PHẦN 4- Chương 90
Khoảng thời gian kể từ khi Lâm Hạo bị bắt đã sắp ba tháng, mà Triển Phinh Đình trong ba tháng này vẫn luôn bị giam lỏng trong nhà.
Falcon cũng không bởi vì Omega duy nhất trong nhà này bị bắt đi liền bị sa thải, hắn được phép lưu lại Triển gia, chăm sóc cho chủ nhân Alpha nữ của mình vì người yêu bị bắt mà trở nên yếu đuối.
Tuy rằng Triển Phinh Đình không thể thu được tin tức từ bên ngoài, thế nhưng nàng minh bạch nếu bản thân quá kích động thì sẽ không cách nào cứu được Lâm Hạo.
Tin tức trên ti vi vẫn là những chuyện cũ mèm, Triển Phinh Đình buồn bực ngán ngẩm tắt đi. Nàng muốn trở lại giường nơi nàng cùng Lâm Hạo đã từng cùng nhau trải qua để nằm một lúc, nhắm mắt cảm thụ chút mùi vị như đối phương vẫn còn lưu lại bên người mình.
"Tiểu thư, Lăng tướng quân dẫn người đến rồi!" Falcon cao hứng đi lên lầu, gã cũng sắp bị giam lỏng đến mốc méo. Mà bây giờ Lăng Hàn Bách xuất hiện, có phải mang ý nghĩa là thời gian bị giam lỏng của bọn họ đã kết thúc rồi không.
"Hắn tới làm cái gì..." Triển Phinh Đình cũng không có giống Falcon mà cảm thấy vui thích, ngược lại trong lòng nàng trở nên càng nặng nề bất an hơn.
Đây là thời điểm Lăng Hàn Bách cực kỳ bận rộn nhưng vẫn cố dành thời gian để đi tới Triển gia. Nơi quản giáo như Công quán số Hai chưa bao giờ có tiền lệ để thân quyến phạm nhân gặp mặt lần cuối, thế nhưng hắn sẽ để Triển Phinh Đình ngoại lệ một lần, dù sao đối phương cũng từng kêu hắn là ca ca.
Hắn ngồi thẳng ở trong phòng khách, một lát sau mới thấy Triển Phinh Đình mặc áo ngủ vội vã chạy xuống.
"Lăng Thượng tướng, ngài tới chỗ tôi làm cái gì? Bắt Lâm Hạo đi chưa đủ, giờ còn muốn đem tôi về điều tra luôn sao?"
Triển Phinh Đình giơ tay buộc lại mớ tóc dài hơi dối loạn, cười gằn liếc mắt nhìn Lăng Hàn Bách đang mặc quân phục thẳng tắp ngồi trên ghế.
Lăng Hàn Bách biết Triển Phinh Đình đối với mình ghi hận trong lòng, nhưng hắn không muốn tính toán cùng nàng.
"Ta tới đây có hai việc muốn nói cho em."
"Mời nói." Nghe thấy Lăng Hàn Bách nói như vậy, Triển Phinh Đình càng bất an hơn, nàng âm thầm cắn môi dưới, trong lòng làm tốt công tác chuẩn bị cho tình huống xấu nhất.
Lăng Hàn Bách lấy mũ quân đội xuống đặt trên đùi, ánh mắt hắn ôn hòa, đáy mắt cũng thu lại vẻ lãnh khốc ngày xưa.
"Ca ca em đã mang thai. Nếu như em đồng ý, có thể đến phủ của ta để thăm y."
"Ngài rốt cục cam lòng đánh dấu anh ấy? A... vậy thì thật chúc mừng ngài, Lăng tướng quân." Nghĩ đến Triển Hồng Vũ chịu tội bên người Lăng Hàn Bách, Triển Phinh Đình vẫn như trước không cách nào tha thứ cho hành động của Lăng Hàn Bách. Nhưng là một Omega thì luôn phải chịu bất đắc dĩ như thế, nhất là trong xã hội ngày nay bọn họ chỉ có thể dựa vào Alpha để trải qua thời kỳ động dục, mà như thế thì một ngày nào đó, nhất định cũng sẽ bị ép buộc sinh con mà thôi.
"Cảm ơn. Còn có việc thứ hai, ta hy vọng em có thể theo ta một chuyến tới nơi quản giáo." Lăng Hàn Bách đứng lên.
"Là Lâm Hạo sao rồi???!!!!" Mắt Triển Phinh Đình thoáng liền trợn to, nhịp tim nàng đập liên hồi, ngay cả giọng nói cũng bắt đầu run rẩy.
Lăng Hàn Bách cũng không có trực tiếp trả lời nàng, dù sao Alpha nữ so với Alpha nam thì vẫn nhiều hơn một phần cảm tính.
"Đi thì biết. Em chẳng phải cũng rất muốn gặp y sao."
Tuy rằng đã sớm nghe về những nơi quản giáo dưới trướng Bộ chỉ huy trấn phản động, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên Triển Phinh Đình đặt chân đến một nơi như vậy.
Hành lang u ám, ánh đèn chói mắt, nơi này nhìn thì quá mức sáng sủa, nhưng thực tế lại là nơi tăm tối nhất thế gian.
Lăng Hàn Bách tự mình đem Triển Phinh Đình đến nơi tiếp khách của Công quán số Hai, nơi đây đã rất lâu không được sử dụng nên trước khi dẫn người đến, Lăng Hàn Bách đã cố ý dặn dò bên dưới quét dọn qua môt lần.
"Vào đi thôi." Lăng Hàn Bách giúp Triển Phinh Đình kéo cửa sắt, hắn đã sai người mang Lâm Hạo ra ngoài.
Triển Phinh Đình bất an quay đầu lại liếc mắt nhìn Lăng Hàn Bách. Lúc này nàng lại không kìm lòng được muốn hướng đối phương cầu viện.
Trong ánh mắt của Lăng Hàn Bách cũng không có quá nhiều tâm tình, hắn gật gật đầu, vỗ nhẹ lên vai Triển Phinh Đình trấn an. Người sau hít mạnh một hơi, cố lấy dũng khí bước vào căn phòng không quen thuộc.
Lâm Hạo lúc này đã được an trí trên một cái ghế dựa dài, đương nhiên, nếu nói là ngồi, chi bằng nói rằng y bị khóa chặt trên đó thì đúng hơn.
Từ sau tiệc đấu giá dưới lòng đất được mang trở lại nơi này, y phải nằm trong phòng y tế hơn một tháng mới có thể miễn cưỡng xuống giường. Thân thể nam nhân chịu tàn phá tàn nhẫn, làm cho y gầy gò ốm yếu đi không ít.
Tin tức bên ngoài không thể truyền vào trong này, nhưng Lâm Hạo cũng may mắn không tiếp tục bị thẩm tra nữa. Đoạn thời gian này, Omega đáng thương đều bị khóa chặt trong phòng giam, chỉ có khi ăn uống bài tiết mới được tự do một chút. Cho nên hôm nay khi có người đến dẫn đi, y cảm thấy có chút giật mình.
"Phinh Đình." Khi Lâm Hạo nhìn thấy Triển Phinh Đình, trên khuôn mặt anh tuấn nghiêm nghị cùng lạnh nhạt bất chợt nhu hòa lại, khóe môi nở một nụ cười. Y thân tại trong lao ngục kỳ thực vẫn luôn lo lắng Triển Phinh Đình liệu có bị mình làm cho liên lụy hay không. Bây giờ nhìn lại, đối phương dường như không bị ảnh hưởng quá nhiều, cặp môi mềm mại vẫn kiều diễm ướt át đã nói rõ tất cả.
Triển Phinh Đình hầu như là chạy đến bên người Lâm Hạo, dừng lại khi cảnh vệ phía sau Lâm Hạo đưa tay chặn lại.
"Anh có khỏe không?" Triển Phinh Đình hoảng loạn đánh giá Lâm Hạo, trên người đối phương mặc y phục ngăn cách tin tức tố màu đen, che lấp hết thẩy vết thương trên người.
Lâm Hạo gật đầu cười. Ngày hôm nay được gặp lại Triển Phinh Đình, y biểu hiện đặc biệt ôn nhu.
"Ta rất khỏe."
Tuy rằng không nhìn thấy những vết thương trên người Lâm Hạo, thế nhưng Triển Phinh Đình cũng thấy rõ được vóc dáng gầy gò của đối phương. Nàng cắn cắn môi dưới, trong hốc mắt xinh đẹp nổi lên một lớp sương mù.
"Em rất nhớ anh." Trong giọng Triển Phinh Đình đã xen lẫn những âm khóc nghẹn ngào.
"Ta cũng vậy." Hai tay bị trói của Lâm Hạo hơi hơi động, y theo bản năng muốn đưa tay lên lau đi nước mắt của nàng.
Lăng Hàn Bách dừng ở cửa một chút, sau đó trực tiếp đi vào. Hắn phất phất tay, ra lệnh cho hai tên cảnh vệ đang đứng bên người Lâm Hạo lui xuống.
Lâm Hạo lạnh mặt nhìn Lăng Hàn Bách đi đến trước mặt mình, khinh thường hừ một tiếng, chán ghét quay đầu đi hướng khác.
"Lâm huấn luyện viên, phía trên đã đưa lệnh xử quyết đối với anh. Đừng nói ta lãnh khốc vô tình, chí ít thì ta cũng để Phinh Đinh gặp mặt anh lần cuối."
"Lệnh xử quyết?!?!?" Triển Phinh Đình tuy rằng trong lòng đã sớm dự liệu, thế nhưng lúc này khi nghe chính tai Lăng Hàn Bách nói ra, trái tim nàng vẫn là đau đến cực độ.
"Hàn Bách ca ca! Ngài buông tha cho Lâm Hạo được không! Anh ấy không thể nào là Bình quyền quân, em hứa sau đó nhất định trông chừng anh ấy thật chặt, không cho anh ấy rời khỏi sự giám sát của em nửa bước!"
Triển Phinh Đình thất kinh mà cầu xin Lăng Hàn Bách. Thời khắc này, nàng gần như đã quên mất, chính là bởi vì Lăng Hàn Bách mà Lâm Hạo mới phải thân hãm tù cảnh như thế nào.
Lâm Hạo không hề cảm kích, nam nhân thấp giọng cười nói: "Phinh Đình, không cần cầu hắn, hắn cũng chỉ là một thanh đao trong tay người khác thôi."
Lăng Hàn Bách nhắm mắt lại than nhẹ một tiếng, Lâm Hạo nói không sai, bản thân kỳ thực chỉ là một thứ vũ khí trong tay Phương Kỳ Chính mà thôi, Tống đốc đại nhân muốn diệt trừ ai, bản thân liền phải vì đối phương ra lệnh mà động thủ.
"Các người có lời gì muốn nói với nhau thì nói nhanh lên. Mặc dù nơi quản giáo này do ta quản hạt, nhưng ta cũng không thể một tay che trời được."
"Lăng Hàn Bách, nếu như ngươi vẫn u mê không tỉnh, tiếp tục trợ tru vi ngược, ta của ngày hôm nay cũng chính là ngươi của ngày mai." Lâm Hạo trước khi Lăng Hàn Bách rời đi, lạnh lùng đối hắn lên tiếng cảnh cáo.
Lăng Hàn Bách hơi nghiêng đầu liếc nhìn Lâm Hạo mang vẻ mặt bình tĩnh tự nhiên, tựa như không hề quan tâm chút nào tới chuyện sinh tử của bản thân. Mà cũng chính loại thái độ này lại khiến Lăng Hàn Bách nhớ tới Triển Hồng Vũ bị mình vây ở trong nhà cũng là một bộ thái độ như vậy.
Thực sự là đáng sợ, những Omega cấp bậc S cao cấp này phảng phất chưa bao giờ từ bỏ khát vọng đối với tự do, họ mãi mãi cũng không học được cách cúi đầu trước cường quyền.
Bọn họ không hổ là loại người mạnh mẽ nhất ưu tú nhất.
Phía sau, tiếng Triển Phinh Đình khóc nức nở khiến người ta ruột gan như đứt ra từng khúc, Lăng Hàn Bách vội vã đóng cửa lại, để cho bọn họ chút thời gian riêng tư.
Cái này là chút nhân từ hắn có thể cho người em rể cùng em gái trên danh nghĩa này.
Nhưng Lăng Hàn Bách cũng không nhịn được nghĩ tới: Nếu có Khởi nghĩa Triều Nhất, nếu Bình quyền quân đạt được thắng lợi, đến thời điểm đó mình sẽ có kết cục như thế nào?
Triển Hồng Vũ có đồng ý gặp mặt mình lần cuối nói những lời từ biệt không? Y sẽ vì bản thân mà rơi nước mắt chứ.
Đối mặt với áp lực cả trong và ngoài Đặc Tinh Đế quốc, Lăng Hàn Bách khuyên bảo Phương Kỳ Chính vẫn là không nên công khai xử quyết Bình quyền đảng sẽ dẫn đến kích động người dân. Phương Kỳ Chính sau khi cân nhắc qua, chấp nhận kiến nghị của Lăng Hàn Bách. Thế nhưng tử hình chắc chắn là không thể không thực thi, nguyên bản công khai xử quyết bị đổi thành tiêm thuốc độc, dù sao đây cũng là kết quả thẩm phán của Pháp Viện, tùy tiện đem Omega coi như rác rưởi bỏ đi mà đem đông lạnh giết chết giống trước đây thì dường như không thích hợp lắm.
----------
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro