Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

PHẦN 3 -Chương 65

Màn đêm yên lặng dần buông xuống trên khắp Đặc Tinh, như một tấm màn che thật lớn bao phủ vạn vật.

Ban công tầng ba của phủ Tống đốc, Phương Kỳ Chính tĩnh lặng ngắm nhìn bóng đêm nặng nề, trong tay là một chén thủy tinh tinh xảo, trong chén đựng rượu vang đỏ tươi như máu.

"Em vốn là có thể cùng ta chia sẽ vinh quang này. Nhưng mà hiện tại..." Phương Kỳ Chính chậm rãi uống xuống một hớp rượu, xoay người hướng vào trong phòng.

Đối tượng nói chuyện của gã lúc này đang nằm trên giường, cả người bị cố định trong túi ràng buộc màu trắng, nhìn qua giống như một cái kén trắng thật lớn.

Phương Kỳ Chính tiện tay đặt chén rượu xuống bàn, chậm rãi đi tới cạnh giường.

Mấy ống dẫn màu đen từ những khe hở trên túi ràng buộc nối với cỗ máy móc đang hoạt động đặt ở cuối chân giường, Phương Kỳ Chính tiện tay điều chỉnh một số công tác khiến cho "đồ vật" trên giường vốn đang yên tĩnh rất nhanh phát sinh từng tiếng rên rỉ nặng nề mà yếu ớt, nhưng bởi vì những dây thừng ràng buộc vững chắc cố định ở hai bên đầu giường mà khó có thể cử động giãy dụa.

"Em lúc nào mới học được cách nghe lời đây?" Phương Kỳ Chính tự mình lẩm bẩm, gã dùng chìa mở ra một cái khóa nhỏ mà cứng chắc của dây đai trói ở cổ, lúc này mới đem cái mũ trùm đầu dày nặng có hai lỗ thông khí cực kỳ bé mà kéo ra.

Sau khi tầng mũ trùm đầu thứ nhất mở ra, tiếng rên rỉ của đối phương lập tức rõ ràng hơn không ít, Phương Kỳ Chính biết người bên dưới hẳn là rất thống khổ, nhưng bản thân gã lại cực kỳ thưởng thức cảnh đối phương thống khổ như vậy đấy.

"Đã mười năm trôi qua, những hạt mầm em gieo xuống ngày đó rốt cục bắt đầu nảy mầm, nở hoa; nói vậy trong lòng em chắc rất vui mừng và kiêu ngạo chứ nhỉ? Thế nhưng có đáng giá không?"

Phương Kỳ Chính ôn nhu xoa nắn khuôn mặt bị bao bọc hoàn toàn trong lớp da thuộc ràng buộc, chỉ có phần mũi nhô cao có khí thổi phập phồng, còn những bộ phận khác đều có vẻ bóng loáng mà bằng phẳng.

"A..." Nô lệ bị nghiêm mật cầm cố không cách nào phát sinh ra bất kỳ âm thanh dư thừa nào, thế nhưng sau khi cần cổ cùng tầng giam cầm đầu tiên ở đầu được cởi ra, tốt xấu gì y cũng coi như có thể hơi cử động. Nô lệ hơi lắc đầu, cũng không biết có phải đang đáp lại nghi vẫn của Phương Kỳ Chính hay không.

Phương Kỳ Chính nhìn dáng vẻ đối phương gian nan giãy dụa, trên mặt sinh ra một chút mệt mỏi. Gã nâng tay lên, chậm rãi đem khóa chụp sau đầu đối phương mở ra, sau đó kéo khóa kéo xuống.

Dưới mũ trùm là một đầu tóc nô lệ dính đầy mồ hôi, một khuôn mặt anh tuấn phá lệ quyến rũ xuất hiện trong tầm mắt Phương Kỳ Chính.

Khuôn mặt này cũng không có quá nhiều vẻ mặt, là một khuôn mặt tràn ngập mờ mịt cùng mất cảm giác, bờ môi mỏng mà gợi cảm hơi hé mở làm người ta thấy được trong đó hình như có nhét thêm đồ vật gì màu trắng, đối phương chậm rãi mở ra hai mắt từ lâu đã bị thuốc ngăn cách thi giác ăn mòn.

"Nói cho em một tin tốt, Bình quyền đảng mà ngày đó em sáng lập hiện đang tấn công mạnh mẽ với quân chính quy của Đặc Tinh. Hiện tại bọn chúng đã chiếm được Luân tỉnh, nhận được sự ủng hộ sức mạnh từ Liên bang mà liên tục tấn công các căn cứ trọng yếu khác của Đế quốc. Em cảm thấy bọn chúng sẽ đánh đến Tống đốc phủ, sau đó giải cứu em sao?"

Phương Kỳ Chính bóp lấy hai gò má nô lệ, đầu ngón tay luồn vào khang miệng đối phương, từng chút kéo ra dị vật nhét bên trong từ lâu đã thấm đầy nước bọt. Đó chính là một cái khẩu tắc bông, loại hình cụ chuyên dụng dùng để căng tràn toàn bộ không gian khoang miệng nô lệ, không cho đối phương có khả năng phát ra bất kỳ âm thanh nào. Loại hình cụ này đặc biệt hơn so với các loại hình cụ cùng tác dụng khác, đó là bên trong có bỏ thêm sợi bông, khi thả trong miệng người sẽ từng bước hấp thu nước bọt mà bành trướng, đến khi lấp kín khoang miệng không một khe hở, khiến người ta không cách nào tự mình phun nó ra.

Sau khi cái khẩu tắc bông chèn ép cả miệng cùng cuống họng được lấy ra, nô lệ lúc này mới há to miệng phát sinh tiếng thở dốc gấp gáp. Y không nhìn thấy Phương Kỳ Chính, thế nhưng con ngươi vẫn thông qua âm thanh mà chuyển hướng đến phía đối phương.

"Ha...ha..hahaha...."

Sau một hồi thở dốc là tràng tiếng cười khàn khàn từ trong miệng nô lệ khó khăn tràn ra, Phương Kỳ Chính sắc mặt có chút không vui. Gã biết ngay gia hỏa ngoan cố này đối với mình vĩnh viễn sẽ không bao giờ thỏa hiệp.

"Ta không cần ai giải cứu. Ta chỉ hy vọng những đồng bào Omega ở Đặc Tinh của ta có thể giải cứu mình. Cái này cũng chính là mục đích ta theo đuổi khi lập ra Bình quyền đảng."

Sau một tràng cười thống khoái, nô lệ từ từ bình tĩnh lại. Trên thực tế mỗi ngày y đều bị Phương Kỳ Chính mang theo bên người nên đã sớm biết tình hình hiện tại ở Đặc Tinh. Với chính sách cai trị hiện nay, với việc Phương Kỳ Chính độc đoán chuyên quyền như vậy thì gã hẳn sẽ chẳng được lòng bất kỳ tầng lớp giai cấp nào, gã không chỉ phải đối mặt với Bình quyền đảng mà sau đó còn là cả một Liên bang mạnh mẽ hỗ trợ phía sau.

Phương Kỳ Chính khẽ hừ một tiếng bất mãn, động thủ điều chỉnh tần suất của thiết bị giật điện gắn trong cơ thể đối phương lên mức lớn hơn.

"Ách! A..." Nô lệ nhịn không được phát sinh tiếng rên rỉ thê thảm, nhưng y rất nhanh cắn chặt hàm răng, hô hấp cũng thuận theo trở nên dồn dập.

"Hừ, mục đích của em? Em chỉ là muốn lập ra một thế giới do Omega chủ đạo trật tự mà thôi, đừng có nói thành những lời dễ nghe như vậy. Nguyên bản Omega các em vốn vẫn có thể an ổn sinh hoạt tại Đặc Tinh, vẫn được hưởng những lợi ích xã hội phù hợp. Chính em là người kích động bọn họ nghi ngờ chính phủ Alpha của ta, thậm chí còn muốn dùng vũ trang cướp đoạt quyền lực trong tay ta. Phó Vân Thâm, em đừng có nói như thể mình là người cao thượng đến thế!"

Phương Kỳ Chính một tay bóp lấy cần cổ nô lệ tức giận nói. Đúng vậy, nô lệ trước mặt này chính là Trưởng quan lập pháp của Hội chấp hành chính phủ Đặc Tinh mười năm trước Phó Vân Thâm.

Phó gia là đại gia tốc đứng thứ hai trong chín đại gia tộc tại Đặc Tinh Đế quốc, chỉ sau Phương gia mà thôi. Đến đời Phó Vân Thâm, y lấy thân phận Omega đảm nhiệm chức trách tộc trưởng Phó gia, không chỉ kế thừa tước vị Hầu tước vốn chỉ trao tặng cho Alpha, mà còn là Omega hiếm hoi có thể đảm nhiệm chức quan cao cấp trong chính phủ Đế quốc. Năm Phó Vân Thâm hai mươi lăm tuổi, y cùng với Bộ trưởng Bộ quốc phòng lúc bấy giờ là Thượng tướng Lục quân Phương Kỳ Chính thành hôn, không lâu sau đó bắt đầu tích cực khuếch đại các quyền lợi cho giới Omega ở Đặc Tinh.

Mà đến tận mười năm trước, khi Cách mạng Bình quyền triệt để bạo phát, quan hệ tình cảm giữa Phó Vân Thâm và Phương Kỳ Chính mới chính thức cắt đứt.

Mà sau khi Cách mạng Bình quyền thất bại, vị trưởng quan sáng lập ra Bình quyền đảng bị bắt giữ vì tội phản quốc, từ đó y cùng gia tộc Phó gia của mình hoàn toàn biến mất trên võ đài chính trị Đặc Tinh.

Đối với Phó Vân Thâm, thẩm phán mãi vẫn không công khai cử hành, cuối cùng dân cư Đặc Tinh từ tin tức quảng bá trên TV mới biết được vị này chính là Omega đệ nhất Đặc Tinh, Phó tiên sinh Phó Vân Thâm, cũng từng là Trưởng quan lập pháp của Đế quốc đã bị tước hết tất cả địa vị thân phận cùng đặc quyền, bị xử quyết trong Ngục giam đặc biệt dành cho Omega vừa mới được thành lập; còn phương thức xử quyết như thế nào thì chính phủ cũng không công bố ra bên ngoài. Mà sau đó không lâu, truyền thông lại quáng bá ra hình ảnh Tống đốc đối với người yêu cũ phản quốc này cảm thấy vô cùng thương xót cùng tiếc hận.

"Thế giới này... trước nay đều không chỉ do Alpha các ngươi sáng tạo, Omega chúng ta cũng có quyền được bình đẳng sinh hoạt và hưởng lợi!"

Trên trán Phó Vân Thâm đã bắt đầu chảy ra mồ hôi lạnh, khoang sinh sản của y đã sớm sau nhiều năm tra tấn bị điện giật liền triệt để hỏng, nhưng Phương Kỳ Chính đối với khoang sinh sản này của y vẫn không ngừng dằn vặt.

"Bình đẳng? Omega các em có quyền gì đòi bình đẳng! Người yếu thì phải chấp nhận bị kẻ mạnh chi phối! Giống như em bây giờ!" Phương Kỳ Chính từ bỏ việc cùng Phó Vân Thâm khai thông, hắn bóp mở khoang miệng đối phương, đem khẩu tắc bông lúc trước lấy ra lần thứ hai nhét trở lại. Phó Vân Thâm cố gắng vùng vẫy lắc đầu hồi lâu nhưng vô ích, trong miệng ô ô vang vọng, thanh âm kia nghe vào không phải bởi thống khổ mà rên rỉ, trái ngược lại còn giống như xem thường mà cười nhạo kẻ trước mắt.

Dù sao, ngay cả dũng khí giết chết mình đối phương cũng không có.

Mũ trùm đầu màu đen lần thứ hai bao trùm đầu Phó Vân Thâm, trên mũ trùm tại vị trí bịt miệng còn có một cái nhét miệng dương cụ nhỏ bé nhưng thô ngạnh, một khi đeo lên, cái dương cụ giả này sẽ cứng rắn chèn ép khoang miệng Phó Vân Thâm, làm cho cái khẩu tắc bông vốn đã chiếm diện tích trong miệng lưỡi Omega càng bị đẩy sâu xuống cổ họng, triệt để áp chế mọi âm thanh không chịu khuất phục của y.

"A..." Chỉ thu được tự do trong chốc lát liền triệt để bị phong kín lại, một tiếng nghẹn ngào yếu ớt từ dưới mũ trùm truyền ra, sau đó đối phương liền triệt để yên lặng

Phương Kỳ Chính cũng không tính chỉ như thế mà buông tha đối phương, gã đem cái mũ trùm đầu màu trắng dày nặng dùng để ràng buộc bên ngoài kia tiếp tục bao phủ đầu Phó Vân Thâm, sau đó chậm rãi khóa lại nơi cổ đối phương.

Không bao lâu, người bị cầm cố vững vàng trong lớp ràng buộc màu trắng nằm trên giường liền bởi vì hô hấp khó khăn mà giãy dụa vặn vẹo. Phương Kỳ Chính vừa điều chỉnh tần suất điện giật của gậy đấm bóp trong cơ thể đối phương, vừa ung dung thong thả mở ra vị trí ràng buộc ở phần bụng dưới của Omega. Gã mở ra lớp da thuộc bó buộc bên ngoài, lại từ bên trong y phục ngăn cách tin tức tố bên trong mở ra khóa kéo ở khố hạ, từ bên trong móc ra nam căn nam nhân đã sớm trở nên cứng rắn.

Cực hiếm có Omega nào có phần dương vật khi hoàn toàn cương có thể đạt đến độ dài như của Phó Vân Thâm, Phương Kỳ Chính đem chén rượu vang đổ lên vật nhảy cảm của y, sau đó dưới lớp rượu cay nồng chậm rãi xoa xoa vuốt ve.

"A Thâm, nhìn xem em đã làm ra cái gì này. Không chỉ khiến cho mình rơi vào cục diện quẫn bách như ngày hôm nay, cũng làm cho những Omega đi theo em phải hứng chịu thống khổ gấp nhiều lần trước kia. Chính là ngay từ lúc bắt đầu em đã sai rồi."

Dương vật Phó Vân Thâm nằm trong tay Phương Kỳ Chính không thể ức chế mà co giật run rẩy, y đã rất lâu không có được âu yếm, thân thể cũng cực kỳ khao khát được hưởng thụ sung sướng của dục vọng.

Phương Kỳ Chính kiên nhẫn xoa nắn vị trí quy đầu mẫn cảm nhất của đối phương, từng giọt dâm dịch trong suốt dính nhớp chậm rãi từ mã mắt chảy ra, rơi lên tay Phương Kỳ Chính, lại chảy xuống như tơ tằm.

"Các em nếu đã không có cách nào chống lại dục vọng trêu chọc, vậy thì cần gì phải làm trái lại bản năng của mình? Nhìn này, bạn nhỏ trên tay ta có biết bao nhiêu thoải mái a." Phương Kỳ Chính thâm trầm nở nụ cười, bỗng nhiên, hắn thả ra côn thịt mà bản thân đang vuốt ve, cảm giác không được giải thoát khiến Phó Vân Thâm giãy dụa phát sinh một tiếng nghẹn ngào buồn bực.

_________
Aaaaa trời ơi ô Phương Kỳ Chính này còn ác gấp mấy lần a Bách. Phó Vân Thâm bị tra tấn suốt mười năm mà vẫn sống thì đúng là omega hiếm của hiếm luôn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro