24
Hứa Minh Chương sắc mặt tím tái, ngồi đờ trên ghế, ngẩng đầu nhìn người phụ nữ trước mặt, thoáng cảm thấy thật xa lạ. Sự phẫn nộ của cô, những lời lẽ độc địa buột ra từ miệng cô giống như những nhát kiếm tàn nhẫn đêm thẳng vào tim anh, khiến anh đau buốt đến tận xương tủy, đâu đến chết đi sống lại nhưng ko biết nói thế nào, chỉ biết ngồi trơ ra nhìn cô.
Ánh nắng mùa đông chiếu qua nhà kính, phủ một lớp sáng màu vàng nhạt lên người cô, khiến hình dáng cô như nhòe đi, ko thể nhìn rõ, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn thẳng vào anh chẳng chút e dè.
Hứa Minh Chương đột nhiên cảm thấy ko thể hiểu nổi, có thể nói anh rất hiểu cô, ít nhất là Thời Tiêu của trước đây. Cô rất nhát gan, lúc đuối lý chẳng bao giờ dám hung hồn như thế cả. Nhưng tính cô cũng khác nóng nảy, nếu bị chọc giận or ấm ức quá, cô sẽ nổi đóa lên.
Ngoài chuyện chia tay ra, hai người chỉ cãi cọ có một lần duy nhất, chính là lần cô nổi đóa lên. Lần ấy Hứa Minh Chương đang học năm thứ tư, chuẩn bị tốt nghiệp nên rất bận rộn, chẳng có thời gian dành cho bạn gái nữa. Thực ra cũng bởi vì muốn ở lại đại học A để học thạc sĩ nên anh đã đi khắp nơi tìm kiếm tài liệu, bận tối tăm mặt mũi. Sauk hi xong việc, anh và Lục Nghiêm định ra ngoài ăn mừng, liền gọi Thời Tiêu đi cùng, nào ngờ gọi dt mãi ko có ai bắt máy, bạn kí túc của THời Tiêu cũng ko biết cô đi đâu, nói là đi từ tối qua vẫn chưa thấy về.
Hứa Minh Chương lo xốt vó, ngoài chỗ anh ra , cô còn có thể đi đâu được? Lại ko phỉa là kì nghỉ, đâu thể về nhà? Thế là anh bỏ luôn cả ăn, đi khắp nơi trong trường để tìm cô nhưng tìm bảy tám lượt mà ko thấy bong dáng cô đâu, đành phải ngồi ở cổng ký túc chờ cô về.
Hôm ấy là một ngày lạnh nhất mùa đông, lúc Hứa Minh Chương tưởng rằng mình chuẩn bị chết cóng thì Thời Tiêu trở về. Anh nổi đóa lên , ko thể kìm chế được liền chộp lấy cô gào lên : " Thời Tiêu, em có tim ko hả? Ko nghe dt cũng ko chịu gọi lại, rốt cuộc em muốn thế nào? Muốn thế nào hả? " Đêm đó tình cờ đèn đường bị hỏng, khiến anh chẳng thể nhận ra vẻ bơ phờ trên gương mặt cô. Thời Tiêu lúc ấy yếu ớt nói : " Hứa Minh Chương, anh đừng có gây sự vô cớ nữa."
Anh tức quá liền buột miệng nói : " Nếu đã như vậy thì tôi đi, cô tìm thằng nào ko gây sự vô cớ mà yêu ". Lúc ấy anh tức phát điên lên, về nhà rồi mà càng nghĩ càng tức, càng nghĩ càng điên, suốt 3 ngày liền ko gọi điện cho Thời Tiêu, cũng ko đi tìm cô. Đến ngày thứ 4, anh thật sự ko chịu nổi , tài liệu ôn thi thạc sĩ cũng ko thể xem nổi nữa, đi qua đi lại trong phòng, dáng vẻ cực kỳ sốt ruột.
Lục Nghiêm thấy vậy liền thở dài : " Nếu đã ko yên lòng thì mau đi tìm người ta đi. "
" Không đi ".
Hứa Minh Chương cứng đầu nói.
Nhưng ngày thứ 4, thứ 5, thứ 6 , vẫn chẳng thấy bóng dáng Thời TIêu đâu. Hứa Minh Chương đột nhiên phát hiện, cơn giận dữ trong lòng đã tan biến, chi còn lại nỗi nhớ. Anh nhớ cô, nhớ đến mức thắt ruột gan. Cái sĩ diện của đàn ông nào sánh được với nỗi nhớ nhung này?
Hứa Minh Chương đành xuống nước đi tìm Thời Tiêu. Trên đường tình cờ gặp QUyên Tử mới biết hôm ấy Thời Tiêu đi tìm Quyên Tử , đúng lúc bạn cùng kí túc của Quyên Tử bị viêm loét dạ dày, vội vàng đưa cô ấy đi bệnh viện, chẳng may đánh rơi đt. Cô bạn kia phải làm phẫu thuật ngay, nhà lại ở nơi khác nên bọn họ phải thay phiên nhau chăm sóc, cho đến tận tối hôm thứ 2, mẹ cô ấy mới đến bệnh viện, bọn họ mới được về.
Hứa Minh Chương nghe xong liền thừ người, làm sao anh biết được lại có những chuyện này,chỉ ước lúc đó có thể đánh chết mình ngay lập tức. Anh gọi điện mà cô ko nghe, nt cũng cũng chẳng thấy tăm hơi, chạy đến cổng ký túc của cô nhờ bạn cùng phòng chuyển lời cô cũng ko buồn bận tâm.
Hứa Minh Chương đành phải đứng ngây ra ở bên ngoài cả ngày trời, cuối cùng, đúng lúc tưởng rằng minhc sắp chết đói, chết cóng thì Thời Tiêu mới chịu xuất hiện. Từ đấy về sau anh mới hiểu, đừng tưởng Thời Tiêu trông sễ bắt nạt, lúc cô cáu thật rồi thì nhẫn tâm chẳng ai bằng.
Chỉ có điều lúc này cô dựa vào đâu mà hùng hồn phản bác lại anh? Là cô sai trước tiên, chẳng phải thế sao? Hay là bane thân anh đã hiểu lầm cô?
Hứa Minh Chương bỗng nhớ lại lời Lục Nghiêm : " Minh Chương, có lẽ có nhiêu chuyện ko đơn giản như vẻ bề ngoài của nó ".
Tâm trạng Hứa Minh Chương chợt dịu xuống : " Bốn năm trước..."
Vừa nói đến đây thì cánh cửa nhà kính mở ra, Hồ ĐÌnh Đình bê 1 khay nước vào, hoài nghi nhìn hai người : " Sao sắc mặt khó choi thế? Ko phải nhân lúc em ra ngoài để cãi nhau đấy chứ? "
Thời Tiêu khẽ cúi đầu : " Làm gì có chuyện ấy, tôi và Hứa tiền bối ko thân nhau lắm, làm gì có chuyện cãi cọ ''.
Những đường gân xanh trên trán Hứa Minh Chương giật giật. Hồ Đình Đình bật cười, đứa cốc sữa trên khay cho cô : " Không phải em ko cho chị uống café mà là anh Diệp Trì ko cho chị uống. Nếu chị có bất mãn thì cứ gặp anh ấy. "
Thời Tiêu đón lấy ly sữa, dòng sữa ấm áp đi vào cổ họng, xoa dịu trái tim nhức nối của cô. Cô cảm hơn rồi khẽ gật đầu chào hai người, đi ra khỏi vườn hoa.
Hứa Minh Chương bê cốc café nóng trong tay. Hơi ấm từ ly café ko thể sưởi ấm cho anh, anh cảm thấy cái lạnh tê tái tỏa ra từ trong tim.
Thời Tiêu đi vào trong phòng, cơn buồn ngủ lại ập đến. Cô ngáp một cái, rồi cái nữa. Diệp Trì lắc đầu, bỏ bộ bài trong tay xuống, lại gần bế bổng cô lên gác.
Cả phòng khách im bặt, Phong Cẩm Thành lén liếc nhìn Cẩm Phong, cô nàng cũng đang đứng ngẩn người trước cầu thang, ko biết là nghĩ gì, chỉ thấy ánh mắt thật u ám.
Tả Hồng thở dài : " Lần này Diệp Trì sa lầy thật rồi, tình yêu là gì chứ? Mẹ kiếp, thật khó hiểu. "
Câu nói này của anh ta lọt đến tai Mạc Vân Kha đang ngồi xem phim một mình. Cô khẽ cười, tình yêu ư? Với bọn họ, tình yêu là một điều khó khăn. Ánh mắt cô dừng lại ở đầu cầu tháng, lòng thầm nhủ, Thời Tiêu thật hạnh phúc, ty của Diệp Trì quá thuần khiết và rõ ràng.
Hết tết, Diệp Trì lại bắt đầu bận bịu, nói rằng có công trình lớn bắt đầu đi vào hoạt động. Thời Tiêu ko hiểu những chuyện này, nói chung cứ thấy dăm ba hôm anh lại đi công tác, một tháng thì phải đến nửa tháng đi công tác.
Nhưng cô lại thấy rất nhẹ nhõm, vẫn bình thản sống qua ngày. Dần dà cô bắt đầu có hứng thú với việc nấu nướng. Thực ra đây cũng chẳng phải việc khó khăn cho lắm, ko được ngon nhưng cũng ko đến nỗi chết vì ngộ độc đây là lời nhận xét của Diệp Trì về món ăn do cô làm. Nhưng cho dù là vậy, những món ăn mà lần đầu tiên cô làm, anh vẫn ăn ngấu nghiến như thể ba ngày rồi ko được ăn, ăn sạch bách, chẳng để lại miếng nào. Nửa đêm anh liên tục trở dậy uống nước, ngày hôm sau cô giúp việc đến hỏi : " Sao muối lại ít đi nhiều thế này? "
Lúc này Thời Tiêu mới hay món ăn mình làm mặn chết đi được, chắc phải mặn gấp mấy lần dưa muối. Cô áy náy thỉnh giáo cô giúp việc, tự tay làm hai món rồi tự mình nếm trước, cảm thấy dù ko được coi là món ngon nhưng ít nhất cũng vừa miệng hơn, Diệp Trì về nhà, ăn liền ba bát cơm. Tối hôm ấy, Diệp Trì vô cùng dịu dàng mặc dù Thời Tiêu cảm nhận rất rõ sự vui mừng đến phát điên trong tim anh. Tối hôm ây, cô thậm chí còn cảm thấy, Diệp Trì thực sự yêu cô, rất rất yêu cô.
Thu dọn bàn ăn xong Thời Tiêu mới phát hiện ra mình bắt đầu biết nhớ nhung Diệp Trì. Anh đã đi công tác ba ngày rồi, hom qua gọi điện về bảo, phải hai ngày nữa anh mới về được, bảo cô ngày mai đi chơi voiw QUyên Tử cho đỡ buồn or đi chơi với Hồ Đình Đình cũng được, đừng nhốt mình ở trong phòng.
Hồ Đình Đnh cô tránh còn ko được, Quyên Tử gần đây lại bận rộn, chỉ có cô là nhà rỗi thế nên ko nên đi quấy nhiễu người khác.
Trưởng phòng Châu đẩy cửa bước vào thông báo : " Hôm nay cục trưởng Vương chúng ta mời đi ăn chơi, mọi người đi hết nhé. À, phải rồi, có thể dẫn theo người nhà ".
Cả phòng hoan hô ầm ĩ, chị Điền cười hớn hở vỗ vai Thời Tiêu : " Tiểu Thời này, nghe nói chồng em đẹp trai hết sảy, bọn chị vẫn chưa kịp nhìn kỹ, lần này em phải gọi anh ý đến cho bọn chị biết mặt nhé. "
" Anh ấy đi công tác rồi ah " .
Thời Tiêu nói vẻ áy náy. Chị Trịnh ngồi bên cạnh bật cười : " Chị Điền, chị tưởng tổng giám đốc Diệp cũng như chúng ta đấy ah, trong tay người ta ko biết bao nhiêu cty lớn bé, là doanh nghiệp mạnh nhất cả nước, làm gì có thời gian ngồi chung với chúng ta? "
Thời Tiêu vội nói : " Hôm trước anh ấy có nói đợi vài hôm nữa sẽ mời cả phòng chúng ta đi ăn để cảm ơn các anh chị đã quan tâm đến em ".
Mắt chị Trịnh với chị Điền sáng trưng : " Được lắ, vậy chúng ta cùng kiên nhẫn chờ đợi thôi ".
Thời Tiêu thường ko tham dự những cuộc tụ tập kiểu này ở cơ quan, nhưng dù gì cũng đang đội trên đầu cái mũ " con dâu nhà họ Diệp ", nếu cứ ko tỏ ra thân thiện với mọi người một chút, chẳng hiểu sau lưng mình họ sẽ nói gì nữa?
Đến nhà hàng Cẩm Giang mới biết, ko chỉ có cục cải cách và phát triển của họ mà còn có mấy người ở cục công an và tòa án, đương nhiên Hứa Minh Chương và Lục Nghiêm cũng có mặt. Thời Tiêu ko khỏi than trời, thầm nghĩ lý do để trốn về trước, nhưng trưởng phòng CHâu đã nhìn thấy cô : " Nào Tiểu Thời mau ngồi xuống đây, cô với cậu Hứa và cậu Lục chẳng phải từng học cùng trường sao? Càng có nhiều chuyện để nói ".
Thời Tiêu đành phải ngồi xuống giữa Hứa Minh Chương và Lục Nghiêm, cô như ngồi trên thảm đinh, chẳng khác gì chịu tội. Những phụ nữ làm trong cơ quan nhà nước đều là những " anh hùng " về rượu. Trong phòng hành chính của họ, chị Điền với chị Trịnh cũng uống thành thần, uống hết một chai Nhị Oa Đầu àm vẫn tỉnh như sáo. Bởi vì ko có sự chênh lệch về tửu lượng giữa nam và nữ nên mọi người càng uôngs càng hăng.
Thời Tiêu cũng khó thoát. Mặc dù ko đến mức bị chuốc rượu, nhưng cũng phải uống ít nhiều. Lúc Diệp Trì gọi điện đến, Thời Tiêu đã uống hai cốc rồi, thực ra ko sao, nhưng anh vẫn nghe ra : " Lại uống rượu đúng ko? "
Thời Tiêu im bặt ko nói gì, cô biết anh ko cho cô uống rượu, nhưng trong hoàn cảnh này, cô mà uống nước ngọt e ko thích hợp lắm. Diệp Trì nổi cáu, mình mới đi công tác có vài ngày mà cô nhóc đã ko chịu nghe lời. Đúng là Thời Tiêu uống được, nhưng ko có mình ở bên cạnh, nhỡ uống say rồi biết đâu lại kết hôn với một gã đàn ông khác thì sao? Nhưng nghe giọng của cô là biết ngay, rõ ràng cô lại đang hờn dỗi anh rồi.
Anh hít một hơi thật sâu rồi hỏi : " Em đang ở đâu? "
Lần này thì Thời Tiêu chịu mở miệng trả lời : "Ở Cẩm Giang, lát nữa ăn xong còn phải đi hát nữa".
Diệp Trì bị vẻ hùng hồn của cô làm cho tức điên lên. Anh nghiến răng : " Tiêu Tiêu, có phải ko có anh ở nhà nên hôm nay em như được xổ lồng ko hả? "
Cô dửng dưng đáp : " Dù gì cũng là đồng nghiê[j, người ta đi chẳng lẽ mình lại ko đi ".
Diệp Trì gật gù cười : " Đồng nghiệp của em giỏi thật đấy, bảo em đi là em đi, coi chừng sau này họ lừa bán em đấy ".
Thời Tiêu mặc kệ Diệp Trì, ấn nút kết thúc cuộc gọi rồi tắt máy, sau đó lè lưỡi hậm hực với cái dt : " Đàn ông đàn ang gì mà chỉ biết quản thúc người khác, đi công tác rồi mà cũng muốn quản lý người ta ". Thời Tiêu còn nhớ, hồi cô học cấp 3, đến bố mẹ cô cũng ko quản lý cô nghiêm ngặt như thế. - với Linh Ngố và Thanh Hải.
Hôn Nhân Đã Qua
Ghét nhất là những thằng ko chịu nhìn thẳng vào khó khăn or gây ra lỗi lầm thì đổ tại người khác ( or đổ lỗi cho khách quan mang đến ) . Mẹ kiếp, hèn thì nhận là hèn, đàn ông mà đéo dám ngẩng cao đầu với khó khăn thì có chim chỉ để đái.
Chương 25
Diệp Trì nghe thấy tiếng tút tút vọng từ đầu dây ben kia, sững người vì kinh ngạc, sau đó mới lắc đầu bật cười : cô nàng này bị mình chiều quá hóa hư, từ chỗ làm mình làm mẩy chuyển sang ngang nhiên chống đối rồi.
Cũng may là anh thầm dặn dò trước với lãnh đạo cục cải cách và phat triển của cô rồi, chắc họ sẽ ko làm quá đáng. Vừa ngẩng đầu lên đã thấy Cẩm Phong đang nhìn mình chằm chằm : " Thời Tiêu ah? "
Cẩm Phong hời hợt hỏi một câu, thấy anh gật đầu liền đứng dậy, lấy áo khoác ngoài vắt lên cánh tay :" đi thôi ".
Cô luôn cố gắng che giấu tâm trạng của mình, đưa tau lên giả vờ xem đồng hồ : " Mới có 9h, sớm thế này đã về khách sạn thì chán chết, hay là đi uống một ly đi ".
Diệp Trì liếc nhìn cô. Gặp Cẩm Phong ở thành phố ven biển này hòa toàn là ngẫu nhiên.
Sauk hi các quy định mới về ngành bất động sản được đưa ra, hầu hết các nhà đầu tư trong cả nước đều nhắm vào những khu vực ở vành đai hai và ba. Diệp Trì cũng vậy. Ko thể nói các khu vực ở vành đai 1 ko kiếm ra tiền, nhưng dưới hàng loạt các quy định như vậy, lợi nhiuaanj cũng giảm đến mức thấp nhất, muốn duy trì được lợi nhuân chỉ còn cách mở rộng thị trường ra bên ngoài.
Sở dĩ Diệp Trì chọn thành phố ven biển này để tiến hành hạng mục tiếp theo, nói thực lòng, nguyên nhân chủ yếu là bởi vì Thời Tiêu. Thực ra Thời Tiêu chẳng có chút tế bào văn nghệ, lãng mạn nòa, sở thích ó lẽ là chơi điện tử, nếu ở cùng với cô nhoc AN An, chắc cả hai có thể ngồi lì một chỗ chơi điện tử suốt cả ngày. Thế mà ko biết cô nàng moi ở đâu ra một bài thơ của Hả Tử, đọc mấy câu : " Tôi có một căn nhà, Mằ sát bên bờ biển, Tuyệt đẹp ". Lúc đọc câu thơ ấy, hai người đang ngồi dưới phòng khách. CHẳng mấy khi có được ngày nghỉ, cô cầm điều khiển, ngồi xem một tiết mục trên truyền hình, anh mang laptop ra, ngồi cách cô ko xa, xử lý một vài công việc, thời gian gần đây khá nhiều việc.
Diệp Trì vô cùng kinh ngạc, chẳng mấy khi cô lại yêu văn nghệ như thế. Ánh nằng mặt trời ấm áp ban trưa xuyên qua rèm cửa, phủ lên người cô những trùm ánh sáng dịu dàng, khiến toàn thân cô sáng lên, trong veo và lấp lánh.
Cô mặc áo somi của anh, tay áo xắn cao, vạt áo rất dài. Cô ngồi trên thảm, bên dưới mặc một chiếc quần lót hoa thaaos thoáng dưới tà áo, mái tóc buông xõa, rất gợi cảm, còn sexy hơn bất kì người phụ nữa nào, sexy đến chết người.
Chỉ nhìn bộ dạng ấy thôi là biết ngay hai người vừa làm gì. Thông thường chỉ cần hai người ở nhà, Diệp Trì tuyệt đối ko tha cho cô. Vận động là nguồn gốc của sự sống. Đương nhiên cô nàng mới đầu lúc nào chẳng chống cự một hồi. Nhưng đối với Diệp Trì, đấy là khúc dạo đầu giữa hai vợ chồng với nhau.
Diệp Trì rất thích cô ăn mặc kiểu này, cảm giác từ đầu đến chân cô đều thuộc về anh, đây là người phụ nữ của anh, vợ của anh.
Còn về phía Thời Tiêu, kể từ hồi phát hiện ra mặc quần áo của Diệp Trì còn thoải mái hơn cả mặc quần áo thể thao, thế nên cô đã thay đổi sở thích, ở nhà toàn mặc như thế này. Bởi vì ko biết áo somi và quần lót của Diệp Trì làm bang chất liệu gì mà mặc lên người lại thấy dễ chịu vô cùng, cô hoàn toàn ko biết mình ăn mặc kiểu này lại vô cùng sexy trong mắt đàn ông.
Diệp Trì khẽ nhếch môi cười. Thời Tiêu lúc ấy đẹp đến mê hồn, anh cảm thấy cô lúc này còn đẹp hơn, mê hòn hơn cả khi hai cơ thể hòa quyện vào nhau.
Vì vậy, lần đầu tiên nhìn thấy tập tài liệu về thành phố này, anh đã để mắt đên. Ở đây ko chỉ có biển xanh biếc mà còn có nền văn hóa nhân loại phong phú. Câu slogan quảng cáo cho việc khai thác địa ốc của anh ở đây là : " Tôi có một căn nhà, nằm sát bên bờ biển, Tuyệt đẹp ". Anh muốn tặng cho THời TIêu một nơi có địa hình tốt nhất, tầm nhìn tuyệt với nhất. Có thể sang năm, hai người sẽ tổ chức kỷ niệm ngày cưới ở nơi này.
CÓ suy nghĩ này trong đầu, đột nhiên Diệp Trì lại phát hiện đấy chính là động lực lớn, cón lớn hơn cả món lợi kếch xù. Anh say mê như bị manhập, đích thân đến tận nơi này để xem xét môi trường, đưa ra những yêu cầu rất khắt khe của mình. Tất cả chỉ bởi một câu nói của Thời Tiêu, cùng với hình ảnh tuyệt mỹ của cô vào khoảnh khắc ấy.
Hôm qua, lúc động thổ, anh bỗng thấy cảm động khó nói nên lời, có cảm giác như mình đang tận tay gieo một hạt giống, đang ân cần chăm sóc chờ ngày hạt giống này nảy mầm phát triển thành hoa.
Nghĩ đến đây, anh chợt muốn về nhà ngay lập tức, liền ngoảnh đầu nói với Cẩm Phong : " THôi, giờ anh phải về nhà ".
Cẩm Phong ko khỏi giật mình, tưởng mình nghe nhầm :" Anh bảo đi đâu cơ? "
Diệp Trì mỉm cười, lấy dt ra, ấn phím rồi nói : " Chuẩn bị ngay cho tôi 1 chiếc xe, tôi phải về nhà ".
Cẩm Phong trợn tròn hai mắt nhìn Diệp Trì lái xe đi. Cô đứng ngây ra ở bên đường, mãi ko thể định thần lại. Gió biển phả vào mặt cô, thoáng lạnh khiến cô rùng mình, nhưng làm sao có thể lạnh bằng cảm giác trong tim cô lúc này. Sự ghen tỵ bung lên trong long Cẩm Phong. Tại sao THời Tiêu lại mau mắn đến thế, cô ta dựa vào đâu, cô ta có tư cách gì? Cô ta thậm chí chẳng yêu Diệp Trì, cô ta ko xứng được Diệp Trì yêu như vậy, cô ta ko xứng.
Cẩm Phong cảm thấy mình quá thê thảm, đường đường là 1 đại tiểu thư nhà họ Phong thế mà lại đi yêu đơn phương Diệp Trfi, thậm chí còn vắt óc nghĩ đủ mọi lý do để được gặp anh, để có cơ hội tiếp cận anh, chỉ đáng tiếc là tất cả đều vô dụng, cô thậm chí còn chẳng nhận được 1 ánh mắt của anh.
Tại sao Thời Tiêu có thể làm được còn cô thì ko? Cô ko tin cuối cùng mình lại thua con ranh ấy. Co vẫy xe, trở lại kahsh sạn lấy hành lý. Ở cái thành phố ven biển khỉ ho cò gáy này, ko có Diệp Trì, cô chẳng muốn ở lại dù chỉ 1 giây.
Thời Tiêu uống hơi nhiều. Lúc ăn cơm đã uống rượu Mao Đài nặng, đến khi đi hát lại gọi mấy chai rươu Hoàn Gia, chị Điền với mấy người ham " Của chùa " cứ bán mạng mà uống, nói là rượu này rượu kia đắt lắm. Chị ta uống 1 mình thì chằng nói làm gì, còn nhất quyết kéo cả Thời Tiêu uống cùng. Uống bao nhiêu Thời Tiêu chẳng nhớ rõ, về sau lại mở 1 chai vang, cuối cùng kết thúc bằng bia.
Nào đỏ, nào trắng, nào tây, nào ta...trộn lẫn với nhau. Thời Tiêu bắt đầu ko chịu nổi. Nhưng lúc giải tán, cô vẫn có thể giữ được chút phong độ. Thực ra Thời Tiêu đúng là một kì nhân, lúc mới uống say thì ngoan lắm. có bảo làm gì thì làm nấy, vô cùng đáng yêu, những người ko biết rõ còn ko biết là cô say. Trưởng phòng Châu là 1 trong số ấy. Nhìn thấy Thời Tiêu chỉ hơi đỏ mặt, hành động lời nói vẫn rất bình thường, lại biết Hứa Minh Chương và cô là bạn cùng trường đã quen biết nhau từ lâu nên yên tâm để Hứa Minh Chương đưa cô về nhà.
Ban nãy, Hứa Minh Chương đã nhìn ta cô uống hơi nhiều. Thời Tiêu mà uống nhiều thường trở nên hay cười, đôi mắt cong lên, ánh mắt sáng lấp lánh, vô cùng hấp dẫn. Hồi đó anh cũng bị chính đôi mắt ấy hút hồn, như bị lún vào đầm lầy, đến tận ngày hôm nay vẫn chưa thoát ra được.
Xe xuống khỏi cầu vượt, Hứa Minh Chương liếc nhìn đồng hồ, đã hai giờ rưỡi rồi, kể từ lúc lên x echo đến giờ., cô ko nói một câu nào, ko khí trong xe vô cùng ngột ngạt.
Anh mở cửa xe, làm gió đêm ùa vào. Cuối tháng hai, luồng gió hơi lạnh nhưng có thể thổi đi sự ngột ngạ trong xe. Hứa Minh Chương vẫn cmar thấy vô cùng bức bối và căng thẳng, anh ko thể định nghĩa nổi cảm giác của mình lúc này. Anh với tay rút một điếu thuốc, ngậm vào miệng, châm lửa rồi rít một hơi thật sâu : " Địa chỉ? "
Lúc này Thời Tiêu ngấm men rượu, cảm thấy đầu óc mơ mơ màng màng, trước mắt như mờ đi, nhứm mắt lại mới thấy dễ chịu 1 chút, hoàn toàn chẳng nghe thấy Hứa Minh Chương nói gì. Anh hỏi hai tiếng mà ko thấy cô đáp lại, liền ngoảnh đầu nhìn cô. Ánh đèn màu lấp lánh chiếu vào gương mặt nhỏ nhắn của cô, có vẻ gì đó rất xanh xao, đôi lông mày nhíu chặt, đôi mắt khép lại, nhưng ko phải là ngủ, đôi hàng mi dài và cong khẽ rung rinh, bên dưới cái mũi nhỏ nhắn là đôi môi đỏ mọng. Anh thậm chí còn nhớ như in hương vị, osự mềm mại và hương thơm của đôi môi ấy.
Hứa Minh Chương chợt thấy khát nước, chân đạp thắng, dừng lại bên đường, với tay mở tủ lạnh trọng xe, chộp lấy chai nước khoáng, vặn nắp và tu hết nửa chai.
Hành động này của anh khiến Thời Tiêu mở mắt nhìn, có vẻ gì đó rất mơ hồ. Cô nhìn anh hồi lâu rồi nhoẻn miệng cười : " Hứa Minh Chương, anh về thật rồi. Mẹ kiếp, anh còn về làm gì nữa? sao anh ko chết luôn ở bên nước ngoài , mãi mãi đừng quay lại nữa? Anh biết ko, mãi mãi đừng về nữa. "
Trong lúc Hứa Minh Chương đang ngẩn ngwowiff ra thì Thời Tiêu đã đẩy cửa và bước xuống xe, lảo đảo đi ra giữa đường. Anh giật nảy người, vội vàng xuống xe, ôm lấy cô trnahs được 1 chiếc xe lao vụt qua. Cửa kính xe từ từ hạ xuống, từ bên trong thò ra một cái đầu noi : " Mẹ kiếp, muốn chết ah? "
Thời Tiêu giậm chân gào lên : " Mẹ kiếp, ông muốn chết thi có. Tôi đang sống tốt thế này, còn lâu mới muốn chết nhé ".
Hứa Minh Chương dở khóc dở cười, vội vàng vừa ôm vừa kéo cô vào bên đường. Cô nôn khan hai tiếng rồi " ọe " sau đó gục vào gốc cây vệ đường mà nôn thốc nôn tháo.
Hai ngày nay ko có Diệp Trì ở nhà, Thời Tiêu chẳng ăn uống gì mấy, ăn cũng chẳng thấy ngôn, cứ cảm thấy khó chịu, lại ko dám nói với anh. Con người anh ta cứ thích chuyện bé xé ra to, có chút bệnh vặt cũng làm tong lên khiến ai cũng biết. Thời Tiêu rất ngại chuyện này.
Do đó, bụng rỗng mà uống rượu càng thêm khó chịu. Hứa Minh Chương đưa tay ra vỗ vỗ vào lưng cô, đưa cho cô chai nước bảo cô súc miệng, ko khỏi cằn nhằn : " Em uống lắm như vậy làm gì, em quên là sau khi uống rượu bộ dạng mình ra sao rồi ah> Rượu là của người ta, dạ dày mới là của mình... "
Thời Tiêu chẳng chút nể nang, hất tay anh tar a, ngồi bệt xuống bồn hoa ven đường, ngẩng đầu lên, nhìn Hứa Minh Chương : " Anh chớ có ở đây mà giả bộ, chẳng phải anh hận tôi thấu xương ư? Chẳng phải anh coi thường rôi ư? Anh thanh cao, thanh cao mà đi lấy Hồ Đình Đình. "
Những đường gân trên trán Hứa Minh Chương giật giật, anh biết cô say rồi, ko nên so đo với cô làm gì, nhưng lúc này cô còn lôi chuyện này ra để chửi anh khiến nah thực sự ko thể nhẫn nhịn được. Anh gần như nghiến răng trèo trẹo : " Em nói thế là có ý gì? Bốn năm trước vì Tương Tiến mà đá anh, anh chấp nhận. Anh biết em và Tưởng Tiến chia tay nhau rồi, vội vã từ nước ngoài quay về đây. Còn em thì sao? Em đối xử với anh như thế nào? Anh đến chết vẫn yêu em, anh bám Hồ Đình Đinh chẳng qua là để được gặp em. Mẹ kiếp, anh đe tiện quá phải ko? Em hài lòng rồi chứ? Trong lòng em thoải mái rồi chứ, vui rồi chứ? "
Thời Tiêu sững người, một cơn gió lạnh thổi qua khiến cô rùng mình. Nôn hết rượu trong bụng ra, cô cũng dần tỉnh táo hơn. Giữa hai người có quá nhiều trở ngại, bố mẹ của anh, giờ còn cả Diệp Trì. Đúng thế, Diệp Trì. Nghĩ đến Diệp Trì , Thời Tiêu hoàn toàn tỉnh táo. Cô đứng phắt dậy, khe nói : " Đi thôi ".
Cô tự mở cửa xe rồi ngồi vào trong. Hứa Minh Chương siết chặt nắm tay, đấm mạnh vào gốc cây bất lực. - với Linh Ngố và 3 người khác.
Hôn Nhân Đã Qua
hị hị... Diệp Trì có hơi quá đáng nhưng mà cũng dễ hiểu cho một người luôn tự kiêu tự đại như anh ta.
P/S : chương sau có đoạn nhạy cảm, em nào dưới 18+ ko nên đọc =))
Chương 26
Diệp Trì đâu có ngờ, trong khi mình nôn nóng trỏe về thì lại có một " tin sốc " như vậy đang chờ.
Vừa tắt máy, nhìn vào gương chiếu hậu thấy có một chiếc xe đang lái đến. Một chiếc xe hơi hạng sang lai đi trong đêm thực sự rất bắt mắt. Diệp Trì vốn chỉ liếc qua, nhưng vừa xuống xe, anh đã ko khỏi nhíu mày.
Chiếc xe ấy đỗ lại ở dưới cột đèn, mặc dù đèn ko sáng lắm nhưng vẫn có thể nhìn thấy rõ. NGười ngồi trên ghế lái phụ chính là vợ anh.
Lửa giận bùng lên trong đầu Diệp Trì, mặc dù Thời Tiêu nói ăn cơm xong còn đi hát, nhưng đi đến giờ này mới về thì thật quá đáng.
Thời Tiêu đẩy cửa bước xuống, Hứa Minh Chương cũng xuống theo, đứng dưới cột đèn nhìn theo cô, cũng chẳng đi ngay mà chậm rãi hâm một điếu tuốc, đứng dựa lưng vào cột đèn và hút. Trong làn khói trắng mỏng,khuôn mặt anh thấp thoáng toát lên sự u uất.
Thời Tiêu đi được hai bwos liền đứng lại trên bậc tháng, nhưng ko ngoảnh đầu lại , im lặng giây lát rồi nói : " Hứa Minh Chương , tạm biệt ".
Tay Hứa Minh Chương run lên, điếu huốc kẹp trong những ngón tay rơi xuống đất. Tạm biệt, 4 năm trước, cô cũng từng nói như vậy, lạnh lung nói với anh : "Hứa Minh Chương , tạm biệt ".
Ở nước ngoài mấy năm liền, đêm nào anh cũng giật mình bừng tỉnh khỏi cơn mê, câu nói này dường như đã trở thành cơn ác mộng anh ko thể nào xua tan được. Tạm biệt, tạm biệt, ko bao giờ gặp lại nữa. Thà ko gặp còn hơn, gặp rồi có thể thế nào chứ? NGười đã có vợ, người đã có chồng. Bên cô có Diệp Trì, còn mình, cho dù ko có Hồ Đình Đình cũng sẽ là người khác. Mà cho dù ko có ai, cô cũng sẽ ko ngoảnh đầu lại. Năm ấy cô đã cương quyết đến thế, giờ vẫn y như vậy.
Giữa hai người họ chẳng còn chút hy vọng nào, nhưng sao anh vẫn mãi lưu luyến, vẫn khao khát được ôm lấy cô, ko thể nào buông tay? Anh lại rút một điếu thuốc ra, rít vài hơi rồi ném xuống đường, di chân dập tắt, cười chua xót rồi quay đầu lái xe bỏ đi.
Diệp Trì có ngốc thế nào cũng có thể hiểu ra, cái gã Hứa Minh Chương này với vợ của mình tuyệt đối ko phải mối quan hệ bình thường. Anh ko nhìn thấy vẻ mặt của THời Tiêu, nhưng biểu cảm của anh chàng họ Hứa kia thì anh thấy hết. Đây là một người đàn ông đau khổ vì tình, ánh mắt nah ta nhìn vợ anh vô cùng lưu luyến, sâu sắc, or có thể còn cả sự đau khổ , van lơn, hối tiếc....
Diệp Trì bắt đầu nghĩ đến Hứa Minh Chương. Trong ấn tượng của anh, lần đầu tiên nghe thấy cái ten này là bởi tên sếp khốn khiếp bắt cô đi tiếp khách. Giờ nghĩ lại, tối ấy anh đã ngồi máy bay về nhà ngay trong đêm, nhìn thấy Thời tiêu có vẻ là lạ, cô nói bị cảm cúm, nhưng anh nhớ , anh thấy mắt cô sưng đỏ.
Anh hỏi nhưng cô chỉ nói rằng chơi điện tử niều quá, trước khi đi ngủ lại uống nhiều nước/ Vì vậy mà suốt mấy hôm liền, Diệp Trì ngày nào cũng hạn chế thời gian chơi điện tử của cô, quy định chỉ được chơi trong hai tiếng, vì chuyện này mà THời Tiêu còn làm mình làm mẩy với anh mất mấy hôm.
Giờ nghĩ lại, thấy mình đúng là ngu xuản hết sức, chắc chắn là vì gặp lại tình cũ rồi. Chuyện ra sao Diệp Trfi lại ko rõ, chỉ biết chắc chắn ko phải quan hệ bình thường.
Diệp Trì ko muốn truy cứu chuyện quá khứ, nhưng nếu Hứa Minh Chương là bạn trai thời đại học của Thời Tiêu thật thì anh thực sự sẽ để bụng, nói thực lòng, anh ta là người đàn ông xuất sắc, xét về gia thế, tướng mạo, khả năng...đều được xếp vào hạng xuất sắc trong giới bọn anh. Nếu ko mẹ của Hồ Quân đã chẳng sốt sắng vun vào cho con gái mình.
Điều khiến Diệp Trì để tâm nhất chính là tuổi tác, 26, 27 tuổi, cô dang ở độ tuổi đẹp nhất của cuộc đời. Trước đây Diệp Trì ko cmar thấy, nhưng sau đó khi ở cùng với THời Tiêu, anh thường nghi ngờ ko biết cô có chê bai mình lớn tuổi quá ko.
Mười tuổi, khoảng cách 10 tuôi, theo như thời buổi hiện nay, cứ cách nhau 3 tuổi đã là cách nhau cả một " thế hệ ". Như thế, chẳng phải anh và THời Tiêu cách nhau đến hẳn 3 " thế hệ " có lẻ hay sao? Hơn nữa cô đứng bên cạnh Hứa MINh Chương rõ ràng là xứng đôi hơn, ít nhất là về tuổi tác.
Hơn nữa anh cũng chẳng phải thằng mù, cho dù biết Thời Tiêu đã kết hôn, thằng nhóc này vẫn yêu cô. Diệp Trì lúc này mới hiểu ra, thảo nào hôm tết anh cứ thấy Hứa Minh Chương với Thời Tiêu có gì đó là lạ, hóa ra là có gian tình.
Diệp Trì đóng mạnh cửa xe, hùng hổ đi lên cầu thang, lúc ấn tháng máy còn thầm nghĩ : " Giỏi lắm, thích chơi trò này chứ gì? Tình cũ ko rủ cũng đến, ngó đứt tơ vương chứ gì? Đừng mơ. Để xem tôi trị cô ra sao? Muốn cắm sừng Diệp Trì này hả? Đừng mơ."
Diệp Trì mở cửa, ném chìa khóa xe lên amwtj tử đựng giày, đá giày sang một bên, chẳng buồn đi dép vào mà đi thẳng chân trần lên nhà, mở cửa phòng ngủ ra. Trong phòng chẳng có ai, Diệp Trì tức điên lên, cởi áo khoác ngoài ném xuống đất, đi thẳng vòa trong phóng tắm, giơ tay gõ rầm rầm vào cửa : " Thời Tiêu, mẹ kiếp, cô ra đay ngay. Ra ngay ."
Thời Tiêu giật nảy mình, vừa mới cởi quần áo, ngâm mình trong nước ấm, ai ngờ Diệp Trì quay về, chẳng phải anh ta bảo mai mới về hay sao? Mặc dù trong lòng có hơi bất ngờ và vui mừng nhưng nhìn thấy bộ dạng của mình ntn, cô lại bực bội nói : " Anh làm gì thế? Em đang tắm, đợi 1 lát."
Rầm ! Rầm ! Rầm !
" Mở cửa ra, nghe thấy chưa? Thời Tiêu ".
Thời Tiêu nổi cáu, đúng là dở hơi, nửa đêm nửa hôm mò về lại còn làm loạn, đã vậy cô cứ ngâm mình trong bồn, mắt đắp mặt nạ, mặc xác Diệp Trì muốn làm gì thì làm.
Diệp Trì đập cửa cả buổi mà chằng thấy động tĩnh gì. Lửa giận trong lòng đã bung lên dữ dội, anh giờ chân đạp cửa, đạp mấy lần mà vẫn ko mở được. Diệp Trì giờ mới hối hận vì đã làm cửa tốt quá ( thề là chỗ này buồn cười vãi =)) ) . Anh lao xuống lầu, tìm bộ chìa khóa sơ cua rồi lao lên tầng, mở khóa phòng tắm rồi đạp cửa xông vào.
Thời tiêu giật nảy mình, giật phắt cái mặt nạ xuống, kinh ngạc nhìn anh. Diệp Trì mặc kệ, lửa giận đã bụng lên rồi. Anh túm tóc cô : " Á, đau quá ".
Thời Tiêu la lên. Cô vừa kêu đau, Diệp Trì đã ko khỏi mềm lòng, nới lỏng tóc cô ra, nhìn cô từ trên xuống dưới, ánh mắt nảy lửa khiến Thời Tiêu ko khỏi sợ hãi. Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy Diệp Trì như vậy, cơn phẫn nộ của anh hung dữ như muốn hủy hoại tất cả.
Nỗi sợ hãi trong mắt Thời Tiêu khiến Diệp Trì trong phút chốc khôi phục lại một chút lý trí. Anh cố đèn nén lửa giận xuống, rít qua kẽ răng : " Cô với Hứa Minh Chương rốt cuộc là có quan hệ gì? "
Mặt Thời Tiêu trắng bệch ra trong tích tắc rồi bình thường lại ngay. Cô chẳng còn sợ hãi nữa mà bực bội nói : " Sao? Anh xông vào đây là vì muốn lật lại chuyện cũ với em đấy hả? "
" Lật lại chuyện cũ ư? "
Diệp Trì cười u ám : " Nói như vậy là cô thừa nhận rồi. Hắn là gì cái gì,là mối tình đầu của cô, là bạn trai của cô thời đại học, hai người đã làm những gì? Ôm ấp, hôn hít, sợ mó, hay là.... "
Diệp Trì cúi xuống sát mặt cô : " Hay là ...? Thế nào? Nó có khỏe bằng tôi ko? "
Thời Tiêu tức đến run rẩy, vung tay lên cao, chẳng buồn suy nghĩ mà thẳng tay giáng cho Diệp Trì một cái tát thật đanh : " Anh tưởng tôi cũng mặt dày , đê tiện , nhơ nhớp như anh chắc? "
Anh túm chặt lấy cánh tay cô vừa vung lên, siết rất mạnh, mạnh đến mức Thời Tiêu có cảm giác xương cốt của mình như vỡ vụn ra. Nhưng cô vẫn cố nhẫn nhịn, nhìn anh bằng ánh mắt bướng bỉnh. Mặc dù chuyện tình cảm cảu cô và Hứa Minh Chương đã qua đi rồi, nhưng đó là đoạn hồi ức đẹp nhất trong cuộc đời cô, đẹp đến mức cả đời này cô ko thể nào quên. Đẹp đến mức cô ko thể để bất cứ ai sỉ nhục nó. Diệp Trì có tư cách gì mà chất vấn cô những chuyện này.
Trước khi kết hôn, anh ta lăng nhăng đến mức nào, hầu như ai ai cũng biết. So với anh ta, bản thân cô có thể coi là thánh nhân. Hơn nữa, cô nhwos rằng lần đầu tiên của mình đã trao cho anh ta. Thế mà anh ta còn nói như vậy, đúng là kẻ khốn kiếp.
Dám tát tai Diệp Trì, cô là người đầu tiên. Một đại thiếu gia lẫy lừng như anh mà lại để cho một con đàn bà sỉ nhục. Người phụ nữ nhát gan này lại dám vung tay tát anh, đã thế tát anh rồi còn hùng hồn nhục mạ anh như vậy. Cơn ghen tuông trong lòng Diệp Trì như một ngọn lửa bùng cháy dữ dội, lan rộng ra, ủy diệt toàn bộ lý trí của anh. Diệp Trì chẳng qua chỉ hỏi dò và suy đoán, nhưng khonahr khắc khi suy này thành thật, anh mới phát hiện ra, mình thật sự khó mà chịu đựng nổi. Suy nghĩ duy nhất trong đầu anh là cô ko yêu anh, ko phải vì cái gì khác, mà là vì trong lòng cô đã có người khác, đến giờ cô vẫn chưa thể quên người ấy.
Cô yêu gã đàn ông ấy sâu sắc biết nhường nào, chân thành biết nhường nào, chỉ cần nhìn những giọt mồ hôi rịn ra trân trán vì đau đớn nhưng cô vẫn cắn chặt răng, dũng cảm nhìn thẳng vào mặt Diệp Trì là anh có thể cảm nhận được.
Thất bại đến quá nhanh, nhanh như một trận lở núi, bỗng chốc hàng tấn đất đá đổ ập xuống, chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi có vài giây đã hủy hoại tất cả. Lần đầu tiên trong đời Diệp Trì cảm thấy đau đớn, đau tới mức gương mặt biến dạng đi. Anh đau đớn thì kẻ " đầu sỏ " gây ra nỗi đau này là Thời Tiêu cũng đừng mong được thoải mái ( DT đoạn này hơi hèn :D )
Diệp Trì bật cười ha ahr, tiếng cười rất đáng sợ.
" Nhơ nhớp, do bẩn, cô có biết thế nào là nhơ nhớp, dơ bẩn ko? "
Nói rồi anh đột nhiên thả tay cô ra. Đối mặt với một Diệp Trì ntn, Thời Tiêu bắt đầu sợ hãi. Diệp Trì lúc này rất ko bình thường, bản năng tự vệ khiến cô vùng ra khỏi tay anh ta, bất chấp mình đang trong trạng thái ko mảnh vải che thân, lao như bay ra ngoài. Mới chạy được hai bước đã bị Diệp Trì kéo tóc lại chẳng chút thương hoa tiếc ngọc.
Anh ta xoay người đè cô vào bức tường phòng tắm, cmar giác lạnh buốt ngấm vòa da thịt cô. Thời Tiêu khẽ rùng mình, ngẩng đầu nhìn vào mắt Diệp Trì. Ánh mắt anh ta tràn đầy sự tàn bạo, hung dữ, khiến cô vừa thấy xa lạ vừa thấy sợ hãi. Đây nào phỉa là người đàn ông yêu thương chiều chuộng cô hàng ngày, anh ta chẳng khác gì một kẻ điên mất hết lý trí.
Thời Tiêu dồn sức toàn thân vùng vẫy, nhưng cơ thể cô bị Diệp Trì đè chặt vào tường, ko thể cử động được, phần dưới của anh cứng lên, chạm vào Thời Tiêu, cô đột nhiên hiểu ra người đàn ông này muốn làm gì.
Ý nghĩ vừa lóe lên trong đầu , Diệp Trì đã nhấc một chân của cô lên. Cô đẩy anh tar a, rút được hai tay ra, hoảng loạn vùng vẫy. Trong lúc hoảng loạn, cô đã cào lên cổ Diệp Trì, để lại những vết xước hằn trên cổ anh ta.
Thời Tiêu càng phản kháng Diệp Trì càng nổi cáu. Giỏi lắm, gặp lại tình cũ rồi nên ko cho tôi động vào nữa chứ gì? Cơn giận bùng lên, anh một tay siết chặt cánh tay cô, rút thắt lưng ra, trói chặt hai tay cô lại, cởi khóa quần, rồi chẳng buồn cởi quần mà xông đến luôn ( hô hô.... Bạn này dã man quá :)) ) , bất chaos sự chống cự, phản kháng của Thời Tiêu .
Chia sẻ
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro