Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

PHẦN 3 -Chương 57

Lầu hai, phòng ngủ.

Lăng Hàn Bách sau khi trở về từ quân bộ liền vẫn đợi ở chỗ này. Triển Hồng Vũ vẫn không có dấu hiệu tỉnh táo, mặc dù có lúc đối phương sẽ vô thức mà rên rỉ vài tiếng.

"Ta gọi Phinh Đình tới thăm em. Em chắc cũng rất nhớ nàng phải không?" Lăng Hàn Bách cúi người, nhẹ nhàng vì Triển Hồng Vũ vuốt vài sợi tóc dính trên trán ẩm ướt mồ hôi.

Nhìn thấy Triển Hồng Vũ suy nhược như thế nằm trước mặt mình, Lăng Hàn Bách có loại kích động muốn hôn đối phương, nhưng hắn lại lo lắng Triển Hồng Vũ đang ở giai đoạn cuối cùng của thời kỳ động dục, mà y còn chưa nhận được đánh dấu sẽ không chịu được kích thích như vậy.

Người giám sát cùng bác sĩ đều nói cho hắn, tình trạng cơ thể Triển Hồng Vũ bây giờ không cách nào thừa nhận được Alpha đánh dấu, chỉ có thể tiêm thuốc ức chế để trợ giúp y giảm bớt thống khổ mà thôi.

Suy tư nhiều lần, Lăng Hàn Bách cuối cùng vẫn là đứng thẳng người, rời khỏi cạnh giường, vừa lúc bộ đàm vang lên.

"Nàng tới rồi?" Lăng Hàn Bách nhìn trên màn hình thấy Triển Phinh Đình cùng Lâm Hạo đã xuất hiện ở phòng khách lầu dưới.

"Dẫn nàng lên đi."

Lăng Hàn Bách tiện tay đóng lại bộ đàm liên lạc, lại xoay người nhìn về phía Triển Hồng Vũ đang yên lặng nằm trên giường: "Em cứ như vậy sẽ làm cho Phinh Đình khổ sở, nhanh tỉnh lại một chút, có được không?"

"Triển tiểu thư, tướng quân mời ngài lên lầu trên." Quản gia nhận lệnh từ Lăng Hàn Bách xong liền hướng Triển Phinh Đình đưa tay mời.

Không biết có phải ảo giác hay không, Triển Phinh Đình luôn cảm thấy đêm nay bên trong phủ tướng quân tràn ngập một bầu không khí đặc biệt ngột ngạt. Nàng chú ý tới mấy người giám sát của anh hai không có ai xuất hiện, những người này không có khả năng vẫn còn trong phòng ngủ Lăng Hàn Bách đấy chứ?

"Anh hai ta đến cùng là làm sao? Nếu ta đã đến nơi này rồi, các người cái gì cũng không tiết lộ có phải quá không lễ phép đi!" Triển Phinh Đình ép buộc mình phải tỉnh táo, lần thứ hai nhìn về phía quản gia.

Quản gia già ho nhẹ một tiếng, không thể làm gì khác hơn là rằng: "Kỳ thật Triển tiên sinh bị bệnh, không tiện gặp khách. Ngài tới thăm liền biết rồi."

"Sinh bênh?" Nghe được quản gia nói, ý niệm đầu tiên hiện lên trong đầu Triển Phinh Đình nhất định là----Không thể? Hồng Vũ ca ca của nàng là một Omega 5 cấp S, tố chất thân thể so với những Alpha phổ thông bọn họ mạnh hơn nhiều lắm. Lần trước tới thăm thấy y vẫn còn rất tốt, làm sao mới một thời gian ngắn bỗng nhiên lâm bệnh đến mức muốn bản thân tới thăm.

"Có phải Lăng Hàn Bách tên kia đã làm ra cái gì với Hồng Vũ hay không?" Lâm Hạo ánh mắt lạnh lẽo, thậm chí còn có một luồng thù hận mãnh liệt. Y quá rõ ràng Lăng Hàn Bách là một Alpha ích kỷ mà tàn nhẫn, sẽ dùng thủ đoạn như thế nào để đối xử với Omega quật cường không chịu phục tùng như Triển Hồng Vũ. Tính toán thời gian, Triển Hồng Vũ hẳn là đang trải qua thời kỳ động dục, nhưng y hiện tại rơi vào trong tay Lăng Hàn Bách, thật sự có thể thuận lợi nhận được đánh dấu sao?

Tuy rằng trong lòng tràn ngập nghi hoặc cùng bất mãn, nhưng Triển Phinh Đình cũng biết hiện tại không có thời gian đôi co cùng bọn họ. Nàng liếc mắt nhìn Lâm Hạo, ra hiệu cho y không nên nói chuyện lung tung, sau đó dắt tay đối phương liền muốn đi lên lầu.

"Triển tiểu thư, Lâm tiên sinh cũng đi cùng sao?" Quản gia nhìn thấy Triển Phinh Đình dắt theo cả Lâm Hạo, nhanh chóng tiến lên ngăn cản. Nghe được lời quản gia, các thủ vệ gác cửa cùng nhất thời nâng cao cảnh giác, sẵn sàng động thủ nếu cần thiết.

"Y là em rể của anh hai, tại sao không thể đi? Chúng ta là người một nhà." Triển Phinh Đình nhất định phải dẫn Lâm Hạo đi cùng.

"Được rồi." Dù sao Lăng Hàn Bách cũng chưa từng nói qua không thể cho Lâm Hạo qua thăm, quản gia cũng không muốn lúc này cùng người Triển gia xung đột. Trong mấy ngày nay Triển Hồng Vũ bệnh nặng, ông đã nhìn ra địa vị chân chính của đối phương trong lòng Lăng Hàn Bách.

Triển Phinh Đình cùng Lâm Hạo một trước một sau đi dưới ánh đèn mờ nhạt trong hành lang. Rất nhanh, nàng nhìn thấy Lăng Hàn Bách mặc quân phục thẳng tắp đang đứng trước một căn phòng.

Cửa phòng ngủ Lăng Hàn Bách mở ra, nhưng vì phòng ngủ cách phòng khách khá xa nên hắn không nghe thấy cuộc đối thoại dưới lầu. Lúc này chú ý tới Lâm Hạo cũng xuất hiện ở đây, mi giữa không khỏi hơi nhíu lại.

"Lăng tướng quân, anh hai em..." Triển Phinh Đình còn chưa kịp nói xong, tình cảnh trước mắt liền làm nàng bị chấn kinh.

Nàng vừa mới bước vào phòng ngủ liền nhìn thấy Triển Hồng Vũ đang nằm yên tĩnh trên giường, trên thân cắm rất nhiều ống truyền dẫn. Trong nháy mắt, nước mắt nàng liền chảy xuống hai gò má.

Trên mặt Lăng Hàn Bách cũng không có quá nhiều cảm xúc, hắn chết lặng khi nhìn dáng vẻ khóc đến khó tự kiềm chế của Triển Phinh Đình, nhẹ giọng giải thích: "Trái tim y xảy ra chút vấn đề, nhưng bây giờ đã không sao rồi. Yên tâm đi, bác sĩ nói y tạm thời sẽ không có gì nguy hiểm đến tính mạng."

Lâm Hạo đang đứng bên canh Triển Phinh Đình dường như cũng không nghĩ tới Triển Hồng Vũ sẽ biến thành bộ dáng như lúc này, đối phương không chỉ khuôn mặt tiều tụy, thân thể rõ ràng cùng gầy đi rất nhiều.

Vẹn vẹn mới chỉ một tháng không gặp mà thôi, Lăng Hàn Bách đến tột cùng đã đối Triển Hồng Vũ làm ra cái gì, mới đem y dằn vặt thành cái dạng này?

Lăng Hàn Bách vừa nãy đã giải thích tất cả, nghe vào trong tai Lâm Hạo lại như không hề hối lỗi, còn mang theo sự kiêu ngạo cùng lạnh lùng. Chuyện này như một cây đuốc, dễ dàng nhóm lửa nội tâm nam nhân vốn đã phải kìm nén sự phẫn nộ từ lâu.

"Súc sinh." Lâm Hạo nghiến răng nghiến lợi phun ra hai chữ này.

Y xoay người, trợn mắt trừng Lăng Hàn Bách, một đôi tay to lớn nắm chặt đến khớp xương vang lên răng rắc.

"Lâm huấn luyện viên, chú ý ngôn từ của anh. Ta ngày hôm nay không muốn cùng anh cãi nhau." Lăng Hàn Bách cũng không tính sẽ tranh chấp cùng Lâm Hạo, mục đích của hắn chính là hy vọng sự xuất hiện của Triển Phinh Đình có thể kích thích Triển Hồng Vũ đang hôn mê mà thôi. Đây cũng là kiến nghị của bác sĩ, y học đã chứng minh nếu như có sự kích thích từ người thân hoặc người yêu luôn có chút hiệu quả khó giải thích với bệnh nhân hôn mê.

Triển Phinh Đình chậm rãi bình tĩnh lại, nàng giơ tay lau đi nước mắt nơi gò má, ngẩng đầu lên, tiếp tục hỏi: "Anh ấy như vậy bao lâu rồi?"

"Đã hôn mê được vài ngày. Vốn ta cũng dự định đợi y tốt hơn một chút mới để em tới thăm y, nhưng Hồng Vũ giống như là không muốn tỉnh lại." Lăng Hàn Bách cười tự giễu một cái, hắn thậm chí còn nghĩ tới phải chăng Triển Hồng Vũ hôn mê không muốn tỉnh lại, chính là vì không muốn đối mặt với chính mình nữa? Không muốn lại tiếp tục chịu đựng dằn vặt thống khổ của thời kỳ động dục.

"Anh hai vì sao lại biến thành như vậy, y trước đó không phải còn rất khỏe mạnh sao?"

Có chút đáp án, mọi người đều biết, nhưng sẽ không có ai nói ra. Triển Phinh Đình đương nhiên cũng biết, có điều nàng cũng chỉ có thể chất vấn một câu vô dụng biết rõ không nhận được giải đáp.

Này nhất định là quy củ hiện tại của Đặc Tinh. Người có cường quyền đại biểu cho tất cả, pháp luật cùng chính nghĩa đều là do bọn họ lập ra mà thôi.

Coi như nàng biết rõ là do Lăng Hàn Bách cố ý đem Triển Hồng Vũ dằn vặt thành như vậy, nàng lại có thể làm gì đây? Nàng chẳng lẽ còn có thể hướng Trung tâm phân phối và bảo vệ Omega xin cướp lại quyền giám hộ của Lăng Hàn Bách đối với Triển Hồng Vũ sao?

Những Omega không được xứng đôi hoặc mất đi người chi phối, chẳng mấy chốc sẽ bị nhận định là phế phẩm, sau đó là đưa tới Ngục giam đặc biệt.

Sự tồn tại của Luật pháp cưỡng chế bảo vệ Omega chính là sự vô lý trơ trẽn của giới chính quyền!

Đối mặt với chất vấn của Triển Phinh Đình, Lăng Hàn Bách ngoại trừ im lặng thì không biết phải nói gì. Hắn không thể ở ngay trước mặt Triển Phinh Đình thừa nhận bản thân đối với Triển Hồng Vũ làm ra hành vi tàn nhẫn như thé.

Đây cũng là một lưỡi dao sắc nhọn, dễ dàng đâm chọc dày xéo đáy lòng thù hận và ích kỷ của hắn.

"Mặc kệ thế nào, y đều là bạn đời của ta. Ta nhất định sẽ nghĩ ra biện pháp để y tốt lên. Sau đó ta sẽ cố gắng đối tốt với y, điểm này em không cần phải lo lắng." Lăng Hàn Bách thấp giọng nói với Triển Phinh Đình.

Đột nhiên, Lâm Hạo tràn đầy tức giận mà cười một trận thật to: "Ha ha ha ha ha! Lời tâm tình như vậy từ miệng cậu nghe thật khiến cho ta buồn nôn."

Triển Phinh Đình lấy làm kinh hãi, nàng vội vàng nhìn về phía bầu bạn của mình.

Lâm Hạo lúc này đã cởi ra áo khoác đen dày nặng trên thân, y nhìn chằm chằm Lăng Hàn Bách, nói từng câu từng chữ: "Ngụy quân tử, là ngươi đem Triển Hồng Vũ dằn vặt như vậy chứ gì?"

Lăng Hàn Bách hít một hơi thật sâu, người đàn ông trước mắt này khiến hắn cảm thấy một sức uy hiếp mạnh mẽ. Không hổ danh là Omega có sức chiến đấu cấp S+.

Sự thật bản thân không muốn đối mặt liền cứ như vậy bị trần trụi vạch rõ, Lăng Hàn Bách cảm thấy trong lòng rất không thoải mái, hắn thậm chí còn có một loại cảm giác xấu hổ mãnh liệt khi tội lỗi bị bóc trần.

"Đúng vậy." Quỷ xụi thần khiến, Lăng Hàn Bách bỗng nhiên nở nụ cười, hắn biết hắn nhất định sẽ làm tên chó điên hung dữ như Lâm Hạo tức giận, nhưng như vậy thì đã làm sao.

Có vài thứ, nếu cứ đè ép mãi trong lòng sẽ rất khó chịu. Hắn đã không có cách nào tiếp tục chìm đắm trong lời nói dối cùng tự an ủi mà bản thân tạo ra, không thể tiếp tục đóng vai nhân vật bị hại nữa.

Hắn nhất định là đao phủ, là ác ma đem người mình yêu thương xúc phạm cùng dằn vặt, tra tấn đến thương tích đầy mình.

"Không!" Triển Phinh Đình phát sinh một tiếng rít gào to lớn, nàng đưa tay ra muốn kéo Lâm Hạo, nhưng động tác của nàng vẫn là chậm một chút.

Người nắm giữ năng lực cấp S+ hiếm hoi, trong những Omega có gen tăng cường mạnh mẽ hay những Alpha vốn giỏi giang trời sinh đều là số lượng cực kỳ cực kỳ ít, mà Lâm Hạo vừa vặn lại là một trong thiểu số ít ỏi đó.

Trong một khắc Lăng Hàn Bách tựa cười mà không phải cười thốt ra hai chữ thừa nhận hành vi của bản thân, y đã vọt tới trước mặt đối phương.

Lăng Hàn Bách ngẩn người, nụ cười trên môi còn chưa kịp biến mất đã bị Lâm Hạo một quyền đánh tới.

"A!" sau một khắc, Lăng Hàn Bách liền bị đánh ngã xuống đất, hắn nhanh chóng giơ tay chặn lại trọng quyền nặng nề Lâm Hạo tiếp tục giáng xuống, cắn chặt hàm răng hướng Omega cả gan lớn mật dám tập kích Thượng tướng mà trách mắng, "Đừng đánh lên mặt!"

Lâm Hạo quay đầu liếc nhìn Triển Hồng Vũ cả người cắm ống truyền y tế đang yên lặng như người chết nằm trên giường, ánh mắt nhu hòa trong một khắc, ngay sau đó kéo Lăng Hàn Bách nhấc lên ném ra ngoài cửa sổ.

"Lâm Hạo, anh không thể như vậy! Anh đang tự hủy hoại chính mình! Trung tâm phân phối và bảo vệ Omega sẽ không bỏ qua cho anh mất!"

Triển Phinh Đình lúc này đã không còn trông chừng bên người Triển Hồng Vũ nữa, nàng lảo đảo muốn bắt lấy Lâm Hạo đang nhanh chân đi ra ngoài cửa, nắm đấm trên tay đối phương vẫn còn nhỏ xuống máu tươi vừa đánh Lăng Hàn Bách.

Lâm Hạo quay đầu nhìn chằm chằm nữ nhân đang khóc rống, mặc kệ đối phương có phải là Alpha hay không thì ở trong lòng y, nàng chỉ là một cô gái, một nữ nhân cần phải được ôn nhu đối đãi.

"Không được, anh hai em đã cứu ta, ta lẽ ra nên báo thù cho y. Nếu như em yêu ta liền không cần nên ngăn cản ta."

Giơ tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt Triển Phinh Đình, trên khuôn mặt vô cảm như vạn năm hàn băng của Lâm Hạo bỗng nhiên lộ ra một nụ cười tươi. Trước khi Triển Phinh Đình lấy lại tinh thần, y đã tránh thoát tay nàng, chậm rãi hướng về phía Lăng Hàn Bách đi tới. Triển Phinh Đình minh bạch rằng Lâm Hạo là một nam nhân vô cùng quật cường, lúc này nàng cực kỳ hối hận đã mang đối phương tới nơi này. Nhưng trên thế gian này có rất nhiều sự việc sai lầm đã xảy ra, hối hận thì có lợi ích gì đây?

_________

Aizz.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro