Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

PHẦN 5 - Chương 124

Cùng với 18 tên tử tù là giai cấp lãnh đạo cao cấp trong chính phủ độc quyền của Phương Kỳ Chính bị xử tử, tuyên cáo sự cai trị của Alpha trên Đặc Tinh đế quốc chính thức kết thúc.

Vì không để cho thế lực bảo thủ có thể lật đổ chính quyền Liên Bang Cộng Hòa, Lăng Hàn Bách cùng với hơn một trăm tên tội phạm chiến tranh cấp hai, cũng là những Alpha có năng lực xuất chúng bị phán xử án giam cầm chung thân.

Những người này trong lúc bị giam giữ thì ngoại trừ phải lao động cải tạo như những tội phạm thông thường thì còn phải vô điều kiện cung cấp tinh trùng chất lượng tốt nhất cho Omega hoặc Beta. Nếu như cần thiết, ngục giam đặc biệt còn sẽ đối với bọn họ tiến hành cưỡng chế xứng đôi hoặc lâm thời xứng đôi.

Thế nhưng cân nhắc đến nhu cầu sinh lý đặc thù trong thời kỳ động dục của Omega, Pháp viện đồng ý ngoại trừ giam cầm trong ngục giam thì còn có thể có phương pháp khác – để bầu bạn hợp pháp của những tội nhân này mang về nhà cưỡng chế quản lý. Bởi những Alpha này đều có năng lực mạnh mà còn đối với chính phủ mới ôm ấp tâm tình mẫu thuẫn đều là những nhân vật nguy hiểm, vậy nên bọn họ đều phải tiếp thu quản chế cực kỳ đặc thù dành cho Alpha. Cách thức quản giáo cũng tương tư như Luật pháp cưỡng chế bảo vệ Omega lúc trước mà lập ra, thậm chí ở một số phương diện khác còn càng thêm nghiêm ngặt, đây đối với những Alpha đã từng diễu võ dương oai chà đạp lên tôn nghiêm Alpha mà nói chính là một loại trừng phạt nhục nhã lên cả thân thể và tinh thần.

Bởi vì pháp lệnh này chỉ nhằm vào những Alpha có trọng tội còn những Alpha thường dân khác thì không áp dụng, mọi người lại vẫn đang chìm đắm trong niềm vui hân hoan khi lật đổ được chính quyền độc tài nên chẳng có bao nhiêu người cho rằng điều luật này không thích hợp, coi như có một ít ý kiến phản đối thì cũng không lay động được Nghị viện thông qua pháp lệnh này.

------

Còn chưa biết mình đã được miễn tử hình, Lăng Hàn Bách sáng sớm đã tỉnh lại, hắn yên lặng tính toán thời gian, ngày mình bước lên đoạn đầu đài hẳn là ngày kia.

Từ sau lần gặp mặt kia, Triển Hồng Vũ không còn qua thăm hắn lần nào nữa, hắn hoàn toàn có thể lý giải, dù sao hiện tại thân phận bọn họ không giống nhau, hắn cũng không cho phép bản thân trở thành trói buộc của Triển Hồng Vũ.

Một người bị trói trong phòng giam không thể động đậy tư vị chắc chắn không hề dễ chịu, đặc biệt người đó lại còn đang phải trải qua cảm giác buồn bực ngán ngẩm khi chờ đợi cái chết đến, điều này càng khiến cho Lăng Hàn Bách buồn bực mất tập trung.

Hai đầu gối bị thương vẫn rất đau, chút thuốc giảm đau mà Triển Hồng Vũ tranh thủ cho hắn một chút lúc trước e đã mất đi hiệu lực, nhưng cũng chẳng liên quan, dù sao hắn cũng sắp chết rồi.

Lăng Hàn Bách đã không muốn đi làm phiền người khác, hắn chỉ hy vọng mình chết có thể diện một chút.

Mỗi ngày sẽ có người vào đưa cơm cho hắn, cũng giúp hắn lau qua người. Nói thật, Lăng Hàn Bách không quá mong chờ những lúc như vậy, vì cho dù có thể sạch sẽ hơn một chút nhưng động tác của đối phương quá thô bạo, khiến hắn đã đau lại càng thêm đau.

Không biết thi thể mình cuối cùng sẽ bị chôn ở đâu? Hay là sẽ bị tập trung đốt cháy rồi vùi lấp? Nói như vậy, Triển Hồng Vũ làm sao có thể lập cho mình một tấm bia mộ đây?

Ngẫm lại những lời đã nói với Triển Hồng Vũ ở lần gặp cuối cùng đó, Lăng Hàn Bách bỗng cảm thấy xấu hổ vô cùng, lúc đó tâm tình mình có lẽ quá mức bất ổn, sao lại có thể đưa ra yêu cầu không biết nên khóc hay là cười với đối phương như vậy chứ.

Kỳ thật bản thân chết rồi, làm sao biết được liệu người còn sống có nhớ mình hay không? Hắn sớm muộn sẽ bị mọi người lãng quên thôi.

Hắn sẽ bị Hồng Vũ ca ca người mà mình yêu nhất quên mất sao? Con gái trân quý nhất cũng không có chút ký ức nào về hắn cả. Lăng Hàn Bách nhắm chặt mắt lại, nội tâm có chút chua xót, nhưng rồi không thể không bình tĩnh lại.

Bị lãng quên là kết cục của đại đa số người, kết cục như vậy, đối với bản thân mà nói, đáng ra phải đến sớm hơn thời điểm này rất lâu mới đúng.

Đột nhiên, cánh cửa kim loại bị đóng chặt bỗng mở ra, Lăng Hàn Bách đang nằm trên giường hơi ngạc nhiên, hắn nhìn thấy vài pháp cảnh quân trang đầy người bước vào.

Người đứng đầu trong nhóm pháp quan lấy ra một phần văn kiện, liếc mắt nhìn vẻ giật mình trên mặt Lăng Hàn Bách, tuyên bố: "Lăng Hàn Bách, bởi vì sau này có chứng cứ mới xuất hiện chứng tỏ thời điểm những ngày cuối cùng của chiến tranh đã biết hối lỗi quay đầu, Pháp Viện tối cao đã ra quyết định hủy bỏ án chấp hành tử hình đối với ngươi, sửa thành án chung thân giam cầm. Bầu bạn của ngươi là Triển Hồng Vũ tiên sinh đã xin cho người được quản chế tại ngoại, ngày hôm nay ngươi có thể rời đi cùng ngài ấy."

"Quản chế... tại ngoại?" Lăng Hàn Bách nhất thời còn chưa phục hồi lại tinh thần, bõng nhiên nhìn thấy thân ảnh Triển Hồng Vũ xuất hiện ở bên ngoài cửa phòng giam, con ngươi bỗng co rút lại.

"Hàn Bách, theo anh về nhà đi." (từ thời điểm này mọi hiểu lầm đã được giải đáp nên dựa trên tình cảm hai người tui đã đổi xưng hô cho hợp nhé)

Triển Hồng Vũ mặc chính trang thẳng tắp đi tới cạnh Lăng Hàn Bách, y hơi mỉm cười, trong nụ cười này ẩn giấu bao nhiêu chua xót cùng cay đắng, sợ là không người biết đến.

Lăng Hàn Bách không biết rốt cùng đã phát sinh cái gì, hắn giãy dụa muốn ngồi dậy, nhưng phải nhờ tới sức mạnh của pháp cảnh mới miễn cưỡng ngồi thẳng được trên giường.

"...Hồng Vũ ca ca, em... không phải chết nữa sao?" Lăng Hàn Bách cảm thấy giọng nói của mình có chút run rẩy, tâm tình hắn hiện tại rất phức tạp, không nói rõ được là cao hứng hay là hổ thẹn.

Triển Hồng Vũ gật đầu: "Đúng thế, em không cần phải chết. Thế nhưng cũng không hoàn toàn tự do. Em nhất định phải tiếp nhận sự quản giáo của chính phủ, tận đến khi có lệnh đặc xá."

"Thật sự, thật sự cảm ơn anh, Hồng Vũ!" bản thân sẽ không vô duyên vô cớ nhận được sự đắc cách như vậy, không cần nói cũng biết tất cả là nhờ công lao Triển Hồng Vũ. Nghĩ đến bản thân từng phát điên mà đem Triển Hồng Vũ đẩy vào bờ vực tử vong, vậy mà đối phương không vì hiềm khích cùng hận thù trước đó, vẫn ra tay cứu mình một mạng. Lăng Hàn Bách nâng lên cánh tay đầy vết thương còn lại lên, chậm rãi che khuất khuôn mặt đầy vẻ ân hận cùng xót xa của bản thân.

Hắn cúi đầu, nghẹn ngào nức nở, nước mắt từ giữa các ngón tay nhỏ giọt xuống dưới.

Đối với mỗi một Alpha phạm tội tiếp nhận quản giáo tại ngoại, chính phủ đều sẽ đặc biệt phái ra một tiểu tổ quản giáo chuyên nghiệp, thành viên bao gồm cả Alpha và Beta, thậm chí còn có một số ít Omega bầu bạn cố định. Cùng với những người làm nghề giám sát Omega của chính phủ cũ trước đây không quá giống nhau, quản giáo của tiểu tổ được tính là công chức chính phủ, trực tiếp cống hiến và chịu sự quản lý từ chính phủ mới nên mọi hành động đều phù hợp với chuẩn mực đạo đức của đế quốc.

"Triển tiên sinh, tuy rằng hiện tại trạng thái tinh thần và thể xác Lăng Hàn Bách không quá tốt, nhưng theo quy định chúng tôi vẫn phải đeo xích chân cho đối phương."

Tổ trưởng tổ quản giáo phụ trách Lăng Hàn Bách là một Alpha đã có bạn đời, cũng là nhóm Alpha đầu tiên thông qua xét duyệt xác nhận trung thành với chính phủ mới.

Triển Hồng Vũ liếc mắt nhìn Lăng Hàn Bách vừa mới uống thuốc phục hồi sau hỗn loạn đang nằm trên giường bệnh trong nhà giam, đối phương đã không còn khả năng tự bước đi do những tra tấn trước đó nhưng vẫn phải chịu sự cầm cố của xiềng xích.

"Em ấy đã không thể bước đi được nữa, đeo xích chân có ý nghĩa gì sao?"

Triển Hồng Vũ thở dài, y không phải muốn chống đôi những điều lệ quản lý Alpha, nhưng đối phương lại là Lăng Hàn Bách nên trong thâm tâm y vẫn muốn đối phương nhận được sự thoải mái nhất có thể.

Tổ trưởng tổ quản giáo cũng chỉ có thể bất đắc dĩ trả lời: "Triển tiên sinh, ngài hẳn phải biết, đeo xích chân đã là hình thức quản giáo ở mức độ thấp nhất rồi. Theo lý thuyết, chúng tôi còn phải đối với Lăng Hàn Bách kiểm trả lại năng lực và mức độ nguy hiểm để đưa thêm mấy cấp quản giáo khác, hy vọng ngài có thể lý giải. Huống hồ đeo xích chân cũng không ảnh hưởng tới sinh hoạt hàng ngày của hắn, có thể nói đây đã là phương thức xử trí vô cùng ôn nhu rồi, Những tù nhân chiến tranh khác cũng không nhận được đãi ngộ tốt như vậy."

"Đưa xích chân cho ta đi, ta tự đeo cho em ấy." Triển Hồng Vũ biết đối phương nói không sai, xác thực láy thân phận cùng những tội lỗi mà Lăng Hàn Bách đã gây ra, bây giờ hắn có thể bình yên nằm trên giường như thế này đã là một loại may mắn. Mà cấp bậc quản giáo nhẹ nhàng nhất cũng là hình thức quản giáo nhân tính hóa, Phó Vân Thâm muốn thông qua loại thủ đoạn nghiêm khắc đến thuần phục cả thân thể cùng linh hồn nhóm Alpha tù nhân này, thế tất sẽ an bài một nhóm quản giáo hà khắc vô cùng đối với những gia đình xin quản giáo tại ngoại như Triển Hồng Vũ cùng Lăng Hàn Bách.

Mà y bởi vì thân phân quan chính phủ cao cấp cùng thân tình với Phó Vân Thâm mới có thể tranh thủ một chút đãi ngộ khoan dung cho Lăng Hàn Bách tàn tật, tận lực cho đối phương sự tự do lớn nhất có thể rồi.

So với trực tiếp đeo khóa cổ điện tử gắn định vị và điện lực thì, xiềng chân này vẫn là phương thức có thể bảo trì một chút tôn nghiêm cho người đeo.

Triển Hồng Vũ nâng cổ chân quá mức gầy gò vì tra tấn của Lăng Hàn Bách lên, cẩn thân giúp đối phương đeo vòng xích chân, sau đó khóa lại bằng vân tay của mình.

-------

ps: sắp khổ tận cam lai rồi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro