Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 101 + 102

Chương 101 : Không được nghĩ nữa

  Gió biển đầu hạ nhẹ nhàng thổi qua. Mang theo cảm giác mát mẻ.

Cố Thừa Diệu lấy quà ra, xách ở trên tay, đứng thẳng người lên mới phát hiện Diêu Hữu Thiên vẫn luôn nhìn mình chằm chằm.

Có chút khó hiểu nghiêng đầu, thản nhiên liếc nhìn vẻ mặt giống như ngây ngốc của cô.

"Sao thế?"

Diêu Hữu Thiên lắc đầu, xách túi lớn túi nhỏ mà mình mua ra ngoài, sau đó đóng cửa xe lại.

"Vào thôi."

Cố Thừa Diệu không lên tiếng, theo Diêu Hữu Thiên đi vào.

Tuyên Tĩnh Ngôn đã sớm biết hai người sắp tới, nhanh chóng đón tiếp.

Thấy đồ trên tay hai người, trong mắt bà là vẻ lạnh nhạt.

"Người đến là tốt rồi, còn mang đồ làm gì."

Nói thì nói thế, nhưng khi bà nhận đồ, trên mặt lại không có chút ý cười nào. Hình như có phần không vừa lòng với Cố Thừa Diệu.

Cố Thừa Diệu tương đối bình tĩnh khom người xuống: "Cũng không biết ba mẹ thích gì. Ba mẹ đừng chê là được rồi."

"Được được được." Tuyên Tĩnh Ngôn đáp lại một câu, bảo người chuyển đồ vào cửa.

Diêu Hữu Quyền ngồi trên sofa nhìn thấy Cố Thừa Diệu đi vào không hề đứng dậy, chỉ thản nhiên gật đầu, coi như chào hỏi.

Lúc kết hôn, Cố Thừa Diệu đã từng gặp một lần, có điều không nhớ rõ lắm.

Ba ngày sau lại mặt*, mặc dù Cố Thừa Diệu đã đi cùng Diêu Hữu Thiên, nhưng Diêu Hữu Thế và Diêu Hữu Quyền đã trở về thành phố Y trước.

*lại mặt: vợ chồng về nhà bố mẹ vợ sau ngày cưới.

Bây giờ mới coi như chính thức gặp mặt Diêu Hữu Quyền, Diêu Hữu Thế.

Không giống với Diêu Hữu Quốc gương mặt chữ quốc, vẻ mặt cương nghị, Diêu Hữu Gia lập dị vừa nhìn đã thấy rõ là người trẻ trung đầy nghệ thuật.

Nhìn Diêu Hữu Quyền ôn tồn lễ độ hơn nhiều.

Giống như Diêu Hữu Thiên, dáng dấp có vài phần giống với Tuyên Tĩnh Ngôn.

Anh là bác sĩ ngoại khoa, thậm chí Cố Thừa Diệu có thể ngửi thấy mùi thuốc sát trùng thoang thoảng truyền ra từ người anh.

"Anh ba." Thời gian Diêu Hữu Thiên quay về cũng đã rất lâu rồi. Có điều anh ba là người bận nhất trong số mấy người, số lần cô gặp anh thật sự không nhiều: "Hôm nay không có ca phẫu thuật sao?"

"Có." Giọng nói của Diêu Hữu Quyền giống như con người anh. Ôn hòa, bình thản. Giọng điệu cũng thản nhiên: "Vừa mới làm xong một buổi phẫu thuật, bệnh viện cho anh nghỉ ngơi hai ngày."

Buổi phẫu thuật đó khiến anh bận bịu tròn chín tiếng, lại không được nghỉ chút nào.

"Anh vất vả rồi." Diêu Hữu Thiên biết rất rõ công việc của Diêu Hữu Quyền bận đến mức nào: "Anh tư đâu ạ?"

"Vẽ phác thảo ở trên lầu." Diêu Hữu Quyền thản nhiên lên tiếng: "Vừa nãy nó xem TV được một chút, đột nhiên nhảy dựng lên nói có linh cảm. Phi như bay lên rồi."

Diêu Hữu Thiên gật đầu, đã quen với loại hứng thú đó của Diêu Hữu Thế từ lâu rồi.

Anh là họa sĩ truyện tranh, thỉnh thoảng khi đầu óc có linh cảm, cho dù là đang ăn cơm, đi ngủ hay là đi vệ sinh, đều có năng lực kết thúc ngay lập tức. Dùng thời gian nhanh nhất để vẽ lại.

Điểm này cực kỳ giống anh hai Diêu Hữu Gia.

Cố Thừa Diệu đi vào, lên tiếng chào hỏi Diêu Hữu Quyền, sau đó ngồi ở bên cạnh nhìn, nghe Diêu Hữu Thiên nói chuyện phiếm.

Cũng vào lúc này mới biết, thì ra là người anh vợ thứ ba là một bác sĩ. Mà người anh vợ thứ tư là một họa sĩ truyện tranh ——

Trước đây anh thật sự không biết.

Tuyên Tĩnh Ngôn cho người bưng trà bánh và cả hoa quả ra.

Thái độ rất khách sáo, lại không có sự vui vẻ như lần cử hành hôn lễ ở Bắc Đô.

Rất nhanh, Diêu Đại Phát đã đi ra. Trên eo ông quấn một chiếc tạp dề.

Khóe miệng Cố Thừa Diệu nhếch lên, chẳng trách từ lúc đi vào chưa hề nhìn thấy Diêu Đại Phát, thì ra ông ở phòng bếp.

Thật ra một chiếc tạp dề không có vấn đề gì, nhưng mặt ngoài của nó in hình một chú mèo Hello Kitty.

Tạp dề màu hồng, Hello Kitty màu hồng. Tôn lên dáng người cao to cường tráng thô kệch của Diêu Đại Phát ——

Khóe miệng Cố Thừa Diệu giật giật, đúng là càng nhìn Diêu Hữu Phát càng kỳ dị.

Dường như hai anh em nhà họ Diêu không hề kinh ngạc trước trang phục này của ba, đều đã quen từ lâu rồi.

"Ba ạ." Cho dù kỳ dị thế nào, Cố Thừa Diệu vẫn lễ phép đứng lên chào hỏi Diêu Đại Phát.

"Con rể ngoan con đến rồi à? Ngồi đi ngồi đi ngồi đi." Diêu Đại Phát vừa mở miệng, giọng nói đã giống như sấm nổ: "Đừng rụt rè, đến đây cứ coi như nhà của mình. Con chờ ba một lát, ba còn một con gà hầm chưa làm xong. Mười phút nữa là có thể ăn cơm rồi."

Nói dứt lời, ông cũng không để ý đến Cố Thừa Diệu, lại quay về phòng bếp.

Tuyên Tĩnh Ngôn giống như nhìn thấy sự kinh ngạc trong mắt Cố Thừa Diệu, thản nhiên mở miệng giải thích: "Tài nấu nướng của ba giỏi hơn mẹ, nghe nói con sắp đến ăn cơm, bèn chủ động nói muốn xuống bếp."

Đó là sự coi trọng đối với người con rể này, không biết nó có cảm kích hay không.

Thật ra Cố Thừa Diệu không hề kinh ngạc.

Anh nghĩ đến Kiều Tâm Uyển, bà và ba kết hôn lâu như vậy rồi, thật sự mười đầu ngón tay không dính nước xuân*, một bữa cơm cũng chưa từng nấu.

*mười đầu ngón tay không dính nước xuân: ý chỉ người sống an nhàn thoải mái.

Nhìn thấy nhà họ Diêu cũng giống như vậy.

Liếc nhìn Diêu Hữu Thiên đang ngồi trên ghế sofa nói chuyện phiếm với Diêu Hữu Quyền. Hẳn là người phụ nữ kia cũng không biết nấu cơm đâu nhỉ?

Quả thật tài nấu nướng của Diêu Đại Phát rất khá, nghiêm túc mà nói thì không thua Cố Học Võ.

Chỉ là giọng ông nói chuyện cực lớn, lúc ăn cơm cũng không quên tán gẫu với mọi người.

Điều nhắc nhiều nhất chính là bảo Cố Thừa Diệu phải đối xử thật tốt với Diêu Hữu Thiên, không được ức hiếp cô.

Không chỉ riêng ông, Diêu Hữu Quyền Diêu Hữu Thế cũng phụ họa đúng lúc.

Nói gần nói xa, chính là nói Cố Thừa Diệu đã ức hiếp Diêu Hữu Thiên, nếu không tại sao cả một tháng không hề đến nhà?

Cố Thừa Diệu đã nhẫn nhịn.

Chi nhánh công ty của Cố thị thành lập, anh bận đến mức chân không chạm đất, lễ nghĩa không chu toàn. Cũng xin trưởng bối khoan dung một chút.

Một câu nói đã chặn miệng Diêu Đại Phát, giống như nói thêm gì nữa thì chính là bọn họ không khoan dung rồi.

Mặc dù như thế, nhưng Diêu Hữu Quyền và Diêu Hữu Thế bảo vệ em gái của mình.

"Mặc dù công ty bận việc, nhưng nếu đã kết hôn rồi, vẫn nên chú ý đến vợ mình một chút."

"Nếu như đã kết hôn, thì chính là người một nhà, tại sao ngay cả thời gian đến ăn một bữa cơm cũng không có?"

"Cũng không phải bọn anh bắt em tới hàng ngày, lúc không bận việc gì thì vẫn nên đưa Thiên Thiên về."

Anh một câu, tôi một câu.

Bữa cơm kết thúc trong giọng nói "yêu thương" của Diêu Đại Phát, cùng với tiếng "mỉa mai" của những người khác trong nhà họ Diêu.

Mấy lần Diêu Hữu Thiên cho rằng Cố Thừa Diệu sẽ phát cáu, thậm chí là nổi giận.

Dùng ánh mắt nhìn về phía người nhà, bảo bọn họ đừng nói nữa.

Nhưng không ngờ từ đầu đến cuối Cố Thừa Diệu không hề nói một lời, chỉ yên lặng lắng nghe, thỉnh thoảng gật đầu.

Thái độ vô cùng khiêm tốn.

Một lần nữa Diêu Hữu Thiên lại bị phản ứng của Cố Thừa Diệu làm cho kinh sợ.

Tại sao hôm nay người này lại dễ nói chuyện như vậy?

Ăn cơm xong, Diêu Đại Phát lại giữ Cố Thừa Diệu lại hỏi về chuyện dự án hợp tác giữa hai nhà một chút.

Thật ra trước đó đã nghe Diêu Hữu Thiên nói qua, có điều nếu như chuyện đã giao cho Cố thị, vậy ông sẽ không nhúng tay vào nữa.

Huống chi, chút chuyện nhỏ này cũng không giải quyết được, vậy lấy đâu ra tư cách chăm sóc con gái bảo bối của ông chứ?

"Con rể ngoan. Thiên Thiên chính là thịt trong tim của ba, các con ở Bắc Đô, hôn sự được quyết định quá nhanh. Ba vẫn luôn không yên lòng. Bây giờ các con đã đến thành phố Y rồi, phải sống cùng nó thật tốt, ba và mẹ con sẽ thường xuyên dõi theo các con."

Cái gì mà dõi theo bọn họ, theo dõi bọn họ thì đúng hơn.

Trong lòng Cố Thừa Diệu biết rõ, nhưng trên mặt lại không lộ ra chút nào: "Cám ơn ba, bất cứ lúc nào cũng hoan nghênh mọi người đến."

Nói thật, thật sự tối nay trong lòng Cố Thừa Diệu rất khó chịu.

Làm con rể ngày đầu tiên đến nhà, nhưng lại để từng người nhà họ Diêu lần lượt châm biếm mấy lần.

Nói gần nói xa chính là anh đã ức hiếp Diêu Hữu Thiên.

Ức hiếp?

Bọn họ còn không biết thế nào gọi là ức hiếp phải không?

Huống chi, việc hôn sự đó là do Diêu Hựu Thiên tự bắt đầu.

Trong lòng không vui, nhưng trên mặt Cố Thừa Diệu không nhìn ra được chút nào, chỉ thản nhiên gật đầu, không quan tâm bọn họ nói gì đều tiếp thu cả.

Thái độ rất đoan chính. Mặc dù một tháng này không đến nhà, nhưng về tình có thể tha thứ.

Cuối cùng Diêu Đại Phát đã quyết định bỏ qua cho Cố Thừa Diệu.

"Được rồi được rồi được rồi, con là đứa giỏi giang. Ba biết con sẽ đối xử tốt với Thiên Thiên."

Cố Thừa Diệc nhếch môi cười, cũng đúng.

Đương nhiên anh sẽ chăm sóc Diêu Hữu Thiên "thật tốt".

Trước hôm nay còn có chút ít áy náy. Cảm thấy mình dẫn Diêu Hữu Thiên tới để bà Đinh làm khó dễ có hơi quá đáng.

Nhưng hiện giờ, chút ít áy náy kia đều đã bị người nhà họ Diêu mài nhẵn.

Nếu bọn họ sợ mình ức hiếp Diêu Hữu Thiên như vậy, anh không ức hiếp ra trò một chút, đúng là có lỗi với sự kỳ vọng của bọn họ rồi.

Diêu Hữu Thiên đâu biết được đủ kiểu ý nghĩ này trong đầu Cố Thừa Diệu?

Ăn cơm xong đã bị Tuyên Tĩnh Ngôn hỏi về một số vấn đề sống chung khi mới kết hôn, quả thật sợ sau khi kết hôn Diêu Hữu Thiên sẽ chịu thiệt.

Diêu Hữu Thiên trả lời giống Cố Thừa Diệu, gần đây anh bận việc công ty.

Cho nên mới chưa đến thăm hỏi, nhìn quà tặng chuẩn bị ngày hôm nay là biết ngay.

Những thứ đó đều là chuẩn bị từ sớm, đủ để thấy người ta dụng tâm rất nhiều.

Không phải Diêu Hữu Thiên giải thích cho Cố Thừa Diệu, mà là không muốn làm cho ba mẹ lo lắng. Chứ đừng nói, hôm nay Cố Thừa Diệu đã bị người trong nhà nói cả một buổi tối.

Cũng không khác biệt lắm.

Có bảo đảm của cô, ít nhiều gì Tuyên Tĩnh Ngôn đã hơi yên lòng, lại nghĩ dù sao Cố Thừa Diệu tuổi còn trẻ, lễ nghĩa không chu toàn một chút cũng có thể lý giải được.

Người trẻ tuổi bây giờ, có mấy người lễ nghĩa chu toàn đâu?

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

Trên xe lên đường quay về, gió biển thổi vào cửa sổ xe, làm mái tóc của Diêu Hữu Thiên phấp phới rối tung.

Cô quay mặt sang, nhìn nửa bên mặt bình tĩnh của Cố Thừa Diệu, anh chuyên tâm lái xe, không nhìn ra tâm trạng của anh lúc này.

Nhưng nghĩ đến bầu không khí lúc ăn cơm vừa rồi ——

"Xin lỗi. Ba mẹ tôi không có ác ý đâu."

Mỗi một người làm cha làm mẹ đều chỉ mong con cái mình sống tốt.

Đặc biệt là bọn họ kết hôn dưới tình huống như vậy.

Cố Thừa Diệu thản nhiên liếc cô một cái, trầm mặc, tiếp tục quay mặt đi chuyên tâm lái xe.

"Cố Thừa Diệu?"

Dáng vẻ khác thường của anh cùng với bộ dạng độc miệng lúc bình thường của anh giống như hai người khác nhau.

Khiến cho lời muốn nói của Diêu Hữu Thiên nuốt ngược lại.

Xe từ từ rời khỏi phạm vi biệt thự, Cố Thừa Diệu đột nhiên lên tiếng.

"Bây giờ cô ở đâu?"

Diêu Hữu Thiên ngẩn ra, theo bản năng nói ra địa chỉ ở hiện tại của mình.

Khi xe dừng lại dưới chung cư, Diêu Hữu Thiên xuống xe, cho rằng Cố Thừa Diệu sẽ rời đi.

Ai ngờ Cố Thừa Diệu lại theo cô lên tầng.

Cô thật sự không ngờ, Cố Thừa Diệu lại đề xuất muốn giúp cô chuyển đồ.

"Anh khẳng định anh muốn tôi đến ở chỗ anh chứ?"

"Cô không đến ở chỗ tôi? Sau đó lúc ba mẹ cô tâm huyết dâng trào đến tìm tôi, phát hiện thực ra chúng ta ở riêng thì sao?"

Giọng nói của Cố Thừa Diệu cực kỳ lạnh nhạt, không có chút bất mãn nào.

Nhưng Diêu Hữu Thiên nhạy cảm phát hiện ra mùi thuốc súng hàm chứa mơ hồ trong đó.

Trong lòng hiểu rõ, tối nay Cố Thừa Diệu bị người nhà họ Diêu phê bình cả một buổi tối. Nhất định trong lòng có bất mãn.

Cũng không tranh luận với Cố Thừa Diệu, mà đưa anh lên tầng.

Căn nhà không tính là nhỏ.

Dẫu sao đây là căn nhà mà nhà họ Diêu ở trước đây. Nhà họ Diêu có bốn anh em, nhà cũng có bốn năm phòng.

Cách bài trí cũng xem như ấm cúng thoải mái, không khí gia đình rất đậm đà.

Cố Thừa Diệu cho rằng đồ của Diêu Hữu Thiên rất nhiều.

Ít nhất người phụ nữ mà anh biết – ví dụ như Kiều Tâm Uyển mẹ anh, mỗi lần ra ngoài, hành lý đều là một đống lớn.

Nhưng đã khiến anh bất ngờ rồi. Đợi ở phòng khách nửa giờ, Diêu Hữu Thiên đã xách một chiếc vali lớn đi ra.

Nửa giờ, hơn nữa chỉ có một vali hành lý ——

"Chỉ có nhiêu đây thôi à?"

Động tác của cô lại nhanh, hơn nữa đồ cũng không nhiều.

Cố Thừa Diệu có chút kinh ngạc, lập tức nhìn Diêu Hữu Thiên một cái, định rời đi, cuối cùng vẫn nói thêm một câu: "Đừng trách tôi không nhắc nhở cô. Tôi không phải người có thời gian ngày ngày đến giúp cô chuyển đồ đâu."

Diêu Hữu Thiên xua tay: "Đi thôi."

Cố Thừa Diêu đi sau lưng Diêu Hữu Thiên, nhìn cô kéo chiếc vali hành lý rất lớn kia.

Không nhiều lời, bước nhanh thêm hai bước, đưa tay nhận lấy vali hành lý trong tay cô.

Động tác của anh lại khiến Diêu Hữu Thiên giật nảy mình.

Từ lúc nào Cố Thừa Diệu quan tâm như vậy?

Chẳng những giúp cô dọn nhà, còn giúp cô xách hành lý?

Diêu Hữu Thiên nhìn Cố Thừa Diệu chậm rãi bước vào thang máy, không có nét mặt vui mừng nào, chỉ cảm thấy hơi sợ.

Không phải là hôm nay anh ta bị ba mẹ cô nói cho choáng váng rồi đấy chứ?

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

Diêu Hữu Thiên nằm ở trên giường, hơi khó ngủ.

Cách một bức tường là nơi Cố Thừa Diệu ngủ. Thời gian đã khá muộn rồi, không biết bây giờ anh ta đã ngủ chưa.

Vốn dĩ cô nghĩ, trở lại thành phố Y rồi, ngoài chuyện công việc ra, không cần phải gặp mặt Cố Thừa Diệu nữa.

Nhưng lại quên mất, ba mẹ mình cũng ở đây.

Cuộc hôn nhân này, là một kế tùy cơ ứng biến.

Cô không tình nguyện, Cố Thừa Diệu cũng vậy.

Thậm chí hiện giờ Cố Thừa Diệu còn đang tìm cô gái kia.

Trong lòng cô hiểu rõ, ngày Cố Thừa Diệu tìm được cô gái kia chính là ngày bọn họ ly hôn.

Nếu như là trước khi kết hôn, thậm chí là trước khi về thành phố Y, cô đều hi vọng Cố Thừa Diệu nhanh chóng tìm được cô gái kia một chút.

Cô có thể ly hôn với Cố Thừa Diệu.

Nhưng tình hình trước mắt lại có chút phức tạp.

Bọn họ đã trở về thành phố Y, hơn nữa mặc dù hôm nay ba mẹ chỉ trích Cố Thừa Diệu, nhưng vẫn rất hài lòng với anh.

Nếu không ba cũng sẽ không tự mình xuống bếp.

Vào lúc này. Nếu như cô nói muốn ly hôn.

Tạm thời không nói đến chuyện hợp tác giữa hai nhà, ít nhất ải của ba mẹ đã rất khó giải quyết ổn thỏa rồi.

Chuyện phát triển tới ngày hôm nay, thật sự đã có chút giống với thế cưỡi trên lưng cọp rồi.

Diêu Hữu Thiên càng nghĩ càng không ngủ được, trằn trọc trở mình.

Lại nghĩ tới hành động hôm nay của Cố Thừa Diệu.

Cô nói anh không hiểu lễ nghĩa, anh lại mua xong quà tặng từ trước.

Lúc ba mẹ chỉ trích anh, anh cũng không sẵng giọng như với cô.

Cô còn tưởng rằng, với cá tính của anh, cho dù không vỗ bàn phản bác, cũng sẽ sầm mặt.

Đâu ngờ lại không có gì hết. Thái độ nghe ba mẹ giáo huấn tương đối tốt.

Thậm chí trong mắt không có vẻ không vui nào.

Anh còn giúp mình dọn nhà, xách đồ.

Xoay người lại, nhìn bóng đêm âm u bên ngoài cửa sổ.

"Như vậy xem ra, người đó cũng không tệ như thế."

Diêu Hữu Thiên nhỏ giọng lẩm bẩm một câu. Sau đó lại lắc lắc đầu.

Cô đang nghĩ gì vậy chứ. Anh ta có tệ hay không thì liên quan gì đến cô?

Lúc này mới phát hiện ra mình nằm trên giường ngủ lâu như vậy rồi, suy nghĩ lại luôn xoay quanh Cố Thừa Diệu.

Không thể nghĩ nữa. Không được nghĩ nữa.

Ngủ thôi. Ngủ thôi.


Chương 102 : Làm phiền rồi.

  Kết quả của việc Diêu Hữu Thiên trằn trọc trở mình cả một buổi tối là cô lại không ngủ ngon.

Sáng sớm thức dậy, kèm theo hai vành mắt đen.

Đi ra phòng khách phát hiện Cố Thừa Diệu đã dậy từ lâu, đang đọc báo.

Người giúp việc theo giờ đã đến, mang bữa sáng tới, bày lên bàn ăn.

Nhìn thấy Diêu Hữu Thiên,thoáng chốc trong mắt có vẻ kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã không nhìn lung tung nữa, tiếp tục công việc trên tay.

"Tiên sinh, cậu có thể dùng bữa sáng rồi."

Cố Thừa Diệu gấp tờ báo lại, lúc đi ngang qua Diêu Hữu Thiên đã nhìn cô một cái, đi thẳng ra ăn bữa sáng.

Diêu Hữu Thiên tương đối tự giác, đi đến trước bàn ăn rồi ngồi xuống. Bưng một ly sữa tươi lên uống.

Cố Thừa Diệu thản nhiên nhìn cô một cái, tiếp tục ăn.

Diêu Hữu Thiên phát hiện ra, động tác ăn của Cố Thừa Diệu rất tao nhã.

Thật ra đã từng cùng Cố Thừa Diệu ăn vài bữa cơm.

Cho dù Diêu Hữu Thiên không tình nguyện, cũng phải thừa nhận, nề nếp của nhà họ Cố cực kỳ tốt, không chỉ Cố Tĩnh Đình, mà còn cả Cố Thừa Diệu.

Giơ tay nhấc chân đều rất tao nhã. Cho dù có lúc Cố Thừa Diệu độc miệng, vẻ mặt nhìn cô lại mang theo khinh thường.

Nhưng không thể che giấu khí chất quý công tử mơ hồ lộ ra từ người anh chút nào.

Yên bình ăn xong bữa sáng, Cố Thừa Diệu quay về phòng thay quần áo ở nhà ra.

Diêu Hữu Thiên nhìn thấy anh mặc một bộ đồ thể thao, có chút khó hiểu: "Hôm nay anh không đi làm sao?"

Anh ta muốn đi đâu?

Cố Thừa Diệu thản nhiên liếc cô một cái: "Cô sắp đi làm à? Tôi đưa cô đi."

Diêu Hữu Thiên lại không có xe, Cố Thừa Diệu đến thành phố Y mới phát hiện ra.

Cô không có xe, đi đâu cũng gọi taxi.

Mà những người khác ở nhà họ Diêu đều tự mình lái xe.

"Anh không đi làm à?" Ánh mắt Diêu Hữu Thiên dừng ở bộ đồ thể thao trên người anh.

Khác với vẻ tuấn dật khi anh mặc âu phục giày da, bộ trang phục này của Cố Thừa Diệu nhìn soái khí ngời khoài hơn một chút.

Nhìn hơi giống cậu trai nhà bên*.

*Cậu trai nhà bên: ý chỉ thiếu niên trẻ tuổi khiến người ta có cảm giác gần gũi, giống như hàng xóm cách vách.

Quả nhiên là cây mắc áo, cho dù mặc bộ trang phục nào, cũng rất ưa nhìn.

Nếu để anh đi làm người mẫu cho anh hai, nhất định trang phục nam của anh hai sẽ bán đắt.

"Cô có muốn tôi đưa đi không?" Cố Thừa Diệu cau mày, Diêu Hữu Thiên nhanh chóng trở về phòng, cầm túi xách của mình lên: "Làm phiền rồi."

Cố Thừa Diệu đưa Diêu Hữu Thiên cùng đi ra cửa.

Ngồi trên xe, Diêu Hữu Thiên nhìn nửa bên mặt bình tĩnh của Cố Thừa Diệu, có chút tò mò: "Anh sắp đi chơi bóng à?"

Bộ trang phục này không giống như đi đánh golf, hơn nữa hiện tại sân đánh golf của thành phố Y chỉ có một, không phải hướng này.

Cố Thừa Diệu thản nhiên liếc cô một cái: "Cô muốn biết sao?"

Diêu Hữu Thiên không nói gì, đột nhiên phát hiện ra mình đáp thế nào cũng không đúng.

Nếu như cô nói muốn biết, chẳng phải biết thành cô đang quan tâm hành tung của Cố Thừa Diệu rồi sao?

Cô không trả lời, Cố Thừa Diệu cũng không lên tiếng.

Xe tiếp tục chạy, nhưng sau khi băng qua hai đường quốc lộ thì tiến vào một con ngõ nhỏ.

Xe của Cố Thừa Diệu dừng ở con ngõ, cũng không nhìn Diêu Hữu Thiên đã tự động xuống xe.

Diêu Hữu Thiên không hiểu Cố Thừa Diệu muốn làm gì. Vừa mới muốn mở cửa xe ra, đã thấy đầu ngõ treo một tấm biển rất lớn, trên đó viết: Thu hồi phế phẩm.

Hả. Cố Thừa Diệu đến đây làm gì?

Cô nhìn thấy Cố Thừa Diệu đã đi vào cổng của thu hồi phế phẩm kia, muốn xuống xe đi theo, đúng lúc điện thoại di động reo lên.

Là điện thoại của Lý Khả Nghi, cô đã đến thành phố Y, mới liên hệ với các chị em tốt vài lần, Lý Khả Nghi không hài lòng.

Nói mọi người đều quyết định đến thành phố Y thảo phạt cô.

Chờ Diêu Hữu Thiên cúp điện thoại, Cố Thừa Diệu đã đi ra rồi.

Diêu Hữu Thiên nhìn thấy trên tay anh xách một chiếc túi ni lông màu đen rất to, đặt ở trong cốp rồi mới lên xe.

"Anh ——"

Trong lòng có rất nhiều nghi vấn, nhưng không hỏi câu nào.

Mà điều khiến Diêu Hữu Thiên cực kỳ bất ngờ chính là, xe của Cố Thừa Diệu lại dừng ở trước công trường mà bọn họ định xây dựng làng du lịch.

"Anh, anh đến tìm bà Đinh?"

Câu hỏi của Diêu Hữu Thiên không được trả lời, Cố Thừa Diệu xuống xe, đi vòng qua cốp xe xách cái túi xuống, sau đó đi về phía căn nhà cũ nát ở chính giữa.

"Cố Thừa Diệu."

Rốt cuộc anh ta muốn làm gì?

Diêu Hữu Thiên đi sau lưng Cố Thừa Diệu, khi phát hiện anh xách cái túi đó đi về phía nơi bà Đinh ở, trong mắt có một chút lo lắng.

Cuối cùng người này muốn làm gì? Anh ta sẽ không nghĩ đến việc cưỡng ép chứ?

Trong túi của anh ta là cái gì?

Cố Thừa Diệu xách túi, đi tới trước nhà bà Đinh.

Gõ cửa, cánh cửa cũ nát có tiếng trả lời, mở ra.

Khuôn mặt già nua mà lại mang theo vẻ u ám của bà Đinh xuất hiện ở cạnh cửa.

Nhìn thấy Cố Thừa Diệu, sắc mặt của bà rất u ám, đang định đuổi người, Cố Thừa Diệu lại lên tiếng trước.

"Thưa bà. Cái này là bà làm rơi ở đây phải không?"

Anh đưa cái túi lớn màu đen kia đến trước mặt bà Đinh.

Lúc này Diêu Hữu Thiên đứng cách đó không xa mới phát hiện ra, thì ra trong chiếc túi lớn của Cố Thừa Diệu đựng một đống chai nhựa vứt đi, còn có một vài vỏ lon ——

Cô mở to hai mắt, nhìn Cố Thừa Diệu với vẻ không dám tin.

Anh anh anh ta, rõ ràng cái túi đó là anh ta tự mình xách tới mà?

Bà Đinh nhìn Cố Thừa Diệu một cái, lại nhìn cái đó túi một cái, đột nhiên đưa tay ra, giật lấy cái túi.

"Là tôi làm rơi."

Diêu Hữu Thiên đứng ở phía sau chớp chớp mắt, bà Đinh này thật sự dám nói.

Cố Thừa Diệu gật gật đầu, sau đó chỉ vào cái túi đó: "Bà Đinh, bà bán phế phẩm thế này không kiếm được tiền đâu. Bà nên phân loại mấy cái chai nhựa và vỏ lon này ra."

Lúc anh nói đã đưa tay lấy đồ trong túi ra: "Bà xem. Loại vỏ lon này có thể bán ba xu, còn loại chai nhựa này chỉ có thể bán một xu thôi."

Diêu Hữu Thiên hóa đá rồi. Cô cực kỳ kinh ngạc nhìn Cố Thừa Diệu, trong mắt đầy vẻ không dám tin.

Vẻ u ám trên mặt bà Đinh giảm đi không ít, nhưng sắc mặt vẫn đầy phòng bị và cảnh giác: "Đừng nói với tôi, tôi biết cả."

"Bà à, bà không có thời gian thu dọn, để cháu giúp bà nhé."

Lúc Cố Thừa Diệu nói, đã nhìn ngôi nhà bà Đinh ở một cái: "Trước tiên chúng ta có thể phân loại những thứ này, đến lúc đó bà có thể bán thêm một chút tiền rồi."

Bà Đinh ngăn ở cửa không đồng ý, ánh mắt nhìn Cố Thừa Diệu giống như nhìn kẻ địch vậy.

Cố Thừa Diệu cũng không giận, nhún vai: "Vậy nếu không thì thu dọn ở bên ngoài cũng được."

Nói xong, cũng không nhìn bà Đinh, mà đi đến chỗ đống phế phẩm kia ở bên ngoài, bắt đầu động tay.

Không phải anh nói cho có, anh thật sự đang động tay.

Kiên quyết mở từng cái thùng giấy ra, sau đó đặt chung một chỗ. Một đống chai nhựa, một đống vỏ lon.

Diêu Hữu Thiên ngẩn ra hồi lâu, nhìn bóng lưng của Cố Thừa Diệu có chút chậm chạp nhưng lại kiên cường.

Mặt trời đã lên cao từ lâu. Ngày tháng sáu, nhiệt độ ở thành phố Y đã rất cao rồi.

Cố Thừa Diệu chỉ thu dọn một lát, trên trán đã túa ra một lớp mồ hôi.

Nhưng anh vô cùng chăm chú, thỉnh thoảng bên cạnh có ruồi nhặng vờn quanh. Anh làm như không thấy.

Bà Đinh hừ một tiếng, không nói lời nào, xoay người đi vào nơi ở của mình.

Còn đóng sập cánh cửa gỗ cũ nát lại, vang rung trời.

Tay Diêu Hữu Thiên vốn đang nắm quai đeo túi xách rất chặt, bèn đặt túi xách xuống, bắt đầu thu dọn cùng Cố Thừa Diệu.

Phế phẩm ở chỗ bà Đinh rất nhiều, Diêu Hữu Thiên biết, không thể dọn dẹp xong trong chốc lát được.

Mặt trời càng lúc càng lên cao, Diêu Hữu Thiên cũng càng lúc càng nóng.

Liếc nhìn trên váy liền trên người mình, có phải cô nên vui mừng rằng, cô có một thể chất phơi nắng không đen hay không?

Nếu không chắc chắn thế nào cũng biến thành đen như than.

Rất nhanh, đã đến buổi trưa, Cố Thừa Diệu người cao ngựa lớn, sức lực cũng giống như vậy.

Anh đặt riêng một số kim loại đã phân loại xong ra, lại xếp những phế phẩm kia ngay ngắn. Vào buổi trưa, những phế phẩm trên mặt đất đã bị anh lọc hơn một nửa.

Diêu Hữu Thiên cũng mệt đến mức mồ hôi đầy người, toàn bộ hai tay đều đen nhẻm, cần bao nhiêu bẩn thì có bấy nhiêu.

Nhưng thấy Cố Thừa Diệu không có ý dừng lại, cô cũng liều mạng hít một hơi tiếp tục.

Rất nhanh thời gian đã đến giữa trưa.

Diêu Hữu Thiên ném một cái chai sang một bên, cảm thấy vừa đói vừa khát.

Nhìn Cố Thừa Diệu một cái, anh vẫn đang tiếp tục.

Mà cánh cửa gỗ cũ nát kia vẫn đóng thật chặt như cũ.

Diêu Hữu Thiên tiến lên hai bước đứng ở trước mặt anh, nhỏ giọng nói: "Này, bà Đinh đó hoàn toàn không đánh giá thấp anh. Chiêu này của anh không có tác dụng rồi."

Rốt cuộc bây giờ cô đã thấy rõ, Cố Thừa Diệu muốn đánh bài ôn hòa.

Nhưng cũng cần người ta ủng hộ mới được.

Phản ứng của Cố Thừa Diệu là liếc cô một cái, tiếp tục động tác trên tay.

". . . . . ." Anh không dừng, đương nhiên Diêu Hữu Thiên cũng không có lý do dừng lại.

Có điều thật sự rất đói. Lại rất khát.

Diêu Hữu Thiên chỗ trước mặt rõ ràng đã sạch sẽ hơn nhiều, khóe môi đột nhiên cong lên.

Cảnh tượng này thật sự khiến cô rất xúc động.

Cô vẫn nhớ ——

"Két" một tiếng, vào lúc này cánh cửa gỗ cũ nát bị người khác mở ra.

Vẻ mặt bà Đinh vẫn u ám như cũ, đứng ở cửa.

"Ăn cơm đi."

Bỏ lại câu này, cũng không nhìn hai người Cố Thừa Diệu, đi thẳng vào phòng.

Diêu Hữu Thiên nhìn Cố Thừa Diệu một cái, lại nhìn cánh cửa gỗ mở rộng kia một cái: "Bà ấy đang nói với chúng ta sao?"

Cố Thừa Diệu không để ý đến Diêu Hữu Thiên, mà đi thẳng vào cửa.

Anh rửa tay sạch sẽ, đứng ở đó nhìn một cái.

Trên chiếc bàn cũ nát bày hai đĩa cải xanh.

Cơm đang bốc hơi nóng trong nồi cơm điện đã mất màu sắc ban đầu.

Bên cạnh đặt ba bộ bát đũa, toàn bộ bát không giống nhau, có hai cái còn sứt miệng.

Bên bàn là ba chiếc ghế khác nhau, đều đã tróc sơn, không nhìn ra màu gốc nữa.

Cố Thừa Diệu đứng đó không nhúc nhích. Diêu Hữu Thiên đã rửa tay, cũng đứng ở đó

Nhìn cảnh tượng trước mắt là đã hiểu có chuyện gì, có điều ——

Bà Đinh đã múc món cuối cùng, một bát đậu cô-ve xào ra.

Nhìn thấy hai người đều đứng yên bất động, hừ một tiếng.

"Nếu chê khó ăn thì đi đi, cút ra ngoài cho tôi."

Lúc bà Đinh nói, hoàn toàn không nhìn hai người, dọn món ăn xong liền xới cho mình một bát cơm, bắt đầu ăn.

Diêu Hữu Thiên nhìn Cố Thừa Diệu một cái.

Cô tuyệt đối không tin Cố Thừa Diệu có thể nuốt trôi loại thức ăn này.

Những món đó có hơi cháy, màu sắc của ba chiếc bát lại xám xịt như vậy.

Mặc dù cô tiếp xúc với Cố Thừa Diệu không nhiều lắm, nhưng biết anh là người rất chú trọng lịch sự.

Sao có thể ăn thức ăn thế này?  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro