Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

PHẦN 5 - Chương 102

Lăng Hàn Bách từ trên xe phong bế đi xuống, ba người giám sát vốn chưa bị hắn chính thức hủy hợp đồng không biết vì sao nhận được tin tức liền vội vã chạy tới.

"Tướng quân đại nhân!" Cayman chạy ở phía trước, thở hồng hộc gọi Lăng Hàn Bách lại.

"Chuyện gì?" Ngữ khí Lăng Hàn Bách vô cùng lạnh lẽo, hiển nhiên hắn vô cùng không thích người giám sát luôn đối với việc của mình xen vào quá nhiều này.

Cayman một hơi chạy đến trước xe phong bạo, cậu chỉ vào Triển Hồng Vũ đang yên tĩnh nằm trong buồng xe, nói: "Ngài đây là muốn mang Triển tiên sinh đi nơi nào? Dựa theo Luật pháp cưỡng chế bảo vệ Omega, chúng tôi không dám rời khỏi ngài ấy a."

"Trước khi sự việc của Link được xử lý xong, ta cảm thấy không yên tâm khi giao bạn đời của ta cho các cậu chăm sóc." Lăng Hàn Bách không quay đầu lại, hắn vung tay lên, ra hiệu cho đội cảnh vệ đem cửa xe đóng lại.

"Nhưng là cho đến nay, ngài vẫn không thông báo cho chúng tôi biết Link đến cùng là đã gây ra hành vi vô lễ nào đối với Triển tiên sinh? Sau khi anh ấy bị ngài hạ lệnh mang đi, bên Trung tâm người giám sát cũng không cách nào liên hệ được, điều này không quá đúng trình tự."

Trên mặt Cayman vẫn như trước hiện lên nụ cười, nhưng có thể thấy rõ nụ cười này của cậu vô cùng miễn cưỡng.

Saga là người giám sát đứng đầu, tự nhiên vô cùng rõ ràng trách nhiệm và nghĩ vụ của người giám sát, cùng với quá trình xử lý nếu người giám sát vi phạm quy chế.

Bọn họ đều do Trung tâm giám sát thống nhất quản lý, nếu xuất hiện tình huống làm trái với quy tắc thì cũng sẽ do Trung tâm xử lý. Lăng Hàn Bách trực tiếp đem Link đến cục quản giáo nơi hắn quản lý để xử tội, về công về tư, đều là không hợp lý.

"Tướng quân đại nhân, coi như Link xuất hiện hành vi làm trái với quy tắc, vậy thì đó là tội của một mình hắn. Xin ngài hãy tin tưởng ba người giám sát còn lại chúng tôi đều là những người chuyên nghiệp. Dựa theo Luật pháp cưỡng chế bảo vệ Omega của Đế quốc, Omega có tình trạng nguy hiểm trên cấp B trở lên nếu như cần đi ra ngoài, nhất định phải có người giám sát đi cùng để tiện chăm sóc. Đây là chức trách của chúng tôi." Saga cũng hướng Lăng Hàn Bách giải thích, nhưng hắn nói như vậy là vì lo lắng Lăng Hàn Bách sẽ bởi sự việc của Link mà giận cá chém thớt với Triển Hồng Vũ, đối với đối phương làm ra những tư hình riêng. Dù sao bọn họ cũng đã trải qua thủ đoạn tàn độc của vị Thượng tướng này đối với bạn đời của mình mấy lần rồi.

"Đúng vậy, tướng quân đại nhân, xin ngài đừng làm khó dễ chúng tôi! Mấy ngày nay chúng tôi không thể chăm sóc Triển tiên sinh đã là thất trách." Cayman lập tức phụ họa.

"Không phải cái gì cũng cần các cậu nhúng tay! Triển Hồng Vũ là bạn đời của ta, ta biết như thế nào là tốt cho em ấy! Lẽ nào các người cho rằng quân cảnh vệ của ta là những kẻ ngớ ngẩn hay sao???!?!"

Lăng Hàn Bách không muốn cùng những người giám sát này dây dưa. Hắn lạnh lùng hừ một tiếng, lập tức xoay người đến bên xe của mình ngồi vào.

Lính cảnh vệ ở bên ngoài rất nhanh lĩnh hội ý của Lăng Hàn Bách, bọn họ ngăn cản những người giám sát còn muốn cùng Lăng Hàn Bách tranh luận, ra hiệu cho bọn họ mau chóng rời đi.

"Người ở trên truy tra xuống, chúng ta phải làm sao bây giờ?" Blue bất đắc dĩ nhún vai một cái, gã biết phần thù lao đắt đỏ này không dễ cầm đến tay như vậy mà.

Saga nghiêm túc nhìn đoàn xe nhanh chóng rời đi, ngoại trừ xe phong bạo áp giải Triển Hồng Vũ, còn có thêm vài chiếc bọc thép theo sau bảo vệ.

"Nhìn bộ dạng này, tướng quân đại nhân hẳn là không có chút nào tín nhiệm chúng ta." Saga nhìn ra, Lăng Hàn Bách đây là cố ý muốn tách bọn họ khỏi chuyện liên quan đến Triển Hồng Vũ.

"Đúng vậy, Tuyết Nguyệt tiểu thư trời vừa rạng sáng cũng liền bị mang đi." Cayman nhéo mắt lại, lắc lắc đầu, cậu chú ý tới ngày hôm nay trong nhà không có tiếng khóc nháo cùng tiếng cười của trẻ con.

Blue vuốt cằm, trên mặt cùng tràn đầy nghi hoặc: "Tướng quân lẽ nào phải đi tiền tuyến? Nếu vậy thì có phải quá nhanh rồi không? Hơn nữa còn mang theo Triển tiên sinh bên người, Omega không cần người giám sát hỗ trợ sao? Những quân nhân không được huấn luyện qua làm sao có thể chăm sóc tốt cho một Omega chứ."

Cayman mím môi, cậu nhìn hướng đoàn xe đã đi xe, trong cắp mắt lúc nào cũng tươi cười đêm nay lại nhiều thêm một tia lạnh lẽo.

----------

Thời điểm này, là thời điểm chính quyền của Tống đốc Phương Kỳ Chính vô cùng khó khăn.

Tình hình tiền tuyền bất lợi khiến giấc ngủ của vị độc tài này trở nên cực kỳ không yên ổn. Gã không ngừng trằn trọc trở mình, thỉnh thoảng đưa tay ôm lấy Phó Vân Thâm bị ràng buộc chặt chẽ trong tui ngủ đang nằm bên cạnh. Gã bất cứ lúc nào cũng không chịu thả món đồ chơi này ra, đương nhiên cũng không bao giờ để bản thân lâm vào cảnh nguy hiểm. Một Omega với tất cả năng lực cấp S+ như Phó Vân Thâm phải chịu ràng buộc nghiêm khắc nhất chặt chẽ nhất, có thể nói thân thể nam nhân hoàn toàn bị các đạo cụ quản khống.

"Ây..." Phương Kỳ Chính buồn bực ở trên giường sờ loạn một hồi, chờ đến khi gã tìm thấy hình người màu đen bị trói buộc kia, liền trực tiếp đưa tay mạnh mẽ xoa nắn nam căn lộ ra bên ngoài của đối phương.

Phó Vân Thâm nguyên bản đã mê man liền như vậy bị Phương Kỳ Chính không ngủ được cưỡng chế làm tỉnh lại. Phần đỉnh dương vật nhạy cảm của y bị tàn nhẫn xuyên một viên ngân hoàn, chỉ cần nhẹ nhàng xoa nắn liền sẽ mang đến cho Omega kích thích to lớn.

Nghe thấy người bên cạnh ẩn nhẫn kìm nén tiếng rên rỉ, tâm tình cáu kỉnh lúc này của Phương Kỳ Chính mới hơi thoải mái một chút. Lúc gã nhắm mắt muốn nghỉ ngơi, đột nhiên thiết bị liên lạc trong phòng vang lên.

Chỉ có tình huống khẩn cấp nhất mới phải liên hệ trực tiếp đến thiết bị liên lạc trong phòng ngủ Tống đốc, Phương Kỳ Chính đột nhiên ngồi dậy, gã thậm chí còn đang suy nghĩ: "Lần này là tỉnh thành nào bị thất thủ đây."

Nhưng mà người liên hệ lại là Diệp Hưởng, một quản giáo trưởng của một ngục quản giáo, lại dám trực tiếp yêu cầu nói chuyện cùng Tống đốc, đến cùng là đã phát sinh đại sự gì?

Phương Kỳ Chính mặc áo ngủ ngồi xuống trước bộ đàm, gã châm một điếu xì gà rồi mới lười biếng nhấn nút chuyển tiếp để nhận cuộc gọi.

Đầu kia quả thực là gương mặt hoảng hốt của Diệp Hưởng.

"Rất xin lỗi, Tống đốc đại nhân, vào lúc này rồi còn quấy rầy ngài nghỉ ngơi. Chỉ là thuộc hạ có sự việc vô cùng trọng yếu nhất định phải báo cho ngài.

"Nói đi." Phương Kỳ Chính rất muốn xem tên này sẽ nói ra chuyện gì kinh thiên động địa, nếu không phải chuyện quan trọng gì mà dám phá đám giấc ngủ của mình, liền sẽ để hắn niếm thử những thủ đoạn tra tấn của cục quản giáo nơi hắn đang làm việc.

"Việc thẩm vấn Trần Thiếu Đình bên kia, trải qua nỗ lực của chúng tôi, đã có tiến triển rất lớn."

"Đừng phí lời! Nói điểm chính!" Phương Kỳ Chính nhướn mày, tàn nhẫn trừng Diệp Hưởng một cái

Diệp Hưởng sợ hãi gật đầu liên tục, hắn nhanh chóng làm một cái thủ thế, cai ngục bên cạnh lập tức lôi Trần Thiếu Đình đã bị tra tấn đến chỉ còn thoi thóp đến trước màn ảnh.

"Nhanh hướng Tống đốc đại nhân nói rõ, là ai đem bản đồ bố trí phòng vệ đưa cho mày!Những kẻ nào là gián điệp của Bình quyền đảng!"

Nhiều ngày dằn vặt tra tấn cũng không khiến Trần Thiếu Đình mở miệng khai ra bất cứ điều gì. Mãi đến tận đêm này, Diệp Hưởng trời vừa sáng liền mang con gái hắn sắp xếp mai danh ẩn tích, đẩy đến trước mặt mình.

Hắn tuy rằng có thể tự mình nhận lấy tất cả những tra tấn tàn nhẫn này, nhưng lại không cách nào nhìn thấy hài tử vô tội vì bản thân mà bị liên lụy chịu khổ. Mặc dù hắn biết nếu nói ra tất cả thì kết cục cũng chỉ có cái chết, thế nhưng là một người ba, hắn vẫn muốn lưu lại cho con gái mình một con đường sống.

"Triển...Hồng Vũ" Trần Thiếu Đình cúi đầu, hắn biết rõ, Triển Hồng Vũ hy sinh bản thân cũng không hề ít hơn bất kỳ một nằm vùng nào của Bình quyền đảng, thậm chí sự hy sinh còn càng to lớn hơn, mang lại lợi ích cùng tin tức cực kỳ quan trọng.

Mà bản thân hắn, lại bán đứng đồng nghiệp của mình.

"Là Triển Hồng Vũ...lợi dụng quan hệ với Trình Chấn, lấy được bản đồ bố trí phòng vệ...sau đó...chuyển giao cho ta, do ta lợi dụng...a...chuyến đi tiền tuyến thị sát, nhân cơ hội truyền cho...Bình quyền quân."

Trần Thiếu Đình nói từng câu từng chữ như dùng dao khoét vào trái tim chính mình, giọng nói của hắn bắt đầu run rẩy như đang khóc.

Bỗng nhiên, hắn ngẩng đầu, nhìn về phía Diệp Hưởng đang đứng ở một bên "Thả con gái của tôi ra! Thả nàng..."

Diệp Hưởng hưởng tại không thèm đếm xỉa đến Trần Thiếu Đình, hắn phất tay một cái ra lệnh cho người kéo phạm nhân xuống, lần thứ hai đứng trước màn hình liên lạc.

"Tống đốc đại nhân, đây chính là tin tức thuộc hạ muốn bẩm báo với ngài. Bời vì liên quan đến bạn đời của Thượng tướng Lăng Hàn Bách, can hệ trọng đại, thuộc hạ cảm thấy việc này nhất định phải do ngài đích thân đinh đoạt..."

"Triển Hồng Vũ...Triển Hồng Vũ..." Phương Kỳ Chính lặp đi lặp lại cái tên này, trong đầu gã hiện lên gương mặt xinh đẹp mang theo một chút tang thương cùng vẻ mặt luôn bình tĩnh lạnh lùng của đối phương.

Những tên Omega này, quả nhiên hết kẻ này đến kẻ khác không hề tầm thường, Phương Kỳ Chính cười khẽ một tiếng, ánh mắt trong phút chốc trở nên lạnh lẽo tàn nhẫn.

Gã không để ý đến Diệp Hưởng đang ở bên kia màn hình chờ lệnh, mà trực tiếp bấm số liên hệ với Cục An Ninh của Đế quốc.

Trong những tình huống bình thường, mệnh lệnh của Phương Kỳ Chính đều do văn phòng Tống đốc phát ra, nhưng hiển nhiên hiện tại gã không hề muốn lãng phí bất kỳ một giây đồng hồ nào.

"Tống đốc..." nhận cuộc gọi, quan trực tại Cục An Ninh Đế quốc sau khi nhìn thấy Phương Kỳ Chính, nhất thời lộ ra bộ mặt kinh ngạc.

"Tập trung người đến phủ đệ của Lăng Hàn Bách bắt Triển Hồng Vũ." Phương Kỳ Chính nheo hai mắt lại, trong đó chỉ còn lại sự thù hận sâu đậm.

"Nhưng mà... Triển Hồng Vũ không phải là bạn đời của Thượng tướng đại nhân sao?"

"Ngay bây giờ, lập tức hành động! Không bắt được người các cậu cũng đừng trở về gặp tôi!"

Quan trực của Cục an ninh hiển nhiên không ý thức được việc Tống đốc đại nhân tự mình hạ lệnh có tầm quan trọng như thế nào, hắn còn muốn hỏi nhiều thêm một câu, nhưng lại bị vẻ giận dữ của Phương Kỳ Chính làm cho sợ hãi đến không dám nói một lời nào nữa.

Phương Kỳ Chính lửa giận rốt cục bạo phát, gã đấm mạnh xuống nút tắt màn hình liên lạc, sau đó giận đùng đùng đi tới bên giường, kéo lấy vòng khóa cổ Phó Vân Thâm lên rít gào: "Em đến cùng là còn xếp bao nhiêu người vào trong nội bộ chính phủ?!?! Em có phải hay không đã sớm chờ ngày này?!? Mẹ nhà nó, em tiện nhân!!"

Sau một trận gào thét phát tiết bực tức, Phương Kỳ Chính mới nhớ ra Phó Vân Thâm trước khi bị ràng buộc trong túi ngủ đã bị tước đoạt thính lực, đối phương bây giờ căn bản không nghe được mình đang nói cái gì.

Phương Kỳ Chính tiện tay cầm một cái roi da treo trên tường đi tới, nhắm ngay nam căn trần trụi lộ ra bên ngoài ràng buộc của Phó Vân Thâm mà mãnh liệt quất đánh. Thẳng đến lúc này, nam nhân vẫn luốn ẩn nhẫn mới phát sinh vài tiếng rên rỉ thống khổ.

Đèn trong phòng ngủ Tống đốc đột nhiên sáng lên, tiếp đó truyền ra tiếng Phương Kỳ Chính tức giận mắng chửi cùng âm thanh rên rỉ của một người đàn ông bị kìm nén đến cực hạn, cảnh vệ bên ngoài cửa phủ Tống đốc biết, đêm nay lại là một đêm không ngủ.

--------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro