Chương 135 + 136
Chương 135 : Người phụ nữ này thật đáng ghét
Bị anh lườm, Diêu Hữu Thiên không những không tức giận, ngược lại rất vui vẻ.
Dán sát mặt vào tai anh, dùng giọng nói chỉ đủ cho hai người nghe được" Cố Thừa Diệu, anh đỏ mặt rồi.........."
Kéo dài âm cuối còn kèm thêm sự đùa cợt. Đây rõ ràng là đang trêu đùa anh.
Ai đỏ mặt? Ai đỏ mặt?
Cố Thừa Diệu mặc dù thấy mặt hơi nóng nhưng đó là do cô chọc giận mà ra.
Diêu Hữu Thiên cười càng rạng rỡ hơn.
Nếu không phải ánh đèn trong vườn không đủ sáng thì tin chắc là những người khác cũng sẽ nhìn ra được.
" Thật mà, ở đây này, đỏ lắm....." Cô không chỉ dùng miệng để nói mà còn dùng tay chỉ. Ngón tay thon dài sờ lên mặt Cố Thừa Diệu, cảm giác ngón tay nóng bỏng.
Chẹp chẹp, nóng như vậy không phải là đỏ mặt thì là gì?
" Diêu Hữu Thiên......" Cố Thừa Diệu mất tự nhiên, không nghĩ nhiều mà phủi tay Diêu Hữu Thiên ra.
Nhưng Diêu Hữu Thiên lại thu tay về kịp, sau đó cười, cười đến là vui vẻ.
Hôm nay cô mới phát hiện, thì ra Cố Thừa Diệu cũng có bộ mặt đáng yêu đến vậy.
" Cố Thừa Diệu, anh thật đáng yêu."
Cố Thừa Diệu lúc này không phải là đỏ mặt nữa mà là đen mặt.
Giọng nói bị đè nén gần như khan đi, không biết là tức giận hay xấu hổ: " Diêu Hữu Thiên, cô, cô tránh xa tôi ra."
Làm thế nào cũng không thể tin nổi, anh mà lại bị Diêu Hữu Thiên đùa giỡn. Trong giọng nói toát lên sự tức giận, không biết là giận cô hay giận chính mình.
" Cái này không được đâu." Diêu Hữu Thiên vừa nói nừa gắp một miếng bánh nhét vào miệng anh: " Bà nội đang nhìn đấy."
Bàn tay đặt trên đầu gối của Cố Thừa Diệu nắm chặt, dùng toàn bộ sự kiên nhẫn của mình để khống chế không đẩy Diêu Hữu Thiên ra.
Trong miệng đầy mùi vị của bánh trung thu, anh muốn nhổ ra, lại sợ thất lễ.
Mà nếu làm vậy chắc chắn sẽ bị chú ý.
Vì vậy anh không còn cách nào khác mà nuốt miếng bánh trong miệng xuống, rồi mới có cơ hội trợn mắt nhìn vào chiếc đĩa trên tay Diêu Hữu Thiên: " Cô đừng có đút nữa, tôi ghét ăn bánh trung thu."
Hạ giọng xuống, không khách khí công kích Diêu Hữu Thiên: " Đặc biệt là bánh trung thu từ tay cô."
" Vậy à." Diêu Hữu Thiên bị anh châm chọc cũng không tức giận, ánh mắt đưa tới chiếc bàn cách mình không xa.
Liếc lên trên bàn một cái, cầm chum nho tới, sau đó lại ngồi xuống bên cạnh Cố Thừa Diệu lần nữa.
" vậy ăn nho đi. Hàm lượng vitamin E phong phú, có tác dụng làm đẹp đấy."
Cô vừa nói xong thì đã lột vỏ một trái nho sau đó đưa vào miệng Cố Thừa Diệu.
Ngón tay cô rất thon, khi đưa trái nho đút vào miệng Cố Thừa Diệu, không quên dùng đầu ngón tay lướt qua môi anh.
Mặt của Cố Thừa Diệu tái mét, một phần là xấu hổ, một phần là tức giận.
Ngay khi cô định đút thêm thì anh bắt được tay cô.
" Diêu Hữu Thiên, cô đủ rồi đấy." Vừa rồi cô đã làm gì? Tay của cô lại dám lướt qua môi anh?
Tay của Diêu Hữu Thiên khựng tại chỗ, vẻ mặt khó hiểu nhìn Cố Thừa Diệu: " Em làm sao?"
" Cô không biết là cô đang làm gì à?" Cố Thừa Diệu hoàn toàn không thể hiểu được hành động bất thường của Diêu Hữu Thiên ngày hôm nay.
Chỉ có thể giải thích bằng cách duy nhất là cô không cam tâm hôm kia mình hôn cô, vì vậy muốn trả thù mình.
Ngoài điều này ra, anh thật sự không tìm được câu giải thích nào khác.
Diêu Hữu Thiên chớp chớp mắt, gương mặt thanh tú điểm vài nét tinh nghịch: " Không phải là anh nói không thích ăn bánh trung thu à? Vậy thì đổi thành trái cây. Ăn nhiều trái cây tốt cho da đấy."
" Không cần cô phải nói." Anh còn biết rõ hơn cô là ăn trái cây tốt cho da, không cần cô phải nhắc.
Không đúng, cái này không quan trọng, quan trọng là hành động ngày hôm nay của cô.
" Diêu Hữu Thiên, tôi nói cô biết, cô tránh xa tôi ra."
Bà nội và ông nội đều ngồi ngay phía sau họ, anh không thể nói lớn tiếng. Nhưng cho dù anh có cố gắng hạ giọng đến mức nào đi nữa thì vẫn toát lên sự tức giận và bất mãn.
" Sợ là hơi khó đấy." Diêu Hữu Thiên đặt chiếc đĩa trong tay mình lên bàn, đặt tay lên vai Cố Thừa Diệu: " Bà nội hôm nay có tìm em nói chuyện đấy, nói là em không quan tâm gì đến anh cả, làm anh ngày hôm qua không thèm về ăn cơm nữa."
Nói cách khác, nếu cô không quan tâm đến anh nhiều hơn, bà nội lại còn tìm cô đến nói chuyện nữa.
Đến lúc đó cô có làm chuyện gì, hoặc nói cái gì đi chăng nữa đều không do cô điều khiển.
Khi cô nói câu này còn không quên chu môi ra, mặt đầy oan ức, còn có ý chỉ trích anh.
Là do anh không về nhà, liên quan gì đến cô?
Cô chịu tội không đủ quan tâm này giúp anh, bây giờ quan tâm anh một chút, là tặng anh ít sĩ diện đấy.
Mặt Cố Thừa Diệu từ đỏ chuyển sang trắng, lại từ trắng chuyển sang tái, rồi lại chuyển về đỏ.
Người phụ nữ này thật biết cách tiện đà leo lên nhỉ, lại dám lấy bà nội ra ép anh.
Nghiên đau cả răng mới có thể kiềm chế không đẩy cánh tay đặt trên vai anh của cô ra.
Vả mặt anh nghiên răng nghiến lợi này của anh khiến Diêu Hữu Thiên vui lên rất nhiều.
Uh, bỏ cái kiểu nói độc mồm độc miệng ấy đi, cái tên này thật ra chỉ là một con hổ giấy thôi?
Tâm trạng rất vui, ý cười trên mặt cũng rạng rỡ hơn.
Diêu Hữu Thiên chơi đến mức ghiền, tiếp theo đó đặt hết trọng lượng cơ thể lên vai của Cố Thừa Diệu.
Cô tựa vào vai anh, mái tóc dài xõa xuống, có vài sợi không nghe lời mà xõa xuống cánh tay anh.
Trời rất nóng, hôm nay Cố Thừa Diệu chỉ mặc một chiếc áo thun thể thao.
Mấy sợi tóc đâm vào cánh tay anh hơi nhột. Còn cô dựa sát vào anh như vậy, mùi hương của tóc cô lại xộc vào mũi anh.
Hơi thở mà anh quá quen thuộc ấy làm anh trong giây phút đầu tiên nghĩ đến nụ hôn tối hôm trước.
Điều mà anh khó chịu nhất là chính mình đã hôn Diêu Hữu Thiên. Mà lúc đó ý thức của anh hoàn toàn tỉnh táo, không hề có trạng thái say rượu.
Không thể bỏ qua, không thể tha thứ cho chính mình, vì vậy mới rời đi.
Người phụ nữ này laijgiar vờ coi như không biết đến thái độ của anh, từ lúc ăn cơm cho tới giờ cứ luôn nhìn anh.
Lúc này thì lại dính sát.
" Diêu Hữu Thiên, cô...."
" Anh nhìn kìa, trăng lên cao rồi." Diêu Hữu Thiên ngắt lời anh, trên mặt vẫn còn ý cười.
Trên vách tường trong vườn, dưới góc mái hiên cuộn tròn, ánh trăng vằng vặc chiếu xuống tạo thành những vợn song xinh đẹp.
Dần dần những gợn song ấy lan ra rộng hơn, biến thành hình bán cầu, rồi cuối cùng toàn bộ hình tròn đều lộ diện.
Ánh trăng sáng ấm áp bao trùm khắp khu vườn, dường như cảm nhận được mỹ cảnh lúc nào, một cơn gió lướt qua, hương thơm của hoa quýt phảng phất thoang thoảng.
Trong không khí có hương hoa thơm nhẹ nhàng, còn có cả mùi thơm của mỹ vị.
Diêu Hữu Thiên dựa vào người Cố Thừa Diệu, chăm chú ngắm nhìn ánh trăng tròn vành vạnh.
" Đẹp quá."
" ........" Môi khẽ cử động, Cố Thừa Diệu vốn muốn cô tránh xa mình một chút nhưng lúc này lại thấy được biểu cảm trên gương mặt cô.
Ánh trắng rơi trên mặt cô phủ lên ánh bạc. Đôi mắt long lanh như nước của cô chăn chú nhìn lên bầu trời.
Biểu cảm mông lung, có vài phần xuất thần. Khóe miệng hơi nhếch lên bộc lộ tâm trạng vui vẻ của cô lúc này.
Mà cô dồn hết trọng lực dựa vào người anh, bờ vai mỏng manh, mạnh mẽ dán lên ngực anh.
Mái tóc dày mượt mà, rủ xuống tay anh.
Một tay của cô, còn nắm lấy tay anh.
Anh thậm chí còn không phát hiện ra cô nắm tay anh từ lúc nào.
Người phụ nữ này......
Định lên tiếng ngăn cô lại, động tác định đưa tay đẩy cô ra, nhưng ngay lúc nhìn thấy gương mặt cô lại dừng lại.
Thôi vậy, hôm nay là lễ Trung Thu, anh cũng không muốn so đo với cô.
Diêu Hữu Thiên không thấy được sự biến đổi tâm trạng của Cố Thừa Diệu, cho dù có nhận ra đi chăng nữa, hôm nay cô đã quyết định rồi, sẽ không thay đổi.
" Đãn nguyện nhân trường cửu, thiên lý cộng thuyền quyên*." Nhẹ nhàng ngâm nga hai câu thờ: " Anh nói xem Hằng Nga lúc này đang làm gì?"
(* Hai câu thơ trên được trích từ bài ' Thủy Điệu Ca' của Tô Thức, ý là: Chỉ nguyện đời ta trường cửu,Bay ngàn dặm cùng với thuyền quyên)
Câu nói ấy giống như cô đang tự hỏi mình, lại cũng giống như đang hỏi anh.
Khóe môi Cố Thừa Diệu giật giật, Diêu Hữu Thiên hôm nay chắc chắn là rất bất thường: " Hằng Nga chỉ là một câu truyện cổ tích, một nhân vật hư cấu, cô tưởng mình vẫn là trẻ con à?"
Diêu Hữu Thiên lườm anh một cái: " Anh là người thiếu trí tưởng tượng, không lãng mạn tý nào cả."
" ............." Khóe miệng của Cố Thừa Diệu giật mạnh hơn.
Giơ tay lên đặt trên vai cô định đẩy cô ra.
Đúng lúc này Cố Thừa Lân quay mặt sang nhìn thấy cảnh hai người trước mặt vô cùng thân mật, đến mức khiến người ta cảm thấy buồn nôn.
" Chẹp chẹp, kết hôn rồi đúng là thay đổi hẳn." Cố Thừa Lân đưa hai người ra trêu chọc: " Cứ làm như là hai người sinh đôi không bằng."
Bàn tay vốn định đẩy Diêu Hữu Thiên ra của Cố Thừa Diệu, quay đầu lại mới thấy tất cả ánh mắt của mọi người trong vườn đều đổ dồn vào hai người..........
Uông Tú Nga cười rạng rỡ, vừa rồi bà đã để ý đến hành động của Diêu Hữu Thiên.
Đứa bé này thực sự rất thông minh, chỉ dạy một lần mà hiểu hết.
Theo tính cách của Cố Thừa Diệu, nếu cứng rắn với nó, tính khí nó sẽ còn cứng hơn người ta.
Phụ nữ mà, yếu đuối một chút thì cũng không có gì là xấu.
Trên mặt thì coi như mình thiệt thòi, nhưng ai biết được thiệt thòi chắc gì đã không có lợi.
"................." Mặt Diêu Hữu Thiên ửng đỏ.
Hắc hắc, hôm nay cô quả thật chỉ có suy nghĩ muốn trêu chọc Cố Thừa Diệu, nhưng cơ hội này đến đúng lúc, người xem cũng hơi nhiều một chút.
Kiều Tâm Uyên cũng vô cùng bất ngờ, mới qua một ngày, diễn biến này khiến bà kinh ngac.
Nhưng mà cũng rất vui mừng, nhìn bộ dạng ấy, tình cảm của con trai và con dâu tốt lên rất nhiều rồi.
Trần TĩnhNhư vừa cười vừa nắm bàn tay của Uông Tú Nga: " Chị dâu à, nhìn tính hình này chị sắp được bế chắt rồi."
Uông Tú Nga cười mãi không thôi, bà thích nghe nhất là câu nói này.
Không khí rất náo nhiệt. Mặc dù là những người lớn tuổi nhưng khó có cơ hội này, đều là những người làm bà nội rồi cũng không cần biết cháu mình có ái ngại hay không, liên tục lấy Cố Thừa Diệu ra trêu chọc.
Bị nhiều người nhìn chăm chú như vậy lại lấy họ ra đùa giỡn.
Cố Thừa Diệu đương nhiên không thể đẩy Diêu Hữu Thiên ra, nhưng bàn tay đang nắm lấy tay cô dùng sức siết chặt hơn.
Nghiêng mặt dùng người của Diêu Hữu Thiên che đi động tác trên mặt anh.
" Diêu Hữu Thiên, lát nữa về sẽ tính sổ với cô."
Diêu Hữu Thiên nghe thấy câu này, ngẩng đầu, đôi mắt to trong sáng long lanh, quyến rũ động lòng người ấy ánh lên vài tia sáng.
Cặp môi đỏ mọng khẽ mấp máy.
" Em đợi anh."
Cô nói rất chậm, chỉ thấy môi khẽ nói, không thấy âm thanh. Môi mỏng nói khẽ, hơi thở phả bên má anh.
Mặt Cố THừa Diệu, lại đỏ lên một lần nữa.
Người phụ nữ này, quả thật, quả thật rất dáng ghét.
Quá đáng ghét.
-----------------
Ngoại truyện nhỏ:
Thiên Thiên: Tam thiếu, đừng phản kháng nữa, mau nhảy vào bát của em đi.
Tam thiếu: Anh thà chết không chịu.
Thiên Thiên: Anh chắc chắn chứ? Anh chắc chắn chứ? ( Vừa nói vừa cởi một nút áo, lộ ra bờ vai thơm ngọt.)
Tam thiếu: Anh....anh kiên quyết không chịu.
Thiên Thiên: Như này thì sao? ( Cởi hết quần áo, chỉ còn đồ lót)
Tam thiếu: ......
Thiên Thiên: Như này thì sao? ( KHông còn mảnh vải che thân, ặc....)
Tam thiếu: Đẩy ngã......( Anh mới không thèm nhảy vào bát của em, là em tự nhảy vào bát của anh.)
------------------------------------------
Chương 136 : Tránh xa tôi ra
Cố Thừa Diệu chưa bao giờ lâm vào tình trạng này, mỗi một giây phút trôi qua giống như cả năm vậy.
Đợi mãi mới đến lúc Uông Tú Nga nói mệt kết thúc buổi ngắm trăng dài đằng đẵng này, anh dùng tốc độ nhanh nhất lôi Diêu Hữu Thiên về phòng.
Diêu Hữu Thiên biết Cố Thừa Diệu nhất định sẽ không bỏ qua cho mình.
Nhưng, binh đến thì tướng chặn, nước đến thì đất ngăn.
" Diêu Hữu Thiên, lần sau không cho phép cô làm vậy nữa..."
" Làm cái gì? " Diêu Hữu Thiên giả ngốc, chớp chớp mắt nhìn Cố Thừa Diệu.
Chơi vui thật, lúc trước sao cô không phát hiện ra, Cố Thừa Diệu giống như họng sung vậy, vừa đốt là đã nổ rồi?
Uhm, lần sau nhất định phải lợi dụng điểm này.
" Không cho phép cô...." Cố Thừa Diệu nghiến răng: " Không cho phép cô làm giống như ngày hôm nay."
" Anh là đang nói không cho phép em đút bánh trung thu cho anh ăn à?" Diêu Hữu Thiên gật đầu, thái độ giống như đang hối lỗi: " Được được, em biết rồi, lần sau em sẽ không đút bánh Trung Thu cho anh ăn nữa."
Cô không nói còn đỡ, vừa nói thì măt Cố Thừa Diệu mặt càng tái mét.
" Ai cần cô đút? Cái gì cũng không co cô đút."
Hành động thân mật như thế, người phụ nữ này da mặt dày cỡ nào mà dám làm được nhỉ?
Hét xong, anh mới phản ứng kịp, hình như cái này không quan trọng, quan trọng là: " Diêu Hữu Thiên, lần sau cô tránh xa tôi ra một chút."
Không sai, đây mới là điều quan trọng.
Anh như tức điên lên được, Diêu Hữu Thiên giống như một khối u ác tính vậy. Chỉ mong cô tránh anh thật xa thật xa ra.
" Xa một chút?" Diêu Hữu Thiên giương bộ mặt khó hiểu nhìn anh. Cắn môi mình, nhìn như đang rất phân vân: " Nhưng bà nội nói em phải chăm sóc anh thật tốt mà."
" Tôi không cần cô phải chăm sóc." Ai cần cô ta chăm sóc chứ.
Cố Thừa Diệu nói xong, còn bồi thêm một câu: " Cô, tránh xa tôi ra, tôi không cần cô chăm sóc. Không cho phép cô lại gần, nhớ chưa."
Nói xong câu này, anh anh chóng rời đi làm như trên người Diêu Hữu Thiên co bệnh nguy hiểm vậy.
Bỏ mặc Diêu Hữu Thiên nhìn dáng anh bỏ chạy, Khóe miệng nhếch lên.
Cố Thừa Diệu, trò chơi mới chỉ bắt đầu thôi anh đã không chịu được rồi à?
Uh, anh có thể trốn một lúc, chứ có thể trốn cả đời không?
Hy vọng anh chịu đựng lâu hơn chút, đứng khiến em phải thất vọng nhé.
Mà cô cũng phải nghĩ xem, tiếp tục cô phải làm như thế nào.
Chuyến bay tối mai về thành phố Y, sau khi về đến thành phố Y, chỉ còn lại hai người họ thôi.
Cố Thừa Diệu, anh trốn được mùng một thì có thể thoát ngày rằm sao?
Cộng thêm cô căn bản không sợ anh chạy mất.
Nhớ đến việc cả khuôn mặt anh đỏ ứng, muốn đẩy mình ra nhưng lại không dám.
Diêu Hữu Thiên đột nhiên thấy rất vui.
Tâm trạng vui vẻ, tối này Diêu Hữu Thiên ngủ rất ngon.
.................................
Hôm qua là Trung Thu, Diêu Hữu Thiên cùng nghỉ với người nhà họ Cố, hôm nay phải về thành phố Y, cô hẹn hai người anh trai cùng ăn bữa cơm trưa.
Ngồi trong nhà hàng, Diêu Hữu Thiên gọi món, không quên hỏi anh trai vụ việc của Triệu Nhân Uyên.
" Anh, loại người đó anh không cần phải bận tâm là được rồi, thật sự đừng tốn sức đi đối phó với hắn."
Không đáng, không những phí thời gian của mình mà còn ảnh hưởng đến tâm trạng của chính mình.
Diêu Hữu Quốc chưa đồng ý cũng không phản đối. Ánh mắt lướt qua người Diêu Hữu Thiên, phát hiện sắc mặt cô rất tốt.
Không chỉ sắc mặt, mà hình như tâm trạng của em gái cũng rất tốt thì phải?
" Thiên Thiên, tậm trạng em rất tốt thì phải?" Từ lúc em gái kết hôn đến giờ, đây là lần đầu tiên Diêu Hữu Quốc thấy em gái mình mỉm cười rạng rỡ đến vậy.
" Cũng không tồi." Diêu Hữu Thiên nhớ sáng nay tỉnh dậy, Cố THừa Diệu vừa thấy cô thì đen mặt lại, cũng không đợi mình nữa mà tự đi ăn sáng với Uông Tú Nga.
Hành động trẻ con ấy làm Diêu Hữu Thiên vô cùng vui vẻ.
Đặc biệt lúc phát hiện dưới mắt Cố Thừa Diệu có quầng thâm nhạt, chứng tỏ tối qua tên này ngủ không ngon, thì cô càng vui hơn.
Tâm trạng của anh không thoải mái thì cô lại càng sung sướng.
Đến lúc ăn sáng lại trêu chọc anh lần nữa.
Trước mặt bà nội, anh muốn lên cơn nhưng lại không thể làm được, chỉ trợn mắt nhìn cô, cái cảm giác ấy thật sướng quá đi mất.
Chuyện này khiến tâm trạng của Diêu Hữu Thiên vô cùng thoải mái.
Diêu Hữu Gia đỡ cằm, nghiêng đầu nhìn em gái: " Chà chà, kết hôn rồi đúng là khác hẳn, nhìn cả người em đều khác. Anh nói này em gái, trong lễ ra mắtbộ sưu tập của anh, em có muốn đến làm người mẫu không? Có vài bộ đồ rất hợp với em đấy."
Thật ra không phải là rất hợp với cô mà anh cơ bản là dùng phong cách của Diêu Hữu Thiên mà thiết kế.
" Không muốn." Diêu Hữu Thiên lắc đầu từ chối: " Nhưng anh tặng đồ cho em mặc thì em sẽ lấy."
" Đồ tham lam." Diêu Hữu Gia vuốt tóc: " Chả phải lần nào bộ sưu tập của anh chưa ra mắt là em đã lấy đi mặc rồi?"
" Vâng vâng vâng, đại ân đại đức của anh trai đây, tiểu nữ khắc cốt ghi tâm. Ngày sau nhất định kết cỏ ngậm vành để báo đáp đại ân của anh trai."
" Kết cỏ ngậm vành thì không cần, em giới thiệu cho anh một người bạn gái để anh đừng phải cô đơn một mình là được."
" Thì ra anh trai tương tư rồi ah, muốn tìm bạn gái." Cố Hữu Thiên hùa theo
" Em gái ơi, làm người thì phải có lương tâm một tý chứ, em đã kết hôn rồi, lẽ nào không cho anh trai có ý tìm bạn gái sao?"
" Cho choc ho." Diêu Hữu Thiên gật đầu, nhớ đến mấy người bạn thân của mình, uh, nếu có thể để đám Tư Nhiễm gả vào nhà họ Diêu, thật ra cũng không tồi nhỉ.
" Lần sau em sẽ tổ chức buổi hẹn hò lớn, lúc ấy anh trai đừng chọn đến hoa mắt nhé."
" Anh thì luôn hoanh nghênh, càng nhiều cnagf tốt."
" vậy thì không được, làm người không được quá tham lam, chỉ cho phép chọn một người thôi."
" Một người? Ít vậy thôi hả?"
" Anh ai, anh................"
Diêu Hữu Quốc ngồi một bên nhìn hai người em đối qua đáp lại, trong mắt hiện lên vài tia dịu dàng.
Lại càng khẳng định, anh chị em nhà họ, anh nhất định sẽ bảo vệ thật tốt, không để bất kỳ ai ức hiếp họ.
.....................
Khi Diêu Hữu Thiên cùng Cố Thừa Diệu về đến thành phố Y đã là 10 giờ tối.
Cố Thừa Diệu tối qua ngủ không ngon, hành động kỳ lạ của Diêu Hữu Thiên khiến anh cảm thấy cô cùng khó chịu.
Nhưng lại không thể phát tiết. Sauk hi lên máy bay cơ bản không muốn đối diện với Diêu Hữu Thiên, cứ thế mà nhắm mắt ngủ.
Xuống sân bay cũng cứ giữ nguyên bộ mặt lạnh lùng, không thèm để ý đến Diêu Hữu Thiên.
Diêu Hữu Thiên cũng không vội, bọn họ còn đầy thời gian, cô không vội.
Cô có dư thời gian để từ từ chơi với anh. Lý Khả Nghi nói, cô còn là người vợ danh chính ngôn thuận của Cố Thừa Diệu cơ mà.
Hai người không chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa, mà còn là vợ chồng trong thực tế.
Cô cũng không nói gì thêm, gặp nhau từ sáng tới chiều Cố THừa Diệu lẽ nào không có chút xíu cảm giác nào sao.
Tâm trạng tốt, giấc ngủ đương nhiên sẽ ngon hơn.
..................
Khi Cố Thừa Diệu tỉnh dậy, vẫn ngồi trên bàn ăn theo thói quen, mới phát hiện trên bàn có thêm một nồi cháo kê.
Diêu Hữu Thiên từ trong nhà bếp đi ra, khóe miệng nhếch lên nhìn dáng vẻ tâm trạng không tệ.
Đưa hai quả chứng ốp la đến trước mặt Cố Thừa Diệu, trên gương mặt thanh tú có vài phần phấn khởi.
" Bữa sáng ngày hôm nay, cháo kê ăn với trứng ốp la."
Cố Thừa Diệu không động đũa, anh vứ nhớ ra dì Dương vẫn còn nghỉ......
" Ai nói với cô là tôi muốn ăn những món này." Anh không muốn ăn, lại càng không muốn ăn đồ do Diêu Hữu Thiên nấu.
" Em biết, anh thích uống café vào buổi sáng. Nhưng để bụng đói uống café không tốt cho sức khỏe. cai đi nhé."
Diêu hữu Thiên vừa nói vừa múc cho anh một bát cháo.
" Cháo nguội rồi, không còn nóng lắm đâu."
Bàn tay đặt trên bàn của Cố Thừa Diệu nắm lại, đột nhiên lên tiếng" Diêu Hữu Thiên, tôi còn nhớ cô từng nói, đồ cô nấu sẽ không cho tôi ăn."
" Hả?" Diêu Hữu Thiên nghiêng mặt, nhìn vào sự châm chọc trên mặt anh, không hề tức giận: Em từng nói sao? Xin lỗi nhé, trí chớ của em không được tốt, quên mất rồi."
Khóe miệng Cố Thừa Diệu giật giật, người phụ nữ này: " Da mặt của cô có thể dày hơn tý nữa không?"
" Có thể." Rất bất ngờ là Diêu Hữu Thiên gật đầu lia lịa: " Anh có hai sự lựa chọn: một là ăn hết chỗ cháo này; hai là không ăn thì em sẽ gọi điện thoại nói cho bà nội biết, anh ngày nào cũng uống café lúc đói, em nấu cháo cho anh nhưng anh không chịu ăn..........."
" Diêu Hữu Thiên....." Cô còn có thể vô liểm sỉ hơn thế không: " Cô ngoài cách lấy bà nội ra dọa tôi thì cô còn biết làm gì nữa hả?"
" Có à?" Diêu Hữu Thiên giống như bị anh dọa sợ, vỗ vỗ ngực mình: " Tối qua lúc chúng ta rời khỏi Bắc Đô, bà nội còn nói để em cham sắc anh cho tốt. nếu anh không chịu để em chăm sóc, em chỉ còn cách......"
Những lời tiếp theo không cần nói nữa, Diêu Hữu Thiên đưa tay ra, làm một động tác ý là: anh hiểu mà.
" Tôi nói rồi, tôi không cần cô chăm sóc."
" Em hiểu." Diêu Hữu Thiên gật đầu, nhìn Cố Thừa Diệu sau đó nhẹ nhàng nói: " Em biết anh không muốn em chăm sóc, nhưng bà nội không biết, hay là anh tự nói với bà nội nhé?"
" ............"
Người phụ nữ này, căn bản là cố tình, cô biết rõ anh không thể tìm bà nội....
Cố Thừa Diệu tức giận ghiến răng, siết chặt nắm đấm rồi lại buông ra, buông ra rồi lại nắm.
Nhưng cuối cùng cũng không ném bát cháo ấy xuống đất.
Bực bội cầm bát cháo lên ăn xong mới đứng dậy.
" Còn cái này nữa." Diêu Hữu Thiên nhịn cười nhìn anh ăn hết đồ ăn sáng, chỉ vào hai cái trứng ốp la" Chỉ ăn cháo thôi thì không đủ chất dinh dưỡng đâu."
" Diêu Hữu Thiên...."
" Bà nội, xem ra con phải phụ lòng của bà rồi." Diêu Hữu Thiên vừa nói vừa lấy điện thoại ra, huơ huơ tay trước mặt Cố THừa Diệu.
" Diêu Hữu Thiên." Cô tưởng cô là đứa trẻ con sao? Cứ động cái là mách lẻo à, thật không biết xấu hổ.
" Anh nhanh lên, trứng nguội rồi thì không ngon nữa đâu."
Vừa tỉnh dậy là có thể Cố Thừa Diện tức giận, cũng không uổng công cô dậy rõ sớm, nấu nồi cháo này.
Cố Thừa Diệu đen mặt đến nỗi không thể đen hơn được nữa, gần như là phẫn nộ mà ăn hết hai quả trứng ốp la ấy, tốc độ nhanh đến mức có thể gọi là gió xoáy.
Ăn xong hay thậm chí gọi là nuốt chửng cũng không thèm nhìn Diêu Hữu Thiên, đứng bật dậy đi mất.
Bỏ lại Diêu Hữu Thiên tâm trạng vui vẻ vô cùng cầm bát cháo của mình lên ăn.
" Cũng ngon đấy chứ."
Để cô nghĩ thử xem, tối nay làm món gì.
Hôm nay mới là ngày đầu tiên, xem ra tiến triển không tồi.
Khóe môi nhếch lên. Diêu Hữu Thiên ăn xong bữa sáng, tâm trạng rất tốt mà đi làm.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro