Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 139 +140

Chương 139 : Lừa quỷ à 

Tiệc thường niên của Hứa Thị mỗi năm đều tổ chức rất náo nhiệt.

Không chỉ vì ông chủ của Hứa Thị là Hứa Chính Long thích náo nhiệt mà ngày này còn là sinh nhật của Hứa Chính Long, cũng là ngày thành lập công ty.

Năm xưa Hứa Thị mở cửa công ty, những công ty khác thường là nhờ người xem ngày, chỉ riêng Hứa Chính Long nói là sinh nhật ông chắc chắn là một ngày tốt.

Những trung tâm thương mại, ngành điện tử dưới trướng Hứa Chính Long những năm nay đều phát triển thịnh vượng. Mặc dù không có nhiều việc liên quan đến tập đoàn Chính Phát nhưng thỉnh thoảng cũng có hợp tác.

Cũng chính ví Hứa Chính Long thích náo nhiệt, mỗi năm Diêu Đại Phát đều chuẩn bị sẵn quà tặng, đích thân đến chúc mừng.

Năm nay Diêu Hữu Thiên ở thành phố Y đương nhiên là để cho cô đi rồi.

Diêu Hữu Thiên mặc bộ lễ phục màu vàng, tà váy xẻ cao, thết kế bó sát người khiến cô nhận được rất nhiều sự chú ý.

Tiệc thường niên của Hứa Thị không giống những bữa tiệc thông thường khác, địa điểm đều đặt tại biệt thự nhà họ Hứa.

Biệt thự này của nhà họ Hứa năm xưa còn là miếng đất khai thác do Diêu Dại Phát mua, năm ấy Diêu Đại Phát rất thích sự hào phòng của Hứa Chính Long vì vậy đặc biệt đặt mua hai tòa biệt thự hợp lại thành một, chỉ để dành cho ông.

Mối quan hệ giữa Hứa Thị và tập đoàn Chính Phát cũng được coi là không tệ.

" Bác Hứa, sinh nhật vui vẻ." Diêu Hữu Thiên đưa tặng món quà của mình, trên mặt còn mỉm cười lễ phép: " Chúc bác mạnh khỏe, hạnh phúc."

" Được được, cảm ơn con." Hứa Chính Long đã hơn năm mươi tuổi, vác cái bụng bia lớn, lúc cười nhìn rất hiền hòa, có chút giống với phật Di Lặc: " Thiên Thiên à, nghe nói chồng con cũng ở thành phố Y, sao không thấy cậu ấy đi cùng con vậy?"

Lần trước gặp Diêu Hữu Thiên là lúc đến Bắc Đô tham gia hôn lễ của cô vì vậy Hứa Chính Long rất có ấn tượng.

" Công ty của anh ấy còn chút việc bận, chắc là muộn mới đến dduwwocj." Diêu Hữu Thiên không biết Cố Thừa Diệu có đến hay không, trả lời như vậy không dễ bị phát hiện: " Con sợ đến muộn quá thì lại thất lễ nên vừa tan sở liền chạy đến đây."

" Con có lòng quá." Hứa Chính Long cười rạng rỡ, khóe mắt liếc về bên cạnh: " Cha mẹ con cùng với Tiểu Ngữ ở bên kia, con đi chơi đi không cần ở bên cạnh lão già này đâu."

" Bác Hứa đâu có già đâu, bác so ra còn trẻ hơn cả ba con vài tuổi ấy chứ."

Diêu Hữu Thiên nói câu này không phải là nịnh hót. Hứa Chính Long làm người vô cùng rộng lượng, lại có nhiều mối quan hệ, chăm sóc bản thân không tồi, nhìn trẻ hơn tuổi thực nhiều.

Ngược lại Diêu Đại Phát khi còn trẻ bôn ba vất vả, cộng thêm có phần thô lỗ, nhìn già hơn Hứa Chính Long một chút.

" Con là có cái miệng rất biết nói chuyện đấy." Hứa Chính Long cười rộ lên.

Ngay lúc này có một thân hình cao lớn đứng trước mặt Hứa Chính long.

" Bác Hứa, sinh nhật vui vẻ."

Diêu Hữu Thiên lùi về sau vài bước để người đó tiến lên tặng quà. Ánh nhìn vô tình lướt qua mặt người đàn ông ấy, trong mắt cô lóe lên tia kinh ngạc.

Người đàn ông trước mắt này rất quen, hình như đã gặp ở đâu thì phải.

" Cậu là?" Hứa Chính Long nheo mắt nhưng không hề đưa tay ra nhận món quà, nhìn một lúc cũng chưa nhận ra người trước mặt mình là ai?

" Chiến Li." Chiến Li mỉm cười, khóe miệng nhếch lên một đường cong, trong từng cử động đều có ý khoe khoang.

Chiến? Họ này ở thành phố Y không dễ gặp.

Mà cái tên Chiến Li, khiến Hứa Chính Long và Diêu Hữu Thiên ngay giây phút đầu tiên nghĩ đến chính là vụ tin đồn gần đây đang rất hot về đứa con riêng nhà họ Chiến.

Nghe nói cái tên Chiến Li trước mặt này chính là đứa con riêng của nhà họ Chiến. Vẫn luôn bặt vô âm tín, nhưng mấy tháng trước dùng thủ đoạn mạnh mẽ nhất quay về nhà họ Chiến.

Không ai biết anh ta từng trải qua chuyện gì chỉ biết rằng người trước mặt này không hiểu đã dùng cách nào mà ép được người nhà họ Chiến chấp nhận thân phận của anh.

Thậm chí ngay cả Chiến phu nhân cũng phải cắn răng chịu đựng, giận mà không dám nói.

" Bác Hứa nhiều việc, không nhận ra con là chuyện bình thường." Chiến Li vừa nói vừa đưa món quà trong tay mình cho Hứa Chính Long: " Cha con nhờ con hỏi thăm bác Hứa, mấy ngày nay sức khỏe của cha con không được tốt, mấy hôm nữa sẽ đãi tiệc mời bác Hứa để đền bù."

" Không dám, không dám." Nếu nói đến nhà họ Chiến thì có thể gọi là đại gia lâu năm của thành phố Y. Hôm nay chịu đến đây, cho dù Chiến Li chỉ là đứa con riêng cũng là nể mặt ông lắm rồi.

Không chỉ vậy ai mà không biết hiện nay nhà họ Chiến đã chấp nhận thân phận của Chiến Li. Anh ta cũng có thể sẽ trở thành người thừa kế của nhà họ Chiến.

" Bác Hứa đừng khách sáo, cha con thường nói làm ăn buôn bán thì bác Hứa là người giàu kinh nghiệm đáng để lớp trẻ chúng con học tập. Hy vọng sau này bác Hứa không ngại chỉ dạy cho con mới đúng."

Người đàn ông này mỉm cười, ánh mắt vô tình lướt qua Diêu Hữu Thiên, cặp mắt dài như cười như không, trong đó lóe lên sự hưng phấn: " Cô Diêu cô nói có đúng không?"

Diêu Hữu Thiên không ngờ Chiến Li đẩy câu hỏi sang cho mình, nhưng cũng gật đầu: " Đúng vậy, Bác Hứa đã có nhiều mưu lược trên thương trường, có thể dạy chúng ta vài đường."

Cô thậm chí không phát hiện ra đối phương biết rõ họ của cô, cũng có nghĩa là đối phương có quen cô.

" Ta già rồi, sau này đều là bầu trời của những người trẻ tuổi các con." Hứa Chính Long trò chuyện vài câu, ba người cũng khách khí mà nói một lúc.

Tiếp theo lại có người đến chúc mừng Hứa Chính Long, Diêu Hữu Thiên cũng xoay người lui xuống.

Cố Thừa Diệu chưa đến, không biết là anh có được nhận thiệp mời hay không, hay là anh không chịu đến.

Phần bụng dưới có chút khó chịu. Diêu Hữu Thiên hơi nhăn mặt.

Cảm giác này giống như là người bạn thân thiết của cô sắp đến rồi, nhưng xem thời gian thì chắc là chưa đến.

" Cô Diêu không khỏe à?"

Giọng nói cất len đột ngột khiến Diêu Hữu Thiên mới chú ý đến Chiến Li vẫn đứng sau lưng cô.

" Tôi không sao."

Thấy khoảng cách giữa đối phương và mình rất gần, Diêu Hữu Thiên âm thầm lùi về sau vài bước.

Người đàn ông trước mặt không tuấn tú như Cố Thừa Diệu, không tao nhã như Triệu Bách Xuyên. Ánh mắt của anh giống như một chú báo trong rừng sâu, tràn đầy sự tranh đoạt và toan tính.

Diêu Hữu Thiên không thích có mối quan hệ với loại người này.

" Cô Diêu không nhận ra tôi sao?" Chiến Li nhìn vào Diêu Hữu Thiên, khóe mắt cong lên, cười nhạt: " Tôi lại rất có ấn tượng với cô Diêu đấy."

Phản ứng đầu tiên của Diêu Hữu Thiên là chau mày: " Hình như hôm nay chúng ta gặp nhau lần đầu tiên thì phải."

" Cô chắc chắn không?" Chiến Li tiến gần về phía Diêu Hữu thiên: " Tôi còn nhớ rõ hình ảnh cô mặc áo khoác da, múa cột đấy, còn chưa thấy người phụ nào giống như cô........."

Diêu Hữu Thiên cuối cùng cũng nhớ ra, người đàn ông trước mặt là ai: " Là anh à?"

Người đàn ông cùng cô nhảy trong quán bar ấy?

Hôm đó anh mặc đồ thể thao khắc hẳn với bộ đồ sang trọng ngày hôm nay. Cộng thêm trong quán bar ánh đèn hơi tối, Diêu Hữu Thiên nhất thời không nhận ra.

" Đúng rồi." Chiến Li nghe thấy tiếng nhạc vang lên trong đại sảnh: " Tôi biết cô Diêu nhảy rất giỏi, không biết tôi có vinh hạnh nhảy cùng cô một bài không?"

" Xin lỗi, tôi tạm thời không muốn khiêu vũ."

Hôm đó là để phản kích Cố Thừa Diệu mới cố tình làm tư thế đó cho Lý Khả Nghi chụp hình.

" Tôi còn nhớ hôm đó, chúng ta rất ăn ý." Chiến Li tiến lên một bước, nhưỡng máy, mắt phát ra tia sắc bén: " Tốt đến mức hôm sau còn được đăng lên trang nhất của báo nữa."

Mặc dù không chụp được chính diện nhưng người phụ nữ này lợi dụng anh là sự thật.

Diêu Hữu Thiên ngơ người, nhìn vào người đàn ông trước mặt, còn có ý điều khiển rõ ràng trogn mắt anh.

Hơi nhăn mặt, giọng nói của Diêu Hữu Thiên rất nhỏ: " Anh Chiến, tôi còn nhớ hôm đó hình như anh rất sáng khoái? Thêm vào đó anh không hề có tổn thất gì."

" Đương nhiên là có rồi." Chiến Li nhún vai: " Hôm đó tin tức vừa tung ra, bạn gái tôi đã hiểu lầm, sau đó chia tay với tôi. Cô nói xem, cô phải đền tôi như thế nào?"

Anh nói rất nghiêm túc, rất thành thật. Trong lời nói còn có ý trách cứ khiến Diêu Hữu Thiên cảm thấy mình đã làm một chuyện sai trái.

" Anh Chiến, chuyện của ngày hôm đó, hình như anh cũng bị say phải không? Nói lại nếu bạn gái anh không tin tưởng anh đến thế vậy thì tôi chỉ có thể chúc mừng anh đã chia tay với cô ấy."

Chiến Li ậm ừ một tiếng, mặt nhìn có vẻ như hiểu ra: " Cũng đúng, cô nói cũng có lý. Đổi cách khác mà nói nếu có một ngày cô gặp bạn trai mình ở cùng với người phụ nữ khác, cô cũng có thể thông cảm được, đồng thời không vì vậy mà chia tay với anh ấy đúng không?"

Cái tên Chiến li này có ý gì?

Diêu Hữu Thiên còn chưa nghĩ ra, Chiến Li đã ôm lấy cô, kéo cô lại gần hơn.

Cả người cô bị anh ta ôm chặt, giây tiếp theo bờ môi lạnh lẽo của Chiến Li đã đặt lên trán cô.

" Anh...." Buông tôi ra.

Câu tiếp theo còn chưa kịp thốt lên thì một giọngnói lạnh lẽo đã vang lên: " Hai người đang làm gì vậy?"

Chiến Ly buông tay, nhìn vào Cố Thừa Diệu bất ngờ xuất hiện, lại quay sang nhìn Diêu Hữu Thiên.

Khóe miệng nhếch lên hơi bỡn cợt. Nhưng trong mắt hiện rõ việc đứng nhìn kịch hay.

Diêu Hữu Thiên hoàn toàn không thể ngờ được, Chiến Li sẽ ra chiêu này.

Anh ta đang trả thù phải không?

" Thừa Diệu, anh đến rồi à?" Không thèm để ý đến Chiến Li, Diêu Hữu Thiên bước đến trước mặt Cố Thừa Diệu, đưa tay vòng lấy tay anh.

Nhưng Cố Thừa Diệu không hề khách khí mà đẩy tay cô ra, nhướng cao chân mày, nhìn chằm chằm vào hai người: " Vừa rồi hai người đang làm gì?"

Người phụ nữ này có vấn đề à?

Buổi sáng mới nhiệt tình với anh như vậy tối đến đã ôm ấp người khác?

Cô đói khát đến mức đó, hay là vì cô ta cố ý bày ra trò này?

" Tôi cùng cô Diêu chỉ là hỏi thăm nhau thôi không có gì hết." Lời giải thích của Chiến Li rất tùy tiện, trong mắt không hề coi sự việc đó là gì.

Ánh mắt của anh nhìn chằm chằm vào mặt Diêu Hữu Thiên, ánh mắt hiện rõ rất nhiều suy nghĩ,sự tiếc nuối, đấu tranh, yêu thương.

Cố Thừa Diệu mím chặt môi.

Hỏi thăm? Hỏi thăm thì phải ôm nhau để hỏi? Hỏi thăm thì phải hôn trán?

Lừa quỷ à.

Nếu đây không phải sảnh tiệc người qua người lại, cái tên này còn định làm gì?

Trong lòng nổi lên cảm giác khó chịu mà chính anh cũng không hiểu.

Cảm giác khó chịu ấy khiến xung quanh anh toát ra hơi thở nguy hiểm làm người ta không dám đến gần.

........................

Lời tác giả: Đoán thử xem cái tên Chiến Li này định làm gì?

---------------------------------------

Chương 140 : Chồng của Thiên Thiên

Hơi thở toát ra xung quanh Cố Thừa Diệu rất u ám.

Mà Diêu Hữu Thiên lúc này cảm thấy rất may mắn chính mình vừa rồi đứng ở một góc khuất của đại sảnh.

Nếu không màn này không biết sẽ gây ra bao nhiêu chú ý.

Tâm trạng của Cố Thừa Diệu còn kèm theo cảm giác phức tạp mà chính mình cũng không hiểu.

Diêu Hữu Thiên này thật là không ngừng tay nhỉ, trước có Triệu Bách Xuyên, hôm nay lại có thêm một người đàn ông khác.

Mà ý đồ trong mắt người đàn ông này chỉ có thể là nhiều hơn Triệu Bách Xuyên chứ không kém.

Cô chính là thiếu đàn ông phải không?

Tâm trạng xuống dốc, thái độ đương nhiên cũng sẽ không tốt gì cho cam.

Mà Diêu Hữu Thiên không hiểu cái tên Chiến Li này tại sao lại chĩa mũi nhọn vào mình, cũng bực bội mà trợn mắt với anh ta.

Sau đó quay người nhìn Cố Thừa Diệu: " Anh đã chúc mừng bác Hứa chưa? Nếu chưa thì bây giờ chúng ta cùng đi, vừa rồi bác ấy còn hỏi anh đấy."

Cô muốn chuyển đề tài để Cố Thừa Diệu rời đi. Không cần biết là đi đâu cũng được chứ đừng đứng ở nơi này nữa.

" Diêu Hữu Thiên cô gấp gáp như vậy để làm gì?" Cô là chột dạ phải không?

Cố Thừa Diệu đứngyên bất động, không thèm nhìn cô mà kéo tay cô sang, ánh mắt vẫn đặt trên người Chiến Li: " Sao vậy? Không giới thiệu chút đi?"

" Em...." Cô và Ciến Li không quen biết, trừ ngày hôm trước cùng nhảy thì hôm nay mới là lần đầu tiên gặp mặt.

Có gì để mà giới thiệu?

" Đúng vậy, Thiên Thiên, giới thiệu đi."

Diêu Hữu Thiên trợn mắt nhìn Chiến Li, rất chắc chắn mình không quen anh ta, sao anh ta lại biết tên của mình nhỉ?

Còn gọi thân thiết đến thế?

Khóe miệng Cố Thừa Diệu giật giật, vì thái độ của Chiến Li quá thân mật, nheo mắt toát lên vẻ thâm trầm, đưa tay kéo Diêu Hữu Thiên sát vào ngực mình: " Cố Thừa Diệu, chồng của Thiên Thiên."

" Chào anh." Chiến Li lịch sự đưa tay bắt tay anh: " Tôi là Chiến Li."

Cố Thừa Diệu liếc bàn tay anh ra đưa ra một cái, khóe miệng nhếch lên, đưa tay bắt tay anh ta.

Lúc hai người bắt tay đều tự ý siết mạnh.

Diêu Hữu Thiên cảm nhận được cơ thể Cố Thừa Diệu căng cứng, rồi nhìn vào bàn tay hai người đang bắt tay kia: " Thừa Diệu, đi chúc mừng bác Hứa đi."

" Được." Cố Thừa Diệu dùng sức thêm chút nữa, khi Chiến Li hơi nhíu mày thì thu tay về.

Chiến Li thu tay về, thái độ như cười như không.

Diêu Hữu Thiên thật sự không biết tại sao trái đất lại nhỏ như vậy.

Nhưng đi quán bar nhảy một cái, gặp người đàn ông lại có thể gặp lại ở thành phố Y, mà anh ta lại còn là nhười nhà họ Chiến.

" Anh Chiến, không tiếp anh nữa. Tôi đi chúc mừng bác Hứa một câu."

" Không sao, sau này sẽ có cơ hội gặp lại." Chiến Li hơi ngẩng đầu, thái độ tùy tiện thoải mái.

Diêu Hữu Thiên không suy nghĩ gì về lời nói của Chiến Li. Chỉ coi như anh lịch sự nói một câu, rồi kéo Cố Thừa Diệu đi.

Cố Thừa Diệu bước theo cô, mở miệng nói: " Diêu Hữu Thiên, dù sao đây cũng là nơi công cộng, tại sao cô không cú ý đến những ánh mắt soi mói xung quanh một chút?"

Cô muốn tặng cho anh một cặp sừng thì cũng phải xem thử anh có muốn đeo hay không chứ?

" Cố Thừa Diệu, em và anh ta không giống như anh nghĩ đâu."

" Vậy thì là thế nào." Cố Thừa Diệu không dừng bước nhưng xoay mặt lại gần Diêu Hữu Thiên, hạ thấp giọng cùng với sự tức giận hiện rõ: " Thiên Thiên? Anh ta gọi cô thân mật như thế? Cô còn muốn nói lúc trước hai người không quen biết? Hay là nói hai người không hề có mối quan hệ gì cả?"

" ..................." Trước đây họ vốn là không quen biết, không có mối quan hệ nào hết mà.

Nhưng Diêu Hữu Thiên nghiêng mặt nhìn thấy sự tức giận trên mặt Cố Thừa Diệu, đột nhiên thốt lên câu nói: " Cố Thừa Diệu, lẽ nào anh đang ghen à?"

Cố Thừa Diệu đột nhiên dừng lại, trợn mắt nhìn Diêu Hữu Thiên.

" Cô, đang nằm mơ giữa ban ngày à, quỷ mới ghen với cô."

" Anh không ghen vậy thì anh giận cái nỗi gì?"

" .................."

Diêu Hữu Thiên thấy lớp da màu lúa mạnh của anh, dần dần đỏ ửng.

..............................

Từ lúc ở bữa tiệc về, Cố Thừa Diệu đi thẳng vào phòng, không thèm để ý đến Diêu Hữu Thiên.

Không đúng, là từ lúc Diêu Hữu Thiên nói câu ấy với anh trong bữa tiệc, anh liền không thèm quan tâm đến Diêu Hữu Thiên nữa.

Vì Diêu Hữu Thiên đột nhiên nói: " Nếu không phải là anh đang ghen, vậy thái độ giống như là bắt gian em ngay trên giường của anh là định làm cái gì?"

Diêu Hữu Thiên nhìn vào cánh cửa đóng chặt kia, cô bất ngờ phát hiện hình như cô lại càng thích Cố Thừa Diệu rồi.

Cái tên khó hầu hạ kia, mắt sáng rực, cô cũng không vội. Chậm rề rề về phòng mình, tắm xong lau sơ tóc, rồi đến phòng của Cố Thừa Diệu.

Gõ cửa.

Không ai mở, cô lại gõ thêm vài cái.

Vẫn không mở cửa.

Bây giờ mới hơn mười giờ, cái tên này ngủ sớm vậy à?

Diêu Hữu Thiên mới không tin, tiếp tục gõ cửa.

Lần này Cố Thừa Thiệu cuối cùng cũng mở cửa. Trên eo anh còn quấn một chiếc khăn tắm. Tóc vẫn còn nhiễu nước, nhìn có vẻ như là anh mới tắm xong.

" Có chuyện gì?"

Thái độ của Cố Thừa Diệu không tốt cho lắm, vừa rồi anh châm chọc Diêu Hữu Thiên nằm mơ giữa ban ngày, nhưng cô lại không hề cãi lại.

Chỉ dùng dáng vẻ trong lòng hiểu rõ mà nhìn anh, giống như anh đang cố tình che giấu vậy.

Đáng ghét.

Ai thèm ghen với cô?

Cố tưởng mình là ai? Tâm trạng không tốt nên giọng điệu cũng không tử tế.

" Ờ, cái máy sấy trong phòng em bị hư rồi." Diêu Hữu Thiên nhìn anh đang đề phòng mình, thật lòng thấy rất buồn cười.

" ......" Cố Thừa Diệu liếc mắt nhìn tóc cô, quay người đi lấy máy sấy tóc cho cô.

Nhưng lúc anh đang tìm máy sấy tóc thì phát hiện Diêu Hữu Thiên lại dám bước vào phòng anh.

" Ai cho cô vào đây, đi ran gay."

" Tóc anh không phải vẫn đang ướt à?" Diêu Hữu Thiên chỉ vào đỉnh đầu anh: " Em sấy ở đây đỡ mất công lại phải chạy lần nữa."

" ......" Khóe miệng Cố Thừa Diệu giật giật, phòng của anh và cô chỉ cách nhau có hai cánh cửa thôi, chạy một lần cái gì?"

Cô tưởng là cô sống ở sao Hỏa à? Anh nghi ngờ người phụ nữ này là cố ý.

Nhưng lại không tìm được lý do để nổi cơn, chỉ còn cách vứt cái máy sấy trên bàn trang điểm: " Vậy cô nhanh lên."

" Được." Diêu Hữu Thiên cũng không tức giận, nở nụ cười ngọt ngào với Cố Thừa Diệu, đi đến banf trang điểm rồi ngồi xuống, sau đó bắt đầu sấy tóc.

Giọng nói của anh rất hung dữ, thái độ cứng nhắc, tưởng rằng người phụ nữ này sẽ tức giận, ai biết là cô vẫn còn cười được.

Có gì buồn cười chứ.

Tâm trạng của Cố Thừa Diệu ngày xàng xấu. Người phụ nữ này quả thật khiến người ta ghét bỏ.

Quá đáng ghét.

Cố Thừa Diệu có thói quen ngủ không mặc đồ. Nếu Diêu Hữu Thiên không vào phòng anh, anh lột chiếc khăn tắm ra là đi ngủ luôn rồi.

Nhưng bây giờ người phụ nữ này lại ở đây, anh cũng không thể đi ngủ, nằm lên giường thì kỳ quá.

Trong phòng chỉ còn tiếng máy sấy ù ù, không phí phảng phất mùi thơm nhẹ nhàng, vô tình nhắc nhở anh là trong phòng còn một người khác.

Mà còn là người phụ nữ mà anh ghét.

Cố Thừa Diệu không muốn ngồi ở đây, lại không muốn ra khỏi phòng để lại một mình Diêu Hữu Thiên chiếm đóng phòng anh, chỉ còn cách ra ngoài ban công.

Vừa qua Trung Thu, nhiệt độ thành phố Y còn chưa hạ xuống, nhưng buổi tối thì mát mẻ hơn ban ngày nhiều rồi.

Từng cơn gió mang hơi mát thổi đến khiến con người ta cảm thấy thoải mái đi nhiều.

Nơi xa xa là một khoảng không tối om, nhưng lại có thể nghe được tiếng sóng biển rầm rì.

Lúc trước khi mua căn hộ này, chính là thích môi trường trong khu này, còn có thể nhìn thấy biển từ xa.

Anh nhớ từng xem một bộ phim, trong film có một câu nói.

" Tôi nguyện lòng ngước mặt ra biển, xuân ấm hoa nở."

Lúc ấy chỉ thấy người đạo diễn đó thật nhàm chán, bây giờ mới thấy đó cũng là một cách hưởng thụ, cũng không tệ.

" Mát mẻ quá." Giọng nói của Diêu Hữu Thiên vang lên sau lưng anh, cô dang hai tay, ngẩng đầu làm động tác hít sâu.

" Gió ở đây làm người ta thoải mái quá."

Cố Thừa Diệu nhìn tóc cô một cái, mặc không đổi sắc: " Tóc sấy khô rồi, cô có thể đi được rồi chứ."

Anh đuổi cô, Diêu Hữu Thiên cũng không giận, nghiêng mặt nhìn anh: " Cố Thừa Diệu, em phát hiện anh rất biết cách hưởng thụ đấy."

Nhà ở Bắc Đô cũng vậy, ở thành phố Y này cũng vậy.

" Cô có ý kiến à?" Tất cả những gì thuộc về anh đều là anh nỗ lực làm việc mà có, anh không thấy mình sống tốt một chút thì có gì là xa hoa.

Ngược lại, so với những đứa con nhà giàu ở Bắc Đô, anh đã đơn giản hơn rất nhiều rồi.

" Không." Diêu Hữu Thiên lắc đầu, chỉ vào chỗ trống ngoài ban công: " Chỗ này lắp thêm một cái xích đu thì quá tốt luôn. Cái loại to đùng giống như võng ấy. Lúc rảnh rỗi có thể ngồi trên đấy, đọc sách, nghe nhạc......"

" Quá nhàm chán." Chỉ có những đứa con gái trẻ mới thích món đồ đó, không thực tế chút nào.

" Nhàm chán sao?" Diêu Hữu Thiên nhìn chằm chằm vào mặt anh: " Anh đứng yên ở đây cũng chính là đang nhàm chán còn gì? Nếu đã như vậy chi bằng lắp một cái xích đu, không phải là thoải mái hơn à, càng hưởng thụ hơn."

Cố Thừa Diệu lườm cô một cái, mím môi: " Nói xong rồi chứ."

Nếu nói xong rồi thì có thể về phòng đi.

Diêu Hữu Thiên lắc đầu, dựa người vào lan can, nhìn về phía biển xa xôi: " Lúc em còn nhỏ, mơ ước lớn nhất là có một căn phòng giống như công chúa ấy. Có một ban công hướng biển, bên trên đặt một chiếc xích đu, lúc rảnh rỗi ngồi trên đấy ngắm biển, nghe tiếng sóng biển."

Cố Thừa Diệu nhếch mép, thái độ chế giễu: " Dựa vào số tiền của ba cô, đừng nói là một phogfncoong chúa, chứ mười phòng cũng làm được cho cô đấy."

Anh từng đến nhà họ Diệu, khu biệt thự nhà họ Diêu rộng hàng ngàn mét, bên trong bày biện xa hoa.

Hoàn toàn lột tả được bản tính của Diêu Đại Phát. Mặc dù anh chưa từng vào phòng của Diêu Hữu Thiên nhưng anh tin chắc Diêu Đại Phát cưng chiều con gái như vậy nhất định sẽ thỏa mãn nguyện vọng của cô.

" Đúng vậy, ba em đối với em là tốt nhất."

Nhưng lúc nhà họ Diêu ăn lên làm ra thì cô cũng đã lớn rồi. Những ý nghĩ này chỉ còn là tưởng tượng thôi.

Trầm lặng, chủ đề này, Cố Thừa Diệu không có gì để nói.

Trong trí nhớ của anh, quả thực không thân thiết với ba cho lắm.

Thỉnh thoảng gặp mặt trong những ngày lễ tết, ba của anh thậm chí còn không dạy dỗ anh giống như những người ba khác thường làm.

Anh làm tốt cũng không được ba anh khen, làm không tốt cũng không bị ba anh trách mắng.

Anh còn nhớ mình cầm bài thi đạt 100 điểmcho Cố Học Vũ xem, ông chỉ ừ một tiếng là hết.

Sau đó anh cố tình thi được điểm 0, ba anh cũng vẫn chỉ ừ một tiếng.

Anh đánh nhau trong trường, người ra mặt là Uông Tú Nga.

Anh được nhảy cấp, người ra mặt cũng là Uông Tú Nga.

Anh thậm chí không nhớ được ba anh lần gần đây nhất khen anh là lúc nào.

Hoặc có thể nói, Cố Thừa Diệu từ trước đến giờ chưa từng khen anh thì phải?

" Cố Thừa Diệu?"

Diêu Hữu Thiên có thể lập tức cảm nhận rõ tâm trạng của Cố Thừa Diệu đang đi xuống, cô không kiềm chế được mà sát lại gần anh hơn.

Cố Thừa Diệu đột ngột lấy lại ý thức, vừa vặn đối diện với đôi mắt sáng long lanh của Diêu Hữu Thiên, đang phát ra tia sáng mà anh không hiểu được, không chớp mắt và nhìn vào anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro