Chương 75 + 76
Chương 75
Nếu như Cố Thừa Diệu đang diễn kịch, vậy anh ta thật sự diễn quá thật rồi?
Từ cầu hôn, đến bốn phiến môi chạm nhau hiện giờ.
Diêu Hữu Thiên nhìn gương mặt phóng đại trước mặt, có một thoáng phản ứng không kịp.
Tại sao mọi chuyện lại biến thành thế này? Rốt cuộc người tên Cố Thừa Diệu trước mặt đang nghĩ những gì?
Anh ta ——
Rất nhanh, tâm tư của cô đã bị cơn đau truyền đến từ trên môi cắt ngang.
Vào lúc áp môi lên đôi môi Diêu Hữu Thiên, Cố Thừa Diệu bất ngờ phát hiện ra, người phụ nữ trước mặt có một đôi môi vô cùng mềm mại.
Đầu xuân lành lạnh, làn môi cô hơi lạnh.
Giống như tay của cô, có nhiệt độ thấp hơn người bình thường.
Khẽ nheo mắt lại, quả nhiên là máu lạnh, cho nên người cũng lạnh.
Một người phụ nữ như thế, lại sắp trở thành vợ của anh sao?
Trong lòng tức giận, anh hé miệng ra dùng sức cắn không chút nghĩ ngợi.
Cảm giác đau khiến Diêu Hữu Thiên vươn tay chống lên ngực Cố Thừa Diệu, muốn đẩy anh ra.
Bàn tay đặt trên eo cô lại bắt đầu dùng sức.
Thật ra nụ hôn này của Cố Thừa Diệu không thể gọi là hôn.
Anh cực kỳ thô lỗ, ngang tàng dùng sức cắn lên môi Diêu Hữu Thiên.
Chỉ một cái, nhưng rất sâu, rất mạnh.
Môi Diêu Hữu Thiên bị anh cắn sinh ra đau đớn.
Ngước mắt lên, lập tức nhìn thấy trong mắt Cố Thừa Diệu chợt lóe lên ánh sáng khát máu.
Có điều chỉ trong một thoáng, rất nhanh, anh lập tức lùi lại.
Anh biết rõ bây giờ là lúc nào, nếu như không phải tất cả những người xung quanh đều là phóng viên truyền thông. Cố Thừa Diệu tin rằng mình nhất định sẽ cắn Diêu Hữu Thiên chảy máu.
Thu môi về. Mặc dù môi Diêu Hữu Thiên không bị cắn chảy máu, song, chỉ sợ dấu vết hình vòng cung rất sâu kia sẽ khiến cô đau nhức một hồi.
Xoay người, dùng vẻ mặt dịu dàng nhìn về phía phóng viên có mặt ở đây: "Chẳng biết mọi người đã hài lòng chưa?"
Những phóng viên kia cười rộ lên.
Trong những tiếng cười đùa kia, cuối cùng Diêu Hữu Thiên đã khôi phục lại tinh thần.
Quay mặt sang nhìn Cố Thừa Diệu chằm chằm, trong mắt có vẻ bất mãn rõ ràng.
"Cố Thừa Diệu, anh đã làm loạn đủ chưa?"
Cố ý đè thấp giọng xuống, nghe ra được sự tức giận không thể đè nén được ở bên trong.
Anh ta có ý gì? Anh ta xem mình thành cái gì vậy?
Người khác không nghe được giọng nói của cô, chỉ có thể nhìn thấy khuôn mặt tức giận trừng mắt nhìn Cố Thừa Diệu.
Mặc dù đang tức giận, nhưng chỉ sợ là khiến người khác cảm thấy cô đang liếc mắt đưa tình.
Chuyện Cố Thừa Diệu muốn tuyên bố đã tuyên bố xong, chuyện muốn nói đã nói xong rồi.
Lại nghe thấy lời của Diêu Hữu Thiên, cảm thấy vô cùng chối tai.
Nhưng anh là ai chứ? Anh chính là Cố Thừa Diệu, cậu ba nhà họ Cố.
Quân tử báo thù, mười năm chưa muộn.
Anh đã bị buộc phải lấy Diêu Hữu Thiên. Bây giờ còn phải nghe cô nói nhảm như vậy.
Nhìn thấy động tác muốn tháo chiếc nhẫn tay xuống của Diêu Hữu Thiên, anh lại nắm lấy tay cô một lần nữa.
Làm loạn sao? Áp đến gần gò má của cô, nhìn những phóng viên lấy được tin tức đã dần dần rời đi, trước khi phóng viên cuối cùng chưa đi khỏi, anh nhất định sẽ giúp cô diễn xong tuồng kịch này.
"Vẫn đang tức giận ư? Anh bảo đảm, sẽ không có lần sau nữa."
Bởi vì anh tuyệt đối dinendian.lơqid]on sẽ không cho cô cơ hội lần thứ hai, để cô ta tiếp tục tính kế mình như thế.
"Cố Thừa Diệu." Lúc này Diêu Hữu Thiên thật sự tức giận.
Ngoài tức giận ra, còn có chút nôn nóng.
Cố Thừa Diệu làm ầm ĩ lên thế này, đương nhiên cô không thể kiện anh được nữa.
Nghiêm trọng hơn, nếu như để ba mẹ biết được chuyện này. Cô không lấy anh cũng chẳng được.
Vậy sao được?
Cho tới tận giờ, cô chưa từng nghĩ muốn gả cho Cố Thừa Diệu.
"Anh mau nói với phóng viên, vừa rồi là anh nói lung tung."
Lời của Diêu Hữu Thiên ngoài ra lệnh còn lộ ra ý trách móc.
Anh ta dựa vào đâu mà tuyên bố việc hôn nhân như vậy?
Lại dựa vào đâu mà yêu cầu cô nhất định phải lấy anh ta?
Đúng là không thể nói lý được.
Bảo anh làm loạn? Bảo anh nói lung tung?
Cố Thừa Diệu hơi nheo mắt lại, mặc dù ý cười trên mặt chưa nhạt đi, nhưng lại chỉ cười lạnh.
"Những chuyện thế này, cô cảm thấy tôi sẽ nói lung tung sao?"
Đương nhiên sẽ không, nhưng mà, tại sao anh ta lại muốn cưới cô?
Cái Cố Thừa Diệu không muốn thấy nhất là vẻ trong lòng hiểu rõ nhưng còn giả bộ ngoài mặt này của Diêu Hữu Thiên.
Người tính kế là cô ta, người đưa ra yêu cầu cũng là cô ta.
Bây giờ thì muốn làm loạn thế nào?
Thấy toàn bộ những phóng viên kia đã biến mất ở trước mắt, cổng tòa án chỉ còn lại thành viên hai nhà Cố - Diêu.
Anh cũng chẳng muốn giả vờ thêm nữa.
Khóe môi mím lại rất chặt, trên khuôn mặt tuấn dật đầy băng sương.
"Chúc mừng cô, cuối cùng đã đạt được rồi."
Đạt được? Đạt được cái gì?
Trong khoảng thời gian này, bởi vì sự đối địch giữa Diêu Hữu Thiên và Cố Thừa Diệu, cộng thêm thái độ nhất định phải đấu với cô đến cùng mà Cố Thừa Diệu vẫn luôn thể hiện ra ngoài.
Khiến cô thật sự quên mất lời mình đã nói trước đây. Vẻ mặt cô mê muội, có chút khó hiểu nhìn Cố Thừa diệu.
Cố Thừa Diệu cười lạnh một tiếng, đôi mắt sắc xảo chưa hề rời khỏi mặt cô.
"Nhìn thấy tôi khuất phục, sau đó đồng ý cưới cô, cô rất đắc ý, rất vui mừng phải không?"
"Diêu Hữu Thiên, chúng ta hãy xem thử, cô có thể đắc ý được bao lâu."
Ít nhiều gì người hai nhà Cố - Diêu vẫn đang ở bên cạnh, lúc anh nói những lời này, âm lượng chẳng hề cao. Lời uy hiếp này nói ra từ miệng anh, mang theo một chút cảm giác lạnh lẽo thấm vào người.
Mọi người đã đi, cũng không sợ Diêu Hữu Thiên tháo chiếc nhẫn xuống. Anh buông tay ra, rời đi mà không quay đầu lại.
Độ ấm trên bàn tay Diêu Hữu Thiên biến mất. Nhất thời tim cô đập loạn nhịp.
Không phải vì Cố Thừa Diệu đã buông tay cô ra, mà là vì lời anh nói.
Anh ta nói, anh ta khuất phục sao?
Cuối cùng cô đã nhớ rõ điều kiện mình nêu ra với Kiều Tâm Uyển trước đây.
Sắc mặt hiện lên vẻ lúng túng.
Trời ạ. Không phải cái người tên Thừa Diệu này đã hiểu lầm rồi chứ?
Cô tuyệt đối không muốn lấy anh, cũng chỉ muốn bắt anh nói xin lỗi mình, sau đó thấy bộ dạng khó xử của anh vì rõ ràng đã có người thương nhưng lại phải lấy mình.
Xem như là dạy dỗ anh một chút.
Thế nhưng tuyệt đối không tỏ ý cô bằng lòng lấy Cố Thừa Diệu, trở thành vợ của anh.
"Cố Thừa Diệu ——"
Mệt mỏi gọi tên anh, Diêu Hữu Thiên muốn giải thích cho mình một chút.
Nhưng Cố Thừa Diệu đã sớm sải bước rời khỏi rồi, chỉ để lại một bóng lưng rất xa.
Mà Kiều Tâm Uyển nhìn thấy vẻ mặt không bằng lòng của con trai mình, đương nhiên có hơi xấu hổ.
Tiến lên nắm lấy tay Diêu Hữu Thiên: "Con tên là Thiên Thiên phải không? Thừa Diệu có một số việc phải đi giải quyết một lát. Con xem lúc nào thuận tiện, để ba mẹ con và chúng ta gặp mặt. Bàn bạc việc hôn nhân một chút?"
Bàn bạc việc hôn nhân?
Diêu Hữu Thiên lại hóa đá một lần nữa: "Bác gái, cháu ——"
"Vẫn gọi là bác gái ư." Kiều Tâm Uyển cười cười, trên khuôn mặt tao nhã đầy vẻ dịu dàng. Bà đã hài lòng hơn về Diêu Hữu Thiên: "Phải đổi cách xưng hô, gọi là mẹ chứ."
Mặt Diêu Hữu Thiên hơi đỏ lên. Bởi vì xấu hổ.
"Bác gái. Cháu ——"
"Đứa bé ngoan. Sao vẫn còn gọi bác gái?" Kiều Tâm Uyển cũng không so đo với cô nữa, tạm thời chưa sửa được miệng cũng là bình thường.
"Thiên Thiên, tính Thừa Diệu có hơi trẻ con, có điều người không xấu. Bây giờ nó đã bằng lòng chịu trách nhiệm với con. Các con hãy sống thật hạnh phúc. Tin mẹ đi, nhất định nó sẽ là một người chồng tốt."
Cảm xúc của Diêu Hữu Thiên hỗn loạn. Cố Thừa Diệu có phải một người chồng tốt hay không thì liên quan gì đến cô?
Cô không hề muốn lấy anh.
Kiều Tâm Uyển mặc kệ Diêu Hữu Thiên có đồng ý hay không. Qua trận ầm ý vừa rồi, hôn sự giữa hai nhà Cố - Diêu nhất định phải thực hiện.
Lại an ủi Diêu Hữu Thiên mấy câu. Nói khá nhiều rồi, lúc này mới rời đi cùng Cố Học Vũ.
Diêu Hữu Quốc và Diêu Hữu Gia đưa mắt nhìn nhau, đều cảm thấy khó tin về việc chuyện đã phát triển thành thế này chỉ trong một thời gian ngắn.
Thậm chí bọn họ không hiểu nổi tại sao tất cả mọi chuyện thành ra như vậy.
Mấy người Lý Khả Nghi cũng vậy. Tìm thấy vẻ không thể tin được trong ánh mắt của đối phương.
Vậy là Diêu Hữu Thiên đã sắp kết hôn rồi sao?
Mà lại còn là với Cố Tam thiếu? Dù thế nào bọn họ cũng không thể tin nổi.
Những phóng viên kia đã mơ mộng thành đủ loại ân oán nhà giàu, đủ loại tình tiết oan gia được yêu thích.
Cố Thừa Diệu không hề quan tâm đến mấy chuyện này, anh chỉ biết, qua một màn hôm nay, ngày mai, nhất định cổ phiếu của Cố thị sẽ tăng cao liên tục.
Mà chờ chuyện này lắng xuống, món nợ giữa anh và người phụ nữ kia tuyệt đối sẽ không bỏ qua.
Bọn họ cứ chờ xem.
Chương 76
"Thiên Thiên, cậu thật sự sắp lấy Cố thiếu gia đó sao?"
"Thiên Thiên, đây là chuyện gì vậy? Chẳng phải trước đó đã nói anh ta cưỡng —— cậu sao?"
"Thiên Thiên?"
Lời của mấy cô bạn thân mình một câu cậu một câu, không hề lọt vào tai Diêu Hữu Thiên.
Điều bây giờ cô muốn làm nhất chính là đuổi theo Cố Thừa Diệu, giải thích rõ ràng với anh.
Còn có lễ cưới anh đã nói. Đây là điều tuyệt đối không thể.
Nhưng Diêu Hữu Thiên vẫn chưa kịp giải thích cho mình, Diêu Hữu Quốc đã xông tới trước mặt cô, sắc mặt không có chỗ nào không nghiêm trọng.
Chỉ một câu đã khiến Diêu Hữu Thiên thiếu chút nữa thì nhảy dựng lên.
"Ba mẹ tới Bắc Đô rồi. Hình như họ đã biết."
OH. ma god! ! !
Diêu Hữu Thiên đưa tay xoa trán, trong lòng đau khổ kêu lên.
Sao lại trùng hợp như thế?
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Nếu nói ban đầu Diêu Hữu Thiên muốn tìm Cố Thừa Diệu để nói cho rõ, mình tuyệt đối không kết hôn với anh. Chỉ là muốn anh cho mình một lời xin lỗi.
Hơn nữa cô còn muốn xin anh mở lại một cuộc họp Die nd da nl e q uu ydo n với phóng viên, nói rõ tình hình một chút, đồng thời tuyên bố hôn ước không có hiệu lực.
Sau khi Diêu Đại Phát và Tuyên Tĩnh Ngôn đến Bắc Đô, ý định này của cô đã hoàn toàn chết từ trong trứng nước.
Trên thực tế, Diêu Đại Phát không hề biết đoạn kiện tụng trước đó của Diêu Hữu Thiên và Cố Thừa Diệu.
Dẫu sao, anh em Diêu Hữu Quốc và Diêu Hữu Thiên đều rất ăn ý. Tuyệt đối không thể nói chuyện Diêu Hữu Thiên bị người ta cưỡng bức, sau đó cùng đối phương đưa nhau ra tòa cho ba mẹ được.
Nhưng, bọn họ đều quên mất.
Trên thế giới này, có một thứ gọi là truyền thông.
Còn có một đồ vật. Tên là TV.
Án cưỡng dâm của Cố Thừa Diệu ầm ĩ đến mức sôi sùng sục ở Bắc Đô. Vậy nên những phóng viên kia thậm chí không ngại phát sóng trực tiếp tại hiện trường, cũng muốn có được tin tức trực tiếp.
Vào lúc Cố Thừa Diệu quỳ một gối xuống đất, cầu hôn Diêu Hữu Thiên.
Ba mẹ nhà họ Diêu vừa mới đáp máy bay. Thấy được cảnh tượng phát sóng ngay trên màn hình lớn ở sân bay.
Trên sân bay có không ít hành khách, nhất là hành khách nữ, vừa hưng phấn vừa chỉ về phía Diêu Hữu Thiên ở trên màn hình, lên tiếng.
"Nếu tôi được một người đàn ông đẹp trai như vậy cầu hôn trên đường, mà lại còn trước bao nhiêu sự chứng kiến của truyền thông như thế. Tôi chết cũng cam lòng ——"
"Đúng vậy, đúng vậy, người đàn ông đó đẹp trai quá."
"Đúng vậy, chiếc nhẫn đó sáng quá đi."
"Hâm mộ quá."
"Thật là hạnh phúc."
Khụ. Không thể không thừa nhận. Sức mạnh của dư luận đúng là mạnh mẽ.
Lúc trước Diêu Đại Phát nghe nói hai nhà Cố - Diêu sắp hợp tác, đã vô cùng phấn khởi.
Ai bảo trước đây khi ông đi ra ngoài, bao giờ người khác cũng gắn liền ông với nhà giàu mới nổi?
Bây giờ đã không còn giống thế nữa. Nhà họ Cố đấy. Đó là nhân vật nổi tiếng của xã hội thượng lưu ở Bắc Đô.
Ảnh hưởng của người ta ở giới kinh doanh còn lớn hơn nhà họ Diêu nhiều.
Có được sự giúp sức ấy, sau này không chỉ phát triển sự nghiệp ở Bắc Đô mà tại những nơi khác trên cả nước cũng thuận lợi hơn nhiều.
Trước đây ông đã nhìn trúng Cố Thừa Kỳ, muốn anh làm con rể của mình.
Chậc chậc, mặc dù bây giờ đã đổi thành người khác, nhưng vẫn là người nhà họ Cố.
Nhìn thằng bé này, dáng dấp vừa đẹp trai, vừa đối xử tốt với con gái mình. Bất luận là các phương diện gia thế hay diện mạo đều bỏ xa bạn trai trước của Diêu Hữu Thiên mấy con đường.
Chứ đừng nói đến nhà họ Cố đông người nhiều tài sản, tuyệt đối không thể tham tiền của con gái giống như Triệu Nhân Uyên.
Mối hôn sự tốt, mối hôn sự tốt.
Hai vợ chồng nhà họ Diêu gần như cười liên tục trên đường từ sân bay về nơi Diêu Hữu Thiên ở.
Nhất là Diêu Đại Phát, gần như cười không khép miệng được.
Ông sắp kết thân với nhà họ Cố rồi. Sau này ai còn dám gọi ông là nhà giàu mới nổi, ông sẽ nổi nóng với người đó.
Điều quan trọng nhất. Ông muốn để Triệu Nhân Uyên nhìn xem, người đàn ông mà con gái ông đang tìm hiểu còn tốt hơn hắn ta gấp trăm ngàn lần.
Khi Diêu Hữu Thiên đồng ý hết lần này đến lần khác với mấy cô bạn thân rằng có thông tin gì sẽ thông báo với các cô trước tiên, sau đó tạm biệt các cô trở về nhà.
Thì nhìn thấy ba mẹ đang đứng ở trước cửa nhà mình, vẻ mặt vui mừng.
Mặc dù đã làm tốt công tác chuẩn bị tâm lý, nhưng Diêu Hữu Thiên vẫn bị phản ứng của ba mẹ mình dọa sợ.
Diêu Hữu Thiên bỏ qua ân oán trước đây giữa Cố Thừa Diệu và mình.
Cũng bỏ qua đoạn cô tố cáo Cố Thừa Diệu cưỡng bức mình.
Giải thích nhiều lần, nói đó chỉ là hiểu lầm, hơn nữa mình nhất định phải đi nói rõ ràng với Cố Thừa Diệu, tuyệt đối không thể lấy anh được.
Nhưng vợ chồng Diêu Đại Phát nhất quyết không nghe.
Năm nay Diêu Đại Phát cũng hơn năm mươi rồi. Lúc tuổi còn trẻ phải ra ngoài lao động cực nhọc quanh năm. Khiến ông phơi nắng nhiều, rất đen.
Vóc người vừa cao lớn khỏe mạnh vừa hơi mập. Phối hợp với khuôn mặt đen đó, nhìn cả người có hơi to lớn thô kệch.
Giọng cũng to, vừa lên tiếng đã giống như sấm nổ. Cũng mặc kệ con trai con gái mình xấu hổ, nói thẳng luôn.
"Ba chỉ hỏi con, cậu ta đã đụng vào con chưa?"
"Anh ta ——" Mặt Diêu Hữu Thiên lộ vẻ lúng túng, cho dù là đối diện với ba mẹ mình, phải nói đến vấn đề như vậy vẫn khiến cô cảm thấy không được tự nhiên.
"Đụng rồi." Người trả lời chính là Diêu Hữu Quốc. Giọng nói của anh cực kỳ bình tĩnh, mang theo một chút buồn bực. Hận mình không bảo vệ chu đáo cho em gái.
Càng hận mình không giải quyết được việc trước khi ba mẹ tới Bắc Đô.
"Vậy không phải xong rồi sao?" Giọng phổ thông của Diêu Đại Phát mang đậm khẩu âm của thành phố Y, kết hợp với giọng nói sang sảng kia, không giống với lão tổng của một xí nghiệp mà lại giống như dân xã hội đen: "Sự trong sạch của con đã trao hết cho cậu ta, cậu ta chịu trách nhiệm với con là điều đương nhiên."
"Nhưng ba à, anh ta không yêu con, anh ta ——"
"Yêu với không yêu cái gì? Mấy người trẻ tuổi các con cứ bày vẽ cái đó, chẳng phải trước đây ba và mẹ con không quen biết đã kết hôn sao? Bây giờ đã mấy chục năm rồi, vẫn sống rất tốt đấy thôi?"
Hơn nữa, Diêu Đại Phát thật sự rất hài lòng với người bạn già của mình.
"Ba, nhưng mà ——"
"Không có nhưng nhị gì hết. Một cuộc hôn nhân tốt như vậy, có cơ hội nhất định phải nắm lấy, nếu không qua đi rồi sẽ không trở lại nữa. Nếu như con không gả vào nhà họ Cố, ba cũng sẽ không nhận đứa con gái là con."
"Mẹ." Giọng nói sang sảng kia khiến Diêu Hữu Thiên cảm thấy tai cô đã sắp không chịu được nữa, đành phải chuyển sang tìm kiếm sự ủng hộ của Tuyên Tĩnh Ngôn.
So với Diêu Đại Phát cao lớn thô kệch, nhất định mẹ Diêu Hữu Thiên – Tuyên Tĩnh Ngôn được xem như là một người đẹp.
Mặc dù đã lớn tuổi, nhưng nét đẹp nội tâm dịu dàng trên người lại không giảm bớt đi chút nào. Lúc tuổi còn trẻ đã phấn đấu cùng với Diêu Đại Phát, chịu khá nhiều khổ cực.
Khóe mắt cũng có nếp nhăn, da dẻ cũng chẳng nhẵn mịn, có điều nguyên nhân chính là khí chất nhã nhặn trầm tĩnh của bà.
Nói chuyện cũng nhẹ nhàng nhỏ giọng. Không giống Diêu Đại Phát chút nào.
"Thiên Thiên à, không phải mẹ nói con đâu. Sự trong sạch của con đã trao hết cho người ta rồi, con không lấy cậu ấy thì lấy ai?"
"Con ——"
"Cứ quyết định như vậy đi. Hữu Quốc, ngày mai giúp ba hẹn thông gia ra ngoài gặp mặt. Xem xem phải chuẩn bị hôn lễ này thế nào."
Ba anh em im lặng, đưa mắt nhìn nhau.
Cuộc hôn nhân này còn chưa thành đã gọi là thông gia rồi. Ba đúng là một người nóng vội mà.
Mà Diêu Đại Phát đã bắt đầu tính toán, nhà họ Cố sẽ đưa bao nhiêu sinh lễ, mà bọn họ lại phải đưa bao nhiêu của hồi môn rồi.
"Ba ——"
Đôi môi Diêu Hữu Thiên mấp máy, muốn giải thích một hai điều cho mình, nhưng làm sao Diêu Đại Phát lại nghe đây?
Lần đầu tiên trong đời, Diêu Hữu Thiên trải nghiệm được cảm giác dùng đá đập vào chân mình là gì.
"Con không muốn lấy Cố Thừa Diệu."
Lần đầu tiên cô lớn tiếng nói ra ý muốn và suy nghĩ của mình trước mặt ba mẹ. Nhưng ——
"Sự trong sạch của con đã trao hết cho người ta rồi, con vẫn còn không muốn lấy sao?" Diêu Đại Phát cảm thấy lần này con gái quá tùy hứng rồi.
Về phần Tuyên Tĩnh Ngôn, ngược lại bà biết nắm chắc điểm mấu chốt. Khuôn mặt ôn hòa quay về phía Diêu Hữu Thiên, ánh mắt chăm chú nhìn thẳng vào tay cô.
"Con không muốn lấy cậu ấy, vậy con đeo nhẫn của người ta làm gì?"
"Con ——"
Đây hoàn toàn không phải là cô muốn đeo, mà là Cố Thừa Diệu ép buộc mình đeo nó lên, cô không có cơ hội tháo xuống mà thôi.
Bây giờ Diêu Hữu Thiên lập tức muốn tháo xuống. Nhưng làm sao cũng cảm thấy động tác đó đầy ý giấu đầu hở đuôi.
"Ba, mẹ." Hai anh em nhà họ Diêu là người biết rõ đầu đuôi chuyện này nhất, vừa muốn mở miệng giải thích đôi điều với ba mẹ, Diêu Đại Phát lại chỉ khoát tay áo.
"Được rồi được rồi. Ba mẹ đều biết, trước đây thiếu gia nhà họ Cố và Thiên Thiên có hiểu lầm. Nhưng nếu bây giờ người ta đã xin lỗi thật lòng, lại bày ra cảnh tượng hoành tráng như thế nói muốn cưới con. Con cũng đừng giở tính trẻ con nữa."
"Đúng vậy, đúng vậy." Tuyên Tĩnh Ngôn là người phụ nữ Trung Quốc cực kỳ truyền thống. Theo ý bà, sự trong sạch của người phụ nữ đã trao cho ai thì cũng chỉ có thể lấy người đó: "Con nhất định phải lấy thiếu gia nhà họ Cố đó, còn có người đàn ông nào sẽ muốn con nữa?"
"Mẹ?"
"Cứ như vậy đi. Hữu Quốc, ngày mai hẹn thông gia ra ngoài gặp mặt. Chúng ta bàn về hôn sự một chút."
Miệng Diêu Hữu Thiên mở ra rồi ngậm lại, ngậm vào rồi lại mở ra, tất cả những lời muốn nói đều nuốt ngược xuống bụng. Trong đầu hiện lên cảnh tượng trước khi Cố Thừa Diệu đi khỏi.
Anh nói, cuối cùng anh đã sắp lấy cô rồi, cô đã đạt được rồi, phải vui mừng mới đúng.
Diêu Hữu Thiên im lặng nhìn trời, ai vui mừng đây?
Con mắt nào của ba mẹ thấy biểu cảm của mình giống như vui mừng vậy?
Người bị bệnh thần kinh nhất chính là tên họ Cố kia.
Không phải anh ta có bạn gái sao? Tại sao lại muốn lấy mình?
Điên rồi, đúng là điên rồi.
Bây giờ phải làm thế nào mới được đây?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro