Chương 147 ~ 150
Chương 147 : Cô không muốn sống nữa
Vì bị cảm giọng nói của Diêu Hữu Thiên hơi khàn, lúc nói cũng chỉ thì thầm.
Nếu không phải do trong phòng quá yên tĩnh, Cố Thừa Diệu còn tưởng bản thân mình nghe nhầm.
Xoay người lại, Cố Thừa Diệu nghiêng đầu, ánh mắt sâu thăm thăm còn kèm theo tia khó hiểu nhìn vào Diêu Hữu Thiên.
Cô vẫn đang sốt, cả người mê man, có thể câu nói ấy chỉ là một câu nói mớ, cơ bản không có ý nghĩa gì. Anh vừa nghĩ vừa bước chân ra khỏi phòng.
Nhưng dường như ý thức được điều gì đó, anh lại ngồi xuống giường, Diêu Hữu Thiên trên giường vẫn ngủ rất say, không hề hay biết. Cô nhăn mày, rất rõ ràng là do sốt cao khiến cô không thoải mái.
Cố Thừa Diệu không có bất ký động tác nào, anh ngồi đợi, đợi Diêu Hữu Thiên nói mấy chữ kia một lần nữa, muốn xác định bản thân mình không nghe nhầm, nhưng cô không lên tiếng lần nào nữa.
Trong lòng thắc mắc, Cố Thửa Diệu bản thân cũng không hề phát hiện tâm trạng của anh hơi căng thẳng. Gần như là từ hồi mẫu giáo đến giờ anh thường xuyên nhận được thư tình của con gái.
Đến lúc học trung học thì tình trạng này còn xảy ra mãnh liệt hơn, mặc dù anh không thèm xem mà vứt luôn vào thùng rác nhưng điều đó cũng không ảnh hưởng đến sự nhiệt tình của những người con gái ấy.
Cho đến khi anh tốt nghiệp đại học bắt dầu lập nghiệp, thì những phụ nữ có ý với anh càng không kể hết. Vô số phụ nữ tự tìm đến tận cửa, nữ nghệ sĩ, tiểu thư nhà quyền quý, anh đều không coi ai ra gì. Thậm chí từng gặp người rất to gan, tìm cơ hội quyến rũ anh cũng có.
Nhưng chưa bao giờ có ai dùng giọng điệu yếu ớt này nói " em thích anh" với anh.
Không phải là em yêu anh mà là em thích anh. Anh từng đọc trong một quyển sách có viết, xét về phương diện ý nghĩa nào đó.
" Thích" là một loại tình cảm thuần khiết hơn " yêu" rất nhiều.
Vì yêu quá mức phù phiếm còn thích lại là một lòng một dạ. Diêu Hữu Thiên, cô thích anh sao? Là thật hay giả vậy.
Nghiêng đầu, trên mặt Cố Thừa Diệu hiện rõ sự nghi ngờ mà bản thân anh không hay biết.
" Diêu Hữu Thiên, cô thích tôi sao?"
Người ngủ trên giường không thể cho anh câu trả lời, anh vô thức đưa tay vuốt nhẹ lên mặt cô. Nóng quá. Xem ra cô sốt không hề nhẹ.
Câu nói kia, có khi nào do cô bị sốt mà sinh ra ảo giác không? Có khi căn bản cô không biết cô đang nói gì. Anh đứng dậy nhưng bước chân muốn rời đi lại không nghe lời. Đấu tranh tư tưởng một hồi, cuối cùng anh vào phòng tắm lấy khăn mặt ra. Đặt khăn lên mặt cô, người ngủ trên giường dường như nhờ vậy mà thoải mái hơn nhiều. Môi mấp máy như đang thì thầm nói gì đó.
Lúc này gương mặt đỏ ửng kiều diễm, bờ môi đỏ mọng hơn bình thường rất nhiều khiến tay anh vô thức mà vuốt ve những đường nét ấy.
Anh còn nhớ rõ cảm giác vừa rồi trong lúc mớm thuốc, cũng còn nhớ đến sự kích động sản sinh khi anh hôn bờ môi ấy. Nuốt nuốt nước miếng, động tác rời đi của anh khựng lại. Siết chặt nắm đấm, Cố Thừa Diệu đứng dậy quay người rời đi.
------------------------------
Chương 148 : Cô không muốn sống nữa (2)
Bạch Yên Nhiên nhìn người gác cửa đóng cửa lại lần nữa, cô bị nhốt ở đây cũng đã mấy tháng rồi. Cô không biết bây giờ là ngày bao nhiêu, cũng không thể liên lạc ra bên ngoài. Quan trọng hơn nữa là cô không gặp được Cố Thừa Diệu....
Thậm chí cô còn chẳng biết người nhốt cô là ai, cô đã từng muốn nghe ngóng trong lời nói của đối phương rất nhiều lần nhưng hoàn toàn không biết được gì.
Đối phương cũng không làm khó cô, cũng không làm hại đến cô. Chỉ là không cho cô được tự do. Nhưng cuộc sống như thế này cũng đủ để ép cô đến điên mất.
Thừa Diệu, anh bị làm sao rồi? Mình biến mất có phải anh đã tìm mình đến điên lên không?
Chắc chắn rồi, anh yêu cô như vậy chắc chắn sẽ không ngừng tìm kiếm cô. Nhưng cô làm cách nào mới ra khỏi đây được?
Người mà đối phương cử đến canh gác cũng có phụ nữ. Thậm chí ngay cả lúc cô đi tắm hoặc đi toilet thì người phụ nữ kia cũng gác bên ngoài.
Trong lòng vô cùng phẫn hận nhưng cũng rất lo sợ. Ngày nào không biết rõ mục đích của đối phương thì cô cũng một ngày không thể yên tâm.
Cô phải rời khỏi đây.
Bạch Yên Nhiên đã hạ quyết tâm thì bản thân cũng rất tàn nhẫn.
Những vật sắc nhọn trong phòng đều bị người ta lấy đi hết, cửa sổ cũng đóng lười chống trộm, muốn thoát ra từ cửa sổ cũng không được.
Vậy thì chỉ còn một cách duy nhất.
Bạch Yên Nhiên vào phòng tắm bẻ gãy chiếc bàn chải đánh răng, mài xuống nền nhà, cắt mạnh hai vết vào cổ tay mình.
Đau!
Đau vô cùng!
Cô đánh cược rằng đám người kia không cần mạng sống của cô mà cần cái khác.
Cũng rất nhanh cô nghe thấy tiếng đập cửa của người phụ nữ ở ngoài kia, cô nở nụ cười. Trong lúc máu chảy không ngừng cô thấy có người đập tung cánh cửa. Nhắm mắt lại, lần này cô nhất định phải chạy thoát.
-------------------------------
Chương 149 : Cô không muốn sống nữa (3)
Diêu Hữu Thiên ngủ một giấc đến tận hơn tám giờ tối. Lúc mở mắt tỉnh dậy ngoài trời đã tối. Trời vẫn còn mưa, cô không biết là mấy giờ chỉ thấy đầu đau như búa bổ.
" Uhm...."
" Tỉnh rồi à?"
Một giọng nói vang lên, cô giật bắn mình, quay đầu nhìn về phía góc phòng, Cố Thừa Diệu ngồi ở đó bên cạnh còn đặt một chiếc laptop.
Trên bàn có một vài giấy tờ xem ra anh cũng đã ngồi đây từ lâu rồi.
" Anh...."
Cô muốn nói chuyện nhưng giọng khản đặc. Cố Thừa Diệu đặt giấy tờ trên tay xuống, cầm cốc nước lên rồi ngồi xuống giường cạnh cô. Đưa cốc nước kề sát miệng cô, cô nghiêng theo tay anh uống hết cốc nước.
Uống chút nước ấm, Diêu Hữu Thiên thấy đỡ hơn nhiều. Ánh mắt đặt trên gương mặt của Cố Thừa Diệu, anh luôn ở đây chăm sóc cho mình sao?
" Đói không? Trong bếp có cháo."
" .............." Trong mắt Diêu Hữu Thiên xẹt qua tia kinh ngạc, Cố Thừa Diệu, anh biết nấu ăn à?
" Dì giúp việc nấu đấy." Cố Thừa Diệu hoàn toàn di truyền được cái đoảng việc nhà của Kiều Tâm Uyển. Muốn anh tự tay nấu ăn, anh nhất định sẽ đốt nguyên cái nhà bếp lên mất.
" Dì giúp việc?" Diêu Hữu Thiên vừa mở miệng thì ho mấy tiếng, cổ họng vẫn rất đau.
" Uh." Dì Dương bị anh cho nghỉ việc rồi, hôm nay anh gọi điện đến công ty giới thiệu việc làm tìm người khác: " Cô có ăn cháo không? Tôi đi múc cho cô."
" Được." Diêu Hữu Thiên gật đầu, đối với sự chăm sóc của Cố Thừa Diệu mang lại cô vẫn muốn hưởng thụ thật tốt.
Cố Thừa Diệu nhanh chóng múc cháo vào phòng. Lấy gối để Diêu Hữu Thiên dựa lưng, Cố Thừa Diệu lấy thìa múc cháo đút cho cô.
" Em, em tự múc...." Diêu Hữu Thiên muốn đưa tay ra cầm nhưng toàn thân đều không còn tý sức nào.
Tay run rẩy, Cố Thừa Diệu trợn mắt với cô, kiên quyết không cho cô từ chối thìa cháo anh đút. Diêu Hữu Thiên chỉ còn cách nương theo tay anh, ăn hết bát cháo. Ăn hết cháo, lại ngủ cả ngày trong người khỏe lên nhiều.
" Em ngủ nguyên một ngày rồi à?"
" Uh" Cố Thừa Diệu gật đầu, đi lấy thuốc và rót một cốc nước: " Cô cũng dậy rồi thì tự mình uống thuốc đi."
Buổi trưa Diêu Hữu Thiên đang ngủ anh có mớm thuốc cho cô một lần. Nhưng cả quá trình ấy cũng không cần nhắc lại nữa.
" Cảm ơn." Diêu Hữu Thiên uống thuốc xong thì ngồi yên tại chỗ.
Trong phòng bốn bề im lặng.
Cô không nói chuyện, Cố Thừa Diệu cũng không lên tiếng. Hai người cứ thế mà anh nhìn tôi, tôi nhìn anh.
" Anh...."
" Cô....."
" Anh nói trước đi."
" Cô nói trước đi."
Thật ra Cố Thừa Diệu muốn hỏi lúc trưa cô nói " em thích anh" có phải là thật không.
Mà Diêu Hữu Thiên thì định hỏi có phải anh ở đây chăm sóc mình cả ngày rồi phải không, mặc dù là cô đã biết rõ câu trả lời.
Đột nhiệt Diêu Hữu Thiên bật cười, từ lúc nào mà họ lại ăn ý đến vậy?
" Cảm ơn anh."
Giọng còn hơi khàn, trong người cũng rất mệt.
Thực ra từ nhỏ tới lớn cô cũng được coi là khỏe mạnh, rất ít bị bệnh. Nhưng không ngờ lần này lại bị ốm nặng đến thế này, ngủ nguyên cả một ngày.
Nghe cô dùng giọn nói khản đặc ấy cảm ơn mình, Cố Thừa Diệu nhăn nhăn mặt. Đặt tay lên trán cô, vẫn còn nóng, nhưng đỡ hơn lúc sáng rất nhiều rồi.
Lấy cặp nhiệt độ ở đầu giường đưa cho cô: " Đo thử lần nữa xem đã hạ sốt chưa, nếu chưa thì phải đi khám."
Diêu Hữu Thiên ngoan ngoan cầm chiếc cặp nhiệt độ, định kẹp dưới nách, muốn đưa tay vén áo lên. Liếc về phía Cố Thừa Diệu, nếu làm động tác ấy trước mặt anh sẽ rất xấu hổ. Cố Thừa Diệu nheo mắt, buổi sáng anh có đo cho cô rồi mà, giờ còn xấu hổ cái nỗi gì?
Thấy Diêu Hữu Thiên không động đậy, anh bèn đưa tay cầm lấy chiếc cặp nhiệt độ trực tiếp vén áo cô lên đặt đúng chỗ. Sau đó kéo áo xuống, động tác rất nhanh không đến năm giây đồng hồ.
Mặt Diêu Hữu Thiên đỏ bừng.
" Anh...."
" Buổi sáng cũng đo hộ cô rồi." Cố Thừa Diệu bình thản nói lại.
Diêu Hữu Thiên cảm giác mặt mình không phải là đỏ nữa mà là bốc cháy luôn rồi. Cô nghĩ là cô bị sốt rất nặng.
Cố Thừa Diệu nhìn vào gương mặt đang xấu hổ của cô, nheo mắt: " Trên người cô còn chỗ nào mà tôi chưa nhìn thấy không?"
Sớm đã bị anh nhìn hết sờ hết rồi, việc nên làm hay không nên làm cũng đã làm sạch rồi, bây giờ mới thấy xấu hổ, có muộn quá không?
" Cố Thừa Diệu, anh......"
Diêu Hữu Thiên đang bị bệnh, giọng nói vừa khàn vừa khó nghe.
Về phần khí thế đã thua mất cả khúc, còn chưa tính đến cái thái độ bỡn cợt của Cố Thừa Diệu càng làm cô phải xấu hổ.
" Tôi làm sao?" Cố Thừa Diệu nhìn cô khóe miệng nhếch lên khó hiểu, trong lòng nổi lên ý nghĩ muốn trêu chọc cô: " Lẽ nào tôi nói sai à?"
" ...................."
Diêu Hữu Thiên đơ người nhìn Cố Thừa Diệu, anh anh anh anh vừa nói cái gì, anh có biết không thế?
" Cố Thừa Diệu, anh....."
Cố thấy mình chắc chắn là sốt đến mê sảng rồi, Cố Thừa Diệu tại sao lại có cái thái độ này?
" Tôi làm sao?"
Diêu Hữu Thiên ngẩng đầu, coi như là liều mạng: " Anh đúng là có nhìn qua, nhưng anh còn nhớ chắc? Sao em lại nhớ là hai lần đó anh đều uống say mà nhỉ? Cho dù có nhìn thấy cũng quên hết rồi phải không?"
Lời vừa thốt ra, Diêu Hữu Thiên giận không thể cắn đứt lưỡi mình.
Cô vừa nói gì vậy trời? Dám dùng giọng điệu hờn giận mà thảo luận loại vấn đề này với Cố Thừa Diệu, có khi nào anh cho rằng mình là người phụ nữ hay trách móc không?
Cô cô cô không muốn sống nữa.
-------------------
Chương 150 : Cô đang mời gọi tôi sao
Cô không muốn sống nữa, thả người nằm xuống giường, rúc vào trong chăn, lấy chăn kéo trùm đầu. Xấu hổ quá đi mất.
Chăn bị anh kéo mạnh ra, gương mặt của Cố Thừa Diệu kề sát ngay mặt cô, bốn mắt nhìn nhàu, con ngươi sâu thẳm như biển cả khiến cô không thể nắm bắt được ý nghĩ của anh.
Cố Thừa Diệu chống hai tay bên người cô, nhìn thẳng vào mặt cô từ trên xuống: " Cái này có phải là cô đang mời gọi tôi nhìn lại lần nữa cho rõ à?"
Bùm.
Lần này thì không chỉ có mặt của Diêu Hữu Thiên bùng cháy. Lời nói của Cố Thừa Diệu khiến cô thấy cả người đều bất thường. Anh vừa mới nói cái gì?
Cố Thừa Diệu nhìn thẳng vào cô, bàn tay hướng xuống dưới, mơn trớn xương quai xanh của cô, lướt qua tim, tiếp tục trượt xuống. Cách một lớp vải mỏng, cô cảm nhận rất rõ hướng đi của bàn tay anh.
Nuốt nuốt nước miếng, tim cô đập nhanh rộn ràng.
Cảm nhận được bàn tay anh đã lướt qua bụng, cô muốn ngăn lại nhưng toàn thân lại không hề có chút sức lực. Trong lòng cũng nổi lên sự hy vọng mơ hồ, giống như là muốn anh thật sự làm việc gì đó. Cả người mềm nhũn, đầu óc choáng váng, không biết là vì bị cảm hay vì sự đụng chạm của anh.
Tay anh luồn vào trong lớp áo của cô, tiếp tục hướng lên trên. Lòng bàn tay anh nỏng bỏng, dày dặn, bàn tay có lớp chai sần vuốt qua lớp da trơn mịn của cô.
Diêu Hữu Thiên thấy cổ họng khô khốc.
Ngón tay vẫn tiếp tục hướng lên trên, đi tiếp con đường vừa rồi đã đi. Bụng, eo, rồi đến nơi đầy đặn nhất của cô. Cô gần như ngừng thở, trong phòng yên tĩnh chưa từng có. Cô có thể nghe rõ tiếng tim mình đập, thình thịch, rất nhanh.
Tay của anh đã lướt qua nơi đầy đặn nhất của cô, lòng bàn tay dày dặn nhẹ nhàng chạm vào nơi mềm mại ấy. Vô thức nuốt nuốt nước miếng, đầu ngày càng choáng váng, cô nhắm mắt lại.
Ngay lúc này tay của Cố Thừa Diệu láy ra khỏi áo cô.
" 38 độ, còn hơi sốt."
Lời của anh vừa dứt, Diêu Hữu Thiên trợn tròn mắt, gương mặt kinh ngạc nhìn vào chiếc kẹp nhiệt độ trên tay anh. Anh, anh.....
Đặt kẹp nhiệt độ sang một bên, mặt Cố Thừa Diệu vô cùng bình thản. " Cô nghỉ ngơi đi, sáng mai đo lại lần nữa."
⊙﹏⊙
⊙﹏⊙
⊙﹏⊙
⊙﹏⊙
⊙﹏⊙
Lần này thì Diêu Hữu Thiên xấu hổ thật sự. Anh vừa chạm vừa lướt trên người cô, ngay lúc anh khiến cô không biết phải làm thế nào.
Thì ra anh, anh chỉ lấy cái kẹp nhiệt độ mà thôi?
" Cố Thừa Diệu, anh..."
Anh là đồ khốn kiếp, vừa rồi cô còn đang nghĩ nếu anh thật sự muốn làm với cô, thì cô nên đối mặt thế nào.
Cố Thừa Diệu vốn đang đứng thẳng người lại cúi xuống lần nữa, nhìn chằm chằm vào gương mặt đang xấu hổ tột cùng của Diêu Hữu Thiên.
" Cô, lẽ nào nghĩ rằng tôi định làm gì cô à?"
" ..." Không phải sao?
" Cô vẫn đang bị bệnh, tôi không đê tiện đến mức ấy đâu."
Một câu nói vô cùng ngắn gọn nhưng lại làm Diêu Hữu Thiên mặt lúc đỏ bừng lúc tái mét. Ý là nếu như cô không bị bệnh thì anh sẽ làm gì với cô sao? Có phải không?
Cố Thừa Diệu hưởng thụ biểu cảm thay đổi liên tục trên gương mặt Diêu Hữu Thiên, tâm trạng vui vẻ hơn rất nhiều. Thậm chí anh anh còn không biết được chính mình đã lỡ lời.
Người phụ nữ này dường như cũng không đến nỗi đáng ghét, ngược lại có chút thú vị.
Nhưng vừa rồi anh cũng phải dùng hết lý trí để chính mình không có phản ứng.
Anh cũng thấy rất bất mãn với lý trí ngày càng dễ lung lay của mình, tất cả những ngọn lửa trong lòng anh đều chỉ có thể cho rằng nguyên nhân là vì cấm dục lâu ngày.
Nhanh nhanh chóng chóng dọn dẹp đồ, rồi về phòng mình, Cố Thừa Diệu ngay lập tức vào phòng tắm nước lạnh hạ hỏa.
Vào lúc thời tiết mùa thu mát mẻ này, dùng nước lạnh để giải quyết phản ứng sinh lý của chính mình.
Anh thật là....
........................
Bên ngoài vẫn mưa to gió lớn, nhưng không khí trong phòng riêng lại kỳ dị khó hiểu.
Gương mặt Triệu Bách Xuyên bất ngờ nhuốm màu sắc lạnh, mặt không biểu cảm mà nhìn vào người phụ nữ trước mặt.
Triệu Nhã Linh năm nay đã ngoài bốn mươi tuổi nhưng vì chăm sóc bản thân rất tốt nên nhìn chỉ giống như ngoài ba mươi tuổi.
Một bộ sườn xám màu nhạt, bên ngoài khoác chiếc áo màu trắng sữa. Mái tóc dài được búi gọn sau gáy, kiểu tóc cổ điển điểm thêm chiếc sườn xám nhìn giống như một quý phu bước ra từ trong tranh.
Nhấc ấm trà rót cho Triệu Bách Xuyên một tách, đối với sự lạnh lùng của anh, cô cũng không biết phải làm thế nào: " Bách Xuyên, chị khó mà có cơ hội đến thành phố Y này gặp em được một lần, em nhất định phải trưng bộ mặt này ra với chị sao?"
" Người cũng gặp rồi, không có chuyện gì thì tôi đi trước đây." Triệu Bách Xuyên vừa nói vừa đứng dậy.
Triệu Nhã Linh quýnh quáng, nhanh chóng nắm lấy tay anh: " Bách Xuyên...."
Triệu Bách Xuyên lạnh lùng ngồi xuống, nhưng trên mặt thì tái xám đi.
" Bách Xuyên, dạo này em thế nào?" Triệu Nhã Linh đầy vẻ quan tâm: " Nghe nói em chỉ định đến thành phố Y để quay phim, thật ra em muốn quay sao không chọn thành phố S? Chị cũng dễ chăm sóc cho em hơn?"
Triệu Bách Xuyên lạnh nhạt: " Tôi không cần chị chăm sóc."
" Bách Xuyên..." Thái độ của anh khiến Triệu Nhã Linh ánh lên nét buồn bã: " Em, em đang trách chị sao?"
" Tôi không trách móc ai hết." Triệu Bách Xuyên mím chặt môi: " Tôi cũng không cần chị phải chăm sóc."
" Chị là chị của em." Triệu Nhã Linh thực sự không biết phải nói gì.
Triệu Bách Xuyên nhìn cô một cái, trong mắt đầy tia châm chọc: " Vậy sao? Vậy chị nói cho tôi biết đi, hiện giờ ba tôi đang ở đâu?"
Triệu Nhã Linh ngây người, môi run run: " Em, sao em đột nhiên lại hỏi điều này, không phải chị...."
" Nếu một ngày nào đó chị chịu nói cho tôi biết, ba tôi đang ở đâu, có thể tôi sẽ nhận người chị này."
Gằn ra chữ " chị", anh không thèm quan tâm đến sắc mặt ngày càng khó coi của Triệu Nhã Linh, đứng dậy đi thẳng.
Triệu Nhã Linh đưa tay che mặt mình, muốn khóc nhưng lại không khóc nổi.
Cuối cùng nhấc chân đuổi theo, trước khi Triệu Bách Xuyên ngồi lên xe thì bắt kịp tay anh: " Bách Xuyên, nhiều năm như vậy rồi, em còn chưa tha thứ cho chị sao? Chị, chị có nỗi khổ riêng, năm đó chị cũng hết cách, em...."
" Tôi nói rồi tôi không trách chị." Mỗi người đều có quyền lựa chọn cuộc sống của chính mình, nhưng đã lựa chọn thì phải chịu trách nhiệm về cuộc sống đó.
Ai cũng không thể chuộc được ai, ai cũng không thể mua cuộc sống cho người khác.
" Bách Xuyên." Nước mắt của Triệu Nhã Linh cuối cùng không nhịn được mà chảy xuống, hạt mưa rơi trên mặt cô, khiến người ta không phân biệt được đâu là nước mắt đâu là giọt mưa.
Trong lòng vô cùng bất lực, cô đưa tay ôm chặt lấy Triệu Bách Xuyên: " Em nói cho chị biết, chị phải làm thế nào em mới chịu tha thứ cho chị?"
Triệu Bách Xuyên để mặc cho cô ôm, đứng im bất động. Thẳng người như một bức tượng điêu khắc.
Nước mưa trút xuống, cả hai người bị ướt rất nhanh.
Lớp trang điểm của Triệu Nhã Linh trôi mất, quần áo cũng ướt đẫm, bất lực cuối cùng cũng buông tay: " Bách Xuyên, chị về trước đây, có thời gian rảnh chị lại đến thăm em."
" Không cần thiết." Triệu Bách Xuyên lạnh lùng quay người, không hề liếc đến sắc mặt của Triệu Nhã Linh, nhanh chóng lên xe rời đi."
...........................
Buổi sáng thức dậy, mưa đã tạnh.
Diêu Hữu Thiên cuối cùng cũng đã hạ sốt, cơ thể còn hơi yếu, nhưng cũng đã không còn vấn đề gì lớn.
Đêm qua đổ mồ hôi một đêm, trên người dính dáp, Diêu Hữu Thiên tắm xong rồi ăn mặc chỉnh tề bước ra khỏi phòng thì vừa vặn gặp Cố Thừa Diệu cũng vừa tỉnh dậy.
Cách một hành lang chưa đến một mét, hai người cứ vậy đối mặt.
Ánh mắt của Cố Thừa Diệu lướt qua bộ đồ nghiêm chỉnh mà Diêu Hữu Thiên đang mặc, mắt nheo lại.
Bước về phía trước hai bước, đặt tay lên trán cô.
" Em khỏe rồi." Diêu Hữu Thiên vừa lên tiếng thì ho, giọng nói còn hơi khàn.
Cố Thừa Diệu nhăn mặt: " Thế này mà nói là khỏe à?"
" . . ."
Cổ họng Diêu Hữu Thiên quả thật còn hơi đau, nhưng cô thấy điều này không ảnh hưởng gì: " Em không sao nữa rồi. Em...."
" Cô đúng là không sao nữa rồi." Cố Thừa Diệu đanh giọng: " Lê lết đến công ty, sau đó lây bệnh cho những người khác trong công ty làm họ cũng bị cảm theo. Cô đúng là không sao nữa rồi."
" Nghiêm trọng đến thế à."
" Ở nhà nghỉ ngơi." Thái độ Cố Thừa Diệu cứng rắn, không nương tay: " Nếu cô không làm được, tôi không ngại mà trói cô trên giường đâu."
Trói cô trên giường? Anh cũng dám nói ra nhỉ. Sắc mặt Diêu Hữu Thiên đỏ ửng, Cố Thừa Diệu nói xong, tự biết mình lỡ lời.
Thu tay về: " Công ty thiếu cô một ngày cũng không phá sản được, nếu việc gì cũng phải tự tay làm vậy thì thuê cả đống người về làm gì?"
Diêu Hữu Thiên gật đầu: " Biết rồi."
Dì giúp việc mới họ Tô, tài nghệ không tồi, đặc biệt là nấu cháo rất ngon. Cố Thừa Diệu ăn sáng xong thì đi làm. Trước khi ra khỏi cửa còn dừng chân đứng trước mặt Diêu Hữu Thiên.
" Phải nhớ uống thuốc."
Giọng anh điềm đạm, Diêu Hữu Thiên cảm thấy nghe rất lọt tai, nhẹ nhàng " ừ" lại một tiếng.
" Đúng rồi ở công trường....." Diêu Hữu Thiên nhớ đến mấy ngày trước có bão nên công trường tạm dừng thi công.
" Việc trên công trường không đến lượt cô lo, tôi sẽ để Tiểu Mã theo dõi." Cố Thừa Diệu lườm cô một cái rồi đứng dậy: " Cô nghỉ ngơi cho tốt đi."
Người phụ nữ này quá coi trọng bản thân mình hay là thấy anh không có tài cán gì? Làm như anh chết rồi không bằng?
Cứ nói mãi công trường công trường. Lúc dì Tô thu dọn bát đũa, nhìn Diêu Hữu Thiên cười cười.
" Cậu ấy tốt với cô quá."
"..." Diêu Hữu Thiên bất ngờ mà nhìn dì Tô.
Bà thấy Diêu Hữu Thiên có hứng thú liền nên buông chiếc khăn trong tay xuống: " Hôm qua trung tâm giới thiệu việc làm không còn người, tôi vốn là đến nhà khác làm nhưng bị cậu ấy gọi mãi, vì cậu ấy nghe nói tôi nấu cháo là ngon nhất. Cậu ấy nói cô đang bị bệnh, không được ăn đồ quá nhiều dầu mỡ."
Thấy Diêu Hữu Thiên kinh ngạc: " Hôm qua cậu ấy ở bên cô cả ngày luôn ấy."
Cũng không đi làm, bây giờ những người đàn ông tốt như vậy không còn nhiều nữa. Khóe miệng Diêu Hữu Thiên nhếch lên, thể vì bị bệnh là khó chịu đột nhiên cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Cố Thừa Diệu, trong lòng anh đã bắt đầu có em rồi phải không?
--------------------
Hy vọng càng nhiều coi chừng thất vọng nha chị Thiên thân mến :))
Nay mình xét thấy 2 chương thì rất lâu mới hết bộ nên mình tăng lên 4 chương 1 lần để các bạn đọc thấy vui hơn. Các bạn thấy sao ?! cho mình ý kiến nhé.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro