Chương 121 + 122
Chương 121 : Anh đưa vợ tôi đi đâu
Triệu Bách Xuyên vẫn không đi, đứng im tại chỗ.
Diêu Hữu Thiên bị trẹo chân thì ngồi, anh ta thì đứng.
Hôm nay cô mặc một bộ váy cổ ngang. Vì thiết kế chiếc váy ôm sát cơ thể.
Đứng từ vị trí của anh vừa vặn có thể nhìn thấy khe ngực giữa hai ngọn đồi đầy đặn.
Ánh mắt tuấn mỹ của Triệu Bách Xuyên hơi nheo lại.
Diêu Hữu Thiên chú ý đến hướng nhìn của anh ta, trong lòng nổi giận, đem chiếc ví nhỏ che trước ngực mình.
" Anh đang nhìn đi đâu vậy?
Triệu Bách Xuyên thu hồi ánh mắt của mình, khóe miệng dường như đang nhếch lên.
" Cô ngồi đây đợi một lúc, tôi đi gọi bác sỹ giùm cô."
Bữa tiệc như ngày hôm nay thường sẽ có bác sỹ, thông thường những ngày trời quá nóng, bất kỳ hoạt động nào nhà tổ chức đều sắp xếp một hai người bác sỹ đề phòng trường hợp bất trắc.
Diêu Hữu Thiên không trả lời, ngay khi Triệu Bách Xuyên định rời đi, cô đột nhiên gọi anh lại.
" Không cần đâu." Cô cũng không phải bị thương nặng, về nhà xoa ít dầu là được rồi.
Điều mà cô quan tâm hiện giờ là một chuyện khác. Diêu Hữu Thiên chìa tay về phía Triệu Bách Xuyên: " Đưa điện thoại cho tôi."
Điện thoại?
Triệu Bách Xuyên ngơ ngác, lại nhìn cô một cái. Đang định đưa điện thoại cho cô thì nhìn thấy chiếc ví màu bạc mà cô đang che trước ngực.
Mắt chuyển động, giọng nói của Triệu Bách Xuyên lạnh lẽo vô cùng: " vết thương nhỏ này, không cần phải gọi cho bênh viện đâu nhỉ?"
Diêu Hữu Thiên ngẩng đầu, cổ chân rất đau nhưng cô không có tâm trạng để nghĩ đến nữa: " Ngôi sao điện ảnh Triệu Bách Xuyên không quên chứ? Trong điện thoại của anh có món đồ không thuộc về anh mà."
Triệu Bách Xuyên không hiểu lắm, hơi nghiêng đầu: " Đồ gì vậy?"
Giả ngu. Diêu Hữu Thiên thấy anh không chịu ra tay, cũng không khách khí, đứng bằng một chân, sau đó đưa tay ra.
" Đưa điện thoại cho tôi"
Cô muốn xóa tấm hình đó đi để trừ hậu họa.
" Cố nếu là đang muốn tìm tấm hình đó. Xin lỗi nhé, tôi xóa mất rồi."" Triệu Bách Xuyên cũng không dài dòng nữa.
Diêu Hữu Thiên khựng lại, trong mắt hiện lên sự nghi hoặc, nhưng Triệu Bách Xuyên lại mỉm cười: " Tôi còn sợ scandal hơn cô nhiều."
Hả.
Diêu Hữu Thiên lập tức im lặng. Xết từ khía cạnh nào đó, quả thật là như vậy.
Nếu tấm hình Triệu Bách Xuyên hôn cô bị truyền ra ngoài. Chỉ sợ những ngày tháng yên bình của anh ta cũng kết thúc rồi.
Nhưng nếu là như vậy thì tại sao lần trước anh còn dung việc đó để uy hiếp cô chứ?
Sắc mặc của Diêu Hữu Thiên không thay đổi, trên gương mặt thanh tú hiện lên sự phẩn nộ nho nhỏ, đối mặt với Triệu Bách Xuyên: " Anh không thấy là anh nên xin lỗi tôi sao?"
Trong mắt Triệu Bách Xuyên hiện lên sự kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã trở lại trạng thái khiêm tốn nhã nhặn lúc đầu.
" Chuyện lần trước cho tôi xin lỗi."
Anh đã chịu xuống nước làm cho Diêu Hữu Thiên cũng không muốn quá tính toán.
Xoay người định đi, lúc này cổ chân bị thương lại phát tác, cô bị đau, rồi ngồi bịch xuống chiếc ghế dài.
Triệu Bách Xuyên thức thời đưa tay ra: " Tôi đỡ cô vào trong nhé."
Diêu Hữu Thiên nhìn bàn tay anh ta, ngẩng đầu, nhìn thẳng vào Triệu Bách Xuyên.
Trong mắt anh tràn đầy sự chân thành, ánh mắt sắc lạnh, lúc này không còn xa cách, trong sự bình thản chỉ còn ý tốt.
Diêu Hữu Thiên không thèm để ý đến bàn tay đưa ra của anh, lấy điện thoại định gọi cho Diêu Hữu Thế.
Nhưng anh lại không nghe điện.
Người anh trai này, bình thường thích cho cô leo cây đã đành, hôm nay lại dám làm càn như thế này.
Triệu Bách Xuyên vẫn đứng bên cạnh, đợi cô đặt điện thoại xuống.
" Nếu vừa rồi không phải tôi dọa cô, cô cũng sẽ không bị trẹo chân. Để tôi đỡ cô vào trong nhé."
Diêu Hữu Thiên nhìn bàn tay đang chìa ra của anh, ngẩng đầu nhìn vào anh: " Tấm hình kia, xóa thật rồi phải không?"
" Tất nhiên rồi." Triệu Bách Xuyên vừa nói vừa lấy điện thoại của mình ra: "Nếu cô muốn xem, tôi cũng không ngại."
Bộ dạng anh ta quang minh chính đại như thế làm cho Diêu Hữu Thiên cũng không thể dây dưa mãi không tha.
Đặt tay lên tay anh, Diêu Hữu Thiên lấy sức đứng lên, ngay khi Triệu Bách Xuyên định đi đột nhiên nhớ đến một việc: " Ở đây còn lối nào đi ra ngoài được không?"
Nhìn vào ánh mắt thắc mắc của Triệu Bách Xuyên, Diêu Hữu Thiên vô cùng chán nản nói: " Tôi không muốn thu hút sự chú ý của mọi người."
Càng không muốn tin tức trên mặt báo ngày mai chính là scandal giữa cô và Triệu Bách Xuyên.
Trong mắt Triệu Bách Xuyên lại hiện lên sự kinh ngạc.
Từ sau khi anh nổi tiếng, không biết có bao nhiêu người phụ nữ muốn dựa vào anh để thăng tiến. Diêu Hữu Thiên này quả thật khác biệt.
"Lúc nãy khi tôi vào đây, trợ lý của tôi có nói với tôi, đằng sau khu vườn này có một cánh cổng để đi ra ngoài."
Diêu Hữu Thiên thở phào nhẹ nhõm: " Đi thôi."
Chân của Diêu Hữu Thiên bị thương, chỉ có thể dồn lực vào một chân, vì vậy dáng đi của cô hơi kỳ quặc. Quan trọng hơn là trọng tâm không vững, nửa người đè lên trên Triệu Bách Xuyên.
Nếu nhìn hai người từ phía sau, lại tưởng là hai người rất thân thiết.
Bộ dạng đó giống như một cặp tình nhân.
Đến tham dự buổi tiệc lại gặp được anh vợ của mình là Diêu Hữu Thế, Cố Thừa Diệu hay tin vợ mình cũng đến.
Vừa bước vào vườn hoa đập vào mắt lại là cảnh tượng này.
"Vợ" của anh đang dựa vào một người đàn ông khác, tay của người đàn ông kia đặt trên eo cô.
Trên gương mặt anh tuấn của Cố Thừa Diệu bắn ra vài tia nguy hiểm. Bước tới vài bước, chặn ngay trước mặt hai người.
" Không biết anh Triệu định đưa vợ tôi đi đâu?"
Vợ?
Triệu Bách Xuyên kinh ngạc, vô thức mà nhìn về phía Diêu Hữu Thiên.
Anh nhớ lần trước cô đến đón anh, có nói cô là trợ lý của Cố Thị....
Diêu Hữu Thiên không nhìn thấy vẻ mặt của Triệu Bách Xuyên, cô chỉ nhìn vào Cố Thừa Diệu.
Bọn họ một tuần rồi chưa gặp nhau thì phải. Cả tuần này cô chưa gặp anh một lần nào.Nêu không phải dì Dương ngày nào cũng phơi quần áo của Cố Thừa Diệu, cô thậm chí còn cho rằng Cố Thừa Diệu không hề về nhà.
Nhưng bây giờ tên này lại xuất hiện.
Cũng mặc nguyên một bộ đồ Tây, nhưng so với sự nghiêm nghị của Triệu Bách Xuyên thì anh thoải mái hơn nhiều.
Mà đúng lúc anh cũng mặc một bộ đồ Tây màu bạc ( Ed: mình nghĩ là anh ấy cố tình đới).
Khác với sự gò bó khi Diêu Hữu Thế mặc đồ Tây, cũng khác với sự xa cách lạnh lùng của Triệu Bách Xuyên.
Bộ đồ Tây trên người Cố Thừa Diệu, đường may tỉ mỉ, chết liệu cao cấp. Anh đứng ở đó, mỗi động tác đều mang theo sự thoải mái tùy ý. Kiểu dáng chắc chắn là loại cao quý lãn đạm hàng đầu.
Lúc này cặp mắt sắc xảo, đang mở to nhìn chằm chằm vào hai người.
Ác ý trong đó giống như là cô với Triệu Bách Xuyên có gian tình không bằng.
Điều khiến cô bất ngờ không phải là sự xuất hiện của anh, không phải bộ đồ của anh càng không phải là lời nói của anh.
Mà là từ " vợ của tôi". ( Ed: giờ thì coi người ta là vợ cơ đấy?)
Cố Thừa Diệu, trong lòng anh, thật sự coi tôi là vợ anh sao?
Còn nữa, chỉ khi nào người đàn ông khác xuất hiện, anh mới thừa nhận, tôi là vợ của anh phải không?
Triệu Bách Xuyên nhanh nhạy phát hiện giữa hai người này có gì đó bất thường.
Khi Diêu Hữu Thiên thấy Cố Thừa Diệu xuất hiện, mặc dù hơi bất ngờ nhưng lại không hề vui vẻ.
Điểm này hoàn toàn không phải là phản ứng vốn có của một người vợ khi nhìn thấy chồng.
Mà Cố Thừa Diệu, ánh mắt anh ta nhìn Diêu Hữu Thiên không hề có một tý tình cảm nào, chỉ thất bất mãn.
Bất mãn?
" Cô ấy bị trẹo chân, tôi đang định đưa cô ấy đi khám."
Cố Thừa Diệu đứng yên tại chỗ, ánh mắt quét qua Diêu Hữu Thiên, rồi rơi xuống chân cô.
Đương nhiên là nhìn thấy cô đang đứng bằng mũi chân.
" Cảm ơn nhé." Cố Thừa Diệu thờ ơ nói lời xin lỗi. Vươn tay ra kéo Diêu Hữu Thiên dựa vào mình.
Diêu Hữu Thiên không đề phòng mà bị kéo một cái, dồn sức xuống chân, cổ chân lại có cảm giác đau nhói.
" Á." Cái tên Cố Thừa Diệu này cố tình phải không?
Tiếp theo thì sao?
Anh ta sẽ đổ tội lên đầu mình? Cho rằng mình quyến rũ Triệu Bách Xuyên phải không?
Hoặc nói mình không giữ đạo làm vợ?
Cô nhăn mặt, hiện rõ nỗi đau lúc này của cô. Triệu Bách Xuyên mặc dù đứng im không có động tĩnh gì nhưng trong mắt hiện lên sự đau lòng.
Mà sự đau lòng của anh hoàn toàn rơi vào trong mắt của Cố Thừa Diệu.
Hơi nheo mắt, bàn tay đặt trên eo của Diêu Hữu Thiên dung sức kéo chặt thêm.
Cơ thể của Diêu Hữu Thiên sát vào anh hơn nữa.
" Tôi sẽ đưa cô ấy về nhà, anh Triệu có thể đi được rồi." Thái độ thờ ơ đuổi khách rõ mồn một.
Triệu Bách Xuyên đứng yên tại chỗ, ánh mắt lo lắng nhìn về phía Diêu Hữu Thiên.
Bên trong còn thoáng hiện lên sự nghi ngờ, Cố Thừa Diệu trẻ như vậy mà đã kết hôn rồi sao?
Như thế mà vẫn còn không đi à? Bám dai quá nhỉ. Cố Thừa Diệu thù hằn trợn mắt với Triệu Bách Xuyên.
" Đúng rồi lúc tôi mới đến hình như thấy người quản lý của anh đang tìm anh đấy."
Triệu Bách Xuyên cuối cùng cũng hành động, nhìn Diêu Hữu Thiên xong không lên tiếng, chỉ là ánh mắt vô cùng lo lắng.
Diêu Hữu Thiên coi như không biết gì, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim.
Triệu Bách Xuyên không nhận được câu trả lời, mặc kệ cô mà quay người bước đi.
Trong vườn hoa, chỉ còn lại Cố Thừa Diệu và Diêu Hữu Thiên.
Cố Thừa Diệu quay mặt nhìn vào Diêu Hữu Thiên, ánh mắt đậm màu sâu thẳm.
Gió mùa hè tỏa ra từng hơi nóng, cho dù đã là ban đêm nhưng Cố Thừa Diệu mặc đồ Tây cũng vẫn cảm thấy nóng bức.
Nhưng anh cũng không vội vàng gỡ bỏ cà vạt, cởi áo khoác ra.
Anh cứ đứng yên bất động, nhìn vào khuôn mặt của Diêu Hữu Thiên.
Mà cô lại đang cúi đầu, dung đỉnh đầu để chống lại anh. Anh chỉ nhìn thấy lông mi cô rất dài hắt bóng xuống hốc mắt.
" Bị trẹo chân à?"
Thật ra Diêu Hữu Thiên chưa biết phải đối diện với Cố Thừa Diệu như thế nào.
Thời gian một tuần qua, anh không ở nhà, cô sống rất thoải mái.
Không hề ngờ rằng hôm nay anh sẽ xuất hiện ở đây, lại còn thái độ giống như là bắt gian ngay tại trận nữa.
Cô đột nhiên thấy mình chưa thích ứng được.
Vì vậy nghe được câu hỏi của Cố Thừa Diệu, cô thậm chí không trả lời, chỉ nhìn vào anh với ánh mắt vô hồn.
Cố Thừa Diệu chau mày nhìn thấy vẻ mặt ngơ ngác của Diêu Hữu Thiên, lặp lại lần nữa: "Cô bị trẹo chân rồi à?"
" Uhm" Lấy lại lý trí, Cố Thừa Diệu liếc qua chân cô, lại nhìn cô một cái, vươn tay ra định bế cô lên.
" Cố Thừa Diệu." Diêu Hữu Thiên hét lên: " Anh làm cái gì vậy? "
Anh bất ngờ bế cô lên, mà còn là kiểu bế ngửa như công chúa. Dựa vào ngực anh, cô chỉ cảm thấy mặt mình sắp bốc cháy rồi.
" Bỏ tôi xuống."
......&..............................................................................
Lời của tác giả:
Người Trung Quốc cho rằng Tây quá tùy tiện, lần đầu gặp nhau đã lên giường, Tây thì lại cho rằng người Trung Quốc mới tùy tiện, lên giường một lần là phải cưới!!!
Vậy thật ra ai mới là người tùy tiện???
Chương 122 : Anh, Cô không yêu nổi
" Anh bỏ tôi xuống."
" Cô tự đi được à?" Anh đã thấy cổ chân của Diêu Hữu Thiên sưng lên rồi.
" Tôi..." Cô không tự đi được nhưng cũng không muốn để anh ôm: " Tôi không cần anh phải ôm tôi, anh để tôi xuống đi."
Cố Thừa Diệu hôm nay rõ ràng rất bất thường.
Anh không những không trách cứ cô liếc mắt đưa tình như mọi lần mà còn có thái độ quan tâm ôm cô.
Hành động của anh không chỉ làm cô không thấy cảm động, ngượng lại khiến cô lạnh hết xương sống.
Họ không phải là mối quan hệ đó, hành động này của Cố Thừa Diệu chỉ làm cho Diêu Hữu Thiên nghĩ về anh theo hướng vô cùng xấu xa.
Bây giờ đang ở bên ngoài mà cô còn bị thương.
Vậy thì có phải là anh ta đợi về đến nhà, đợi chân cô hết đau mới bắt đầu tính sổ luôn môt lần hay không?
Cô không muốn đoán thử suy nghĩ của người khác theo chiều hướng tiêu cực, nhưng riêng Cố Thừa Diệu cô sớm đã thất vọng đến tột đỉnh.
Từ lúc anh luôn miệng gọi tên người phụ nữ khác, nhưng vẫn không thèm quan tâm đến ý nghĩ của cô mà cưỡng bức cô.
Thì cô đã hoàn toàn không còn một tia hy vọng nào về người đàn ông này có thể đối xử với mình một cách bình thường.
Quan trọng hơn nữa là cô không muốn nợ Cố Thừa Diệu.
Cô rất cố chấp, cộng thêm những việc xảy ra vào tuần trước, hai người còn có thể sống trong hòa bình sao.
Ánh mắt của Cố Thừa Diệu nhìn vào Diêu Hữu Thiên, cô cũng không sợ mà nhìn lại anh.
Anh bế cô, cô vì sợ ngã xuống sẽ làm cho chân đau hơn, chỉ có thể ôm chặt cổ anh.
Tư thế của hai người rất thân mật, cho dù là vậy đi chăng nữa, thái độ vẫn cứ xa cách.
Liếc qua gương mặt cô một lúc, Cố Thừa Diệu buông tay, đặt cô xuống, không đụng đến chỗ chân bị đau của cô.
Nhưng giây tiếp theo, hành động của anh khiến Diêu Hữu Thiên đơ tại chỗ.
Anh khom người xuống, quay lưng về phía cô: " Lên đi."
Diêu Hữu Thiên không có động tĩnh gì, đứng bằng một chân nên chân cô hơi mỏi, thế nào cũng không chịu dựa lên.
" Cố Thừa Diệu." Tự cô cũng đi được, không cần đến anh.
Cố Thừa Diệu xoay mặt, ngũ quan hoàn mỹ sắc nét lúc này rất bình thản, không nhìn được ra biểu cảm, lời nói vừa rồi lại có ý dọa nạt.
" Tôi bế cô hoặc tôi cõng cô, chọn một trong hai cái."
Lời nói đen tối như vậy lại còn dùng ngữ điệu bình tĩnh mà nói.
" Tôi..." Định nói là tôi không cần để Cố Thừa Diệu tránh ra, nhưng câu nói tiếp theo của Cố Thừa Diệu khiến lơi của cô nghẹn trong họng không thốt lên nổi.
" Hay là cô hy vọng Triệu Bách Xuyên ra đây bế cô?"
" ......" Ai muốn Triệu Bách Xuyên ôm chứ? Cô và Triệu Bách Xuyên cũng chỉ là lần chạm mặt thứ hai thôi mà.
" Nếu không phải thì lên đi."
Cho dù anh không yêu Diêu Hữu Thiên, cho dù anh không có tình cảm với cô.
Anh cũng không muốn giữa cô và Triệu Bách Xuyên có bất kỳ mối quan hệ nào. Người trong giới show biz nhìn thì có vẻ sạch sẽ đấy nhưng thật ra hỗn loạn vô cùng.
Thứ tình cảm này không liên quan đến việc ghen tuông.
Đơn thuần là không thích, không thích Diêu Hữu Thiên mang danh nghĩa là bà Cố gần gũi với người đàn ông khác. Chỉ thế mà thôi.
Nếu phải cố tìm lý lo hoặc động cơ bào chữa cho hành động của anh ngày hôm nay cũng chỉ vì việc của tuần trước mà thôi.
Mặc dù cả tuần Cố Thừa Diệu không xuất hiện nhưng đối với Diêu Hữu Thiên anh vẫn có chút áy náy.
Diêu Hữu Thiên đứng im tại chỗ, Cố Thừa Diệu nhăn mặt đứng lên lần nữa: " Cô thích được bế hơn phải không?"
" Không cần." Tư thế đấy quá thân mật. Diêu Hữu Thiên từ chối.
Cố Thừa Diệu lại khom lưng xuống, Diêu Hữu Thiên cắn môi, sau một hồi do dự, lại thấy cơn đau truyền từ dưới chân lên, nhắm mắt dựa vào lưng của Cố Thừa Diệu.
Cảm giác được Cố Thừa Diệu đứng lên, đôi tay to lớn đặt trên đùi cô, sau đó cõng cô lên.
Diêu Hữu Thiên lúc đầu còn lấy tay chống trên lưng anh, cố gắng tạo khoảng cách giữa mình và anh.
Nhưng Cố Thừa Diệu dừng lại, quay mặt trợn mắt với cô: " Không muốn bị ngã thì ôm chặt cô tôi vào."
Lưng của Cố Thừa Diệu rất rộng lại phẳng.
Tay của Diêu Hữu Thiên đặt trên lưng anh nhưng vẫn không chịu vòng lên cổ anh.
Cố Thừa Diệu cuối cùng không chịu được nữa, một tay đỡ lấy Diêu Hữu Thiên, tay còn lại kéo lấy tay cô, như vậy cả người Diêu Hữu Thiên hoàn toàn dựa sát vào lưng anh.
Không cần biết cô có đồng ý hay không, đôi tay cũng đã vòng lên cô của Cố Thừa Diệu.
Động tác này khiến cho hai người không còn bất kỳ một khoảng cách nào. Mái tóc dài của Diêu Hữu Thiên rủ xuống phía trước. Vừa vặn rơi xuống bên má của Cố Thừa Diệu.
Cảm giác nhột nhột khiến Cố Thừa Diệu không quen định quay mặt đi thì một bên má vừa đúng chạm vào miệng của Diêu Hữu Thiên.
Lần này anh không quay đi nữa, chỉ yên lặng cõng Diêu Hữu thiên bước nhanh về phía trước.
Diêu Hữu Thiên không ngờ được môi mình lại chạm vào má anh.
Ngây người một hồi không kịp phản xạ.
Định nói anh đặt mình xuống đất nhưng anh đã cõng cô đến bãi đỗ xe ở bên ngoài rồi.
Mặt của Diêu Hữu Thiên dán lên gáy anh. Hơi thở đều tràn đầy mùi vị đàn ông thanh mát của anh.
Cảm giác ấy khiến Diêu Hữu Thiên nhắm mắt lại.
Vai anh rất rộng cũng rất chắc chắn. Dựa trên lưng anh, Diêu Hữu Thiên chỉ thấy rất có cảm giác an toàn.
Tim đập hơi nhanh, cô đột nhiên mở to mắt, nhìn vào người đàn ông đang cõng mình.
Bàn tay đặt khẽ lên ngực anh, tay của cô đột nhiên run rẩy.
Không thể nào. Không được.
Diêu Hữu Thiên...
Sự hỗn loạn trong lòng Diêu Hữu Thiên nổi dậy. Ở nơi Cố Thừa Diệu không nhìn thấy, sắc mặt của Diêu Hữu Thiên dần thay đổi.
Cố THừa Diêu không thấy được mặt cô đang biến sắc, chỉ cảm giác người cô giống như đang gồng lên, có chút căng thẳng.
Hơi nhướng mày, giọng nói của Cố Thừa Diệu kèm theo sự bất mãn vô ý mà chính bản thân anh cũng không hề biết: " Ôm chặt vào, tôi không để cô ngã đâu."
Dựa vào cân nặng này của cô anh còn chưa để trong mắt đâu.
Diêu Hữu Thiên im lặng, mím chặt môi. Cô hít một hơi thả lỏng cơ thể. Sau đó đặt toàn bộ sức nặng tựa vào người Cố Thừa Diệu.
Cố Thừa Diệu đối với sự tiếp cận của cô không hề cảm thấy điều gì kỳ lạ, chỉ thấy hôm nay Diêu Hữu Thiên nghe lời hơn mọi ngày.
Bước nhanh chân ra khỏi vườn hoa.
Diêu Hữu Thiên cứ nhắm chặt mắt, mặc kệ cơ thể mình dựa vào lưng Cố Thừa Diệu.
Trong lòng sản sinh vô vàn phức tạp.
Tựa gần cổ của Cố Thừa Diệu, hơi thở của anh bao vây lấy cô. Cảm giác an toàn mạnh mẽ đến vậy, ngay cả lúc nhỏ được ba địu trên cổ cũng chưa từng có.
Tim đập thình thịch.
Cố Thừa Diệu vẫn ngửi được mùi hương nhẹ nhàng trong tóc cô, mùi hương hòa trộn với mùi hoa đào khiến anh hơi thất thần.
Không, khi anh còn chưa tỉnh thì đã bị gương mặt đó làm giật mình.
Trong giấc mơ, anh ngửi thấy rõ chính là mùi hương hoa đào nhẹ nhàng này......
Hít một hơi thật sâu, vứt đi những suy nghĩ không nên có.
Bước chân không ngừng lại.
Bầu trời tối dần, đèn đường kéo dài hình bóng của hai người, rất dài.
............................................................
Cố Thừa Diệu đặt Diêu Hữu Thiên ngồi lên xe, đưa cô đi khám bác sỹ.
Nhận được sự xác nhận của bác sỹ là cô chỉ bị trẹo chân không có vấn đề gì lớn. Đồng thời kê ít thuốc xoa bóp mang về, liền cõng Diêu Hữu thiên ra khỏi phòng khám.
Không sai, là cõng.
Diêu Hữu Thiên không chịu để anh bế, anh chỉ có thể cõng cô thôi.
Sau khi về đến nhà, Cố Thừa Diệu tự giác cõng cô lên trên tầng.
" Cô mở cửa." Diêu Hữu Thiên lấy chìa khóa, cô đang ở trên lưng anh, muốn mở cửa thì phải dồn trọng tâm về phía trước.
Khi bàn tay thon dài đưa chìa khóa vào ổ, sự đầy đặn phía trước ngực vô tình chạm vào vai Cố Thừa Diệu.
Mùi hương kia nồng đậm hơn nhiều.
Cố Thừ Diều cố gắng ý thức lại, trong đầu có tia sáng xẹt qua.
Ngoại trừ anh mất tự nhiên còn có Diêu Hữu Thiên.
Sau khi mở cửa, cô muốn bước xuống nhưng Cố Thừa Diệu kẹp chặt lấy đùi cô không buông.
Cõng cô vào phòng mới đặt xuống.
Ánh mắt rơi trên chân cô: " Cô đi tắm trước đã, đợi lát nữa tôi sẽ bôi thuốc giúp cô."
Anh dịu dàng giống như bị nhập làm cho Diêu Hữu Thiên vô cùng bất ngờ nhưng cũng không từ chối, chỉ nhẹ nhàng gật đầu.
Hôm nay cô rất ngoan ngoãn, Cố Thừa Diệu hơi híp mắt, nhìn vào chân cô, rồi đột nhiên đưa tay ra bế cô lên.
" Cố Thừa Diệu..."
Anh định làm gì?
Diêu Hữu Thiên sợ hãi nhưng cũng không đẩy anh ra.
" Cô tự đi được à?" Cố Thừa Diệu khẽ nhướng mày, bế cô vào phòng tắm.
Mặt Diêu Hữu Thiên ửng đỏ, cô còn chưa yêu đuối đén mức ấy đâu, lúc trước cũng không phải là chưa từng bị thương.
Chỉ có điều hành động ngày hôm nay của Cố Thừa Diệu thật sự làm cô thấy bất ngờ. Hơn nữa cô còn có một cảm giác lạ không thể diễn tả.
Bàn tay buông hai bên nắm chặt hơn.
Cô biết như thế này là không đúng, không thể.
Nhưng hôm nay cô lại không chịu được.
Ý nghĩ lóe lên trong đầu rất mạnh mẽ. Diêu Hữu Thiên bị chính mình dọa sợ.
Đợi cô lấy lại ý thức, Cố Thừa Diệu đã ra khỏi phòng tắm. Để lại cô đứng giữa phòng tắm nhìn vào chính mình trong gương.
Gương mặt xấu hổ đỏ ửng, khóe mắt ánh lên sự kiều diễm.
Run lên một cái, Diêu Hữu Thiên mở vòi nước xịt thẳng lên mặt mình.
Không được. Diêu Hữu Thiên, ép hết những ý nghĩ trong lòng mày xuống cho tao.
Một ít cũng không được.
Người đàn ông đấy, mày không động vào được, cũng không thể nào có được...
........................
Tắm xong, Diêu Hữu Thiên nhảy lò cò ra khỏi phòng tắm. Cố Thừa Diệu vẫn đứng trong phòng đợi cô, cô thấy may là mình đã mặc đồ ngủ.
Nếu không thì lại mất mặt rồi.
Áo khoác của anh cởi ra rồi, cà vạt cũng tháo ra nốt. Anh còn mặc chiếc áo sơ mi, cởi hai nút áo trên cùng, lộ ra khuôn ngực rắn chắc.
Thấy cô đi ra, anh đứng dậy bước đến đỡ cô.
Diêu Hữu Thiên chặn tay anh lại, quay mặt không nhìn anh.
" Tôi tự mình bôi thuốc được, anh về phòng đi."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro