Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 37 + 38

Chương 37 : Bạn gái của anh muốn thế nào ?

  Cố Thừa Diệu cũng không để ý tới Diêu Hữu Gia kêu gào, trí nhớ tốt giúp anh nhanh chóng nhận ra người đàn ông trước mắt là ai

Cười lạnh, vẻ mặt hèn mọn mà khinh thường. Đánh chết anh? Cũng không nhìn lại xem bản thân anh ta thực sự có bản lĩnh đó hay không

Chỗ bị đánh trên gương mặt ẩn ẩn đau, lại nhìn khóe miệng đang chảy máu của Diêu Hữu Gia

Có thể đối phương bị thương nặng hơn anh nhiều

"Thiên Thiên." Ánh mắt kiêu ngạo của Cố Thừa Diệu làm Diêu Hữu Gia càng nhìn càng khó chịu: "Hôm nay anh nhất định phải đánh chết anh ta."

"Anh đủ rồi." Diêu Hữu Thiên trợn mắt nhìn Diêu Hữu Gia một cái, trong mắt hiện lên vẻ uy hiếp rõ ràng: "Anh còn đánh nữa, em sẽ giận anh."

Diêu Hữu Gia bị chọc tức, oán hận hất tay ra, ánh mắt vẫn hung mãnh nhìn chằm chằm vào Cố Thừa Diệu

Diêu Hữu Thiên thấy vết thương trên mặt anh mình, trong lòng có chút buồn bực

Mặc dù vừa rồi là anh trai ra tay trước, nhưng mà quan trọng là Cố Thừa Diệu xuống tay tàn nhẫn hơn anh mình nhiều lắm

Híp mắt, nghiêm mặt, từ trước đến nay ánh mắt của cô chưa từng nặng nề như vậy: "Vị tiên sinh này, chìa khóa xe tôi đã đưa cho anh, tôi nói rồi, chúng ta huề nhau, bây giờ anh có thể đi được rồi."

Đi? Cố Thừa Diệu giống như không nghe thấy, sửa sang lại quần áo hỗn độn do đánh nhau lúc nãy

Cũng không thèm nhìn tới Diêu Hữu Gia, trực tiếp đi tới trước mặt của Diêu Hữu Thiên

Diêu Hữu Gia sợ Cố Thừa Diệu sẽ ra tay, nhanh chóng bước tới trước mặt Diêu Hữu Thiên để bảo vệ cô

"Anh còn muốn như thế nào?"

Cố Thừa Diệu nhìn Diêu Hữu Gia giống như nhìn người chồng đang ghen tuông, anh cười nhạo: "Tôi muốn như thế nào? Chắc là anh nên hỏi bạn gái anh xem cô ấy muốn như thế nào?"

"..."

"Lần sau nếu như cô muốn quyến rũ đàn ông, làm phiền cô đổi người khác. Cô, tôi nhìn rất chướng mắt."

"Anh có ý gì?" Giọng điệu mười phần khinh bỉ của Cố Thừa Diệu làm Diêu Hữu Gia nghe xong liền nổi giận, nhảy dựng lên giống như pháo đốt, Diêu Hữu Thiên nhanh chóng kéo tay anh lại

Ánh mắt của cô yên tĩnh, không có chút nào khó chịu vì bị sỉ nhục, bị hiểu lầm

"Tiên sinh đã nói xong? Nói xong rồi anh có thể đi."

Thấy cô cố gắng làm ra vẻ bình tĩnh, lại tiếp tục diễn trò "lạt mềm buộc chặt", mặc kệ là loại nào anh cũng không có hứng thú để chơi cùng. Hừ lạnh một tiếng, Cố Thừa Diệu cũng không quay đầu lại mà rời đi.

"Thiên Thiên." Diêu Hữu Gia cực kỳ tức giận: "Sao em không để cho anh dạy dỗ anh ta? Cái gì là trò trẻ con? Thật sự cho rằng anh sợ anh ta sao? Để xem anh có đập chết anh ta hay không?"

"Đủ rồi anh hai." Diêu Hữu Thiên biết Cố Thừa Diệu hiểu lầm, nhưng mà anh ta là ai? Cô là ai?

Hiểu lầm thì hiểu lầm thôi

Người dưng hiểu lầm, có liên quan gì đến cô đâu?

"Ăn điểm tâm thôi." Chỉ là một tên thần kinh thôi, để ý tới làm cái gì

"Thiên Thiên." Trong lòng Diêu Hữu Gia vẫn còn tức giận, tên đáng ghét đó. Đừng để cho anh bắt được, nếu không anh nhất định sẽ đánh anh ta tới lúc không ai nhận ra

"Mặt của anh thật là đau." Diêu Hữu Gia giơ tay che mặt giả bộ đang thương: "Em cũng không để cho anh đấm anh ta thêm mấy cái."

Diêu Hữu Thiên nhìn anh một cái, đấm thêm mấy cái nữa?

Cũng không nhìn xem là ai đấm mạnh hơn

Người đàn ông kia, tuy bề ngoài đẹp đẽ không ai bì kịp, nhưng ra tay lại tàn nhẫn như vậy

Còn có tự phụ, cuồng vọng ——

Trong lòng khẽ thở dài một tiếng, nhất định cô phải cách xa người đàn ông đó một chút, xa thêm một chút nữa

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

Lúc Cố Thừa Diệu trở về nhà trọ, phát hiện Bạch Yên Nhiên đang ôm đầu gối ngồi trong phòng khách

Trên người cô mặc bộ đồ ngủ, khóe mắt vẫn còn treo nước mắt. Dưới vành mắt đen một vòng, thoạt nhìn rất đáng thương

"Yên Nhiên?"  

  "Thừa Diệu, anh đã về?" Bạch Yên Nhiên nhìn thấy anh vào cửa, vẻ mặt sáng lên, nhảy xuống ghế sa lon chạy về phía Cố Thừa Diệu, nhưng không ngờ ngồi quá lâu, chân đã sớm tê dại

Cả người mềm nhũn ngã xuống mặt đất

Cố Thừa Diệu nhanh chóng đỡ cô lên, nhìn vẻ mừng rỡ trong mắt cô, ngoài ý muốn lên tiếng: "Cả buổi tối hôm qua em không ngủ sao?"

"Dạ." Bạch Yên Nhiên gật đầu một cái, đôi môi đỏ mộng đóng mở mang theo một chút uất ức: "Anh chưa về, em không ngủ được."

"Đứa ngốc." Cố Thừa Diệu vuốt vuốt tóc cô, ôm cả người cô vào trong ngực mình: "Tại sao không thương tiếc bản thân mình như vậy, em muốn làm anh đau lòng sao?"

"Anh đau lòng sao?" Bạch Yên Nhiên ngửa khuôn mặt nhỏ nhắn lên, vẻ mặt tràn đầy chờ mong.

"Anh đã đau lòng muốn chết rồi." Cố Thừa Diệu ngắt chóp mũi của cô: "Bây giờ anh đã về rồi, em có thể đi nghỉ ngơi."

"Vậy anh ngủ với em đi." Bạch Yên Nhiên ôm cánh tay của anh, khuôn mặt tràn ngập loại tình cảm không muốn xa rời

Cố Thừa Diệu vẫn còn chút nhức đầu do say rượu, đương nhiên không từ chối. Mang theo Bạch Yên Nhiên đi về phòng.

Chương 38 : Mang thai

  Bạch Yên Nhiên dịu dàng áp mặt vào lồng ngực của anh, mới thư giãn nhắm mắt ngủ, lại thấy trên áo sơ mi trắng của Cố Thừa Diệu, có một sợi tóc dài màu đen.

Bạch Yên Nhiên vốn đang nhắm mắt đột nhiên mở ra, không nhịn được ngẩng đầu nhìn về phía Cố Thừa Diệu

"Thế nào?" Cố Thừa Diệu cảm thấy người trong ngực đột nhiên cứng ngắc, không hiểu rõ lắm cúi đầu nhìn cô

"..." Bạch Yên Nhiên lắc đầu theo bản năng, gắt gao mím chặt môi mình. Điều thứ nhất hiện lên trong đầu, là ngày hôm qua gọi điện thoại cho Cố Thừa Diệu thì anh nói là: em tới không thích hợp.

Lúc ấy trong bụng thấp thỏm, lại cảm thấy có chút mờ mịt.

Mà bây giờ, những cảm xúc kia lại biến thành lo lắng

"Các người không thích hợp." Lời nói của Kiều Tâm Uyển ngày đó lại vang lên bên tai một lần nữa

Tâm tình của Bạch Yên Nhiên đã không chỉ là lo lắng

Cô muốn mở miệng hỏi Cố Thừa Diệu

Nhưng lại cảm thấy dường như mất đi lập trường của bản thân

Trong đầu suy nghĩ trăm ngàn thứ, trong nháy mắt cô đã bị Cố Thừa Diệu ôm vào phòng

Thân thể chạm vào nhau, cô đột nhiên vươn tay ôm cổ của Cố Thừa Diệu

Trước khi anh kịp phản ứng, đưa môi của mình tới

"Yên Nhiên..." Cố Thừa Diệu thấy hôm nay Bạch Yên Nhiên cực kỳ nhiệt tình, có chút không hiểu, cô bị làm sao vậy?

Bạch Yên Nhiên lại ôm anh càng chặt hơn

"Thừa Diệu, cho em..."

Âm thanh cực nhỏ, mang theo hương vị quen thuộc, có chút nhu nhược. giống như hoa Molly đung đưa trong gió làm cho người ta yêu thương

Cố Thừa Diệu tràn đầy dịu dàng, không cự tuyệt sự chủ động của cô

Cảnh sắc tươi đẹp chậm rãi dâng lên, chiếu sáng một phòng kiều diễm

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

Bạch Yên Nhiên ngồi trước cửa phòng mạch chờ kết quả, đã hai tuần rồi cô vẫn chưa đến kỳ sinh lý

Nghĩ đến thời gian trước cô không tiếp tục để Cố Thừa Diệu làm các biện pháp, khóe môi cô giương lên.

Đây sẽ là một tin tốt sao?

Cô không xác định. Nhưng trong lòng lại hi vọng...

Cô biết, với gia thế của nhà họ Cố, với sự cường thế của Kiều Tâm Uyển, sợ là sẽ không đồng ý cho cô và Cố Thừa Diệu ở cùng nhau

Nhưng mà coi như Kiều Tâm Uyển có phản đối đi chăng nữa, nhà họ Cố có không thích đi chăng nữa

Chỉ cần cô mang thai, chẳng lẽ nhà họ Cố sẽ đứng nhìn cháu của bọn họ lưu lạc bên ngoài?

Mấy ngày nay, Cố Thừa Diệu luôn bận rộn

Anh luôn nói phải giúp đỡ Cố Thừa Kỳ. Nhưng Cố Thừa Kỳ là một người đàn ông thì anh giúp cái gì?

Trong lòng anh có tâm sự, lại không chịu nói với cô

Có phải anh cũng đã cho rằng, cô không xứng với anh? Cho nên không thể đi cùng anh?

Mấy ngày nay, Cố Thừa Diệu không hề nói tới chuyện kết hôn nữa. Có phải anh đã bắt đầu muốn thỏa hiệp với gia đình của anh rồi hay không?

Suy nghĩ này làm cho cô hết sức khủng hoảng

Cô gần gũi với Cố Thừa Diệu nhiều hơn trước, cũng càng hi vọng mình có thể có một đứa bé

Một đứa bé của cô và Cố Thừa Diệu

Chỉ cần có đứa bé, cô nghĩ tất cả mọi việc sẽ được giải quyết dễ dàng.

  "Bạch Yến Lan." Y tá phía trong kêu tên. Cô nhanh chóng đi vào

"Bác sĩ, tôi mang thai? Là thật sao?" vẻ mặt Bạch Yên Nhiên lập tức sáng lên, quả thật không thể tin vào tai mình

Ông trời ban cho cô vận mệnh tốt như vậy sao?

"Đương nhiên là thật." Bác sĩ nhìn bạch Yên Nhiên: "Mang thai chưa đầy hai tháng, bây giờ nhìn không rõ, hằng ngày phải chú ý..."

Những lời phía sau, Bạch Yên Nhiên đều không nghe được

Trong đầu cô chỉ có mấy chữ, cô mang thai, mang thai. Rốt cuộc cô đã mang thai

Ra khỏi phòng mạch Bạch Yên Nhiên quá mức vui vẻ, ngay cả đụng vào người khác cũng không biết

Mà một người phụ nữ khác vội vội vàng vàng chạy vào phòng: "Bác sĩ, mới vừa gọi tên của tôi phải không? Tôi tên là Bạch Yến Lan."

Dạo này có truyện nào hiện đại mà ngược tâm hay hay k cả nhà, chỉ L với, đọc truyện sủng k thích bằng bị ngược :))   

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro