PHẦN 3 -Chương 67
Sau khi Hội nghị Quân sự kết thúc, Lăng Hàn Bách cũng không có lập tức rời đi, Phương Kỳ Chính kêu hắn ở lại gặp riêng.
Phương Kỳ Chính mang Lăng Hàn Bách tới phòng họp nhỏ, hai người sau khi ngồi xuống, gã liền nhìn vết thương vẫn chưa hoàn toàn biến mất trên mặt Lăng Hàn Bách, khẽ cười nói: "Nhìn dáng dấp của cậu, hẳn là bị Lâm Hạo đánh đến thương tích không nhẹ. Dù sao ứng phó với kẻ có sức chiến đấu S+ trâu bò như thế đúng là hơi miễn cưỡng."
Lăng Hàn Bách bị Phương Kỳ Chính nói có chút lúng túng, hắn thẳng tắp người cung kính nói: "Không biết Tống đốc đại nhân có gì muốn dặn dò riêng thuộc hạ sao?"
"Vốn định để cậu thay Dư Tấn ra chiến trường làm Tổng chỉ huy, thế nhưng... bây giờ tình hình nội bộ chính phủ có chút vấn đề, ta nghĩ tạm thời để cậu ở lại làm chút việc đã. Ta đem Bộ chỉ huy trấn phản động giao cho cậu, chính là vừa ý với năng lực chấp hành của cậu đấy. Sự việc Trần Thiếu Đình bị bắt hẳn là đã có người nói cho cậu rồi."
"Tống đốc đại nhân, thuộc hạ..." Lăng Hàn Bách muốn giải thích, dù sao hắn thăng cấp Thượng tướng cũng quá nhanh, mà Quân đoàn đệ nhất trước đây thuộc sự khống chế của Trình Chấn, Trần Thiếu Đình này hắn đã từng gặp nhưng không quá quen thuộc, hơn nữa đối phương vẫn luôn ở trụ sở tiền phương, cùng hắn tiếp xúc không nhiều.
"Ta không có trách cứ cậu. Ta cũng biết, này đều là do gia hỏa không có đầu óc Trình Chấn kia, Tham mưu trưởng của mình là gián điệp của kẻ địch mà không phát hiện chút nào, cũng không biết Trần Thiếu Đình đã tiết lộ bao nhiêu tin tức cho Bình quyền quân kia. Đạt Luân Tỉnh rơi vào tay bọn phản quân chắc chắn không thể tách rời quan hệ với tên đó. Nếu không phải Trình Chấn bởi thượng mã phong mà chết rồi, ta thật sự muốn đem lão ném vào Ngục giam đặc biệt!"
Phương Kỳ Chính lộ rõ bất mãn với Trình Chấn, nhưng sau đó gã lập tức ngẩng đầu, lạnh lùng tập trung vào Lăng Hàn Bách: "Vì lẽ đó nhiệm vụ của cậu càng thêm trọng yếu. Không biết quân địch còn bao nhiêu gián điệp cài vào nội bộ chúng ta, cậu thân là Phó Tống Bộ chỉ huy trấn phản động, ta giao cho cậu trọng trách này, phải làm hết sức."
Lăng Hàn Bách nghiêm mặt nói: "Vâng, thuộc hạ nhất định sẽ tăng mạnh truy tra với Bình quyền đảng."
Phương Kỳ Chính gật gù, gã trầm mặc một hồi, thật giống như đang suy tư điều gì.
Chỉ chốc lát sau, cặp mắt lạnh lẽo nham hiểm kia lần thứ hai ánh lên nụ cười dối trá.
"Gần đây các cậu cũng cực khổ rồi, tiệc rượu hàng tuần ở Tống đốc phủ cũng đã ngừng một thời gian. Ta nghĩ trước khi Dư Tấn đi tiền tuyến, cuối tuần này tổ chức buổi tiệc đứng cùng Buổi đấu giá đặc biệt dưới lòng đất coi như đưa tiễn hắn, cậu cũng đem Triển Hồng Vũ tới vui đùa một chút đi."
Nghe được đề nghị của Phương Kỳ Chính, Lăng Hàn Bách cả người cứng đờ, hắn lặng lẽ nắm chặt tay trái hơi run rẩy của bản thân, nỗ lực cười giải thích: "Không dối gạt ngài, Tống đốc đại nhân, Triển Hồng Vũ y...trước đó bị thuộc hạ chơi đùa đến tim đột ngột ngừng đập, hiện tại tình trạng cơ thể không phải rất tốt, chỉ sợ không chịu nổi loại kích thích của buổi tiệc dưới lòng đất kia. Lần trước tại tiệc rượu của ngài y đã gây ra không ít phiền phức, thuộc hạ thật không tiện dẫn y tới các trường hợp công khai, vạn nhất phá hỏng hứng thú của mọi người liền không tốt."
"Ha, xem cậu này, ta biết cậu lo lắng cái gì. Yên tâm đi, ta sẽ không bắt thuộc hạ ta coi trọng đem bạn đời của mình ra chia sẻ đâu. Còn bữa tiệc trước y tạo ra một khúc nhạc dạo khiến ta cảm thấy rất thú vị đó chứ, Trình Chấn trước đó không nỡ làm tổn thương Triển Hồng Vũ như thế đâu. Ta chỉ hy vọng các cậu, những người quan trọng của Đế quốc có thể tỉnh táo nhận thức rõ thân phận của mình cũng như của Omega bạn đời, lúc nào cần giáo dục quản thúc bọn họ, miễn cho sau này lại xuất hiện một cuồng phu như Lâm Hạo. Nhìn vết thương trên mặt cậu như vậy thì lúc đó tên Lâm Hạo kia khẳng định dùng toàn lực? Những Omega chết tiệt, không được để cho bọn họ phách lối như thế." Phương Kỳ Chính không cho Lăng Hàn Bách cơ hội cự tuyệt.
"Đa tạ Tống đốc quan tâm." Cảnh cáo trong miệng Phương Kỳ Chính không chỉ là nhằm vào Omega, Lăng Hàn Bách rất rõ ràng, bọn hắn cũng là đối tượng mà Tống đốc cảnh cáo. Bạo quân hung tàn này trước giờ vẫn luôn hành xử vô cùng tàn nhẫn.
Mãi đến tận chạng vàng, Lăng Hàn Bách mới từ quân bộ mà trở về nhà.
Lúc hắn đi xuống dưới lầu, theo bản năng mà ngẩng đầu nhìn về phía phòng ngủ. Vào lúc này hẳn là Triển Hồng Vũ đã dùng qua bữa tối và chuẩn bị nghỉ ngơi rồi.
"Tướng quân, bữa tối đã chuẩn bị xong." Quản gia ân cẩn tiếp nhận áo khoác của Lăng Hàn Bách.
"Ừm, đưa đến thư phòng cho ta. Lúc nữa ta ăn." Lăng Hàn Bách cũng không quay đầu lại mà đi lên lầu, lời Phương Kỳ Chính nói ngày hôm nay khiến tâm tình hắn không tốt lắm. Hắn không thể cãi lại mệnh lệnh của bạo quân, nhưng lại không có cách nào thản nhiên bức bách Triển Hồng Vũ đi thừa nhận khuất nhục to lớn như thế.
Lúc Lăng Hàn Bách tiến vào phòng ngủ, bác sĩ phụ trách trị liệu cho Triển Hồng Vũ đang ở bên trong.
Mỗi tối Triển Hồng Vũ đều cần tiêm thuốc an thần mới có thể tiến vào giấc ngủ. Thời kỳ động dục không nhận được đánh dấu quá thống khổ, hành hạ Omega đến suy nhược thần kinh.
"Tương Quân Các." Bác sĩ trưởng nhìn thấy Lăng Hàn Bách, vội vàng chào hỏi rồi dẫn mọi người đứng qua một bên.
Triển Hồng Vũ từ sau khi tỉnh táo lại liền không nhìn thấy Lăng Hàn Bách, y chỉ là từ trong miệng Cayman biết được, mỗi tối sau khi bản thân ngủ sâu, đối phương mới đến nhìn.
"Em ấy đều đã dùng thuốc sao?"
Lăng Hàn Bách vẻ mặt trấn định nhìn một xe đẩy đầy thuốc, nhất thời không biết nên làm thế nào trò chuyện cùng Triển Hồng Vũ, dù sao y cũng suýt nữa bị mình hại chết.
"Hồi bẩm Tương Quân Các, Triển tiên sinh đã dùng thuốc. Chúng tôi đang chuẩn bị tiêm vào thuốc an thần cho ngài ấy, giúp y nghỉ ngơi thật tốt."
"Đi ra ngoài đi, ta sẽ tự mình cho em ấy dùng thuốc." Lăng Hàn Bách liếc mắt lên kim tiêm tự động ở trên khay thuốc. Vật này hắn rất quen thuộc, thuốc ức chế Alpha cũng chính là đều sử dụng loại ống tiêm này.
"Cậu cũng ra ngoài đi." Lăng Hàn Bách đưa mắt nhìn sang Cayman.
"Ách...Vâng, Lăng tướng quân. Chúc ngài ngủ ngon." Cayman có chút bất an nhìn Lăng Hàn Bách, cậu đang suy nghĩ lẽ nào đối phương đã biết việc Triển Hồng Vũ biết Lâm Hạo bị bắt? Vì lẽ đó quyết định tự mình cùng đối phương nói chuyện. Từ sau khi tin tức Lâm Hạo bị bắt được công bố, tâm tình Triển Hồng Vũ cả ngày hôm nay đều rất tệ, chỉ mong hai bên đừng gây ra tranh chấp gì.
"Mấy ngày nay thân thể em đã tốt lên chút nào chưa?" Lăng Hàn Bách ngồi xuống một bên giường, lạnh nhạt hỏi.
Triển Hồng Vũ nhìn chằm chằm Lăng Hàn Bách thật lâu, y đối với nam nhân mình từng yêu thương sâu đậm nhiều năm đã mất đi dũng khí cùng kiên trì, thậm chí mất cả tự tin.
"Tướng quân đại nhân, tôi có một việc muốn cầu xin ngài." Triển Hồng Vũ không quên cảnh cáo của Lăng Hàn Bách, bản thân y khi nói chuyện với hắn nhất định phải dùng kính xưng.
Lăng Hàn Bách hơi kinh ngạc ngẩng đầu lên, hắn nhìn thấy Triển Hồng Vũ thần sắc nghiêm túc, tâm lý ẩn ẩn có chút bất an, bởi vì hắn biết Triển Hồng Vũ sẽ không dễ dàng cầu xin người khác.
Mặc dù thời kỳ động dục khiến đối phương phải chịu tra tấn dày vò tột cùng, cũng chỉ đến lúc không chịu nổi nữa mới một lần lên tiếng khẩn cầu bản thân.
Lăng Hàn Bách chần chừ một chút "...Có cái gì em cứ nói đã."
Sau khi trải qua sinh tử, Triển Hồng Vũ đã thấy rõ cảm tình hiện tại của Lăng Hàn Bách đối với mình, cũng nhìn nhận rõ nội tâm bản thân.
Nếu như để kéo dài hơi tàn mà y phải đánh mất tôn nghiêm, như vậy còn không bằng cứ thế chết đi.
"Tôi có thể hay không dùng tính mạng của mình, đổi một mạng của Lâm Hạo."
Ngoại trừ em gái Triển Phinh Đình, bản thân đã không còn người khác phải lo lắng, người yêu của y, vốn đã chết từ lâu rồi.
Triển Hồng Vũ chỉ hy vọng lần thứ hai có thể cứu người thầy mà bản thân cực kỳ tôn trọng này, chí ít có thể cho em gái cùng người yêu của nàng hạnh phúc bên nhau.
"Sự việc của Lâm Hạo, em biết rồi?" Việc không muốn để Triển Hồng Vũ biết nhất cuối cùng đã bị đối phương biết được, Lăng Hàn Bách nhất thời cảm thấy một hồi buồn bực bất an. Hắn thậm chí còn cảm thấy mình sinh ra một tia mềm yếu sợ hãi, thế nhưng hắn lại không thể bộc lộ điều này ra ngoài, đành phải giả vờ trấn định gật đầu, "Ta vốn cũng muốn nói cho em biết việc này. Nhìn dáng vẻ của em vậy hẳn là có người nói ra"
"Tin tức đã công khai trên truyền thông." Triển Hồng Vũ lạnh lùng đánh giá Lăng Hàn Bách một chút, đối phương thần sắc né tránh, dáng vẻ muốn che dấu nhưng không được mà thôi.
"Không có ai nói muốn giết y cả." Lăng Hàn Bách nói.
Triển Hồng Vũ buồn cười liếc nhìn Lăng Hàn Bách dùng biểu cảm trịnh trọng nói ra câu nói này, đối phương bản thân là Phó Tổng Bộ chỉ huy trấn phản động, chẳng lẽ không biết tất cả những Omega bị hoài nghi là Bình quyền đảng sẽ có kết cục ra sao sao?
"Đúng, rất nhiều người bị các ngài hoài nghi là cấu kết cùng Bình quyền đảng mà bí mật bắt giữ, cuối cùng đều lặng yên không một tiếng động biến mất rồi. Còn Lâm Hạo đến cùng sẽ bị xử lý như thế nào, tin tưởng ngài rất rõ ràng."
"Em làm sao lại muốn đổi mạng với y?!!? Hiện tại sự việc đã nháo thành lớn như vậy, cho dù là ta cũng không dễ dàng can thiệp!" Lăng Hàn Bách nghe ra trong lời nói Triển Hồng Vũ đối mình chỉ trích, điều này khiến hắn có chút cáu giận, nhưng không thể không nhẫn nhịn, "Việc này em đừng xen vào nữa. Nói chúng, ta sẽ nghĩ biện pháp bảo vệ Lâm Hạo một mạng."
Triển Hồng Vũ không nghĩ tới Lăng Hàn Bách sẽ đáp ứng bảo vệ tính mạng cho Lâm Hạo, y nghĩ hẳn là trong lời đáp ứng này hẳn là đối phương có chút thương hại với mình.
"Vậy thì đa tạ Thượng tướng đại nhân" Triển Hồng Vũ cười khổ nằm xuống.
Nhìn thấy Triển Hồng Vũ cuối cùng cũng coi như không cố ý muốn đổi mạng nữa, Lăng Hàn Bách lúc này mới thoáng thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn còn một việc khiến hắn phiền lòng cần giải quyết.
Mệnh lệnh của Phương Kỳ Chính hắn không thể cãi lời, nhưng mạnh mẽ mang Triển Hồng Vũ đi tham gia buổi đấu giá dơ bẩn đáng sợ dưới lòng đất kia, Lăng Hàn Bách lại e sợ sẽ kích thích đối phương quá độ.
"Đúng rồi, cuối tuần này có một buổi tiệc em phải cùng ta tham gia." Lăng Hàn Bách nỗ lực dùng một loại ngữ khí bình tĩnh, đem tin tức này nói cho Triển Hồng Vũ.
Buổi tiệc trong miệng Lăng Hàn Bách ý vị như thế nào, Triển Hồng Vũ lại rất rõ ràng. Từ lúc còn ở bên người Trình Chấn y liền biết, thịnh yến của các quyền quý Alpha là chốn thống khổ cùng khuất nhục của Omega bọn họ.
Mỗi lần tham gia tiệc rượu như vậy, Triển Hồng Vũ đều cảm thấy rất thống hận. Ở nơi đó, y không thể không tiếp thu sự thực những đồng bào Omega như mình triệt để bị tước bỏ tôn nghiêm, bị đối xử như những món đồ chơi.
Kí ức lần trước bị Lăng Hàn Bách mang tới tham gia tiệc rượu ở Tống đốc phủ vẫn còn rõ ràng trong đầu Triển Hồng Vũ. Chỉ là sau một lát trầm mặc, Omega ý thức được sở dĩ đây chính là điều kiện Lăng Hàn Bách đồng ý cứu giúp một mạng của Lâm Hạo.
"Tướng quân đại nhân, ngài là người chi phối của tôi, những việc này ngài không cần thông báo với tôi, tôi sẽ tận lực phối hợp."
Mặc kệ là bị nhục nhã hay dằn vặt, thậm chí là bị nhốt trong khoang cách ly ngột ngạt đến mức trái tim đột ngột ngừng đập, Triển Hồng Vũ cũng chưa bao giờ cố ý phản kháng Lăng Hàn Bách.
Nếu như lúc trước, nam nhân là bởi lòng mang hổ thẹn, cam nguyện vì đó chịu đựng đối phương thao túng; vậy thì hiện tại là bởi lòng y đã như tro nguội, chỉ cần cỗ thân thể tàn tạ này vẫn có thể lấy lòng đối phương, đối lấy một chút lòng nhân từ của hắn với các Omega khác, Triển Hồng Vũ đồng ý từ bỏ tôn nghiêm cùng tính mạng chính mình.
"Tướng quân đại nhân, tôi rất mệt, hiện tại có thể nghỉ ngơi không?" Triển Hồng Vũ không muốn tiếp tục đối thoại cùng Lăng Hàn Bách, trực tiếp nhắm mắt lại.
Triển Hồng Vũ một cái tướng quân hai cái tướng quân, này từng là yêu cầu Lăng Hàn Bách bắt đối phương thực hiện khi nói chuyện với mình. Thế nhưng hôm nay khi nghe y dùng kính xưng như vậy hắn cảm thấy cực kỳ khó chịu.
Tuy rằng Triển Hồng Vũ đang nằm ngay trước mặt mình, nhưng lại có cảm giác dường như đối phương cách mình ngày càng xa hơn.
Hắn trầm mặc một hồi, cầm lên ống tiêm tự động: "Nghe nói em dạo này ngủ không ngon, là thật sao?"
Triển Hồng Vũ nằm trên giường khẽ mỉm cười, khuôn mặt có chút cay đắng.
"Tôi vừa nhắm mắt liền cảm thấy bản thân dường như đang nằm trong khoang cách ly, toàn thân bị trói chặt không thể nhúc nhích, không biết lúc nào loại thống khổ khó có thể nhẫn nhịn kia lần thư hai kéo tới. Tướng quân đại nhân, ngài lẽ ra không nên cứu tôi, đối với ngài, hay đối với tôi mà nói, chết rồi mới là giải thoát."
---------
Lại sắp tới một hồi máu chó tiếp các bác ạ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro