Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 53: Sự thật

Sau khi dỗ dành Kim Thái Hanh đi ngủ, Điền Chính Quốc gọi điện hẹn gặp Mẫn Doãn Kỳ tại quán cà phê trước cửa nhà.

Mẫn Doãn Kỳ đến sớm, cúi đầu lật menu, thuận miệng hỏi anh, “Latte hay Americano?”

Điền Chính Quốc: “Hồng trà nóng là được rồi.”

Mẫn Doãn Kỳ cũng không quá ngạc nhiên, “Nó quản cậu chặt ghê nhỉ.”

“Dạ dày tôi không tốt, anh ấy chỉ muốn tốt cho tôi thôi.”

Mẫn Doãn Kỳ lắc lắc ly cà phê, “Nó sao rồi?”

“Đang ngủ, tình hình trước mắt vẫn ổn.” Điền Chính Quốc không có thời gian để khách sáo, liền đi thẳng vào vấn đề, “Tôi muốn biết toàn bộ nguyên nhân sự việc, không giới hạn ở ca phẫu thuật ba năm trước, mà còn có bản giám định tâm lý và cách xử lý sự cố năm đó.”

Mẫn Doãn Kỳ: “Thái Hanh chưa kể với cậu sao?”

“Có nói một chút, nhưng trạng thái của anh ấy không tốt lắm, tôi không dám hỏi kỹ.”

Mẫn Doãn Kỳ nghiến răng, “Đúng là tính tình nó quá hiền lành, nếu là tôi, tôi tuyệt đối không để tên khốn đó yên.”

Điền Chính Quốc nhẹ giọng, “Bác sĩ Mẫn, anh bớt giận đã.”

Anh chọn gặp Mẫn Doãn Kỳ thay vì Kim Nam Tuấn, cũng vì biết tính cách bác sĩ Mẫn thẳng thắn, thời điểm tức giận sẽ dễ nói hết mọi chuyện. Quả nhiên anh đoán không sai.

Mẫn Doãn Kỳ dang rộng chân, ngồi tựa vào ghế sofa đối diện, “Bớt thế nào được? Nếu không phải trên người còn mặc áo blouse trắng, sợ làm mất mặt bệnh viện, tôi đã xong lên đấm thẳng vào mặt gã rồi.”

Điền Chính Quốc: “Rốt cuộc chuyện năm đó là thế nào?”

Mẫn Doãn Kỳ: “Thái Hanh kể với cậu bao nhiêu rồi?”

Điền Chính Quốc thuật lại đại khái những gì Kim Thái Hanh đã kể. Anh không lo những vấn đề khác, nhưng lại đặc biệt bận tâm đến bản giám định tâm lý kia.

Mẫn Doãn Kỳ: “Thầy Điền, cậu tin nó không?”

“Tôi không chỉ tin anh ấy, mà còn tin anh và bác sĩ Kim Nam Tuấn, cũng như toàn bộ bệnh viện.”

Là bác sĩ, Kim Thái Hanh sẽ không thực hiện phẫu thuật trong trạng thái tinh thần không ổn định; là bạn bè, Mẫn Doãn Kỳ và Kim Nam Tuấn sẽ không làm ngơ; và về phía bệnh viện, họ cũng sẽ không bao giờ đồng ý cho anh ấy bằng cách chuyển khoa, đồng thời giúp anh ấy che giấu sai sót suốt nhiều năm.

Nhưng bất luận thế nào, việc Kim Thái Hanh tự mình thừa nhận vấn đề tâm lý cũng là sự thật.

Mẫn Doãn Kỳ thở phào nhẹ nhõm, “Cảm ơn cậu đã tin tưởng.”

Điền Chính Quốc: “Bác sĩ Mẫn, Thái Hanh là chồng tôi.”

Hai từ “cảm ơn” nghe sao xa lạ quá.

“Được thôi, tôi thu lại lời vừa rồi.” Mẫn Doãn Kỳ nhún vai, tiếp tục nói: “Nó đã từng kể với cậu về chuyện hồi nhỏ chưa?”

Điền Chính Quốc cảm thấy một nỗi đau lại nhói lên trong tim: “Rồi, tôi biết chuyện về cha anh ấy, và cả mẹ nữa.”

Mẫn Doãn Kỳ: “Còn vết thương ở ngực trái?”

Điền Chính Quốc: “Tôi cũng biết, chính anh ấy tự khâu.”

Mẫn Doãn Kỳ nói: “Một đứa nhỏ mới 12 tuổi, không có chỉ dẫn chuyên môn, không có thiết bị y tế chuyên nghiệp, trong điều kiện không dùng thuốc tê mà có thể tự khâu vết thương cho mình. Cậu biết điều đó có nghĩa là gì không?”

Điền Chính Quốc im lặng, chờ y nói tiếp.

“Điều đó có nghĩa là, Thái Hanh có một ý chí kiên cường, tâm lý ổn định và khả năng học hỏi xuất sắc. Nói trắng ra, nó là thiên tài trong lĩnh vực ngoại khoa, trời sinh đã định phải làm công việc này.”

Điền Chính Quốc nghe vô số lời khen nhưng chẳng thể nào vui. Cái giá để đổi lấy danh hiệu thiên tài ấy quá đắt, từng chữ như thấm đẫm máu của người anh yêu.

Mẫn Doãn Kỳ: “Trong lĩnh vực đông y, cậu nghĩ nó ở trình độ nào?”

Điền Chính Quốc nhớ rõ những lời tán dương trên mạng, nhưng anh vẫn khiêm tốn đáp: “Rất giỏi.”

“Giỏi thì đúng là giỏi, nhưng nhìn chung trên cả nước, người giỏi như nó, thậm chí giỏi hơn cũng không thiếu.” Mẫn Doãn Kỳ nhướn mày: “Cậu có biết ở khoa ngoại tim mạch, Thái Hanh có địa vị thế nào không?”

Điền Chính Quốc nín thở, lồng ngực không ngừng căng ra.

“Thầy Điền, có muốn đoán thử không?” Mẫn Doãn Kỳ có vẻ rất trông chờ phản ứng của anh, “Đừng ngại, cứ đoán thoải mái đi.”

Điền Chính Quốc siết chặt nắm tay: “Thái Hanh là người giỏi nhất?”

Nụ cười của Mẫn Doãn Kỳ đầy vẻ trêu chọc, như không hài lòng với câu trả lời của anh.

Y thu lại nụ cười, trịnh trọng tuyên bố,”Kim Thái Hanh là duy nhất.”

Tính đến thời điểm hiện tại, có một loại phẫu thuật van tim mà ở Trung Quốc chỉ mình Kim Thái Hanh mới thực hiện được. Hắn chuyển khoa, đồng nghĩa với việc căn bệnh này không còn ai chữa được, trở thành bệnh nan y.

“Trên thế giới, có thể thực hiện được ca phẫu thuật này không vượt quá năm người.”

Toàn thân Điền Chính Quốc cứng đờ, căng thẳng đến mức cảm nhận rõ từng nhịp đập của mạch máu.

Mẫn Doãn Kỳ: “Lúc nó học tiến sĩ, cậu có biết bao nhiêu trường đại học, học viện y học và viện nghiên cứu nước ngoài tranh giành nó không?”

Mặc kệ là điều kiện gì, bất cứ yêu cầu nào, chỉ cần hắn nói ra, dù là trên trời hay dưới biển họ đều sẵn sàng đáp ứng.

Dù vậy, Kim Thái Hanh vẫn không mảy may dao động. Hắn từ chối mọi lời mời, kiên quyết trở về nước. Hắn muốn quay về, muốn biến căn bệnh nan y thành có thể chữa được, muốn khai phá con đường tưởng chừng như không lối thoát.

“Kết quả thì sao? Về nước chưa đầy một năm, đã bị cái chuyện khốn nạn này phá đám, trực tiếp hủy hoại toàn bộ ước mơ của nó.” Mẫn Doãn Kỳ suýt nữa đập vỡ ly cà phê, bật thốt: “Con mẹ nó!”

Điền Chính Quốc không khuyên y nguôi giận nổi nữa. Vì chính anh cũng đang muốn phát điên lên, muốn cùng Mẫn Doãn Kỳ chửi bới, thậm chí nguyền rủa những kẻ bẩn thỉu, bất chấp thủ đoạn kia.

“Thầy Điền, cậu có biết phẫu thuật tim đối với nó quan trọng thế nào không?”

“Anh ấy chưa từng nói với tôi, nhưng tôi có thể hiểu được.”

Đó là ước mơ của Thái Hanh, là một trong số ít những điều mà anh ấy thực sự kiên trì theo đuổi.

Mẫn Doãn Kỳ nghiến răng, “Nó chỉ muốn làm một bác sĩ ngoại khoa, muốn tự tay cứu sống nhiều người hơn. Nó nghiêm túc đến vậy, cố gắng đến vậy, rốt cuộc nó sai ở đâu chứ? Dựa vào đâu mà đối xử với nó như thế!”

Điền Chính Quốc có miệng mà khó lòng trả lời. Anh hiểu được sự đau lòng của Mẫn Doãn Kỳ, với tư cách là bạn đời của Kim Thái Hanh, bản thân anh thậm chí còn đau đớn gấp ngàn lần.

Đúng vậy, anh ấy đã làm gì sai chứ?

Anh ấy tốt như vậy, vì cái gì mà đối xử với anh ấy như thế?

Nhưng sự phẫn nộ của Mẫn Doãn Kỳ vẫn chưa dừng lại, “Không chỉ riêng Thái Hanh, ngay cả những bệnh nhân khác đã làm gì sai?”

Kim Thái Hanh là người duy nhất trong nước có thể thực hiện ca phẫu thuật này. Nếu hắn không thể tiếp tục phẫu thuật, những gia đình có điều kiện có thể ra nước ngoài tìm bác sĩ khác. Nhưng đa phần bệnh nhân đều là những người bình thường, họ không thể tự chi trả những khoản phí khổng lồ ấy. Nhưng họ vẫn mong muốn được sống.

Họ vốn có cơ hội sống sót, nhưng chỉ vì vụ lùm xùm y tế này mà mất đi người duy nhất có thể cứu họ.

Đây không phải là một ưu đãi ngắn hạn, nếu không kịp giành lấy thì chỉ cảm thấy hụt hẫng trong chốc lát. Đối với họ, không có cơ hội phẫu thuật nghĩa là chờ chết từng ngày.

“Mạng nào chẳng phải mạng. Những bệnh nhân đang chờ phẫu thuật, họ sai ở đâu?” Mẫn Doãn Kỳ siết chặt ly cà phê. “Có gì tuyệt vọng hơn việc đáng lẽ có thể sống nhưng lại phải chờ chết?”

Điền Chính Quốc hít sâu, cố gắng giữ bình tĩnh: “Việc Thái Hanh chuyển sang khoa đông y, là vì ca phẫu thuật đó sao?”

“Chỉ là một phần thôi. Chủ yếu là do bản báo cáo giám định tâm lý kia.”

Kim Thái Hanh rất để ý, cũng rất cẩn trọng. Không phải vì hắn sợ cầm dao mổ hay lo lắng mình không đủ năng lực, mà vì hắn chỉ tự hỏi liệu bản thân có xứng đáng làm bác sĩ hay không, có đủ tư cách đứng trên bàn mổ hay không.

Hắn muốn chịu trách nhiệm với từng bệnh nhân một, muốn xứng đáng với chiếc áo blouse trắng đang mặc trên người.

Đây cũng là điều Điền Chính Quốc bận tâm nhất, “Bản báo cáo giám định tâm lý đó từ đâu mà có?”

Mẫn Doãn Kỳ: “Năm hai đại học có một cuộc thi lâm sàng toàn quốc dành cho sinh viên y khoa, rất danh giá. Những sinh viên đủ điều kiện đều sẽ tham gia.”

Tất nhiên bọn họ cũng không bỏ lỡ cơ hội này, ba người cùng vượt qua các vòng và giành được suất tiến vào chung kết.

Trước khi chung kết bắt đầu, tất cả các thí sinh phải trải qua một bài đánh giá không thể thiếu, đó là kiểm tra tâm lý. Cũng chính lần đó, Kim Thái Hanh nhận được kết luận tâm lý có vấn đề bất thường.

Điền Chính Quốc nhớ lại nội dung báo cáo: “Trên đó viết là hội chứng khát máu, là thật sao?”

Nhắc đến đây, lửa giận trong Mẫn Doãn Kỳ lại bùng lên, “Khát máu cái gì, trong y học gọi là hội chứng thực bào máu. Đây là bệnh khiến các tế bào mô trong cơ thể phát triển quá mức, thậm chí có thể phá hủy các tế bào còn nguyên vẹn. Nguyên nhân chủ yếu là do di truyền, nhiễm trùng, hoặc ung thư ác tính. Những điều này hoàn toàn không liên quan đến trường hợp của Kim Thái Hanh!”

Điền Chính Quốc nhớ lại những lần gần gũi với Kim Thái Hanh, “Nhưng hình như anh ấy thật sự rất hứng thú với máu.”

Mẫn Doãn Kỳ đáp: “Cậu hẳn phải biết, máu đối với nó có ý nghĩa gì.”

Điền Chính Quốc cố giữ bình tĩnh, “Là dấu hiệu sự bình yên kết thúc đau đớn, là cách duy nhất để tự vệ.”

Mẫn Doãn Kỳ nói thêm: “Không chỉ vậy, máu còn giúp nó giữ tỉnh táo và bình tĩnh.”

Mẫn Doãn Kỳ không bao giờ quên buổi học giải phẫu đầu tiên, khi những người khác đều lộ rõ vẻ ghê tởm, sợ hãi hay đau đớn, chỉ có Kim Thái Hanh điềm nhiên đeo găng tay phẫu thuật, nghiêm túc cắt xuống các cơ quan từ cơ thể mẫu.

Trong ánh mắt hắn là sự tôn kính với y học, sự tôn trọng với người hiến xác, và một sự điềm tĩnh hiếm có, hòa quyện với niềm đam mê mãnh liệt dành cho lĩnh vực chuyên môn.

“Nếu nói rằng tâm lý nó hơi khác thường trong cuộc sống thường ngày, tôi có thể chấp nhận. Nhưng trong phòng phẫu thuật, khi lồng ngực được mở ra và máu tươi tuôn trào, nó chính là trưởng khoa Kim của khoa ngoại tim mạch, nghiêm túc, trách nhiệm và tập trung. Nó luôn đặt mạng sống của bệnh nhân lên trên hết, không có chỗ cho bất kỳ sai sót nào.”

Kim Thái Hanh chưa từng lảng tránh tình trạng tâm lý của mình. Trong mỗi ca phẫu thuật đều có thiết bị quay phim hoàn chỉnh, để đảm bảo rằng nếu xảy ra sự cố ngoài ý muốn, có thể kịp thời tìm ra vấn đề.

“Cậu nghĩ Kim Thái Hanh không muốn quay lại sao? Nó xem khoa ngoại tim mạch như sinh mệnh của mình. Nó yêu bàn mổ, tôn trọng bộ đồ phẫu thuật màu xanh lục, không muốn bất kỳ vết nhơ nào làm tổn hại đến chúng.”

Đó là thứ Kim Thái Hanh đã đánh đổi bằng nỗi đau xỏ kim và một trái tim còn đập ở tuổi mười hai.

Thế mà giờ đây, ước mơ của hắn lại bị bóp nghẹt một cách tàn nhẫn, thậm chí còn có người muốn hắt nước bẩn lên người hắn!

“Cái bản giám định chó má đó hoàn toàn là nói láo. Họ xem nó là gì, ma cà rồng chắc?” Mẫn Doãn Kỳ tức giận, “Đúng, tôi thừa nhận rằng vì bóng tối thời thơ ấu nên nó thật sự có hứng thú vượt xa mức bình thường với máu. Nhưng theo tôi biết, nó không hề có ham muốn hút máu của bất kỳ ai.”

Mẫn Doãn Kỳ nhớ lại thời đại học, có lần y bị thương ở tay, còn giỡn hớt nói với Kim Thái Hanh: “Ê, hay là mày liếm vài cái đi, đừng lãng phí.”

Kim Thái Hanh chẳng thèm để ý, còn tỏ vẻ vô cùng chán ghét, đến mức bỏ dở cả bữa trưa.

Mẫn Doãn Kỳ tò mò: “Kim Thái Hanh có hứng thú với máu của cậu không?”

Điền Chính Quốc không giấu giếm, khẽ gật đầu.

Mẫn Doãn Kỳ bật cười: “Tôi biết ngay mà.”

Thật lòng yêu ai đó mới có thể si mê như vậy.

Ủa mà khoan, bộ máu của mình kinh tởm lắm sao?

Điền Chính Quốc tiếp tục hỏi: “Ngoài chứng khát máu ra, còn vấn đề tâm lý nào khác không?”

“Với những gì nó đã trải qua thời thơ ấu, bị ảnh hưởng tâm lý là điều khó tránh. Nói thật, áp lực cuộc sống trong xã hội hiện nay lớn như vậy, hầu hết mọi người đều ít nhiều có chút vấn đề tâm lý. Chỉ dựa vào một báo cáo thôi thì quá khiên cưỡng.”

Điền Chính Quốc: “Vậy bản báo cáo giám định tâm lý đó thực sự đáng tin sao?”

“Đáng tin con khỉ!”

Dù đã qua rất nhiều năm nhưng Mẫn Doãn Kỳ vẫn nhớ rõ, cà lơ phất phơ như y mà còn phải khó chịu với cách kiểm tra đó. Phương pháp đánh giá kia vô cùng cực đoan, buộc người ta phải đưa ra quyết định trong tình huống bị ép buộc, hoàn toàn không phù hợp với nguyên tắc bình thường.

Mẫn Doãn Kỳ nói: “Sau khi xảy ra chuyện của Thái Hanh, tôi có tìm đến cơ sở thực hiện đánh giá đó, nhưng bọn họ đã dọn đi từ lâu rồi, một tấm ảnh cũng không còn.”

Điền Chính Quốc suy tư: “Ý anh là cơ sở giám định có thể đã làm sai quy trình, và báo cáo đó là không hợp lệ, đúng không?”

“Mặc kệ nó có hợp lệ hay không, với tôi, Kim Thái Hanh trời sinh là để làm bác sĩ ngoại khoa.”

Không chỉ với các ca phẫu thuật tim mạch, kỹ thuật khâu của Kim Thái Hanh cũng thuộc hàng xuất sắc. Màng mỏng như tơ cũng bị hắn khâu đến mức không để lại dấu vết, thậm chí cả lỗ kim cũng khó tìm thấy.

Đôi tay của Kim Thái Hanh thật sự tài năng đến mức tưởng như có phép thuật.

Điền Chính Quốc càng nghe càng thêm thắc mắc: “Nếu đã rõ mọi chuyện, tại sao không báo cảnh sát giải quyết?”

“Lúc đó người nhà bệnh nhân không làm ầm lên, mà cầm bản giám định đi tìm Thái Hanh, muốn xin ít tiền bồi thường.” Y cười khinh, “Kết quả đương nhiên là nó không thèm để ý, thế là gã tìm đến ông già kia.”

Điền Chính Quốc: “Ông già?”

“Là viện trưởng đó.” Mẫn Doãn Kỳ vừa nhắc lại đã thấy bực, “Ổng lo nếu chuyện bung bét ra sẽ gây ảnh hưởng xấu đến Kim Thái Hanh.”

Mẫn Doãn Kỳ bổ sung: “Cậu cũng biết mà, Kim Thái Hanh rất nhạy cảm về chuyện này. Sau đó viện trưởng đã tự bỏ tiền túi ra để giải quyết mọi chuyện.”

Điền Chính Quốc ngập ngừng: “Viện trưởng đã đưa bao nhiêu?”

“200 ngàn.”

Điền Chính Quốc không biết nói gì hơn, “Viện trưởng của các anh cũng tận tâm thật đấy.”

“Ổng là vậy đấy, cứ như quả hồng mềm, ai muốn bóp một cái cũng được.”

Điền Chính Quốc: “...”

Bác sĩ Mẫn quả nhiên chuyện gì cũng dám nói.

Mẫn Doãn Kỳ thở dài: “Thật ra tôi cũng hiểu được phần nào suy nghĩ của ổng. Nếu lúc đó mọi chuyện lộ ra ngoài, dư luận chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến Thái Hanh. Nó có thể sẽ bị tổn thương nặng hơn, thậm chí từ bỏ con đường y học.”

Điền Chính Quốc: “Nhưng nếu mục đích của gã chỉ là tiền, tại sao lần này không tìm viện trưởng mà lại chọn cách phơi bày mọi chuyện?”

“Chắc vì chê tiền đến chậm ấy mà, hơn nữa đòi tiền kiểu đó cũng có rủi ro, dễ bị quy vào tội tống tiền. Nên gã đổi cách, kiếm tiền bằng tương tác trên mạng.”

Mấy năm gần đây mạng xã hội trở thành kênh lan truyền thông tin nhanh chóng nhất, các nền tảng trực tuyến xuất hiện rất nhiều người nổi tiếng qua mạng, kiếm được bộn tiền nhờ lượt xem và phần thưởng từ người xem.

Chỉ cần có người chú ý, lượng tương tác sẽ nhanh chóng chuyển hóa thành tiền.

Và đúng như những gì gã mong muốn, chưa đầy một ngày sau khi sự việc xảy ra, tài khoản mạng xã hội của người nhà bệnh nhân đã thu hút hơn 300.000 người theo dõi. Chỉ riêng phần thưởng trong các buổi livestream cũng thu về hơn 200.000.

“Gã đang ăn bánh bao thấm máu người.” Điền Chính Quốc hận đến nghiến răng. “Mạng xã hội và dư luận không phải được tạo ra để phục vụ những việc như thế này. Chúng không nên bị lợi dụng làm công cụ kiếm tiền bất chính.”

Mẫn Doãn Kỳ cười khẩy: “Hạng người như giòi bọ trong cống rãnh như gã, làm vậy cũng chẳng có gì lạ.”

“Bác sĩ Mẫn, cảm ơn anh đã kể với tôi những chuyện này.” Điền Chính Quốc nhìn đồng hồ. “Thái Hanh vẫn đang chờ tôi, tôi về trước đây.”

“Khoan đã, tôi còn hai câu muốn nói.” Mẫn Doãn Kỳ đưa tay vò tóc, “Thầy Điền, thật lòng mà nói, từ khi kết hôn với cậu Thái Hanh đã thay đổi rất nhiều. Trước đây nó nhạt nhẽo lắm, ngoài công việc ra chẳng hứng thú với bất kỳ điều gì. Nhưng từ khi có cậu, nó trở nên sống động hơn, có cảm xúc hơn.”

“Tuổi thơ của nó rất bất hạnh, tâm lý ít nhiều cũng chịu ảnh hưởng tiêu cực. Nhưng cậu hãy tin tôi, bao năm qua nó luôn rất ổn định. Uống thuốc đều đặn lắm, nó chưa từng làm gì vượt quá giới hạn đâu.” Mẫn Doãn Kỳ nói, “Tôi có thể khẳng định, tình cảm nó dành cho cậu là chân thật, rất, rất chân thật.”

Điền Chính Quốc nhẹ giọng: “Ừm, tôi biết. Anh còn gì muốn nói nữa không?”

“Dù có hơi ngu, nhưng tôi vẫn muốn hỏi một câu.” Mẫn Doãn Kỳ cười khổ, “Cậu sẽ không bỏ rơi nó chứ?”

Kim Thái Hanh đang đối mặt với cửa ải khó khăn, nếu chuyện tình cảm lại xảy ra vấn đề, Mẫn Doãn Kỳ thật sự lo hắn sẽ gục ngã mất.

“Bác sĩ Mẫn, anh cũng nói đó là câu hỏi ngu xuẩn, sau này đừng nhắc lại nữa.”

Điền Chính Quốc về đến nhà, phát hiện Kim Thái Hanh đang ngồi bên cửa sổ.

Tóc tai hắn lộn xộn, chân trần ngồi bệt xuống sàn, trông giống một người đợi chờ mỏi mòn trong nhớ nhung.

“Sao anh lại ngồi ở đây?” Điền Chính Quốc ngồi xuống đỡ hắn dậy. “Đứng lên đi, sàn nhà lạnh lắm.”

“Anh thức dậy nhưng không thấy em đâu, tìm khắp nhà mà vẫn không thấy.” Kim Thái Hanh trông như một chú chó lớn vừa dầm mưa, ánh mắt đầy ấm ức chờ mong được an ủi. “Anh chỉ muốn chờ em về thôi.”

“Sao không gọi điện cho em?”

Kim Thái Hanh trộm chạm vào đầu ngón tay anh, vô cùng cẩn thận: “Sợ làm phiền em.”

Điền Chính Quốc giữ chặt tay hắn, lòng bàn tay áp vào nhau, “Giữa chúng ta không có chuyện phiền hay không phiền.”

Kim Thái Hanh như vẫn chưa hài lòng, lại kéo lấy tay còn lại của anh, ánh mắt chăm chú không rời.

Điền Chính Quốc nhìn thẳng vào hắn, “Nhưng Thái Hanh, anh lại nói dối rồi.”

Anh trở về từ phía nam, Kim Thái Hanh lại ngồi bên cửa sổ phía bắc, không thể nào nhìn thấy anh được.

Kim Thái Hanh cúi đầu, “Anh sợ không chờ được.”

Nhưng dù sợ, hắn vẫn muốn ngồi ở đây đợi.

Đợi ở đây, không hi vọng thì sẽ không thất vọng.

Hắn không muốn giống như hồi còn nhỏ, ngu ngốc canh chừng trước cửa, rồi chẳng bao giờ thấy mẹ đẩy cửa bước vào.

“Thái Hanh, nhìn em này.” Điền Chính Quốc nâng mặt hắn lên, “Còn nhớ lúc trước khi em cầu hôn anh, em đã hỏi anh câu gì không?”

Kim Thái Hanh: “Em hỏi, ‘’Em muốn biết, anh nghĩ thế nào về hôn nhân?””

“Thế anh có nhớ mình trả lời thế nào không?”

“Nhớ chứ.”

Cùng một người, sống một đời.

“Thái Hanh, chúng ta vẫn còn cả một đời.”

Kim Thái Hanh thở dài: “Nhưng anh đã giấu bệnh tình của mình, đã lừa em.”

Điền Chính Quốc là người mà hắn chờ đợi suốt 12 năm, hắn đã dùng đủ mọi cách để tạo dựng một hình ảnh hoàn hảo, tự biến mình thành mẫu người anh yêu thích nhất, rồi “lừa” anh bước vào căn nhà này.

Trong lòng luôn thấp thỏm lo sợ, giống như một thằng hề ích kỷ, chỉ để được ở bên anh cả đời.

Chỉ thế thôi.

Điền Chính Quốc vòng tay ôm lấy cổ Kim Thái Hanh, kéo hắn tựa vào ngực mình: “Anh giấu bệnh là thật, em rất giận cũng là thật. Giận vì không biết sớm hơn, giận vì không thể ở bên anh sớm hơn. Cũng giận vì em tệ quá, khiến anh không thể hoàn toàn tin tưởng em.”

Kim Thái Hanh siết chặt vòng tay, ôm lấy anh “Không, không phải thế đâu. Em rất tốt. Ý anh không phải như vậy, anh không nói là vì sợ em để ý.”

Hắn từng nghĩ, chỉ cần mình uống thuốc đúng giờ, nỗ lực kiềm chế tình cảm thì vĩnh viễn sẽ không bị phát hiện.

Uống thuốc không khó, nhưng kiềm chế cảm xúc thì khó còn hơn lên trời.

Điền Chính Quốc khẽ cười: “Tại sao em phải để ý?”

Kim Thái Hanh ngập ngừng: “Anh có bệnh, không xứng với em.”

“Thái Hanh, tình yêu chỉ có thích hoặc không thích, những thứ khác đều không phải lý do.” Điền Chính Quốc nhìn hắn, ánh mắt dịu dàng mà kiên định. “Hơn nữa, nghiện tình dục... cũng là bệnh. Chúng ta chính là trời sinh một đôi.”

Kim Thái Hanh bất đắc dĩ cười: “Anh nói không lại em.”

“Vậy thì đừng nói, nghe em nói này.” Điền Chính Quốc dịu dàng đáp.

“Thái Hanh, em không phải bác sĩ, cũng chẳng nghiên cứu về tâm lý học. Em chỉ biết, người em yêu đã bị tổn thương bởi thời thơ ấu, giờ lại bị người khác Điền oan. Em rất đau lòng, chỉ muốn giúp người em yêu làm sáng tỏ mọi chuyện, rồi dành quãng đời còn lại để yêu thương, đồng hành cùng anh ấy, giúp anh ấy vuốt phẳng vết thương, trở thành một người vui vẻ tích cực hơn.”

Kim Thái Hanh: “Chính Quốc, cảm ơn em.”

Cảm ơn vì có em bên cạnh,

May mà em vẫn ở đây.

“Ngốc quá, không được nói cảm ơn!” Điền Chính Quốc kéo hắn đứng dậy. “Đứng lên nào, xem em mang gì về cho anh đây.”

Kim Thái Hanh nhìn theo ánh mắt anh, cứng đờ tại chỗ.

Điền Chính Quốc cầm một xâu kẹo hồ lô bước tới trước mặt hắn: “Muộn một chút, nhưng không được trách em đâu đấy.”

“Cắn thử xem có phải vị của ngày xưa không.” Điền Chính Quốc đưa xâu kẹo đến bên miệng Kim Thái Hanh, “Quanh nhà chúng ta không có bán nên em phải qua tận trường tiểu học Dương Thành mua đấy. Còn phải chen lấn giữa một rừng trẻ con, chọn bằng được xâu to nhất mang về cho anh này.”

Kim Thái Hanh chỉ lặng lẽ nhìn anh, không động đậy.

“Không ăn hả? Vậy em ăn trước nhé.”

Điền Chính Quốc vừa nói dứt câu đã cắn vào viên kẹo đầu tiên, ngay lập tức được Kim Thái Hanh ôm chặt. Tiếng giòn tan của vỏ kẹo vang lên, nửa viên còn lại đã bị Kim Thái Hanh cắn lấy.

Điền Chính Quốc nuốt xuống nửa kia, mở miệng cười, “Thế nào, ngon không?”

“Ngon.” Kim Thái Hanh khẽ dựa trán mình vào anh, “Rất ngon.”

Vị chua chua ngọt ngọt mà hắn đã chờ suốt 24 năm, rốt cuộc cũng nếm được rồi.

Hai người đàn ông hơn 30 tuổi, vừa ấu trĩ vừa ngốc nghếch, lúc thì em đút anh, lúc thì anh đút em, cùng nhau ăn hết xâu kẹo hồ lô.

Ăn xong, Kim Thái Hanh cầm cái que không bước về phía bếp.

Điền Chính Quốc ngăn hắn lại, “Làm gì đấy?”

“Nấu cơm.”

Điền Chính Quốc chỉ vào hai hộp cơm lớn trên bàn, “Bố mẹ đã chuẩn bị sẵn rồi. Nghe nói toàn là món anh thích ăn.”

Ngực Kim Thái Hanh run lên, “Bố mẹ biết hết rồi sao?”

“Yên tâm đi, bố mẹ không sao đâu. Chỉ là lo cho sức khỏe của anh nên muốn đến thăm, còn bảo chúng ta chuyển về ở cùng, sợ em không biết nấu ăn, không chăm sóc tốt cho anh.” Điền Chính Quốc mỉm cười, “Nhưng em biết anh thích yên tĩnh nên đã khuyên bố mẹ không cần qua rồi.”

“Thái Hanh, không chỉ em mà bố mẹ cũng luôn đứng về phía anh. Tin tưởng anh, ủng hộ anh. Cả nhà chính là hậu phương vững chắc nhất của anh.”

Kim Thái Hanh chưa bao giờ hạnh phúc như hiện tại, “Cảm ơn bố mẹ.”

“Đều là người một nhà, không được nói thế.” Điền Chính Quốc mở hộp cơm ra, “Để xem mẹ nấu món gì ngon cho anh đây.”

Điền Chính Quốc gắp một miếng thịt đưa đến miệng hắn, “Tối nay phá giới, ăn nhiều vào.”

Kim Thái Hanh cắn miếng thịt, khẽ gật đầu, “Tay nghề của mẹ ngày càng tuyệt.”

“Hừ, chỉ giỏi lời ngon tiếng ngọt với em thôi, lát nữa tự gọi qua nói với mẹ đi.”

Kim Thái Hanh: “Được.”

Sau bữa tối, Điền Chính Quốc nhận nhiệm vụ rửa bát. Xong xuôi, anh đi tìm Kim Thái Hanh, bắt gặp hắn đang lọ mọ gì đó trong phòng làm việc.

Điền Chính Quốc nhẹ nhàng bóp vai hắn, “Mấy ngày này anh nghỉ ngơi cho tốt đi, công việc để sau hẵng làm.”

“Không sao, anh chỉ đang sắp xếp vài thứ thôi.”

Ánh mắt Điền Chính Quốc lướt qua tập tài liệu trên bàn, “Đây là gì vậy?”

“Là bản ghi âm năm đó người nhà bệnh nhân dùng để uy hiếp anh. Anh cũng đã chuẩn bị một số chứng cứ khác, vốn định kiện họ, nhưng viện trưởng Mẫn đã dùng tiền để dàn xếp mọi chuyện giúp anh.”

“Viện trưởng Mẫn?”

“Ông nội của Mẫn Doãn Kỳ.”

Điền Chính Quốc: “...”

Thảo nào Mẫn Doãn Kỳ cứ gọi ông già miết.

Tính cách hai ông cháu đúng là khác nhau một trời một vực.

Viện trưởng Mẫn theo chủ trương hòa nhã, hơn nữa sự ra đi của bệnh nhân là thật, mà gia đình họ còn có một đứa nhỏ 5 tuổi. Ông vừa lo cho Kim Thái Hanh, vừa không muốn đẩy mọi chuyện đi quá xa khiến đứa trẻ phải chịu thiệt thòi.

Nhưng lòng tốt không nên trở thành cái cớ để bị lợi dụng, lần này Kim Thái Hanh không muốn mềm lòng nữa.

Điền Chính Quốc lật qua tập chứng cứ, “Kiện thì chắc chắn phải kiện. Nhưng có thể cho em một bản không?”

Nếu gã đã muốn lôi kéo sự chú ý, thích gây bão mạng đến vậy, tốt thôi. Anh nhất định sẽ tận dụng chính sự nổi tiếng mà gã có, để gã biết rằng, dư luận truyền thông thực sự là như thế nào.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #vui