PHẦN 4- Chương 87
Tuy rằng dĩ vàng Triển Hồng Vũ cũng không có cùng ai giao lưu, kể cả với người giám sát thì cũng không nói được mấy câu, nhưng tối qua Lăng Hàn Bách đã đặc biệt ra lệnh, hẳn là xuất phát từ một cân nhắc đặc thù nào đó.
Cayman bất đắc dĩ nhìn Triển Hồng Vũ bởi bộ dụng cụ dính răng mà không thể nói câu nào. Đối phương có vẻ rất bình tĩnh, mặc dù trước đó y được báo cho rằng bữa sáng cùng bữa trưa đều sẽ phải thông qua tị tự quán thực mà truyền thẳng đồ ăn vào dạ dày cũng không có phản ứng gì.
Đại khái đối phương đã quen chịu thống khổ rồi? Cayman chỉ có thể nghĩ như thế.
Lăng Hàn Bách ngày hôm nay so với ngày thường thì ra ngoài chậm hơn một chút. Tinh thần hắn xem ra rất kém, sắc mặt cũng vô cùng khó coi.
Nhìn thấy Triển Hồng Vũ ngồi trên xe đẩy, Lăng Hàn Bách tiến lên hôn lên mặt đối phương một chút.
"Ngoan ngoãn nghe lời, chiều tối ta sẽ trở về với em." Khi nói chuyện cùng Triển Hồng Vũ, vị Thượng tướng vẻ mặt luôn lạnh lùng nay có chút mệt mỏi này đúng là lộ ra chút vẻ mặt ôn nhu.
Nhưng Cayman cho rằng Lăng Hàn Bách làm thế cũng là phí công vô ích, bởi vì bọn họ đều nhìn ra Triển Hồng Vũ không hề cảm kích.
Triển Hồng Vũ nhìn Lăng Hàn Bách một chút, đem đầu dựa vào lưng ghế của xe đẩy. Nam nhân ngước đầu lên, cũng không biết đến cùng là đang suy nghĩ gì.
Ban ngày, Triển Hồng Vũ phần lớn thời gian đều sẽ bị cố định trên xe đẩy, chỉ sau bữa trưa mới được giải thoát khỏi xe đẩy trong một thoáng ngắn ngủi, dẫn ra sân vườn để thay đổi không khí một lúc.
Tới xế chiều, vì để giảm bớt thời giản cầm cố quá dài khiến cho bắp thịt đau nhức, bác sĩ tại gia ở phủ tướng quân sẽ đến giúp Triển Hồng Vũ xoa bóp thân thể. Đương nhiên việc massa này cũng là dưới tình huống Triển Hồng Vũ vẫn bị trói buộc chắc chắn mà tiến hành.
Chỉ có đến ban đêm khi Lăng Hàn Bách trở về, Triển Hồng Vũ mới có thể nhận được một chút tự do.
"Những đồ ăn này có hợp khẩu vị em không?" Lăng Hàn Bách ngồi ở cạnh bàn ăn, nhìn Triển Hồng Vũ ung dung thong thả hưởng dụng bữa tối, trong phòng ăn lúc này chỉ có hai người bọn họ mà thôi.
Triển Hồng Vũ gật gù, im lặng không lên tiếng tiếp tục ăn, tị tư quán thực khiến y thống khổ đồng thời không thể cảm nhận được niềm vui sướng khi ăn uống.
"Thời kỳ động dục của em rất nhanh sẽ đến. Nhưng lần này em không cần lo lắng gì đâu." Lăng Hàn Bách uống một ngụm rượu, hướng Triển Hồng Vũ hứa hẹn.
Triển Hồng Vũ thả dao nĩa xuống, y ngẩng đầu nhìn về hướng Lăng Hàn Bách: "Tôi là một thành viên của Bình quyền quân, việc này, ngài định làm bộ không biết sao?"
"Đừng nói những thứ này ở nhà. Ta không muốn nghe." Lăng Hàn Bách cũng thả ly rượu xuống, hắn liếc mắt nhìn Triển Hồng Vũ, đứng dây đi tới phía sau đối phương.
Hắn tóm lấy hai cánh tay Triển Hồng Vũ, đem hai tay Omega vòng ra sau lưng khóa lại. Trong quá trình này Triển Hồng Vũ cũng không có phản kháng.
"Đi, lên lầu. Đêm nay ta sẽ lại tiếp tục đánh dấu em, như vậy em sẽ thấy thoải mái hơn nhiều." Lăng Hàn Bách đỡ Triển Hồng Vũ rời khỏi ghế nhựa.
"Ngài thật sự cảm thấy tôi mỗi đêm đều bị ấn ở trên giường mà lăn qua lộn lại, đối với tôi mà nói là một việc rất thoải mái sao?" Triển Hồng Vũ cười khổ một tiếng.
Những ngày tiếp tục bị cầm cố nghiêm khắc này, Lăng Hàn Bách mỗi đêm đều sử dụng thân thể Triển Hồng Vũ, hơn nữa lần nào cũng nhất định phải đâm vào khoang sinh sản tiến hành thành Kết đánh dấu xong mới chịu dừng.
Đối với đại đa số Omega mà nói, sự tình như vậy cũng là đãi ngộ cầu mà không được. Thế nhưng đối với Triển Hồng Vũ mà nói, điều này càng làm cho tinh thần y thêm suy sụp. Nếu còn tiếp tục như vậy, không sớm thì muộn y cũng thật sự trở thành món đồ chơi trong tay Lăng Hàn Bách mà thôi.
"Ta nhất định sẽ yêu thương em, Hồng Vũ ca ca. Em cho rằng hơn hai mươi năm nay ta cấm dục là vì ai?"
Lăng Hàn Bách cười hì hì vuốt ve khuôn mặt Triển Hồng Vũ, hắn thậm chí còn nghịch ngợm kéo kéo khóe miệng nam nhân, nhất định phải khiến đối phương lộ ra một nụ cười vui vẻ.
"Em phải sinh cho ta một đứa bé, hiểu chưa?" Lăng Hàn Bách đẩy Triển Hồng Vũ đi, bắt đối phương đi về phía trước.
Omega nam thụ thai cũng không dễ. Muốn để Triển Hồng Vũ hoài thượng hài tử, Lăng Hàn Bách nhất định phải cố gắng gấp bội, vì lẽ đó hắn không để ý đến tình trạng bản thân không thật sự khỏe, mỗi lần đều mạnh mẽ luật động trong cơ thể Triển Hồng Vũ.
"Nghe nói Trình Chấn lúc trước khi chết là đang ở trên giường, cái này cũng là do em làm sao?"
Lăng Hàn Bách vừa hôn môi Triển Hồng Vũ, rồi hôn dần xuống cần cổ thon dài, vừa cười hỏi đối phương.
Dương vật hắn đã chôn thật sâu trong khoang sinh sản của Omega, Kết nở lớn sau khi bắn tinh cũng không có lập tức biến mất, mà Lăng Hàn Bách càng ngày càng thích loại cảm giác cùng Triển Hồng Vũ hợp nhất thành một thể này.
Bên trong khoang sinh sản đối phương thật ấm áp, phân thân mẫn cảm được bao trong một nơi mềm mại lại ấm nóng, rất thoải mái.
Triển Hồng Vũ vừa tỉnh táo lại sau khoái cảm vui vẻ được Alpha bạn đời đánh dấu, nghe được ngôn ngữ gần như trêu tức của Lăng Hàn Bách, y không khỏi nhăn lại đôi mi.
"Làm sao, đây là tướng quân đối với tôi muốn tiến hành thẩm vấn sao?"
"Chúng ta tách ra nhiều năm như vậy, ta nghĩ muốn biết tất cả về em."
Lăng Hàn Bách nhè nhẹ gặm cắn cần cổ trắng mịn của Triển Hồng Vũ, lại duỗi đầu lưỡi tham lam liếm lên hầu kết hơi nổi của đối phương.
"Đúng, là tôi giết Trình Chấn. Tôi lén lút thay đổi thuốc trợ hứng bình thường của hắn, khiến tim hắn chịu gánh nặng, cuối cùng dưới tình huống dương vật hắn còn đang đâm vào khoang sinh sản mà đột tử, đợi đến khi hắn triệt để tắt thở mới gọi người hầu tới. Khi đó thuốc đã hoàn toàn tan vào trong máu hắn, sau đó mặc dù có giải phẫu thi thể thì pháp y cũng chỉ cho rằng là do chính hắn lạm dúng thuốc mà thôi."
Triển Hồng Vũ dùng một loại ngữ khí vô cùng bình tĩnh nói cho Lăng Hàn Bách biết quá trình Trình Chấn bị bản thân hại chết. Y sau đó kỳ thực cũng nghĩ tới thời điểm mình bị Lăng Hàn Bách dằn vặt đến trái tim đột nhiên ngừng đập, có phải là do oan hồn Trình Chấn đối với mình trả thù hay không?
"Em không yêu hắn chút nào, đúng không?" Lăng Hàn Bách nghẹn giọng hỏi.
"Ta không yêu hắn. Ta cũng không thể yêu kẻ thù của ta." Triển Hồng Vũ không do dự chút nào nói.
Kết trong khoang sinh sản của Triển Hồng Vũ rốt cục chậm rãi biến mất, thế nhưng hắn vẫn cứ không rút dương vật bản thân ra, ngược lại một lần nữa kề sát thân mình đem dương vật bản thân đỉnh sâu vào bên trong khoang sinh sản Triển Hồng Vũ mà đưa đẩy.
Quy đầu to lớn mà cứng rắn va chạm vào vách khoang non mềm, mang đến cho Triển Hồng Vũ một hồi khoái cảm tê dại. Omega khẽ hừ một tiếng, hơi cắn vào môi dưới đề kìm nén tiếng rên rỉ.
"Ta là kẻ thù của em sao, Hồng Vũ ca ca?" Dương vật Lăng Hàn Bách lại bắt đầu phình lên, dường như chỉ có như vậy, hắn mới xác định được là bản thân đang nắm giữ Triển Hồng Vũ, "Có một ngày, nếu như có cơ hội, em cũng sẽ giết ta sao?"
Triển Hồng Vũ trầm mặc một lúc lâu, y cảm thấy mị thịt trong khoang sinh sản chính mình dường như bị vật kia thao lộng đến có chút đau đớn.
"Trước lúc đó, ngài có thể lựa chọn giết chết tôi." Triển Hồng Vũ khó chịu rên rỉ, khoang sinh sản y chưa từng bị quá độ sử dụng như vậy, khoái cảm dần dần lại biến thành dằn vặt nhỏ vụn.
"Ta làm sao nỡ giết em đây." Lăng Hàn Bách vừa cười vừa hôn lên mặt Triển Hồng Vũ một cái, "Ta sẽ không giết em, cũng sẽ không để em thoát khỏi ta."
----------
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro