PHẦN 4- Chương 79
"Chơi vui vẻ nha, Lăng Thượng tướng." Phạm Minh Húc đứng lên, gã nghiêng người dựa vào lưng ghế, nhìn Lăng Hàn Bách rời đi mà cười cợt trêu tức.
Lăng Hàn Bách không có phản ứng với Beta tính tình cổ quái này, hắn cười gật đầu một cái coi như đáp lại, sau đó quay đầu lại nhìn về phái thị giả đang giúp đẩy Triển Hồng Vũ đi phía sau mình.
Đối phương vẫn như trước cả người không có chút sức lực nào ngồi yên trên xe lăn, đầu cũng mềm mại dựa lên đêm lót phía sau, mà phần ngực của y phục ngăn cách tin tức tố đã bị nước bọt không cách nào nuốt kịp của chính mình nhỏ xuống ẩm ướt đến nổi lên một lớp nước quang.
Lăng Hàn Bách sau khi mang theo Triển Hồng Vũ tiến vào phòng nghỉ ngơi thì những người khác cũng bắt đầu dồn dập thảo luận, bọn họ không nhịn được nghĩ: lẽ nào đêm nay vị Thượng tướng năm sao trẻ tuổi này muốn chơi một lúc 2 người luôn.
"Lăng Thượng tướng thật giống như từ sau khi cùng Triển Hồng Vũ kết phối ngẫu thì đã nghĩ thông suốt rất nhiều điều nha? Haha, người trẻ tuổi mà, dù sao sinh hoạt cũng phải kịch liệt một chút mới là bình thường a. Tống đốc đại nhân, ngài nói có đúng không?" Phạm Minh Húc rút một điếu xì gà ra hút, gã nghiêng người nhìn Phương Kỳ Chính đang thoải mái được nô lệ phục vụ khẩu giao bên cạnh.
Phương Kỳ Chính đại khái rất hưởng thụ Phó Vân Thâm dùng miệng phục vụ, gã nheo mắt lại, nhất thời cũng không để ý tới Phạm Minh Húc, hai mắt gã lim dìm. Bỗng nhiên đầu Phương Kỳ Chính ngửa ra sau, trong miệng phát sinh một tiếng rên rỉ thoái mái, nhìn dáng dấp dường như là vừa đạt đỉnh khoái cảm mà bắn ra. Phó Vân Thâm trong yết hầu bị tinh dịch bắn đầy đến họ sặc sụa nhanh chóng được thị giả kéo lui sang một bên, có người vội vàng lau chùi côn thịt Phương Kỳ Chính, còn người khác vội vàng nhét khẩu tắc bịt lại miệng Phó Vân Thâm khiến y không thể nhổ tinh dịch Phương Kỳ Chính ra, đồng thời không được phát sinh bất kỳ âm thanh nào ảnh hưởng đến hứng thú của những vị quan chức có mặt tại đây.
Phương Kỳ Chính lúc này mới chậm rãi mở mắt ra, thần sắc gã đã không còn sự thoải mái như vài giây trước nữa, ngược lại hiện lên vài tia lãnh ý, gã nhìn về phía Phạm Minh Húc: "Chỉ mong Hàn Bách có thể hiểu được hưởng thụ, đừng cô phụ một phen khổ tâm của ta."
Phạm Minh Húc không muốn phí tâm tư đi suy đoán xem khổ tâm của Phương Kỳ Chính là gì, gã dùng ngón tay kẹp xì gà, cúi đầu nhìn nô lệ vẫn đang bị bản thân giẫm dưới chân, sau đó đem tàn thuốc gẩy nhẹ rơi xuống dương vật đang bị ép lộ ra bên ngoài khiến đối phương rên rỉ đau đớn, đó đúng là một thứ tốt đủ to dài, dù vết thương đầy rẫy nhưng vẫn như trước sinh cơ bừng bừng.
---------
"Đại nhân, nô lệ đã đưa tới cho ngài rồi đây."
Hai tên thị giả đẩy một chiếc xe tiến vào trong phòng, bọn họ đem túi ràng buộc Lâm Hạo bên trong nhấc lên trên giường, sau đó hí mắt cười nhìn Lăng Hàn Bách.
Lăng Hàn Bách mặt không cảm xúc lấy ra hai viên kim tệ vất lên xe đẩy, phiền chán phất phất tay.
Hắn trước tiên đem xe lăn cố định Triển Hồng Vũ đẩy sang một góc, sau đó mới đi tới bên giường.
Nhìn túi ràng buộc trước mắt chẳng khác gì túi đựng thi thể, Lăng Hàn Bách thậm chí không quá tin tưởng rằng bên trong chứa chính là một người sống.
Bên ngoài túi ràng buộc còn trói vài dây lưng da bản to, Lăng Hàn Bách kiên nhẫn mở từng cái một, sau đó kéo khóa kéo của túi ràng buộc xuống.
Khóa kéo kéo tới cổ Lâm Hạo thì Lăng Hàn Bách liền ngừng tay, hắn đã nhìn thấy mặt Omega đáng thương mà quật cường này rồi, trên gò má đối phương vẫn còn vết thương rất rõ ràng, chắc hẳn là vết thương do hắn đá vào lần gặp trước tại Công quán số Hai.
Lâm Hạo dường như đã rơi vào trạng thái ý thức hoảng hốt, thế nhưng Lăng Hàn Bách không nghe thấy tiếng rên rỉ thống khổ nào từ y, rất rõ ràng đối phương cũng giống như Triển Hồng Vũ, miệng mũi đều đã bị xử lý qua.
Ở khoang mũi Lâm Hạo Lăng Hàn Bách có thể thấy được nghẹt mũi cách âm, mà trong miệng đối phương như trước là khẩu tắc thô to có bỏ thêm sợi bông. Hai mắt mở to lộ ra tròng mắt màu bạc nhạt chứng tỏ cũng bị dùng thuốc nước cướp đoạt thị giác.
Lăng Hàn Bách nhíu nhíu mày, bóp miệng Lâm Hạo chậm rãi rút khẩu tắc có sợi bông đã ướt đẫm nước bọt ra, mà trên đó không biết từ lúc nào đã ngấm lên đầy máu tươi.
Lăng Hàn Bách lập tức chán ghét đem đồ vật kia ném sang một bên.
"A ...ha.." Khoang miệng rốt cục cũng nhận được tự do trong chốc lát, Lâm Hạo lập tức theo bản năng há to miệng, gian nan thở dốc mà vô lực, trước khi "biểu diễn" trên đài cao miệng mũi y bị giam giữ quá mức nghiêm mật mà có mấy lần suýt thì nghẹt thở.
"Lâm huấn luyện viên, nhìn dáng vẻ hiện tại của anh chính là kết cục của việc ngang bướng làm bậy đấy." Lăng Hàn Bách ngồi xuống một bên giường, ánh mắt nhưng lại thủy chung nhìn về phía Triển Hồng Vũ đang ở trong góc. Hắn không yên lòng nếu để đối phương ở bên ngoài một mình, đặc biệt là khi tất cả năng lực nhận biết cùng phản kháng đều bị cướp đoạt.
Lâm Hạo nghe ra là tiếng của Lăng Hàn Bách, y ho khan vài tiếng, khó khăn nuốt vào một ngụm bọt máu.
"Lăng Hàn Bách... mày muốn giết thì cứ giết... không cần phải nói... những lời phí phạm này!"
"Ta giết anh làm cái gì? A, trâu bò giết xong tốt xấu còn có thể lột da ăn thịt. Giết anh? Có khi lại chỉ lãng phí thêm một cái túi đựng thi thể mà thôi."
Lăng Hàn Bách liếc mắt nhìn về vòng cổ giật điện trên cần cổ gầy gò quá mức của Lâm Hạo, hắn dùng tay khẽ gẩy một chút, Lâm Hạo lập tức phát sinh một chuỗi tiếng kêu thảm thiết.
Lăng Hàn Bách sau đó dùng tay bịt miệng Lâm Hạo lại, làm cho tiếng kêu thảm của đối phương biến thành rên rỉ, hắn như thế nào cũng phải để người đang chờ ngoài cửa một chút động tĩnh.
"A a! A...aa..ha..." Lâm Hạo trong túi ràng buộc vì đau đớn mà điên cuồng giãy dụa thân thể, nhưng mà tất cả hành động dưới sự nghiêm mật cầm cố đều trở nên phí công vô ích.
Lăng Hàn Bách tính toán tiếng động thế cũng là đủ rồi, lúc này mới đóng chế độ giật điện lại, buông lỏng tay ra.
"Ạch a...ư.." Lâm Hạo vừa trải qua một hồi dằn vặt liền thoát lực há miệng thở phì phò, thân thể bị điện giật đến căng cứng trong nháy mắt điện lưu kết thúc liền mềm nhũn ra.
"Ta là nể mặt Triển Hồng Vũ mới mua lại anh, nhưng ta có thể cứu anh nhất thời cũng không thể cứu anh cả một đời. Ta biết sống sót đối với anh có khi lại không bằng với chết đi. Nhưng mà anh có nghĩ rằng nếu anh chết rồi, cái gì cũng không nghe được không thấy được, tương lai anh chờ đợi cũng không cách nào nhìn thấy. Hiện tại Bình quyền quân phản kháng ngày càng mạnh mẽ, trong lòng anh cũng nhất định đang chờ đợi ngày được giải phóng đúng không?" Tương lai sẽ có thể như thế nào, bản thân Lăng Hàn Bách cũng không nói trước được, sau khi quân đội Liên bang tham gia vào cuộc chiến giữa hai giới Alpha và Omega của Đế quốc thì chiến cuộc lúc nào cũng có thể biến hóa. Mà ngay vào lúc này, Phương Kỳ Chính vẫn còn có tâm tư tổ chức tiệc đấu giá dưới lòng đất, phải chăng là một loại cuồng hoan trước khi chính quyền hiện tại sup đổ.
"Ha ha ha... Người chết không cần nhìn thấy cái gì. Thế nhưng ta biết, các ngươi nhất định sẽ thất bại, như vậy liền được rồi!"
Lâm Hạo khàn khàn cười vài tiếng, mặc dù thân thể đang cực kỳ suy yếu nhưng ý chí của y vẫn như trước kiên định mà ngoan cường.
Lăng Hàn Bách nhíu nhíu mày, hắn không có phản bác lại Lâm Hạo, chỉ là tiếp tục kéo khóa túi ràng buộc Lâm Hạo xuống.
Hai tay Lâm Hạo bị khóa kim loại cố định ở đai lưng bên hồng, cổ chân cùng đầu gối bị ràng buộc cùng một chỗ.
Lăng Hàn Bách đem Lâm Hạo trực tiếp ném xuống giường, sau đó đem đối phương trở mình lại.
"Kỳ thực ta cũng không hy vọng anh sống tiếp. Sống như vậy đối với anh cũng là giày vò."
Lăng Hàn Bách mở đai lưng trói buộc cổ chân cùng đầu gối Lâm Hạo ra, dễ như ăn kẹo mà khống chế hai chân từ lâu đã thoát lực của đối phương trong tay.
Lâm Hạo nằm nhoài ở trên giường, âm thanh ồ ồ gào thét, y sớm đã bị một đám Alpha luân bạo qua, vốn đã không còn cảm giác gì. Nhưng nếu đổi lại thành Lăng Hàn Bách đến làm mình, y lại vẫn cảm thấy phẫn nộ vô cùng.
"Nhưng dù sao anh vẫn có điểm dùng được." Lăng Hàn Bách rút Quyền trượng bên hông mình ra, hắn dùng đồ vật lạnh lẽo này hướng về phía miệng huyệt Lâm Hạo thăm dò. Cửa dộng đối phương trước đó bị mở rộng quá độ cũng chưa thể hoàn toàn hợp lại, thậm chí còn có chút lỏng lẻo mấp máy liên hồi.
Lăng Hàn Bách chậm rãi đem Quyền trượng từng chút nhét vào hậu huyệt Lâm Hạo, sau đó thoáng hướng về phía trước, không nhanh không chậm mà đâm vào trong trực tràng, dọc theo nhục huyệt đến tận khi tìm thấy lối vào khoang sinh sản của Lâm Hạo.
Thân thể nay đã sớm chịu đủ mọi tra tấn chà đạp mà trở nên suy yếu cực kỳ, nhưng Lâm Hạo vẫn cắn chặt răng không muốn phát sinh bất kỳ âm thanh nào, đối phương trầm mặc nghe Lăng Hàn Bách chậm chọc, gương mặt cương nghị cũng từng bước đỏ bừng lên.
"Buông lỏng một chút, đây cũng là tốt cho anh thôi. Nếu như không để lại chút vết tích thì ta cũng sẽ bị hoài nghi." Lăng Hàn Bách nhìn Lâm Hạo bởi vì quá mức căng thẳng mà khẽ run thân thể, bất đắc dĩ thở dài. Phương Kỳ Chính nếu như biết rõ ràng những sự việc phát sinh trong Lăng phủ vậy thì đã nói rõ bên cạnh hắn có giám thị của Phương Kỳ Chính phái tới. Việc này tại Đặc Tinh cũng không tính là hiếm, nhưng Lăng Hàn Bách vẫn có cảm giác sâu sắc của việc gần vua như gần cọp, làm việc phải hết sức cẩn thận. Nếu không không biết lúc nào bản thân sẽ giống như những kẻ khác, vô thanh vô tức biến mất.
Cuối cùng, khi Lâm Hạo thống khổ trong tiếng kêu gào thảm thiết, Lăng Hàn Bách không biến sắc đem Quyền trượng bản thân mạnh mẽ đỉnh vào khoang sinh sản của Lâm Hạo.
_______
Ôi Lâm Hạo đáng thương của tuiiiiii
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro