PHẦN 4- Chương 78
Biểu diễn trên sân khấu kết thúc mới là lúc buổi đấu giá ngày hôm nay chính thức bắt đầu, đây đã thành thông lệ rồi.
Chỉ thấy ti yến quan đem Lâm Hạo bán đấu giá cho những quan chức đang có mặt tại buổi tiệc này, để đối phương tùy ý đùa bỡn hưởng dụng thân thể Omega kia.
Phương Kỳ Chính bình thường sẽ không tham gia loại bán đấu giá này, gã lại thấy hứng thú khi nhìn nhóm thuộc hạ của mình vì tranh cướp một "món đồ chơi" mà thi nhau đưa giá.
"Hiện tại mời Tống đốc đại nhân tuyên bố buổi đấu giá bắt đầu." Ti yến quan lệnh thị giả đem Lâm Hạo từ trên giường sản phụ kéo xuống, tiến hành một bước thanh tẩy cùng cấm cố với đối phương.
Phương Kỳ Chính không có đứng lên, gã gật đầu cười, tiếp nhận thị giả đưa Quyền trượng Tống đốc lên, dùng đỉnh đầu có hình thú gõ nhẹ một cái lên bàn.
Quyền trượng gõ lên khay bạc tạo lên tiếng vang lanh lảnh, truyền khắp căn phòng vẫn còn hơi phảng phấp mùi máu tanh khiến mọi người lập tức yên tĩnh lại
"Bắt đầu đi." Phương Kỳ Chính cao giọng tuyên bố.
Người đầu tiên ra giá chính là một nữ Alpha, nàng là Cục trưởng Cục quy hoạch chiến lược của Đế quốc, cũng là số ít Alpha nữ đạt được cấp bậc Thiếu tướng.
"Mười căn Kim điều." Nàng cho rằng Lâm Hạo xứng đáng với giá trị này, mặc dù đối phương đã sớm là một kẻ tàn phế (ý là khoang sinh sản bị phá hỏng), thế nhưng nàng cũng không ngại việc hưởng dụng một Omega nam tính có năng lực cấp S+ này.
Omega càng cường hãn mạnh mẽ thì mức độ chịu đựng càng cao, những Alpha khác cũng cho rằng Lâm Hạo xứng đáng với giá cao như vậy, vì thế cũng bắt đầu dồn dập tăng giá.
Tiệc đấu giá dưới lòng đất này, bởi vì mọi người tham gia tranh giá quyết liệt mà lập tức trở nên khí thế hừng hực.
Phương Kỳ Chính không chút cảm xúc mà nhìn thuộc hạ dưới trướng tranh nhau chụp hình tính nô trên đài, gã quay đầu lại liếc nhìn Phó Vân Thâm, món đồ chơi quý báu chân chính thuộc về gã là người này cơ.
"Tống đốc đại nhân, ngài có dặn dò gì sao?" Thị giả đứng gần bên Phương Kỳ Chính rất giỏi xem mặt đoán ý, lập tức tiến lại gần, cung kính cúi người xuống.
"Đem y dắt lại đây, dùng miệng giúp ta hạ hỏa." Phương Kỳ Chính hơi dựa người vào lưng ghế nghỉ ngơi, hai tay thoải mái đặt lên tay vụn, mắt không đổi nhìn mọi người tranh nhau đưa giá phía trước.
Thị giả gật đầu nhận mệnh, bọn họ cũng không phải là lần đầu hầu hạ Phương Kỳ Chính.
Rất nhanh, Phó Vân Thâm bị cưỡng chế ép quỳ trên mặt đất, nhét miệng to dài được lấy ra, bên trong vẫn còn bị sợi bông thấm nước bọt lấp đầy khiến Phó Vân Thâm phát sinh một tiếng nghẹn ngào bất lực. Ngay sau đó, thị giả liền áp giải Phó Vân Thâm đến trước mặt Phương Kỳ Chính, Omega lần thứ hai bị cưỡng chế quỳ xuống, lúc này thị giả mới lấy ra di vật nhét sâu trong cổ họng Phó Vân Thâm rồi nhanh chóng tròng lên miệng y một cái bịt miệng rỗng giữa khiến hai hàm răng Omega không cách nào khép lại được, dù sao đối phương bị quản giáo đến nay đã mười năm mà còn chưa chịu thuần phục nên bọn họ cũng không dám để Tống đốc đại nhân cao quý trong lúc hưởng thụ lại gặp phải nguy hiểm gì.
"Đại nhân, mời ngài hưởng dụng."
Một thị giả nhấn đầu Phó Vân Thâm bởi vì đeo bịt miệng rỗng mà không ngừng nhỏ nước bọt, một người khác kéo căng vòng cổ đeo trên cổ Phó Vân Thâm để ngăn đối phương phát sinh tiếng rên rỉ quá lớn.
Phương Kỳ Chính lúc này mới ung dung thong thả cởi khóa quần ra, khi gã móc tính khí ngạo nhân của bản thân ra liền thư thả đặt tay lại trên ghế vịn, tìm một tư thế thoải mái để hưởng thụ.
Thị giả rất hiểu lòng người mà đem cái miệng đang bị buộc mở lớn của Phó Vân Thâm nhắm ngay dương vật Phương Kỳ Chính, sau đó ép buộc nam nhân hàm chứa trong miệng.
Suốt cả quá trình, Phương Kỳ Chính cũng không cần phải mất công tốn sức làm gì. Thị giả kia vẫn luôn cầm vòng khóa cổ Phó Vân Thâm, bức bách y chủ động hàm duyện dương vật trong miệng. Nếu như đối phương biểu hiện không tốt, bọn họ sẽ khởi động chức năng điện giật trên vòng cổ, khiến Phó Vân Thâm vì đau đớn mà phải ngoan ngoãn chuyển động đầu lưỡi.
Lăng Hàn Bách cũng không có tầm tình đi quản Phương Kỳ Chính hưởng thụ phục vụ từ miệng nô lệ như thế nào, hắn vẫn nhíu chặt mi, nhìn những kẻ quyền cao chức trọng trước mặt điên cuồng ra giá để tranh đoạt hưởng dụng Omega cấp S+ Lâm Hạo.
"180 căn kim điều!" ti yến quan cũng trở nên phấn khích bởi giá đưa ra ngày càng cao. Lại có người tiếp tục đưa ra một cái giá khác, trên thực tế việc giá cao không chỉ là bởi đối tượng đấu giá có thật sự giá trị đến như vậy hay không, mà đây còn là một cơ hội để những kẻ giàu sang khoe khoang nguồn lực tài chính của bản thân, thậm chí là cơ hội thu hút sự chú ý của Phương Kỳ Chính.
Triển Hồng Vũ tuy rằng thính giác cùng thị giác đều bị cướp đoạt sẽ không biết rõ rốt cục đang phát sinh cái gì, nhưng Lăng Hàn Bách vẫn là muốn cho đối phương một câu trả lời vì lời hứa mình đã hứa.
"250 căn kim điều." Lăng Hàn Bách từ đầu đến giờ vẫn luôn trầm mặc lại giơ biển ra giá.
Phương Kỳ Chính đang hết sức hưởng thụ nô lệ khẩu giao có chút ngạc nhiên nghiêng đầu: "Hàn Bách, Lâm Hạo là bạn đời của em gái Triển Hồng Vũ nha. Cậu đây là không nỡ để nứớc phù sa chảy ra ruộng ngoài a?"
Lăng Hàn Bách không để ý lắm cười nhạt: "Tống đốc đại nhân, ngài thật biết nói đùa. Ở đây chỉ có hai loại người, một chính là chúng ta – những thành viên trọng yếu của Đế quốc; loại người còn lại chính là nô lệ thấp hèn để chúng ta hưởng lạc. Lâm Hạo trước kia dám to gan đả thương thuộc hạ, thuộc hạ liền không muốn buông tha y từ lâu rồi."
"Cậu không sợ Triển Hồng Vũ biết được sẽ đau khổ sao?" Phương Kỳ Chính hỏi.
Lăng Hàn Bách vẻ mặt không cảm xúc, mỉm cười trả lời Phương Kỳ Chính: "Ngài đừng quên, lúc trước y đã lựa chọn Trình Chấn, khi đó y cũng không có cân nhắc xem thuộc hạ sẽ khổ đau thế nào."
Phương Kỳ Chính không tỏ rõ ý kiến, khi đó gã còn chưa có chú ý tới Lăng Hàn Bách vốn là một thượng tá nho nhỏ này, gã chỉ biết sau khi xử lý xong Bình quyền quân phản loạn liền đem những việc xử lý Omega còn lại giao cho Trình Chấn, việc sau đó gã không quan tâm nữa.
Loại việc này ở một góc độ nào đó là hành vi trái với Luật pháp cưỡng chế bảo vệ, nhưng những điều luật đó trong mắt quan chức nắm quyền bọn hắn chỉ là nhỏ bé không đáng nhắc tới.
250 căn kim điểu không phải là một con số nhỏ, thiếu tướng Alpha nữ báo giá đầu tiên kia sắc mặt lập tức tái nhợt. Nàng nhìn ra Lăng Hàn Bách là thực sự muốn mua Lâm Hạo cho nên cũng không tiếp tục tranh giành nữa, thế nhưng nàng vẫn cảm thấy có chút không cam lòng mà hướng Lăng Hàn Bách quăng tới một ánh mắt lạnh lùng, cắn cắn bờ môi đỏ mọng của mình, tức tối hạ bảng tranh giá xuống.
"Thượng tướng Lăng Hàn Bách ra giá 250 căn kim điều, còn ai khác muốn ra giá cao hơn không nào? Nếu như không có ai, sau mười tiếng điếm ngược thì tên nô lệ trên đài cao đêm nay sẽ được Lăng tướng quân hưởng dụng rồi!" Ti yến quan hưng phấn hỏi, tiệc đấu giá dưới lòng đất rất ít khi có nô lệ được trả giá cao như vậy, đây chính là một khoản thu không ít cho Ngục giam đặc biệt nha, mà hắn cũng bởi thế sẽ nhận được tiền thường khá nhiều đấy.
Mọi người liếc mắt nhìn nhau, có người chụm đầu thảo luận, nhưng vẫn không có một ai giơ bảng đưa ra giá mới.
Bản thân Phạm Minh Húc vốn là một Beta, từ trước đến này đối Omega không có chút cảm xúc nào, thế nhưng gã lại cảm thấy rất hứng thú khi Lăng Hàn Bách ra giá mua Lâm Hạo, gã thậm chí còn muốn hỏi: Nếu Lăng Hàn Bách cùng bạn đời của Triển Phinh Đình lên giường, như vậy có gọi là loạn luận không? Phải biết rằng Triển Phinh Đình chính là em gái ruột của Triển Hồng Vũ nha, những tên Alpha quả thật là thích mấy trò chơi suy đồi mà.
"...ba, hai, một! Thành giao!"
Ti yến quan gõ búa định giá xuống bàn xác nhận Lăng Hàn Bách đã giành được quyền hưởng dụng Lâm Hạo đêm nay. Mà lúc này Lâm Hạo đã sớm được thanh tẩy đóng gói xong xuôi, tay chân y bị cố định lại, các giác quan bị cướp đoạt rồi nhét vào trong túi ràng buộc màu đen chật hẹp, từ đầu đến cuối buổi đấu giá đều bị vây trong đó.
Đến lúc này, những người còn lại thì bắt đầu lôi tư nô của mình ra chơi đùa, còn Lăng Hàn Bách lại muốn tới một gian phòng khác "hưởng dụng" món hàng mà mình phải bỏ khá nhiều tiền để đến tay này.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro