Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

PHẦN 5 - Chương 110

Phương Kỳ Chính không để ý lắm nhẹ nhàng nở nụ cười, lúc này mới thả dương vật Phó Vân Thâm ra, đi tới, xé một phần băng dính trên xoang mũi đối phương ra.

Đột nhiên xuất hiện không khí để thở giúp Phó Vân Thâm rên rỉ tỉnh lại, y hô hấp cực kỳ gấp gáp, cuối cùng là một tiếng nghẹn ngào to lớn.

"Lần này, thư thư phục phục đi thôi."

Phương Kỳ Chính đem một bình khí mị dược đặt ở dưới hai bên cánh mũi Phó Vân Thâm, thần sắc gã bình tĩnh nhìn Omega sau khi không ngừng hít vào xuân dược mà ánh mắt từng bước trở nên hoang mang.

"A...a..." Mị dược có hiệu quả cực nhanh khiến Phó Vân Thâm trở nên khô nóng cực độ, thậm chí côn thịt vừa mới phóng thích mà trở nên mềm xuống không lâu trước đó cũng lần thứ hai đứng lên.

Phương Kỳ Chính khẽ mỉm cười, đặt bình thuốc sang một bên, lần thứ hai đem băng dính đen chăm chú niêm phong lại xoang mũi đối phương.

Lần này, gã dự định tận mắt nhìn nam nhân mà bản thân yêu thương này, trực tiếp hồn quy cực lạc.

Những đạo cụ trên thân Phó Vân Thâm chấn động với tần suất ngày càng mãnh liệt, mà vật nhỏ đáng thương giữa hai chân y cũng rất nhanh được người chăm sóc, bị Phương Kỳ Chính đâm vào một cái gây xoa bóp niệu đạo.

Cuối cùng gã còn đem vài vòng tròn chấn động quấn lên bao quy đầu đỏ tươi của Phó Vân Thâm, sau đó trực tiếp đứng ở một bên yên tĩnh thưởng thức giãy dụa cuối cùng của đối phương.

Cỗ thân thể to lớn mà mỹ lệ trước mắt lại bắt đầu giãy dụa theo bản năng cầu sinh của con người, lồng ngực cố gắng phập phồng hít khí vô ích, nổi lên một tầng mồ hôi óng ánh dưới bóng đèn.

Phương Kỳ Chính thâm trầm nhìn Omega không ngừng vung lắc đầu, trên khuôn mặt tuấn lãng của nam nhân không có quá nhiều vẻ mặt, y dường như đã chấp nhập kết cục mình sẽ chết bởi nghẹt thở, hai mắt mở lớn mang theo một chút mờ mịt cùng một chút thoải mái.

Đè nén tiếng rên rỉ như âm điệu chào đón tử vong, bắp thịt toàn thân làm ra giãy dụa cuối cùng nhưng lại tràn đầy sức mạnh.

Gậy đấm bóp thâm nhập sâu trong khoang sinh sản cùng niệu đạo làm đúng chức trách của mình, từng bước kích thích thân thể khiến Phó Vân Thâm thoát lực nhanh chóng, nghẹt thở mang tới cho y một khoảng thời gian cực độ thống khổ, nhưng cũng kèm theo một loại vui vẻ khó mà diễn tả bằng lời, có lẽ là vui vẻ của sự giải thoát chăng.

Nhìn thấy dương vật Phó Vân Thâm càng ngày càng ngạnh, càng ngày càng thẳng, Phương Kỳ Chính không nhịn được hơi nheo mắt, sức chịu đựng cấp S+ của đối phương quả thực là đáng sợ.

Theo thời gian trôi qua, Phó Vân Thâm bị phong bế miệng mũi cũng không còn phát ra bất kỳ âm thanh nào dù là nhỏ bé nhất, cỗ thân thể này cũng từ giãy dụa biến thành co giật, âm nang Omega sau một hồi co rúm liền bắn ra, sau đó dương vật y bởi xuân dược mà vẫn duy trì độ cương cứng đầy hưng phấn.

Người này sắp chết rồi.

Phương Kỳ Chính đối diện với đôi mắt Phó Vân Thâm, bên trong cặp mắt kia đang mất dần sinh cơ, con người phóng to chỉ còn dư lại vẻ mờ mịt không rõ.

Một thứ tình cảm kỳ lạ như dậu đổ bìm leo mà nhanh chóng lan tỏa trong lòng Phương Kỳ Chính, gã mang theo một chút không muốn mà đến gần Phó Vân Thâm, sau đó đưa tay nhẹ nhàng sờ lên phần miệng mũi bị băng dán niêm phong của đối phương.

"Ta chẳng mấy chốc sẽ đến gặp em thôi, Vân Thâm." Phương Kỳ Chính cẩn thận vuốt phẳng lại phần băng dính bị nhăn nheo hở ra nơi xoang mũi Phó Vân Thâm do dãy dụa mà thành, gã không muốn lưu lại một chút cơ hội sống nào cho đối phương.

Thân thể Phó Vân Thâm đột nhiên co giật một chút, y như trước nhìn chằm chằm Phương Kỳ Chính, trong mắt nhưng lại không có bất kỳ tình cảm gì, kể cả hận thù.

"Tống đốc đại nhân, ngài có ở bên trong không? Thỉnh nhanh cùng chúng thuộc hạ lên sao hạm rời đi, thủ vệ quân cùng Bình quyền quân đã bắt đầu giao tranh, không đi liền không kịp mất!"

Ngoài cửa truyền đến âm thanh của Diệp Hưởng, gã hiện tại đã là Phó cục trưởng Cục An Ninh trực thuộc Tống đốc, đồng thời tiếp nhận chức vụ Phó tổng Bộ chỉ huy trấn phản động của Lăng Hàn Bách.

Trong đế đô Đế quốc có không ít quan lớn cũng đã bắt đầu tìm lối chạy thoát, bọn họ mang theo Omega của bản thân quyết định đến những tinh hệ của quốc gia khác để tị nan.

Thế nhưng những kẻ lưu vong này không biết rằng, phía trước sẽ có những nguy hiểm bất ngờ nào đang chờ đợi họ.

Phương Kỳ Chính thân là người thống trị cao nhất của Đế quốc, gã không cân nhắc tới kết cục làm kẻ lưu vong, bởi thế khi nghe thấy âm thanh của thuộc hạ ngoài của, gã cũng không nhúc nhích một chút nào.

Không biết là bởi vì lo lắng cho thủ trưởng của mình hay không, Diệp Hưởng sau khi gõ cửa không nhận được lời đáp liền mạnh mẽ dẫn người xông vào trong phòng.

Gã nhìn thấy trên hình giá là một nô lệ đang hơi cơ giật, cùng với một Phương Kỳ Chính vẻ mặt hờ hứng, nhất thời hít vào một ngụm khí lạnh.

Phương Kỳ Chính cũng không có dự định vào lúc này còn đi tính toán đối phương vô lễ, gã lạnh lùng liếc nhìn Diệp Hưởng cùng vài tên cảnh vệ phía sau, không nhịn được nói: "Các ngươi phải đi liền đi đi. Ta thân là nguyên thủ tối cao của chính phủ Đế quốc, thề sẽ sống chết cùng vùng đất này."

Diệp Hưởng đã nghe nói qua bên người Phương Kỳ Chính có một tính nô bí ẩn, gã liếc nhìn người đang bị ràng buộc trên hình giá tiếp thu xử quyết, lại liếc nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Phương Kỳ Chính, do dự bước nhanh tới.

"Nhưng thưa Tống đốc đại nhân, chúng tôi không thể không có ngài. Xin ngài hãy đi cùng thuộc hạ." Diệp Hưởng nửa quỳ trước mặt Phương Kỳ Chính, ra vẻ cực kỳ cung thuận.

Phương Kỳ Chính không hề bị lay động, gã xoay người tiếp tục nhìn Phó Vân Thâm từng chút bước đến cánh cửa tử vong. Nếu không tận mắt chứng kiến đối phương triệt để tắc thở, gã hẳn là sẽ không cam lòng.

Nhưng mà trong chớp mắt Phương Kỳ Chính xoay người ấy, Diệp Hưởng đang quỳ trên mặt đất đột nhiên nổi lên, gã móc ra gậy kích điện, nhắm ngay sau gáy Phương Kỳ Chính hạ xuống một kích với cường độ điện cao áp.

"A!" Phương Kỳ Chính bị tập kích bất ngờ kêu thảm một tiếng, theo bản năng vung một đấm về người đánh lén mình.

Diệp Hưởng một kích thuận lợi, lại không thể né tránh Phương Kỳ Chính đánh trả, dù sao Tống đốc đại nhân của bọn họ cũng là kỳ tài trong giới Alpha mà.

Phương Kỳ Chính đỡ gáy, điện lưu cường độ cao khiến phản ứng của gã trở nên trì độn, bắp thịt cũng run rẩy như người nghiện ma túy không thể khống chế cơ thể.

"Mày muốn làm cái gì?!?!" Phương Kỳ Chính cả giận nói.

"Đương nhiên là mang ngài theo cùng chúng tôi, Tống đốc đại nhân."

Diệp Hưởng xoa xoa miệng mũi đầy máu tươi, cười gằn, lần thứ hai áp sát Phương Kỳ Chính, mà quân cảnh gã mang tới cũng lập tức nhào lên.

Thừa dịp cảnh vệ quấn lấy Phương Kỳ Chính, Diệp Hưởng mau chóng tiến lên giải thoát giam cầm trên miệng mũi Phó Vân Thâm, đối phương hai mắt tuy vẫn mở to, thế nhưng cả người ý thức đã rơi vào hôn mê.

Điều này khiến cho Diệp Hưởng trở nên lo lắng, gã cần thêm nhiều con bài có thể đàm phán trước Bình quyền quân để bảo đảm an toàn tính mạng cho gia đình. Mà theo trực giác, gã ảm thấy tính nô với khuôn mặt anh tuấn mà tang thương trước mắt, so với Phương Kỳ Chính càng có giá trị cao dịch cao hơn.

Rất nhanh, quân cảnh với lợi thế số đông cùng vũ trang rất nhanh dã chế phục được Phương Kỳ Chính bởi điện cao áp ảnh hưởng mà không đủ sức chống chả. Bọn họ vội vội vàng vàng còng ngược hai tay đối phương ra sau, đem gã vững vàng đè trên mặt đất.

Diệp Hưởng đang cố gắng làm các biện pháp cấp cứu khẩn cấp cho Phó Vân Thâm, may mà đối tượng cần cứu chữa là Omega hiếm có với tất cả năng lực, trong đó gồm sức chịu đựng cùng thể lực đều đạt max cấp S+, sau một tiếng rên rỉ, Phó Vân Thâm cuối cùng cũng tỉnh lại.

"Người đâu! Giết những kẻ phản bội này cho ta!" Phương Kỳ Chính la to, nhưng đội cận vệ của gã lại không một ai đi vào, bởi vì sau khi đi vào phủ Tống đốc, Diệp Hưởng liền đem đội cận vệ của Phương Kỳ Chính điều đến sân bay đậu sao hạm để rời đi trước. Ở đó, bọn họ cần kiên nhẫn chờ đợi Tống đốc đại nhân sẽ được đặc công của Cục An Ninh hộ tống an toàn tới nơi.

"Đừng kêu, Tống đốc Phương. Tòa phủ Tống đốc này đã không còn người khác. Chúng tôi là chuyên môn tới đón ngài đây." Diệp Hưởng cười gằn một tiếng, ra hiệu quân cảnh đem Phương Kỳ Chính kéo lên.

Phương Kỳ Chính lúc này cực chật vật hằm hằm nhìn Diệp Hưởng, từ xưa đến này chưa từng có ai dám chà đạp lên tôn nghiêm của gã như thế.

"Chúng mày cũng là quân cờ do Phó Vân Thâm sắp xếp sao?!?"

"A, đương nhiên không phải. nhưng kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, tin tưởng ngài so với bất kỳ ai đều hiểu rõ điều này." Diệp Hưởng đi tới gần Phương Kỳ Chính, gã lấy ra gậy kích điện lúc trước, đỉnh tại eo của Phương Kỳ Chính một hồi phóng điện.

Kịch kiệt đau đớn khiến Phương Kỳ Chính phát sinh vài tiếng kêu thảm thiết, sau đó liền ngất đi.

Diệp Hưởng lúc này mới xoay người bắt đầu hướng Phó Vân Thâm giúp cởi bỏ những cầm cố trên thân: "Phó tiên sinh, xin lỗi chúng tôi đến trễ, khiến ngài chịu khổ rồi. Phương Kỳ Chính chuyên quyền độc đoán không được lòng người, tôi cùng các anh em đều nguyện ý hướng Bình quyền đảng cùng đảng lãnh đạo của chính phủ Đặc Tinh Liên Bang lâm thời quy hàng. Đến thời điểm, kính xin Phó tiên sinh vì chúng tôi nói đỡ vài câu. Chúng tôi liền hộ tống ngài rời khỏi nơi này."

Phó Vân Thâm hiện tại vẫn chưa khôi phục năng lực ngôn ngữ, y khuyết thiếu dưỡng khí quá lâu, đầu óc vẫn một mảnh hỗn độn, chỉ là có chút mờ mịt nhìn tất cả những gì phát sinh trước mặt như không thực.

Đến cuối cùng, nam nhân trực tiếp nhắm mắt hôn mê.

Diệp Hưởng sau khi xác nhận Phó Vân Thâm vẫn còn hô hấp, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.

"Tiếp đó, đem bạo quân này trói buộc cẩn thận. Ngài ấy chính là món quà lớn đầu tiên chúng ta đưa cho Bình quyền quân đấy."

Nhìn Phương Kỳ Chính cũng đồng dạng đang hôn mê nằm trên mặt đất, Diệp Hưởng lộ nụ cười tà ác.

--------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro