PHẦN 3 -Chương 70
Cơn giận của Lăng Hàn Bách vẫn còn chưa tiêu, hắn cắn răng nhẫn nhịn khiến hô hấp quá mức kịch liệt gây nên vết thương đau đớn, không nhịn được lại nhấc chân đạp lên đầu Lâm Hạo một cái nữa. Lâm Hạo lúc này do trói buộc mà hô hấp có chút khó khăn càng bị một cước này đạp đến hoa mắt chóng mặt, sau một tiếng rên ngắn ngủi dường như đã ngất đi.
"Đồ không biết điều!" Lăng Hàn Bách nhìn Lâm Hạo không động đậy nữa oán hận một tiếng.
"Tướng quân đại nhân, thuộc hạ nói không sai đâu, tên này cứng đầu cực kỳ. Thuộc hạ thấy y nhất định là không muốn sống nữa, mới cố ý chọc giận ngài." Diệp Hưởng ở một bên phụ họa nói.
Lăng Hàn Bách thật vất vả bình phục tâm tình đang phẫn nỗ. Hắn nhíu nhíu mày, giơ tày đè ép vành mũ quân đội.
"Nghe đây, cố gắng thay ta thuyết phục y. Nhớ kỹ đừng giết chết y, cũng không được làm ra vết thương quá mức rõ ràng, lúc công thẩm ta không muốn Bộ Chỉ huy trấn phản động có nhược điểm gì bị người ta bắt được. Đối với những Omega ngoan cố không chịu thay đổi này, chết mới là giải thoát mà bọn chúng hướng tới. Đáng tiếc, ta sẽ không để bọn chúng dễ dàng toại nguyện như vậy."
Lăng Hàn Bách rất có thâm ý mà liếc Diệp Hưởng, hắn muốn ám chỉ cho gã biết, phải làm cho Lâm Hạo sống không bằng chết chứ không phải giết chết y.
Diệp Hưởng không chút biến sắc gật đầu cười, nhưng dưới cái nhìn của gã thì vị Thượng tướng đại nhân mới nhận chức này còn quá mức trẻ tuổi, dễ dàng bị một tù nhân khiêu kích đến phập phồng thấp thỏm. Trên thực tế, đối phương cũng không cần đặc biệt căn dặn, dù sao những Omega đã tiến vào chịu quản giáo nơi này, dù có tội hay không có tội thì đều khẳng định sẽ phải sống không bằng chết rồi.
Lăng Hàn Bách trở về trước thời gian dùng bữa tối. Hắn vừa mới xuống xe liền nhìn thấy quản gia vội vã hướng về phía mình đi tới.
"Làm sao?" Lăng Hàn Bách dỡ Quyền trượng bên người xuống giao cho người hầu.
"Triển tiên sinh nói y muốn xuống lầu đi dạo một chút, ngài không có dặn dò, tôi không dám cho phép." Quản gia vội vàng hướng Lăng Hàn Bách báo cáo lại tình huống của Triển Hồng Vũ, ông sợ một lát nữa nếu Lăng Hàn Bách biết được việc này sẽ trách cứ bản thân ngăn cản Triển Hồng Vũ. Thế nhưng ông lại nhất định phải thực hiện chức trách của chính mình, dù sao Luật pháp cưỡng chế bảo vệ Omega vẫn còn ở đó.
Lăng Hàn Bách xoa xoa mi tâm, hắn không thể nói quản gia đã làm sai, thế nhưng hắn có thể tưởng tưởng Triển Hồng Vũ bị cấm túc trong phòng sẽ buồn bực khó chịu cỡ nào.
"Tại sao không liên hệ trực tiếp với ta?" Lăng Hàn Bách bước nhanh hơn.
"Tôi cũng muốn liên lạc với ngài, nhưng không biết vì sao mà không cách nào nối sóng được." Quản gia đương nhiên sẽ muốn hỏi ý kiến Lăng Hàn Bách, nhưng có thể là bởi thân phận cùng công việc đặc thù của Lăng Hàn Bách, nên có thể hắn đã đến một số nơi có nhiễu sóng để đảm bảo bí mật quốc gia không bị nghe trộm hoặc đánh cắp.
Đúng rồi, những nơi quản giáo như Công quán số Một và Công quán số Hai đương nhiên sẽ lắp đặt hệ thống nhiễu sóng để che đậy tín hiệu.
"Được rồi, em ấy ăn cơm chưa?" Lăng Hàn Bách buồn bực khoát tay một cái, hắn không muốn tiếp tục nghe giải thích.
"Triển tiên sinh vẫn chưa dùng bữa tối." Quản gia ngoan ngoãn hồi đáp.
Lăng Hàn Bách suy nghĩ một chút, thẳng thắn phân phó: "Em ấy không phải muốn xuống lầu đi dạo sao? Ông liền để Cayman bọn họ dẫn y đến phòng ăn đi. Nói đây là ý của ta."
Đúng như bác sĩ trị liệu đã nói, Triển Hồng Vũ vốn là Omega có 5 cấp S, năng lực phục hồi so với thường nhân cũng mạnh hơn rất nhiều. Tuy rằng trước đó các hạng mục tố chất thân thể rơi xuống cấp C mà hiện tại cơ bản đều từng bước tăng trở lại.
Sau mấy ngày ở trên giường tĩnh dưỡng, Triển Hồng Vũ liền có thể xuống giường đi lại. Y thực đã chịu quá đủ rồi cảm giác bị cầm cố một chỗ, cũng chịu không nổi mùi nước thuốc cùng mùi sát trùng trong phòng.
"Triển tiên sinh, Tướng quân nói ngài có thể xuống phòng ăn." Quản gia tự mình báo cho Triển Hồng Vũ tin tức tốt này.
Cayman vội vã đứng lên, cậu xoa eo thở phào nhẹ nhõm, cười nói với Triển Hồng Vũ: "Như vậy là tốt rồi, mau để tôi giúp ngài xuống phòng ăn."
Vừa nghĩ tới phải giáp mặt với Lăng Hàn Bách, tâm tình Triển Hồng Vũ không hiểu sao trở nên hơi buồn bực, đặc biệt là sau khi phát sinh sự việc của Lâm Hạo, y đối với Lăng Hàn Bách thực chất đã thất vọng tới cực điểm.
Omega thậm chí không quá tin tưởng bản thân thật sự từng yêu nam nhân đó như vậy. Từ ngày đầu tiên bước chân vào phủ Tướng quân này, y hẳn là không nên đối với Lăng Hàn Bách ôm ấp chút ảo tưởng nào mới đúng.
Tuy rằng rốt cục có thể rời khỏi gian phòng đáng ghét này trong một chốc ngắn ngủi, nhưng tâm tỉnh Triển Hồng Vũ cũng không có tốt như mọi người tưởng tượng.
Y có chút miễn cưỡng vén chăn lên, được Cayman nâng đỡ xuống giường.
Lúc này Lăng Hàn Bách đã ngồi trong phòng ăn, đang đợi Triển Hồng Vũ xuống, hắn kêu người dắt Công Tước tới.
Đại cẩu thông minh mà trung thành đã lâu không nhìn thấy chủ nhân, lập tức hưng phấn nhào tới. Lăng Hàn Bách tại thời khắc nhìn thấy chó yêu của mình, trên gương mặt vốn lạnh lẽo cũng coi như có chút ý cười.
"Công Tước, ngày hôm nay chơi vui không?" Lăng Hàn Bách dùng tay sờ lên đôi tai xù lông của Công Tước, đối phương cao hứng nâng chân trước đạp lên đầu gối Lăng Hàn Bách.
"Gâu gâu!" Công Tước như là nghe hiểu câu hỏi của Lăng Hàn Bách, nó lớn tiếng kêu hai tiếng, sau đó như cảnh giác mà nghiêng đầu nhìn về phía cửa phòng.
Là Triển Hồng Vũ đang lại đây.
Động vật đối với người xa lạ tổng thể luôn có đề phòng nhất định. Trên thực tế, nó đối với những vị thường xuyên ra vào phủ Tướng quân như người giám sát hoặc người hầu, thuộc hạ của Lăng Hàn Bách thì đã tiếp xúc nhiều nên biết rõ là người nhà. Nhưng đối với Triển Hồng Vũ từ khi đặt chân vào tòa biệt phủ này liền bị trường kỳ cầm cố trói buộc thì lại như người xa lạ.
"Xin chào tướng quân đại nhân." Triển Hồng Vũ biểu hiện ra sự cung thuận trước nay chưa từng có, này không chỉ bởi y đang có việc muốn cầu cạnh Lăng Hàn Bách, mà còn bởi Omega đã từng trải qua thủ đoạn giáo huấn tàn nhẫn của đối phương khi mình không nghe lời.
Lăng Hàn Bách chẳng biết vì sao sắc mặt có chút lúng túng. Hắn đại khái không quá quen thuộc với một Triển Hồng Vũ chủ động làm lễ chào hỏi mình như thế. Trong một khắc đối phương cúi đầu đó, hắn ý thức được khoảng cách giữa hai người bọn họ dường như càng ngày càng xa.
"Nhanh ngồi xuống đi. Thế nào rồi, thân thể em tốt hơn một chút nên muốn ra ngoài đi dạo?"
Lăng Hàn Bách xoa đầu an ủi Công Tước, chú chó lớn này đối với Triển Hồng Vũ tràn ngập tò mò. Nếu không có Lăng Hàn Bách ra hiệu, nó thậm chí còn muốn tiến lên ngửi mùi đối phương.
Triển Hồng Vũ được Cayman đỡ ngồi xuống, y không có quả nhiều biểu cảm, chủ yếu là uể oải.
"Đã tốt lắm rồi. Kỳ thực hai ngày trước tôi muốn xuống giường đi lại một chút, nhưng bác sĩ không cho phép. Thế nhưng thân thể của tôi như thế nào tôi biết rõ, hẳn là tạm thời không có gì đáng ngại, cậu không cần--- xin tướng quân đại nhân không cần phải lo lắng." Lời khách sao dù sao vẫn phải nói, nhưng trên thực tế Triển Hồng Vũ lại cảm thấy có chút buồn cười. Lăng Hàn Bách thật sự sẽ lo lắng cho mình sao? Nam nhân tàn nhẫn này không những không chịu đánh dấu mình, còn đem mình nhốt vào khoang cách ly, dùng đủ mọi cách không ngừng kích thích mình, hắn hẳn phải biết hậu quả sẽ như thế nào chứ. Sau một hồi hành hạ ngược đãi như vậy, đối với Omega mà nói, không chết thì cũng mất nửa cái mạng. Huống hồ gì, cuối tuần này đối phương còn muốn mang mình đi tham gia buổi tiệc đấu giá dưới lòng đất, cũng không biết nơi đó sẽ có khuất nhục không biết trước nào đang chờ đợi mình đây.
Lăng Hàn Bách gật gù đối với Triển Hồng Vũ biểu thị tán đồng, người hầu nhìn thấy các chủ nhân đã ngồi xuống liền bắt đầu mang món ăn lên.
Bữa tối hôm nay ở Lăng gia không quá phong phú, tổng cổng có sáu, bảy món, đơn giản gồm thịt cá tôm cùng rau dưa, nấu theo khẩu vị thanh đạm nhưng rất tốt cho sức khỏe, là kiến nghị từ bác sĩ.
Triển Hồng Vũ là bệnh nhân, mà vết thương trên người Lăng Hàn Bách cũng chưa có khỏi hẳn nên đồ ăn như vậy là rất phù hợp.
Lăng Hàn Bách tự mình xới cho Triển Hồng Vũ một bát cháo tiên tôm: "Em nên giải sầu, cả ngày ở trong phòng đúng là sẽ ngột ngạt. Nhưng hiện tại ta chưa thể mang em ra ngoài, chỉ có thể ủy khuất em tùy tiện đi dạo trong khuôn khổ căn nhà này thôi."
Công Tước nhìn Lăng Hàn Bách xới cháo cho Triển Hồng Vũ, theo bản năng đi đến trước mặt đối phương, lom dom nhìn.
Triển Hồng Vũ cúi đầu nhìn thấy một con vật toàn thân lông xù đen mượt thì có hơi sửng sốt. Trước giờ y đều vô cùng yêu thích động vật, không nhịn được đưa tay sờ đầu nó.
Nhận ra hành động nhỏ bé này của Triển Hồng Vũ, Lăng Hàn Bách khẽ cười: "Em cũng thích Công Tước sao?"
Triển Hồng Vũ ngẩn người, y không gật cũng không lắc đầu, chỉ là đưa bàn tay lên để Công Tước liếm liếm. Dường như nó không hề chán ghét Triển Hồng Vũ.
"Nó là sủng vật của ngài. Nghe lời như thể, đương nhiên sẽ khiến người yêu thích." Triển Hồng Vũ cười.
Không biết có phải do mình đa nghi quá không mà khi nghe được Triển Hồng Vũ nói như vậy, Lăng Hàn Bách lại cảm thấy trong lòng có chút khó chịu. Hắn trực tiếp gắp chút đồ ăn thả vào bát Triển Hồng Vũ: "Gần đây công việc của ta rất bận, đại khái sẽ không có thời gian bồi Công Tước. Nếu em yêu thích thì thay ta bồi nó, nghe nói nuôi chó mèo có thể giải tỏa tâm trạng, khiến người ta dễ chịu hơn một chút.
Triển Hồng Vũ xoa xoa lỗ tai Công Tước, cười nhạt nói: "Sủng vật xác thực là bầu bạn không tệ của con người."
Lúc Omega nói câu này, dường như đã quên mất hiện tại bản thân mới là bầu bạn của Lăng Hàn Bách.
"Đúng rồi, hôm nay ta đã nhìn thấy Lâm Hạo." Lăng Hàn Bách nhấp một ngụm nước trước mặt.
Triển Hồng Vũ đang trêu đùa Công Tước liền chậm rãi ngẩng đầu lên, y nhìn Lăng Hàn Bách, đôi môi mấp máy nhưng lại không biết nói gì cho tốt.
Lăng Hàn Bách đặt cốc nước xuống, bắt đầu hưởng dụng bữa tối hôm nay.
"Y hiện đang bị giam tại Công quán số Hai để thẩm vấn, tình huống không tính là quá tệ, nhưng những cầm cố cần thiết cùng một vài dụng hình là không cách nào miễn trừ. Ta đã dặn người để ý thật kỹ, bảo đảm sẽ không có vấn đề gì xảy ra trong lúc giam giữ. Còn việc công thẩm sau này ta sẽ nghĩ biện pháp khác, để quan tòa phán xử hình phạt cho y là giam lỏng tại nhà chứ không phải là đưa đến Ngục giam đặc biệt, hoặc là...xử tử."
Lăng Hàn Bách ngữ khí vô cùng bình tĩnh, Triển Hồng Vũ cũng không nghe ra có gì dị thường. Tuy ràng Omega còn muốn hỏi một ít tình huống liên quan tới Lâm Hạo, thế nhưng y cũng biết Lăng Hàn Bách đã nói nhiều như thế này với y đã được xem như một ngoại lệ
"Đa tạ ngài, tướng quân đại nhân." Triển Hồng Vũ mặt lộ vẻ cảm kích.
Lăng Hàn Bách gật gật đầu, hắn vừa ăn chút thịt vừa mơ hồ nói: "Đúng rồi, nếu như tình huống thân thể em đã ổn định lại rồi thì ta sẽ chuyển về phòng ngủ cùng em."
Triển Hồng Vũ có chút không rõ, cả toà đại trạch này y làm gì có quyền hành gì, Lăng Hàn Bách muốn nghỉ ngơi ở đâu căn bản không cần trưng cầu ý kiến của bản thân.
"Ý của ta là, ta đã quen ngủ ở phòng đó, ngủ ở phòng khác cảm thấy không thoải mái. Hơn nữa ta thích việc xử lý công việc tại phòng ngủ hơn. Nhưng nếu như em cảm thấy không ổn thì có thể lựa chọn một phòng khác để nghỉ ngơi."
Lăng Hàn Bách vốn có thể tùy ý thích thì cứ thế quay lại phòng ngủ chính mà nghỉ ngơi, nhưng lại kiên nhẫn hướng Triển Hồng Vũ giải thích.
Thế nhưng hắn biết rõ bản thân đã mang tới cho Triển Hồng Vũ nhiều thương tổn, đối phương chỉ sợ mỗi một đêm cùng chung chăn gối với mình đều là một hồi dày vò thống khổ.
Triển Hồng Vũ trầm mặc xoa xoa đầu Công Tước đang dịu ngoan dựa vào người mình. Rất nhanh, nam nhân nở tự cười tự giễu.
"Tướng quân đại nhân, ngài không cần khách khí như vậy. Đây là nhà ngài, ngài muốn ngủ chỗ nào liền ngủ chỗ đó. Còn tôi, tôi ngủ chỗ nào trong căn nhà này cũng đều giống nhau."
"Ừm,...Tốt, em dù sao cũng là Omega, có Alpha bạn đời ngủ cạnh chung quy sẽ tốt hơn một chút." Lăng Hàn Bách vội vàng ăn hết chỗ đồ trong miệng, phảng phất chỉ cần như vậy hắn liền không cần miễn cưỡng duy trì sự lúng túng khi đối mặt với Triển Hồng Vũ nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro