Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 137 + 138

Chương 137 : Không phải việc dành cho con người

Cố Thừa Diệu ngồi trong phòng làm việc, xấp chứng từ trước mặt anh không thể đọc nổi một chữ vào đầu.

Anh không hiểu người phụ nữ ấy lên cơn gì.

Rõ ràng lúc trước nói ai đi đường nấy, sống cuộc sống riêng.

Hành động hiện nay của cô là muốn làm gì?

Lời của bà nội cái gì chứ, nếu cô không đồng ý thì người khác có thể ép buộc cô sao?

Người phụ nữ kia rốt cuộc là muốn làm cái gì?

Cố Thừa Diệu phát hiện anh hoàn toàn không nhìn ra mục đích trong những hành động của Diêu Hữu Thiên.

Đứng dậy đi lại vài vòng trong phòng làm việc, anh đột nhiên dừng bước.

Người phụ nữ đáng chết ấy lẽ nào yêu anh mất rồi sao?

Nhưng, cảm giác ấy cũng không giống.

Nếu cô thật sự yêu anh thì sẽ biết anh chắc chắn không thích loại phụ nữ mặt dày mày dạn như vậy.

Anh thích người phụ nữ dịu dàng như nước. Diêu Hữu Thiên không hề có một chút nào.

Nhưng nếu là vậy thì cô muốn làm gì?

Lẽ nào đang trả thù mình sao?

Không cần biết người phụ nữ ấy muốn làm gì, anh cũng không để cô đạt được.

Cố Thừa Diệu quyết định, không cần biết Diêu Hữu Thiên muốn giở trò gì, xuất chiêu nào, anh sẽ không mắc mưu đâu.

Không những không mắc mưu, anh còn phải làm cho người phụ nữ kia biết tay.

Để cô biết rằng động đến anh thì sẽ không có kết cục tốt đẹp.

Không sai, chính là như vậy.

Cố THừa Diệu ngộ ra, trong lòng cũng bình tĩnh hơn không còn bực bội nữa.

Nhưng anh không hề phát hiện việc của nguyên buổi sáng này anh đều chưa làm, toàn bộ suy nghĩ đều đặt trên người Diêu Hữu Thiên.

Toàn bộ suy nghĩ đều là phương thức chiến đấu Diêu Hữu Thiên.

....................................

Khi vui vẻ thời gian thường trôi qua rất nhanh.

Nghĩ đến việc dì Dương không đi làm mà trong tủ lạnh cũng không còn đồ gì hết. Diêu Hữu Thiên tan sỏ liền đi siêu thị.

Đẩy chiếc xe đến khu bán đồ tươi sống, Diêu Hữu Thiên chợt nhớ đến lời nói của Uông Tú Nga.

" Thừa Diệu ghét ăn cà chua, không ăn hành. Những thứ có mùi vị hơi nồng nó đều không thích. Còn nữa Thừa Diệu ghét ăn đồ ngọt...."

Lấy gói thịt bò đóng sẵn bỏ vào xe, Diêu Hữu Thiên cằn nhằn: " Thật là một tên kén ăn, nhiều thứ không ăn thế cơ chứ...."

Thật là một người chủ khó hầu hạ.

Mặc dù trong lòng Diêu Hữu Thiên cằn nhằn nhưng trên miệng lại mỉm cười.

Ai quy định Cố Thừa Diệu không ăn món gì thì cô không được làm món đấy chứ?

Đặt bọc cà chua đã cân xong vào xe, Diêu Hữu Thiên tuyệt đối không nhận mình có ý đồ xấu.

" Món ăn nhiều dinh dưỡng như vậy, Cố Thừa Diệu ơi Cố Thừa Diệu, anh không ăn thì tiếc thật đấy."

Đi một vòng, cũng mua gần hết những đồ cần thiết.

Diêu Hữu Thiên mua thêm ít vật dụng gia đình, ngay khi chuẩn bị đi về, xe đẩy va vào chiếc xe vừa rẽ ra.

" Xin lỗi." Diêu Hữu Thiên mở lời nói xin lôi, ngẩng đầu lên, khi thấy người trước mắt thì hơi giật mình.

Chớp chớp mắt, lại nhìn lần nữa cuối cùng xác định người trước mặt là ai: " Triệu......"

" Suỵt." Triệu Bách Xuyên giơ một ngón tay lên, rồi nhìn xung quanh một cái: " Trùng hợp quá."

" Trùng hợp thật." Diêu Hữu Thiên nhìn Triệu Bách Xuyên. Mặc dù đã là mùa thu, nhưng nhiệt độ ở thành phố Y nếu chưa vào cuối thu thì chưa giảm xuống.

Triệu Bách Xuyên trước mặt cô, độ mũ lưỡi chai, đeo cặp kính lớn, trên miệng còn dính râu.

Tạo hình này khiến anh mất hết vẻ tuấn tú tao nhã của một ngôi sao điện ảnh hạng A, ngược lại giống một ông chú lớn tuổi.

" Anh như thế này là đang trải nghiệm cuộc sống à?"

" Cũng không còn cách nào khác. Hai ngày nay trợ lý của tôi bị bệnh, tôi chỉ còn cách tự đi mua." Triệu Bách Xuyên nhìn xe đẩy của Diêu Hữu Thiên, phát hiện bên trong có quá nửa là nguyên liệu nấu ăn, ánh mắt toát lên tia sáng đầy màu sắc: " Cô biết nấu ăn à?"

" Biết ít món ăn gia đình." Diêu Hữu Thiên cười cười: " Bữa khác có cơ hội tôi mời anh ăn nhé."

Lần trước nói là mời anh ăn cơm, cuối cùng biến thành anh mời, Diêu Hữu Thiên thật sự thấy xấu hổ.

" Chọn ngày chi bằng hôm nay luôn đi, hôm nay cũng được mà." Bộ râu của Triệu Bách Xuyên lên xuống theo cử động miệng của anh trong lúc nói chuyện, Diêu Hữu Thiên nhìn vào thấy buồn cười đến lạ.

" Hôm nay?" Diêu Hữu Thiên gãi gãi chân mày: " Hôm nay không tiện, ngày khác nhé."

Hôm nay cô quyết định đích thân nấu cơm, không biết Cố Thừa Diệu sẽ có phản ứng như thế nào.

Nếu cô đưa Triệu Bách Xuyên về cùng, nếu anh nổi cơn, lúc ấy cô sẽ rất xấu hổ.

" Đành vậy." Triệu Bách Xuyên cười cười, ánh mắt sau cặp kình ánh lên sự thất vọng: " Vậy tôi chờ lần sau được thưởng thức tài nghệ nấu ăn của cô nhé."

" Yên tâm, chắc chắn sẽ có dịp mà." Diêu Hữu Thiên chỉ vào đống đồ mình đã lấy: " Đồ tôi cần đã lấy xong rồi, vậy tôi đi trước nhé."

" Được." Triệu Bách Xuyên hơi dịch người sang một bên, lúc Diêu Hữu Thiên thì anh đột nhiên lên tiếng: " Đúng rồi, lần trước tôi đã cho cô số điện thoại, cô còn chưa cho tôi số của cô."

" Hả?" Diêu Hữu Thiên hơi xấu hổ, lấy danh thiếp của mình từ trong túi ra: " Thất lễ thất lễ."

Cho số điện thoại, nếu là bạn bè thì đọc trực tiếp là được, hành động đưa danh thiếp quá trịnh trọng, trong lòng Triệu Bách Xuyên lại nổi lên sự thất vọng.

Nhưng cũng rất phong độ mà nhận lấy danh thiếp trong tay của Diêu Hữu Thiên: " Cảm ơn."

Diêu Hữu Thiên huơ huơ tay, rồi mới đẩy xe đi.

Bỏ lại Triệu Bách Xuyên nhìn tấm danh thiếp trên tay, chỉ nhìn một lần đã đem dãy số ấy khắc vào trong tim, sau đó bỏ tấm danh thiếp vào trong túi áo, cẩn thận cất đi.

....................................................................................

Mẹ của Diêu Hữu Thiên là Tuyên Tĩnh Ngôn là một người phụ nữ của gia đình. Một phần là do mẹ mất sớm, chị gái lại bướng bỉnh.

Nên bà đã sớm gánh vác mọi việc nặng nhọc trong gia đình, luyện được tài nghệ nấu ăn giỏi.

Sau khi gả cho Diêu Đại Phát, Diêu Đại Phát thương bà vốn là thiên kim nhà giàu lại chịu gả cho một kẻ thô lỗ như mình, đương nhiên không nỡ để bà nấu ăn.

Ngày trước đều là Diêu Đại Phát nấu cơm. Tuyên Tĩnh Ngôn chỉ thỉnh thoảng mới giúp ông một tay.

Diêu Hữu Thiên mặc dù có mấy người anh trai, điều kiện trong nhà hơi khó khăn, nhưng mấy người anh đều thương yêu cô, lúc nhỏ đương nhiên không để cô phải làm gì hết.

Vì vậy lúc đầu cô không biết nấu ăn. Đên khi cô đi học ở Bắc Đô, phát hiện đồ ăn trong trường không được ngon lắm.

Sau đó bắt đầu tự học cách nấu ăn. Cộng thêm việc trong nhà Diêu Hữu Gia có mỗi một miệng ăn, không biết ra tay làm gì hết.

Về sau cô cũng tìm được niềm vui khi nấu ăn, ăn đồ do chính mình nấu rất có cảm giác thành tựu, tài nghệ nấu ăn của cô cũng từ đó mà ra.

Mặc dù không thể so sánh với những đầu bếp lớn, nhưng những món ăn nhỏ trong gia đình, thỉnh thoảng cải thiện vài món đặc sắc cũng không làm khó được cô.

Mặc dù có mua hai loại Cố Thừa Diệu ghét ăn nhưng cô cũng mua hai thứ mà Cố Thừa Diệu thích ăn.

Uông Tú Nga nói Cố Thừa Diệu thích ăn thịt bò, không thích ăn thịt lợn, anh còn không thích ăn thịt gà, đặc biệt ghét ăn canh gà, nói là nó quá nhiều dầu mỡ.

Đem đồ ăn rửa sạch, cắt nhỏ, ước lượng thời gian nếu không có vấn đề gì thì còn hai mươi phút nữa tên kia sẽ về đến nhà.

Xem thời gian vừa đủ.

Khi Cố Thừa Diệu về đến nhà, Diêu Hữu Thiên vừa vặn bê nốt mòn ăn cuối cùng lên bàn.

" Anh về rồi à?" Diêu Hữu Thiên nói xong còn vào nhà bếp bê canh ra: " Rửa tay xong là ăn cơm được rồi."

Cố Thừa Diệu đứng cạnh cửa không nhúc nhích, nhìn vào người Diêu Hữu Thiên.

Cô bê canh đặt lên bàn, lúc thấy mình còn nở nụ cười rạng rỡ. Nụ cười đó làm cho ý nghĩ hành hạ cô như thế nào suốt dọc đường về của anh biến mất không còn dấu vết.

Người phụ nữ nay......

Trong không khí phảng phất mùi thơm của đồ ăn. Mùi thơm ấy giống như lúc trước anh về, dì Dương đã làm xong cơm đợi anh vậy.

Nhưng cũng có điểm không giống.

Điểm không giống chính là có thêm người phụ nữ trước mắt anh đây.

Trên người cô mặc bộ đồ đi làm lúc sáng, nhưng có đeo thêm một chiếc tạp dề.

Chiếc tạp dề màu xanh quấn trên người cô lại không hề quê mùa.

Mái tóc dài được cô cột sơ thành tóc đuôi ngựa, lúc bước đi còn hơi đung đưa.

Cô nhìn anh, biểu cảm kèm theo sự vui mừng, hạnh phúc. Trong mắt phát lên tia dịu dàng.

Dịu dàng|? Trên người người phụ nữ này sao lại có sự dịu dàng được chứ? Nhất định là anh nhìn nhầm rồi.

" Nhanh lên, nếu không đồ ăn nguội mất sẽ không ngon nữa."

Diêu Hữu Thiên thấy anh bất động, nghiêng mặt nhìn anh một cái.

Cố Thừa Diệuchỉ đứng nhìn, trong mắt hơi nghi ngờ, cũng có chút khó hiểu, còn có rất nhiều suy nghĩ mà Diêu Hữu Thiên không nhìn ra.

Suy nghĩ một lúc, Diêu Hữu Thiên bất ngờ bước đến trước mặt anh. Lấy chìa khóa trong tay anh đặt sang một bên, sau đó kéo tay anh đi: " Đến đây rửa tay đi."

Ngay lúc những ngón tay mềm mại của cô đặt lên tay anh Cố Thừa Diệu mới rút tay về.

" Tôi, tôi tự rửa được."

Anh đâu phải trẻ con, sao cô cứ dùng thái độ giống như cô giáo mầm non dắt các em nhỏ đi rửa tay với anh thế?

" Vậy anh nhanh lên nhé." Diêu Hữu Thiên cũng không giận, chỉ cười cười.

Cố Thừa Diệu rửa tay xong, loại cảm giác quái dị ấy vẫn còn.

Đến lúc anh đi ra, Diêu Hữu Thiên đã múc cho anh một bát canh, đặt trước mặt anh.

" Uống canh trước đi."

Anh không cần nhìn cô chỉ cần nghe giọng cô nói là đã biết được lúc này cô vui đến mức nào.

Trước lúc anh ăn cơm, quả thật thường quen uống một bát canh. Có điều: " Ai nói tôi mốn ăn cơm cô nấu chứ?"

Lúc này Diêu Hữu Thiên vừa ngồi xuống, nghe thấy câu nói này của Cố Thừa Diệu, cô ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào mắt anh.

" Lãng phí lương thực là đáng ghét lắm đấy."

" Em tính đủ phần cho hai người rồi, nếu anh không ăn thì phải bỏ phần thừa đi đấy, như vậy thì không tốt đâu."

" Đó là việc của cô." Sắc mặt của Cố Thừa Diệu không đổi, nhất quyết hôm nay không được giống buổi sáng bị người phụ nữ này dắt mũi nữa: " Ai cần cô phải nhiều chuyện như thế?"

" Bà nội........."

" Đừng có lấy bà nội ra dọa tôi." Cố Thừa Diệu không sợ chiêu này nữa, anh chịu đủ rồi: " Diêu Hữu Thiên, cô rốt cuộc là có mục đích gì. Cô muốn làm gì?"

Sự vui mừng trên mặt Diêu Hữu Thiên bớt đi vài phần, thái độ có nghiêm túc, hơi nghiêng đầu, nhìn vào gương mặt lạnh lùng của Cố Thừa Diệu.

" Anh nói thử xem, em có mục đích gì?" Để anh yêu mình chính là mục đích của cô. Nhưng cô không được nói ra." Làm sao tôi biết được?" Cố Thừa Diệu chính là không biết nên mới bực bội như thế này: " Không cần biết cô có mục đích gì, tôi cũng sẽ không bị lừa đâu."

Cố Thừa Diệu nói xong thì thấy mặt Diêu Hữu Thiên xụ xuống.

Hứ, nhìn thấy chưa, nhột rồi phải không? Anh biết là cô có mục đích mà.

" Ánh nói xong rồi chứ? Vậy thì ăn cơm đi."

" ................." Cố Thừa Diệu khựng lại, không còn cách nào nhịn được mà hét lên: " Diêu Hữu Thiên....."

" Em biết tên em rất hay, anh không cần gọi mãi như thế." Diêu Hữu Thiên ngẩng đầu, trên mặt không hề có chút gì gọi là buồn bã: " Ngoan, mau ăn cơm đi, ăn xong em mới dọn bát được."

" ....................." Ngoan cái gì mà ngoan, còn nữa, tên cô rất hay á?

Da mặt của cô có thể dày thêm hơn tý nữa không? Cô có thể không biết xấu hổ thêm tý nữa không?

Cố Thừa Diệu bị chọc giận, anh, anh thấy chính mình lại không thắng thế một tý nào?

Hai nắm đấm buông hai bên siết chặt, anh không nghĩ nhiều mà quay người rời đi.

Anh không muốn nhìn thấy Diêu Hữu Thiên, khuông muốn nghe cô nói chuyện, không muốn ăn cơm cô nấu.

Anh nhất địnhsẽ không bị lừa đâu, nhất định là không.

Nhìn Cố Thừa Diệu bay đi như gió, sự bình thản trên mặt Diêu Hữu Thiên biến mất.

Thay vào đó là sự thất vọng, nhìn bốn món ăn và một món canh còn bốc hơi nóng trên bàn.

Hốc mắt cô nóng lên, có chút chua xót.

Chớp chớp mắt, Diêu Hữu Thiên đè nén cảm xúc đó xuống, để mình không nghĩ nhiều nữa.

Đây mới là ngày đầu tiên thôi, cô không thể dễ dàng buông tay như thế được.

Không được vì chút chuyện nhỏ này mà mất đi ý chí chiến đấu, hôm nay mới là điểm bắt đầu thôi.

Cô còn phải đi đoạn đường rất dài nữa.

Tuyệt đối, tuyệt đối không được bỏ cuộc như vậy.

" Diêu Hữu Thiên, cố lên."

Cô phải tin vào chính mình nhất định sẽ làm được.

..............................................................................

Trong quán bar tất cả mọi người đều chơi rất điên cuồng.

Tiếng nhạc disco, giữa sàn nhảy là những vũ nữ lắc lư thân mình theo tiếng nhạc.

Nhưng những thứ này đều không thể nào dụ hoặc được Cố Thừa Diệu.

Anh rất bực bội, vô cùng bực bội.

Anh ghét mọi chuyện vượt ra ngoài sự điều khiển của mình.

Anh ghét sự mặt dày mày dạn cộng thêm không biết xấu hổ của Diêu Hữu Thiên.

Anh ghét cô ngày ngày lấy bà nội ra ép anh.

Anh càng ghét cô chiếm giữ vị trí là vợ anh nhưng chính anh lại không thể làm gì được.

Tất cả những cái đáng ghét ấy dồn vào một chỗ biến thành sự phiền chán lớn nhất của anh đối với Diêu Hữu Thiên.

Loại phiền chán ấy khiến tâm trạng anh giận đến điên mất, vô cùng tức giận. Không chịu được mà uống thêm vài ly nữa.

Chỉ tội nghiệp cho Tiểu Mã trong giờ làm việc thì bị sếp o ép, hết giờ làm vieecj còn không được nghỉ ngơi, bộ mặt lo sợ nhìn vào Cố Thừa Diệu.

" Tam thiếu, anh đừng uống nữa." Phải biết rằng lúc nãy sếp gọi điện gọi anh ra ngoài, có nói rõ không được để anh uống say.

Nhưng bây giờ tam thiếu cứ chuốc say chính mình như thế này, nếu gây ra chuyện gì thì?

Cố Thừa Diệu không nghe thấy, lại chuốc thêm một ly nữa, anh xoay người trợn mắt với Tiểu Mã: " Cậu nói đi, tại sao phụ nữ đều vô duyên vô cớ không chịu nói lý lẽ như vậy chứ?"

Tiểu Mã cảm thấy có mồ hôi chảy từ trên trán xuống, làm sao mà anh biết được?

Thời đại học anh bận việc học hành, vừa tốt nghiệp thì đã được Cố Thừa Diệu tuyển vào làm, mỗi ngày đều bị anh ta o ép. Căn bản không có thời gian hẹn hò.

Tiểu Mã nghĩ đến đây, không nhịn được mà nổi lên sự đau lòng thương tiếc cho chính mình.

Mặc dù lương của Cố Thị rất cao, nhưng công việc này không dành cho con người.

"Cậu nói đi." Cố Thừa Diệu không nhận được câu trả lời, lại trợn mắt với Tiểu Mã một cái.

Tiểu Mã rất oan ức, vô cùng oan ức, nhưng cũng biết lúc này không được chọc vào sếp.

" Tam thiếu, nếu phụ nữ không nói lí lẽ vậy thì anh đừng để ý đến cô ta là được rồi."

Mặc dù không biết người phụ nữ mà sếp nói là ai, nhưng lúc này Tiểu Mã chắc chắn sẽ không hỏi đâu.

Không thèm để ý?

Cố THừa Diệu híp mắt lại, anh đã không thèm để ý đến nữa nhưng tại sao vẫn cứ buồn bực đến vậy?

------------------------------------------

Chương 138 : Tôi ghét cô nhất

Cố Thừa Diệu híp mắt lại, anh đã không thèm để ý nữa nhưng tại sao vẫn thấy bực bội?

Vừa rồi anh bỏ mặc Diêu Hữu Thiên ở lại cứ thế mà đi, anh đột nhiên lại cám thấy hơi áy náy.

Áy náy cái gì chứ.

Loại phụ nữ ấy, hoàn toàn không cần khách khí với cô ta. Anh việc gì phải áy náy?

" Không cần để ý đến cô ấy?"

" Đúng vậy, không cần để ý đến cô ấy."

Tiểu Mã cho anh lời đề xuất, nghĩ một lúc lại cẩn thận nhắc anh: " Nếu anh cảm thấy nhìn cô ấy làm anh không vui, vậy thì anh đừng nhìn cô ấy nữa là được rồi."

" Không nhin?" Cố Thừa Diệu không muốn nhìn thấy Diêu Hữu Thiên thật, nhưng dù sao cô cũng là vợ anh, hiện giờ anh lại không có cách nào ly hôn với cô: " Không nhìn cũng không được, cô ấy cứ lượn đi lượn lại trước mặt tôi, tôi phải làm thế nào?"

Tiểu Mã cũng hết cách rồi. Đây là câu hỏi kiểu gì thế này? Tại sao anh chả hiểu gì hết?

Ai mà liều mạng đến mức biết rõ tam thiếu không ưa cô ta mà cô ta còn xuất hiện trước mặt tam thiếu chứ?

Lúc trước cũng có vài nghệ sĩ hoặc thiên kim nhà danh giá có ý với Cố Thừa Diệu, nhưng anh đều trưng bộ mặt lạnh ra rồi ném người ta ra ngoài.

Bây giờ lại còn có người phụ nữ mắt mù đến vậy sao?

Anh thật sự muốn nghỉ quách việc cho xong. Không biết bây giờ còn kịp không.....

" Vậy thì anh cứ đối đầu với cô ấy, để cô ấy ghét anh. Cô ấy ghét anh rồi thì đương nhiên sẽ không lượn đi lượn lại trước mặt anh nữa."

Thần thánh ơi, tha tội cho con đi.

Anh thực sự là làm kẻ hầu rất khó khăn đấy.

Uống thêm một ly rượu vào bụng Cố Thừa Diệu ngồi bật dậy, quay mặt nhìn Tiểu Mã: " Cậu nói cái gì?"

Ánh mắt thâm trầm sắc nhọn của anh khiến Tiểu Mã nguột ngụm nước miếng, cảm giác lãnh tê hết cả sống lưng.

" .............Tôi, tôi nói là, anh cứ làm trái ngược với cô ấy, để cô ấy ghét anh, thì cô ấy sẽ không lượn đi lượn lại trước mặt anh nữa."

Ánh mắt của sếp kinh dị quá.

Trong lòng Tiểu Mã khóc thầm, bị sếp trợn mắt nhìn như vậy, anh thật sự muốn từ chức cho rồi.

" .................." Cố Thừa Diệu híp mắt, hơi men bốc lên đầu, lúc này trong đầu hơi hỗn loạn.

Nhưng ý kiến này của Tiểu Mã, tính ra cũng rất tốt.

Đối nghịch với Diêu Hữu Thiên, anh chắc chắn phải làm trái với cô, lẽ nào còn thuận theo ý của cô chắc?

Đứng bật dậy, dộng tác mạnh đến mức làm đổ cả cái ghế anh vừa ngồi.

Anh giơ tay, dùng sức vỗ vai Tiểu Mã: " Được, được, cậu giỏi lắm, rất giỏi."

"............." Tiểu Mã cảm thấy vai mình sắp bị vỗ đến mức vỡ vụn ra rồi, nhưng không có cách nào đẩy tay của Cố Thừa Diệu ra.

" Ngày mai, ngày mai nói bên bộ phận tài vụ tăng thêm 20% lương cho cậu." Cố Thừa Diệu rất hài lòng với lời nói của Tiểu Mã, vô cùng phóng khoáng mà tặng cho cậu ấy ít mật ngọt.

" Cảm ơn tam thiếu." Tiểu Mã sắp khóc đến nơi rồi.

Anh làm cái chức vụ trợ lý này đâu có dễ đâu? Việc công việc tư đều đến tay. Trong giờ làm việc thì bị sếp hành hạ, hết giờ làm việc thì phải đi uống rượu với sếp, bây giờ còn phải nhận thêm việc xử lý vấn đề tình cảm của sếp nữa.

Còn nhân viên nào khổ hơn anh không? Có không?

Trong lòng cảm thấy vô cùng đau khổ, nhưng trên mặt lại không được lộ ra, tiếp tục an úi người đàn ông có tâm trạng bất ổn định.

Lại còn phải đưa Cố Thừa Diệu say rượu về nhà.

...........................

Tắm xong Diêu Hữu Thiên đang định đi ngủ thì thấy lần này là Tiểu Mã đưa Cố Thừa Diệu về nhà.

Mỉm cười với Tiểu Mã: " Cảm ơn cậu."

Người trợ lý này của Cố Thừa Diệu tuyển vào công ty là đúng quá rồi.

" Không cần khách sáo." Tiểu Mã nhìn thấy Diêu Hữu Thiên đột nhiên khựng lại, người phụ nữ mà sếp nói, lẽ nào là Diêu Hữu Thiên?

Aaaaaaaaaaaaaa. Vừa rồi anh có nói gì à? Có à?

Sau này Diêu Hữu Thiên mà biết những chủ ý kia là do anh đưa ra thì có tìm anh tính sổ hay không vậy?

" Bà chủ, tôi còn có việc, tôi về trước nhé."

Tiểu Mã bỏ Cố Thừa Diệu trong phòng khách, chạy như chạy giặc.

Để lại Diêu Hữu Thiên nhìn bóng lưng anh, trong đầu nổi lên ý nghĩ kỳ lạ.

Cố Thừa Diệu lần này không uống quá say.

Đầu anh hơi choáng váng, hơi nặng nề.

Anh thấy có người cởi giày cho anh, sau đó đặt anh lên giường.

Áo sơ mi hơi chặt khiến anh không được thoải mái, anh kéo kéo cà vạt nhưng lại có một bàn tay nhanh hơn anh đem cà vạt của anh cởi ra.

Còn không quên cởi giúp anh hai nút áo sơ mi trên cùng.

Trên trán đột nhiên thấy hơi lạnh.

Hít một hơi thật sâu, cảm giác mát lạnh ấy khiến anh thoải mái hơn nhiều. Khép hờ mắt, mũi đột nhiên ngửi thấy một mùi thơm.

Chân mày anh hơi nhăn lại nhưng rất nhanh giãn ra.

Đưa tay lên định gạt cái bóng bên cạnh mình đi, gần như là nói theo bản năng.

" Diêu Hữu Thiên, tôi ghét cô."

Diêu Hữu Thiên tốn rất nhiều công sức mới đưa được Cố Thừa Diệu từ phòng khách vào phòng ngủ của anh.

Thấy anh nhăn mày biết là chắc anh không thoải mái.

Cô cởi cà vạt ra cho anh, lại lấy nước lau mặt cho anh.

Cô cúi đầu nhìn khuôn mặt tuấn tú của Cố Thừa Diệu, trong mắt toát lên vẻ dịu dàng chưa từng có.

Người đàn ông này là chồng của cô.

Lúc đầu mặc dù không được tình nguyện cho lắm nhưng hiện nay cô lại thấy may mắn.

May mắn là cô khoogn gả cho người khác, mà là gả cho Cố Thừa Diệu.

Mặc dù anh hơi độc miệng, lúc nói chuyện cũng không lịch sự, làm người thì tự cao tự đại.

Nhưng anh cũng có mặt đáng yêu của mình.

Động tác trên tay vẫn đang tiếp tục, không ngờ lại nghe được câu nói ấy.

" Diêu Hữu Thiên, tôi ghét cô."

Động tác lau mặt cho Cố Thừa Diệu đột ngột dừng lại, trên mặt cười khổ.

" Tôi ghét cô nhất." Cố Thừa Diệu giống như không cmar nhận được là nói thêm câu nữa.

Lật người xoay lưng về phía Diêu Hữu Thiên, men hơi bốc lên, rất nhanh đã ngủ say.

Bỏ lại Diêu Hữu Thiên ngồi cạnh giường mất hồn, nhìn vào bóng lưng của anh.

Vai anh rộng và rất chắc chắn.

Cô vẫn nhớ cái cảm giác an toàn khi được anh cõng trên lưng.

Tim đập nhanh vô cớ, nhưng rất thật.

Anh ghét cô.

Không, phải nói là anh ghê tởm cô.

Cô biết rất rõ, nhưng phải làm thế nào đây?

" Cố Thừa Diệu, cho dù anh có ghét em đi chăng nữa, cũng không còn cách nào khác, em đã động lòng với anh, vậy thì em sẽ muốn anh cũng giống như em."

" Cho em một cơ hội, biết đâu anh sẽ thấy rằng, em không xấu như anh nghĩ? Biết đâu anh sẽ yêu em...."

Nhưng dù chỉ có một phần ngàn cơ hội, cô cũng phải thử xem.

Hạ thấp người xuống, áp má vào trán Cố Thừa Diệu.

Cô thì thầm vài câu, kèm theo sự chán nản: " Cố Thừa Diệu, em thích anh, anh cũng thích em, được không?"

Cả phòng yên tĩnh, trả lời cô chỉ có tiếng hô hấp của Cố Thừa Diệu, còn có mùi rượu nồng nặc trên người anh.

Lúc này, Diêu Hữu Thiênđột nhiên thấy hơi hối hận.

Cố Thừa Dieeujlaf một người rất coi trọng gia đình, nhìn cách anh có hiếu với Uông Tú Nga thì biết.

Nếu lần trước cô không uống thuốc, nếu cô có một đứa con của anh. Có khi anh sẽ không ghét mình như thế này nhỉ?

Cười khổ, ý nghĩ này chỉ xẹt qua một lần, rất nhanh đã bị Diêu Hữu Thiên gạt đi.

Dùng đứa con để giữ trái tim một người đàn ông, thật ra không thể tin được.

Cô không thèm làm chuyện ấy, không cần.

Ngồi thẳng người lên lần nữa, đưa tay vuốt nhẹ khuôn mặt tuấn tú của Cố Thừa Diệu, nhìn anh lúc ngủ ngây thơ như một đứa trẻ.

" Cố THừa Diệu, em nhất định sẽ khiến anh yêu em."

Không phải do bà nội ép, không phải vì họ là một cuộc hôn nhân bất đắc dĩ.

Chỉ vì cô chính là cô, vì chính Diêu Hữu Thiên cô đã yêu anh.

Chắc chắn sẽ có một ngày, em sẽ khiến anh yêu em.

Cố Thừa Diệu, chúng ta đợi mà xem.

....................................................................................

Buổi sáng, Diêu Hữu Thiên lại dậy sớm chuẩn bị bữa sáng cho Cố Thừa Diệu.

Nhưng cũng giống như tối hôm trước, Cố Thừa Diệu không ăn, chắc là vì tối qua anh uống say, nên dậy muộn.

Sauk hi tỉnh dậy lại càng không muốn nhìn thấy cô, vội vội vàng vàng đi làm.

Diêu Hữu Thiên hơi thất vọng, cũng hơi nản lòng.

Trong lòng rất rõ, đây mới chỉ bắt đầu, nếu bây giờ cô buông xuôi vậy thì thật sự sẽ không còn chút cơ hội nào nữa.

Dựa người vào ghế văn phòng, buổi tối có làm tiếp không?

Nếu cô nấu cơm xong, Cố Thừa Diệu không về vậy phải làm thế nào, hoặc anh lại không chịu ăn giống ngày hôm qua thì sao?

Thật sự cô không biết phải xử lý anh như thế nào mới đúng.

Cửa phòng làm việc có tiếng gõ, đánh thức Diêu Hữu Thiên vốn đang mất hồn.

" Vào đi."

Thư ký Tiểu Vi bước vào: " Giám đốc, giám sát công trình Lưu ở công trường gọi đến nói là chỗ thép vốn phải giao đến hiện giờ vẫn chưa thấy đâu. Tôi có gọi cho bên nhà cung cấp thép, họ báo lại là muốn cùng giám đốc thảo luận thêm về phương thức hợp tác mới."

Tập đoàn Chính Phát và Công ty vật liệu xây dựng Hồng Cảnh là bạn làm ăn rất lâu rồi.

Mấy năm nay, chỉ cần là công trình của tập đoàn Chính Phát thì đều là do Hồng Cảnh cung ứng.

Vì vậy lúc khởi công xây dựng khu nghỉ dưỡng của Cố Thị hợp tác với Chính Phát, dưới sự giới thiệu của Chính Phát vẫn tiếp tục sử dụng vật liệu xây dựng của Hồng Cảnh.

" Phương thức hợp tác mới?" Đối phương đã ký hợp đồng với Chính Phát. Diêu Hữu Thiên thật sự không hiểu đối phương đang cố tình gây khó khăn gì: " Lẽ nào họ muốn nâng giá?"

" Cũng có khả năng này." Tiểu Vi nhớ đến tin tức mà mình nghe ngóng được: " Tôi nhận được tin, vật liệu xây dựng Hoognf Cảnh vào tuần trước bị một công ty khác thu mua. Nếu đối phương sát nhập Hồng Cảnh vào hệ thống của họ biến thành một công ty con, vậy thì việc công ty đổi tên, bản hợp đồng này đối phương kiên quyết không thực hiện, chúng ta mặc dù có thể tìm Hồng Cảnh để hỏi nhưng sẽ rất phiền phức."

" Giúp tôi lên hệ với người phụ trách bên Hồng Cảnh, tôi muốn gặp họ nói chuyện."

Cho dù đối phương bị thu mua, nhưng cũng không thể thay nhân viên ngay lập tức chứ.

Giám đốc Lưu bên Hồng Cảnh bạn làm ăn lâu năm với Chính Phát, nếu không quá bất đắc dĩ thì Diêu Hữu Thiên cũng không muốn cả hai đều quá khó coi.

" Vâng." Tiểu Vi gật đầu: " Còn nữa, tối nay là tiệc thường niên của Hứa Thị, có cần tôi chuẩn bị trang phục không?"

" Tiệc thường niên của Cố Thị?" Tiểu Vi tuần trước đã nói với cô, nhưng cô đi Bắc Đô, quay về quên mất việc này.

" Uhm, buổi sáng tôi có nhắc cô rồi." Tiểu Vi vừa nói vừa thấy bất ngờ. Đi theo Diêu Hữu Thiên làm vài tháng vừa qua, cô chưa từng thấy cô ấy quên bất kỳ việc gì của công ty.

" Tôi biết rồi."

Được rồi, tối nay không cần giằng co nữa rồi.

Cô đi tham dự tiệc thường niên của Hứa Thị, đương nhiên là không cần nấu cơm cho Cố Thừa Diệu nữa.

Nhưng tiệc thường niên của Hứa Thị, chắc sẽ mời Cố Thừa Diệu nhỉ?

Anh sẽ đi chứ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro