PHẦN 3 -Chương 69
Tội phạm Alpha và Omega bị tách ra giam ở hai nơi, Alpha bị giam tại "Công quán số Một", mà Omega thì ngược lại bị giam ở "Công quán số Hai."
Bây giờ trong Công quán số hai giam giữ không ít Omega, trong đó phần lớn là đang tiếp thu thẩm vấn, một khi định ra kết quả sẽ căn cứ vào mức độ nặng nhẹ mà tiến hành xử phạt. Nếu tội nhẹ sẽ bị đuổi về Trung tâm phân phối và bảo vệ Omega, một lần nữa tẩy não dạy dỗ lại, sau đó cho Alpha lựa chọn xứng đôi. Đương nhiên những Omega đó đều bị phán định là trạng thái nguy hiểm cấp S cả đời, sẽ do người giám sát của chính phủ trông giữ, cả quảng đời còn lại sẽ phải vượt qua trong sự quản giáo cùng ràng buộc nghiêm khắc cấp bậc cao nhất; mà những Omega phạm vào trọng tội sẽ bị đưa tới Ngục giam đặc biệt, triệt để trở thành tính nô cho các quyền quý Alpha. Những Omega này sẽ bị hủy khoang sinh sản để ngừa việc mang thai gây ảnh hưởng xấu tới chất lượng sử dụng cơ thể, sau đó sẽ ngày đêm liên tục bị đùa giỡn chơi đùa đến khi chết thảm mới thôi. Đương nhiên cũng sẽ có những loại Omega phạm đại tội, gây ra ảnh hưởng nghiêm trọng thì sau khi nhận hết cực hình tra tấn trong ngục giam sẽ bị công khai thẩm vấn, trực tiếp xử phạt, lấy đó làm răn đe cho những phần tử phản chính phủ cấu kết cùng Bình quyền đảng.
"Vừa tiến vào nơi này liền tràn đầy tao vị của Omega, trung tâm nghiên cứu nên nâng cấp y phục ngăn cách tin tức tố thôi."
Diệp Hưởng đi ở phía trước Lăng Hàn Bách để dẫn đường, gã không có ý tốt mà cười đùa. Trên thực tế, trong Công quán số Hai, giám ngục trông coi có thể cường bạo Omega mà không cần bất kỳ lý gì. Mặc dù đều là phạm nhân, nhưng đãi ngộ của Omega so với Alpha thấp hơn rất nhiều, chí ít như Trần Thiếu Đình dù là trọng tội, nhưng trước khi có định tội cuối cùng thì ngoại trừ các thủ đoạn thẩm vấn bên ngoài, giám ngục sẽ không cố ý đụng chạm vào hắn. Mà nếu có bị phán xử tử thì tội phạm Alpha cũng sẽ chỉ bị áp dụng hình phạt treo cổ hoặc tiêm thuốc độc mà thôi, ra đi nhanh gọn lẹ. Trong khi đó nếu là phạm nhân Omega sẽ bị nhốt trong túi ràng buộc, trực tiếp đưa vào kho động lạnh, bị coi như một vật vô tri rác rưởi, yên lặng chậm rãi chết đi không một tiếng động.
Lâm Hạo bị giam ở lầu ba trong Công quán số Hai, trước đó Lăng Hàn Bách đã dặn dò, sau khi không cách nào bức bách Lâm Hạo nhận tội, giám ngục đã từ bỏ việc tiếp tục dụng hình với đối phương. Dù sao bọn họ cũng biết tội của Lâm Hạo hơn phân nửa là do cấp trên chỉ định, lúc công thẩm chỉ cần không để đối phương phát ra thanh âm là được.
Phòng giam Omega so với Alpha nhỏ hơn nhiều lắm, Omega có năng lực mạnh mẽ thì phải chịu quản giáo cũng càng thêm nghiêm ngặt.
Sau khi tiến vào phòng giam Lâm Hạo, Lăng Hàn Bách chỉ nhìn thấy một cái đầu bị nhốt hoàn toàn trong trùm đầu màu đen bằng da thuộc, nhìn qua là biết dày nặng và bí bách thế nào. Thân thể đối phương cũng bị bọc trong túi ràng buộc dành cho tù nhân màu đen, bị nhét trong một cái lồng sắt nhỏ hẹp chật chội không thể vươn mình, không có bất kỳ khe hở nào. Cái lồng sắt này có mở ra một lỗ thủng, chỉ vừa vặn lọt được cần cổ tù nhân, còn phần đầu thì lộ ở bên ngoài.
"Đây là Lâm Hạo?"
Lăng Hàn Bách không nhìn thấy mặt tù nhân, mà đối phương quá mức yên tĩnh khiến hắn nhất thời không cách nào liên tưởng y với vị huấn luyện viên tàn bạo dám đánh hắn đến gãy cả xương sườn lúc trước.
Diệp Hưởng đưa chân nặng nề giẫm lên phần đầu lộ ngoài lồng sắt của Lâm Hạo, rất nhanh, cỗ thân thể vốn đang yên tĩnh này nhẹ nhàng giãy dụa một chút.
Nhìn Lâm Hạo phản ứng. Diệp Hưởng nói: "Thưa tướng quân, thẩm vấn y đã kết thúc, hiện tại chỉ còn chờ Viện Kiểm soát trình đơn công thẩm lên trên."
Lăng Hàn Bách nhíu nhíu mày, ngực hắn vẫn còn hơi đau đớn do vết thương Lâm Hạo gây ra. Mà càng khiến hắn thấy khó chịu hơn chính là, Triển Hồng Vũ lại đồng ý vì người này mà hy sinh tính mạng.
"Cần phải đem y trói thành như vậy sao?"
Quản ngục đối với Lâm Hạo hiển nhiên quá mức tàn nhẫn, Lăng Hàn Bách đương nhiên biết vì sao bọn họ phải làm như vậy.
"Ây... Tướng quân ý ngài là? Đối với người có năng lực cấp S+ như Lâm Hạo, chúng tôi phải dựa theo tiêu chuẩn cầm cố nghiêm mật nhất đối với y." Diệp Hưởng không rõ thái độ của Lăng Hàn Bách. Theo lý thuyết, đối phương hẳn là phải vô cùng căm hận tên Omega dám động thủ với mình này mới đúng.
"Mở khăn trùm đầu của y ra, ta có lời muốn trao đổi." Lăng Hàn Bách đứng qua một bên yêu cầu.
Giám ngục trông coi không dám thất lễ, gã rất nhanh ngồi xổm xuống, dùng chìa khóa luôn mang theo bên người mở khóa mũ trùm đầu Lâm Hạo ra, kéo khóa xuống. Mũ trùm đầu này không có khóa mở miệng, được chế thành từ vật liệu da thuộc đặc thù có tính thông khí nhất định, dù không có vị trí hở miệng nhưng cũng không hoàn toàn ngăn cách dưỡng khí, thế nhưng có thể chặn đứng hết ánh sáng cùng âm thanh.
Sau khi mũ trùm đầu được kéo ra, Lăng Hàn Bách rốt cục nghe được tiếng Lâm Hạo khó chịu ồ ồ thở dốc.
Trên đầu đối phương đeo một bộ buộc cụ như dây cương ngựa, hai mắt bị bịt kín, trong miệng có đặt một quả cầu cao su quá khổ, ấn vào khóe môi, đè ép trực tiếp vào lưỡi, cùng với đai lưng cố định chặt cằm và hai gò má khiến Omega không thể phản kháng.
"Lâm huấn luyện viên, anh khỏe không." Lăng Hàn Bách ngồi lên một cái ghế trong phòng giam, hắn gác chân trái lên chân phải, lạnh lùng nhìn cái đầu không ngừng đong đưa của Lâm Hạo.
"A a..." Lâm Hạo nghe được âm thanh của Lăng Hàn Bách, y đối với Alpha đê hèn tàn nhẫn này không hề có hảo cảm.
"Bỏ đồ vặt trong miệng y ra." Lăng Hàn Bách phân phó cấp dưới.
Diệp Hưởng có chút lúng túng cười: "Tướng quân đại nhân, thuộc hạ nghĩ là không cần thiết đâu. Cái tên này đúng là miệng chó không ngó được ngà voi, thuộc hạ sợ y sẽ nói hưu nói vượn xúc phạm ngài."
Lăng Hàn Bách trên mặt mất kiên nhân: "Có gì đáng sợ, ta không thèm để ý, cậu còn quan tâm làm gì?"
Nếu Lăng Hàn Bách đã có chủ ý, Diệp Hưởng cũng không dám vi phạm, gã không thể làm gì khác hơn là để giám ngục đem phần dây cương trói buộc cằm cùng miệng lưỡi Lâm Hạo cùng nhau lấy xuống.
Bịt mắt sau khi được lấy xuống, theo sau đó là một cái khẩu tắc khổng lồ từ khoang miệng Lâm Hạo khó khăn rút ra, đối phương lập tức phát sinh một hồi âm thanh nôn khan thống khổ.
"Khục... khục.. a...ha..." Lâm Hạo dần dần hòa hoãn được hơi thở, lúc này mới mở mắt ra, y quay đầu nhìn về phía Lăng Hàn Bách, khóe môi dâng lên một nụ cười gằn xem thường.
Lăng Hàn Bách gõ nhẹ vào tay vịn ghế, ung dung thong thả nói: "Lâm huấn luyện viên, nhận tội đi. Đây là cơ hội duy nhất anh có để nhận được sự khoan hồng từ phía trên."
"Có tội chính là...a...ha...bọn Alpha mất nhân tính chúng mày."
Lâm Hạo đại khái đã thật lâu không có nói chuyện qua, cổ họng nam nhân lúc này trở nên vô cùng khàn đặc.
Lăng Hàn Bách nhắm chặt mắt lại, đại khái cũng đã sớm đoán được câu trả lời của Lâm Hạo, tên này cả đời đều cố chấp như vậy.
"Nghe đây, ta không có hảo tâm đi khuyên nhủ anh như vậy. Ta chỉ là truyền đạt lại kỳ vọng mà bạn đời anh cùng với Triển Hồng Vũ muốn gửi gắm mà thôi. Tính ra thì chúng ta dù sao vẫn có chút quan hệ thân thích. Tất nhiên khi đứng trước luật pháp, ta luôn công chính vô tư, lục thân không nhận. Nhưng ta biết anh không cấu kết cùng Bình quyền đảng, nhưng nếu muốn bị gán ghép tội danh này thì tự nhiên sẽ nhận được hình phạt tương ứng. Vì lẽ đó, anh nếu biết ăn năn nhận tội, ta có thể hướng hội đồng thẩm vấn tối cao cầu xin, để anh có thể tiếp thu hình phạt giam lỏng ở nhà mang tính chất bảo vệ, chung quy so với việc bị đưa tới Ngục giam đặc biệt vẫn tốt hơn nhiều, không phải sao?"
Lăng Hàn Bách có lòng tin sẽ thuyết phục được Phương Kỳ Chính đặc xá tội chết cho Lâm Hạo, thế nhưng đối phương nếu ngu xuẩn cứng đầu như vậy, sớm muộn cũng sẽ bị đưa vào Ngục giam đặc biệt dành cho Omega, vậy thì khác gì với xử tử đâu? Triển Hồng Vũ đến thời điểm đó chẳng phải sẽ càng không thể tha thứ cho mình?
Diệp Hưởng ở một bên lắng nghe Lăng Hàn Bách nói mà nhíu mày khinh thường. Gã thậm chí cho rằng đầu óc của vị Thượng tướng này có phải hỏng rồi không. Tên Lâm Hạo ngoan cố cùng nguy hiểm sớm đã có tiếng trong giới ai cũng biết, năm đó tên này còn dám giết chết hài tử của mình, đem bạn đời tiền nhiệm đánh đến gần chết. Khi ở trong Ngục giam đặc biệt cũng gây ra không ít phiền phức, thậm chí còn cắn đứt dương vật của một tên Alpha đến tìm vui trong ngục. Nhưng tên này quả thật là có vận may lớn đấy, lần trước có Trình Chấn tướng quân xin tha cho y, để y không bị xử tử mà đưa tới Trung tâm phân phối và bảo vệ Omega xứng đôi thành công; lần này lại có Thượng tướng Lăng Hàn Bách đứng ra bảo đảm tính mạng cho.
Thế nhưng đối xử nhân từ với Lâm Hạo như vậy có hữu dụng không? Diệp Hưởng trong lòng cười gằn một tiếng, gã chắc chắn Lăng Hàn Bách sẽ thất vọng sớm thôi.
"Lăng Hàn Bách, mày cho rằng tao sẽ cảm kích sao? Ha ha.. khục... Nghe đây, chỉ cần mày dám thả tao ra, tao liền làm thịt mày." Trong mắt Lâm Hạo dần ánh lên lệ khí, y gắt gao nhìn chằm chằm Lăng Hàn Bách, gằn lên từng câu từng chữ: "Nếu như mày thật sự yêu Triển Hồng Vũ, nên thả tự do cho nó. Bằng không liền giết nó đi! Đây chính là câu trả lời của tao!"
"Đồ điên." Lăng Hàn Bách nghiến răng nghiến lợi phun ra hai chữ này, hắn đột nhiên đứng lên, đụng đến miệng vết thương ở ngực khiến đau đến hít vào một ngụm khí lạnh.
"Thật sự cho rằng ta không dám giết chết anh sao?! Nếu như không phải xem trọng Triển Hồng Vũ, ta đã sớm đem đồ hỗn trướng như anh đưa vào kho động lạnh làm thành thịt khô rồi!" Lăng Hàn Bách đột nhiên nhấc chân giẫm lên miệng Lâm Hạo, hắn căm hận mỗi một câu nói của đối phương, càng căm hận đối phương dám đối với tình cảm của mình và Triển Hồng Vũ bình luận xằng bậy.
"Tự do? Omega không xứng đáng có tự do! Đem y trói trở lại."
Lăng Hàn Bách dời chân, môi miệng Lâm Hạo bị giẫm nhất thời thở hồng hộc chảy ra một ngụm máu tươi. Nam nhân tức giận nhìn chằm chằm Lăng Hàn Bách, hai gò má nhanh chóng bị giám ngục ép mở, viên cầu khổng lồ bị nhét vào khoang miệng còn đang đầy máu của Omega, dây da đỡ cằm y, cùng dây lưng hai bên gò má buộc cùng một chỗ, đè ép toàn bộ khuôn mặt vào đúng vị trí ban đầu.
"A!" Lâm Hạo ra sức điên cuồng lắc đầu hồi lâu muốn né tránh giam cầm, mãi đến tận khi một tia sáng cuối cùng bị trùm mắt cướp đoạt.
Mũ trùm đầu rất nhanh lần thứ hai được đeo lên, khóa kéo bị kéo, sau đó là cụp một tiếng khóa lại. Như vậy ngoại trừ chút giãy dụa yếu ớt cùng tiếng rên nghẹn ngào nặng nề, cỗ thân thể bị cầm cố chặt chẽ trong lồng sắt không thể làm được gì.
_______
Trời đất ơi Lâm Hạo của tuiiiiiiii
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro