PHẦN 3 -Chương 62
Falcon lúc này đang chờ đợi ở phòng khách vô cùng thấp thỏm bất an, gã muốn nghe trộm động tĩnh ở trên lầu, nhưng cuối cùng chỉ nghe được vài tiếng rên thê thảm.
Sau nữa, gã rốt cục cũng nhìn thấy đám người kia đi xuống, vài tên còn đang tốn sức giơ một cái túi ràng buộc màu đen, tuy rằng không thể nhìn thấy rõ ràng, thế nhưng gã biết bên trong đó nhất định là Lâm Hạo.
Nam nhân vừa đáng thương lại vừa đáng sợ kia, đến cũng vẫn không thể tự do sinh hoạt đến cuối đời.
"Các ngài muốn dẫn Lâm tiên sinh đi nơi nào?" Falcon cẩn thận hỏi.
"Đây là lệnh bắt giữ, chờ Triển tiểu thư sau khi về thì đưa cho nàng xem." Phó xử trưởng hững hờ từ trong túi móc ra một tờ giấy, nhẹ nhàng ném lên trên bàn.
Falcon vội cã cầm lên, gã giật mình khi nhìn thấy mặt trên ghi tội danh bắt giữ Lâm Hạo-----mưu sát Thượng tướng Đế quốc cùng cấu kết với Bình quyền đảng.
"Cấu kết cùng Bình quyền đảng, chuyện này sao có khả năng? Không thể a, Lâm tiên sinh vẫn rất an phận, ngoại trừ tôi cũng Triển tiểu thư, y căn bản không tiếp xúc cùng ai khác, làm sao có khả năng cấu kết cùng Bình quyền đảng gì đó."
Falcon tuy rằng cùng Lâm Hạo quan hệ không thân thiết, thế nhưng gã cũng không thể không thừa nhận đối phương cũng là một nam nhân lương thiện, nếu không thì một Alpha xinh đẹp như Triển Phinh Đình sao lại yêu thương sâu đậm Omega này như vậy.
Quan hệ giữa người giám sát và Omega không hề đối lập. Cho dù Falcon xác thực thường thường bởi vì yêu cầu của Triển Phinh Đình mà vi phạm những thủ tục của người giám sát, thả lỏng việc quản giáo cùng 'bảo vệ' Lâm Hạo, thế nhưng gã tin tưởng Lâm Hạo trước nay tinh thần luôn bị bệnh tật dằn vặt, căn bản không có tâm tư dư thừa đi cấu kết cùng Bình quyền đảng.
Falcon vừa nói xong liền đổi lại một ánh mắt khác thường từ Phó xử trưởng.
"Câm miệng đi, chúng ta không truy cứu trách nhiệm giám hộ thiếu sót của cậu đã là vạn hạnh, cậu lại còn dám nghi vấn quyết định của trung tâm, cậu cho rằng cậu là ai?"
Phó xử trưởng lớn tiếng quát Falcon còn đang muốn vì Lâm Hạo mà biện hộ, đối với quân cảnh đang giữ Lâm Hạo phía sau phất tay, đối phương lập tức cấp tốc mang Lâm Hạo rời khỏi cửa Triển gia, lên xe áp tải đã chờ đợi bên ngoài từ lâu.
-------
Sau khi rời khỏi quân bộ trở về nhà, trong đầu Lăng Hàn Bách nhiều lần hiện lên lời nói của Phương Kỳ Chính.
Bản thân khi đối xử với Triển Hồng Vũ đã biểu hiện ra sự mềm yếu cùng thỏa hiệp, khiến cho vi Tống đốc đại nhân thủ đoạn thiết huyết này tương đối bất mãn. Nếu còn tiếp tục như vậy, đối phương có phải sẽ động thủ ra tay thay mình giải quyết Triển Hồng Vũ "phiền phức" hay không? Hay là gã sẽ để hắn chủ động xử lý Triển Hồng Vũ, nhưng mà...hiện tại hắn làm sao còn có thể xuống tay được?
"Tướng quân đại nhân, cơm tối đã chuẩn bị xong. Đúng rồi, ngài trước đó dặn dò bánh ngọt cũng đã sẵn sàng, ngài muốn đi tới phòng ăn không, hay là ở trong phòng dùng bữa?"
Quản gia ân cần hầu hạ Lăng Hàn Bách cởi ra áo khoác quân phục dày nặng, cẩn thận dò hỏi.
Ngực Lăng Hàn Bách vẫn như trước đau dữ dội, hắn nhíu nhíu mày, vẻ mặt nhất thời có chút bừng tỉnh, hắn hầu như đã quên mất trước đó dặn dò quản gia bảo đầu bếp chuẩn bị chút bánh ngọt.
"Đem bánh ngọt mang lên lầu đi, ta trước tiên đi thăm em ấy." Lăng Hàn Bách xoa xoa mi tâm, miễn cưỡng lên tinh thần.
Bỗng nhiên, Lăng Hàn Bách cảm thấy bên chân có thứ gì dựa vào, vừa cúi đầu nhìn, hóa ra là Công Tước mà y nuôi dưỡng.
"Công Tước, mày tìm ta chơi cùng sao?" Lăng Hàn Bách nhịn đau ngồi xổm xuống, nhìn thấy thú cưng mà bản thân yêu sủng, trên mặt không khỏi toát ra một tia ôn nhu không tự chủ.
Nhưng mà cũng chính trong thời khắc này, Lăng Hàn Bách bỗng nhiên ý thức được, mình có thể đối với một sủng vật ôn nhu đến thế, vậy mà lại đối xử với người mình yêu nhiều năm tàn nhẫn như vậy.
"Ô..." Công tước tò mò cúi đầu nhìn Lăng Hàn Bách không nói gì nữa. Nó dường như có thể cảm nhận được chủ nhân đang thương tâm, trong miệng nhưng cũng phát sinh một hồi bi thương nghẹn ngào.
"Ta hiện tại không rảnh chơi đùa cùng ngươi. Ngươi phải ngoan, nghe lời." Lăng Hàn Bách cảm giác tâm tình mình hơi không khống chế được, hắn mau mau đứng lên, nhưng bởi vì liên lụy đến vết thương ở ngực mà đau đến hít một ngụm hơi lạnh.
Khi Lăng Hàn Bách vội vã xoay người lên lầu, quản gia nghe được đối phương phân phó: "Mang Công Tước ra ngoài chơi đi. Khoảng thời gian này, ta đại khái là không rảnh cùng nó chơi đùa."
Trong phòng ngủ, người giám sát đang chăm sóc Triển Hồng Vũ. Bây giờ các chức năng sinh lý cơ bản đã ổn định lại, như vậy nhiệm vụ liên quan tới Omega đương nhiên sẽ từ tay bác sĩ mà giao lại cho nhóm người giám sát.
Ngày hôm nay đến lượt Link và Saga, bọn họ chủ yếu giúp lau chùi thân thể Triển Hồng Vũ, thanh tẩy cùng thường xuyên thay đổi các nhuyễn quản thông truyền vào cơ thể đối phương, cũng đúng giờ truyền dịch dinh dưỡng duy trì sức sống cho Omega.
Nhìn thấy Lăng Hàn Bách trở về, Saga lập tức hướng hắn thi lê: "Tướng quân, ngài đã trở về."
"Em ấy hôm nay thế nào?" Lăng Hàn Bách nhìn về phía Triển Hồng Vũ hỏi một tiếng. Saga chú ý thấy ánh mắt đối phương so với ngày xưa ít đi một chút thâm trầm, thêm vào đó là uể oải cùng ưu sầu.
"Tình hình không tệ, sóng điện não cũng rất vững vàng. Buổi sáng bác sĩ có đến, sau khi kiểm tra đã nói cho chúng tôi rằng, Triển tiển sinh bất kỳ lúc nào cũng có khả năng tỉnh lại." Saga đem tình hình cụ thể của Triển Hồng Vũ báo cáo lại.
Lăng Hàn Bách gật gật đầu, kéo ghế ở một bên giường ngồi xuống. Hắn thẳng tắp nhìn chằm chằm Triển Hồng Vũ, trong mắt chỉ có một hình bóng là y.
"Nếu như không còn việc gì khác, các cậu liền lui ra ngoài đi, để ta trông em ấy là được rồi."
"Vậy chúng tôi trước hết xin cáo lui." Saga cùng Link thức thời rời khỏi phòng.
Lúc này cả phòng ngủ rộng lớn chỉ còn dư lại hai người là Lăng Hàn Bách cùng Triển Hồng Vũ.
"Bữa trước Triển Phinh Đình em gái em có đến thăm. Thực sự rất xin lỗi, ta cũng không nghĩ sẽ nháo thành như vậy, có gây ồn đến em không?" Lăng Hàn Bách tự nhiên cùng Triển Hồng Vũ "tán ngẫu" như hai người bạn, "Tên Lâm Hạo kia, già đầu rồi mà vẫn giỏi đánh nhau thế, y một hơi làm gẫy của ta đến mấy cái xương sườn đây này."
Lăng Hàn Bách tự giễu cười một tiếng, sau đó che ngực thở dài.
Hắn kéo cái ghế lại gần Triển Hồng Vũ thêm một chút: "Sự việc hôm đó ta không định truy cứu, nhưng không biết vì sao lại đến tại Tống đốc Phương Kỳ Chính rồi. Hiện tại bên Bình quyền đảng gây ra náo loạn khá lớn, chỉ sợ ngài ấy sẽ không dễ dàng buông tha Lâm Hạo. Nhưng Lâm Hạo dù sao cũng là nam nhân của em gái em, cũng là một huấn luyện viên tài giỏi ta cực kỳ tôn kính, ta sẽ nghĩ biện pháp cứu y, chí ít cũng bảo vệ được cho y một mạng, điểm này em cứ yên tâm."
"Em không phải rất thích chó sao? Chờ em tốt lên rồi, sẽ để em thay ta bồi Công Tước chơi đùa. Nó sẽ thích em lắm, mà em cũng sẽ thích nó cho coi."
Lăng Hàn Bách liên miên cằn nhằn nói một hồi lâu, sau đó ngậm môi. Ngoại trừ âm thanh máy móc vang lên theo quy luật thì không còn bất kỳ âm thanh nào đáp lại hắn.
Sắc trời đã chuyển màu hoàng hôn, vài tia nắng heo hắt từ ngoài cửa sổ chiếu vào, mang theo một chút bụi mỏng trong không khí.
Phía lưng Lăng Hàn Bách bị ánh vàng chiếu lên một màu cô tịch, hắn ngồi yên không nhúc nhích nhìn như một bức điêu khắc tỉ mỉ.
Trong không gian trầm tĩnh mà cô liêu, một giọt nước mắt lặng yên từ khóe mắt Lăng Hàn Bách rơi xuống.
Khi hắn ý thức được là bản thân đang rơi lệ, vị Thượng tướng nổi tiếng lãnh khốc này mới giật mình ngẩng đầu lên, sau đó hít vào một hơi thật dài, giơ bàn tay lên chậm rãi xoa xoa vệt nước mắt lăn trên gò má.
"Đúng rồi, ta cố ý mời một đầu bếp chuyên làm điểm tâm ngọt, sau này em muốn ăn loại bánh ngọt nào cũng có thể làm cho em rồi."
Lăng Hàn Bách vừa nói chuyện, vừa xoay người lấy đĩa điểm tâm ngọt là một lát bánh gato phô mai, trên lớp bơ nhũ bạch điểm xuyến quả mọng tím đỏ, nhìn qua như từng viên bảo thạch.
"Mùi rất thơm, ăn lên nhất định là mĩ vị."
Lăng Hàn Bách cầm bánh đưa ra trước mặt Triển Hồng Vũ, hắn không xác định đối phương có ngửi được mùi ngọt ngào của bánh gato không, thế nhưng hắn biết y sẽ cực kỳ yêu thích nó.
Hắn cố ý xúc một miếng bánh đưa đến bên môi Triển Hồng Vũ.
"Tỉnh lại ăn một miếng được không? Sau này ta sẽ không hạn chế đồ ăn của em nữa, cũng sẽ không ép em ăn những gì mình không muốn nữa."
Triển Hồng Vũ chỉ có thể đáp lại Lăng Hàn Bách bằng sự trầm mặc, y đã từng bị Lăng Hàn Bách không cho phép phát sinh bất cứ âm thanh gì, mà hiện tại thì thật sự y cũng không thể gây ra bất cứ tiếng động nào.
Phí công chờ đợi khiến cả người Lăng Hàn Bách cảm thấy uể oải, hắn giơ bánh gato ở bên môi Triển Hồng Vũ một hồi lâu, rốt cục nhận mệnh rời cái thìa đi.
Lăng Hàn Bách mờ mịt đem thìa bánh nhét vào miệng, bánh gato kem bơ ngọt ngào lại khiến y ăn ra một mùi vị cay đắng.
"Em không ăn, ta liền một mình ăn hết."
Lăng Hàn Bách tự lẩm bẩm, tiếp theo một thìa lại một thìa nhét bánh gato vào miệng mình. Hắn ăn một cái còn chưa đủ, lại bắt đầu ăn cái thứ hai. Chưa bao giờ hắn thích ăn điểm tâm ngọt, hắn cũng không cảm thấy ăn loại đồ này thì có gì tốt đâu. Hắn chỉ cảm thấy trái tim mình trống rỗng, muốn có một cái gì đó lấp kín nó.
Cũng không mất bao lâu toàn bộ bánh gato đều bị Lăng Hàn Bách ăn hết, hắn đứng lên, che miệng lại, cảm giác muỗn nôn mửa vì khó chịu. Cuối cùng hắn bước nhanh ra khỏi phòng ngủ, trực tiếp vịn lan can hành lang mà điên cuồng ọc hết chỗ bánh vừa ăn ra.
Người hầu bên dưới nghe thấy tiếng vang trên lầu, ngẩng lên thấy Lăng Hàn Bách nôn đến cả người đều hư thoát, không khỏi lấy làm kinh hãi.
"Tướng quân đại nhân." Người hầu nhanh chân tiến tới muốn nâng Lăng Hàn Bách dậy, lại bị hắn lạnh lùng gạt tay ra.
Lăng Hàn Bách lau khóe miệng, bởi vì nôn mửa mà động đến vết thương ở ngực gây đau nhức khiến tiếng nói của hắn có chút suy yếu: "Đem mọi thứ quét dọn sạch sẽ."
Hắn chán ghét nhìn đống hỗn độn mình vừa nôn ra, trong lòng phẫn hận nhưng là nhằm vào bản thân.
Trên bàn là hai lo thuốc tiêm cùng kim truyền, một là thuốc ức chế tin tức tố Alpha, một là thuốc an thần.
Lăng Hàn Bách không có lại đi quấy rầy Triển Hồng Vũ, hắn chết lặng cầm kim tiêm thuốc lên, sau đó từ trên cổ mình đâm vào.
Dược hiệu rất nhanh phát huy tác dụng, những cảm xúc lo lắng bất an lúc trước dần dần được xoa dịu, thay vào đó là một chút cảm giác mệt mỏi.
Lăng Hàn Bách điều chỉnh độ ngả của ghế tựa sau lưng, nhắm mắt lại chuẩn bị nghỉ ngơi một lúc.
Không bao lâu, hắn liền rơi vào mông cảnh vô cùng hỗn loạn. Hắn mơ thấy bản thân đang ở trên đài cao ở quảng trường Đế quốc, cùng những nhân vật cầm quyền của chính phủ quan sát buổi xử quyết Bình quyền đảng.
Người thuộc Bình quyền đảng bị trói chặt giải tới hình đài, sau đó Lăng Hàn Bách chậm rãi thấy từng người một từ giãy dụa run run đến cuối cùng bất động không nhúc nhích nữa.
Ở trong giấc mộng, hắn từ lâu đã quen nhìn tử vong mà không hề cảm xúc.
Những thi thể của Bình quyền đảng đeo khăn trùm đầu màu đen che đi khuôn mắt. Sau đó không biết qua bao lâu, hình quan mới đi qua cởi mũ trùm đầu của bọn họ xuống để xác nhận tử vong thật sự hay chưa.
Bỗng nhiên một cỗ thi thể ở giữa đội ngũ được cởi khăn trùm đầu ra, khuôn mặt Triển Hồng Vũ tái nhợt không sức sống xuất hiện trong tầm mắt Lăng Hàn Bách.
Nguyên bản Lăng Hàn Bách đã mất cảm xúc trước cái chết của người khác lại nhất thời cảm thấy một hồi đau đớn kịch liệt. Mà vị trí hắn ngồi hiện tại khiến hắn không được phát sinh bất kỳ âm thanh thống khổ nào. Lăng Hàn Bách ôm chặt ngực, mãi đến tận khi trước mắt hắn là một vùng tăm tối.
"A!" Hình ảnh khủng bố trong mộng khiến Lăng Hàn Bách kêu to sợ hãi tỉnh lại, hắn gấp gáp thở hổn hển, vết thương ở lồng ngực cũng vì vậy mà đau âm ỷ.
Chờ khi Lăng Hàn Bách nhận ra tất cả những thứ này chỉ là mộng cảnh, hắn mới hơi hơi bình tĩnh lại được.
"Tướng quân!" Cayman đang ở trong phòng kiểm tra tình trạng Triển Hồng Vũ bỗng nhiễn xuất hiện ở cửa thư phòng Lăng Hàn Bách, cậu cũng là phải tìm một hồi lâu mới thấy đối phương trong thư phòng.
Lăng Hàn Bách vẫn chưa hết sợ hãi, nhìn thấy Cayman hấp tấp xuất hiện ở cửa phòng liền tức giận trừng đối phương một chút, vừa định lên tiếng đuổi cậu ra ngoài nhưng rất nhanh ý thức được người này vội vã tìm mình như vậy, lẽ nào là Triển Hồng Vũ đã xảy ra chuyện gì rồi?
Mọi người thường nói mộng cảnh cùng hiện thực nhất định có điểm liên hệ, chẳng lẽ giấc mộng của bản thân kia là đang ám chỉ điều gì đó?
Lăng Hàn Bách đột nhiên đẩy ghế đứng lên, hắn trợn to mắt, đôi môi hé mở, nhưng lại sợ hãi không dám hỏi về Triển Hồng Vũ.
"Triển tiên sinh y..." Cayman bị cử động của Lăng Hàn Bách làm cho hết hồn, hơi dừng lại một chút để lấy hơi, "Y tỉnh lại rồi!"
----------
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro