36
Quynh Tran
ngày 17 tháng 1 lúc 20:58 ·
Chuong 36
Đại lý đầu tiên của Phong Cẩm Phong, ở đối diện với hội quán này, đã khai trương không lâu trước. So với khu trung tâm thành phố huyên náo, Cẩm Phong chọn khu vực này đúng là thông minh.
Đây là một khu vực đặc biệt trong thành phố, ít ồn ào nhưng lại rất xa hoa, ngoài hội quán giải trí ở đối diện, cách đó không xa còn có nhà hàng hải sản số 9. Ở nơi này, việc vui chơi và ăn uống khá phong phú..
Cẩm Phong cũng không hẳn làm là để kiếm tiền, chằng qua làm là để giết thời gian, chỉ là để ở lại trong nước, lấy đó là cái cớ hợp lý, nếu không bố mẹ cô chắc chắn sẽ đưa cô ra nước ngoài, mà ở nước ngoài thì làm gì có Diệp Trì?
Cô thừ nhận mình đang ghen tị, ghen tị đến phát điên. Mồi lần nhìn thấy Diệp Trì ôm ấp, bảo vệ Thời Tiêu như bảo vệ báu vật, Cẩm Phong lại không kiềm chế được sự ghen tị trào dâng trong long. Dựa vào đâu cô ta lại gặp may mắn như vậy?
Hồi mới đầu, Cẩm Phong còn tưởng Diệp Trì vì ham cái mới lạ, chắc chắn chỉ được dăm bữa nửa tháng có lẽ sẽ chán ngấy, cho dù đã kết hôn nhưng kết hôn là gì? Diệp Trì chẳng phải là người coi trọng những thứ mang tinh hình thức thế này.
Một con ranh như Thời Tiêu làm sao có thể thuần phục được con mãnh hổ Diệp Trì? Cẩm Phong từng có lúc nản chí, nhưng cuối cùng vẫn quả quyết điều này. Nhưng sự quả quyết ấy vẫn không thể ngăn được lòng ghen tị trong lòng cô. Lớn lên cùng với Diệp Trì, Cẩm Phong cũng chẳng phải loại con gái hiền lành, cơ hội tìm đến mà không biết tận dụng chưa bao giờ là tác phong của cô.
Giúp Đình Đình phối hợp mấy bộ quần áo kiểu mới nhất, nghe Đình Đình ca cẩm chuyện văt vãnh trong tình yêu :" Anh ấy chẳng bao giờ chủ động hẹn em đi chơi, có đi chơi thì ngoài đi xem phim ra cũng chỉ có đi ăn, đã bao lâu rồi, ngay cả một cái hôn cũng chẳng có chứ đừng nói những thứ khác..."
Nghe đến đây Cẩm Phon liền phì cười, chỉ tay vào đôi bốt ở trên giá và bảo nhân viên:" Mang đôi bốt kia lại đây cho cô ấy"
Sau đó quay đầu lại bảo:" Bọn em chẳng phải đều ở nước ngoài về hay sao, chị tưởng phải lên giường từ lâu rồi chứ? Dù gì cái anh chàng Hứa Minh Chương ấy cũng sống ở nước ngoài lâu, hownnuwax bọn em cũng là hẹn hò để kết hôn còn gì?"
Hồ Đình Đình nghịch ngợm bàn tay của ma nơ canh, chu môi nói:" Có lúc em thật sự nghi ngờ, anh ấy thực chất là một ông già mang cái vỏ bọc thanh niên, khô khan và tẻ nhạt, chẳng biết thể hiện tình cảm, hoặc có thể anh ấy là gay. Thời gian anh ấy với Lục Nghiêm ở bên nhau còn nhiều hơn với em, anh ấy thậm chí còn rất ít khi chạm vào em. Chị Phong, chị nói xem, một người bạn trai mà ngay cả tay bạn gái cũng chẳng muốn nắm thế thì còn gì là tình nhân..."
Những lời ca cẩm sau đó, Cẩm Phong chẳng để vào tai nữa, ánh mắt của cô nhìn xuyên qua lớp cửa kính ra bên ngoài, nhìn thấy ở trước cổng hội quán có một chiếc xe BMW đang đỗ lại. Cẩm Phong không phải bị thu hút bởi cái xe sang trọng, cái thu hút sự chú ý của cô chính là đôi nam nữ bước xuống từ trên xe. Người đàn ông chính là người mà Hồ Đình Đình đang oán than luôn miệng, Hứa Minh Chương. Còn người phụ nữ, chính là Thời Tiêu.
Hai người mặc dù người trước người sau đi vào hội quan, nhưng trông có vẻ thân thiết đến kì lạ. Hồ Đình Đình thấy mình nói cả buổi mà Cẩm PHong chẳng tiếp lời liền ngẩng đàu nhìn theo ánh mắt của cô, rồi không nén được kinh ngạc la lên:" Đó...Đó chẳng phải là Thời Tiêu và Minh Chương ư?"
Bỏ lại bộ quần áo trên tay, quay người lao ra ngoài. Cẩm Phong nhanh mắt vội vàng kéo tay Đình Đình lại:" Em đợi một chút đã, lỗ mãng như vậy có ích lợi gì. Bọn họ chẳng phải là bạn học cùng trường hay sao, có khi hai người ấy lại đến đây để hàn huyên chuyện cũ cũng nên. Vừa hay hôm nay em đến đây, để chị gọi điện bảo Diệp Trì qua hội quán uống nước. Cà phê ở bên đó là cà phê nguyên chất đấy!"
Hồ Đình Đình đột nhiên cảm thấy có gì đó bất thường nhưng nhất thời không nói ra được. Cho đến lúc Diệp Trì hùng hổ lái xe đến, tra hỏi bọn họ rồi đi thẳng sang hội quán đối diện, Hồ Đình Đình mới từ từ hiểu ra, hối hả đi theo Diệp Trì.
Cẩm Thành liếc nhìn Cẩm Phong, thở dài: " Phong à, em chỉ phí công thôi, tin anh đi, cứ thế này chỉ khiến cho mọi chuyện càng thêm tồi tệ.
Lần đầu tiên trong đời Cẩm Thành cảm thấy cô em họ Cẩm Phong của mình thật ngốc nghếch, chẳng hiểu tâm lý đàn ông chút nào.Tình yêu vì có tranh chấp mà càng trở nên bền vững, huống hồ Diệp Trì lần này đã thật lòng, đã như bị ma nhập rồi. Cho dù Thời Tiêu có không yêu anh ta thì cả đời này cũng đừng mong thoát khỏi tay Diệp Trì dù chỉ một ngày.
Nếu như cả hai đã yêu nhau, thế thì một Cẩm Phong nhỏ nhoi làm được trò trống gì? Vì vậy, cho dù Cẩm Phong có vắt óc nghĩ kế, cuối cùng vẫn công toi mà thôi, kết cục sẽ chẳng khác gì tám năm trước.
Cẩm Thành nhìn hai " động vật giống đực" đang liều mạng với nhau ở hành lang, ngoảnh đầu lại liếc Cẩm Phong. Trên mặt Cẩm Phong lúc này chẳng có chút vui vẻ nào, thay vào đó là sự u ám, sự u ám đến chết choc.
Từ nhỏ đến lớn, có thể nói là từ lúc bắt đầu hiểu chuyện, Cẩm Phong đã xem Diệp Trì đánh nhau. Trong ấn tượng của cô, Diệp Trì lúc ấy mặc dù rất nghịch ngợm nhưng đánh nhau cũng vẫn rất có phong cách. Kể từ lúc ở nước ngoài về, mặc dù bị nhiễm phong cách của người Anh, thỉnh thoảng có nổi điên đánh nhau thì cũng không đến mức hoàn toàn mất đi lý trí như lúc này. Nó khiến cho Cẩm Phong dường như nhìn thấy Diệp Trì của trước đây, một Diệp Trì nông nổi, tàn nhẫn, liều mạng. Mà tất cả những điều này chỉ là vì một người phụ nữ, bỗng chốc Cẩm Phong cảm thấy buồn bã, bất lực và nản chí đang tích đầy trong lòng,hoàn toàn chẳng có cái cảm giác vui sướng như cô từng nghĩ trước đấy.
Hồ Đình Đình kinh hãi nhìn hai người đàn ông đang đánh nhau trước mặt rồi chuyển ánh mắt sang nhìn Thời Tiêu đang đứng dựa vào hành lang, mặt cô trắng bệch chẵng còn giọt máu, đã thế bức tường sau lưng cô còn vẽ một bông hoa hướng dương rực rỡ, màu vàng rực rỡ càng làm nổi bật vẻ trắng bệch trên mặt cô, hai bàn tai đan chặt vào nhau, đặt lên vùng bụng dưới, nhìn trân trân vào hai người đàn ông đang đánh nhau, không nói nửa lời.
Hồ Đình Đình có ấn tượng rất tốt về Thời Tiêu, lần đầu tiên gặp mặt, cảm thấy Thời Tiêu cũng không đến nỗi tồi, nhưng so với những người phụ nữ trước kia của anh Diệp Trì thì còn kém xa. Nhưng bù lại được đôi mắt, đôi mắt to và trong veo. Khi bắt gặp đôi mắt ấy, bạn sẽ phát hiện ra rằng, hóa ra trên đời còn một nơi trong veo đến thế.
Hồ Đình Đình thu lại ánh ma8t1m nhìn sang Hứa Minh Chương. Người đàn ông lịch lãm trong ấn tượng của cô hóa ra cũng có lúc như thế này, hung hăng như một con bò tót trên đấu trường, cứ như là muốn liều mạng, trong ánh mắt vằn lên những tia máu, bất chấp tất cả, chỉ muốn đẩy đối phương vào con đường chết. Cô chưa bao giờ nghĩ anh lại giỏi võ như vậy. Nhưng cho dù có giỏi võ cũng chẳng phải là đối thủ của Diệp Trì. Hai người chẳng chung đường, tính cách lại hoàn toàn khác nhau. Diệp Trì được đào tạo trong quân đội, học được cách đánh ổn định, chuẩn xác và tàn nhẫn, cách đánh chẳng theo qui luật gì. Hứa Minh Chương đương nhiên chẳng phải là đối thủ của Diệp Trì. Diệp Trì chớp lấy thời cơ đã ngã ra đất. Diệp Trì chộp lấy cái lọ hoa ở bên cạnh, định đập xuống.
- Diệp Trì...
Cẩm Thành vội vàng ngăn lại, để Diệp Trì tiếp tục e dè hậu quả khôn lường. Hồ Đình Đình định thần lại, chạy đến chặn trước mặt Hứa Minh Chương nhưng đã bị Hứa Minh Chương lấy hết sức lực toàn thân đẩy ra, nhìn thẳng vào ánh mặt Diệp Trì, chẳng chút e dè.
Hồ Đình Đình tức phát khóc, đã như vậy rồi còn cứng đầu, anh không biết rằng Diệp Trì dám đập cái lọ ấy xuống, anh không biết Diệp Trì dám làm vậy.
Hồ Đình Đình nhìn thấy Thời Tiêu vẫn đứng chết trân ra đó liền la lên: " Thời Tiêu, xảy ra án mạng đến nơi rồi, chị không nhìn thấy à?"
Nhắc đến Thời Tiêu, Diệp Trì bắt đầu định thần lại, ngẩng đầu nhìn Thời Tiêu, ánh mắt trào lên sự phẫn nộ, điên cuồng, thậm chí có chút u ám. Chút u ám ấy đã bị Thời Tiêu phát hiện ra. Cô không nén được thở dài, giọng nói nhẹ như hởi thở: " Em với tiền bối đang nói lời tạm biệt, bọn em nói sau này sẽ không gặp lại nhau, anh yên tâm....còn nữa. Diệp Trì, hình như em có bầu rồi" Nói xong cô cũng chẳng buồn đếm xỉa đến những người ở đây nữa mà đ lướt qua hai người, bước ra bên ngoài. Diệp Trì sững người trông như một bức tượng gỗ.
Hồi lâu sau anh mới từ từ đặt cái lọ trong tay xuống khóe miệng nhoẻn cười, cũng chẳng buồn đếm sửa đến Hứa Minh Chương lúc ấy đang ngây người ra như thằng ngốc mà vội vàng chạy theo Thời Tiêu.
Hứa Minh Chương đột nhiên cảm thấy đau đớn toàn thân, nhưng nỗi đau ấy làm sao so sánh được với nỗi đau ở trong lòng, nỗi đau tuyệt vọng, đau thắt ruột gan. Lần đầu tiên Hứa Minh Chương có cảm giác chân thực đến thế. Thời Tiêu của anh đã thực sự không còn là của anh. Vào khoảnh khắc anh buông tay, cô như cánh bướm đã đập cánh bay đi, không còn chút dấu tích.
Mắt Hứa Minh Chương tối sầm lại, đổ nhào ra đất, thật muốn cứ thế này mà chết đi. Hồ Đình Đình thấy anh nằm yên bất động liền hoảng hốt, vội vàng chạy đến vỗ vào mặt anh, nhưng có vỗ thế nào anh cũn không mở mắt, Cô sợ đến phát khóc.
Cẩm Thành quỳ xuống kiểm tra một lượt rồi mới nói: " Diệp Trì hiểm thật, mau gọi xe cấp cứu. Cậu ta bị gãy mất hai cái xương sườn rồi. Đình Đình em đừng đậu vào cậu ta.
Thời tiêu ra khỏi hội quán, chưa đi được bao xa thì bị Diệp Trì đuổi kịp, anh bố cô lên, mở cửa xe ra, lên xe, nhanh chóng lài xe khỏi hội quán. Trên xe, Diệp Trì gọi luôn cho Chú Phan rồi hai người đi thẳng đến bệnh viện. Lúc đến nơi, Chú Phan giật nảy mình, vừa sắp xếp cho một bác sĩ giỏi nhất khoa phụ sản khám cho Thời Tiêu, vừ kéo tay Diệp Trì đi xử lý các vết thương trên người anh ta. Diệp Trì không nghe, cứ nắm chặt lấy tay vợ, luôn miệng hỏi bác sĩ kiểm tra cho Thời Tiêu: Có đúng không? Thế nào rồi? Mấy hôm nay cô ấy chẳng ăn mấy, ban nãy trên đường đi còn nôn ẹo mấy lần.... nói nhiều còn ho8n cả đàn bà. Thời Tiêu bỗng cảm thấy buồn cười. Cô ngoảnh đầu nhìn lại anh, đưa tay ra nắm lấy bàn tay Diệp Trì, những ngón tay bé nhỏ gãi gãi vào bàn tay anh...
Diệp Trì thấy lòng nhẽ nhõm hơn, dường như chị cần nắm chặt lấy bàn tay bè nhỏ ấy, hạnh phúc thấy rằng cả thế giới này đều nằm gọn trong lòng bàn tay anh.
Chương 37:
Ái da...
Diệp Trì nhìn vào trong gương xoa xoa những vết bầm tím ở trên mặt, nắm đấm của thằng ranh Hứa Minh Chương ấy cứng thật, lại cứ nắm thẳng vào mặt, vào các khớp, những điểm yếu trên người, Ban nãy không thấy gì, giờ tắm xong mới thấy đau nhức khắp người, nhưng mà đau cũng đáng. Diệp Trỉ không nén được cười, anh bật cười ha hả, người đàn ông trong gương bỗng chở nên ngốc nghếch, Vợ anh, con anh, kể từ nay về sau, thằng ranh ấy chẳng đáng một xu. Tất cả đều là của anh, đều là của anh.
Nhưng nghĩ kĩ lại mới thấy hôm nay anh đúng là nóng nảy quá. Vừa nhận được điện thoại của Cẩm Phong, Diệp Trỉ đã không kiềm chế được cơn giận trong lòng ngực. Hứa Minh Chương, giỏi lắm, mày dám dụ dỗ vợ tao!
Diệp Trì rất "kỵ" Hứa Minh Chương, điều này trong lòng Diệp Trì rất rõ. Mặc dù ngoài miệng vẫn bảo mình chiếm thế thượng phong, nhưng những lời Hứa Minh Chương nói chẳng khác gì con dao ngọn cứa vào tim Diệp Trì.
- Thời Tiêu yêu tôi, rất rất yêu, yêu đến mức đã giấu nhẹm chân tướng sự việc bốn năm trước, cam tâm đễ tôi hiểu lầm cô ầy thay lòng đổi dạ. Tính cách của cô ấy thực chất không phải như vậy, chắc chắn anh cũng rõ. Nhưng cô ấy lại làm như thế, cho thấy điều gì chắc không cần tôi nói với anh. Chỉ cần cô ấy còn yêu tôi, tôi tuyệt đối không tử bỏ, tuyệt đối không.
Sự quả quyết và dũng khí của Hứa Minh Chương lúc ấy đã thắp sang đôi mắt anh ta lúc đó, thứ ánh sang ấy thật chói mắt. So với Hứa Minh Chương, Diệp Trì yếu thế hơn hẳn. Diệp Trì không thích cảm giác này, cực kì không thích. Vốn đã ôm một cục tức to đùng trong bụng rồi, đã vậy thằng ranh này còn đi tìm vợ anh.Hơn nữa Diệp Trì cũng sợ , đường đường là Diệp thiếu gia ma cũng có lúc hoảng sợ, anh sợ chỉ trong chớp mắt, vợ anh sẽ bỏ trốn với người khác, chuyện này để lọt ra ngoài thì mất mặt đến nhường nào. Cho dù cô không yêu anh, nhưng anh rất trân trọng cô.
Do vậy Diệp Trì tức tốc chạy đến, rồi hùng hổ lao vào đánh nhau như một thằng nhóc ngổ ngáo. Nhưng trải qua chuyện lần trước Diệp Trì không dám tùy tiện manh động, bị vộ giận dỗi, không đoái hoài gỉ đến, Diệp Trì khó chịu vô cùng. Mặc dù trước đây có tức đến mức nào, chỉ một câu nói dịu dàng của vợ" Diệp Trì, em có thai rồi" là anh chẳng còn để ý đến cái gì nữa, chẳng muốn so đo chuyện gì nữa, trong mắt chỉ còn vợ yêu và đứa con trong bụng cô.
Sáu tuần, vợ anh có bầu được sáu tuần, bác sỹ khám cho Thời Tiêu nói với Diệp Trì" Kết quả siêu âm cho thấy, kích thước cái thai là 18x15x23mmm đã nhìn thấy mầm phôi, đã có tim thai.
Nói thật lòng, cầm tấm phim siêu âm trên tay, ngắm nghía kỹ càng đến năm phút liền mà Diệp Trì vẫn chẵng nhìn ra được điều gì, thế nhưng chẳng hiểu sao trong lòng vẫn thấy cảm động khó nói thành lời. Đó là con của anh, con của anh và Thời Tiêu, đứa bé ấy sẽ từ từ lớn lên, mang theo gen di truyền của anh và Thời Tiêu, là cốt nhục của hai người, và họ là một gia đình đầm ấm.
Cứ nghĩ đến đây, Diệp Trì lại không nén được niềm vui trào dâng trong lòng. Trong khi Diệp Trì vẫn đứng đó cười ngô nghê thì tiếng gõ cửa nhà vệ sinh vang lên, tiếng Thời Tiêu vọng vào:" Diệp Trì, anh xong chưa? Em đói rồi"
Diệp trĩ vội vàng mở cửa đi ra, nhìn thấy Thời Tiêu đang tiu nghỉu đứng bên ngoài cửa , tay ôm bụng, miệng ca than: Diệp Trì, em đói rồi, đói sẽ đau dạ dày, uồng loại thuốc chu Phan cứ thấy đói suốt.
Diệp Trì vội mềm lòng ngay, ai bảo chiêu này của vợ anh hiểu quả quá cơ.Anh cúi xuống ôm lấy cô, hôn lên má cô " Anh xuống đây, để anh nấu cơm cho em, em muốn ăn gì nào?
Hai người vừa xuống nhà thì chuông cửa réo vang, Diệp Trì liền đặt vợ xuống ghế, kéo cái chăn mỏng đắp lên người cô, vỗ nhè nhẹ vào lưng cô rồi mới ra mở cửa. Nhìn thấy mẹ ở ngoài qua hệ thống quan sát, anh liền trố mắt ra, đúng là chỉ cần chú Phan biết là cả nhà họ Diệp sẽ biết. Anh liền ngoảnh vào nói với Thời Tiêu: Là mẹ đấy, còn có cả cô giúp việc nữa!
Thời Tiêu ngẩn người, khuôn mặt trắng bệch hơi đỏ lên, cúi cằm xuống, đó là vẻ ngại ngùng. Diệp Trì không khỏi phì cười.
Bà Diệp vừa nhận được tin báo liền mừng như bắt được vàng, đâu ngờ niềm mong ước lại thành hiện thực. Nge thấy chú Phan nói Thời Tiêu bị nghén ghê lắm, không ăn uống được, bà Diệp liền tức tốc bảo cô giúp việc qua đây làm chút đồ tẩm bổ cho Thời Tiêu, nhưng nhất thời chưa biết làm món gì. Cô giúp việc liền nói cứ làm một nồi tổ yến nầu đường phèn trước, món này vừa tốt cho mẹ, vừa tốt cho thai nhi. Sau khi nấu xong liền vội vàng cho vào cặp lồng giữ ấm và mang qua đây.
Vừa vào đến phòng đã nhìn thấy Diệp Trỉ mặt mày bầm tím, bà Diệp nảy mình, đưa tay định sờ lên mặt con trai. Diệp Trì vội vàng tránh, cười nhăn nhở nói: Hôm nay ra ngoài con không để ý nên bị ngã, không sao đâu mẹ.
Bà Diệp biết con trai đang lấp liếm để giấu mình, từ nhỏ đến lớn Diệp Trì không ít lần bị thương như thế này, nhưng giờ đã hơn ba mươi tuổi rồi, đã là người có vợ rồi, bà Diệp cũng chẳng dám nói con trai, chỉ trừng mắt nói" Sau này ra ngoài phải cận thận chút, sau này ngã sưng mặt sưng mày, để xem Thời Tiêu còn cần con nữa không?
Nói rồi bà đi qua chỗ Diệp Trì, đến bên cạnh Thời Tiêu, kéo tay cô, cười ngọt ngào nói: Đừng đừng dậy, mau ngồi xuống, phải nằm xuống, con cứ dựa lưng vào ghế cho đỡ mỏi, nói chuyện với mẹ một lát. Mới có bầu nên cơ thể còn yếu lắm, là mẹ con với nhau, không cần phải khách sáo làm gì. - với Binh Minh và 3 người khác.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro