Chương 87 + 88
Chương 87
Diêu Hữu Thiên biết hôm nay có thể sẽ có sóng gió gì.
Cô càng hiểu rõ hơn, nếu để Cố Thừa Diệu thấy những tờ báo kia thì sẽ có phản ứng thế nào.
Suy cho cùng, những phiền phức này đều là do cô gây ra.
Chế giễu một người đàn ông bất lực, so với việc ép người đàn ông này cưới cô thì còn khiến anh ta khó chấp nhận hơn.
Đàn ông trên thế giới này thật kỳ quái. Cho dù là người đàn ông vô dụng hơn, nghèo túng hơn.
Cũng sẽ không khoan dung cho người khác đánh giá năng lực của anh ta.
Cười lạnh.
Vậy thì sao?
Nếu như Cố Thừa Diệu thật sự tức giận, sau đó giết cô thì hay rồi.
Cô, không sợ.
Trên thực tế, hôm nay đã được định là ngày đi hưởng tuần trăng mật.
Mẹ chồng Kiều Tâm Uyển vẫn rất quan tâm đến cô.
Du lịch châu Âu một tháng. Còn giúp đỡ cô giải quyết hết toàn bộ thủ tục.
Nếu hôm qua Cố Thừa Diệu không trốn chạy, vậy hẳn là bây giờ bọn họ đang ở trên chuyến bay tới biển Aegean.
Diêu Hữu Thiên vô cùng khẳng định, cho dù không có chuyện xảy ra ngày hôm qua. Cố Thừa Diệu cũng sẽ không đi hưởng tuần trăng mật cùng với mình.
Trong lòng hiểu rõ, vậy nên Diêu Hữu Thiên cũng không để tâm. Hôm qua sau khi trở về từ quán bar, cô đã ngủ một giấc thật ngon.
Sáng sớm hôm sau đã xuất hiện ở công ty.
Vừa bước vào công ty, đã cảm nhận được vô số ánh mắt mang theo đủ loại tra xét.
Có đồng tình, có đáng tiếc, có kinh ngạc, còn có một số là thương xót và cả chế nhạo.
Diêu Hữu Thiên xem nhẹ tất cả.
Con người sống trên thế giới này, nếu như phải một mực để ý ánh mắt của kẻ khác, vậy thế nào cũng sẽ cực kỳ mệt mỏi.
Cho nên tương đối bình tĩnh tiến vào thang máy, lên phòng làm việc của mình như thường lệ.
Dặn dò thư ký lấy văn kiện tới xem, tiện thể yêu cầu thêm một ly cà phê ——
Nhưng tay của cô vẫn chưa động vào tài liệu, cửa phòng làm việc đã bị người khác dùng sức đẩy ra.
Một bóng người xông vào.
"Thiên Thiên ——"
Diêu Hữu Thiên nhìn người vừa tới, thật ra có hơi kinh ngạc. Cô cho rằng hôm nay người đầu tiên đến đây tìm mình tính sổ phải là Cố Thừa Diệu.
"Anh đến làm gì?"
Nếu nói Cố Thừa Diệu là một người đàn ông kém cỏi, vậy thì Triệu Nhân Uyên chỉ có thể gọi là cặn bã.
Hơn nữa còn là tên cặn bã trong cặn bã.
Năm ngoái hai người chia tay đến bây giờ cũng đã lâu như vậy rồi. Triệu Nhân Uyên đã quấy rầy mấy lần.
Diêu Hữu Thiên không để ý tới lần nào, vậy nên thật sự không biết bây giờ anh ta lại xuất hiện để làm gì.
Triệu Nhân Uyên không thể không thấy vẻ không vui và chán ghét trong mắt Diêu Hữu Thiên. Nhưng anh ta lại không bận tâm.
Nói thế nào đây. Nếu như trước đây Diêu Hữu Thiên chỉ bảo anh ta không quấn lấy cô, anh ta vẫn chỉ cảm thấy tiếc nuối.
Nhưng sau khi anh ta biết ba Diêu Hữu Thiên lại là Địa Vương Diêu Đại Phát của thành phố Y, anh ta đã thấy buồn bực ảo não.
Nhưng cho dù anh ta buồn bực ảo não thế nào, Diêu Hữu Thiên cũng đã sắp kết hôn.
Nhà họ Cố, anh ta cũng đã biết rõ. Bàn về thế lực, anh ta tuyệt đối không thể đối chọi với nhà họ Cố được.
Vậy nên đã bỏ suy nghĩ đó đi. Nhưng bây giờ thì nhìn xem. Trời cao vẫn rất ưu ái anh ta đấy nhé.
Không ngờ Cố Thừa Diệu lại bất lực?
Ha ha ha ha. Đây quả thực là ông trời giúp anh ta vậy.
Anh ta sẽ cho Diêu Hữu Thiên biết, anh ta mới là người đàn ông phù hợp nhất với cô.
Bọn họ là sự phối hợp hoàn hảo.
Dĩ nhiên, điều kiện tiên quyết là Diêu Hữu Thiên chịu quỳ xuống , cầu xin anh ta tiếp tục ở bên cô.
Nói cô đã sai rồi, nói trước đây là mắt cô bị mù, mới có thể đâm đầu vào lòng người khác.
Vậy thì anh ta tuyệt đối sẽ tha thứ cho cô. Ở bên cạnh cô.
Về phần cưới cô. Cái này phải xem Diêu Đại Phát chịu cho anh ta bao nhiêu lợi ích rồi.
Dẫu sao hiện giờ Diêu Hữu Thiên đã coi như kết hôn hai lần. Anh ta cưới cô là rất thiệt thòi.
Trên đường tới đây, Triệu Nhân Uyên đã tưởng tượng rất hoành tráng.
Có lẽ Diêu Hữu Thiên vừa nhìn thấy anh ta đã nhào qua ấy nhỉ?
Sau khi nếm thử năng lực của anh ta, bảo đảm cô sẽ thủy chung một lòng với anh ta.
Nói không chừng sẽ giống như kiểu truyền thông nói, dùng đất đai làm của hồi môn, cầu xin anh ta cưới cô?
Triệu Nhân Uyên vừa nghĩ đến những điều này, đã cảm thấy sóng lòng sôi sục. Kích động đến mức mặt đỏ hết lên.
Vậy nên đương nhiên giọng nói chuyện cực kỳ lớn.
Nói đến những ý nghĩ trong lòng anh ta, thật sự được gọi là mặt mày hớn hở, chỉ thiếu không hoa tay múa chân mà thôi.
Diêu Hữu Thiên nhìn Triệu Nhân Uyên trước mặt nói đến mức nước bọt văng tung tóe, vẻ mặt kích động, có hơi tự trách.
Cô đột nhiên phát hiện ra, mình đã sai rồi.
Triệu Nhân Uyên tuyệt đối không phải là tên cặn bã. Nói anh ta là người vẫn quá khách sáo rồi.
Phải nói, anh ta không phải người mới đúng.
Cái gì mà "Em quỳ xuống cầu xin anh, anh sẽ cân nhắc việc cưới em."
"Dĩ nhiên, nếu như nhà các người có thể dâng tặng ba bốn mảnh đất làm của hồi môn. Anh sẽ không cân nhắc nữa, lập tức cưới em ngay bây giờ."
"Tốt nhất là kèm thêm hơn 50% cổ phần của tập đoàn Chính Phát ——"
Diêu Hữu Thiên không nghe nổi nữa.
Triệu Nhân Uyên đã từng chỉ trích cô, nói cô dối gạt.
Thành thật mà nói, cô chưa từng cố ý che giấu ba mẹ của mình làm nghề gì.
Ba cô là Diêu Đại Phát, nhà giàu mới nổi, điều này cũng không có gì hay ho để khoe khoang.
Lúc bắt đầu yêu Triệu Nhân Uyên, cô vẫn đang học đại học, không hy vọng quá cao.
Vậy nên khi có người hỏi cô ba làm nghề gì, cô thuận miệng nói làm chút buôn bán nhỏ ở thành phố Y.
Về sau đính hôn với Triệu Nhân Uyên, vừa khéo biệt thự của nhà đang sửa sang. Mà các anh đã sớm ra ngoài ở riêng.
Ba mẹ đã chuyển đến chung cư ban đầu ở vài ngày.
Triệu Nhân Uyên vẫn luôn cho rằng gia cảnh nhà mình như vậy. Cô lại không giải thích gì, bởi vì cô cho rằng, Triệu Nhân Uyên yêu con người cô, không phải tiền của nhà cô.
Hơn nữa, gia cảnh của Triệu Nhân Uyên không tệ. Nhà cũng mở công ty .
Nghĩ rằng sẽ không quá chênh lệch.
Bây giờ nhìn lại, thì ra cô quá ngây thơ rồi. Trên thế giới này, có ai lại chê nhiều tiền hơn chứ?
Chỉ tiếc rằng, Triệu Nhân Uyên thanh cao nho nhã, tài khí tung hoành năm đó cũng không ngoại lệ, yêu thích tiền tài.
Thật là buồn cười.
Nhất là nhìn vẻ mặt giống như bố thí của anh ta. Diêu Hữu Thiên đột nhiên không muốn nhìn thấy khuôn mặt anh ta nữa.
"Anh nói xong chưa? Nói xong rồi thì ra ngoài đi."
"Thiên Thiên. Bây giờ em đã biết rồi chứ? Anh mới thật sự là đàn ông. Anh ——"
"Triệu Nhân Uyên. Tôi nói, mời anh đi ra ngoài."
Anh ta đứng ở đây chính là làm ô nhiễm không khí trong phòng làm việc của cô.
Trên mặt Diêu Hữu Thiên tràn đầy tức giận. Nếu không phải vẫn còn kiêng nể ơn cứu mạng trước đây của Triệu Nhân Uyên.
Hôm nay cô nhất định gọi bảo an đuổi anh ta ra ngoài.
"Thiên Thiên?" Lời của Triệu Nhân Uyên bị cắt ngang, những ảo tưởng viển vông suốt mấy ngày nay của anh ta bị ép gián đoạn: "Em, em đang nói gì thế?"
"Đi ra ngoài." Thái độ của Diêu Hữu Thiên cực kỳ kiên định: "Tôi không muốn nhìn thấy anh."
"Em lại đuổi anh đi sao?" Triệu Nhân Uyên nhìn cô giống như nhìn người ngoài hành tinh: "Em có biết em đang nói gì không?"
"Tôi chưa từng biết mình đang nói gì như bây giờ."
Diêu Hữu Thiên thật sự không hiểu, tại sao Triệu Nhân Uyên lại biến thành bộ dạng ngày hôm nay: "Nếu như anh vẫn không đi ra, tôi sẽ gọi bảo an."
"Thiên Thiên." Triệu Nhân Uyên cảm thấy bất ngờ, suy nghĩ một lát, anh ta đột nhiên đi tới trước mặt Diêu Hữu Thiên: "Thiên Thiên, em đừng rụt rè nữa."
"Giao tất cả cho anh? Chỉ cần em thử qua năng lực của anh, anh tin rằng, em nhất định sẽ không cần gã đàn ông nào nữa."
Lúc nói chuyện, anh ta vươn tay ra muốn ôm Diêu Hữu Thiên vào lòng.
Diêu Hữu Thiên ngồi ở trên ghế làm việc, thấy anh ta vươn tay ra, cô lập tức muốn tránh sang bên cạnh.
Triệu Nhân Uyên cho rằng cô xấu hổ, vươn tay nắm chặt lấy tay cô.
"Đến đây đi. Thiên Thiên, bây giờ hãy để anh thỏa mãn em ——"
Anh ta cúi đầu, muốn hôn lên mặt cô, Diêu Hữu Thiên nghiêng mặt ra đằng sau tránh đi, nhưng khóe mắt nhìn thấy cửa phòng làm việc lại người khác mở ra lần nữa.
Cố Thừa Diệu với vẻ mặt u ám, đứng ở cửa.
Khắp người tràn đầy khí thế tàn bạo, mà sương lạnh trên mặt anh gần như sắp kết thành băng.
"Xem ra, hình như tôi đến không đúng lúc?"
Chương 88 : Ngậm máu phun người
Cố Thừa Diệu không có số điện thoại Diêu Hữu Thiên.
Từ lúc lên kế hoạch hôn lễ cho đến giờ, anh không cho rằng mình nhất thiết phải liên lạc với Diêu Hữu Thiên.
Chỉ khi anh đến khách sạn tìm không thấy người, đến chỗ Kiều Tâm Uyển cũng không thấy ai thì mới đi theo sự chỉ dẫn của Kiều Tâm Uyển.
Tìm tới chi nhánh công ty của tập đoàn Chính Phát ở Bắc Đô.
Vừa vào đến cổng của tập đoàn Chính Phát, anh đã cảm nhận được những ánh mắt dừng trên người mình.
Đồng tình? Không dám tin? Âm thầm phỏng đoán?
Thậm chí có một số gã đàn ông dừng ánh mắt ở nơi nào đó của anh, trong mắt hiện rất rõ vẻ vui sướng khi người khác gặp nạn rất.
Hầu như biểu cảm trên mặt cũng không nói thẳng anh bất lực.
Dĩ nhiên, những kẻ xem náo nhiệt kia cũng không cần tính toán làm gì.
Phải biết ai cũng đã nhìn thấy, vừa rồi trên tầng còn có một người đàn ông khác (Triệu Nhân Uyên) ——
Thậm chí anh đã nghe được hai tiếng thì thầm cực thấp: "Thấy không, kia chính là người đàn ông "không thể làm" đó đấy."
"Dáng dấp đẹp trai như vậy, thật là đáng tiếc."
"Đúng vậy đúng vậy. Có tiền thì sao chứ? Một người đàn ông "không làm được", vẫn có thể gọi là đàn ông sao?"
"Đáng thương quá."
Những tiếng thì thầm, những lời nói kia, chỉ thiếu nước không làm Cố Thừa Diệu nghiến nát hàm răng.
Trong lòng càng thêm hận Diêu Hữu Thiên, nếu không phải là người phụ nữ kia không tuân thủ nữ tắc (chuẩn mực đạo đức của người phụ nữ), thậm chí nói xằng nói bậy trước mặt truyền thông.
Tại sao anh lại phải mang danh tiếng này?
Lại càng không cần nhắc tới dọc đường đi, điện thoại của anh vang lên liên tục.
Những giọng nói quan tâm đó lộ ra vẻ không dám tin.
Mà đương nhiên ba mẹ anh sẽ không tin vào những lời đồn đại như thế.
"Cố Thừa Diệu, hôm qua con không ngoan ngoãn ở lại khách sạn, con đã đi đâu?"
"Cố Thừa Diệu, con vẫn còn tùy ý như vậy, có phải muốn chọc bà nội con tức chết hay không?"
Nhìn đi, Kiều Tâm Uyển đến hỏi cũng không thèm hỏi chuyện gì xảy ra, đã đổ thẳng trách nhiệm lên người anh.
Lòng bàn tay bỗng chốc đau xót, đó là do tay nắm quá chặt, lòng bàn tay nắm chìa khóa xe đau nhói.
Chút đau đớn này dienndnle,qu.y don cũng không thể khiến Cố Thừa Diệu khôi phục lại tinh thần.
Anh nhìn chằm chằm đôi nam nữ "ôm chặt lấy nhau" ở trước mặt.
Nhìn thân hình, gã đàn ông trước mặt tuyệt đối không phải người trên tờ báo.
Anh vốn có bản lĩnh đã nhìn là không quên, người đó nhìn cao gầy hơn một chút.
Ngược lại, anh lại nhận ra gã trước mặt.
Lúc trước ở khách sạn, còn có lần đụng xe, anh đều nhìn thấy người đàn ông này.
Hình như cũng có quan hệ với Diêu Hữu Thiên, bây giờ là thể loại nào? Tình cũ cháy trở lại sao?
Cố Thừa Diệu siết chặt nắm đấm, bước thật nhanh vào phòng. Nhìn chằm chằm một nam một nữ trước mặt. Ánh mắt cực lạnh.
"Xem ra, tôi tới không đúng lúc?"
Câu nói này giống như bật ra từ kẽ răng.
Dù thế nào Diêu Hữu Thiên cũng không nghĩ tới, Cố Thừa Diệu lại đến công ty tìm cô tính sổ vào lúc này.
Càng không ngờ được, lại để anh nhìn thấy tình cảnh như trước mặt.
Day day thái dương, đột nhiên Diêu Hữu Thiên cảm thấy hơi nhức đầu.
Có điều, rõ ràng người làm sai là Cố Thừa Diệu. Cô có gì mà phải nhức đầu?
Cũng không phải là cô nhăn mặt rời đi trong đêm tân hôn, cũng không phải là cô thay đổi thất thường như một kẻ ti tiện.
Gạt tay Triệu Nhân Uyên ra, Diêu Hữu Thiên đứng thẳng dậy, mở miệng nói với Triệu Nhân Uyên.
"Anh đi ra ngoài cho tôi."
Như vậy mà lại muốn ép cô ư? Triệu Nhân Uyên này đúng là càng ngày càng khiến người ta oán hận.
Triệu Nhân Uyên nhìn thấy người vừa tới, đương nhiên không thể là trình diễn show truyền hình thực tế. Hôm qua hôn lễ long trọng của hai nhà Cố Diêu đã tiến hành phát sóng trực tiếp tại hiện trường.
Cộng thêm trước đó đã từng gặp, đương nhiên hắn biết Cố Thừa Diệu là ai.
(để cho đúng bản chất của Triệu Nhân Uyên thì bạn editor xin đổi gọi "anh ta" thành "hắn")
Cũng bởi vì biết, cho nên trên mặt càng thêm vênh váo tự đắc.
"Có nghe thấy không, Thiên Thiên bảo anh đi ra ngoài đấy."
Cố Thừa Diệu đứng ở trong phòng làm việc, anh hơi nheo mắt lại, ánh mắt thâm độc quét qua mặt Triệu Nhân Uyên, rồi dừng trên mặt Diêu Hữu Thiên.
"Cô muốn tôi đi ra ngoài?" Ánh mắt của anh không lộ rõ sự giận dữ, bước lên trước hai bước, đứng cách bàn làm việc một bước ngắn: "Cô chắc chứ?"
"Dĩ nhiên." Triệu Nhân Uyên mang vẻ mặt đắc ý nhìn Cố Thừa Diệu, ánh mắt không quên có dụng ý khác, liếc về phía giữa hai chân anh: "Anh không đi ra ngoài, ở lại có tác dụng gì?"
Quay mặt sang nhìn Diêu Hữu Thiên, Triệu Nhân Uyên dùng vẻ mặt lấy lòng: "Thiên Thiên, em thật tuyệt, đuổi anh ta ra ngoài rồi, chúng ta có thể tiếp tục ——"
"Triệu Nhân Uyên ——" Từ lúc nào da mặt của hắn trở nên dày như vậy?
Diêu Hữu Thiên không thể tìm được từ để hình dung sự vô liêm sỉ của Triệu Nhân Uyên nữa: "Anh đi ra ngoài cho tôi."
Triệu Nhân Uyên cho rằng câu nói kia là nói với Cố Thừa Diệu, vươn tay muốn ôm Diêu Hữu Thiên để tiếp tục.
Yêu đương với Diêu Hữu Thiên mấy năm. Cuối cùng hôm nay có thể thỏa mãn mong muốn rồi.
Nghĩ lại thật hưng phấn nha.
Cơ thể Diêu Hữu Thiên đã tránh sang một bên, lúc này Triệu Nhân Uyên mới phát hiện ra Cố Thừa Diệu vẫn ở trong phòng làm việc: "Anh còn không đi à?"
Nắm đấm của Cố Thừa Diệu siết chặt, lúc này cơn phẫn nộ tích tụ cả một buổi sáng đã bùng nổ.
Cất bước không hề suy nghĩ, một tay kéo cơ thể Triệu Nhân Uyên về phía mình, tay còn lại vung quyền vừa nhanh vừa mạnh.
Trong nháy mắt cơ thể hắn bị đẩy ra, là giọng nói mang theo sự tức giận của Diêu Hữu Thiên.
"Triệu Nhân Uyên, tôi bảo anh đi ra ngoài."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro