
PHẦN 5 - Chương 104
Triển Phinh Đình nguyên bản bị quân bộ giam lỏng trong nhà, bỗng nhiên nhận được lệnh lên tàu hạm này. Nàng cho rằng Lăng Hàn Bách chuẩn bị hạ độc thủ với mình, thế nhưng cuối cùng lại không thấy đối phương đâu.
Mà ngược lại, nàng nhìn thấy Lâm Hạo người đáng lẽ ra đã bị xử tử và hỏa táng.
Nhìn thấy Lâm Hạo không có ý thức đang được máy móc duy trì sự sống nằm trong khoang y tế, trong lòng Triển Phinh Đình đối với Lăng Hàn Bách kẻ tạo ra hết thảy những điều này tràn ngập căm hận. Nhưng sau khi biết tin người yêu vẫn còn sống, nội tâm nàng lại tràn ngập chua sót vui sướng.
"Đề phòng vạn nhất có chuyện xảy ra, chờ sau khi sao hạm khởi động, tôi sẽ mở ràng buộc cho Triển tiên sinh." Link hướng Triển Phinh Đình giải thích.
Triển Phinh Đình là lần đầu tiên nhìn thấy anh trai mình bị cầm cố như vậy. Nàng đã từng cho rằng với thân phận của anh thì sẽ không phải chịu người ngược đại, nhưng sau đó tất cả những chuyện phát sinh làm cho nàng hiểu rõ, trong cái quốc gia thối nát bất công này, sẽ không có mọt Omega nào may mắn thoát khỏi đại nạn.
"Lăng Hàn Bách thật sự muốn đưa chúng ta tới khu của Bình quyền đảng?" Triển Phinh Đình nhỏ giọng hỏi.
"Hiện tại chúng ta đã ở trên sao hạm, cũng chỉ có một con đường là thử tin tưởng ngài ấy."
Link ban đầu cũng không tin Lăng Hàn Bách, nhưng sau khi anh nhìn thấy Triển Phinh Đình cùng Lâm Hạo, anh bắt đầu tin tưởng Lăng Hàn Bách là thật sự muốn đưa bọn họ rời khỏi vùng đất này.
Đương nhiên, mục đích chủ yếu của đối phương là đem Triển Hồng Vũ cách xa nơi nguy hiểm. Trần Thiếu Đình một khi không cách nào chống lại thẩm vấn tra tấn mà khai ra, như vậy tình cảnh Triển Hồng Vũ trở nên nguy hiểm vô cùng.
Nhưng Link cũng được, Triển Phinh Đình cũng được, bọn họ còn không biết, bây giờ mới là thời khắc nguy hiểm nhất.
Đám cảnh vệ phụ trách áp giải Triển Hồng Vũ trên đường trở về vừa vặn đụng phải Lăng Hàn Bách đang ôm Tuyết Nguyệt, đối phương rất dịu dàng ôm con chính mình, nhiễm nhiên một bộ phụ tử hiền lành.
"Xin chào Thượng tướng đại nhân!" Cảnh vệ vội xếp thành một hàng thẳng tắp, hướng Lăng Hàn Bách làm lễ chào thượng cấp.
Lăng Hàn Bách khẽ vuốt cằm, ánh mắt nhưng lại vẫn chăm chú trên người Tuyết Nguyệt, hắn đi lên vài bước rồi mới xoay người hỏi: "Các cậu đem Triển Hồng Vũ đưa tới khoang R-37 rồi chứ?"
"Chúng thuộc hạ đã đưa đến nơi, thưa ngài. Người giám sát ngài sắp xếp cũng đã thuận lợi tiếp nhận Triển tiên sinh." Có người cung kính hồi đáp.
"Ừm, cực khổ rồi. Đi nghỉ ngơi một chút đi, một lúc nữa sao hạm liền cất cánh." Lăng Hàn Bách nở một nụ cười, thần sắc cũng dịu đi không ít.
Lại tiếp tục đi lên phía trước, sắp đến gần khoang R-37, Lăng Hàn Bách bỗng nhiên dừng bước, nhìn hai tên cảnh vệ quân trung thành vẫn còn theo phía sau.
"Các cậu cũng đi nghỉ trước đi. Ta muốn một mình ở với bạn đời của mình một lúc." Lăng Hàn Bách phân phó.
Hai cảnh vệ quân nhìn nhau một chút, xuất phát từ thiên tính phục tùng của quân nhân, bọn họ không chút nghi vấn đối với mệnh lệnh của Lăng Hàn Bách, xoay người rời đi.
Lúc này Tuyết Nguyệt bị Lăng Hàn Bách ôm trong ngực bỗng nở nụ cười khanh khách, nàng đối với người đang ôm mình cực kỳ thân thiết, đúng là máu mủ tình thâm.
"Sau này phải ngoan ngoãn nghe lời, nhớ kỹ, cha vĩnh viên yêu con." Sau khi dừng lại tại cửa khoang R-37, Lăng Hàn Bách cúi đầu hôn lên khuôn mặt nhỏ bé của Tuyết Nguyệt một cái. Hết thảy yêu thương cùng hy vọng dành cho con, hắn đều dồn hết vào nụ hôn này.
Cửa khoang R-37 khẽ mở, người ở bên trong nhất thời căng thẳng. Link ra hiệu Triển Phinh Đình bình tĩnh đừng nóng, sau đó tiến lên nhìn ra ngoài cửa quan sát tình hình một chút.
"Là Lăng Hàn Bách, ngài ấy cùng tiểu thư." Link nhỏ giọng.
Nghĩ đến cháu gái bản thân chưa từng được nhìn thấy, tâm tình Triển Phinh Đình có chút phức tạp.
Một mặt, đây là thân sinh cốt nhục của anh hai Triển Hồng Vũ, mặt khác, trong người đứa nhỏ này cũng chảy dòng máu của Lăng Hàn Bách.
Link mở cửa ra, quả nhiên bên ngoài chỉ có Lăng Hàn Bách một người đang ôm con trong lòng.
"Đứa nhỏ giao cho các cậu. Nó tên là Tuyết Nguyệt." Lăng Hàn Bách sau khi đi vào, trực tiếp giao đứa bé vào tay Triển Phinh Đình.
Triển Phinh Đình cẩn thận ôm đứa cháu gái lần đầu gặp mặt, nàng trong một khắc tiếp nhận đứa nhỏ từ tay Lăng Hàn Bách, dường như đã nhìn thấy trong mắt đối phương hạ quyết tâm gì đó.
Lời muốn bàn giao đã nói từ trước, Lăng Hàn Bách vô ý lưu lại, Trần Thiếu Đình bên kia bất kỳ lúc nào cũng có thể không chịu nổi áp lực mà khai ra hết. Bây giờ người có thể giúp Triển Hồng Vũ có một chút hy vọng sống, chỉ có bản thân hắn mà thôi.
"Nghe đây, hiện tại lập tức rời đi. Thao tác trên khoang hạm này các người hẳn đã quen thuộc rồi?" Lăng Hàn Bách nhìn về phía Link.
Đúng vậy, khoang R-37 này không đơn giản chỉ là một khoang hạm độc lập, nó càng giống như một tinh hạm riêng biệt dùng để đào thoát hơn. Trong khoang có đài điều khiển, chỉ cần bấm nút thoát ly trong hành trình di chuyển, nó sẽ tự tách rời khỏi thân sao hạm, cũng đồng thời khởi động chức năng ẩn thân, nhanh chóng biến mất trong vũ trũ. Ở Đặc Tinh Đế quốc này chỉ có sao hạm của Thượng tướng cùng với Tống đốc mới lắp đặt loại khoang tàu đào mạng này, bình thường chỉ dùng trong trường hợp khẩn cấp để bảo toàn tính mạng cho người lãnh đạo. Vì thế sau khi Lăng Hàn Bách biết được tính năng ưu việt của nó, mới quyết định lợi đụng điểm này để đưa Triển Hồng Vũ đi. Đương nhiên, hắn cũng phải tìm đến những người khác hỗ trợ, dù sao kiếm cớ để đem Triển Hồng Vũ dẫn đi vẫn là có chút phiền phức. Nghĩ tới nghĩ lui, Lăng Hàn Bách chỉ có thể đem nhiệm vụ này giao cho Link kẻ vốn muốn ám sát hại chết bản thân, đối phương không tiếc hy sinh bản thân cốt để giết Thượng tướng đã chứng minh lòng trung thành son sắt với Bình quyền đảng, đem Triển Hồng Vũ giao phó cho người này ngược lại khiến hắn khá yên tâm.
"Ngài đây là làm sao, bởi vì ngài biết chế độ độc tài của Alpha các người rồi sẽ đi đến kết cục bi thảm đúng không?" Trước khi Lăng Hàn Bách rời đi, Link vẫn là không nhịn được hỏi ra nghi vấn trong lòng.
Lăng Hàn Bách khinh thường liếc nhìn anh một cái, lại nhìn sang Triển Phinh Đình vẫn đối mình tràn ngập cảnh giác như trước, khẽ cười nói: "Anh quản quá nhiều thứ rồi đấy. Nhớ kỹ thân phận của mình, anh chỉ là một trong những người giám sát của phủ ta thôi. Nhiệm vụ của anh là chăm sóc thật tốt cho Omega của ta, những sự việc khác, không cần anh bận tâm."
"Lăng Hàn Bách, việc này sớm muộn cũng sẽ bại lộ! Ngài không sợ chết sao?"
Triển Phinh Đình không quá hiểu rõ đến cùng là Lăng Hàn Bách đang suy nghĩ cái gì. Dù sao đối phương cho tới bây giờ cũng không giống như một người nhân từ, bằng không Lâm Hạo cũng sẽ không bị hắn hại đến thê thảm như vậy.
Lăng Hàn Bách thờ ờ trả lời: "Phinh Đình, em đây là đang quan tâm ta sao?"
Triển Phinh Đình không muốn thừa nhận, nàng vẫn là bởi Lâm Hạo cùng Triển Hồng Vũ bị thương tổn mà đối Lăng Hàn Bách tràn ngập căm hận.
"Yên tâm đi, Tống đốc Phương Kỳ Chính sẽ không giết ta. Ta thế nhưng là do một tay Tống đốc đề bạt cơ mà. Ta chẳng qua chỉ là cảm thấy, có lẽ đã đến lúc cũng những tên gia hỏa ngu xuẩn các em chấm dứt thôi. Xuất phát từ tình cảm đối với anh trai em, ta không muốn dùng cái chết để chấm dứt quan hệ hai bên. Vì thế ta quyết định buông tha cho Hồng Vũ, cũng thuận tiện để mấy người chạy thoát. Sau này trên chiến trường nếu gặp nhau, lúc đó đừng trách ta thủ hạ vô tình."
Lăng Hàn Bách cười gằn một tiếng, đáy mắt hắn mang theo một tia ngạo mạn cùng miệt thị khiến người căm ghét, chỉ có khi đảo qua Triển Hồng Vũ, trong cặp mắt ánh vàng kia mới hiện lên chút ôn nhu không dễ thấy.
Bọn họ sẽ gặp lại.
Điểm này, Lăng Hàn Bách so với bất luận người nào đều rõ ràng.
-----------
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro