Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1

CHƯƠNG 1

"Bác sĩ Từ, bệnh nhân giường số bốn kiên trì không làm giải phẫu, một chút nữa anh có thể tới đó khuyên ông ấy được không?"

Một y tá trẻ tuổi hướng đến vị bác sĩ đang tiến vào phòng bệnh chuẩn bị kiểm tra tình huống các bệnh nhân, nhỏ giọng nói.

Người thanh niên được gọi là bác sĩ Từ nghe vậy, ngẩng đầu, nhìn theo hướng bệnh nhân giường số bốn. Chỉ thấy bệnh nhân kia đang nhắm mắt nghỉ ngơi, phảng phất như xung quanh hết thảy đều không một chút liên quan tới ông ta.

Từ Trác Dư đi về hướng ông ta, động tác nhẹ nhàng gọi ông tỉnh lại, sắc mặt bình tĩnh hỏi:

" Trần tiên sinh, nghe nói ngài không nguyện ý làm giải phẫu?"

Người trên giường như không tình nguyện, nhưng vẫn mở mắt ra:

" Các người không cần lại đến đây thuyết phục tôi, vô ích thôi, nếu tôi lên bàn giải phẫu rồi, còn không biết có thể xuống được hay không , nhưng nếu không làm thì vẫn còn có thể sống thêm hai, ba năm nữa, tôi..."

Từ Trác Dư không đợi ông ta nói xong, liền cắt ngang:

"Hai, ba năm chỉ là phỏng đoán lạc quan nhất, khối u trong đầu ngài hiện đã đến giai đoạn hai, nếu như ngài bây giờ lựa chọn giải phẫu, xác suất thành công có thể lên tới 60%, hơn nữa chúng tôi sẽ cử những bác sĩ có kinh nghiệm nhất làm giải phẫu cho ngài. Nhưng nếu ngài buông tha cơ hội này, dài nhất, ngài dài nhất chỉ có thể sống được 3 năm. Hơn nữa, trong hai năm cuối cùng, thần kinh thị giác cùng thần kinh vận động của ngài đều sẽ bị đè ép, ngài sẽ không thể nhìn hay không thể vận động, nhúc nhích được. Tôi không phải tới để thuyết phục ngài, tôi chỉ đem toàn bộ những điều lợi và hại nói cho ngài nghe mà thôi, dù bất luận ngài lựa chọn điều gì, chúng tôi đều hết sức tôn trọng ngài."

Ngữ điệu của hắn lạnh nhạt, bình tĩnh mà quyết đoán, không trộn lẫn vào bất cứ tình cảm dư thừa nào. Người bệnh mang họ Trần cũng bị giọng điệu của hắn làm cho dao động:

"......T...Tôi muốn suy nghĩ thêm một chút."

Vừa nghe xong, khuôn mặt Từ Trác Dư cũng hiện lên một nụ cười ôn hoà, hoàn toàn tương phản với con người lạnh nhạt, bình tĩnh lúc nãy:

"Vậy, xin ngài mau chóng đưa ra quyết định."

Tiếp theo, hắn liền hướng các bệnh nhân khác tiếp tục kiểm tra. Mà y tá bên cạnh hắn, như bị tươi cười chợt loé của hắn đánh trúng, cả buổi vẫn không lấy lại được tinh thần:

"Rõ ràng là thực tập bác sĩ cũng đã như thế có hình rồi. . . Loại này cùng vừa mới tỉnh táo lên tiếng cực kỳ tương phản cảm (giác) dáng tươi cười là muốn giây người chết sao T^T "                         [ ta ko hiểu lắm, trích nguyên văn luôn ]

Từ Trác Dư là bác sĩ khoa giải phẫu thần kinh, 26 tuổi hắn mới từ nước Mỹ du học trở về. Đầu thu năm nay, hắn vừa bắt đầu dùng thân phận bác sĩ thực tập đến công tác tại bệnh viện của thành phố S.

Hắn dáng người cao gầy, ngũ quan thanh tú, mái tóc đen tinh tế càng làm nổi bật lên khuôn mặt trắng nõn. Mà điểm thu hút nhất trên người hắn chính là đôi mắt kia. Người châu Á thường có đôi mắt màu nâu, mà đôi mắt hắn lại một màu đen thấu triệt, nhưng lại dịu dàng, phẳng lặng như nước, lông mi hắn cũng vừa đen vừa dài. Giờ phút này, hắn đang cúi đầu xem xét bệnh trạng của bệnh nhân, ánh nắng sáng sớm xuyên thấu qua cửa sổ, chiếu vào trên người của hắn, khiến cho da thịt vốn trắng nõn càng phảng phất như trong suốt, đôi Hắc Diệu Thạch vì đang đọc bệnh án mà không ngừng chuyển động, mái tóc đen mềm mại nhẹ rung động theo từng làn gió, khung cảnh xung quanh tựa như vì hắn mà trở nên tĩnh lặng, tràn đầy ánh sáng, nhu hoà vô cùng ──── người này, cho dù đang ở đầu thu, cũng cho người ta có một loại cảm giác như được tắm gió xuân.

Còn đang mải mê nhìn chòng chọc hắn, người y tá đột nhiên bừng tỉnh, nhanh chóng đuổi theo Từ Trác Dư hỏi:

"Bác sĩ Từ, vừa rồi, tại sao anh không cố gắng đề nghị anh ta làm giải phẫu? Rõ ràng làm giải phẫu so với không làm thì tốt hơn rất nhiều mà?"

Từ Trác Dư dừng lại một chút, nhìn người y tá, kéo ra một nụ cười ôn hoà như gió mùa xuân, chậm rãi nói:

"Chức trách lớn nhất của bác sĩ là dùng hết khả năng để kéo dài tính mạng của con người, nhưng điều đó phải được thành lập dựa trên sự tôn trọng lựa chọn của bệnh nhân, không phải sao?"

Thế là người y tá lại một lần nữa bị cái mỉm cười của ai kia làm cho thất thần. Mãi đến một lúc sau mới tìm được tiếng nói:

".......V...Vâng!"

Vào lúc nghỉ trưa, Từ Trác Dư bất ngờ nhận được một cuộc điện thoại gia đình gọi tới.

"Hôm nay về nhà ăn cơm chiều, trong nhà có chuyện muốn cùng con thương lượng, sẽ có xe tới đón con."

"Vâng, thưa ba."

Hắn vốn thuê một phòng trọ nhỏ gần bệnh viện, cha mẹ cùng theo hắn từ Mỹ trở về đã gần nửa năm nay, cũng không có gọi hắn về nhà được mấy lần. Hơn nữa, mỗi lần về nhà xong, đều lại tạm biệt trong hoàn cảnh không mấy vui vẻ, không biết lần này lại là vì việc gì.

Từ Trác Dư khẽ thở dài một hơi.

***

Chiếc xe màu đen đi xuyên qua cánh cổng có hoa văn hoa lệ kiểu dáng Châu Âu, rồi ngừng lại trước toà biệt thự ba tầng.

Từ Trác Dư vừa đi vào đại sảnh, liền chứng kiến cha, mẹ, em trai hắn đang ngồi trên ghế salon ở phòng khách, cùng một người đàn ông lạ lẫm nói chuyện.

Sắc mặt người đàn ông nhìn không được tốt lắm, mà trên mặt cha mẹ hắn lại rõ ràng hiện ra biểu tình nịnh nọt, lấy lòng.

Chắc đại khái là muốn người kia hỗ trợ trong chuyện làm ăn...Từ Trác Dư nghĩ như thế.

Em trai Từ Kính Đình vừa thấy anh mình vào nhà, liền chạy đến bên cạnh hắn: 

"Anh đã trở về , có thể ăn cơm rồi!"

 Từ Kính Đình cố ý nói lớn, lại vụng trộm đối với người anh trước mặt làm một cái biểu tình "Có việc không tốt".

Từ Trác Dư đang không hiểu gì, ba Từ liền đứng dậy đưa hắn kéo đến bên người đàn ông lạ lẫm, rồi giới thiệu:

"Tiếu tiên sinh, đây là con trai tôi, Từ Trác Dư. Trác Dư, vị này chính là Tiếu Viễn Trình Tiếu tiên sinh, là chủ tịch của tập đoàn Tấn Thành, là đối tác rất quan trọng của chúng ta trong hạng mục gần đây."

Từ Trác Dư nghe vậy, liền hướng tới vị "Đối tác quan trọng" kia đưa tay ra.

Bởi vì công việc liên quan đến giải phẫu, nên tay của Từ Trác Dư được bảo dưỡng vô cùng tốt, cũng không như lời của những người ngoài nghề nói sẽ lưu lại vết chai. Mà tay của Tiếu Viễn Trình lại ấm áp khô ráo, hơn nữa so với tay của Từ Trác Dư còn lớn hơn một vòng, hai người vốn chỉ bắt tay tượng trưng ,nên vừa cầm thoáng một lát liền buông tay ra.

Mà ở trong quá trình này, Tiếu Viễn Trình luôn một mực nhìn chòng chọc Từ Trác Dư, trong ánh mắt tựa hồ có một tia kinh hỉ xẹt qua, mà ánh mắt kia lại để cho hắn thấy rất không thoải mái, cảm giác như một kẻ săn mồi nhìn chằm chằm vào một con vật nhỏ bé, yếu đuối.

Tiếu Viễn Trình có thân hình cao lớn, mày rậm mắt to, ngũ quan đoan chính, là loại khuôn mặt đàn ông TQ tiêu chuẩn, rất có chính khí. Nhưng sống mũi cao thẳng cùng lông mày rậm khí phách lại làm tăng thêm một chút mị lực của đàn ông Tây Phương.

Lúc này, mẹ Từ liền vừa vặn đứng lên, nói:

 "Trác Dư cũng trở về rồi, mọi người cũng đừng tiếp tục đứng đây nữa, giờ này chắc cơm nước đã chuẩn bị xong rồi, chúng ta cùng nhau đi ra nhà hàng đi."

Thế là ba Từ cùng Tiếu Viễn Trình dẫn đầu, một đoàn người cất bước tiến đến nhà hàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro