Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 105 + 106

Chương 105 : Thủ đoạn rất tồi tệ

  "Giả vờ ngốc gì vậy?"

"Có ai không biết ba cô Diêu Đại Phát là Địa vương. Một mảnh đất tùy tiện cầm trên tay đã trị giá vài trăm triệu, cô lại bịa thân thế của mình thê thảm như vậy. Cô không đi làm biên kịch thì thật là đáng tiếc."

Cái gì mà hồi nhỏ ăn cơm không đủ no, cái gì mà gia đình là trạm thu mua ve chai.

Cái gì mà hồi còn nhỏ bị người ta mắng là Đứa Đồng Nát, cô ta thật sự có thể nói ra được.

Sắc mặt của Diêu Hữu Thiên hơi thay đổi, nhìn Cố Thừa Diệu, nói không nên lời.

Anh ta, anh ta cho rằng, mình đang bịa chuyện? Đang nói dối?

Lúc còn nhỏ cả nhà đã trải qua rất nhiều khó khăn, chỉ có bản thân cô biết,

Người chưa từng trải qua bần cùng và đói khát vĩnh viễn không thể hiểu nổi. Đó là một cuộc sống như thế nào.

Không có nhà, chỗ ở chính là nhà máy.

Ba không có của cải dư thừa, lại không có kỹ thuật gì, chỉ có thể dựa vào thu mua phế phẩm để sống.

Nuôi dưỡng năm đứa bé bọn họ đã hao tổn rất nhiều tinh lực.

Mặc dù không đến mức chết đói, có điều thật sự sống rất kham khổ, cũng thường xuyên ăn không đủ no.

Chính vì trước đây khi còn trong tuổi trưởng thành, anh cả lại thường xuyên ăn không đủ no, cho nên phải chạy đi bộ đội.

Nếu như không phải về sau phá bỏ và dời đi nơi khác. Ngoài ra chính phủ đã bồi thường một mảnh đất cho bọn họ. Có lẽ bây giờ nhà họ Diêu vẫn còn đang sống như lúc trước.

Sau khi đất bồi thường đến tay Diêu Đại Phát, rất nhanh đã được một thương nhân khai phá khác thu mua.

Khi đó nhà lầu ở thành phố Y vừa mới có khởi sắc. Chính nhờ sang tay như vậy, Diêu Đại Phát đã được lời mấy trăm vạn.

Ông cực kỳ nhanh nhạy phát hiện ra, thì ra người muốn phát tài không nhất thiết phải có tiền, nhưng nhất định phải có đất.

Bắt đầu từ hôm đó, Diêu Đại Phát bắt đầu công việc mua, bán đất.

Ban đầu là mua bán vài miếng đất nhỏ. Về sau tiền trên tay nhiều hơn một chút, đã bắt đầu mua mảnh đất lớn.

Cũng không biết nói ông may mắn hay như thế nào. Phàm là đất bán qua tay Diêu Đại Phát, sau này đều phát đạt rực rỡ.

Cho dù là xây nhà máy, xây nhà ở, hay là làm gì khác.

Thời gian lâu dài, ông cũng ngộ ra một số kinh nghiệm.

Dứt khoát không bán nữa. Mua đất xong, tự mình khai phá. Như thế mới có tập đoàn Chính Phát của ngày hôm nay.

Sau này Diêu Đại Phát chỉ mua đất, lại không bán đất.

Dựa vào những mảnh đất đó, trong khoảng thời gian cực ngắn, tập đoàn Chính Phát đã đứng vững gót chân ở thành phố Y. Mà Diêu Đại Phát lại nhảy vọt lên trở thành Địa vương của thành phố Y.

Có điều những điều này chỉ là chuyện của mấy năm nay. (Nếu không người khác cũng sẽ không để tâm Diêu Đại Phát bị gọi là nhà giàu mới nổi)

Diêu Hữu Thiên khép hờ mắt, thuở nhỏ gia cảnh bần cùng, đã từng khiến cô có một thời gian cực kỳ để ý ánh mắt của người khác.

Nếu không mỗi lần bị người ta mắng là Đứa Đồng Nát cũng sẽ không đánh nhau với người ta.

Nhưng sau đó, lời Tuyên Tĩnh Ngôn nói rất đúng: Người khác nói gì đâu có liên quan tới con? Cuộc sống con trải qua như thế nào, đâu có liên quan gì đến người khác?

Nếu như ứng xử bằng cách một mực để ý ánh mắt của người khác, trên thế giới này có hàng nghìn người, nghìn khuôn mặt, nghìn tính cách, chẳng phải là muốn làm mình mệt chết ư?

Điều quan trọng hơn là sau khi Diêu Đại Phát phát tài, ai cũng không nhớ trước đây ông kiếm sống dựa vào thu mua phế phẩm nữa.

Trong mắt mọi người chỉ thấy của cải của ông tích cóp thần tốc. Cũng có những người khác nói lung tung.

Người nhà họ Diêu đã sớm bình thản rồi.

Mặc kệ người khác nói gì, làm gì. Sống tốt cuộc đời của mình là được.

Trong lòng Diêu Hữu Thiên biết anh có hiểu lầm với cô, muốn giải thích đôi điều cho mình.

Nhưng lại cảm thấy không cần thiết.

Cố Thừa Diệu thấy cô thế nào, thật sự không quan trọng.

Cô không trả lời, Cố Thừa Diệu lại không định bỏ qua cho cô như vậy.

Nhìn sắc mặt hơi thay đổi của cô, vẻ trào phúng trong mặt càng rõ hơn.

"Đi thu dọn những phế phẩm đó, những thứ rác rưởi đó rất vất vả đúng không? Cô để bản thân chịu uất ức để đi dọn, đúng là có khả năng diễn kịch thật đấy."

Hừ lạnh một tiếng, anh cầm tạp chí lên tiếp tục đọc. Hai chữ cuối cùng bật ra từ miệng truyền rõ ràng vào tai Diêu Hữu Thiên.

"Giả dối."

Khóe môi Diêu Hữu Thiên mím chặt, trên mặt hiện lên vẻ lạnh lùng.

Cố Thừa Diệu này thật sự khinh người quá đáng. Cô nhường một bước, nhưng anh lại tiến thêm một bước.

Giả dối? Cô giả dối thế nào?

Cô không nhận ra từ trước đến giờ mình thản nhiên như nước, vài lần gia cảnh bấp bênh, cô đã sớm luyện được bản lĩnh không quan tâm thiệt hơn.

Nhưng đã bị kéo vào thói xấu của Cố Thừa Diệu mất rồi.

Điều không thể nhìn nổi nhất là anh ta dùng kiểu nói chuyện kì dị này với cô, thứ không thể nghe nổi nhất chính là giọng điệu mang theo châm chọc khiêu khích của anh ta.

Chuyện khó chịu nhất là lúc nào anh ta cũng làm khó cô, rõ ràng có cách tiện lợi, lại không nói cho cô biết.

Nên biết, nên biết rằng hiện giờ cô là vợ của anh ta.

Mặc dù chỉ là trên danh nghĩa.

"Tôi giả dối? Anh thì không giả dối sao? Thức ăn của bà Đinh khó ăn như vậy, anh còn ăn được hai bát? Anh nói những thứ phế phẩm kia là rác rưởi phải không? Anh đặt sự cao quý của cậu ba nhà họ Cố là anh xuống để thu dọn. Chỉ vì đạt được mục đích của mình, rõ ràng anh có thể cho người đi làm, nhưng anh nhất định tự mình ra tay. Rốt cuộc là ai giả dối đây?"

Cùng là một chuyện, tại sao đến lượt cô lại biến thành giả dối?

Ánh mắt của Cố Thừa Diệu rời khỏi tạp chí nửa tấc, dừng lại trên mặt cô, đuôi mày nhướng cao, lộ ra vẻ không tán thành.

"Ít nhất, tôi không bịa chuyện cũ gạt bà Đinh." Anh đột nhiên cười nhạo một tiếng: "Cô bịa cũng vô dụng, bởi vì không bịa đến chỗ mấu chốt."

Quả thật đồ ăn hôm nay rất khó ăn, điều kiện cũng thật sự rất tệ.

Cố Thừa Diệu cũng thật sự không quen. Tuy nhiên dù không quen nhưng không phải không chịu đựng được.

Nhớ lại trước đây, bởi vì cá tính của anh phóng túng ngang ngạnh, lại yêu thích đi thám hiểm khắp nơi, chơi bời.

Cố Học Võ sợ anh đi chệch đường, cũng để rèn luyện anh, đã từng đẩy anh đến ở chỗ bộ đội ở hai năm.

Ông lại dùng quan hệ, giao cho anh những nhiệm vụ nặng nề. Quả thật hai năm qua đã chịu không ít cực khổ.

So với hai năm huấn luyện ma quỷ đó, hiện giờ đây chỉ là một đĩa thức ăn bé nhỏ mà thôi.

Khuôn mặt của Diêu Hữu Thiên từ trắng chuyển sang hồng, rồi lại từ hồng chuyển sang trắng.

Lúc còn nhỏ, bởi vì trong nhà quá nghèo, khi biết nhà mình sắp chuyển đi, cô thật sự rất vui.

Không chỉ riêng cô, còn có cả bốn người anh ——

Chính vì nghĩ như vậy, cho nên cô mới nghĩ bà Đinh cũng sẽ đồng ý rời đi.

Trong lòng hiểu rất rõ, chuyện ngày hôm nay, cô đã thua Cố Thừa Diệu rồi.

Không hiểu sao, cô rất khó chịu, rất bực dọc.

Cố Thừa Diệu không để ý đến cô, gấp tạp chí trên tay lại. Đặt lên bàn trà, đứng dậy vốn định bỏ đi.

Nhưng nhìn thấy Diêu Hữu Thân mang khuôn mặt bất ngờ ngồi đó, khóe mắt đuôi mày đều là vẻ buồn bực.

Bước chân vốn muốn đi của anh đã dừng lại một lát.

"Lần sau trước khi bịa chuyện cũ, nhớ viết bản nháp trước."

Bỏ lại câu này, cũng không nhìn phản ứng của cô nữa. Đi thẳng.

Sắc mặt của Diêu Hữu Thiên càng khó coi hơn. Đôi tay siết thật chặt, sau đó lại buông ra.

Thôi, không chấp nhặt với tên mồm miệng ác độc này.

Vì anh ta, không đáng.

..................................................................

Không thể không nói, hiệu suất làm việc từ cấp dưới của Cố Thừa Diệu thật sự rất nhanh.

Sự kiện tiến hành đến ngày thứ ba, công trình đã có thể chuẩn bị khởi công.

Dĩ nhiên, nếu như chỉ hành động lặng im không một tiếng động như vậy thì tuyệt đối trái ý của Cố Thừa Diệu.

Bên tuyên truyền đã đưa lên tổng cộng ba phương án. Về nghi thức đặt móng của công trình phải cử hành thế nào.

Cố thị đến thành phố Y xây dựng làng du lịch, lại hợp tác cùng với tập đoàn Chính Phát.

Chính phủ địa phương cũng rất đánh giá cao hạng mục này. Đều tỏ ý ủng hộ.

Cố Thừa Diệu xem ba phương án kia, cuối cùng đã chọn cái cuối cùng.

Ngày tiến hành nghi thức đặt móng, ngoài có lãnh đạo của thành phố Y, tổng giám đốc Cố Thừa Kỳ của Cố thị, Diêu Đại Phát tham dự ra.

Còn mời một minh tinh điện ảnh đến hỗ trợ. Minh tinh đó là người của thành phố Y, ba lần giành được để cử Ảnh Đế, hai lần được trở thành Ảnh Đế. Vô cùng nổi tiếng, đánh giá cũng rất tốt.

Có anh ta là người quảng bá cho làng du lịch, tuyệt đối có thể khuếch đại tuyên truyền ——

Mà trước đó, còn xảy ra một chuyện không lớn không nhỏ.

Ngày thứ hai khi Cố Thừa Diệu đi thăm bà Đinh, ký hợp đồng phá bỏ và dời đi nơi khác. Đã mời phóng viên đến đó phỏng vấn.

Không chỉ biểu đạt sự giúp đỡ của Cố thị với bà Đinh, mà còn đồng thời tiến hành tuyên truyền làng du lịch chuẩn bị khởi công của công ty Cố thị.

Sau khi tin tức của bà Đinh truyền đi, đã nhận được rất nhiều sự quan tâm và ủng hộ từ mọi mặt, không ít người ngỏ ý đồng cảm với thân thế của bà Đinh.

Bà Đinh lập tức trở nên nổi tiếng. Người đến bệnh viện thăm hỏi rất đông.

Còn có rất nhiều người tặng tiền, tặng quà cho bà.

Trên bản tin xây dựng làng du lịch, Cố Thừa Diệu lại tuyên bố với các phóng viên, xin những người có lòng ở khắp nơi yên tâm, Cố thị nhất định làm theo hợp đồng di chuyển, thu xếp thật tốt cho bà Đinh.

Ngoài số tiền tương ứng, phí sinh hoạt sau này của bà Đinh đều do Cố thị đảm nhận.

Bản tin này đã trở thành tin tức đầu đề vào ngày hôm sau.

"Công ty Cố thị xót thương người già cô độc, công ty có lòng nhân ái xứng với cái tên."

"Phụng dưỡng bà Đinh, đó là lòng nhân ái đáng khen ngợi của Cố thị."

"Lòng nhân ái tiếp sức, Cố tam thiếu muốn gây quỹ, chuyên giúp đỡ người già cô độc."

".................."

Vân vân và mây mây.

Trang đầu của báo chí là dáng vẻ Cố Thừa Diệu cầm tay bà Đinh, khuôn mặt mỉm cười ôn hòa.

Tiêu đề chính là: Doanh nhân trẻ thương cảm làm từ thiện, yêu mến người già cô độc ——

Buổi sáng, khi Diêu Hữu Thiên nhìn thấy trên báo xuất hiện đầu đề này, không nhịn được ngước mắt nhìn Cố Thừa Diệu một cái: "Tin tức này là do anh làm ư?"

Kể từ lần hai người có tranh chấp đến nay, hai ngày nay mặc dù hai người cùng sống dưới một mái nhà, nhưng vẫn không hề liên hệ gì.

Mặc dù mỗi ngày Cố Thừa Diệu ra ngoài sẽ tiện thể đưa Diêu Hữu Thiên đến công ty, nhưng hai người cũng chẳng nói với nhau câu nào.

Đây là lần đầu tiên trong hai ngày nay Diêu Hữu Thiên chủ động nói chuyện với anh.

Cố Thừa Diệu uống một ngụm cà phê, đối diện với đôi mắt trong trẻo của Diêu Hữu Thiên, thoáng nhíu mày.

"Có vấn đề gì sao?"

Có thể mượn sức truyền thông tuyên truyền công ty, tuyên truyền hình ảnh bên ngoài của công ty. Anh không nghĩ ra lý do gì để phản đối.

Diêu Hữu Thiên đặt tờ báo xuống, lúc ấy vẻ mặt thản nhiên, nhưng lại mơ hồ lộ ra một chút chỉ trích.

"Đương nhiên là có vấn đề rồi. Cố Thừa Diệu. Anh không cảm thấy anh rất quá đáng sao?"

Quá đáng? Cố Thừa Diệu đặt cốc cà phê xuống, không hiểu ý cô.

Tay Diêu Hữu Thiên vỗ lên tờ báo, chỉ vào bà Đinh trên mặt báo, quay mặt đi, trên khuôn mặt xinh đẹp đầy vẻ không tán thành: "Anh lợi dụng một người già đáng thương như vậy để tự đề cao danh tiếng, anh không cảm thấy rằng anh rất quáng đáng, thủ đoạn của anh rất tồi tệ sao?"  

Chương 106 : Ai bỉ ổi hơn 

  "Anh lợi dụng một người già đáng thương như vậy để tự đề cao danh tiếng, anh không cảm thấy rằng anh rất quáng đáng, thủ đoạn của anh rất tồi tệ sao?"

Âm lượng của cô không hề cao, nhưng giọng nói vô cùng rõ ràng. Mỗi một chữ đều mang thái độ chỉ trích đối với Cố Thừa Diệu.

Ánh nắng sáng sớm xuyên qua cửa sổ kính của phòng ăn, ánh sáng đó chiếu lên mặt bàn, rồi lại phản chiếu trên mặt cô.

Hào quang màu vang kia khiến nhìn cô đầy chính khí lẫm liệt.

"Phì." Cố Thừa Diệu đột nhiên cười: "Diêu Hữu Thiên, cô có biết thế nào gọi là khéo léo dẫn dắt không."

Thế nào là quá đáng? Thế nào là tồi tệ?

Nếu như muốn đến thành phố Y mở công ty, đương nhiên phải dùng mức độ cao nhất để đề cao danh tiếng của công ty nhà mình.

Những công ty làm từ thiện kia, có mấy chỗ là thật lòng làm từ thiện?

Chẳng phải là núp sau tên tuổi làm từ thiện, mượn cơ hội quảng bá công ty mình, giành được sự tin tưởng của công chúng hay sao.

Thậm chí Cố Thừa Diệu có thể đoán được, hôm nay tin tức này tung ra, cổ phiếu của Cố thị sẽ tăng lên bao nhiêu phần trăm.

"Tôi giúp đỡ bà Đinh, tôi không hề muốn bà ấy báo đáp, chỉ là mượn cơ hội tuyên truyền công ty của Cố thị một chút thôi. Mà đối với bà ấy mà nói, có thể thu hút được nhiều người quan tâm đến bà ấy hơn, giúp bà ấy tìm được con trai nhanh hơn. Về phần Cố thị, đã nâng cao danh tiếng ở thành phố Y. Đây chính là đôi bên cùng có lợi."

Trên mặt không hề có ý cười ôn hòa như trên báo.

"Người làm chuyện lớn, không câu nệ những việc nhỏ nhặt. Thân là người lãnh đạo của một công ty, nếu như ngay cả làm việc gì, làm thế nào mới tốt nhất cho công ty cũng không biết. Vậy vị trí đó cũng có thể đổi thành người khác ngồi vào rồi."

Nói cách khác, Diêu Hữu Thiên cũng có thể rút lui rồi.

Đối với việc này, anh không thừa nhận mình đã làm sai.

Đương nhiên Diêu Hữu Thiên biết câu nói kia, cũng biết hành động ngày hôm nay của Cố Thừa Diệu cũng rất bình thường trong giới thương trường.

Nhưng cô không thoải mái. Bà Đinh đáng thương như vậy, Cố Thừa Diệu lại lợi dụng sự thương cảm của người khác để viết báo.

Muốn giúp người thì giúp người. Sao lại làm như vậy.

"Cho dù anh muốn nâng cao danh tiếng Cố thị ở thành phố Y, cũng vẫn có những cách khác, anh thế này, có phần, có phần ——"

Trong lòng Diêu Hữu Thiên cân nhắc một lát, nghĩ ra một từ thích hợp nhất: "Loại thủ đoạn này của anh, có phần bỉ ổi quá rồi."

Lần này Cố Thừa Diệu không ăn bữa sáng nữa. Bình tĩnh nhìn Diêu Hữu Thiên, hai mắt sáng rực nhìn chằm chằm khuôn mặt cô, khuôn mặt tuấn tú hơi nghiêng, mang theo vẻ thâm độc.

Anh đứng khuất bóng. Ánh mặt trời chiếu vào vai anh, khiến sắc mặt anh có chút mông lung không nhìn rõ được, cả người tạo cho người ta cảm giác âm u lạnh lẽo.

"Bỉ ổi? Cô cũng biết thế nào gọi là bỉ ổi sao? Cô bỏ thuốc tôi, dụ dỗ tôi xảy ra quan hệ với cô, thậm chí tố cáo tôi lên tòa, ép tôi không thể không cưới cô thì không gọi là bỉ ổi ư?"

". . . . . ." Diêu Hữu Thiên không thể thốt nên lời, chỉ ngơ ngác nhìn vẻ âm u lạnh lẽo trên mặt Cố Thừa Diệu.

Cô vẫn cho rằng, anh ta biết hôm đó chỉ là hiểu lầm. Nhưng rõ ràng cho đến tận hôm nay, anh vẫn nghĩ chuyện đó là do cô thiết kế.

Cố Thừa Diệu đứng lên, lần này cũng không đợi Diêu Hữu Thiên, giọng nói của anh cực lạnh.

"Nếu như cô cảm thấy thủ đoạn của tôi tồi tệ, hoặc là cho rằng tôi đang lợi dụng bà Đinh. Vậy bây giờ cô có thể đi nói với truyền thông, tôi mua danh chuộc tiếng, Cố thị là công ty giả từ thiện. Như vậy, vừa hay có thể giúp công ty Chính Phát các người rạng danh."

Lúc anh nói, đã đi đến trước mặt Diêu Hữu Thiên, cúi người xuống, hai tay chống lên lưng ghế dựa mà cô ngồi.

Thân hình Diêu Hữu Thiên tương đối nhỏ xinh, cứ như vậy, giống như đang ôm cô trong lồng ngực anh.

Diêu Hữu Thiên lùi về sau theo bản năng. Nhưng bả vai lại chạm vào mu bàn tay anh.

Cách lớp vải mỏng manh, cô có thể cảm nhận được nhiệt độ truyền đến từ tay anh một cách rõ ràng.

Trên mặt hiện lên vẻ không được tự nhiên, muốn đẩy Cố Thừa Diệu ra, nhưng ngước mắt lên lại đối diện với sự u ám trong mắt anh.

Cực lạnh, cực buốt, ngực cô khẽ run lên vì sợ, muốn bảo anh tránh ra, nhưng nhất thời nói không nên lời.

"Trên thế giới này ai cũng có tư cách chỉ trích tôi, chỉ riêng cô không có."

". . . . . . ." Làn môi Diêu Hữu Thiên mấp máy, cảm nhận được hơi thở của anh, mang theo độ ấm thiêu đốt người, lướt qua gò má.

"Bàn về bỉ ổi, tôi không theo kịp cô."

Nhiệt độ đó trong thời tiết này lại khiến cả người cô phát rét.

Cố Thừa Diệu không nhìn cô nữa, sầm mặt rời đi.

Chỉ để lại Diêu Hữu Thiên ngồi nguyên tại chỗ ở phòng ăn, nội tâm kiềm nén không thể thở nổi.

Bọn họ tích oán đã lâu, đã bế tắc.

Không thể tháo gỡ..

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

Diêu Hữu Thiên đã tan ca, ánh mắt vô thức nhìn về phía đường quốc lộ đối diện công ty.

Hai ngày nay đều là Cố Thừa Diệu đưa đón cô đi làm.

Mà hôm nay, xe của anh không đỗ ở đó. Xem ra cô phải tự mình về nhà rồi.

Không hiểu sao trong lòng có chút khó chịu.

Thật ra hôm nay đã suy nghĩ một ngày, trong lòng cũng hiểu được, kỳ thực cách làm của Cố Thừa Diệu không hề sai.

Đứng trên lập trường của công ty, đương nhiên anh phải cân nhắc cho tiền đồ của công ty.

Mà cô, lại hơi thiên vị.

"Thiên Thiên. Tốt quá rồi. Cuối cùng anh đã tìm được em."

Vào lúc này, một giọng nói quen thuộc vang lên. Diêu Hữu Thiên giật mình, theo bản năng lùi về sau một bước.

Khi nhìn thấy Triệu Nhân Uyên mang theo khuôn mặt hơi tiều tụy, nhất thời cô không dám nhận.

"Triệu Nhân Uyên?" Râu mọc lún phún đầy mặt, mắt nổi tơ máu đỏ. Và cả trang phục trên người cũng mất đi sự phẳng phiu.

"Thiên Thiên. Em nhất định phải cứu anh. Thiên Thiên ——"

Triệu Nhân Uyên nhìn thấy Diêu Hữu Thiên giống như nhìn thấy cứu tinh, nắm lấy tay Diêu Hữu Thiên không chịu buông.

"Buông tôi ra." Cho dù chỉ là một phút, sự đụng chạm của hắn cũng khiến Diêu Hữu Thiên buồn nôn: "Có gì thì từ từ nói."

"Thiên Thiên. Em phải giúp anh, em nhất định phải giúp anh, em mà không giúp anh, anh sẽ mất mạng đó."

Nước mắt của Triệu Nhân Uyên đã sắp rơi xuống, nhìn dáng vẻ của hắn cũng biết hắn thảm hại ra sao rồi.

Diêu Hữu Thiên nhìn xung quanh, lúc tan ca, rất nhiều đồng nghiệp chưa về, cô thật sự không muốn lôi lôi kéo kéo với Triệu Nhân Uyên như thế này.

"Phía đối diện có tiệm cà phê, đến đó nói đi."

Hơn một tháng nay Triệu Nhân Uyên rất xui xẻo.

Vô cùng xui xẻo, ở công ty làm cái gì thì sai cái ấy.

Mà tháng trước hắn ta đến Macao chơi hai ngày, chẳng biết tại sao, đã thua mấy nghìn vạn.

Bị người cho vay nặng lãi đòi nợ, sợ bị người ta chém chết, đã tham ô công quỹ. Hắn nghĩ rất đơn giản, sau này kiếm được lời, sẽ lấp đầy chỗ hổng ấy lại.

Ai ngờ tuần trước công ty kiểm tra sổ sách, đã tra ra hắn ta.

Nếu như cuối tuần này hắn không khẩn trương bổ sung chỗ hổng, hắn sẽ phải ngồi tù.

,

Hiện giờ đang ở nơi đầu sóng ngọn gió, hắn ta đi khắp nơi tìm người, cũng không ai cho hắn mượn tiền.

Hắn đâu biết rằng, hắn ức hiếp Diêu Hữu Thiên, bội tình bạc nghĩa, Diêu Hữu Thiên không tính toán, không có nghĩa là những người khác của nhà họ Diêu không tính toán.

Ngay từ lúc nghe nói Triệu Nhân Uyên và Diêu Hữu Thiên chia tay, Diêu Hữu Quốc đã thiết lập một cái bẫy, chỉ chờ Triệu Nhân Uyên chui vào.

Mà Triệu Nhân Uyên cũng không phụ sự kỳ vọng của Diêu Hữu Quốc, quả nhiên đã chui vào, bây giờ chẳng những công ty xảy ra chuyện, bản thân hắn cũng mang nợ liên tiếp. Lại còn không nơi nào viện trợ.

Hắn đã đến bước đường cùng rồi, đành phải đến tìm Diêu Hữu Thiên.

"Thiên Thiên, cầu xin em nể mặt anh đã cứu em một mạng, giúp anh lần này. Anh bảo đảm, đây là lần cuối cùng. Nhất định sau này anh sẽ không đến tìm em nữa."

"Cầu xin em, cứu lấy anh. Nói thế nào chúng ta cũng đã từng yêu nhau."

"Thiên Thiên. Em nhất định phải giúp anh đó."

Diêu Hữu Thiên nhìn bộ dạng khóc lóc kể lể của Triệu Nhân Uyên, khẽ nhíu mày: "Anh cần bao nhiêu tiền?"

"50 triệu." Triệu Nhân Uyên vừa mở miệng đã giơ ba ngón tay lên: "Thiên Thiên, anh bảo đảm, chỉ cần em bằng lòng cho anh mượn tiền, nhất định sau này anh sẽ không đến tìm em nữa. Đây là lần cuối cùng, thật sự là lần cuối cùng."

Diêu Hữu Thiên trầm mặc, không đáp lại.

Nhìn bộ dạng nhếch nhác của Triệu Nhân Uyên, không có chút nho nhã nào của trước đây.

Người đàn ông này là người cô đã từng thích, hơn nữa, quả thật hắn ta đã từng cứu mạng mình. Thôi.

"Trên người tôi không có nhiều tiền có thể chi tiêu như vậy, tôi cần chút thời gian."

"Mấy ngày? Em cần mấy ngày mới có thể gom đủ?"

"Ba ngày thôi." Ngày mai là nghi thức đặt móng của làng du lịch, ngày kia là Tết Đoan Ngọ. Ít nhất để cô ăn xong cái tết này, mới có thể thưa chuyện tiền nong với ba được.

"Được được. Vậy thì ba ngày." Chỉ cần Diêu Hữu Thiên chịu giúp hắn, Triệu Nhân Uyên đã cảm thấy tốt hơn nhiều: "Thiên Thiên. Cám ơn em, cám ơn em. Em đúng là một người tốt. Anh, anh ——"

"Đủ rồi." Diêu Hữu Thiên không muốn nhiều lời với hắn nữa: "Triệu Nhân Uyên Hi vọng anh tuân thủ lời hứa. Đây là lần cuối cùng."

Sau lần này, bọn họ sẽ không qua lại nữa.

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

Ngày hôm sau.

Hôm nay là nghi thức đặt móng của Cố thị.

Thật ra nghi thức này cũng rất đơn giản.

Trước tiên mời bí thư tỉnh ủy phát biểu, sau đó là Cố Thừa Diệu thông báo một chút về kế hoạch, triển vọng của làng du lịch.

Cuối cùng là các khách quý đến phát biểu ngày hôm nay cắt băng khánh thành.

Sau khi nghi thức kết thúc, Cố thị sẽ tổ chức tiệc rượu ở khách sản Vân Hải, thành phố Y.

Cố Thừa Diệu đã dậy rất sớm. Áo sơ mi thủ công hoàn toàn dán sát vào thân hình anh. Cơ ngực khỏe khoắn, rắn chắc mà cường tráng.

Hai chân thon dài được bao lại trong chiếc quần tây cắt may khéo léo. Làm nổi bật dáng người cao thẳng.

Diêu Hữu Thiên mặc áo sơ mi bẻ cổ vải chiffon màu trắng tao nhã, phía dưới là váy chữ A màu đỏ. Hôm nay cô đã đeo món đồ trang sức, khiến nhìn cô càng xinh đẹp hơn.

Ra khỏi phòng khách đã thấy Cố Thừa Diệu chuẩn bị ra ngoài, đương nhiên cô biết hôm nay là nghi thức đặt móng.

"Có cần tôi giúp gì không?"

Cố Thừa Diệu thản nhiên liếc nhìn cô một cái, nhìn cô không tùy ý như bình thường, đã trịnh trọng hơn một chút. Cuối cùng ánh mắt đã bớt soi mói, mà có nhiều tán thưởng hơn.

"Tiểu Mã đã sắp xếp xong hết rồi, không có việc gì cần cô làm cả."

Mặc dù nói như thế, nhưng giọng điệu của anh vẫn rất lạnh nhạt, mấy ngày nay anh vẫn luôn như vậy.

Không cần thiết thì không nói chuyện với Diêu Hữu Thiên, cũng tuyệt đối không chủ động mở miệng.

Kỳ thực bầu không khí giữa hai người có hơi lúng túng. Cố Thừa Diệu đột nhiên lên tiếng: "Nếu như cô không có việc gì thì đến khách sạn Vân Hải tiếp Triệu Bách Xuyên một chút. Anh ta ở phòng tổng thống trên tầng cao nhất."

"Triệu Bách Xuyên?"

Tại sao cái tên này lại quen tai vậy nhỉ? Hình như đã từng nghe ở đâu rồi?

"Phải. Là khách quý mời đến cắt băng khánh thành ngày hôm nay."

Diêu Hữu Thiên đột nhiên nhớ ra, Triệu Bách Xuyên không phải là người đã hai lần làm Ảnh Đế, cũng đã được đề cử làm Ảnh Đế ba lần đó sao?

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

Lời tác giả:

Cuối cùng kêu gọi ngàn vạn lần nam thứ mới xuất hiện.

Mọi người đều là người thông minh mà. Ảnh Đế. Ảnh Đế chính là nam thứ đó.

Tung hoa. Hoan nghênh Ảnh Đế ra sân! ! ! ! ! !  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro