Bà Lam, không cần tính, cháu thật sự không có lừa bà đâu.” Cậu nhẹ nắm tay bà lão, để cho bà khi không tính được lại tức giận.“Tin tưởng cháu, bà chỉ cần làm thêm bốn lần nữa thôi là bác sĩ sẽ cho bà xuất viện, nhưng một lần bị lỡ thì chỉ cần làm có ba lần nữa là được.”

“Thật sao? Chỉ cần làm thêm ba lần?” Ba lần nghe qua rất ít, sắc mặt bà lão lúc này mới từ tức giận trở nên hiền hòa.

“Đương nhiên là thật.” Lí Đình Ân gật đầu.

Quế Ngọc Hải nhìn mái tóc ngắn bồng bềnh của cậu, khuôn mặt xinh đẹp mang theo ý cười, dáng vẻ đơn thuần vô hại làm cho anh không khỏi nhớ tới mười năm trước, lần đầu tiên cha anh đem cậu về giới thiệu với anh, để anh biết được tình cảnh –

Ngọc Hải, con về thật đúng lúc, nhà chúng ta thêm một thành viên mới, thằng bé là con trai của của một người bạn cũ của ta, tên là Nguyễn Văn Toàn".

Bạn? Buồn cười, rõ ràng là con trai của nhân tình. Anh nhìn về phía cậu con trai đứng bên cạnh cha mình, chỉ thấy cậu bé giương đôi mắt tinh thuần to tròn, ngây thơ cười với anh, khuôn mặt trái xoan thanh tú tươi mát.

“Xin chào, em gọi là Nguyễn Văn Toàn, năm nay mười 19tuổi, rất vui được gặp anh.”

Lúc trước, anh chỉ biết cha mình đem con trai của tình nhân mang về nuôi, chính là cậu bé này sao?

Khuôn mặt nhỏ nhắn còn chưa thoát hết vẻ trẻ con đơn thuần, nhưng ngũ quan cậu bé thì cực kì xinh đẹp, nhìn cậu, không khó để tưởng tượng tới dung nhan của mẹ cậu thế nào, khó trách cha anh lại yêu thương người đàn bà đó, thậm chí khi bà ta qua đời còn thu dưỡng con trai riêng của bả về nuôi.

Anh xem xét khuôn mặt nhỏ nhắn đương mang theo vẻ ngượng ngùng, tuy mặt cậu bé tươi cười, nhưng vẫn nhìn ra được cậu đang lo lắng, có cái gì đó rất lo lắng, cậu sợ anh sẽ đuổi cậu đi sao?

Không, anh sẽ không.

Từ nhỏ anh chỉ đơn độc một người, không có tình cảm của cha mẹ, anh cũng tự tìm lấy tình cảm trong cuộc sống, đối với bọn họ mà nói, anh chỉ là một người quan trong để duy trì thừa kế tập đoàn Quế Thị mà thôi, cha cần anh để kế thừa gia nghiệp, mẹ cần anh để củng cố địa vị của chính mình, củng cố cho tương lai bà được ngồi mát ăn bát vàng, không làm gì cũng có tiền để tiêu xài
Từ nhỏ anh đã hiểu được điều này nên không thể không nhắc nhở chính mình, mình là người thừa kế, phải có trách nhiệm.

“Ngọc Hải, ta còn chưa hỏi qua ý kiến con đã thu dưỡng Văn Toàn, hẳn là con sẽ không phản đối chứ? Bởi vì ta thật sự rất muốn có một đứa con trai đáng yêu như Văn Toàn.”

Nhìn ra được cha mình thương yêu cậu con trai trước mắt, cha anh chưa từng dùng ánh mắt quan tâm như vậy nhìn anh – đứa con ruột của ông, nên dù cho anh phản đối, ông đồng ý sao?

Từ năm mười hai tuổi đi Mỹ du học, anh đã có thói quen độc lai độc vãng, vậy nên cha anh muốn làm gì, anh cũng không xen vào, dù sao mẹ anh năm trước đã qua đời rồi, anh cũng ít tạt qua cái nhà này, cho dù tương lai tốt nghiệp trở về Đài Loan, anh vẫn chuyển ra ngoài ở, sẽ không ở lại nơi này.

Chuyện này không liên quan tới anh, nên đối với khuôn mặt đáng yêu đang cười ngọt ngào kia, anh cũng không làm gì để đáp lại, ngay lập tức xoay người rời đi.





10bình chọn thì tui viết tiếp nha


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #0309