Chương 39 + 40
Chương 39 : Con quyết định kết hôn
Trong phòng khách không khí có chút quái dị.
Kiều Tâm Uyển ngồi ở trên ghế sa lon, tầm mắt rơi vào trên người con trai của mình
Đứa con trai này là kết tinh tình yêu của bà và Cố Học Võ. Là kết tinh của tình yêu chân chính
Lúc bọn họ hạnh phúc nhất đã sinh ra đứa bé này
Nhưng sau khi sinh ra, bà lại chăm sóc con trai rất ít
Năm đó Cố Học Võ rất hay ghen tị, không thích bà ngày ngày kề cận con trai, cho nên lúc Cố Thừa Diệu còn rất nhỏ, liền ném nó cho bà nội là Uông Tú Nga chăm sóc
Thời gian lâu ngày, mặc dù Cố Thừa Diệu không phản nghịch, nhưng cũng không nghe lời của bà nói
Lúc thường ngày anh còn thân thiết với bà nội hơn cả với bà
Không. Không riêng gì Uông Tú Nga, thậm chí so với chị của anh là Cố Tĩnh Đình, còn muốn thân hơn người làm mẹ này
Mặc dù lúc nhỏ không ở bên cạnh chăm sóc con, nhưng như vậy không phải là bà không thương đứa con trai này
Lại càng không phải bà không coi trọng đứa con trai này
Nhớ đến lần cuối cùng bà và con trai chia tay trong không khí bực bội, bà cũng có chút mất mặt khi nói chuyện với con
Nhưng sự tồn tại của Bạch Yên Nhiên, làm cho bà cảm thấy khó chịu. Vô cùng khó chịu
"Ba, mẹ, hôm nay con đến là muốn nói chuyện với hai người một chút. Con đã quyết định kết hôn với Yên Nhiên, tháng sau sẽ cử hành hôn lễ."
"Mẹ không..." Câu nói kế tiếp của Kiều Tâm Uyển bị Cố Học Võ ngăn lại
Ông nắm tay của bà, cho bà một ánh mắt
Nhớ tới lần trước mình và chồng cùng nói chuyện, Kiều Tâm Uyển nuốt âm thanh trở về, nhưng mà trên mặt vẫn là vẻ không ngờ
"Con xác định, con đã nghĩ kỹ chưa?" Âm thanh của Cố Học Võ nhàn nhạt, tuổi đã trung niên nên khí chất trên người càng kín kẽ
Mặt mày không nhúc nhích, lại làm cho người ta cảm giác có một khí thế bén nhọn
Đối với người cha này, Cố Thừa Diệu vẫn có chút kính sợ, nhưng chuyện này không hề ảnh hưởng tới quyết định của anh: "Con đã nghĩ kỹ"
"Nếu như ba mẹ không đồng ý?" Cố Học Võ nhìn con trai của mình. Ở trên người anh là sự kết hợp bóng dáng của ông và vợ
Từ nhỏ đến lớn đứa con trai này không hề làm cho ông lo lắng, nhưng mà...
"Nếu như ba mẹ không đồng ý, con cũng sẽ cưới Yên Nhiên."
Lúc trước Cố Thừa Diệu lo lắng cảm nhận của Cố Thừa Kỳ
Tống Vân Hi ra đi, làm cho tất cả mọi người đều bị đả kích rất lớn
Anh không mang theo Bạch Yên Nhiên đi cùng, không để cho cô xuất hiện trước mặt người nhà họ Cố. Chính là quan tâm đến cảm nhận của Cố Thừa Kỳ
Nhưng mà bây giờ không thể không nói: "Yên Nhiên mang thai."
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Chủ nhật. Ngũ Đóa Kim Hoa lại tụ họp
Năm cô gái trẻ nói về những chuyện của mình đã trải qua mấy ngày nay. Cười cười nói nói, rất náo nhiệt.
"Mấy ngày trước, khoa phụ sản bệnh viện mình có một phụ nữ gây chuyện. Các cậu biết tại sao hay không?"
Khắp khuôn mặt Mạc Dư Tiệp là Bát Quái, vẻ mặt giống như kêu bọn họ nhanh tới
"Tại sao?" Từ Tư Nhiễm cũng phối hợp tới hỏi Bát Quái .
"Kết quả của bác sĩ kiểm tra nói thể chất của cô ta thiên hàn, không dễ dàng thụ thai. Nhưng mấy ngày trước cô ta không thoải mái đã té xỉu, ở một bệnh viện khác lại phát hiện mình mang thai hơn ba tháng rồi. Lần này cô ta tức giận, nói bệnh viện của mình chuẩn đoán sai, sau đó tới đòi bồi thường."
"Á. Đây không phải là chuẩn đoán sai sao?"
"Đúng vậy, đương nhiên là chuẩn đoán sai." Trong khoa phụ sản Mặc Tư Diệp không thích nhất là bác sĩ Lâm, lúc này cũng cậy vào mình là ma cũ, ăn hiếp ma mới. Lại thích cậy già lên mặt
Khó khăn lắm mới có thể phạm một sai lầm để cho người ta nắm không thả, thật sự rất khó đấy.
"Cậu không biết đâu, bác sĩ Lâm đó..."
Mạc Dư Tiệp nói rất hăng say, giống như cô có kinh nghiệm đầy mình ở trong cái bệnh viện đó
Nhưng mà sau khi cô nói xong, cô mới phát hiện, trong năm người, có một người giống như không ở nơi này, từ đầu đến cuối đều nhìn về cửa kính bên ngoài
"Thiên Thiên, cậu đang nhìn cái gì vậy?"
Chương 40 : Tại sao có thể như vậy ?
Diêu Hữu Thiên cũng không chú ý bạn thân nói Bát Quái, cô không hề chớp mắt nhìn ra phía ngoài cửa sổ. Bây giờ thời tiết hơi lanh, gió lạnh thổi từng cơn.
Đối diện lối đi bộ, có một ông lão ôm một cái túi lớn. Lúc đang băng qua đường, cái túi trên tay lại bị rách
Có thứ gì đó rơi ra ngoài, lăn đầy trên mặt đất
Chiếc xe chạy ngang qua, không có chiếc nào dừng lại, người đi đường thừa dịp đèn xanh càng đi lại nhanh hơn
Ông lão đứng ở đầu đường, đôi tay run rẩy nhặt đồ trên mặt đất
Lúc này có một chiếc xe dừng lại, người trong xe xuống xe, giúp ông lão nhặt đồ
"Thiên Thiên, cậu đang nhìn cái gì vậy?"
Mạc Dư Tiệp đánh thức Diêu Hữu Thiên đang lạc vào thế giới thần tiên, cô thu hồi ánh mắt, liền thấy mấy chị em tốt đang nhìn mình chằm chằm
"Bên ngoài có gì mà nhìn? Bọn mình nói chuyện cậu đều không hề chú ý?"
Diêu hữu thiên không trả lời, tầm mắt lại quét ra bên ngoài một cái, ông lão đã được người kia đỡ qua đường cái
Bóng lưng kia lại làm cho tầm mắt cô dừng lại một lần nữa, lại bị tiếng kêu của chị em tốt kéo trở về
Cô quay mặt sang cười cười: "Không có gì, các cậu vừa nói gì?"
Mạc Dư Tiệp vừa muốn nói tin tức kia lại một lần nữa, vào lúc này điện thoại của Diêu Hữu Thiên vang lên, âm thanh bên kia điện thoại, làm cho sắc mặt của cô hơi thay đổi
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Bạch Yên Nhiên nhìn màu đỏ trên quần, có chút kinh hoảng, có chút luống cuống.
Tại sao có thể như vậy? Không phải cô đang mang thai sao? Tại sao lại ——
Chẳng lẽ là sảy thai?
Cô vô cùng hốt hoảng, vô cùng luống cuống
Đứng ở trong phòng vệ sinh, sắc mặt còn trắng hơn gạch men sứ trên tường mấy phần
Làm thế nào? Làm thế nào?
Tâm phiền ý loạn, thâm chí cô quên mất mình muốn gọi điện thoại cho Cố Thừa Diệu mà trực tiếp cầm túi xách lên bước ra cửa
Sau mấy tiếng, vẻ mặt Bạch Yên Nhiên mờ mịt trở về nhà, sắc mặt nhu nhược tái nhợt như tờ giấy. Giống như lá rụng bay theo gió, lảo đảo muốn ngã.
Tại sao có thể như vậy? Cô không có mang thai? Cô liên tục đi ba bốn bệnh viện, kết quả nào cũng giống nhau.
"Bạch tiểu thư, cô hoàn toàn không mang thai. Chẳng qua là cô sinh hoạt không đúng giờ giấc cộng thêm trong lòng hay căng thẳng, nên chu kỳ không đều."
"Bạch tiểu thư, tử cung của cô ngã sau, hơn nữa thể chất thiên hàn, thật ra thì không dễ dàng thụ thai..."
"Bạch tiểu thư, nhất định là bệnh viện đã chuẩn đoán sai. Nếu như cô không tin, có thể tìm đến những bệnh viện khác."
. . . . . . . . . . . .
Những lời đó, từng tiếng vang ở bên tai, giống như là ma chú
Cả người cô không nhịn được mà run rẩy
Không có sức lực vực dậy bản thân, cũng không thể nào chấp nhận kết quả này
Thậm chí cô còn nhớ trước đó không lâu, lúc Cố Thừa Diệu biết cô mang thai, dùng sức ôm lấy cô một vòng
"Yên Nhiên, em mang thai? Anh sắp làm cha. Anh sắp làm cha. Trời ạ. Anh sắp làm cha rồi..."
Chị Cố Tĩnh Đình đã mang thai, người em trai này, đương nhiên không thể tuột ở phía sau
Trên mặt anh hưng phấn, vẻ mặt vui sướng, giống như là một đứa bé
Bây giờ sao cô có thể nói cho anh biết, cô không mang thai? Đứa nhỏ mà anh hy vọng thật sự không tồn tại?
Cô không biết, cô thật sự không biết. Cô không mở được cái cửa kia
Cô càng không quên, Cố Thừa Diệu nói: "Yên Nhiên, bây giờ em mang thai rồi, ba mẹ sẽ không tìm được lý do phản đối nữa. Anh muốn cưới em, chúng ta kết hôn. Chúng ta nhất định sẽ rất hạnh phúc, rất hạnh phúc."
Hạnh phúc?
Có đứa bé mới có hạnh phúc. Không có đứa bé, làm sao có hôn lễ? Làm sao có thể hạnh phúc?
Ông trời ơi, tại sao lại tàn nhẫn với cô như vậy?
Điện thoại di động vang lên một tiếng. Cô cũng xem như không nghe thấy.
Trong lòng bối rối bất lực, làm cho cô khát vọng muốn tìm một nơi để chạy trốn
Thừa diệu ——
Cái tên đó lòng vòng trong đầu, chưa lên tiếng, nước mắt đã chảy trước
Điện thoại bên kia, không phải Cố Thừa diệu, mà là ——
"Nha đầu chết tiệt kia, tao từ Macao về, tiền mày cho tao đã thua sạch rồi. Mau đem thêm vài chục vạn đến Hoa Hoa cho tao."
Âm thanh đó giống như ác mộng, làm tay Bạch Yên Nhiên run lên
Điện thoại di động rơi trên ghế sa lon, bên kia nói gì, một chữ cô cũng không nghe tới.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro