PHẦN 5 - Chương 109
Phương Kỳ Chính mở ra một thân y phục ngăn cách tin tức tố cực kỳ dày nặng trên thân Phó Vân Thâm, sau đó lấy ra gậy đấm bóp vẫn đang chấn động cùng phóng điện kịch liệt trong huyệt mềm của Omega.
Đó là một cự vật thô to dữ tợn như cánh tay nam giới trưởng thành, mặt trên còn dính đầy chất nhầy óng ánh, đó chính là dâm dịch bởi tràng bích Phó Vân Thâm bị kích thích quá độ mà không ngừng bài tiết chất lỏng.
"Ta chưa bao giờ cô quạnh. Ta biết những đồng bạn của ta, vẫn đang vì lật độ chế độ độc tài của ngươi mà nỗ lực, chuyện đi đến bước này chứng tỏ bọn họ đã thành công." Phó Vân Thâm khẽ mỉm cười, nhịn xuống hậu huyệt bị Phương Kỳ Chính dùng ngón tay đùa bỡn mà cảm thấy không khỏe.
Phương Kỳ Chính dọc theo tràng bích Phó Vân Thâm mà xoa đến vách khoang sinh sản. Bởi vì những tra tấn trước đó để lại vết thương mà khoang sinh sản của Omega đã không cách nào hoàn toàn hợp lại.
"Bọn chúng thành công, nhưng cũng là chí tử, em cũng chỉ là tính nô để ta tùy ý đùa bỡn. Chỉ cần thân là Omega, các ngươi liền vĩnh viễn cũng không bao giờ thoát khỏi thiên tính và số mệnh. Thành công nhất thời có thể đại biểu cho cái gì. Thế giới này cần những người sinh ra là Alpha làm lãnh đạo, cũng Omega các em là công cụ gây giống thích hợp, như vậy xã hội chung quy mới trở về bình thường."
Phương Kỳ Chính dễ như ăn cháo mà đưa tay tiến thẳng vào khoang sinh sản Phó Vân Thâm, gã ác ý xoa xoa vách thịt bị lạc thương (vết thương do bị bỏng), nơi đó nguyên bản bóng loáng non mềm từ lâu che kín những vết thương thô ráp bất thường.
"A..." Đáng thương chính là, cho dù khoang sinh sản Omega đã trải rộng những vết thương, nhưng xoa nắn vuốt ve vẫn mang lại cho y chút vui vẻ sung sướng, đương nhiên trong vui vẻ sung sướng đó cũng chen lẫn thống khổ đau xót.
"Nhìn thân thể dâm đãng của em này, mặc dù nó đã bị tổn hại như vậy rồi mà vẫn khát vọng Alpha âu yếm như cũ."
Phương Kỳ Chính dùng ngôn từ nhục nhã Phó Vân Thâm, gã rút ngón tay ra, vẻ mặt không chút hoang mang cởi quần ra.
Cổ chân Phó Vân Thâm vừa mới được giải thoát khỏi ràng buộc một lúc liền bị Phương Kỳ Chính mạnh mẽ nhấc mở, gã cường ngạnh thao làm đối phương.
Thân thể bị cưỡng ép bày ra tư thế khuất nhục, Phó Vân Thâm hổn hển hít khí. Nam nhân lạnh lùng liếc nhìn côn thịt vừa dài vừa thô của Phương Kỳ Chính, như trước vẫn là không có chút tâm ý khuất phục.
"Alpha có năng lực đánh dấu không có nghĩa các ngươi nhất định là chủ nhân của Omega. Đồ vật này của các ngươi đối với Omega mà mà, cũng chỉ như gậy đấm bóp hình người mà thôi, ngươi ở trong mắt ta cũng không so được với một cây gậy xoa bóp cao cấp!"
"Thật sao? Gậy xoa bóp sẽ đem em thao làm đến sảng khoái sao?" Phương Kỳ Chính không chờ được nữa mà đem quy đầu đâm vào cửa huyệt Phó Vân Thâm.
Rất nhanh, khoang sinh sản đầy rầy vết thương của Phó Vân Thâm liền bị đồ vật thô dài kia của Phương Kỳ Chính chiếm cứ, đối phương tàn nhẫn mà ma sát đâm chọc khoang sinh sản, côn thịt được một nơi ấm nóng chật hẹp lại ẩm ướt bao bọc, nhưng vết thương thô ráp trong khoang sinh sản ma sát thân gậy hiển nhiên mang tới cho Phương Kỳ Chính hưởng thụ rất lớn.
Omega không muốn để cho Phương Kỳ Chính nghe được bản thân thất thố kêu rên, y cắn chặt hàm răng, thân thể cũng thuận theo mà căng thẳng, cơ thể bị cố định trên hình giá bởi vì Alpha mỗi lần đỉnh lên mà run rẩy không ngừng.
"Vân Thâm, nhớ kỹ vào, người có thể mang đến vui vẻ cho em chi có một mình Phương Kỳ Chính ta thôi." Phương Kỳ Chính một tay nắm lấy tóc nam nhân, một tay xoa nắn dương vật đối phương.
Sắc mặt Phó Vân Thâm dần dần đỏ, y buồn bực hừ vài tiếng, mi giữa bởi vì hạ thân chịu kích thích mà nhăn lại thật chặt.
Hông eo Phương Kỳ Chính đầy sức mạnh đỉnh về phía trước, dương vật hắn thậm chí tại trong khoang sinh sản Phó Vân Thâm đâm xuyên tạo ra âm thanh dâm mỹ vang vọng.
Khoang sinh sản bị thương tổn bởi vì đối phương thô bạo xỏ xuyên mà đau đớn, mà bởi thiên tính nên sự vui vẻ sung sướng khi được lấp đầy cũng chưa biến mất, hai loại trạng thái này xoắn xuýt khiến Phó Vân Thâm cảm giác cực kỳ khó chịu, đến cuối cùng y cũng không nhịn được tiếng rên rỉ không ngớt.
"A...aa..." Rên rỉ khuất nhục, vô lực hợp lại hai chân, giao hoan kịch liệt làm cho Omega nổi lên một thân đầy mồ hôi.
Phương Kỳ Chính tuổi tác tuy có chút lớn thế nhưng thể lực vẫn rất tốt, gã liên lục xỏ xuyên quất động một hồi lâu, mãi đến tận khi đem miệng huyệt Phó Vân Thâm bị đâm rút đến không nhịn được tràn ra chất nhầy của khoang sinh sản, lúc này mới hài lòng bắn vào trong cơ thể đối phương.
Côn thịt thô bạo vừa xâm nhập khoang sinh sản rời đi chốc lát, Phó Vân Thâm đáng thương cảm thấy lại có đồ vật nhét vào nơi bí ẩn nhất của thân thể mình. Đó là một cái gậy đấm bóp giật điện được che kín bởi những vết sần to nhỏ, so với vật kia của Phương Kỳ Chính thậm chí càng thô to hơn, tinh dục nồng đậm tin tức tố của đối phương liền cứ vậy bị vững vàng chặn lại trong khoang sinh sản nam nhân.
"Thoải mái sao?" Phương Kỳ Chính rất ít khi lộ ra vẻ mặt ôn nhu như thế, gã vừa đem gây đấm bóp giật điện cố định trong hậu huyệt Phó Vân Thâm, vừa cầm lên mấy viên trứng nhảy.
Omega thở hổn hển, không phí sức trả lời câu thăm hỏi của Phương Kỳ Chính, y biết đối phương chắc chắn không có lòng tốt rồi.
Mấy viên trứng nhảy cũng rất nhanh bị Phương Kỳ Chính dùng băng dính dán chặt vào đáy chậu Phó Vân Thâm cùng hai bên đầu nhũ, theo công tắc được bật, một vòng kích thích mới lại bắt đầu.
"A..." đầu vú mẫn cảm bị trứng rung chấn động làm cho Omega khó có thể nhẫn nhịn kêu rên.
Phương Kỳ Chính đi tới trước mặt Phó Vân Thâm, gã giúp đối phương vuốt tóc mái ẩm ướt mồ hôi trước trán, cười dịu dàng: "Vân Thâm, em ta tốt xấu gì cũng từng yêu nhau, vậy ta liền cho em được chết toàn thây đi."
Phó Vân Thâm bị dục vọng dày vò mặt đỏ đến mang tai, y liếc đối phương một chút, khó khăn lên tiếng: "Vậy thì ta phải đa tạ ngươi sao, Phương Kỳ Chính?"
"Đừng khách sáo, đây là em nên nhận được." Phương Kỳ Chính nói chuyện, đem hai chân Phó Vân Thâm gập ngược về sau, lần thứ hai kéo chúng buộc vào những vòng khóa trên hình giá.
Đại khái là để phòng ngừa Phó Vân Thâm giãy dụa quá mức kịch liệt, lần này gã còn ở trên hai đầu gối cùng cổ chân cổ tay từng chỗ bỏ thêm một cái khóa chụp kim loại chắc chắn nữa.
"Vĩnh biệt, Phó Vân Thâm, em chung quy không thể tận mắt nhìn thấy Bình quyền quân thắng lợi." Phương Kỳ Chính cúi đầu, bóp cằm Phó Vân Thâm mạnh mẽ hôn lên bờ môi nam nhân.
Phó Vân Thâm vặn vẹo đầu hồi lâu, nhưng vẫn không cách nào tránh thoát Phương Kỳ Chính kiềm chế, y bị bạo quân thô bạo hôn môi, bị ép tiếp nhận yêu thương tan nhẫn của đối phương.
"Ta không hối hận!" Sau khi đôi môi được tự do, Phó Vân Thâm nhổ nước bọt, lạnh lẽo trừng Phương Kỳ Chính.
Phương Kỳ Chính cười gằn một tiếng, xé cuộn băng dính đen, thô bạo dán vòng qua đằng sau Phó Vân Thâm, đem môi miệng đối phương bọc kín lại, bờ môi gợi cảm cùng căng mượt kia bị băng dính áp chế thật chặt, liền ngay cả một chút nhúc nhích cũng không thể làm được.
Nam nhân ý thức được Phương Kỳ Chính đây là muốn đối mình hạ độc thủ, y hít sâu một hơi. Quả nhiên, bước kế tiếp đối phương liền đem băng dính trực tiếp dán đề lên xoang mui y.
Nơi hít thở bỗng nhiên bị chăn, Phó Vân Thâm hơi ngửa mặt lên, trầm mặc nhẫn nhịn cảm giác thống khổ bởi nghẹt thở.
Nhưng Phương Kỳ Chính lại cũng không muốn để Phó Vân Thâm chết một cách thoải mái và nhanh chóng như vậy, gã mở công tắc của tất cả các loại đạo cụ đang dùng trên người Omega lên, sau đó bàn tay lập tức mò đến nắm chặt lấy vật nhỏ đang nằm rạp ủ rũ giữa khố hạ Phó Vân Thâm.
Gã nắm lấy phần quy đầu to lớn, đặt trong lòng bàn tay ẩm ướt mồ hôi của mình chậm rãi vuốt ve, không hề sốt ruột để Phó Vân Thâm bắn ra. Gã cũng không ngại muốn trận thịnh yến trước khi tử vong này trở nên càng mỹ vị.
"A..." Miệng mũi bị bịt kín ngăn cản khí lưu thông, Phó Vân Thâm rên rỉ trở nên nặng nề mà nghẹn ngào, âm thanh nhỏ đến mức không thể nghe thấy, chỗ mẫn cảm trên thân thể liên tiếp bị kích thích khiến nam nhân không cách nào bình thản tiếp nhận tử vong.
Thân thể phí công vặn vẹo, bụng dưới theo bản năng co giật, hai tay Phó Vân Thâm thỉnh thoảng nắm lại thành quyền, rồi lại vặn vẹo tách ra, ở trong không khó một hồi loạn bắt.
Đột nhiên, thân thể Omega hơi ngưng lại, trong tay Phương Kỳ Chính dính đầy trọc dịch trắng đục.
"Chậc, nhanh như vậy đã bắn?" Phương Kỳ Chính trào phúng liếc nhìn thân thể Phó Vân Thâm vẫn còn hơi co giật, đối phương hai mắt nhắm nghiền, xem ra đã không cách nào tiếp tục kiên trì.
Phương Kỳ Chính không hề bị lay động bởi dáng vẻ khổ sở của Phó Vân Thâm, gã tiếp tục xoa xoa quy đầu nam nhân, khiến cho thân thể vốn không chịu được kích thích nữa lại đột nhiên chấn động. Phương Kỳ Chính rõ ràng nghe được trong cổ họng đối phương phát sinh một tiếng nghẹn ngào quái lạ.
Nam nhân sau đó giãy dụa ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Phương Kỳ Chính, gương mặt đó đã bị ức chế cùng thiếu dưỡng khí đến phát tím, liền ngay cả con ngươi bên trong cũng che kín tơ máu.
Thống hận. Đây là ánh mắt cuối cùng Phó Vân Thâm để lại cho Phương Kỳ Chính trước khi chết, sau đó đầu y mềm nhũn nghiêng sang một bên, không động đậy nằm yên trên giá hình.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro