PHẦN 2 -Chương 26
Luật pháp cưỡng chế bảo vệ Omega đã quy định rõ ràng, đối những Omega nguy hiểm cấp S khi ra ngoài phải có quản thúc vô cùng nghiêm ngặt hơn nữa tỉ mỉ yêu cầu.
Ngoại trừ thính giác dùng để tiếp thu những yêu cầu từ bên ngoài thì bốn giác quan còn lại của Omega phải bị tước đoạt, tay chân cũng nhất định phải bị buộc chặt nghiêm khắc cố định lại, thậm chí trên đường di chuyển phải có ít nhất hai người giám sát ở bên cạnh chăm chú theo dõi.
Y phục ngăn cách tin tức tố trên người Triển Hồng Vũ cũng không có bị cởi ra, đây là quần áo khi Omega muốn xuất hành nhất định phải mặc, thế nhưng bọn họ đương nhiên không thể mang nguyên bộ phục trang này mà tới dự buổi tiệc rượu cao cấp được, vì thế ở ngoài, Triển Hồng Vũ còn được khoác lên một bộ âu phục màu trắng cắt may vừa vặn, để y ít nhất còn giữ lại được chút thể diện.
Y phục ngăn cách tin tức tố bao phủ toàn bộ cơ thể Triển Hồng Vũ, trừ phần đầu ra thì từng ngón tay ngón chân đều bị bọc lại trong bộ y phục đặc thù kia. Vì thế nên một đôi tay màu đen lộ ra ngoài tay áo âu phục trắng nhìn không được thẩm mỹ, nên một đôi găng tay trắng cũng được đeo lên hai bàn tay nam nhân.
Vòng tay kim loại từ tính trói buộc hai cổ tay Triển Hồng Vũ, cổ chân y cũng bị đeo lên khóa chân kim loại rắn chắc chặt chẽ, giữa hai chân là một đoạn ngân liên dài chừng ba mươi centimet, hạn chế bước chân di chuyển của nam nhân.
"Triển tiên sinh, mời ngài mở miệng." Cayman cầm lên cái khẩu tắc dương cụ mà Triển Hồng Vũ ghét cay ghét đắng, đây là ý tứ của Lăng Hàn Bách, hắn ngày hôm qua đã để Saga chọn cái buộc cụ này.
Triển Hồng Vũ lặng yên nắm chặt hai nắm tay sau lưng, thời khắc này y cảm thấy vô cùng khuất nhục.
Đôi môi vô lực mở ra, nhét miệng thô to ngặn chặn đầu lưỡi, trực tiếp chiếm cứ khoang miệng, tạo hình phần đỉnh hơi uốn lượn xuống dưới, hầu như đem cổ họng y tắc chặt không kẽ hở.
Hai bên nhét miệng có đai lưng bằng da bị mạnh mẽ kéo chặt ra sau gáy, cạnh đai lưng ma sát hai gò má gây đau đớn cùng nhức mỏi, một cái khóa rất nhanh khóa chặt lại không để nhét miệng tuột ra.
Tiếp theo là một cái bịt mặt che lại khoang mũi cùng toàn bộ nửa phần dưới khuôn măt của Triển Hồng Vũ, nhìn qua giống như y đang đeo một cái khẩu trang mà thôi.
"A..." Triển Hồng Vũ không thoải mái lắc lắc đầu, y còn chưa kịp thích ứng cái nhét miệng sâu trong cổ họng cùng áp lực từ che miệng mũi bên ngoài, đầu y đã bị người đỡ ngửa ra sau, là Blue đang chuẩn bị nhỏ thuốc nước ngăn cách thị lực của y.
Màu xám bạc từng bước bao trùm con ngươi, ánh lam sắc trong mắt Triển Hồng Vũ dần biến mất. Y hoàn toàn không nhìn thấy gì nữa.
Không dừng lại ở những ràng buộc đó, Triển Hồng Vũ tiếp tục phải tiếp nhận cách âm nghẹt mũi, không ai muốn khi đang cuồng hoan trong tiệc rượu lại nghe được một Omega thống khổ rên rỉ.
Sau đó một chiếc áo khoác màu đen giống với cái Lâm Hạo đã mặc trước đó khi xuất hành được mang tới. Trước khi tiến vào nội bộ tiệc rượu, toàn bộ thân thể Triển Hồng Vũ sẽ được giấu kỹ dưới chiếc áo đặc chưng cho thân phận Omega này, thật giống như bản thân y là quái vật không được để người nhận ra.
Saga tỉ mỉ giúp Triển Hồng Vũ kéo mũ trùm đầu của áo khoác lên, sau đó chỉnh khóa kéo tới cổ đối phương.
"Triển tiên sinh, đêm nay để Cayman cùng Blue theo ngài đi dự tiệc. Không có vấn đề gì chứ?"
Triển Hồng Vũ lúc này không nhìn thấy không nói được, y cũng không để y ai sẽ bồi bản thân tham gia tiệc rượu, dù sao cũng là đi theo giám sát y mà thôi. Sau một hồi trầm mặc y gật đầu, rất nhanh bị hai người một trái một phải đỡ lấy hai tay, hướng về ngoài cửa mà đi tới.
Lăng Hàn Bách lúc này đã chờ sẵn ở ngoài phủ tướng quân.
Hắn nhìn thấy Triển Hồng Vũ như một món hàng bên trong áo khoắc Omega, được người giám sát chậm rãi đỡ đi tới, trong mắt tràn ngập trêu tức.
Chờ Triển Hồng Vũ được đưa vào trong thùng xe ngồi xuống, Lăng Hàn Bách bỗng nhiên cười nói: "Đúng rồi, suýt chút nữa ta quên mất một việc."
Triển Hồng Vũ nhíu nhíu mày, y từ trong giọng nói trêu tức của Lăng Hàn Bách mà cảm thấy một tia bất an.
Liền ngay khi Triển Hồng Vũ đang âm thầm phỏng đoán đối phương còn muốn làm cái gì, y bỗng nhiên cảm thấy khoang sinh sản một hồi căng trướng thống khổ, là cái Kết nhân tạo đang cấp tốc biến lớn lên!
"A!" Kinh hoàng cùng luống cuống, Triển Hồng Vũ nhất thời vặn vẹo cơ thể muốn đứng lên, y ngầng đầu, hai mắt không thể nhìn thấy mờ mịt nhìn chằm chằm buồng xe chật hẹp, tiếng thở hổn hển cùng nghẹn ngào bị kìm nén đến chỉ còn chút âm thanh nhỏ vụn.
"Chớ sốt sáng. Để tránh xuất hiện tình huống ngoài ý muốn, ta bật chức năng thành Kết của Kết nhân tạo trong cơ thể em lên. A, Trình Chấn đã thao em nhiều lần như vậy, khoang sinh sản của em không phải đã sớm quen thuộc với tư vị bị lấp đầy như vậy rồi sao?"
Lăng Hàn Bách điều chỉnh khả năng biến lớn nhỏ của Kết nhân tạo. Trên thực tế, khoang sinh sản của mỗi Omega đều có sự khác biệt, Kết nhân tạo hay Kết thật quá lớn, đều sẽ khó tránh khỏi đối với bọn họ tạo thành thương tổn.
Thế nhưng Lăng Hàn Bách hiển nhiên không muốn Triển Hồng Vũ quá thoải mái, hắn tuy rằng đã chọn chức năng thành Kết hình bướm, còn đem nó biến trong phạm vi to lớn nhất, sau đó ác ý mở ra chức năng chấn động.
"Trên đường quá tẻ nhạt, thế nào cũng phải giúp người bạn đời của ta tìm chút niềm vui chứ, phải không?" Lăng Hàn Bách cười xốc lên một đầu mũ trùm, hắn hài lòng nhìn thấy khuôn mặt Triển Hồng Vũ đã tràn ngập thống khổ.
Triển Hồng Vũ lúc này thân thể cứng đờ dựa vào lưng ghế tựa, bởi vì đồ vật tàn ác đang quậy phá bừa bãi trong cơ thể mà y không dám có chút nhúc nhích.
Nhưng điều này hiển nhiên không thuộc phạm vi quan tâm của Lăng Hàn Bách, hắn rất nhanh nghiêng đầu qua, trong tiếng nghẹn ngào yếu ớt của Triển Hồng Vũ mà thưởng thức phong cảnh dọc đường.
----------
Phủ Tống đốc có diện tích cả ngàn mẫu, nơi này là quần thể kiến trúc khổng lồ nhất của Đặc Tinh Đế quốc, cũng là trung tâm chính trị cao nhất.
Tống đốc Phương Kỳ Chính bình thường rất ít khi đi nhà lớn của chính phủ. Ban ngày gã thường ở bên trong thư phòng làm việc, từ xa chỉ huy các bộ ngành trọng yếu. Đến buổi tối, gã sẽ tới tòa nhà có kiến trúc chủ đạo là hình cung pha lê thiên thai của Tống đốc phủ mà sinh hoạt nghỉ ngơi.
Cũng như các Alpha khác giống nhau, Tống đốc Phương Kỳ Chính cũng có bầu bạn Omega của bản thân. Bất quá đối phương bởi vì tham gia cuộc Cách mạng Bình quyền mười năm trước mà trường kỳ bị nghiêm ngặt quản khống dưới tay Phương Kỳ Chính.
Mười năm đi qua, đã không có ai nhắc lại người bạn đời đã từng là một thành viên chính phủ cao cấp của Phương Kỳ Chính nữa, y thậm chí bị tước đoạt toàn bộ tên tuổi danh dự, gia tộc y cũng toàn bộ bị lưu vong.
Trên các con đường cao tốc của khu A, không ngừng có đoàn xe hướng về phía phủ Tống đốc mà đi tới, dân chúng ven đường biết đây nhất định là Tống đốc đại nhân lại tổ chức tiệc tối mời những thuộc hạ trung thành của gã đến tụ họp đây mà.
Khi xe Lăng Hàn Bách dừng ở ngoài bãi đỗ xe phủ Tống đốc, đã có không ít thành viên chính phủ quan trọng xuất hiện.
Hắn mở cửa xe, nhìn Triển Hồng Vũ bởi Kết nhân tạo đang chấn động mà nghẹn ngào không ngừng, hờ hứng đóng lại điều khiển Kết nhân tạo.
"Đem em ấy xuống đi." Lăng Hàn Bách quay đầu nhìn người giám sát đang xuống từ chiếc xe thứ hai, phân phó nói.
Cayman cùng Blue được huấn luyện nghiêm chỉnh mà tiến lên đem thân thể hầu như đã xụi lơ của Triển Hồng Vũ xuống xe. Cayman chú ý tới trên trán Triển Hồng Vũ che kín một lớp mồ hôi, mà Lăng Hàn Bách lạnh lùng không hề quan tâm đang đứng bên cạnh.
"A..." Triển Hồng Vũ hai chân như nhũn ra cố gắng đứng vững, một hồi lâu sau y mới phục hồi tinh thần lại, miễn cưỡng đứng thẳng người.
Lăng Hàn Bách phất phất tay, ra hiệu người giám sát buông Triển Hồng Vũ ra, hắn tiến lên kéo áo khoác định chế của Omega trên thân đối phương ra, sau đó động thủ giúp y mở thoáng cổ áo ra, nhìn một thân bị ngăn trong phục trang ngăn cách tin tức tố màu đen, sau đó kéo mặt nạ che khuất nửa dưới khuôn mặt Triển Hồng Vũ, phần đuôi của nhét miệng lúc ẩn lúc hiện lộ ra ở phía dưới, khiến người ta khó tránh khỏi sản sinh một ít liên tưởng ái muội.
"Một lúc nữa đi vào, hy vọng em an phận một chút, đừng có gây phiền toái gì cho ta. Nếu không đêm nay e là em sẽ khó ngủ ngon đấy." Lăng Hàn Bách nhỏ giọng ở bên tai Triển Hồng Vũ cảnh cáo.
Triển Hồng Vũ cau mày, nhét miệng chèn ép yết hầu khiến y thực hiện động tác gật đầu tưởng đơn giản nhưng lại khó khắn như bị dằn vặt.
Hai người giám sát chỉ có thể đem Triển Hồng Vũ đưa đến cửa đại sảnh tiệc rượu, sau đó bọn họ nhất định phải tới phòng nghỉ ngơi để chờ đợi.
Cánh cửa lớn màu vàng óng được chạm trổ điêu khắc tỉ mỉ chỉ mở ra với nhân sĩ cao tầng cùng bạn đời của họ, mặc dù là người giám sát thì cũng không có tư cách tiến vào trong đó.
Lăng Hàn Bách kéo cánh tay Triển Hồng Vũ, chậm rãi di chuyển, phối hợp với bước chân bị hạn chế của đối phương, không nhanh không chậm đi vào hội trường tiệc rượu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro