Chương 67 + 68
Chương 67 : Nhất định sẽ thắng
Sau khi Cố Thừa Diệu nói xong, Diêu Hữu Thiên vẫn luôn quan sát nét mặt của anh. Đương nhiên cũng không bỏ lỡ vẻ trào phúng, còn có cả tự tin trong mắt anh.
Hơi nghiêng mặt sang, cô đột nhiên có chút căng thẳng không rõ lý do.
Từ khi bắt đầu gặp Cố Thừa Diệu, sự phóng túng ngang ngạnh và kiêu căng ngạo mạn đến tột cùng mà người đàn ông này thể hiện ra ngoài vẫn luôn khiến cô ấn tượng sâu sắc.
Chắc chắn anh là người đàn ông tự phụ nhất cô đã từng gặp.
Mặc dù anh có cái vốn để tự phụ, song ý cười trên mặt anh hiện giờ lại thật sự khiến lồng ngực cô hơi nghẹn lại.
Cô không biết vào lúc này anh có thể đưa ra được chứng cứ gì.
Cố Thừa Diệu hoàn toàn không cảm nhận được ánh mắt của Diêu Hữu Thiên. Liên tục một thời gian không được nghỉ ngơi đầy đủ, nhưng không ảnh hưởng chút nào đến trạng thái lúc này của anh.
Anh khá thoải mái ngồi ở trên vị trí của mình, hai chân vắt chéo lên nhau. Vẻ mặt thanh nhàn mà tràn đầy tự tin.
Giống như đã sớm đoán được, anh nhất định sẽ thắng vụ kiện này.
Trong lòng Diêu Hữu Thiên chẳng biết tại sao thoáng qua một nỗi bất an mơ hồ.
Nhìn về phía hai người anh theo bản năng, ánh mắt của họ vô cùng kiên định. Cô hít sâu, làm cho mình bình tĩnh lại.
Sự thật chưa hề đi tới kết quả tệ nhất, không phải sao? Điều cô muốn chưa bao giờ là trừng phạt Cố Thừa Diệu, mà chỉ muốn dạy dỗ anh một chút mà thôi.
Bên kia, thẩm phán cho Hồ Nhất Dân cơ hội bào chữa.
Hồ Nhất Dân cũng không nhiều lời vô ích, trình thẳng chứng cứ ông ta ám chỉ lên.
Chứng cứ là vài đoạn video. Đoạn thứ nhất, tại khách sạn lớn Shangri-La (tên cũ: Hương Cách Lý Lạp ở chương 2), Diêu Hữu Thiên giao quần áo cho Cố Thừa Diệu xong, sau đó lại kéo tay anh.
Đoạn thứ hai lại là ở nơi tụ tập (với hội Lý Khả Nghi), Diêu Hữu Thiên chắn ở trước mặt Cố Thừa Diệu.
Trong video Cố Thừa Diêu quay lưng về phía camera giám sát. Nhưng gương mặt của Diêu Hữu Thiên, cho dù dưới ánh đèn mờ của hành lang vẫn có thể thấy rất rõ.
Cô mở miệng nói gì đó. Trong video nhìn không rõ lắm, nhưng có nhân viên chuyên ngành đã điều chỉnh video, phóng lên to nhất.
Hồ Nhất Dân dừng hình ảnh lại, sau đó nhìn về phía sắc mặt hơi thay đổi của Diêu Hữu Thiên: "Qua phân tích của nhân viên chuyên ngành, die,n; da.nlze.qu;ydo/nn phân biệt khẩu hình, chúng tôi đã tìm ra được kết quả."
Lúc nói, ông ta đưa một tờ báo cáo cho bồi thẩm viên trên tòa.
"Hôm đó lời nguyên cáo nói với đương sự của tôi là: Tiên sinh, tôi thích anh, hi vọng anh có thể kết giao với tôi."
Trên mặt Diêu Hữu Thiên hiện ra chút vẻ lúng túng. Dù thế nào cô cũng không nghĩ tới, Cố Thừa Diệu lại biết ra chiêu thế này.
Người đàn ông kia tuyệt đối không vô hại như như những gì anh ta biểu lộ ra ngoài. Hay là chỉ biết khua môi múa mép.
Vào lúc này, sự khinh thường ban đầu với anh biến mất hoàn toàn.
Cả Diêu Hữu Quốc và Diêu Hữu Gia đều ngẩn ra, xem đoạn video kia. Dù thế nào cũng không ngờ tới.
Diêu Hữu Thiên và Cố Thừa Diệu còn có một đoạn như vậy.
"Sự thật chính là thế này." Hồ Nhất Dân tổng kết: "Vào ngày * tháng * năm ****, nguyên cáo đã mượn danh nghĩa giao quần áo để tiếp cận đương sự của tôi. Vào ngày * tháng * năm *** lại chủ động bày tỏ với đương sự của tôi. Trên thực tế, đương sự của tôi là người đã có bạn gái."
Màn hình chuyển đi. Xuất hiện khuôn mặt của Cố Thừa Diệu.
Hôm ở nơi tụ tập, hai bên hành lang đều có camera. Cảm ơn thiết kế này đã thành công khiến Hồ Nhất Dân lấy được chứng cứ có lợi cho Cố Thừa Diệu.
Cố Thừa Diệu mở miệng nói gì đó, lúc này Hồ Nhất Dân thêm chú thích: "Nguyên văn lời khi đó đương sự của tôi nói với nguyên cáo là: Tôi đã có bạn gái rồi. Còn cô, tôi thấy chướng mắt."
Lúc ông ta nói lời này thì chuyển hướng sang Diêu Hữu Thiên: "Xin hỏi nguyên cáo. Có đúng như vậy hay không?"
Giữa ánh mắt không dám tin của hai người anh, Diêu Hữu Thiên có chút xấu hổ, nhưng cũng chỉ một lát: "Phải, có điều khi đó tôi chỉ ——"
Chỉ nói đùa.
"Nguyên cáo cũng thừa nhận rồi, cô ta thực sự có mục đích tiếp cận đương sự của tôi, hơn nữa còn nhận được sự cự tuyệt vô cùng kiên quyết từ đương sự của tôi. Bởi vậy có thể kết luận rằng, trước đó hoàn toàn là cô ta quyến rũ đương sự của tôi. Về sau quyến rũ không được, thẹn quá hóa giận. Cho nên mới vu khống đương sự của tôi, " Hồ Nhất Dân ngắt lời Diêu Hữu Thiên, cười khom người với thẩm phán: "Thẩm phán trưởng, tôi đã không còn vấn đề nào nữa."
Chương 68 : Không thể tha thứ
"Nguyên cáo cũng thừa nhận rồi, cô ta thực sự có mục đích tiếp cận đương sự của tôi, hơn nữa còn nhận được sự cự tuyệt vô cùng kiên quyết từ đương sự của tôi. Bởi vậy có thể kết luận rằng, trước đó hoàn toàn là cô ta quyến rũ đương sự của tôi. Về sau quyến rũ không được, thẹn quá hóa giận. Cho nên mới vu khống đương sự của tôi, " Hồ Nhất Dân ngắt lời Diêu Hữu Thiên, cười khom người với thẩm phán: "Thẩm phán trưởng, tôi đã không còn vấn đề nào nữa."
Hiện trường xét xử hoàn toàn yên tĩnh. Người nhà họ Diêu không dám tin, mà người nhà họ Cố lại có phần thở phào nhẹ nhõm.
Nhất là Kiều Tâm Uyển, dù thế nào cũng không nghĩ đến, con trai lại có thể đưa ra chứng cứ như vậy để chuyển biến tình hình của mình.
Chẳng trách mấy ngày nay cho dù bà khuyên nhủ thế nào, con trai đều vô cùng kiên định. Chỉ nhấn mạnh hết lần này đến lần khác rằng mình nhất định sẽ không sao.
Thì ra nó đã chuẩn bị xong.
Đôi mắt sắc sảo của Cố Học Vũ không hề rời khỏi khuôn mặt của con trai. Cuối cùng đứa trẻ này đã trưởng thành rồi.
"Lúc đó tôi chỉ nói đùa thôi." Sau phút im lặng ngắn ngủi, Diêu Hữu Thiên giải thích cho mình: "Trên thực tế hôm đó là vì tôi đùa với bạn bè, cho nên mới có cảnh như vậy. Tôi tuyệt đối không muốn quyến rũ anh ta ——"
Ánh mắt nhìn về phía Cố Thừa Diệu mang theo vài phần chỉ trích lờ mờ.
Chiêu này của người đàn ông kia thật sự quá tuyệt, quá độc.
Rõ ràng người làm sai là anh ta, giờ lại phản công. Đôi tay mảnh khảnh siết chặt lại thành nắm đấm. Ánh mắt Diêu Hữu Thiên nhìn về phía Cố Thừa Diệu lần nữa đầy phức tạp.
Cố Thừa Diệu ngồi ở đối diện đầy tao nhã, nhàn hạ. Trên người mang theo khí chất công tử nhà giàu nhàn nhạt.
Mà nụ cười tự tin quá mức trên mặt anh, vừa nhìn đã khiến người ta cảm thấy vô cùng chướng mắt. Diêu Hữu Thiên không biết tại sao lập tức có nỗi xúc động muốn xóa sạch nụ cười trên mặt anh.
"Vậy sao?" Hồ Nhất Dân nhìn thẩm phán không hề lên tiếng, vô cùng bình tĩnh gật đầu vài cái: "Vậy tôi cũng có thể nói. Tối hôm đó, đương sự của tôi uống say nên nhận lầm người. Chuyện này chỉ là hiểu lầm."
"Nhưng anh ta đi ngược lại ý muốn của tôi, cưỡng ép phát sinh quan hệ với tôi là sự thật." Diêu Hữu Thiên chỉ hốt hoảng trong phút chốc, rất nhanh đã bình tĩnh lại: "Không tính đến đủ loại chuyện trước kia. Trên thực tế, tối hôm đó, tôi thật sự không đồng ý."
"Cô không có chứng cứ, không phải sao?"
"Vết thương trên người tôi chính là chứng cứ." Lúc này giọng nói của Diêu Hữu Thiên mang thêm mấy phần yếu ớt mệt mỏi.
Cảm giác mệt mỏi này đã rất lâu rồi cô không gặp phải: "Tôi không có khuynh hướng tự ngược. Vết thít trên cổ tôi hôm đó có thể chứng minh, lúc ấy bị cáo muốn bóp chết tôi."
"Vậy cô chết rồi sao?" Lời nói của Hồ Nhất Dân tương đối không khách khí.
"Tôi phản đối." Luật sư của Diêu Hữu Thiên đứng lên, ánh mắt nhìn về phía Hồ Nhất Dân đầy thù địch: "Phản đối câu hỏi của luật sư bên biện, cách hỏi của câu hỏi đó có thể xem là công kích người khác."
"Phản đối có hiệu lực." Thẩm phán trưởng gõ bàn, nhìn Hồ Nhất Dân một cái: "Hãy chú ý thái độ của anh."
"Xin lỗi." Hồ Nhất Dân nói vậy, nhưng bên trong không có chút cảm giác có lỗi nào.
Làm luật sư cố vấn của Cố thị đã hơn hai mươi năm. Bất kể thế nào, ông nhất định sẽ không nhìn Cố Thừa Diệu gặp chuyện: "Nhưng trên thực tế đương sự của tôi cũng không tạo ra tổn thương gì cho nguyên cáo. Cho dù có gì đó thì cũng chỉ là uống rượu say. Nhất thời hiểu lầm mà thôi. Tuyệt đối không cưỡng dâm."
Đây mới là điểm mấu chốt.
Bất luận trước đây hiểu lầm, ân oán giữa Cố Thừa Diệu và Diêu Hữu Thiên ra sao.
Cố Thừa Diệu tuyệt đối không hề cưỡng bức Diêu Hữu Thiên. Chỉ cần có thể chứng minh được điều này là đủ rồi.
Diêu Hữu Thiên trầm mặc, thật sự không ngờ vụ kiện mười phần chắc chín lại nảy sinh ra chuyển biến xấu như vậy.
Tình hình trước mắt có phần không ổn.
Sắc mặt của Diêu Hữu Quóc và Diêu Hữu Gia vô cùng khó coi.
Nếu như không phải vì ở nơi không thích hợp, Diêu Hữu Quốc vô cùng chắc chắn lúc này mình nhất định sẽ đánh cho Cố Thừa Diệu một trận.
Tên đàn ông đáng chết, ức hiếp người khác rồi không muốn chịu trách nhiệm thì thôi đi, lại còn làm bẩn thanh danh của em gái.
Không thể tha thứ, tuyệt đối không thể tha thứ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro