Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

PHẦN 4- Chương 89

Triển Hồng Vũ cũng đã biết bản thân mang thai.

Sau khi nghe được kết quả kiểm tra, y quả thực hoảng hốt một hồi lâu.

Omega mang thai sinh con, chuyện này không có gì đáng nhạc nhiên. Triển Hồng Vũ từ nhỏ được giáo dục sinh lý của các giới tính đương nhiên dễ dang tiếp thu chuyện này.

Hai tháng nay, Lăng Hàn Bách thay đổi hoàn toàn, hắn không còn cấm dục như trước mà hàng đêm đều đòi hỏi y không ngớt, nói vậy chính là muốn y hoài thượng con của hắn. Ngày này, sớm muộn cũng sẽ đến.

Thế nhưng khi y thật sự nhận được thông báo rằng trong bụng mình đã có một tiểu sinh mệnh, một đứa nhỏ của y và Lăng Hàn Bách, vẫn khiến cho tâm linh Triển Hồng Vũ vô cùng chấn động.

Hơn mười năm trước, y khi đó vẫn còn là một thiếu niên, cũng đã từng cân nhắc qua việc bản thân hoài thượng đứa con cho người mình yêu.

Chỉ là y không nghĩ tới, người yêu ngày xưa đã lặng yên không tiếng động, chết rồi. Đúng vậy, chàng trai thiện lương, trọng nghĩa và tinh cảm ngày ấy, đã chết rồi...

Cửa phòng bỗng nhiên bị đẩy ra, Triển Hồng Vũ khẽ ngẩng đầu, đúng lúc nhìn thấy một Lăng Hàn Bách với khuôn mặt bi thương.

Đối phương dường như cực kỳ mất hứng khi nghe tin mình mang thai con hắn thì phải.

Ánh mắt hai người đụng vào nhau, trong mắt Triển Hồng Vũ là bình tĩnh cùng thoải mái, mà trong mắt Lăng Hàn Bách là tràn ngập hoang mang cùng hối hận.

Hắn đi tới bên người Triển Hồng Vũ, cẩn thận đưa tay sờ lên phần bụng vẫn chưa hề rõ ràng của đối phương.

"Phá thai đi." Ánh mắt Lăng Hàn Bách lưu luyến không nỡ rời khỏi cái bụng Triển Hồng Vũ, mà bàn tay đang vuốt ve trên đó cũng nhẹ nhàng run rẩy.

Triển Hồng Vũ nhất thời sửng sốt. Omega giật mình nhìn Lăng Hàn Bách, một hồi lâu mới khó khăn lên tiếng: "Được rồi, nhìn bộ dạng ngài chắc cũng không hy vọng hài tử của mình chảy một phần dòng máu của phản tặc Bình quyền quân đâu. Tướng quân ngài nếu đã không muốn, vậy thì phá bỏ đi, ngược lại tôi sớm muộn gì cũng bị đưa lên đài hành hình."

"Ta muốn hài tử. Nhưng ta lại không muốn em bị tổn thương, Hồng Vũ ca ca." Lăng Hàn Bách bộ dạng như muốn khóc, hắn đoán chắc Triển Hồng Vũ cũng chưa biết khoang sinh sản của bản thân đã bị thương.

"Có đúng không..." Vẻ mặt Omega có chút bi thương mà cúi thấp đầu, y mặc dù đối với hài tử trong bụng tràn ngập xoắn xuýt, nhưng y cũng cho rằng đây là một sinh mạng, không nên tùy tiện cướp đoạt. Hiện tại, tự do cùng sinh mệnh của những Omega trên Đế quốc Đặc Tinh đều bị Alpha tùy tiện khống chế, mà một hài tử nhỏ nhoi còn chưa thành hình thì bọn họ có gì phải quan tâm đây.

'Em cho rằng là ta đang muốn trả thù em?" Lăng Hàn Bách dùng sức lắc đầu, "Không, không phải. Bác sĩ, bác sĩ nói khoang sinh sản của em bị thương tổn, không thích hợp thai nghén sinh con. Ta không thể để em gặp nguy hiểm được."

Khoang sinh sản bị thương tổn? Triển Hồng Vũ nghe Lăng Hàn Bách nói, bắt đầu hồi tưởng lại quảng thời gian bản thân bị Kết nhân tạo "hầu hạ", sau đó khi Lăng Hàn Bách rốt cục quyết định ngừng loại hình phạt riêng này lại thì y xác thực cảm thấy khoang sinh sản của mình thường xuyên đau âm ỷ, đến hiện tại vẫn còn đau. Thế nhưng y cũng không nghĩ tới nơi đó sẽ gặp thương tổn nghiêm trọng đến vậy, đương nhiên, cũng có thể Lăng Hàn Bách cũng là trong lúc dằn vặt mình để tìm niềm vui, cũng chưa từng dự liệu được điểm này.

Triển Hồng Vũ tự giễu nhếch khóe môi: "Ngài sẽ đối tốt với hài tử của chúng ta sao? Cho dù nó có là một Omega, ngài cũng sẽ bảo vệ nó, để nó không đến nỗi giống như tôi, phải nhận lấy hết thảy sỉ nhục cùng dằn vặt? Ngài sẽ làm được sao?"

"Đúng, ta nhất định làm được!" Lăng Hàn Bách không chút suy nghĩ liền thốt ra.

Triển Hồng Vũ gật đầu: "Vậy thì...để tôi sinh đứa nhỏ ra đi. Trẻ con, chung quy đều là những sinh mệnh vô tội."

Omega cúi đầu nhìn về phần bụng bản thân, nhưng bởi vì hai tay vẫn còn chịu kiềm chế nghiêm khắc của y phục ràng buộc nên không cách nào giống như Lăng Hàn Bách, tự mình chạm vào nơi đang thai nghén một sinh mệnh mới.

"Không được, nguy hiểm quá lớn. Ta không muốn nhìn em xảy ra chuyện gì."

Lăng Hàn Bách rất nhanh tỉnh táo lại. Hắn tuy rằng so với Triển Hồng Vũ càng muốn nhìn thấy đứa bé này được sinh ra, thế nhưng hắn lại càng không thể để cho người mình yêu gặp bất kỷ nguy hiểm cùng thống khổ không cách nào đoán trước.

"Sau khi phá rồi, nếu như ngài lại tiếp tục đánh dấu tôi, vậy tôi liền vẫn có khả năng mang thai, đến lúc đó lại tiếp tục phá đi sao?" Triển Hồng Vũ nhẹ giọng nở nụ cười, khuôn mặt mang vẻ lo lắng cực độ của Lăng Hàn Bách mà cảm thấy có chút buồn cười, "Hoặc là nói, Tương quân các ngài muốn tôi cả đời đều phải sử dụng thuốc ức chế Omega?"

Triển Hồng Vũ tiếp tục nói: "Không sao. Nếu như ngài đảm bảo sẽ đối xử và bảo vệ tốt cho đứa nhỏ, như vậy tôi sẽ liều mạng sinh nó ra, cũng sẽ không có bất kỳ tiếc nuối nào khác."

Thái độ của Triển Hồng Vũ đặc biệt kiên quyết, Lăng Hàn Bách từ mắt đối phương không nhìn ra bất kỳ một tia sợ hãi nào.

"Tốt lắm. Vậy ta nhất định sẽ tận lực cố gắng, bảo vệ em, cũng bảo vệ hài tử của chúng ta." Lăng Hàn Bách cuối cùng vẫn thoái nhượng, hắn vẫn không có cách nào cướp đi quyền lựa chọn của Triển Hồng Vũ, dù sao đó cũng là chút tự do ít ỏi mà hắn có thể cho đối phương.

"Đa tạ ngài đã hứa hẹn, Tương Quân Các."

Triển Hồng Vũ thoải mái nở nụ cười. Y nghĩ cứ như vậy, bản thân có phải hay không sẽ trả hết nợ nần cho Lăng Hàn Bách, trả lại cho hắn những thua thiệt của nhiều năm tháng trước, cũng như có thể dùng tử vọng để đổi lấy tự do cuối cùng.

Nếu có con, Lăng Hàn Bách tin tưởng Triển Hồng Vũ sẽ không dễ dàng tìm đến cái chết nữa, hắn tự mình giúp Omega mở ra những cầm cố của y phục ràng buộc, sau đó ôm đối phương đỡ lên ghế sofa ngồi.

"Vì con của chúng ta, em không thể nói với bất kỳ ai khác về thân phận của mình, hiểu không?" Lăng Hàn Bách ôn hòa khuyên nhủ.

Triển Hồng Vũ xoa cổ tay bởi một thời gian dài không hoạt động mà có chút bủn rủn tê dại, y gật gật đầu đồng ý. Xác thực, đã đến tình trạng này thì y cũng không cần thiết gây thêm bất kỳ phiền toái nào cho Lăng Hàn Bách nữa.

Lăng Hàn Bách như trút được gánh nặng mà hít một hơi. Hắn nghĩ tới những văn kiện cùng tin tức tiền tuyến còn cần hắn xử lý, công việc này hắn không thể không làm.

"Đúng rồi, còn có một việc muốn báo cho em biết."

"?"

"Tống đốc đã quyết định sẽ xử tử Lâm Hạo, bây giờ chỉ cần chữ ký của ta nữa thì bên Pháp Viện sẽ phán quyết y tử hình, cũng sẽ công khai xử quyết." Lăng Hàn Bách cẩn thận quan sát vẻ mặt Triển Hồng Vũ, hắn không hy vọng đối phương bởi vì sự kiện này mà bị kích động, thế nhưng nếu giấu không cho em ấy biết, đối phương cũng có thể thông qua những con đường khác mà biết được, đến lúc đó có khi Triển Hồng Vũ lại càng thêm thương tổn.

"Lâm Hạo không phải thành viên Bình quyền đảng. Tôi lấy tính mạng ra thề." Triển Hồng Vũ không chú ý tới đôi môi mình đã có chút run rẩy.

Lăng Hàn Bách nhìn sâu vào mắt Omega, "Ta tin tưởng em. Ta cũng tin Lâm Hạo không phải Bình quyền quân, tuy rằng y xác thực rất bất mãn với chính quyền cai trị của Tống đốc đại nhân, chống đối với Luật pháp cưỡng chế bảo vệ Omega. Thế nhưng Phương Kỳ Chính ngài ấy nhất định muốn dùng cái danh nghĩa này để giết y, từ đó cảnh cáo những kẻ có lòng bất mãn khác. Cũng giống như tiệc đấu giá dưới lòng đất, đây cũng là sự kiện ta không cách nào khống chế."

"Phinh Đình biết không?" Triển Hồng Vũ chậm rãi nắm chặt tay mình.

"Sẽ có người thông báo cho nàng. Dựa theo quy định, nàng có thể đến gặp mặt Lâm Hạo lần cuối." Trên thực tế, đây là Lăng Hàn Bách tự mình thêm vào, tình huống cùng tội trạng của Lâm Hạo không được phép gặp mặt người thân bằng hữu, thế nhưng hắn hy vọng nói như vậy có thể an ủi Triển Hồng Vũ một chút.

Triển Hồng Vũ thất thần gật đầu: "Nàng là tình yêu chân thành của Lâm huấn luyện viên. Là tôi hại bọn họ, là tôi..."

Lăng Hàn Bách khuyên giải y, "Em không cần tự trách như vậy, với cá tính kia của Lâm Hạo, sớm hay muộn cũng khiến người khác gây sự chèn ép mình."

Triển Hồng Vũ cười khổ một tiếng, "Nhưng như vậy cũng được, để y tiếp tục sống sót cũng chịu đủ sỉ nhục cùng dằn vặt, chẳng bằng chết đi coi như giải thoát."

Y ngẩng đầu lên, ánh mắt trong suốt lập tức hướng tầm nhìn vào Lăng Hàn Bách. Những câu nói này, y cũng chính là muốn nói cho Lăng Hàn Bách nghe.

Trong đầu Alpha liền run lên, hắn bất an mà tránh khỏi ánh mắt chằm chằm của Triển Hồng Vũ, đứng lên đi tới bên cửa sổ, "Ta ban đầu đúng là không có ý định truy cứu Lâm Hạo, việc này là có người cố ý tiết lộ cho Tống đốc. Trong tòa Tướng quân phủ này có người của gã", nói tới chỗ này, Lăng Hàn Bách dừng lại một chút, đè thấp tiếng nói, "Sau này em nói chuyện cũng cẩn thận một chút. Còn Lâm Hạo, ta sẽ an bài cho Phinh Đình gặp mặt y lần cuối. Nếu như có thể, ta vẫn sẽ tận lực cứu y."

"Vậy thì thật cảm ơn ngài, Tướng quân." Triển Hồng Vũ đã không biết được câu nào của Lăng Hàn Bách là nói thật, câu nào là nói dối. Y không phải chưa từng bị đối phương lừa dối qua, cũng không phải là chưa từng bị hắn làm tổn thương.

Lăng Hàn Bách trở về bên cạnh người Triển Hồng Vũ, hắn ngồi xổm xuống, lần thứ hai đem ánh mắt ôn nhu đặt vào phần bụng nam nhân. Ở nơi đó có một sinh mệnh đang được thai nghén, trên thế gian này, có những người và sự việc nhiều lúc thật khiến người ta không thể nhìn thấu.

----------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro