PHẦN 3 -Chương 54
Lăng Hàn Bách lúc này đang trên xe, hắn không ngừng thúc giục tài xế tăng tốc.
"Triển Hồng Vũ em ấy thế nào rồi?" Lăng Hàn Bách sau khi rời khỏi Tống đốc phủ, lập tức liên lạc với thiết bị trong nhà, quản gia đứng trước màn hình hiện ra cung kính trả lời.
"Tướng quân xin ngài yên tâm, Triển tiên sinh đã được các nhân viên y tế cấp cứu thành công. Hiện tại đã được chuyển tới phòng bệnh để giám hộ." Vị quản gia già có chút giật mình khi thấy viền mắt ửng hồng của Lăng Hàn Bách, đối phương nhìn qua quả thực như muốn khóc vậy. Thế nhưng chắc do ông nhìn nhầm thôi, vị trí của Triển Hồng Vũ trong lòng tướng quân, chẳng phải chỉ là một món đồ chơi để ngài ấy hả giận thôi sao?
Nghe được tin báo Triển Hồng Vũ đã được cứu, Lăng Hàn Bách vẻ mặt tràn đầy sững sờ.
Cả người hắn như hư thoát ngã dựa ra ghế sau, ngay cả hô hấp cũng chậm đi nhiều. Lăng Hàn Bách một chữ cũng không nói, thậm chí trên mặt cũng không hiện ra vẻ mặt mừng rỡ gì.
Nhưng tài xế từ gương chiếu hậu nhìn được đối phương giờ khắc này như vừa trút được gánh nặng.
-----------
Sau khi trở lại Phủ tướng quân, việc đầu tiên Lăng Hàn Bách muốn làm là đi thăm Triển Hồng Vũ, nhưng lúc này Triển Hồng Vũ đã được chuyển tới phòng bệnh nặng giám hộ rồi.
Bác sĩ cật lực khuyên Lăng Hàn Bách trước tiên không nên đi vào, chờ bệnh tình Triển Hồng Vũ ổn định thì mới lại gần quan sát.
Đến lúc này Lăng Hàn Bách chỉ có thể tôn trọng ý kiến chuyên nghiệp của bác sĩ, dù trước đó hắn không hề nghe theo lời cảnh cáo của người giám sát.
"Em ấy tại sao lại như vậy?" Lăng Hàn Bách không thể tiến vào phòng bệnh trực tiếp thăm Triển Hồng Vũ, nhưng có thể từ trên màn hình giám sát thấy được cả người Triển Hồng Vũ đang cắm đầy ống dẫn nằm yên tĩnh trên giường bệnh.
Dáng vẻ này của đối phương, cùng với dáng vẻ lúc nằm trong khoang cách ly ở Phòng An Toàn là khác nhau, chính là không còn mặc y phục ngăn cách tin tức tố cùng mang đủ loại ràng buộc trên người.
Mà cũng chính bởi vì như vậy, Lăng Hàn Bách lúc này mới ý thức được khoang cách ly đối với Omega mà nói, là nơi cỡ nào tàn khốc.
"Tương Quân Các, chuyện này... trước đó tình huống thân thể Triển tiên sinh tương đối bình thường, nửa giờ trước khi tim ngài ấy đột ngột ngừng đập cũng không có biến hóa quá lớn. Tôi nghĩ, có lẽ là do thời kỳ động dục mang tới ảnh hưởng to lớn, khiến thân thể cũng tinh thần ngài ấy cực độ mệt mỏi, cho nên dẫn tới tình huống như trên?"
Bác sĩ phụ trách trị liệu cũng không nói rõ được nguyên do, bọn họ đã từ Saga lấy được số liệu thân thể Triển Hồng Vũ trong thời gian trước và sau khi phát sinh sự cố để kiểm tra. Thân thể đối phương xác thực bởi thống khổ thời kỳ động dục mà có dấu hiệu thể chất hạ xuống, nhưng sẽ không phải vì thế mà xuất hiện tình huống đột tử. Chỉ có thể nói rằng, những áp lực dằn vặt mà Omega phải thừa nhận lớn hớn nhiều so với những gì mà bọn họ quan sát được từ bên ngoài.
Người giám sát từng nhắc nhở Lăng Hàn Bách không chỉ một lần, rằng nếu còn tiếp tục đối xử như vậy với Triển Hồng Vũ, đối phương có khả năng rất lớn rơi vào cục diện cả thân thể cùng tinh thần đều tan vỡ.
Nhưng mà khi đó hắn đã trả lời thế nào đây? Hắn lại cười cợt cho rằng, Triển Hồng Vũ là một Omega với 5 cấp S thì sẽ không dễ dàng bị thống khổ thời kỳ động dục đánh gục đâu.
Chung quy là bản thân đã đánh giá quá cao khả năng chịu đựng của Triển Hồng Vũ.
Đối phương từ sau khi tới phủ tướng quân, e là một đêm yên ổn ngủ ngon cũng chưa từng hưởng thụ qua. Bản thân bức bách em ấy nằm cạnh mình, dùng đạo cụ kích thích y, dùng ngôn từ nhục mạ y, ban ngày còn có nhiều khuất nhục cùng thống khổ dằn vặt bắt y phải thừa nhận do chính mình sắp dặt.
Thậm chí hắn cũng từng dồn Triển Hồng Vũ tới mức muốn tự sát.
Nhưng đến cuối cùng, hắn lại dùng thủ đoạn hèn hạ buộc y phải từ bỏ phản kháng, thậm chí cam tâm tình nguyện chịu đựng bản thân bày ra những dằn vặt giày vò càng ngày càng trầm trọng.
Hắn vẫn luôn đối với người giám sát cường điệu một điều, rằng hắn cần một Triển Hồng Vũ phải khuất phục tuyệt đối trước mình. Mà khi đối phương dưới dằn vặt cùng cực phải cúi đầu trước mình, hắn lại lấy lý do đối phương không thật tâm, tiếp tục phát tiết những tâm tình vặn vẹo của bản thân lên người đối phương. Hắn đã sớm biết, Triển Hồng Vũ sớm muộn sẽ bị bản thân lần thứ hai bức đến tuyệt lộ, chỉ là hắn không nghĩ ngày đó tới nhanh như vậy.
Lăng Hàn Bách ngẩng đầu lên, ánh mắt lưu lại ở gương mặt nhợt nhạt của Triển Hồng Vũ. Mặc dù đang hôn mê, vầng trán nam nhân vẫn như trước hơi nhíu, vẻ mặt tràn ngập u buồn cùng đau đớn.
Mà hết thảy điều này, không thể nghi ngờ, đều là ái nhân thanh mai trúc mã ngày xưa mang lại cho y.
"Tướng quân đại nhân, hiện tại có thể cho Triển tiên sinh dùng thuốc ức chế Omega được không?" Saga xuất hiện phía sau Lăng Hàn Bách, bác sĩ phụ trách cấp cứu cho Triển Hồng Vũ, mà hắn thân là người giám sát, nhiệm vụ là phải bảo đảm lợi ích của Omega. Hắn tin tưởng thân thể nhìn như yên tĩnh trầm mặc kia kỳ thực lúc này vẫn đang phải chịu đựng dày vò của thời kỳ động dục.
Hắn đã không hy vọng xa vời rằng người lãnh khốc như Lăng Hàn Bách sẽ đánh dấu Triển Hồng Vũ, hắn chỉ là hy vọng trong thời gian này có thể giúp ngài ấy tạm giảm bớt những thống khổ khó có thể tưởng tượng trong người kia.
Đương nhiên, tình trạng cơ thể bây giờ của Triển Hồng Vũ, cũng không cách nào tiếp nhận Lăng Hàn Bách hoàn toàn dánh dấu.
"Các cậu vẫn chưa cho em ấy dùng thuốc ức chế?" Lăng Hàn Bách giật mình đứng lên, chẳng trách Triển Hồng Vũ xem ra vẫn thống khổ như vậy, thân thể đối phương vẫn còn đang trong thời kỳ động dục đặc biệt dày vò của Omega.
Saga bất đắc dĩ cười, "Không có mệnh lệnh của ngài, chúng tôi không dám đối Triển tiên sinh sử dụng bất kỳ loại thuốc nào giúp giảm bớt thống khổ thời kỳ động dục, ngài quên rồi sao?"
Lăng Hàn Bách cứng ngắc ngồi trở lại, hắn nhớ tới lời dặn dò của bản thân lúc trước, không cho phép bất luận người nào giúp Triển Hồng Vũ sử dụng thuốc an thần phụ trợ, vẻn vẹn chỉ bởi vì hắn không muốn đối phương dễ dàng "thoải mái" như vậy.
"Chỉ cần giúp em ấy bớt thống khổ, cái gì cũng có thể sử dụng. Cái gì cũng có thể..."
Lăng Hàn Bách cảm giác đầu mình lại bắt đầu đau đớn, hắn mờ mịt không có mục đích nhìn chằm chằm tấm thảm dưới chân, ánh mắt cũng không dám nhìn thêm hình ảnh người đang suy yếu nằm trên giường bệnh trong màn hình giám thị.
Lăng Hàn Bách nắm chặt tay mình, trong lòng bắt đầu suy nghĩ, bản thân thật sự muốn Triển Hồng Vũ biến thành bộ dạng như hiện nay sao?
"Vậy tôi ra ngoài trước, tướng quân đại nhân." Saga hướng Lăng Hàn Bách hành lễ, xoay người lùi ra ngoài, trong phòng Lăng Hàn Bách vẫn cứ ngẩng đầu lên, tâm tư hắn dường như đã trôi đi đâu rồi.
---------
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro