Chương 5-10
Sau khi biết được chân tướng sự việc, tôi lập tức kể chuyện này qua điện thoại cho cô bạn thân Thái Thái.
Thái Thái là bạn đại học của tôi, bốn năm đại học chúng tôi như hình với bóng, không rời nhau nửa bước. Cô ấy là một cô gái tính cách giống đàn ông nhưng lại rất xinh đẹp, cũng độc mồm độc miệng giống tôi. Chỉ khác nhau ở chỗ, khi tôi tức giận mới nói nói ra những lời "độc" đó, còn cái miệng độc của cô ấy, một ngày hai mươi tư tiếng đều hoạt động.
Từ nhỏ bố mẹ Thái Thái đã li dị cho nên tính cách của cô ấy rất mạng mẽ, năng lực làm việc cũng rất cao, là hình mẫu mà tôi sùng bái.
Lúc tôi kết hôn, cô ấy từ tận Vân Nam bay đến để làm phù dâu cho tôi. Nhưng từ khi tôi mang thai, có lẽ do công việc bận rộn, những lần liên lạc giữa hai chúng tôi giảm đi nhiều.
Mà lần này, nghe tin tôi bị cắm sừng, cô ấy không chút chần chừ đã từ Vân Nam xuất phát, ngày hôm sau đã đứng trước mặt tôi.
Mở cửa nhìn thấy cô ấy, nước mắt tôi đột nhiên trào ra.
Song, sau khi nghe ấy cô ấy cất tiếng nói, nước mắt lại chảy ngược trở vào.
Thái Thái nói: " F*ck! Sao mày phát phì trông chẳng khác gì khinh khí cầu thế này?"
Tôi tức giận: " Mày vũ nhục một người phụ nữ sắp li hôn, tâm hồn đang bị tổn thương như vậy à, sẽ gặp báo ứng đó, có biết không?"
Thái Thái mở rộng hai tay, nói: " Đến đây, đến cô ôm cái nào, đừng sợ, có cô ở đây. Con mẹ nó, ai bắt nạt Ninh Chân nhà chúng ta, bà đây một dao thiến (san) hắn."
" Chữ đó đọc là shan (1), cái tội phát âm sai âm uốn lưỡi của mày trăm lần cũng không sửa được." Tôi lập tức vui vẻ chạy đến ôm lấy Thái Thái.
Ahh, cup 36 D mềm mại thật là lợi thế để an ủi người ta mà.
Buổi tối, sau khi cho Khỉ Con uống sữa xong, tôi và Thái Thái đến cửa hàng đồ hải sản nướng đối diện ăn khuya.
Do còn phải giữ sữa cho con nên tôi không thể uống rượu, thật là mất hết cả hứng, tôi chỉ có thể ngậm ngùi mà ăn rau....
Khi ấy hai nữ hán tử chúng tôi gọi hai con trai lớn, hai con tôm hùm, mười con sò biển, mười xiên thịt dê, mười xiên thịt bò, mười xiên thịt sống, mười xiên râu mực, mười miếng xường sườn,... Tất cả đều ăn hết.
Nhìn xem, tôi bị đội nón xanh đến sái cả cổ vậy mà vẫn có thể nhớ rõ mình đã ăn những gì.
Đẳng cấp cao nhất của phàm ăn là gì, chính là như tôi đây!
Ăn mãi ăn mãi, tôi liền ợ no một cái, bỗng nhớ đến Đổng Thừa Nghiệp, lúc anh ta còn chưa thay lòng, rất thích đưa tôi đến chỗ này ăn.
Thật ra con người tôi rất dễ dỗ dành, mỗi lần tức giận, Đổng Thừa Nghiệp chỉ cần nói với tôi một câu: " Đi! Anh đưa em đi ăn gì đó". Là lập tức tôi liền hết giận, rảo bước theo sau anh ta đi ăn thịt.
Nhưng lần này, anh ta đã phạm phải sai lầm lớn, dù có mời tôi một bữa ăn thịnh soạn thì cũng không thể cứu chữa được những lỗi lầm ấy nữa rồi.
Quán nướng buôn bán cũng khá đắt khách, bên cạnh tôi là một đôi tình nhân, chắc là đang trong thời kỳ yêu đương nồng nhiệt nhất nên người con trai không ngừng khuyên người con gái ăn nhiều một chút. Người con gái có chút mất tự nhiên nói đủ rồi, đủ rồi.
Tôi vừa hung hăng cắn xiên thịt dê vừa lẩm bẩm trong đầu: " Ăn đi, cô gái, bây giờ cô không ăn nhiều một chút, không biết chừng năm sau anh ta mang một cô gái khác đến đây ăn đấy."
Sang năm, ai mà biết được chuyện gì sẽ xảy ra.
Biết được trong lòng tôi nghĩ gì, Thái Thái uống một ngụm bia lớn, nhìn tôi khinh bỉ: " Bạn thân yêu, mày có thể có chút tiền đồ được không hả, cả ngày ngoài nghĩ đến ăn ra thì vẫn chỉ là ăn. Các nhà khoa học đã nghiên cứu ra rằng, sau khi ăn no xong, đại đa số lượng máu mỡ sẽ tích tụ trong dạ dày, khi đạt đến lượng máu trong não, sẽ trở nên đần độn. Mày một mình trở nên đần độn thì không sao, vấn đề ở đây là những người bạn học cũ đều cho rằng mày với tao là một đoàn thể nhỏ, mày như thế này sẽ hạ thấp chỉ số IQ trung bình xuống đấy. (zi)"
" Là trung bình (zhi) (1), cảm ơn." Tôi thở dài một tiếng.
Khinh bỉ lỗi phát âm sai của Thái Thái xong, tôi ngẩng đầu nhìn trời. Bầu trời thành phố chỉ có vầng trăng lưỡi liềm và một vài ngôi sao cô đơn. Bên tai bỗng vang lên giọng nói rất nghiêm túc của Thái Thái: " Ninh Chân, tao biết câu nói này sẽ khiến mày tức giận, nhưng mà tao vẫn phải nói."
Thái Thái với tôi quen biết nhau đã tám năm, trong tám năm, cô ấy chỉ dùng giọng nói nghiêm túc này nói với tôi ba câu.
"Ninh Chân, tao biết câu nói này sẽ khiến mày tức giận, nhưng mà tao vẫn phải nói. Con mẹ nó, đầu mày thật là to."
"Ninh Chân, tao biết câu nói này sẽ khiến mày tức giận, nhưng mà tao vẫn phải nói. Con mẹ nó, chân mày thật là thô."
"Ninh Chân, tao biết câu nói này sẽ khiến mày tức giận, nhưng mà tao vẫn phải nói. Con mẹ nó, chữ mày xấu không chịu được."
Ba câu nói rất tàn nhẫn, tàn khốc đả kích tự tin lẫn tự tôn của tôi. Nhưng bởi đó là sự thật nên tôi không có cách nào phản bác. Chỉ có thể nửa đêm vụng trộm bóp nát toàn bộ mì ăn liền để trong phòng ngủ của Thái Thái.
Bởi vì có vết xe đổ trước đó, cho nên tôi ngồi thắng sống lưng, nhắc nhở bản thân cho dù Thái Thái có đả kích như thế nào thì cũng phải nhếch miệng cười cho qua.
Không ngờ điều cô ấy định nói lại là: "Ninh Chân, tao biết câu này sẽ khiến cho mày tức giận, nhưng mà tao vẫn phải nói. Năm ngoái, trước ngày chúng mày tổ chức đám cưới, chính là cái hôm đãi chúng tao trong phòng KTV đó, Đổng Thừa Nghiệp nhân lúc mày đi WC, mượn rượu làm càn, cố ý sàm sỡ tao."
Nghe thế, phản ứng đầu tiên của tôi vô cùng sửng sốt, sau đó là phẫn nộ giống như nham thạch phun trào.
Tôi chỉ muốn trực tiếp ném Đổng Thừa Nghiệp lên vỉ sắt nướng.
Lần đó chỉ là lần đầu tiên Đổng Thừa Nghiệp gặp mặt Thái Thái, vậy mà hắn đã tinh trùng lên não dám trêu trọc cả phù dâu của tôi, trêu trọc người bạn lâu năm của tôi!
Trước đêm kết hôn tôi và Đổng Thừa Nghiệp ở trong phòng KTV lớn nhất, mời bạn bè hai bên vào bên trong hát hò, Thái Thái vừa cao ráo xinh đẹp, lại còn biết trang điểm, lúc ấy trong phòng KTV, hầu như ánh mắt của tất cả đàn ông trong phòng đều tập trung trên người cô ấy.
Nhưng tôi ngàn vạn lần không ngờ tới, người dám động thủ sàm sở Thái Thái lại là chú rể Đổng Thừa Nghiệp!
Thái Thái tiếp tục nói: " Lúc đó mày đã hơi say say, lắc la lắc lư, tao với chị dâu Dương Dung của mày đỡ mày đến WC, lúc đứng ở cửa đợi mày, bỗng dưng có người ôm lấy tao từ phía sau, gọi một tiếng "Bà xã", cánh tay đó còn cố ý sờ mó trên ngực tao. Tao quay đầu nhìn người đàn ông đó, hóa ra lại là Đổng Thừa Nghiệp, tuy rằng hắn lảo đảo tựa như kẻ say, nhưng tao nhìn rất rõ, dáng người không giống, màu sắc quần áo không giống, kiểu tóc cũng không giống, sao có thể nhận nhầm người được! Lúc đấy anh trai nuôi Bạch Hồng Văn cũng có mặt ở đó, còn làm bộ đùa cợt mà nhắc nhở hắn: " Hi hi hi, tiểu tử nhà ngươi chớ giả say mà sàm sỡ con gái nhà người ta nhá!" Ngày thứ hai, anh ta cướp di động của tao, nói muốn chơi trò chơi, kết quả lại trộm lấy số điện thoại của tao. Nói thật, nếu như không phải hai người đã đăng ký kết hôn, bà đây dám chém cái cánh tay của hắn ngay tại chỗ."
Lúc này đây tôi mới nhớ đến, hôm ấy sau khi tôi đi từ WC ra, sắc mặt Thái Thái rất không tốt, mà hôm tổ chức hôn lễ cũng không nói một lời nào với Đổng Thừa Nghiệp, sau khi nghi lễ kết hôn kết thúc, Đổng Thừa Nghiệp đùa đùa cướp điện thoại của Thái Thái nói muốn chơi trò chơi, kết quả Thái Thái vô cùng tức giận giật điện thoại lại. Vốn dĩ Thái Thái nói muốn ở lại chỗ chúng tôi chơi mấy ngày, nhưng bỗng thay đổi nói có việc phải đi trước."
Hơn nữa, sau ngày hôm ấy Thái Thái cũng dần ít liên lạc với tôi hơn.
(1)Trong tiếng Trung những từ bắt đầu bằng zh, sh khi phát âm sẽ phải cuốn lưỡi lên, còn z với s khi phát âm lưỡi để thẳng.
Vẫn là câu nói cũ: nhớ lại những việc trước đây, thấy bản thân con mẹ nó ngu ngốc.
Tôi cũng là người từng uống rượu, tôi biết người sau khi uống say không hoàn toàn mất lí trí, chỉ cảm thấy chướng bụng, sẽ mượn rượu làm những việc lúc tỉnh không dám làm. Cho nên nói trắng ra, tửu phẩm* cũng như nhân phẩm. Mấy lời nói kiểu như "Tôi uống say nên không nhớ mình đã làm gì" chẳng qua chỉ là ngụy biện, thật ra trong đầu đương sự lại rất rõ ràng.
*Tửu phẩm: những hành động sau khi say rượu làm ra.
Nghe được chuyện này, tôi vừa tức vừa hận, toàn thân run lên giống như mắc bệnh Parkinson, cơn tức giận bừng lên như ngọn lửa, hừng hực thiêu đốt. Thật sự rất muốn ngay lập tức chạy đến thành phố D, cắn từng miếng từng miếng thịt của Đổng Thừa Nghiệp.
Parkinson: là một rối loạn thoái hóa của hệ thần kinh trung ương làm suy yếu khả năng vận động, lời nói, và các chức năng khác. Một trong những biểu hiện của bệnh này là cơ thể run lên. (nguồn: wikipedia)
"Tao biết mày sẽ trách tao hồi ấy sao không nói cho mày biết, nhưng mà tao biết Đổng Thừa Nghiệp mồm mép rất lợi hại, có thể đổi trắng thành đen, tao sợ hắn ta sẽ nói xấu tao, nói rằng tao quyến rũ hắn ta gì gì đó, khiến tao với mày trở mặt với nhau. Sợ mày sau đó đến Thiên Nhai phát thiệp, trên thiệp viết "Ngày 18 tháng 8, bạn gái cực phẩm của tôi trong đêm tân hôn quyến rũ chồng tôi", như thế thì đúng là oan uổng cho tao quá. Hai là, tao sợ sau khi mày biết, nhất thời tức giận mà li hôn với anh ta. Ở cái xã hội này, trong hôn nhân phụ nữ vẫn là kẻ yếu hơn. Việc anh ta sàm sỡ tao, nói lớn thì lớn nói nhỏ thì nhỏ, nhưng vẫn chưa đến mức không li hôn không được. Cho nên sau này khi biết tin mày mang thai, tao mới dứt khoát ít liên lạc với mày đi. Hy vọng vì con mà anh ta có thể thu hồi thói xấu ấy, đáng tiếc là tao đã đánh giá anh ta quá cao rồi."
Lời Thái Thái nói khiến tôi á khẩu không nói được gì, đứng trên góc độ kẻ bị hại, cô ấy làm như thế là đã rất tốt rồi.
Hơn nữa khi ấy Thái Thái quả thực cũng nói bóng nói gió nhắc nhở tôi cnah chừng Đổng Thừa Nghiệp, đáng tiếc IQ của tôi đều bị chó gặm hết rồi, hoàn toàn không để những lời cô ấy nói vào đầu.
"Thật ra tao muốn nói, hai đứa chúng mày căn bản không hợp." Thái Thái làm ra vẻ không nói ra những lời này không được: "Ninh Chân, trong tình cảm mày quá trong sáng, lúc nào cũng giữ khoảng cách với người khác giới, cho nên mày yêu cầu nửa kia cũng phải chung thủy với mình. Nhưng còn Đổng Thừa Nghiệp lại là kẻ thích tự do, không thích ở yên một chỗ. Một người đàn ông như thế, trong lòng anh ta sẽ không bao giờ chỉ đặt một người phụ nữa. Trước đây mày cũng từng oán trách, bạn khác giới của Đổng Thừa Nghiệp quá nhiều, nói chuyện với bạn khác giới trên mạng cũng rất ái muội, thích khoác lác, nói được nhưng không làm được. Thật ra người đàn ông như thế không thích hợp để kết hôn, hoặc không thích hợp với yêu cầu bạn đời chung thủy như mày. Nhưng khi ấy, khi sống chung dưới một mái nhà với mày, anh ta không hề có chút hành vi "đi sai đường" nào. Hơn nữa Đổng Thừa Nghiệp từ đầu đến cuối đều thể hiện rõ ràng ước muốn cùng mày xây dựng một gia đình, mở miệng ra là lại nói khao khát có một gia đình của riêng mình. Cho nên lúc đó, mày cảm thấy anh ta là một người đàn ông của gia đình, là một người đàn ông có thể dựa dẫm cả đời.
Song, mày chưa suy nghĩ đến, bản chất thật sự của Đổng Thừa Nghiệp rất phức tạp: phương diện thứ nhất, do từ nhỏ gia đình tan vỡ nên anh ta rất mong muốn có một gia đình hoàn thiện; ở phương diện khác, anh ta chưa được giáo dục thế nào là trách nhiệm đối với gia đình, cho nên anh ta không có cách nào học được làm thế nào để tạo dựng một mái ấm hoàn chỉnh. Anh ta cũng không cảm thấy hành động ngoại tình của mình là có gì sai trái, thậm chí anh ta sẽ cảm thấy chỉ cần anh ta không có ý nghĩ đề xuất li hôn thì vẫn có thể duy trì gia đình hoàn chỉnh. Chính vì thế mà anh ta mới thấy bản thân không có lỗi với mày."
Lời nói của Thái Thái khiến tôi suy nghĩ một cách nghiêm túc.
Đúng vậy, Đổng Thừa Nghiệp luôn nói: "Ở cùng một chỗ với Ninh Chân tôi luôn có cảm giác gia đình." Thường này anh ta bộc lộ khát khao về gia đình của anh ta, lần nào cũng nói với người khác: "Sau này, tôi với Ninh Chân nhất định sẽ sinh hai đứa con."
Song, đến khi thực sự mang thai, đối diện với cơ thể phát phì, khuôn mặt phù nề, không thể thỏa mãn nhu cầu sinh lí của anh ta, anh ta lại rút lui.
Anh ta chỉ muốn sự ấm áp của gia đình nhưng không hề muốn bỏ ra một chút nỗ lực nào để tạo dựng cái gia đình đầm ấm đó.
Anh ta chẳng qua chỉ là một đứa nhỏ ích kỉ mà thôi.
Sau khi phân tích dtm xong, Thái Thái cũng nói không bỏ qua cho tôi: "Còn mày nữa đó, Ninh Chân. Cảm giác mày mang lại cho tao chính là một con người mơ hồ, hỗn độn, ỷ lại, lòng dạ cứng rắn. Tao nghi ngờ đến bây giờ mày vẫn chưa xác định rõ được đâu mới là cuộc sống mà mày mong muốn, đâu mới là người đàn ông mà mày cần. Lúc tao với mày đi dạo phố đã phát hiện ra, lấy ví dụ lúc mua giày nhé.
Mày vừa mới bước vào cửa hàng, tìm được quầy gần nhất, tùy tiện chọn một đôi rồi mua luôn, dù cho có cả một buổi chiều rảnh rỗi mày cũng không lượn lờ tiếp. Mà cái quan trọng nhất chính là, mày căn bản không thích cái đôi giày đó cho lắm, mày chính là sợ phiền phức. Vì sợ phiền phức nên chuyện gì mày cũng có thể chấp nhận. Thật ra tao hiểu, mày thích kiểu đàn ông chín chắn lại hào hoa phong nhã, nhưng Đổng Thừa Nghiệp hoàn toàn không phù hợp với hình mẫu lí tưởng của mày. Khi ấy, mày đưa cho tao xem ảnh anh ta, tao liền có một ý nghĩ: thật ra ngay từ khi bắt đầu mày đã không yêu anh ta, chỉ vì từ nhỏ đến giờ mày chưa đi xa nhà, sau khi tốt nghiệp bỗng nhiên đến một thành phố khác, cảm thấy cô đơn tịch mịch. Đến khi Đổng Thừa Nghiệp theo đuổi mày, đối tốt với mày, nhất thời mày quyến luyến cái cảm giác ấm áp đó nên mới đến với anh ta. Đến khi ở bên nhau một thời gian, tự nhiên sẽ nảy sinh tình cảm, bời vì đàn ông thường coi trách nhiệm là tình yêu, còn phụ nữ lại coi sự dựa dẫm là tình yêu. Khi đi học mày dựa dẫm vào cha mẹ, đến khi đi làm thì dựa dẫm vào Đổng Thừa Nghiệp, cứ thế này thật sự không ổn. Về việc mày có nên li hôn hay không, tao sẽ không đưa ra ý kiến cho mày. Bởi vì tao tin mày sẽ đưa ra quyết định đúng đắn. Nhưng bất luận sự lựa chọn của mày là gì, tao đều hy vọng mày có thể độc lập, xem xét rõ ràng thứ bản thân là gì."
Giây phút ấy tôi cảm thấy rất kính phục Thái Thái. Bởi vì nói một đoạn dài như thế mà cô ấy không hề phát âm sai một chữ.
Buổi tối, tôi nằm trên giường, Khỉ Con ngủ ở bên cạnh. Tôi vuốt ve chân tay nhỏ bé của con, tỏng đầu nghĩ đến những lời mà Thái Thái nói.
Lời của Thái Thái khiến tôi lần đầu tiên ý thức được rằng, có lẽ ngay cả chính tôi cũng không hiểu rõ mình.
Cô ấy nói, tôi sẽ đưa ra quyết định đúng đắn.
Quyết định duy nhất của tôi lúc này là muốn li hôn.
Từ lần ngửa bài đó, Đổng Thừa Nghiệp một mực không nhận điện thoại của tôi, cũng không có bất kì tin tức nào. Vừa nghĩ đến anh ở thành phố D vẫn tiếp tục qua lại với Quyển Quyển, tôi cảm thấy thật dơ bẩn, chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi mối quan hệ vợ chồng với anh ta.
Tuy rằng chưa từng trải qua, nhưng rõ ràng, sau khi li hôn mang theo đứa con nhỏ đối với người phụ nữa sẽ gian nan vô cùng.
Tôi vừa phải đối mặt với áp lực về kinh tế, cũng như tinh thần.
Đối mặt với hoàn cảnh khó khăn tương lai, tôi đương nhiên có chút sợ hãi. Nhưng cùng lúc đó, tôi không có cách nào đối mặt với sự thật rằng chồng mình giờ phút này vẫn đang nằm trên giường với một người phụ nữ mới có 16 tuồi.
Đổng Thừa Nghiệp là người mà tôi quen biết trước.
Con chó tên Hoa Sinh do tôi nuôi trước.
Chiếc giường trong căn phòng trọ đó tôi là người đầu tiên dọn dẹp.
Nhưng cuối cùng tất cả những thứ này lại bị một cô gái cướp mất.
Tuy nhiên tôi lại không có chút không cam tâm nào.
Bởi vì, những thứ đó đều bị vấy bẩn rồi.
Tôi chắp tay mà nhường cho.
Người yêu chia tay nhau là chuyện đôi bên nhưng vợ chồng li hôn lại là chuyện của hai nhà.
Tôi đề xuất li hôn, Đổng Thừa Nghiệp đồng ý. Nhưng anh ta cứ dùng dằng mãi, khồng chịu trả lời điều kiện sau li hôn cũng như không chịu đến cục dân chính làm thủ tục li hôn. Khỉ con còn quá nhỏ, tôi cũng không có cách nào để con lại mà đến thành phố D tìm Đổng Thừa Nghiệp.
Biện pháp duy nhất là chỉ có thể thông qua người nhà Đổng Thừa Nghiệp khuyên nhủ anh ta.
Khi ấy, tôi với Đổng Thừa Nghiệp chiến tranh lạnh, cha Đổng Thừa Nghiệp cũng có đến khuyên anh ta hai lần. Trước mặt cho Đổng Thừa Nghiệp, tôi đem câu anh ta nói "Tôi không muốn về nhà vì ở thành phố D có người sùng bái, có người tôn trọng tôi. Tôi cảm thấy rất vui." Nói lại với cha anh ta. Còn trước mặt cha anh ta, anh ta cũng thừa nhận con người dùng bái anh ta là nữ.
Lúc đó cha Đổng Thừa Nghiệp nhìn anh ta cứ như đang nhìn **, hỏi: "Sao anh ta nói chuyện này với nó?"
Giọng điệu cùng biểu cảm của cha Đổng Thừa Nghiệp không hề mang ý trách móc Đổng Thừa Nghiệp nhân lúc vợ mình mang thai mà đi tìm người phụ nữ khác là sai trái, cha anh ta chỉ cảm thấy anh ta nói chuyện này với tôi là sai, hoàn toàn thiếu suy nghĩ.
Lúc ấy nghe được câu nói này của cha Đổng Thừa Nghiệp, trong lòng cảm thấy có gì đó không đúng. Bởi vì xem ra cha Đổng Thừa Nghiệp hình như biết rõ tình hình của Đổng Thừa Nghiệp ở bên đó.
Trước lúc nói chuyện điện thoại với Quyển Quyển, tôi cũng gọi điện thoại cho cha Đổng Thừa Nghiệp, nói ra những hành động không bình thường cùng với hoài nghi của tôi. Song, cha Đổng Thừa Nghiệp lại có chút bực dọc và nói lấy lệ bảo tôi "đã đa nghi rồi còn thích để tâm vào chuyện không đâu", rồi khuyên tôi cứ yên tâm ở nhà chăm con, đừng nghĩ nhiều.
Mà sau khi nói chuyện xong với Quyển Quyển, tôi lại gọi điện thoại cho cha Đổng Thừa Nghiệp, nói Đổng Thừa Nghiệp thật sự đã "đi sai đường". Cha anh ta trầm mặc một lúc, nói: "Thực ra cả nhà ba đều biết hết rồi, ba sẽ giáo huấn nó tử tế."
Sau này tôi mới biết, thì ra người nhà ở thành phố D của Đổng Thừa Nghiệp đã sớm biết chuyện giữa anh ta với Quyển Quyển, nhưng người nhà anh ta lại lựa chọn dấu diếm tôi.
Còn cha Đổng Thừa Nghiệp, trước lúc mắng tôi là "đã đa nghi rồi còn thích để tâm vào những chuyện không đâu" cung đã biết được chân tướng.
Cuối cùng tôi cũng tỉnh ngộ, thì ra lúc ấy ý của cha Đổng Thừa Nghiệp khi nhìn anh ta như đang nhìn **: anh đúng là cái đồ, bố anh một chân đạp n thuyền còn chẳng sao, anh đây mới đạp có hai thuyền mà đã bị lật rồi."
Tiếp sau đó, ông bà Đổng Thừa Nghiệp cùng với thím nhỏ đang mang thai bảy tháng cũng đến nhà tôi.
Ông Đổng Thừa Nghiệp có chút tư tưởng trọng nam khinh nữ, Khỉ Con là đứa cháu gái nội đầu tiên của nhà họ vậy mà ông ấy một lần cũng không muốn đến ôm.
Trước khi bọn họ đến, tôi nghe người quen truyền nhau bàn tán, nói rằng bà của Đổng Thừa Nghiệp khi nghe tin tôi muốn li hôn thì câu nói đầu tiên là: "Ninh Chân cũng chẳng phải là cái dạng tốt đẹp gì, không ngờ dám vứt quần áo của Đổng Thừa Nghiệp mà chúng ta ra ngoài."
Tôi biết, Đổng Thừa Nghiệp mang tính cách của một đứa trẻ, sau khi làm sai đều tìm mọi lí do để biện bạch, anh ta còn thích đổi trắng thay đen. Rõ ràng là tự anh ta đem quần áo vứt ra ngoài thùng rác, vậy mà lại đi nói với người nhà mình là do tôi vứt.
Tuy nhiên, lùi vạn bước mà nói, đừng bảo là vứt quần áo, cho dù tôi có vung dao vào anh ta cũng là việc có thể tha thứ.
Tôi vẫn biết bà Đổng Thừa Nghiệp rất thiên vị, nhưng không ngờ lại thiên vị đến mức ấy.
Dùng một loài cây để hình dung về thím Đổng Thừa Nghiệp thì chính là cây vạn niên, tính cách điển hình cho kiểu người hào sảng, yêu ghét rõ ràng, coi cái ác là kẻ thù, giống như nữ đại hiệp trong những bộ tiểu thuyết thời Kim Đường.
Thím nhỏ gọi tôi vào phòng, hỏi chuyện của tôi với Đổng Thừa Nghiệp.
Tôi đem đầu đuôi sự tình để lại cho cô ấy, thím nhỏ trước tiên căm hận mắng Đổng Thừa Nghiệp hai câu, sau lại bói vào tháng bảy tháng tám có hai lần nhìn thấy Đổng Thừa Nghiệp và Quyển Quyển bước ra từ phòng trọ của Đổng Thừa Nghiệp, hai người đều mang dáng vẻ của người vừa mới ngủ dậy, cô liền bước đến chất vấn Đổng Thừa Nghiệp, nhưng anh ta không thừa nhận mà cứ nhất quyết nói Quyển Quyển chỉ là bạn bè. Thím nhỏ biết Đổng Thừa Nghiệp thường xuyên không về nhà thăm Khỉ Con, cũng mắng mỏ anh ta đôi lời, trước mặt cô Đổng Thừa Nghiệp đã đồng ý, nhưng vẫn không chịu về nhà. Thím nhỏ mang thai con thứ hai, căn bản không có hơi sức đâu mà đi giám sát Đổng Thừa Nghiệp, cũng không ngờ rằng sự tình đến bước này.
Thỉm nhỏ thở dài, nói: "Thím cũng đã trải qua lại chuyện này, năm ấy sau khi thím sinh em cháu được hai tháng, chú cháu cũng đã "đi nhầm đường", thím ôm em cháu đi bắt gian, tận mắt nhìn thấy chồng mình cùng với một người phụ nữ đi vào khách sạn. Thím và em cháu bị cảm nắng phải vào bệnh viện, chú cháu căn bản không thèm đến thăm, cả ngày quấn quýt lấy người phụ nữ kia, đưa hết tiền tích kiệm cho cô ta. Thím tức quá mới đề nghị li hôn, nhưng sau vì em trai cháu mà chấp nhận làm hòa."
Nghe thím nói, toàn thân tôi lạng toát.
Từ lâu tôi đã biết Thím nhỏ và chú trước đây từng li hôn, nhưng Đổng Thừa Nghiệp nói với tôi đó là vì tính cách của hai người quá mạnh mẽ chứ hoàn toàn không phải là do chú anh ta "đi nhầm đường".
Đổng Thừa Nghiệp nói cái gì thì tôi tin cái ấy. Đúng là ngu hết thuốc chữa, tôi mà không bị lừa thì còn ai bị lừa nữa?
Thím nhỏ thở dài khuyên tôi: "Ninh Chân, thím biết con tức giận, con căm nhận. Nhưng nghe lời khuyên của thím, một người phụ nữ li hôn một mình nuôi con rất gian khổ. Thím đã từng trải qua, tìm hiểu được cảm giác ấy. Thật đó, dù cho mọi người đều biết Đổng Thừa Nghiệp là kẻ đểu cáng, nhưng rất nhanh sẽ có người phụ nữa chưa kết hôn muốn gả cho nó.
Bởi vì nó là đàn ông, lương cũng khá cao, công việc ổn định, không phải chịu gánh nặng kinh tế cũng không bị con cái ràng buộc, khéo mồm khéo miệng, biết dỗ dành người khác. Nhưng con lại khác, con là phụ nữ, con mang theo con, rất khó để tìm được người đàn ông phù hợp với mình. Cho nên thím hy vọng hai đứa con khi nào đủ bình tĩnh mới đưa ra quyết định, dù cho con không nghĩ cho bản thân thì cũng phải nghĩ cho đứa nhỏ chứ!"
Tôi biết thím nhỏ là người bênh cái lý chứ không bênh cái tình, cô ấy nói như này không phải vì giúp cho Đổng Thừa Nghiệp mà là muốn giúp tôi.
Thế giới này căn bản không có cái gì gọi là công bằng, cô ấy thấu hiểu được nỗi khó khăn của một người mẹ đơn thân, đến một người mạnh mẽ như cô ấy nhưng cuối cùng cũng phải thỏa hiệp.
Sau khi khuyên xong, thím nhỏ và ông bà Đổng Thừa Nghiệp cũng chuẩn bị ra về.
Ông bà Đổng Thừa Nghiệp từ lúc bước chân vào nhà cho đến lúc đi về, đến một câu cũng không nhắc đến chuyện của tôi và Đổng Thừa Nghiệp, tựa như thờ ơ không quan tâm.
Đi đến cửa nhà, mẹ tôi không nhịn nổi nữa, trực tiếp khóc với bà Đổng Thừa Nghiệp: "Bà à, Đổng Thừa Nghiệp là người, Ninh Chân nhà chúng tôi cũng là người, rốt cuộc nó đã làm sai chuyện gì mà lại khiến cho Đổng Thừa Nghiệp dày vò nó như vậy? Lúc mang thai cũng không đoái hoài đến, sau khi sinh co thì ở bệnh viện ôm lất điện thoại chơi trò chơi. Bình truyền dịch của Ninh Chân hết cũng không quản, trong những này ở cữ khiến cho Ninh Chân khóc mấy lần. Ninh Chân cực khổ ở nhà chăm con, còn nó lại ở bên đó làm ra loại chuyện như thế. Hôm đó, Ninh Chân trong thư phòng gào khóc hỏi Đổng Thừa Nghiệp, rốt cuộc nó đã làm gì có lỗi với anh ta. Tôi ôm đứa nhỏ đứng ngoài cửa phòng, chỉ sợ nó thực sự nhảy từ cửa sổ xuống.
Nhà chúng tôi đâu có đối xử tệ bạn với Đổng Thừa Nghiệp, nó về nhà, tất thối vứt lung tung không thèm quan tâm, tôi bịt mũi đem tất của nó đi giặt sạch, nó thích ăn gì tôi đều cố gắng ghi nhớ, mỗi lần về nhà đều nấu món ngon cho nó ăn, như thế chưa đủ sao? Còn muốn chúng tôi phải như thế nào nữa?"
Trước khi nghỉ hưu mẹ tôi cũng được coi là lãnh đạo của đơn vị, tính cách cũng mãnh mẽ, từ trước đến giờ đều không khóc trước mặt người khác. Nhưng lần này, bà khóc đến thương tâm như thế. Tôi biết, mẹ đã kìm nén quá lâu, sự lạnh nhạt hờ hững của Đổng Thừa Nghiệp với tôi bà đều biết hết, chỉ vì tôi mà bà nhẫn nhịn.
Mắt thím cũng đỏ lên, không ngừng an ủi mẹ tôi.
Vậy mà bà của Đổng Thừa Nghiệp lại cười ha ha nói "tất của nó quả thật rất thối." nói xong kéo ông Đổng Thừa Nghiệp đi.
Đợi bọn họ đi hết, Thái Thái cũng trở về, nhìn thấy tôi và mẹ mắt sưng đổ, bèn hỏi đầu đuôi sự tình. Sau khi nghe xong, Thái Thái cười lạnh: "Tao còn nghe ngóng tin sốt dẻo hơn, mày có muốn nghe không?"
Ads9 mẫu hộp quà đẹp đáng để bạn làm theo
Tiếp sau đó, ông bà Đổng Thừa Nghiệp cùng với thím nhỏ đang mang thai bảy tháng cũng đến nhà tôi.
Ông Đổng Thừa Nghiệp có chút tư tưởng trọng nam khinh nữ, Khỉ Con là đứa cháu gái nội đầu tiên của nhà họ vậy mà ông ấy một lần cũng không muốn đến ôm.
Trước khi bọn họ đến, tôi nghe người quen truyền nhau bàn tán, nói rằng bà của Đổng Thừa Nghiệp khi nghe tin tôi muốn li hôn thì câu nói đầu tiên là: "Ninh Chân cũng chẳng phải là cái dạng tốt đẹp gì, không ngờ dám vứt quần áo của Đổng Thừa Nghiệp mà chúng ta ra ngoài."
Tôi biết, Đổng Thừa Nghiệp mang tính cách của một đứa trẻ, sau khi làm sai đều tìm mọi lí do để biện bạch, anh ta còn thích đổi trắng thay đen. Rõ ràng là tự anh ta đem quần áo vứt ra ngoài thùng rác, vậy mà lại đi nói với người nhà mình là do tôi vứt.
Tuy nhiên, lùi vạn bước mà nói, đừng bảo là vứt quần áo, cho dù tôi có vung dao vào anh ta cũng là việc có thể tha thứ.
Tôi vẫn biết bà Đổng Thừa Nghiệp rất thiên vị, nhưng không ngờ lại thiên vị đến mức ấy.
Dùng một loài cây để hình dung về thím Đổng Thừa Nghiệp thì chính là cây vạn niên, tính cách điển hình cho kiểu người hào sảng, yêu ghét rõ ràng, coi cái ác là kẻ thù, giống như nữ đại hiệp trong những bộ tiểu thuyết thời Kim Đường.
Thím nhỏ gọi tôi vào phòng, hỏi chuyện của tôi với Đổng Thừa Nghiệp.
Tôi đem đầu đuôi sự tình để lại cho cô ấy, thím nhỏ trước tiên căm hận mắng Đổng Thừa Nghiệp hai câu, sau lại bói vào tháng bảy tháng tám có hai lần nhìn thấy Đổng Thừa Nghiệp và Quyển Quyển bước ra từ phòng trọ của Đổng Thừa Nghiệp, hai người đều mang dáng vẻ của người vừa mới ngủ dậy, cô liền bước đến chất vấn Đổng Thừa Nghiệp, nhưng anh ta không thừa nhận mà cứ nhất quyết nói Quyển Quyển chỉ là bạn bè. Thím nhỏ biết Đổng Thừa Nghiệp thường xuyên không về nhà thăm Khỉ Con, cũng mắng mỏ anh ta đôi lời, trước mặt cô Đổng Thừa Nghiệp đã đồng ý, nhưng vẫn không chịu về nhà. Thím nhỏ mang thai con thứ hai, căn bản không có hơi sức đâu mà đi giám sát Đổng Thừa Nghiệp, cũng không ngờ rằng sự tình đến bước này.
Thỉm nhỏ thở dài, nói: "Thím cũng đã trải qua lại chuyện này, năm ấy sau khi thím sinh em cháu được hai tháng, chú cháu cũng đã "đi nhầm đường", thím ôm em cháu đi bắt gian, tận mắt nhìn thấy chồng mình cùng với một người phụ nữ đi vào khách sạn. Thím và em cháu bị cảm nắng phải vào bệnh viện, chú cháu căn bản không thèm đến thăm, cả ngày quấn quýt lấy người phụ nữ kia, đưa hết tiền tích kiệm cho cô ta. Thím tức quá mới đề nghị li hôn, nhưng sau vì em trai cháu mà chấp nhận làm hòa."
Nghe thím nói, toàn thân tôi lạng toát.
Từ lâu tôi đã biết Thím nhỏ và chú trước đây từng li hôn, nhưng Đổng Thừa Nghiệp nói với tôi đó là vì tính cách của hai người quá mạnh mẽ chứ hoàn toàn không phải là do chú anh ta "đi nhầm đường".
Đổng Thừa Nghiệp nói cái gì thì tôi tin cái ấy. Đúng là ngu hết thuốc chữa, tôi mà không bị lừa thì còn ai bị lừa nữa?
Thím nhỏ thở dài khuyên tôi: "Ninh Chân, thím biết con tức giận, con căm nhận. Nhưng nghe lời khuyên của thím, một người phụ nữ li hôn một mình nuôi con rất gian khổ. Thím đã từng trải qua, tìm hiểu được cảm giác ấy. Thật đó, dù cho mọi người đều biết Đổng Thừa Nghiệp là kẻ đểu cáng, nhưng rất nhanh sẽ có người phụ nữa chưa kết hôn muốn gả cho nó.
Bởi vì nó là đàn ông, lương cũng khá cao, công việc ổn định, không phải chịu gánh nặng kinh tế cũng không bị con cái ràng buộc, khéo mồm khéo miệng, biết dỗ dành người khác. Nhưng con lại khác, con là phụ nữ, con mang theo con, rất khó để tìm được người đàn ông phù hợp với mình. Cho nên thím hy vọng hai đứa con khi nào đủ bình tĩnh mới đưa ra quyết định, dù cho con không nghĩ cho bản thân thì cũng phải nghĩ cho đứa nhỏ chứ!"
Tôi biết thím nhỏ là người bênh cái lý chứ không bênh cái tình, cô ấy nói như này không phải vì giúp cho Đổng Thừa Nghiệp mà là muốn giúp tôi.
Thế giới này căn bản không có cái gì gọi là công bằng, cô ấy thấu hiểu được nỗi khó khăn của một người mẹ đơn thân, đến một người mạnh mẽ như cô ấy nhưng cuối cùng cũng phải thỏa hiệp.
Sau khi khuyên xong, thím nhỏ và ông bà Đổng Thừa Nghiệp cũng chuẩn bị ra về.
Ông bà Đổng Thừa Nghiệp từ lúc bước chân vào nhà cho đến lúc đi về, đến một câu cũng không nhắc đến chuyện của tôi và Đổng Thừa Nghiệp, tựa như thờ ơ không quan tâm.
Đi đến cửa nhà, mẹ tôi không nhịn nổi nữa, trực tiếp khóc với bà Đổng Thừa Nghiệp: "Bà à, Đổng Thừa Nghiệp là người, Ninh Chân nhà chúng tôi cũng là người, rốt cuộc nó đã làm sai chuyện gì mà lại khiến cho Đổng Thừa Nghiệp dày vò nó như vậy? Lúc mang thai cũng không đoái hoài đến, sau khi sinh co thì ở bệnh viện ôm lất điện thoại chơi trò chơi. Bình truyền dịch của Ninh Chân hết cũng không quản, trong những này ở cữ khiến cho Ninh Chân khóc mấy lần. Ninh Chân cực khổ ở nhà chăm con, còn nó lại ở bên đó làm ra loại chuyện như thế. Hôm đó, Ninh Chân trong thư phòng gào khóc hỏi Đổng Thừa Nghiệp, rốt cuộc nó đã làm gì có lỗi với anh ta. Tôi ôm đứa nhỏ đứng ngoài cửa phòng, chỉ sợ nó thực sự nhảy từ cửa sổ xuống.
Nhà chúng tôi đâu có đối xử tệ bạn với Đổng Thừa Nghiệp, nó về nhà, tất thối vứt lung tung không thèm quan tâm, tôi bịt mũi đem tất của nó đi giặt sạch, nó thích ăn gì tôi đều cố gắng ghi nhớ, mỗi lần về nhà đều nấu món ngon cho nó ăn, như thế chưa đủ sao? Còn muốn chúng tôi phải như thế nào nữa?"
Trước khi nghỉ hưu mẹ tôi cũng được coi là lãnh đạo của đơn vị, tính cách cũng mãnh mẽ, từ trước đến giờ đều không khóc trước mặt người khác. Nhưng lần này, bà khóc đến thương tâm như thế. Tôi biết, mẹ đã kìm nén quá lâu, sự lạnh nhạt hờ hững của Đổng Thừa Nghiệp với tôi bà đều biết hết, chỉ vì tôi mà bà nhẫn nhịn.
Mắt thím cũng đỏ lên, không ngừng an ủi mẹ tôi.
Vậy mà bà của Đổng Thừa Nghiệp lại cười ha ha nói "tất của nó quả thật rất thối." nói xong kéo ông Đổng Thừa Nghiệp đi.
Đợi bọn họ đi hết, Thái Thái cũng trở về, nhìn thấy tôi và mẹ mắt sưng đổ, bèn hỏi đầu đuôi sự tình. Sau khi nghe xong, Thái Thái cười lạnh: "Tao còn nghe ngóng tin sốt dẻo hơn, mày có muốn nghe không?"
SPONSORED CONTENT
by Mgid
Đã tìm ra công thức chữa bệnh giãn tĩnh mạch từ thiên nhiên!
Khả năng giao tiếp của Thái Thái rất tốt, chỗ nào cũng có bạn bè, hai ngày nay cô ấy đang lôi kéo bạn bè hỏi thăm tin tức của Đổng Thừa Nghiệp.
Tôi nghe Thái Thái nói: "Thành phố D cũng thật là nỏ, chuyện nhà họ vừa mới hỏi thăm đã rõ ràng. Bà Đổng Thừa Nghiệp tổng cộng có ba đứa con, kết quả ba đứa con đều vì ** mà li hôn. Vậy mà bà lão đó còn suốt ngày nói với hàng xóm là do con dâu mình sai, con trai bà ta đều là thanh niên trí đức vẹn toàn."
Cơ hội để tôi đến thành phố D rất ít, chỉ nghe phong thanh được chú hai Đổng Thừa Nghiệp cũng li hôn. Nhưng khi ấy Đổng Thừa Nghiệp cũng nói với tôi là do tính chất công việc của thím anh ta thường xuyên phải xuất đầu lộ diện, cho nên chú đề xuất li hôn.
Thái Thái "hừ" một tiếng: "Đổng Thừa Nghiệp đúng là kẻ luyên thuyên, sự thật là do thím anh ta bắt gian chú anh ta với kẻ thứ ba tại giường nên mới li hôn, kết quả ông bà Đổng Thừa Nghiệp lại còn giúp chú anh ta mắng chửi thím! Đổng Thừa Nghiệp từ nhỏ đã sống trong cái môi trường thế này, hôm nay anh ta "đi nhầm đường" cũng chắng có gì đáng ngạc nhiên. Tao nói này Ninh Chân, mày không chỉ mắt mù mà đến tim cũng mù, trước khi kết hôn không đi tìm hiểu rõ ràng những chuyện này mà cũng dám gả cho người ta!"
Tôi cảm thấy một bụng khí ứ nghẹn ở cổ họng, lên không được mà xuống cũng không xong.
Tôi tiếp xúc với người nhà Đổng Thừa Nghiệp không nhiều, chỉ cảm thấy mỗi lần đến nhà anh ta, người nhà anh ta đối xử với tôi rất tốt, hoàn toàn không nghĩ đến lại có những chuyện này xảy ra trong gia đình anh ta.
Thái Thái không cho phép tôi bào chữa, tiếp tục nói: "Lúc mày với Đổng Thừa Nghiệp qua lại, không phải mày tự mình gom tiền mua máy ảnh sao? Có lần bố Đổng Thừa Nghiệp mượn cái máy ảnh đó, bỏ lại mẹ kế của anh ta đến hội trợ triển lãm ở Thượng Hải chơi, sau khi trở về trả máy lại cho mày, kết quả mày phát hiện trong máy mày đều là ảnh chụp chung của cha anh ta với người mẹ nuôi đã có gia đình của Đổng Thừa Nghiệp.
Mày nghĩ xem, một đôi năm nữ bỏ lại gia đình đến Thượng Hải du lịch hai ngày, dù cho không làm gì thì cũng là hành động thiếu trách nhiệm với gia đình. Khi ấy tao đã cảnh báo với mày phải chú ý thái độ của Đổng Thừa Nghiệp đối với chuyện này, kết quả thì sao? Mày lại để lời nói của tao vào tai này rồi bay ra tai kia chứ gì?"
Đúng thế, khi nhìn thấy những bức ảnh đó tôi rất kinh hoàng, sợ ảnh hưởng đến gia đình bố Đổng Thừa Nghiệp, lại không dám nói với mẹ kế anh ta, chỉ có thể vội vàng xóa mấy bức ảnh đó đi.
Thế mà sau khi xem xong mấy bức ảnh đó, Đổng Thừa Nghiệp chỉ cười nói với tôi: "Nhìn xem, ông bố già nhà anh cũng thật giỏi." Tôi nghĩ Đổng Thừa Nghiệp nói thế là vì mối quan hệ giữa anh ta và mẹ kế không tốt, hoàn toàn không nghĩ tới chuyện này đã bộc lộ quan niệm về gia đình của anh ta.
Suy xét tường tận, tôi thấy mình đúng là sai đến cùng cực.
Bây giờ cuối cùng tôi cũng đã hiểu rõ, việc đầu tiên cần xem xét khi gả cho một người là phải xem gia đình anh ta như thế nào.
Môn đăng hộ đối mà người ta thường nói, không phải chỉ mỗi tiền tài của hai nhà, mà quan trọng hơn chính là bối cảnh gia đình cùng với giáo dục hai bên cũng phải tương ứng. Chỉ có ở bên cạnh một người lớn lên trong bối cảnh gia đình, tư tưởng quan điểm giống bạn, thì hai người mới có tiếng nói chung, mới có thể tránh được tranh chấp.
Lúc ấy mẹ tôi không đồng ý tôi và Đổng Thừa Nghiệp qua lại với nhau, chính là bởi vì gia đình anh ta tan vỡ, sợ chúng tôi do quan điểm và cách nhìn nhận sự việc không giống nhau mà xảy ra mâu thuẫn.
Bây giờ tỉnh ngộ, đã muộn rồi!
Lúc trước tôi nhờ thím nhỏ khuyên Đổng Thừa Nghiệp về nhà đối mặt giải quyết sự việc, ngày hôm sau, thím nhỏ gọi điện đến, trong giọng nói mang ý xin lỗi, nói cô không khuyên nổi Đổng Thừa Nghiệp nữa rồi.
"Cô chất vấn nó, nó thừa nhận việc mình "đi nhầm đường". Nhưng nó lập tức giống như đứa trẻ, tìm mọi lí do để bao biện cho mình. Lúc thì nói mình "đi nhầm đường" là do cháu, lúc lại nói là do bố nó, cuối cùng lại để tội cho cô nó."
Tôi cũng là bà tám, việc đến nước này mà vẫn tò mò hỏi: "Sao lại đổ tội lên đầu cô anh ta thế ạ?"
"Nó nói lúc nhỏ cô nó đánh nó, nó luôn nhớ trong lòng, thấy trong nhà không tìm được chút ấm áp nào cả, cái cô gái kia mang đến cho nó sự ấm áp, nó thèm khát cái cảm giác đó nên "đi nhầm đường". Thím nhỏ tức đến không thở nổi: "Nó chẳng qua tìm bừa lí do, chuyện học hành của nó đều do cô nó lo. Cô nó chỉ hận không rèn sắt thành thép* nên mới đánh nó một cái, nó lập tức nói tay mình đau không chịu nổi, nhất quyết đòi đi bệnh viện chụp XQ, dọa cô nó sợ gần chết."
Nghe những gì thím nói, lòng tôi lại phủ lên một lớp bụi, tựa như mặt bàn nửa năm không lau dọn.
Từ đầu đến cuối Đổng Thừa Nghiệp đều không chịu về nhà, tôi một mình ở thành phố F đợi anh ta, chỉ cảm thấy mắt thật mờ mịt. Quãng thời gian ấy như mắt phải chứng trầm cảm, cả ngày đều muốn khóc, khóc từ sáng đến tối, mắt không lúc nào không sưng húp.
Mỗi ngày Dương Dung đều gọi điện đến an ủi động viên tôi.
Chồng Dương Dung, Bạch Hồng Văn là một người rất nghĩa khí, coi Đổng Thừa Nghiệp như em trai mình, trong lúc tôi ở cữ nghe nói Đổng Thừa Nghiệp không về nhà, hai giờ sáng gọi điện cho anh ta nhắm thẳng vào đầu anh ta mà trách mắng.
Thoạt đầu Đổng Thừa Nghiệp cũng rất tôn trọng Bạch Hồng Văn nhưng sau khi đến thành phố D, do ra tay hào phóng mà có không ít những bạn mặt chứ không phải bạn lòng, lúc nào cũng nịnh hót, tâng bốc anh ta. Mà Đổng Thừa Nghiệp vốn là kẻ ham hư vinh, dần dần xem thường người thẳng thắn bộc trực, thích làm anh trai như Bạch Hồng Văn.
Đổng Thừa Nghiệp còn nói nhỏ với đồng nghiệp ở công ty rằng, tôi và anh ta li hôn đều là do Dương Dung và Bạch Hồng Văn làm trung gian xúi giục.
n cảm ơn Dương Dung, lúc tôi cần người để dốc bầu tâm sự nhất, cô ấy tình nguyện làm nơi để cho tôi trút muộn phiền.
Tình bạn giữa hai người đàn ông được hình thành từ những bữa rượu, còn tình bạn giữa hai người phụ nữ chính là những lúc cùng nhau chia sẻ tâm sự mà có.
Từ lớp 10 Dương Dung và Bạch Vân Hồng đã yêu nhau, hai người cùng thi đỗ một trường đại học, sau khi tốt nghiệp không cẩn thận mà có thai, liền quyết định kết hôn sinh đứa bé ra. Dương Dung có khuôn mặt trái xoan, mắt to, xương nhỏ, trông thì có vẻ yếu đuối mềm mỏng nhưng nội tâm cô ấy lại rất mạnh mẽ. Từ nhỏ bố cô ấy đã rời nhà ra bên ngoài làm ăn, ở tỉnh ngoài gặp gỡ được người phụ nữ mới, nhưng lại không li hôn với mẹ Dương Dung. Mẹ Dương Dung không có công việc hẳn hoi tử tế, kinh tế đều dựa vào bố cô ấy, vì thế đành phải mắt nhắm mắt mở mà cho qua việc này.
Lúc mới bắt đầu, cha mẹ Bạch Vân Hồng cho rằng điều kiện kinh tế của hai bên không phù hợp, nên không đồng ý cho hai người bọn họ qua lại. Nhưng Bạch Vân Hồng quyết không đổi ý, lại có thêm đứa con nên cha mẹ Bạch Vân Hồng chỉ có thể nhượng bộ. Cha mẹ Bạch Vân Hồng rất có thế lực nên sau khi kết hôn Dương Dung chịu không ít tủi nhục nhưng cô ấy đều nhẫn nhịn.
Công ty Đổng Thừa Nghiệp lương khá cao, Bạch Vân Hồng thân là giám đốc nên thường xuyên gặp những trường hợp cần đến "tửu sắc". Có lẽ là do có bài học từ bố nên lúc nào Dương Dung cũng quản rất chặt Bạch Vân Hồng, sau khi tốt nghiệp rồi đến khi mang thai, chăm con, một năm đó cô ấy không tìm việc, lúc nào cũng ở bên cạnh Bạch Vân Hồng. Công ty Bạch Vân Hồng làm việc cách xa nhà, người lớn hai bên cũng không ở cùng. Bởi lẽ đó mà sau khi đứa nhỏ tròn một tuổi, cai sữa, Dương Dung đành phải dằn lòng đưa con về quê cho người lớn chăm sóc, còn bản thân thì tìm một công việc bán thời gian ở gần chỗ Bạch Vân Hồng.
Bạch Vân Hồng và Dương Dung kết hôn bốn năm, trong quãng thời gian đó có một lần Bạch Vân Hồng có chút động tĩnh nhỏ nhưng đều bị Dương Dung giết từ trong trứng nước. Tôi nghĩ nếu như Dương Dung sinh ra ở thời cổ đại, tuyệt đối sẽ là một vị phi tử sát phát quyết đoán, gặp chuyện không hoảng.
Có điều tôi thật sự không ngờ tới, ngay vào hôm ấy, Dương Dung gọi điện thoại cho tôi, vừa mở miệng đã cất câu cười khổ: " Hai chúng ta đúng là chị em tốt, ngay đến cả tiểu tam cũng gặp phải cùng một lúc."
Cảm nhận đầu tiên của tôi chính là Dương Dung đang nói đùa, bởi vì cô ấy quản Bạch Vân Hồng rất chặt, tai mắt ở bốn phương tám hướng, cứ như gắn cả camera trên người Bạch Hồng Văn vậy, làm sao Bạch Hồng Văn có thể dễ dàng ngoại tình đây?
Dương Dung nói với tôi, mấy ngày hôm trước Bạch Hồng Văn bảo là phải cùng phó giám đốc nào đó đến nơi khác thị sát công việc với lãnh đạo, phải ở lại đó một đêm. Mà hôm sau vừa vặn đúng lúc Dương Dung chơi mạt chược cùng vợ người đồng nghiệp kia, càng trùng hợp hơn là lúc đó người vợ kia đang nói chuyện với chồng mình, trong lúc vô ý đã vạch trần lời nói dối của Bạch Văn Hồng.
Ngay lập tức, Dương Dung bắt đầu đi tìm hiểu sự tình, lệnh cho Bạch Hồng Văn phải về nhà ngay tức khắc, sau khi về đến nhà Bạch Hồng Văn đương nhiên chết cũng không chịu thừa nhận. Dương Dung cướp điện thoại của anh ta, phát hiện danh sách cuộc gọi trong điện thoại đã bị xóa sạch. Cô ấy liền cầm lấy điện thoại, đứng trước mặt Bạch Hồng Văn lên mạng tra thông tin chi tiết các cuộc gọi gần đây. Kết quả tìm ra được một số điện thoại mà ngày nào Bạch Hồng Văn cũng phải gọi đến gần chục lần, cô ấy gọi vào số điện thoại đó, màn hình điện thoại hiện lên số điện thoại đã lưu sẵn tên là " Dương Hoành Vĩ". Sau khi kết nối được với đầu dây bên kia, Dương Dung "bất động thanh sắc", không nói lời nào, từ phía bên kia truyền đến một giọng nói hết sức nũng nịu: " Mới có xa người ta một chút đã nhớ rồi sao?"
Dương Dung vừa nghe thấy câu nói ấy, nhất thời như rơi vào hầm băng.
Bạch Vân Hồng hết sức nôn nóng, lập tức lớn giọng hét lên: " Dương Dung, em làm gì thế!"
Người phụ nữ đầu dây bên kia nghe thấy, phản ứng rất nhanh, giải thích nói: " A, Cô là ai? Có phải là tìm chồng tôi không? Đây là số điện thoại của anh ấy."
Nghe thấy thế, hai tiếng "lộp bộp" trong lòng Dương Dung lại càng vang lên rõ ràng hơn, người phụ nữ này thủ đoạn rất cao, cô gặp phải địch thủ rồi.
Lúc mới đầu Bạch Vân Hồng nhất quyết nói rằng người phụ nữ đó chỉ là bạn trên mạng, bọn họ chỉ nói chuyện qua điện thoại chứ không hề gặp mặt nhau. Người phụ nữ kia thông đồng với Bạch Hồng Văn dấu giếm Dương Dung, thậm chí còn ra dáng như một ngươi chị em tri kỷ "khơi thông" đầu óc cho Dương Dung, nói rằng bản thân do quá cô đơn tịch mịch mới lên mạng nói chuyện phiếm với Bạch Hồng Văn, nói rằng bản thân mình cũng là người đã có gia đình, sau này sẽ không liên lạc với Bạch Hồng Văn nữa.
Có điều, Dương Dung là ai chứ! Cô ấy có thể nhớ rõ ít nhất 99 tập trong bộ phim truyền hình cung đấu dài 100 tập. Trực giác của cô ấy cho rằng chuyện này đâu chỉ đơn giản như thế. Ngày hôm sau liền " điều động" tất cả những bạn xã hội của mình, một ngày đã điều tra rõ ràng chuyện giữa Bạch Hồng Văn và người phụ nữ kia.
Thì ra, tháng chín Bạch Hồng Văn cùng mấy vị giám đốc ở công ty đi Giang Lệ, Vân Nam du lịch, trong đó có một vị giám đốc mang theo cả tình nhân, cái cô tình nhân kia còn rủ thêm một chị em tốt đi cùng. Chính trong một tuần này, Bạch Hồng Văn và cái cô chị em tốt kia nhìn trúng nhau, sau đó phát sinh quan hệ. Sau khi từ Giang Lệ trở về, Bạch Hồng Văn vẫn giữ mối quan hệ với cô gái kia, thậm chí còn có hai ba lần thuê phòng cách nhà Bạch Hồng Văn và Dương Dung chỉ mất trăm mét. Khi ấy, Dương Dung đang ở nhà chơi với con.
Cái cô "em gái" kia tên là Phi Phi, mới hai mươi tuổi. Trước đây qua lại với một người đàn ông bốn mươi tuổi, khiến gia đình người ta tan nát. Phi Phi chuẩn bị kết hôn cùng người đàn ông kia, ai ngờ lại gặp được Bạch Hồng Văn. Nhà Bạch Hồng Văn có điều kiện kinh tế, có nhà có xe, quan trọng là còn trẻ, cho nên Phi Phi lập tức đá văng cái người đàn ông bốn mươi kia, thông đồng với Bạch Hồng Văn.
Dương Dung chưa từng khóc trước mặt tôi, lần này cũng thế, chỉ nghe thấy giọng mũi rất nặng chứ không nghe thấy tiếng khóc: " Mình đã cảm thấy quái lạ, sao bỗng nhiên anh ta lại thích chưng diện, gọi mình là "cục cưng", lại còn chủ động làm việc nhà, thì ra là cảm thấy áy náy."
Lúc này tôi mới biết rằng, đàn ông khi đã ngoại tình sẽ có hai loại. Một là đột nhiên lạnh nhạt với vợ, hai là đột nhiên lại nhiệt tình một cách thái quá.
Tóm lại, " vật phản thường tắc vi yêu"*
*chỉ những sự việc, sự vật bỗng trở nên bất thường chắc chắn là do yêu ma quỷ quái làm ( yêu mà quỷ cái ở đây còn có thể hiểu là những người không tốt)
Chỉ cần là sự bất thường của đàn ông thì sẽ ứng với hai chữ "Đột nhiên."
Khi ấy, khi Đổng Thừa Nghiệp " đi nhầm đường" cũng rất chú trọng đến bề ngoài, hơn nữa cái người trước nay không xem phim hoạt hình như anh ta lại đi xem " Vua Hải Tặc", lúc ấy tôi còn thắc mắc tại sao anh ta bỗng muốn " cưa sừng làm nghé", hóa ra người ta là vì muốn xứng với cái cô thiếu nữ Quyển Quyển kia.
Tôi an ủi Dương Dung vài câu, rồi lại hỏi: " Vậy cậu định giải quyết thế nào?"
Dương Dung ở đầu bên kia trầm mặc, qua một lúc lâu mới cất tiếng: " Mình không muốn li hôn, mình không muốn dâng cho người phụ nữ kia căn nhà và cái xe mới phấn đấu được."
Sau khi cúp điện thoại, tâm trạng tôi rất phức tạp, thật sự không ngờ tới loại chuyện này sẽ xảy ra với Dương Dung, nhưng suy nghĩ kĩ, lại cảm thấy việc Bạch Hồng Văn ngoại tình không có gì là ngoài ý muốn.
Do đặc thù công việc mà giám đốc cũng như phó giám đốc công ty Đổng Thừa Nghiệp thường xuyên đi công tác xa, xa vợ xa nhà, cộng thêm đi đàm phán công việc hay đến KTV, cho nên không ít những giám đốc, phó giám đốc đều có quan hệ mờ ám với mấy cô gái ở đó. Những người khác nhìn thấy cảnh này nhiều quen rồi, trong lòng cũng sinh ra cái gọi là " tâm địa gian xảo".
Giây phút này mới nhận ra rằng, môi trường công việc của đối phương là một yếu tố vô cùng quan trọng. Phẩm chất " gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn" tại sao lại quý, chính là vì phẩm chất này chỉ chiếm số cực ít, còn đa số đều là kẻ tám lạng người nửa cân.
Vì chuyện của Dương Dung mà tôi mất ngủ, hôm sau tỉnh lại cả người mê mẩn lên QQ thì thấy Đổng Thừa Nghiệp đang onl, bèn túm anh ta lại, trực tiếp bạn bạc với anh ta chuyện li hôn.
Khỉ Con nhất định sẽ ở với tôi, một là con vẫn đang trong thời kì bú sữa mẹ, hai là anh ta ngoại tình thì lấy đâu ra tư cách đòi đứa nhỏ. Anh ta cũng đồng ý để Khỉ Con ở với tôi!
Chúng tôi kết hôn chẳng qua mới được có hai năm, tài sản chung cũng chỉ có hơn mười vạn tiền mừng hôn, tôi đề ra học phí cho con sau này cùng với phí thuốc thang bệnh tật, anh ta cũng đồng ý.
Bởi vì tài sản của đôi bên đều là tài sản trước khi kết hôn nên cũng không có gì bàn cãi. Nhưng khi tôi đề nghị tài sản chung đều phải thêm tên Khỉ Con vào thì anh ta mạnh mẽ phản đối.
Anh ta cho rằng đây là nhà anh ta, còn tôi chính là kẻ muốn tranh thủ cơ hội mà chiếm những thứ không thuộc về mình.
Đổng Thừa Nghiệp khi ấy đã biến thành một kẻ tôi không thể nào tin nổi nữa, so với Đổng Thừa Nghiệp mà trước đây tôi biết hoàn toàn là hai người khác nhau. Các loại lời nói lạ lùng kỳ quái tầng tầng lớp lớp tuôn ra, tôi cũng lười phản bác.
Anh ta nói anh ta không đồng ý thêm tên Khỉ Con vào, nếu như tôi cứ nhất quyết muốn thì anh ta sẽ trì hoãn việc này, không về nhà cũng không làm thủ tục li hôn.
Tôi biết hiện giờ bản thân đang ở trong hoàn cảnh vô cùng bất lợi, mang theo đứa nhỏ sẽ là một việc tối tăm mờ mịt đến cỡ nào, đồng thời còn phải trải qua sự giày vò tinh thần ra sao, tôi sợ mình sẽ phát điên mất.
Tôi hiểu rõ điểm ấy, Đổng Thừa Nghiệp cũng hiểu, cho nên anh ta không nóng vội cũng chả lo lắng gì, anh ta biết tôi nhất định sẽ phải thỏa hiệp.
Đúng như trong dự liệu của anh ta, cuối cùng tôi cũng phải thoải hiệp.
Lúc đầu anh ta chỉ đồng ý chi phí sinh hoạt sống cho con là một nghìn (nhân dân tệ, khoảng 3 triệu rưỡi tiền Việt), sau đó tôi dùng hết lời lẽ mới lên đến một nghìn năm trăm tệ.
Thực ra lương giám đốc cũng như lương phó giám đốc ở công ty anh ta không cao lắm, không quá ba nghìn tệ. Bình thường đều là nhờ vào tiền hoa hồng mới kiếm được thêm chút ít. Sau khi chuyển đến thành phố D, lương căn bản của anh ta có lẽ trên dưới một vạn (mười nghìn tệ), cuối năm còn được thêm mấy vạn tiền thưởng. Do bố anh ta là lãnh đạo, giám đốc muốn nịnh bợ anh ta nên càng tiền hối lộ càng nhiều, mà tiền thuê phòng ở thành phố D cũng chỉ năm nghìn, mức sống cũng không cao.
Đổng Thừa Nghiệp lương thì ít mà lậu thì nhiều, pháp luật chỉ thu thuế thu nhập cá nhân tính trên tiền lương thực tế. Cho nên sau cùng làm náo loạn đến tận tòa án, cũng chỉ phán cho Khỉ Con một nghìn năm chăm tệ phí nuôi dưỡng.
Mỗi tháng tiền tã lót, sữa bột của Khỉ Con cũng đến ba nghìn tệ, một nghìn rưỡi này là hoàn toàn không đủ.
Vậy mà Đổng Thừa Nghiệp lại nói: " Không phải cô vừa khóc vừa gào muốn li hôn với tôi sao? Vậy cô có bản lĩnh li hôn thì cũng có bản lĩnh kiếm tiền nuôi gia đình chứ!"
Qua những dòng chữ đó tôi gần như nhìn thấy khuôn mặt ác ý của anh ta.
Lúc li hôn, hai bên sẽ bộc lộ ra bộ mặt thật của mình.
Tôi từng nghe một người chị nói, kết hôn nhất định phải tìm một người không tiếc tiêu tiền vì phụ nữ, nói một cách khách quan, ít nhất lúc li hôn anh ta cũng không khiến đối phương phải chịu thiệt thòi về mặt vật chất.
Còn hiện tại thì sao? Cuối cùng tôi cũng đã hiểu được câu nói này.
Bà của Đổng Thừa Nghiệp cách đầu dây điện thoại còn hét lên với tôi, nói rằng mỗi tháng một nghìn tệ rưỡi là nhiều rồi, bảo tôi nếu có bản lĩnh thì đưa con cho nhà họ, rồi mỗi tháng đưa cho họ một nghìn rưỡi tiền nuôi dưỡng.
Tôi nói, tôi thật sự không có cái bản lĩnh ấy.
Cuối cùng, tôi đành phải thỏa hiệp.
Thỏa thuận li hôn cuối cùng là: Một, quyền nuôi dưỡng con sẽ thuộc về tôi. Hai, hơn mười vạn tiền mừng cưới của hai người sẽ làm thành phí học hành, khám chữa bệnh của con sau này. Ba, mỗi tháng Đổng Thừa Nghiệp sẽ phải cấp cho Khỉ Con một nghìn rưỡi phí nuôi dưỡng.
Thái Thái đọc được giấy thỏa thuận li hôn này, cất tiếng bình luận: " Sao tao thấy cái thỏa thuận li hôn này cứ như người ngoại tình là mày vậy, quả thực không khác "tịnh thân xuất hộ*""
*ý chỉ: khi hai vợ chồng li hôn, một bên không lấy bất kỳ tải sản gì.
Ngay đến hơi sức để khinh bỉ lỗi phát âm sai của Thái Thái tôi cũng không còn nữa rồi, chỉ có thể lặng lẽ gật đầu.
Sau khi li hôn, tôi nghe nói đi khắp nơi rêu rao anh ta rất vĩ đại, nói anh ta không cần tài sản gì, để hết lại cho tôi
Tôi chỉ có thể cười " ha ha" mấy tiếng, anh ta không chỉ bóp méo bốn chữ " tình yêu đích thực", ngay đến cả "tịnh thân xuất hộ" cũng không bỏ qua.
Tôi biết bản thỏa thuận này là tôi bị chèn ép quá mức, nhưng dưới tình huống ấy tôi không còn lựa chọn nào khác.
Pháp luật căn bản không bảo đảm quyền lợi của phụ nữ, mà chỉ bảo vệ tài sản trước khi kết hôn, tôn trọng quyền bình đẳng giữa hai bên, v...v
Pháp luật coi trọng quyền bình đẳng giữa nam nữ, song, trong hôn nhân địa vị của đàn ông và phụ nữ lại không ngang hàng.
Trước khi kết hôn, chỉ cần người phụ nữ đề nghị thêm tên mình vào tài sản chung thì nhất định sẽ bị mắng cho te tát, nói người phụ nữ này ham của hám tài.
Nhưng sau khi kết hôn, quan niệm hôn nhân truyền thống yêu cầu người phụ nữ phải toàn tâm toàn ý với gia đình. Rõ ràng hai vợ chồng đều phải đi làm kiếm tiền nhưng phụ nữ vẫn phải kiêm thêm việc nhà, chăm chồng chăm con. Còn người đàn ông chỉ cần sau khi tan ca, đúng giờ về nhà không la cà bên ngoài, không dây dưa vào các mối quan hệ nam nữ không trong sáng đã được coi là người chồng tuyệt vời rồi. Phụ nữ làm việc nhà, sinh con, dạy bảo con đã tiêu phí một phần lớn tinh lực, cho nên đại đa số sau khi kết hôn, trên phương diện công tác người phụ nữ thường không có được bước đột phá cũng như không khẳng định được bản thân. Vậy mà rất nhiều đàn ông cho rằng việc sinh con đẻ cái, chăm lo việc nhà là nghĩa vụ của người phụ nữ, không cảm thấy việc mình và vợ cùng kiếm tiền nuôi gia đình có gì là không đúng, thậm chí còn coi việc vợ ra ngoài kiếm tiền càng quan trọng hơn nữa.
Hiện nay xã hội hiện đại thiếu tín ngưỡng, cũng thiếu ràng buộc pháp lý, cho nên ngày càng có nhiều đàn ông ngoại tình, phản bội hôn nhân. Một khi người đàn ông ngoại tình, sự đảm bảo về vật chất của người phụ nữ chỉ có thể dựa vào lương tâm của người chồng. Khi đó, những cố gắng sinh con dưỡng cái lo liệu gia đình đều trở thành hư vô, không có một phân bảo đảm.
Cũng khó trách Trung Quốc là quốc gia có tỉ lệ phụ nữ tự sát cao hơn nam, cả một xã hội quá khoan dung với đàn ông, còn đối với phụ nữ lại quá hà khắc.
Mà trước khi kết hôn tôi cũng bị cái khái niệm "nam nữ bình đẳng" não tàn này tẩy não. Cho rằng mình gả cho Đổng Thừa Nghiệp chứ không phải gả cho nhà anh ta, cần gì phải viết thêm tên mình vào căn hộ của anh ta, một người đứng tên một căn hô, quá công bằng rồi!
Chỉ đến lúc thật sự li hôn rồi tôi mới hiểu rõ, không có sự bảo đảm của vật chất, con đường làm một người mẹ đơn thân càng khó đi.
Cách hiểu của Thái Thái rất chính xác: " Pháp luật của người Trung Quốc rất rõ ràng, chính là không muốn những người phụ nữ ** như mày kết hôn, sinh con làm gia tăng dân số, cho nên không ngừng khai thái quyền lợi hợp pháp của những người phụ nữ như chúng mày. Đáng tiếc bọn mày đều sợ trở thành phụ nữ bị hắt hủi, dù cho không được pháp luật bảo hộ vẫn mạo hiểm chen lấn sinh con dưỡng cái."
Tôi cảm thấy cách giải thích của Thái Thái vô cùng rõ ràng thấu đáo, quả thực không nhìn ra đây là những lời người bị ngọng âm cong lưỡi với âm không cong lưỡi nói ra.
c giục, Đổng Thừa Nghiệp cuối cùng cũng chịu về nhà.
Anh ta không lên trên nhà mà chỉ dừng xe trước cửa khu chung cư, đợi tôi xuống lầu, ngồi lên xe rồi mới đến cục dân chính.
Trong xe, chúng tôi không nói một lời nào, tựa như những người xa lạ.
Gần một tháng tôi chưa gặp Đổng Thừa Nghiệp, lặng lẽ hướng ánh mắt về phía anh ta quan sát, phát hiện cách ăn mặc của anh ta ngày càng teen hơn, trên tai còn bắn ba lỗ, còn xăm cả hình trên tay.
Một người đàn ông đã đi làm, thường xuyên phải ra ngoài bàn chuyện công việc, một người đàn ông đã có con, vậy mà lại ăn mặc không khác gì mấy đứa thanh niên học đòi.
Tâm tình tôi nặng nề như đang treo 56 xuất KFC combo gia đình trên cổ.
Đoạn đường từ nhà đến cục dân chính rất quen thuộc, lần trước đến là để làm thủ tục kết hôn. Vẫn nhớ hôm ấy, tôi mặc áo khoác ngoài màu cánh sen, anh ta mặc màu xanh xám. Do dậy quá sớm nên mắt hai người có chút sưng, ảnh chụp trong giấy chứng nhận kết hôn nhìn không được đẹp cho lắm.
Lúc vẫn còn trong cục dân chính, anh ta không thể đợi được mà đăng bức ảnh đó lên dòng thời gian, được rất nhiều bạn bè chúc phúc.
Khi ấy, đi ra từ cục dân chính, tình cờ gặp phải một vị lãnh đạo cũ ở công ty Đổng Thừa Nghiệp, đồng thời cũng là một người chứng kiến anh ta lớn lên.
Anh ta rất phấn khởi cất tiếng: " Chú, chúng con vừa mới đăng ký rồi."
Chú ấy cũng rất vui mừng, nói: " Sau này cháu nhất định phải đối xử tốt với Ninh Chân đó!"
Anh ta lập tức trả lời: " Nhất định ạ!"
Lời nói còn văng vẳng bên tai, mà cảnh còn người mất.
Mắt có chút cay cay, tôi không dám nghĩ tiếp.
Đến cục dân chính, trước tiên chúng tôi đưa hộ khẩu cùng giấy chứng nhận kết hôn đến bàn tiếp nhận giấy tờ. Bởi vì hộ khẩu của tôi vẫn chưa đi làm lại nên thông tin điền trên đó vẫn là khi tôi học cấp một, nhân viên ở cục dân chính yêu cầu tôi phải về thành phố C làm lại hộ khẩu sau đó mới có thể làm thủ tục li hôn.
Thật ra khi chúng tôi đi đăng kí kết hôn cũng gặp phải vấn đề này, bèn tìm một người quen biết trong cục dân chính giúp.
Kết hôn là việc vui nên có thể nhờ người ta giúp nhưng còn việc li hôn thì lấy mặt mũi đâu mà nhờ người ta chứ.
Nhân viên làm việc xem giấy kết hôn của chúng tôi, cất giọng khuyên nhủ: " Mới kết hôn được bao lâu, đừng quá xúc động, không thể giải quyết thủ tục li hôn chứng tỏ duyên phận giữa hai người vẫn chưa hết, trở về bình tĩnh suy nghĩ kĩ rồi hãy quyết định."
Tôi và Đổng Thừa Nghiệp chỉ có thể quay về.
Có lẽ là do câu " Duyên phận giữa hai người vẫn chưa hết" của nhân viên kia đã chạm đến lòng Đổng Thừa Nghiệp, lúc đi ra cùng tôi, cả đoạn đường anh ta không ngừng lảm nhảm: " Kỳ thật anh không hề nghĩ đến li hôn, từ trước đến nay đều không nghĩ đến sẽ li hôn với em. Đích thực anh đã làm ra những việc không phải người nhưng anh không hề muốn li hôn. Lúc đó anh chất vấn cô ấy sao lại nói cho em biết những chuyện ấy, cô ấy nói " Em muốn hai người li hôn, anh nói thẳng với cô ấy "không thể nào."
Anh ta giống như một đứa trẻ, sau khi mắc lỗi, không ngừng giải thích, không ngừng bịa ra muôn ngàn lí do.
"Cô ấy vì muốn chúng ta li hôn nên chắn chắn đã nói những lời khiến em tức giận. Nhưng khi ấy anh chỉ cảm thấy cô đơn mà vợ lại không ở bên cạnh, em sẽ không biết đến chuyện này nên mới qua lại với cô ấy. Hiện giờ anh thật sự chơi đủ rồi, anh muốn trở về với gia đình mình. Anh không có ý nghĩ sẽ ở bên cạnh cô ấy lâu dài, thật đó!. Anh đã tặng " Hoa Sinh" cho người ta, chính là vì muốn đoạn tuyệt quan hệ với cô ấy. Sau này anh tuyệt đối không tham gia hoạt động " cẩu hữu" nữa. Từ nhỏ anh đã khiếm khuyết tình yêu của bố, chỉ cần có người đối với anh tốt một chút là không kìm lòng được. Anh biết anh không đủ quan tâm đến em. Sau này anh sẽ cố gắng thay đổi."
Tôi vẫn không nói một lời.
Đổng Thừa Nghiệp đưa tôi về nhà, tôi lên lầu ẵm con xuống cho anh ta ôm.
Một nhà ba người chúng tôi cứ như thế đi dạo men theo con đường ở khu chung cư, đây từng là cảnh trong mộng của tôi. Có giây phút, tôi bỗng ảo tưởng, phảng phất như những chuyện đau lòng kia không hề xảy ra. Có điều ảo tưởng đẹp đẽ đó chỉ tồn tại trong phút chốc, thay vào đó là những việc dơ bẩn hiện lên trước mắt.
Thời khắc ấy, thái độ của Đổng Thừa Nghiệp bỗng mềm mỏng hơn, trước đến giờ anh ta vẫn giống như đứa trẻ, mỗi lần khiến tôi tức giận đều làm những hành động giả bộ đáng yêu để chọc cho tôi vui. Còn tôi lại thuộc cung đất, tình yêu thương của người mẹ mãnh liệt, hết lần này đến lần khác tha thứ cho anh ta.
Anh ta cho rằng lần này cũng thế, chỉ cần anh ta nhận lỗi rồi làm những hành động đáng yêu thì sẽ được tôi tha thứ.
Tôi biết Đổng Thừa Nghiệp không muốn con mình lặp lại bi kịch của mình.
Từ nhỏ anh ta đã oán hận bố mình, cho rằng bố anh ta không nên cưỡng ép mẹ mình li hôn, khiến anh ta không có một gia đình hoàn chỉnh. Trong thế giới quan của Đổng Thừa Nghiệp, chỉ cần anh ta không cưỡng ép tôi li hôn như bố anh ta, không khiến tôi không còn đường lùi, thì chính là một cách bảo vệ gia đình.
Chỉ có điều anh ta đã quên mất, tôi là một con người, là một người phụ nữ suy nghĩ vô cùng cảm tính.
Thứ tôi cần không chỉ là một cái danh phận, mà là sự ấm áp mà gia đình mang lại, là sự chung thủy của một người chồng.
Cuối cùng, tôi nói: " Li hôn là việc nhất định phải làm, hai ngày nữa tôi sẽ về thành phố D làm lại hộ khẩu, lúc ấy sẽ thông báo cho anh để anh còn quay về."
Mặt anh ta trong giây lát liền cứng lại, một lát sau trả Khỉ Con lại cho tôi, còn bản thân cũng về thành phố D.
Nói thật, sau khi Đổng Thừa Nghiệp đi, tôi bỗng có chút do dự. Hai chúng tôi yêu nhau nhiều năm như thế, tình cảm cho đi không phải trong phút chốc là có thể thu hồi.
Song, khi mở mở chiếc laptop mà anh ta trả cho tôi, mọi do dự đều biến mất không dấu vết.
Bởi vì laptop của tối cấu hình tốt nên anh ta để trong phòng làm việc ở thành phố D để chơi trò chơi, lần này thuận tiện mang về. Tôi khởi động máy, phát hiện những thứ lưu trong bộ nhớ đều bị xóa hết.
i là người cẩn thận, quên mất lịch sử các trang web đã đăng nhập cùng với một album ảnh được copy từ điện thoại.
Trong album ảnh đó có một bức ảnh, là chụp một bó hoa hồng vào ngày lễ tình nhân. Hôm ấy tôi và Đổng Thừa Nghiệp vẫn đang chiến tranh lạnh, hoàn toàn không gọi được cho anh ta, cho nên bó hoa đó nhất định là tặng cho Quyển Quyển.
Mà lịch sử trình duyệt hiển thị tháng bảy tháng tám, mỗi ngày anh ta đều vào tường nhà Quyển Quyển, trừ những điều này, anh ta còn đi khắp nơi tìm các câu nói trong thư tình.
Khi anh ta theo đuổi tôi cũng như thế này, mỗi ngày đều lên mạng copy mấy câu nói thâm tình, sau đó viết thư tình hoặc là gửi tin nhắn cho tôi.
Chiêu này dùng từ tôi dùng sang Quyển Quyển, dùng nhiều năm như thế, chả có chút gì mới mẻ cả.
Ngoài những thứ này ra, còn có cả những thứ càng không thể chấp nhận nổi hơn.
Tháng bảy, tháng tám, khi mà trong thời kỳ nồng nhiệt nhất với Quyển Quyển, Đổng Thừa Nghiệp không ngừng lên mạng tư vấn những tư thế làm tình cùng với với mấy bộ phim sex loli Nhật Bản.
Khóe miệng tôi không ngừng run rẩy, hoàn toàn không có cách nào khống chế được. Vốn dĩ cho rằng cảm xúc đã bình tình trở lại, vào giây phút này mới bạo phát.
Thái Thái đứng sau lưng tôi dùng sức gập laptop lại, dáng vẻ như muốn giêt người đến nơi.
Khuôn mặt tôi đã đẫm nước mắt, không kìm được sà vào lòng Thái Thái, tôi tức giận nói: " Tao hận! Tao hận vô cùng! Thái Thái! Tao hận! Tao hận ahhhh!"
Tôi của giây phút ấy, trong đầu chỉ có một chữ " hận".
Trong những ngày tháng tôi gian khổ nhất, trong những ngày tháng tôi cần bờ vai của người chồng để dựa vào nhất, thế mà thứ chứa trong đầu chồng tôi lại toàn là tinh trùng.
Tôi rất muốn xông đến thành phố D, lột da anh ta, rút xương anh ta, uống máu anh ta!
Thái Thái ôm lấy tôi, nói một cách tàn độc: " Yên tâm đi! Anh ta nhất định sẽ gặp báo ứng. Chưa gặp bây giờ thì nhất định sau này cũng sẽ gặp. Dù cho chúng ta không ra tay thì ông trời cũng nhìn không thuận mắt tên súc sinh Đổng Thừa Nghiệp!"
Tôi áp mặt vào cup 36D của Thái Thái, khóc đến khàn cả tiếng.
Những thứ lưu lại trong máy tính đã làm chết mọi do dự của tôi trước đó.Tôi nghĩ giây phút tôi nhìn thấy nó, kết cục giữa tôi và Đổng Thừa Nghiệp đã định.
Tôi chính là điển hình của xử nữ. Có những người, có những chuyện quá bẩn, bẩn đến mức chỉ nhìn nhiều hơn một ánh mắt tôi cũng không muốn.
Ngày hôm sau tôi liền về thành phố D làm hộ khẩu mới, sau đó lại bảo Đổng Thừa Nghiệp quay về làm thủ tục li hôn, ngoài miệng thì anh ta đồng ý rồi vậy mà cứ trì hoãn mãi không làm.
Trong lúc chờ đợi, hầu như tất cả những người quen biết đều đến khuyên tôi, nói rằng Đổng Thừa Nghiệp chỉ là nhất thời hồ đồ, gặp phải thứ mới mẻ mới phạm phải sai lầm, mong tôi có thể tha thứ. Đổng thời cũng muốn tôi hiểu rõ, làm một người mẹ đơn thân không hề dễ dàng, hy vọng tái hôn rất mong manh, dù rằng có đi chăng nữa thì đối tướng tái hôn cũng không có điều kiện như người ban đầu.
Những đạo lí này, tôi đều hiểu.
Ở xã hội này, làm người phụ nữ đã khó nhưng làm người phụ nữ li hôn càng khó hơn và sau khi li hôn mang theo đứa còn lại càng thêm khó.
Mà điều tồi tệ hơn là sau khi li hôn, là tôi sẽ mất đi công việc giáo viên ổn định, trở về thành phố D.
Một là, bố tôi vẫn chưa về hưu, lại mắc bệnh cao huyết áp, cần phải có người chăm sóc. Hai là, ở thành phố F chỉ có hai mẹ con tôi, không có người thân, mang theo con cô quạnh ở thành phố F, đối với sự phát triển của con không hề có lợi. Ba là, tôi muốn rời khỏi thành phố F, rời xa nơi chứa đầy những kí ức đau thương với Đổng Thừa Nghiệp.
Chính vì thế, đoạn đường trước mắt gian khổ không thể nào tưởng tượng được.
Đến lúc này tôi rốt cuộc cũng hiểu rõ tại sao bố Dương Dung lại thường xuyên không về nhà mà ở tình ngoài gian díu với người phụ nữ khác, còn mẹ Dương Dung vẫn không li hôn.
Hoàn toàn không phải vì không tức giận, không cam lòng, mà vì sợ hãi cùng với bất lực.
Sợ hãi gánh nặng kinh tế cùng với gánh nặng tinh thần, bất lực với sự phân biệt đối xử giữa nam và nữ trong xã hội này.
Dương Dung gọi điện thoại đến khuyên tôi, giọng nói vẫn còn chút nghẹn ngào.
Những ngày gần đây cô ấy cũng rất khó khăn, ngoài mặt Bạch Hồng Văn đồng ý không qua lại với người phụ nữ đó nhưng trong lòng thì vẫn không chịu buông tay. Đến thành phố khác họp, anh ta vẫn lái xe đến đón Phi Phi. Hai người dấu giếm Dương Dung gian díu với nhau hai ngày. Sau cùng Phi Phi còn cố ý in lại trên cổ Bạch Hồng Văn dấu hôn để ra oai với Dương Dung.
Cái cô Phi Phi kia mặc dù còn trẻ nhưng cũng không phải là kẻ dễ dây vào. 100 tập trong bộ phim truyền hình cung đấu thì cô ta cũng phải nắm rõ 98 tập. Cô ta phối hợp với Bạch Hồng Hồng diễn kịch, thể hiện mình là tình nhân biết nghe lời, biết giúp anh ta giấu vợ mình. Nhưng trong lòng lại không ngừng khích bác Dương Dung, gọi điện thoại mắng Dương Dung không biết quản chồng.
Dương Dung cũng uy hiếp Bạch Hồng Văn rằng muốn li hôn, anh ta đương nhiên không đồng ý.
Thực tế Dương Dung cũng không dám li hôn, căn nhà bọn họ ở là tài sản trước khi kết hôn của Bạch Hồng Văn, tài sản chung ngoài chiếc xe jeep thì không có gì. Mà đem bán xe đi Dương Dung cùng lắm cũng chi được hơn mười vạn. Huống hồ mấy năm nay mọi tinh thần và sức lực Dương Dung đều đặt trên người Bạch Vân Hồng, gần như không ra ngoài tìm công việc, bây giờ đi làm lại, lương ít, hoàn toàn không đủ nuôi sống chính mình và con.
Biện pháp duy nhất cũng chỉ có thể là cố gắng phòng thủ. Cho nên mấy ngày nay, Bạch Vân Hồng đi đâu Dương Dung đi đấy, không cho anh ta rời khỏi tầm mắt nửa bước.
Kể từ đó, thân thể mệt mỏi, lòng càng mệt hơn.
"Từ khi học đại học bọn mình đã yêu nhau, đến giờ sắp 10 năm rồi, mình cho rằng tình cảm của hai đứa rất sâu đậm. Nhưng ngàn vạn lần không ngờ tới chính trong quãng thời gian này anh ta lại lên giường cùng một người phụ nũ khác."
Dương Dung thở dài: " Đàn ông, đây chính là đàn ông."
Nhưng mà mình sẽ không li hôn." Dương Dung nói với giọng đầy kiên định: "Mình sẽ không trúng bẫy của người phụ nữ kia giăng ra, tự động nhường vị trí của mình cho cô ta. Ninh Chân, nghe lời mình khuyên, xã hội này chính là như thế đó, cậu xem, mấy vị giám đốc, phó giám đốc mà chúng ta quen biết, còn cả những đôi ở xung quanh ta nữa, sau khi kết hôn đàn ông đều ngoại tình, nhưng phụ nữ cuối cùng vẫn lựa chọn tha thứ. Dù cho cậu không vì bản thân mình cũng phải nghĩ cho đứa nhỏ chứ, nó còn bé như thế cậu nỡ lòng khiến nó không có bố sao? Nếu như cậu thật sự tức giận vậy thì đợi đến khi sự việc này lắng xuống, cậu cũng tìm một tình nhân cho công bằng là được rồi."
Cách tìm tình nhân mà Dương Dung nói không phải là một ý nghĩ kỳ quái. Tôi cũng đã từng nghe nói qua chuyện này, chồng ngoại tình, vợ canh cánh trong lòng, sau đó cũng tìm tình nhân coi như là " ông ăn chả bà ăn nem", hai bên đều có thú vui của mình, không ai nhường ai.
Trước đây tôi rất nghe lời Dương Dung, nhưng lần này tôi lại cự tuyệt kiến nghị của cô ấy.
Một đoạn tình cảm duy trì nhờ vào tình yêu cuồng nhiệt, một cuộc hôn nhân duy trì nhờ vào lòng tín nhiệm của đôi bên.
Để duy trì một cuộc hôn nhân tốt đẹp còn khó hơn đánh thắng một trận chiến. Trong những năm tháng dài đằng đẵng, thứ tình yêu cuồng nhiệt ấy dần phai nhòa, kích tình bị những mối lo cơm áo gạo tiền mài mòn, sẽ gặp phải rất nhiều biến cố xảy ra, cuối cùng người có thể giữ vững được cuộc hôn nhân, cùng người kia đi đến hết cuộc đời, chính là người vô cùng dũng cảm.
Tôi không phải là người theo chủ nghĩa lý tưởng, tôi biết một cuộc hôn nhân tốt đẹp không dễ dàng có được. Nhưng ít nhất tôi hi vọng, trong hôn nhân, hai bên phải có sự chung thủy cũng như giúp đỡ lẫn nhau.
Nếu như đến điều này cũng không làm được, vậy thì cuộc hôn nhân như thế còn có ý nghĩa gì nữa?
Ngoài những điều này, còn có vấn đề liên quan đến đứa nhỏ. Nếu như một gia đình khiếm khuyết sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển của con cái, vậy lẽ nào một gia đình toàn là phản bội và dối trá thì sẽ có lợi cho sự phát triển của con cái sao?
Từ lúc tôi quyết định li hôn, mọi người đều khuyên tôi vì con cái mà hãy tha thứ cho Đổng Thừa Nghiệp.
Có người khuyên: " Hiện tại Đổng Thừa Nghiệp chỉ ham " của ngon vật lạ", đàn ông đều như thế, đợi khi anh ta chán rồi sẽ tự nhiên quay về với gia đình thôi."
Có người khuyên: " Chỉ cần anh ta không đề nghị li hôn, cậu không nên li hôn, một đứa con không có cha sẽ vô cùng đáng thương."
Có người lại khuyên: " Cháu không thể ích kỷ như thế, chỉ vì một phút xúc động mà làm tổn thương đứa trẻ, khiến đứa trẻ mất đi một mái ấm hoàn thiện."
Tôi chỉ đành cười khổ, lẽ nào bọn họ không nghĩ đến, kẻ khiến đứa bé mất đi gia đình hoàn chỉnh không phải là tôi, mà chính là cái người đi ngoại tình - Đổng Thừa Nghiệp kia à?
Nhưng mối quan hệ hôn nhân trong xã hội hiện giờ, đàn ông gần như trời sinh đã có địa vị cao hơn phụ nữ.
Đàn ông ngoại tình có thể coi là chuyện có thể tha thứ, chỉ cần bọn họ không chủ động đòi li hôn, cắt đứt quan hệ với tình nhân thì chính là " Lãng tử quay đầu quý hơn vàng".
Còn phụ nữ một khi đã ngoại tình thì không khác nào đã phạm phải tội ác tày trời, chém còn bẩn đao.
Mặc dù nói ngoại tình là việc đáng xấu hổ, nhưng sự bất bình đẳng như thế thật khiến cho con người ta ớn lạnh.
Mà trong mắt những người "qua đường", Đổng Thừa Nghiệp trong lúc tôi sinh đẻ đi ngoại tình là điều có thể hiểu được. Bởi vì lúc ấy chúng tôi không ở cùng một chỗ, bởi vì lúc ấy tôi không thể mang lại cho anh ta sự ấm áp, bởi vì lúc ấy tôi không thể giúp anh ta giải quyết vấn đề sinh lý, thậm chí còn bởi vì khi ấy tôi không thể giữ được dáng vóc cũng như dung mạo. Chính vì thế, dù rằng lúc tôi và Khỉ Nhỏ cần Đổng Thừa Nghiệp nhất thì anh ta lại ở cùng với một người phụ nữ mới 16 tuổi phản bội lại cuộc hôn nhân của mình, chỉ cần anh ta không đề nghị li hôn, thì đã là đấng trượng phu đầu đội trời chân đạp đất, dù cho tổn thương đến đứa nhỏ, dù cho phá hoại gia đình.
Vậy mà tôi lại không biết tốt xấu, một mực đòi li hôn, chủ động đem chồng nhường cho người khác, quả thật là **, quả thật là đạo đức giả, quả thật không phải là hành động của con người nên làm, quả thực là tự tay phá hủy gia đình này, và quả thực là đã hại cả một đời của con.
Đến thời điểm này, tôi lại một lần nữa cảm nhận được sự khốc liệt mà xã hội này dành cho người phụ nữ.
Càng đáng sợ hơn nữa là, người mang đến sự tàn khốc này không chỉ là người đàn ông mà còn là những người phụ nữ đà từng trải qua khổ sở ấy.
Quan điểm của bọn họ là, loại chuyện này vẫn có thể chấp nhận được, sao cứ khăng khăng không chịu bỏ qua, cho rằng bản thân mình cao quý hơn ai?
Đấu tranh bao nhiêu năm, tập tục phụ nữ phải bó chân ở Trung Quốc cũng đã được xóa bỏ, nhưng trên mặt tư tưởng những trói buộc ấy vẫn mãi tồn tại.
Tôi cũng không có cách nào cùng phân giải với họ, thứ tôi muốn không giống với thứ họ cần. Tôi không sợ khổ, không sợ nghèo, điều tôi sợ chính là sự thờ ơ lạnh nhạt, sự lừa gạt cùng với tổn thương.
Từ lúc mới qua lại, tôi đã nói rõ với Đổng Thừa Nghiệp, tôi biết tình yêu là thứ đến trong phút chốc và cũng đi trong giây lát, tôi sẽ không trách anh ta thay lòng, nhưng tôi hi vọng nếu như có một ngày anh ta yêu người khác, có thể thành thật nói với tôi, để cho tôi chút tôn nghiêm mà rời đi, đừng khiến tôi giống như **, bị giam giữ trong bóng tối.
Không còn yêu nữa, tôi có thể chịu đựng, nhưng tôi không thể chấp nhận được sự lừa dối.
Song, sau cùng anh ta vẫn lừa gạt tôi, hơn nữa còn là lúc tôi yếu đuối nhất.
Tổn thương lớn nhất mà Đổng Thừa Nghiệp mang đến cho tôi chính là, trong một quãng thời gian dài, anh ta khiến tôi mất đi niềm tin với thế giới này.
Gần nửa năm trước khi li hôn, tôi thường mơ thấy mình mặc bộ đồ đen kín mít, ôm lấy con đuổi theo Đổng Thừa Nhiệp. Người xung quanh chỉ chỉ trỏ trỏ tôi, trên mặt tràn ngập sự cười nhạo. Tôi không chịu đựng nổi những ánh mắt ấy, khóc lóc xin Đổng Thừa Nghiệp đừng đi, xin anh ta dừng xe lại,... tôi quá mệt rồi, cũng quá sợ hãi rồi, tôi muốn có một chỗ dựa. Chân tôi bị sạt, miệng vết thương chảy máu, vậy mà Đổng Thừa Nghiệp vẫn cứ lái xe, không hề dừng lại dù chỉ là trong giây phút.
Mỗi lần từ trong mộng tỉnh lại, gối đầu đều ướt đẫm một mảng.
Lúc tôi cần chồng nhất, Đổng Thừa Ngiệp không hề mang lại cho tôi bất kỳ sự giúp đỡ nào, ngược lại còn đâm tôi một đao. Nếu như duy trì cuộc hôn nhân với Đổng Thừa Nghiệp, tôi sẽ sống mãi sống trong sợ hãi, không bao giờ có một chút cảm giác an toàn.
Tôi biết mình hổ thẹn với Khỉ Nhỏ, không đem lại được cho con một mái ấm hoàn chỉnh, nhưng tôi sẽ dùng cả đời mình để bù đắp cho con.
Nhưng tôi không có cách nào vì con mà quay lại với Đổng Thừa Nghiệp.
Chuyện giữa Đổng Thừa Nghiệp và Quyển Quyển quá bẩn thỉu, là cái hố mà tôi không bao giờ có thể bước qua, dù cho chúng tôi có quay lại với nhau thì cũng sẽ vì chuyện này mà xảy ra vô số tranh chấp. Càng quan trọng hơn nữa là, Đổng Thừa Nghiệp có thể không qua lại với Quyển Quyển nữa, nhưng sẽ quen biết càng nhiều " Quyển Quyển". Khả năng xảy ra việc này là rất lớn, bởi vì sự thiếu trách nhiệm của đàn ông là trời sinh, là do giáo dục gia đình mà thành, những người đàn ông đã ngoại tình một lần ắt sẽ có lần hai, bởi vì một người đàn ông có ý thức trách nhiệm sẽ không ngoại tình dù chỉ một lần, còn một người đàn ông thiếu trách nhiệm tự nhiên sẽ không ngừng đi ngoại tình.
Tôi có thế tượng tượng ra cảnh sau khi quay lại với Đổng Thừa Nghiệp, chúng tôi sẽ vì chuyện này mà cả ngày cãi vã. Khỉ Con sẽ không vì chúng tôi quay lại với nhau mà có một gia đình hoản chỉnh, thứ mà nó có được sẽ chỉ là một gia đình bề ngoài nhìn thì hoàn chỉnh nhưng thực chất bên trong lại toàn là cãi vã cùng với phản bội.
AdsBó hoa sinh nhật
"Nhưng mà mình sẽ không li hôn." Dương Dung nói với giọng đầy kiên định: "Mình sẽ không trúng bẫy của người phụ nữ kia giăng ra, tự động nhường vị trí của mình cho cô ta. Ninh Chân, nghe lời mình khuyên, xã hội này chính là như thế đó, cậu xem, mấy vị giám đốc, phó giám đốc mà chúng ta quen biết, còn cả những đôi ở xung quanh ta nữa, sau khi kết hôn đàn ông đều ngoại tình, nhưng phụ nữ cuối cùng vẫn lựa chọn tha thứ. Dù cho cậu không vì bản thân mình cũng phải nghĩ cho đứa nhỏ chứ, nó còn bé như thế cậu nỡ lòng khiến nó không có bố sao? Nếu như cậu thật sự tức giận vậy thì đợi đến khi sự việc này lắng xuống, cậu cũng tìm một tình nhân cho công bằng là được rồi."
Cách tìm tình nhân mà Dương Dung nói không phải là một ý nghĩ kỳ quái. Tôi cũng đã từng nghe nói qua chuyện này, chồng ngoại tình, vợ canh cánh trong lòng, sau đó cũng tìm tình nhân coi như là " ông ăn chả bà ăn nem", hai bên đều có thú vui của mình, không ai nhường ai.
Trước đây tôi rất nghe lời Dương Dung, nhưng lần này tôi lại cự tuyệt kiến nghị của cô ấy.
Một đoạn tình cảm duy trì nhờ vào tình yêu cuồng nhiệt, một cuộc hôn nhân duy trì nhờ vào lòng tín nhiệm của đôi bên.
Để duy trì một cuộc hôn nhân tốt đẹp còn khó hơn đánh thắng một trận chiến. Trong những năm tháng dài đằng đẵng, thứ tình yêu cuồng nhiệt ấy dần phai nhòa, kích tình bị những mối lo cơm áo gạo tiền mài mòn, sẽ gặp phải rất nhiều biến cố xảy ra, cuối cùng người có thể giữ vững được cuộc hôn nhân, cùng người kia đi đến hết cuộc đời, chính là người vô cùng dũng cảm.
Tôi không phải là người theo chủ nghĩa lý tưởng, tôi biết một cuộc hôn nhân tốt đẹp không dễ dàng có được. Nhưng ít nhất tôi hi vọng, trong hôn nhân, hai bên phải có sự chung thủy cũng như giúp đỡ lẫn nhau.
Nếu như đến điều này cũng không làm được, vậy thì cuộc hôn nhân như thế còn có ý nghĩa gì nữa?
Ngoài những điều này, còn có vấn đề liên quan đến đứa nhỏ. Nếu như một gia đình khiếm khuyết sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển của con cái, vậy lẽ nào một gia đình toàn là phản bội và dối trá thì sẽ có lợi cho sự phát triển của con cái sao?
Từ lúc tôi quyết định li hôn, mọi người đều khuyên tôi vì con cái mà hãy tha thứ cho Đổng Thừa Nghiệp.
Có người khuyên: " Hiện tại Đổng Thừa Nghiệp chỉ ham " của ngon vật lạ", đàn ông đều như thế, đợi khi anh ta chán rồi sẽ tự nhiên quay về với gia đình thôi."
Có người khuyên: " Chỉ cần anh ta không đề nghị li hôn, cậu không nên li hôn, một đứa con không có cha sẽ vô cùng đáng thương."
Có người lại khuyên: " Cháu không thể ích kỷ như thế, chỉ vì một phút xúc động mà làm tổn thương đứa trẻ, khiến đứa trẻ mất đi một mái ấm hoàn thiện."
Tôi chỉ đành cười khổ, lẽ nào bọn họ không nghĩ đến, kẻ khiến đứa bé mất đi gia đình hoàn chỉnh không phải là tôi, mà chính là cái người đi ngoại tình - Đổng Thừa Nghiệp kia à?
Nhưng mối quan hệ hôn nhân trong xã hội hiện giờ, đàn ông gần như trời sinh đã có địa vị cao hơn phụ nữ.
Đàn ông ngoại tình có thể coi là chuyện có thể tha thứ, chỉ cần bọn họ không chủ động đòi li hôn, cắt đứt quan hệ với tình nhân thì chính là " Lãng tử quay đầu quý hơn vàng".
Còn phụ nữ một khi đã ngoại tình thì không khác nào đã phạm phải tội ác tày trời, chém còn bẩn đao.
Mặc dù nói ngoại tình là việc đáng xấu hổ, nhưng sự bất bình đẳng như thế thật khiến cho con người ta ớn lạnh.
Mà trong mắt những người "qua đường", Đổng Thừa Nghiệp trong lúc tôi sinh đẻ đi ngoại tình là điều có thể hiểu được. Bởi vì lúc ấy chúng tôi không ở cùng một chỗ, bởi vì lúc ấy tôi không thể mang lại cho anh ta sự ấm áp, bởi vì lúc ấy tôi không thể giúp anh ta giải quyết vấn đề sinh lý, thậm chí còn bởi vì khi ấy tôi không thể giữ được dáng vóc cũng như dung mạo. Chính vì thế, dù rằng lúc tôi và Khỉ Nhỏ cần Đổng Thừa Nghiệp nhất thì anh ta lại ở cùng với một người phụ nữ mới 16 tuổi phản bội lại cuộc hôn nhân của mình, chỉ cần anh ta không đề nghị li hôn, thì đã là đấng trượng phu đầu đội trời chân đạp đất, dù cho tổn thương đến đứa nhỏ, dù cho phá hoại gia đình.
Vậy mà tôi lại không biết tốt xấu, một mực đòi li hôn, chủ động đem chồng nhường cho người khác, quả thật là **, quả thật là đạo đức giả, quả thật không phải là hành động của con người nên làm, quả thực là tự tay phá hủy gia đình này, và quả thực là đã hại cả một đời của con.
Đến thời điểm này, tôi lại một lần nữa cảm nhận được sự khốc liệt mà xã hội này dành cho người phụ nữ.
Càng đáng sợ hơn nữa là, người mang đến sự tàn khốc này không chỉ là người đàn ông mà còn là những người phụ nữ đà từng trải qua khổ sở ấy.
Quan điểm của bọn họ là, loại chuyện này vẫn có thể chấp nhận được, sao cứ khăng khăng không chịu bỏ qua, cho rằng bản thân mình cao quý hơn ai?
Đấu tranh bao nhiêu năm, tập tục phụ nữ phải bó chân ở Trung Quốc cũng đã được xóa bỏ, nhưng trên mặt tư tưởng những trói buộc ấy vẫn mãi tồn tại.
Tôi cũng không có cách nào cùng phân giải với họ, thứ tôi muốn không giống với thứ họ cần. Tôi không sợ khổ, không sợ nghèo, điều tôi sợ chính là sự thờ ơ lạnh nhạt, sự lừa gạt cùng với tổn thương.
Từ lúc mới qua lại, tôi đã nói rõ với Đổng Thừa Nghiệp, tôi biết tình yêu là thứ đến trong phút chốc và cũng đi trong giây lát, tôi sẽ không trách anh ta thay lòng, nhưng tôi hi vọng nếu như có một ngày anh ta yêu người khác, có thể thành thật nói với tôi, để cho tôi chút tôn nghiêm mà rời đi, đừng khiến tôi giống như **, bị giam giữ trong bóng tối.
Không còn yêu nữa, tôi có thể chịu đựng, nhưng tôi không thể chấp nhận được sự lừa dối.
Song, sau cùng anh ta vẫn lừa gạt tôi, hơn nữa còn là lúc tôi yếu đuối nhất.
Tổn thương lớn nhất mà Đổng Thừa Nghiệp mang đến cho tôi chính là, trong một quãng thời gian dài, anh ta khiến tôi mất đi niềm tin với thế giới này.
Gần nửa năm trước khi li hôn, tôi thường mơ thấy mình mặc bộ đồ đen kín mít, ôm lấy con đuổi theo Đổng Thừa Nhiệp. Người xung quanh chỉ chỉ trỏ trỏ tôi, trên mặt tràn ngập sự cười nhạo. Tôi không chịu đựng nổi những ánh mắt ấy, khóc lóc xin Đổng Thừa Nghiệp đừng đi, xin anh ta dừng xe lại,... tôi quá mệt rồi, cũng quá sợ hãi rồi, tôi muốn có một chỗ dựa. Chân tôi bị sạt, miệng vết thương chảy máu, vậy mà Đổng Thừa Nghiệp vẫn cứ lái xe, không hề dừng lại dù chỉ là trong giây phút.
Mỗi lần từ trong mộng tỉnh lại, gối đầu đều ướt đẫm một mảng.
Lúc tôi cần chồng nhất, Đổng Thừa Ngiệp không hề mang lại cho tôi bất kỳ sự giúp đỡ nào, ngược lại còn đâm tôi một đao. Nếu như duy trì cuộc hôn nhân với Đổng Thừa Nghiệp, tôi sẽ sống mãi sống trong sợ hãi, không bao giờ có một chút cảm giác an toàn.
Tôi biết mình hổ thẹn với Khỉ Nhỏ, không đem lại được cho con một mái ấm hoàn chỉnh, nhưng tôi sẽ dùng cả đời mình để bù đắp cho con.
Nhưng tôi không có cách nào vì con mà quay lại với Đổng Thừa Nghiệp.
Chuyện giữa Đổng Thừa Nghiệp và Quyển Quyển quá bẩn thỉu, là cái hố mà tôi không bao giờ có thể bước qua, dù cho chúng tôi có quay lại với nhau thì cũng sẽ vì chuyện này mà xảy ra vô số tranh chấp. Càng quan trọng hơn nữa là, Đổng Thừa Nghiệp có thể không qua lại với Quyển Quyển nữa, nhưng sẽ quen biết càng nhiều " Quyển Quyển". Khả năng xảy ra việc này là rất lớn, bởi vì sự thiếu trách nhiệm của đàn ông là trời sinh, là do giáo dục gia đình mà thành, những người đàn ông đã ngoại tình một lần ắt sẽ có lần hai, bởi vì một người đàn ông có ý thức trách nhiệm sẽ không ngoại tình dù chỉ một lần, còn một người đàn ông thiếu trách nhiệm tự nhiên sẽ không ngừng đi ngoại tình.
Tôi có thế tượng tượng ra cảnh sau khi quay lại với Đổng Thừa Nghiệp, chúng tôi sẽ vì chuyện này mà cả ngày cãi vã. Khỉ Con sẽ không vì chúng tôi quay lại với nhau mà có một gia đình hoản chỉnh, thứ mà nó có được sẽ chỉ là một gia đình bề ngoài nhìn thì hoàn chỉnh nhưng thực chất bên trong lại toàn là cãi vã cùng với phản bội.
SPONSORED CONTENT
by Mgid
Cách hiệu quả nhất để điều trị suy giãn tĩnh mạch ngay tại ...
Lòng tôi đã quyết, sẽ không thể nào thay đổi.
Cuối cùng Đổng Thừa Nghiệp cũng quay lại, đưa tôi đến cục Dân chính. Giấy chứng nhận li hôn làm rất thuận lợi, hai vị nhân viên công vụ nhiệt tình cũng không nhiều lời, rất nhanh đã đưa giấy chứng nhận li hôn cho chúng tôi.
Tôi cầm giấy chứng nhận kết hôn cùng với giấy chứng nhận li hôn.
Nhìn hai bức ảnh của mình, không kìm được cảm thán, chẳng qua chỉ có hơn một năm, cả người lại tang thương đi biết bao.
Người ta vẫn thương nói phụ nữ chính là hoa còn đàn ông là đất.
Có lẽ mảnh đất " Đổng Thừa Nhiệp" này chứa quá nhiều kiềm, cho nên không hợp cho loài hoa Loa Kèn như tôi sinh sống.
Trên đường đưa tôi về nhà, Đổng Thừa Nghiệp và tôi giữ im lặng không nói gì, tôi vốn cho rằng bản thân đã nghĩ thoáng ra rồi, thậm chí còn thoáng hơn cả tã lót của Khỉ Con, ai ngờ vẫn không nhịn được mà rơi nước mắt
Còn Đổng Thừa Nghiệp, cũng vừa lái xe vừa sụt sịt mũi, lau nước mắt.
Không biết vì sao, tôi nghĩ đến tết năm ấy, lần đầu tiên Đổng Thừa Nghiệp đưa tôi đến thành phố D. Sau khi ra mắt ông bà anh ta, đang chuẩn bị đưa tôi đến ra mắt bà con thân thích đằng nhà mẹ anh ta, thì bố anh ta lại nghiêm túc ngăn cản, ông ấy cho rằng họ hàng bên nhà mẹ anh ta không đi cũng chẳng sao. Sau đó Đổng Thừa Nghiệp và bố anh ta nảy sinh cãi cọ, anh ta liền tông cửa xông ra ngoài. Tôi nhanh chóng đuổi theo, đến cửa cầu thang kéo anh ta lại. Anh ta cao gần mét tám, to cao lực lưỡng, anh ta ôm lấy tôi, vùi đầu vào vai tôi tựa như một đứa nhỏ đang phải chịu muôn vàn tủi nhục, òa khóc.
Tôi biết, anh ta đang cảm thấy tủi thân. Anh ta không hiểu tại sao mình lại không có một gia đình hoàn chỉnh, không hiểu tại sao bố mình lại phản cảm với mẹ như thế.
Thím nhỏ từng nói, hồi nhỏ Đổng Thừa Nghiệp được gửi đến ở nhà ông bà nội, cô cùng em họ anh ta mỗi ngày đều đến nhà bà anh cơm, một nhà ba người vui vẻ ở bên nhau. Còn anh ta, trong ánh mắt tràn ngập hâm mộ mà nhìn em gái họ.
Năm ấy, giây phút Đổng Thừa Nghiệp ôm tôi đứng trước của cầu thang khóc, lòng tôi bỗng mềm nhũn ra. Khi ấy tôi đã ngầm thề trong lòng, phải đối tốt với anh ta, sẽ sinh con dạy cái cho anh ta, mang đến cho anh ta một gia đình ấm áp.
Đáng tiếc, anh ta đã không cần tôi đối xử tốt với anh ta nữa rồi.
Từ nhỏ, Đổng Thừa Nghiệp đã là một đứa trẻ không nghe lời, do cha mẹ li dị mà anh ta không có người chăm sóc, thường xuyên khiến thầy cô giáo phải đau đầu. Ở trường đánh nhau phá hoại của công, không biết bao nhiêu lần bị gọi lên ban giám hiệu. Đến khi lên trung học, mải mê chơi game đến mức không muốn đi học, thêm vào đó còn quen biết không ít mấy tên lông bông. Bố anh ta hết cách, liền sửa tuổi anh ta nhiều lên, tống anh ta đi nghĩa vụ quân sự. Anh ta đi nghĩa vụ năm sáu năm, sau đó vào làm việc ở công ty bố anh ta đang làm. Đổng Thừa Nghiệp là một người rất dễ bị hoàn cảnh xung quanh làm ảnh hưởng đến cách suy nghĩ, gần mực thì đen, gần đèn thì rạng. Bởi vì đi nghĩa vụ quân sự, cách biệt với thế giới bên ngoài năm sáu năm, nên sau khi anh ta ra quân bỗng trở thành một người rất đơn thuần, không liên lạc với mấy người bạn trước đây, cả ngày đều nghĩ rằng phải cố gắng làm việc, thành gia lập nghiệp. Chính vào quãng thời gian này tôi quen biết anh ta. Sau này anh ta được điều động đến thành phố D, bắt đầu liên lạc với mấy người bạn không ra gì, từ đó không thể nào cứu vãn được nữa, lại trở về Đổng Thừa Nghiệp trước đây.
Kỳ thật tôi vẫn một mực tin tưởng bản tính thật của Đổng Thừa Nghiệp rất lương thiện, dịu dàng. Khi tôi quen biết anh ta, anh ta rất thích khóc, xem phim " Đường Sơn Đại Địa Trấn" còn khóc đến nước mắt nước mũi giàn dụa. Lúc đọc nghi lễ kết hôn anh ta cũng khóc hu hu. Tôi nghĩ, ít nhất cũng chứng tỏ anh ta dễ cảm động, cũng dễ làm cảm động người khác, sẽ không nhớ mong đến nơi khác.
Anh ta chưa tính là người xấu, nhưng lại là một người chồng không tốt.
Cho nên li hôn, là kết cục cuối cùng của chúng tôi.
Khi tôi xuống xe, tôi hỏi anh ta: " Anh có muốn thăm con một lát không?"
Anh ta quay mặt đi, không muốn tôi nhìn thấy nước mắt của mình, nói đầy giọng mũi: " Không thăm"
Tôi vừa mới xuống xe, anh ta liền đạp chân ga, lập tức rời đi.
Lần này, tôi không vì tưởng tượng đến cảnh anh ta trở lại thành phố D ôm ấp Quyển Quyển mà cảm thấy đau lòng nữa rồi.
Bởi vì Đổng Thừa Nghiệp không còn là chồng tôi, tôi đã mất đi cái quyền quản lí đời sống riêng của anh ta.
Từ đó, mỗi người một ngả, hạnh phúc của chúng tôi không còn thuộc về nhau.
Từ đó, tôi trở thành một người phụ nữ đã li hôn.
Sau khi lên trên nhà, tôi gọi điện thoại cho Dương Dung, nói với cô ấy chuyện tôi và Đổng Thừa Nghiệp đã li hôn. Cô ấy đang cùng với vợ của một phó giám đốc nào đó nấu cơm, chuẩn bị đồ ăn cho hai người đàn ông sắp tan làm về.
Vị phó giám đốc ấy năm ngoài từng tìm một cô gái trong KTV làm tình nhân, vợ anh ta làm loạn cả một năm, náo loạn với tiểu tam, chiêu trò gì cũng dùng hết, cuối cùng cũng khiến chồng mình đoạt tuyệt quan hệ với người phụ nữ kia.
Còn hiện tại, hai người phụ nữ đều từng trải qua tổn thương đang vui vui vẻ vẻ ở trong bếp làm đồ ăn cho hai người đàn ông đã làm tổn thương họ, dường như những đau thương trong quá khứ kia chưa từng tồn tại.
Nhưng có điều những niềm vui ấy, thật sự có thể giống như chiếc thuyền lướt qua dòng nước, không để lại dấu vết gì hay sao? Hay là khi màn đêm buông xuống, những đau khổ ấy mới trỗi dậy?
Đối diện với chồng ngoại tình, bởi vì không phục xã hội nam quyền này, tôi lựa chọn con đường khác với bọn họ.
Mà phàm là những điều không giống ai, sẽ phải trả giá càng lớn đắt.
Tôi biết, li hôn là dấu chấm hết cho những khổ cực về mặt tình cảm nhưng lại là bắt đầu cho một cuộc sống gian khổ.
Sau khi cúp điện thoại, tôi trốn trong góc cầu thanh im lặng khóc. Thái Thái tìm thấy tôi, lại dùng cup 36D để an ủi tôi.
" Ngoan, đừng khóc nữa."
Sao có thể không khóc đây?
Mười mấy đồng tiền làm thủ tục li hôn là móc từ túi tôi, vậy mà tôi lại quên đòi Đổng Thừa Nghiệp mất rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro