Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

PHẦN 4- Chương 96

Sau khi thuốc gây tê hết tác dụng, Triển Hồng Vũ mới cảm thấy cả người đau nhức chưa từng có.

Bụng dưới Omega chưa bao giờ đau dữ dội đến thế, mà năng lực chịu đựng cũng như bị máy bơm rút hết.

"Hài tử..." Triển Hồng Vũ sau khi tỉnh táo lại, điều đầu tiên là muốn nhìn hài tử vô tội của mình một chút.

Lăng Hàn Bách vẫn đang thủ ở bên cạnh giường, trắng đêm chưa ngủ. Hắn nhìn thấy Triển Hồng Vũ cuối cùng cũng tỉnh lại, đáy lòng coi như trút được một gánh nặng.

Hắn cười nói với Triển Hồng Vũ: "Yên tâm, hài tử rất tốt, là một nữ Alpha, rất khỏe mạnh."

Nghe được đứa nhỏ có giới tính thứ hai là Alpha, trong lòng Triển Hồng Vũ theo bản năng thở phào nhẹ nhõm. Thế nhưng nam nhân lập tức cảm thấy một hồi hổ thẹn. Không biết từ khi nào, y thân là Omega lại cho rằng giới tính Omega không nên sinh ra trong thế giới này. Nam nhân sợ con mình sẽ phải gặp những thống khổ mà bản thân sẽ trải qua nếu như là Omega. Lúc này y đã hiểu vì sao năm đó, Lâm Hạo lại nhẫn tâm giết chết hài tử thân sinh của mình, đại khái là nhân lúc nó chưa biết gì mà tiễn nó sớm, để nó khỏi phải sống dằn vặt trong một thế giới mà Omega bị đẩy xuống đáy xã hội như vậy.

Triển Hồng Vũ suy nhược mà liếc nhìn Lăng Hàn Bách, đau đớn khiến y không nhịn được phát sinh một tiếng rên la.

"Vậy thì tốt." Triển Hồng Vũ nhắm mắt lại không nói nữa.

"Còn có một việc, ta nghĩ cần phải nói cho em."

"Có việc gì?" Triển Hồng Vũ hỏi.

Lâm Hạo nắm lấy bàn tay Triển Hồng Vũ, ánh mắt của hắn lưu luyến trên những đốt ngón tay có chút lạnh lẽo của đối phương, trong giọng nói mang theo một tia hổ thẹn.

"Em sau này khả năng sẽ không thể mang thai nữa, đứa bé chính là hài tử duy nhất của chúng ta."

Triển Hồng Vũ không giống như tưởng tượng của Lăng Hàn Bách mà lộ ra vẻ mặt thương tâm, nam nhân rất bình tĩnh tiếp nhận thông báo của đối phương. Trên thực tế, y có thể nhặt về một cái mạng này đã cảm thấy quá may mắn rồi.

Mà bản thân y, lại không muốn có sự may mắn như vậy.

"Không quan hệ. Được rồi, chí ít đứa bé này vì ngài mà sinh ra. Đặt cho nó cái tên đi." Triển Hồng Vũ cười mở mắt ra, y nhìn thấy ngoài cửa sổ đã phủ một làn áo bạc.

Ánh mắt Lăng Hàn Bách cũng nhìn ra cảnh tuyết rơi yên tĩnh ngoài cửa sổ. Đây là lần đầu tiên hắn làm cha, vừa vui sướng lại vừa thương cảm.

"Đêm nay vừa có tuyết vừa có trăng, vậy con chúng ta gọi là Tuyết Nguyệt đi? Được không?"

"Tuyết Nguyệt... Tốt, phong hoa tuyết nguyệt bốn thứ, một mình nàng đã chiếm tận hai." Triển Hồng Vũ khẽ mỉm cười, thế nhưng tâm tình lại không hoàn toàn thả lỏng như vẻ bề ngoài. Hài tử đã sinh ra, mà thân phân Alpha của đứa nhỏ cũng khiến mình bớt đi nhiều phần lo lắng sau này. Tiếp theo, thân là một thành viên của Bình quyền đảng, y chung quy không cách nào trốn tránh trách nhiệm của bản thân.

Không biết có phải vì áp lực tinh thần quá lớn hay không, Triển Hồng Vũ hậu sản vẫn không có dấu hiệu bài tiết sữa tươi. Mà công vụ quấn quanh khiến Lăng Hàn Bách cũng chỉ có thể tự mình giúp xoa bóp ngực Triển Hồng Vũ một tuần một lần, cuối cùng không thể làm gì khác hơn là từ bỏ.

Lăng Hàn Bách vừa mới dùng bình đút hài tử uống sữa xong, hiện đang ôm Tuyết Nguyệt trong lòng mà trêu đùa.

Triển Hồng Vũ ngồi ở trên giường nhìn lên đứa bé giống như đúc với Lăng Hàn Bách, đứa nhỏ đang cười khanh khách nghe cực vui tai, dường như nhờ đó mà tâm tình Lăng Hàn Bách cũng khá hơn rất nhiều.

"Em có muốn ôm con không?" Lăng Hàn Bách xoay người, liếc nhìn Triển Hồng Vũ đang ngắm mình và con.

Triển Hồng Vũ gật gật đầu, từ tay Lăng Hàn Bách tiếp nhận Tuyết Nguyệt. Hài tử còn quá nhỏ, mặt mày còn chưa quá rõ nét nhưng vẫn có thể nhìn ra những điểm đặc trưng giống bố mẹ hai người.

"Hy vọng sau này con sẽ cao lớn khỏe mạnh giống ngài." Triển Hồng Vũ nhẹ nhàng xoa xoa khuôn mặt mũm mĩm mềm mềm của đứa bé, không kìm lòng được khẽ nói.

"Giống ta sao?" Lăng Hàn Bách chưa từng đối với bề ngoài của mình có cảm thụ đặc biệt gì, nhưng hắn khi còn nhỏ đều được mọi người khen là dung mạo xinh đẹp gì đó. Ngay cả lần đầu tiên gặp gỡ Triển Hồng Vũ đối phương cũng trực tiếp kêu hắn một tiếng em gái, kết quả khiến cho Lăng Hàn Bách vốn có lòng tự ái rất mạnh liền lăn lộn trên đất mà khóc, sau đó phải được dỗ dành rất lâu mới bằng lòng bỏ qua.

Alpha đi tới bên cạnh Triển Hồng Vũ ngồi xuống, cùng đối phương ngắm nhìn hài tử đang cười vui vẻ trong lòng: "Giống ta cũng được, vậy sau này mỗi khi em thấy con, cũng đều luôn nhớ tới ta, phải không?"

Trong giây lát, ánh mắt Triển Hồng Vũ hơi đổi, y không chút biến sắc tiếp tục trêu chọc đứa nhỏ, thế nhưng bên môi đã lặng yên nở một nụ cười cay đắng.

Lăng Hàn Bách nghiêng đầu nhàn nhạt nhìn Triển Hồng Vũ một cái. Hắn đại khái cũng nhận ra được vẻ mặt đối phương có sự thay đổi, thế nhưng hắn lại làm bộ cái gì cũng chưa từng xảy ra mà tiếp tục cười nói, giả vờ như bọn họ đúng là một đôi phu thê ân ái.

Tuyết Nguyệt sinh ra cũng không khiến cho Lăng Hàn Bách có nhiều thời gian ở nhà. Tình hình tiền tuyến đang vào giai đoạn giằng co quyết liệt, liên quân của Bình quyền đảng nỗ lực trấn giữ Đặc Luân tỉnh vất vả mãi mới đoạt được vào tay, muốn tiến thêm một bước phá tan phòng tuyến của quân chính phủ. Theo chiến tuyến kéo dài, ưu thế trên chiến trường chậm rãi từ phía quân chính phủ bắt đầu ngã về Bình quyền quân.

Điều này khiến cho Phương Kỳ Chính cực kỳ tức giận, gã gia tăng trấn áp của chính quyền đối với những kẻ ủng hộ Bình quyền đảng trong khu vực, khiến cho hàng ngàn đối tượng bị hoài nghi lặng lẽ kết thúc sinh mệnh, kéo theo là phẫn nộ cùng chỉ trích của người dân và báo chí.

Lăng Hàn Bách đối với việc này hoàn toàn bó tay, bởi vì đây là Phương Kỳ Chính trực tiếp ra lệnh cho Diệp Hưởng quản giáo trưởng của Công quán số Một và Công quán số Hai, hắn thân là Phó chỉ huy Bộ chỉ huy trấn phản động cũng không có quyền xen vào.

Điều duy nhất hắn có thể làm là đảm bảo Triển Phinh Đình, em gái ruột của Triển Hồng Vũ không bị liên lụy trong đó.

---------

"Đứa nhỏ này thật sự là đáng yêu."

Cayman ôm Tuyết Nguyệt vừa mới được ăn no từ trong phòng ra đi bộ. Cậu đối với tiểu hài tử này là cực kỳ yêu thích, cứ có chút rảnh rối là lại tới ôm đối phương vui chơi.

Thân thể Triển Hồng Vũ đã khôi phục không ít, tuy rằng bụng dưới chỗ khoang sinh sản thỉnh thoảng lại đau nhói, thế nhưng tốt xấu gì nam nhân cũng đã có thể xuống được giường.

Khoang sinh sản bị tổn thương không chỉ khiến Triển Hồng Vũ mất đi khả năng sinh dục, mà sinh hoạt sau này cũng rất bất tiện. Bác sĩ nhắc nhở y mặc dù có thể sử dụng thuốc ức chế Omega, nhưng nếu rơi vào thời kỳ động dục thì khoang sinh sản của y cũng sẽ đau đớn lợi hại; cùng người đánh dấu giao hợp thì có thể giảm bớt một phần đau đớn.

Triển Hồng Vũ hoài nghi đây liệu có phải là do Lăng Hàn Bách ở phía sau dặn dò bác sĩ nói với mình như vậy không.

Triển Hồng Vũ đi tới thăm đứa nhỏ của mình, trên khuôn mặt y tràn đầy sự ôn nhu dịu dàng.

"Tiểu thư giống như muốn ngủ." Cayman nhỏ giọng nói.

Triển Hồng Vũ thuận thế tiếp nhận Tuyết Nguyệt, ôm nàng đặt vào bên trong nôi. Chỉ chốc lát sau bé con liền mơ mơ màng màng ngủ mất.

"Tiểu Nguyệt thật sự rất nghe lời, cũng rất ít khi khóc nháo." Triển Hồng Vũ nhẹ nhàng đưa đẩy cái nôi, thỉnh thoảng lại dùng ngón tay xoa xoa khuôn mặt Tuyết Nguyệt.

"Đúng vây. Tướng quân dạo gần đây bận rộn gần chết, nếu như tiểu thư mà thường xuyên khóc nháo thì ngài ấy hẳn là sẽ ngủ không ngon."

Lăng Hàn Bách thường xuyên lưu lại ở phòng làm việc trong nhà, nơi đó Triển Hồng Vũ một lần cũng không có lại gần. Nam nhân nhận được tự do vẫn ít ỏi như trước, tin tức thu được cũng rất có hạn. Xem ra kết cục của Trình Chấn xác thực khiến Lăng Hàn Bách đẩy cao cảnh giác, mà đối phương cũng chắc chắn rằng bản thân không nỡ xuống tay với hắn.

Đến lúc xế chiều, Triển Hồng Vũ đi tới phòng ăn dùng qua bữa tối đơn giản. Ngày hôm nay Lăng Hàn Bách không có ở nhà, buổi trưa nơi quản giáo gọi một cuộc khẩn cấp khiến Alpha phải vội vã rời đi.

Người giám sát thay ca với Cayman hôm nay là Link.

Thân thể Triển Hồng Vũ đã tốt lên nhưng chưa hoàn toàn khôi phục. Cùng với việc bản thân y cần thuốc ức chế Omega, mỗi ngày đều phải có người chuyên nhắc nhở y đúng giờ uống thuốc.

"Triển tiên sinh, đêm nay ngài có muốn uống một chút rượu không?" Link theo Triển Hồng Vũ tản bộ trong sân, Tuyết Nguyệt đã đưa vào phòng bảo mẫu, không cần bọn họ tự mình chăm nom.

Cách đo không xa Công Tước nhìn thấy bóng người Triển Hồng Vũ, lập tức ngậm món đồ chơi chạy thật nhanh tới.

Triển Hồng Vũ ngồi xổm xuống xoa đầu Công Tước, ngẩng đầu liếc nhìn khuôn mặt mỉm cười của Link đang đứng bên cạnh mình.

"Rượu?"

"Lăng Tướng quân thích nhất, ừm... không đúng, là rượu ngài thích nhất Ốc Đức Luis." Link cười mang đầy thâm ý, sau đó anh ngồi xổm xuống, ở bên tai Triển Hồng Vũ đè thấp giọng nói, "Phương Kỳ Chính đã chuẩn bị để Lăng Hàn Bách đi tiền tuyến trực tiếp chỉ huy cuộc chiến, chúng ta không thể không tăng nhanh tốc độ."

"Anh là muốn tôi độc chết hắn?" Triển Hồng Vũ không phát hiện ra bàn tay đang xoa đầu Công Tước của mình khẽ run rẩy. Con của bọn họ mới có ba tháng thôi, y cũng có thể thấy được Lăng Hàn Bách rất yêu thương đứa bé này.

"Không, Triển tiên sinh. Tôi đã nói rồi, việc này cứ để tôi làm, không có quan hệ gì với ngài." Link đem món đồ trong miệng Công Tước ném ra xa, nhìn nó đuổi theo mà chạy mất dạng, liền cùng Triển Hồng Vũ đứng dậy.

"Tôi không có bất kỳ lý do gì khuyên Lăng Hàn Bách uống một chén rượu này, thế nhưng ngài có thể, tôi sẽ chuẩn bị rượu độc. Chờ sau khi hắn mất mạng, tôi sẽ đợi ở chỗ này để người khác bắt, rủa sạch hiềm nghi cho ngài. Ngài cùng Tuyết Nguyệt tiểu thư sẽ đồng thời thừa kế di sản của Lăng Hàn Bách, dưới thời đại chiến loạn có thể tạm thời hưởng thụ một đoạn thời gian an bình."

Triển Hồng Vũ lặng lẽ không nói gì. Trước đo y xác thực đáp ứng sẽ phối hợp với Link hoàn thành nhiệm vụ, nhưng là muốn giết một người ba khác của con mình, vẫn khiến nam nhân sinh ra một tia dao động.

"Triển tiên sinh, ý ngài như thế nào? Nếu như Lăng Hàn Bách thật sự đi tới tiền tuyến, ngài có nghĩ tới sẽ mang đếm cho liên quân chúng ta bao nhiêu áp lực không? Trước khi bình minh ló rạng, nhất định phải có người hy sinh trong bóng tối. Ngẫm lại những chiến hữu đã hy sinh, bọn họ không tiếc dâng sinh mệnh của chính mình, đều là vì cái gì? Lăng Hàn Bách đối với ngài mọi cách làm nhục, lẽ nào ngài thật sự đối hắn không có một tia oán hận hay sao?"

"Ta biết." Triển Hồng Vũ chậm rãi hồi thần, y nhìn Công Tước đang vui sướng ngậm quả bóng vừa tìm đến chạy về hướng mình, lặng lẽ nhắm mắt lại...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro