Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

PHẦN 3 -Chương 49

Khi Triển Hồng Vũ bị ống thông mềm đâm vào mũi, Lăng Hàn Bách liền rời khỏi Phòng An Toàn, sau khi đơn giản dùng qua bữa tới thì trực tiếp đi tới thư phòng.

Chiến báo ngày càng nhiều, nhưng hắn lại không có cách nào tập trung tinh thần để xử lý những văn kiện trong tay, tâm tình buồn bực đẩy ghế ra, đi đi lại lại trong thư phòng.

Cuối cùng Lăng Hàn Bách lựa chọn bỏ xuống phần công việc trong tay, mở tủ rượu lấy ra một bình rượu vang. Chai rượu này nguyên bản chỉ như một vật phẩm trang trí, không nghĩ tới có ngày nó được dùng với đúng tính chất của mình.

Ốc Đức luis – một trong những loại rượu vang nổi tiếng nhất Đặc tinh, mấy trăm năm lịch sử sản xuất khiến nó trở thành truyền kỳ trong thế giới rượu- nhóm người hầu khi chọn rượu để trang trí phòng thì nó được chọn cũng không hề kỳ quái. Dù sao quầy rượu trong phủ tướng quân cũng không thể dùng hàng kém sang được.

Lăng Hàn Bách không quá yêu thích uống rượu, tuy nhiên đây lại là loại thức uống mà Triển Hồng Vũ năm đó cực kỳ yêu thích.

Lúc còn trong Học viên Quân sự, Lăng Hàn Bách liền lén lấy một bình Ốc Đức Luis có niên đại trăm năm trong nhà mình mang tới trường học, cùng Triển Hồng Vũ say mèm một hồi.

Cũng chính trong cơn say đó, hắn đã thổ lộ tiếng lòng của mình, khiến hai người chính thức trở thành quan hệ tình nhân.

Tuy rằng khi ấy, bọn họ hai bên chỉ có rượu cùng hôn môi, nhưng lại triền miên giữa ái tình đơn thuần như vậy.

Đồng dạng cũng là loại rượu ấy, nhưng uống vào mùi vị lại bất đồng với bình rượu năm đó. Lăng Hàn Bách sau khi uống xong ly thứ nhất liền nhăn lại mi tâm, nghĩ.

Thế nhưng hắn cũng không có từ chối cỗ mùi vị chua xót trong miệng, chỉ từng ngụm từng ngụm nốc thứ chất lỏng màu đỏ sậm kia, không người đối ẩm, cũng không cần chú ý quá nhiều quy củ thường nhật.

Cảm giác say rất nhanh đã dâng lên trong đầu Lăng Hàn Bách, hắn cũng không nghĩ tới bất kỳ giấy tờ tài liệu công tác nào nữa, trong đầu toàn là hình ảnh của cái người bướng bỉnh trong Phòng An Toàn kia.

"Tướng quân, ngài đây là?"

Lúc sắp tới nửa đêm, quản gia đang tuần tra lại lần cuối trong phủ liền thấy một Lăng Hàn Bách đang chậm rãi xuống cầu thang, trên tay mang theo bình rượu còn một nửa cùng ly thủy tinh còn sót lại vài giọt đỏ.

Bước chân đối phương nhìn qua có chút lảo đảo, toàn thân nồng một mùi rượu, xem ra là say đến không nhẹ.

Lăng Hàn Bách quay đầu liếc nhìn quản gia nhà mình, nở nụ cười.

"Ha, đi thăm bạn đời của ta thôi. Ông cứ đi nghỉ ngơi đi."

Bạn đời trong miệng tướng quân, đối với quản gia cũng những người hầu khác trong tòa phủ đệ này mà nói, càng giống một tù nhân khốn khổ thì đúng hơn. Đối phương chưa bao giờ được hưởng qua một ngày chân chính sống tự do, cũng chưa từng được bọn họ coi như bầu bạn phối ngẫu chân chính của tướng quân. Vị quản gia nhiều tuổi này đã nghe và hiểu kha khá về chủ nhân nhà mình, ông cho rằng ngài ấy rất nhanh sẽ chơi chán cái trò mèo vờn chuột với Triển Hồng Vũ và không sớm thì muộn, ngài cũng sẽ trả y về lại Trung tâm phân phối và bảo vệ mà thôi.

Thế nhưng khi quản gia nhìn thấy trong mắt Lăng Hàn Bách tràn ngập cay đắng cùng đau xót, ông bỗng nhiên ý thức được, tướng quân mình đối với Triển Hồng Vũ không phải chỉ là chơi đùa hay trả thù đơn thuần.

Thời gian ông phục vụ Lăng Hàn Bách cũng chưa phải quá lâu, nhưng cuộc đời ông cũng đã trải qua đủ kiểu chủ nhân, vị tướng quân nhìn có vẻ lạnh lùng này, đáy lòng hẳn là còn sót lại một nơi cực kỳ mềm mại.

Thật sự là bất hạnh - trong đầu quản gia hiện lên mấy chữ này, nhưng ông cũng không có đi tra cứu mấy chứ này hiện lên vì ai mà cảm thán.

Cửa Phòng An Toàn ngoại trừ người giám sát, chỉ có Lăng Hàn Bách là có thể mở ra.

Hắn là chủ nhân của cả tòa biệt phủ này, mà Omega bạn đời là vật phẩm thuộc về hắn, tự nhiên cũng sẽ do hắn toàn quyền khống chế.

Khoang cách ly cách âm rất tốt, lại thêm bị thời kỳ động dục dằn vặt, Triển Hồng Vũ căn bản không có tâm tư chú ý tới động tĩnh bên ngoài.

Sau khi thuốc giãn cơ hết hiệu lực, nam nhân lại bắt đầu khó chịu giãy dụa, dường như chỉ có hao mòn thể lực mới có thể giảm bớt khát cầu đối với dục vọng của y.

Lăng Hàn Bách lúc này lại rót cho mình một chén rượu, hắn say khướt mà nhìn hình người màu đen đang không ngừng vặn vẹo trong khoang cách ly, ngửa đầu uống hết một chén Ốc Đức Luis.

Phía dưới lớp khoang kim loại trong suốt cũng bộ y phục ngăn cách tin tức tố đen nhánh, là nam nhân mà hắn đã từng vô cùng ái mộ, nay lại trở nên vừa quen thuộc rồi lại xa lạ.

Lăng Hàn Bách mở nắp khoang, đôi tai không bị che kín của Triển Hồng Vũ rốt cục nghe được một tràng tiếng cười với âm điệu quái dị.

"Hahaha, Triển Hồng Vũ bầu bạn đến thăm em này, em cao hứng không?"

Lăng Hàn Bách tự nhiên ngồi xuống cạnh khoang cách ly, sau khi nghe được tiếng Triển Hồng Vũ rên rỉ thống khổ, tâm tình hắn thật giống như trở nên khá hơn một chút.

"Là Ốc Đức Luis mà em yêu thích nhất đấy. Nhưng bản thân ta thì lại không quá thích mùi vị của nó. Vừa chua, lại còn rất chát, vì sao em lại thích thú loại hương vị này?"

Lăng Hàn Bách nhăn mi lại, hắn cố gắng nỗ lực hưởng thụ mùi vị của rượu Ốc Đức Luis, thế nhưng thật sự không dễ dàng. Hắn quên rồi, kỳ thực từ đầu không phải là hắn thích uống rượu này, hắn yêu thích chính là cảm giác cùng ái nhân thưởng rượu mà thôi.

"A...aa" Triển Hồng Vũ cật lực muốn tránh thoát ràng buộc trên thân, chỉ có kích thích từ Kết nhân tạo đã không cách nào thỏa mãn nội tâm khát khao tin tức tố Alpha của y nữa.

Loại dục vọng không cách nào giải quyết này càng khiến Omega trở nên nóng nảy, cũng càng thống khổ hơn.

"Em có nghe ta nói không?" Lăng Hàn Bách đối với phương thức đáp lại mình của Triển Hồng Vũ cảm thấy bất mãn, hắn nâng chén rượu đập choang xuống sàn phòng, sau đó lặp tức nắm lấy cằm Triển Hồng Vũ.

"Ô ô!" Nhưng Triển Hồng Vũ cũng không vì vậy mà đình chỉ giãy dụa, trong nháy mắt khoang cách ly được mở ra, mùi hương tin tức tố Alpha nồng đặc trên người Lăng Hàn Bách liền chui vào trong mũi Triển Hồng Vũ. Nam nhân lúc này yếu đuối như vậy, hiển nhiên không có cách nào chống lại một người tràn đầy mị lực Alpha ở ngay bên cạnh.

"Em thật phiền." Lăng Hàn Bách trầm thấp oán giận một tiếng. Hắn quay đầu liếc mắt nhìn dương vật giữa hai chân Triển Hồng Vũ đang cắm niệu đạo quản, bỗng nhiên đưa tay nắm chặt vật nhỏ nhạy cảm này.

"Đừng nghịch, Hồng Vũ ca ca, đây là kết cục mà em tự làm tự chịu. Em không phải nằm trong giường của Ngục giam đặc biệt mà nằm ở đây, đã là rất may mắn đấy." Lăng Hàn Bách vừa tuốt động nam căn Triển Hồng Vũ, vừa khẽ vuốt ve bờ môi đang không ngừng nhúc nhích dưới mũ trùm đầu màu đen.

Trong chốc lát, tay Lăng Hàn Bách đang nắm chặt dương vật Triển Hồng Vũ liền ướt nhẹp. Hắn quay đầu lại liếc nhìn, là khe hở giữa quy đầu và niệu đạo quản dưới thân Triển Hồng Vũ chảy ra một chút dâm dịch.

Có loại chất lỏng này làm trơn, hắn cũng dễ dàng để đối phương tự an ủi.

"Trước đây ta nghĩ qua rất nhiều lần về tương lai của chúng ta sẽ ra sao, chỉ không nghĩ tới một ngày mối quan hệ hai bên sẽ biến thành như thế này." Lăng Hàn Bách tự giễu kéo kéo khóe môi, tuốt lộng dương vật Triển Hồng Vũ trên tay càng thêm ra sức, đó là cánh tay máy tinh xảo của hắn, từng chi tiết nhỏ cùng cường độ hoàn toàn nằm dưới sự khống chế của Lăng Hàn Bách.

Vẻn vẹn chỉ là khoang sinh sản bị kích thích đã khiến Triển Hồng Vũ khó chịu đủ đường, vậy mà nay bộ phận sinh dục nam tính bên ngoài của y cũng phải chịu chung đãi ngộ.

Trước sau giáp công khiến Triển Hồng Vũ bị cầm cố trong y phục ngăn cách tin tức tố cảm thấy uể oải cực kỳ. Nam nhân bởi vì không ngừng giãy dụa mà tiêu hao lượng lớn thể lực cùng tinh thân lực đã khiến thân thể không cách nào thừa nhận kích thích to lớn nhu vậy.

Nhưng phản ứng sinh lý lại làm y không thể đình chỉ giãy dụa. Omega cố gắng muốn nâng eo lên, để dương vật bản thân càng ma sát hơn vào tay đối phương, từ đó thu được chút sung sướng vui vẻ, rồi lại thống khổ không ngừng.

Tất cả chuyện tiếp theo, đều trong lúc Lăng Hàn Bách trầm mặc mà phát sinh.

___________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro