Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 16: Hạnh phúc

“Trời ơi, cứu với!!”



“Vậy anh lui giới là vì kết hôn à?”



Chuyện này cũng không có gì phải giấu diếm, Điền Chính Quốc đáp: “Đúng vậy.”



“Aaaaa khôngggg!!”



“Huhu em không thể sống thiếu anh đâu!”



“Không có anh em sống sao đây!”



Điền Chính Quốc: “Được rồi các bảo bối, bình tĩnh nào. Trước đây tôi đã từng nhắc qua rồi mà.”



“Tôi không muốn nó trở thành chuyện sinh ly tử biệt đâu, hy vọng nhận được lời chúc phúc từ mọi người.”



“Nhưng mà bọn em vẫn không nỡ.”



“Cuối cùng thì đại đại của chúng ta cũng lập gia đình rồi.”



Chờ bình luận dần lắng xuống, Niệm Tương mới lên tiếng, “À, em có thể hỏi một chút không, chồng của anh Thanh Phong là người như thế nào ạ?”



“Anh ấy không phải người trong giới, thậm chí chẳng liên quan gì đến vòng này cả.” Điền Chính Quốc nói: “Nhưng chồng của anh là một người rất tuyệt vời.”



“Wow, tốt quá, mong anh Thanh Phong sẽ mãi hạnh phúc!”



Điền Chính Quốc: “Cảm ơn Niệm Niệm.”



“Chúc Thanh Phong đại đại tân hôn vui vẻ.”



“Mặc dù rất tiếc nuối, nhưng vẫn mong anh hạnh phúc!”



“Chúc Thanh Phong đại đại hạnh phúc ở thế giới thực.”



“Đừng quên bọn em nhé, đại đại.”



“Cảm ơn mọi người, mọi người cũng vậy, đều phải hạnh phúc nhé.”



Nhờ thông báo chính thức của Điền Chính Quốc mà lượt xem của buổi livestream bùng nổ vào những phút cuối, kết thúc với con số 60 triệu lượt xem.



Lúc tạm biệt và tắt live, Điền Chính Quốc nhớ đến lời hứa trước đó, anh nhắn tin riêng cho Niệm Tương và gửi số wechat của mình qua cho cậu.



Không lâu sau điện thoại hiện thông báo kết bạn.



【Anh Thanh Phong, em là Niệm Niệm đây.】



Điền Chính Quốc ấn chấp nhận rồi gửi qua một tin nhắn thoại: “Niệm Niệm, hôm nay rất vui, rất hân hạnh được gặp em.”



Anh thường có thói quen xem qua trang cá nhân của bạn bè, hình như Niệm Tương không giới hạn quyền truy cập. Trang cá nhân của cậu ấy ngập tràn những khoảnh khắc sinh hoạt hằng ngày muôn màu muôn vẻ.



Điền Chính Quốc chú ý đến những địa điểm đặc trưng trong các bức ảnh, hầu như đều ở Dương Thành.



Trong album ảnh của Niệm Tương có ảnh vở ghi chép hồi cấp ba, thẻ mượn sách đại học, mèo Xiêm và mèo Anh lông ngắn ở quán cà phê mèo, còn có nước ép nho có đá và bình nước hình gấu Duffy tròn trĩnh – tất cả đều là những mảnh ghép sống động trong cuộc sống hàng ngày của cậu.



Cuối cùng, Điền Chính Quốc dừng lại ở một loạt ảnh chụp.



Trong tấm ảnh đầu tiên, Niệm Tương mặc trang phục dài thướt tha đang múa uyển chuyển trên sân khấu. Ở bức thứ hai, cậu ấy mặc áo phông trắng đơn giản, tay ôm bó hồng trắng to và tạo dáng chữ V.



Ảnh không bị che mặt, khi cậu cười rộ lên, lông mi như chụm lại, trông như một bé thú bông mà ai cũng muốn ôm khi nhìn thấy trong tiệm đồ chơi.



Điền Chính Quốc thoát khỏi album ảnh, bất lực lắc đầu.



Thằng bé này chẳng có chút ý thức an toàn gì cả, quá tùy tiện để người lạ nhìn thấy cuộc sống riêng tư của mình.



Có thông báo tin nhắn mới.



Niệm Niệm: “Em cũng rất vui, siêu hạnh phúc khi được làm quen với anh Thanh Phong! / Gấu nhỏ tung hoa”



Điền Chính Quốc nhìn chằm chằm chiếc gif một lúc lâu, sao mà ngay cả icon cũng đáng yêu và nhộn nhịp thế này.



Hỏi thăm đơn giản vài câu, Điền Chính Quốc gửi tin nhắn thoại: “Em trai à, hôm khác nói chuyện tiếp nhé, chiều nay anh phải ra ngoài rồi, tạm biệt.”



Niệm Niệm: “Vâng vâng, tạm biệt anh Thanh Phong! / Gấu nhỏ vẫy tay”



Ngay sau đó, một tin nhắn khác lại đến.



Niệm Niệm: “À, anh Thanh Phong, em có thể hỏi một câu không? / Gấu nhỏ ngại ngùng chỉ ngón tay vào nhau”



“Hỏi đi.”



Niệm Niệm: “Có phải đi cùng chồng không ạ? / Gấu nhỏ cười trộm.”



Điền Chính Quốc bật cười, đúng là một cậu bé thích tò mò.



Anh vui vẻ trả lời: “Ừm.”





Sau khi kết thúc buổi họp, Kim Thái Hanh ngồi lại trong phòng nghỉ đến giữa buổi sáng. Buổi livestream kết thúc, màn hình điện thoại đã tắt nhưng những câu nói đáng yêu kia vẫn vang vọng bên tai hắn.



“Tôi sắp kết hôn rồi.”



“Mong nhận được lời chúc phúc từ mọi người.”



“Chồng của tôi là một người rất tuyệt vời.”



Chồng.



Chồng của tôi.



Kim Thái Hanh cố gắng nén lại nụ cười, hắn tháo tai nghe, định gọi một cuộc điện thoại thì tình cờ nhìn thấy người hắn đang muốn tìm.



“Nam Tuấn, có bận không?”



Kim Nam Tuấn dừng bước, xoay người lại, “Không bận.”



Kim Thái Hanh chú ý đến trạng thái của anh, “Tâm trạng không tốt à?”



“Không sao.” Kim Nam Tuấn bóp nhẹ sống mũi, “Có chuyện gì vậy?”



“Muốn nhờ mày tư vấn, trước khi đi đăng ký kết hôn cần chuẩn bị gì?”



Kim Nam Tuấn hỏi: “Ngày mai à?”



Kim Thái Hanh: “Chiều nay.”



“Chúc mừng mày.” Kim Nam Tuấn mừng thay cho hắn, nét mặt cũng tươi tỉnh hơn nhiều, “Tao cứ nghĩ mày sẽ hỏi Mẫn Doãn Kỳ chứ.”



Y luôn có nhiều ý tưởng hơn.



Kim Thái Hanh: “Mày có chồng sắp cưới, chắc là có kinh nghiệm hơn nó. Chuyện của nó còn xa lắm.”



Kim Nam Tuấn tự cười giễu chính mình cũng còn xa lắm, nhưng anh vẫn nghiêm túc suy nghĩ vấn đề của Kim Thái Hanh, “Nếu là tao, tao sẽ chuẩn bị một bó hồng trắng.”





Điền Chính Quốc đứng trước gương thắt cà vạt, điện thoại lưu lại tin nhắn thúc giục của bố mẹ cách đây 10 phút.



Anh xem lại thời gian, vẫn còn sớm.



Bố mẹ lúc nào cũng nóng vội hơn anh.



Sau khi chỉnh lại áo sơ mi, anh lấy bộ vest ra. Trang phục đã được bàn bạc từ trước, cả hai đều mặc vest thiết kế cao cấp, Kim Thái Hanh mặc vest đen, còn anh là vest trắng.



Tin nhắn trên điện thoại hiện lên.



Kim Thái Hanh: “Anh tới rồi, đang đợi dưới nhà em.”



“Vâng, em xuống ngay đây.”



Hôm nay không chỉ là ngày lành tháng tốt do mẹ chọn mà còn là một ngày nắng hiếm có. Thang máy mạ vàng từ từ mở ra, người đàn ông trước mặt như một bức tranh sơn dầu vừa được hoàn thiện.



Bộ vest màu tối cùng cà vạt, chiếc kính gọng mảnh viền vàng – bất kể nhìn bao lâu cũng không thấy chán. Nhưng ngoại hình bên ngoài chỉ là phụ, quan trọng nhất vẫn là hai trái tim dính chặt vào nhau.



Thời tiết hôm nay rất đẹp, mấy cặp đôi đi đăng ký kết hôn tấp nập ra vào. Các nhân viên làm việc cũng nhiều nên họ không phải đợi quá lâu. Điền đơn, chụp ảnh, đóng dấu và tuyên thệ đều được thực hiện nhanh chóng.



Điền Chính Quốc ngậm viên kẹo cưới mà nhân viên đưa cho, suốt đường đi anh cứ nhìn mãi vào giấy hôn thú, cửa xe đều do Kim Thái Hanh mở giúp.



Lưu luyến ngắm bức ảnh của hai người, Điền Chính Quốc hồi tưởng lại toàn bộ quá trình lãnh chứng. Người ta thường nói lúc tuyên thệ là khoảnh khắc xúc động nhất, nhưng Điền Chính Quốc thì khác, cảm xúc dâng trào nhất lại là khi chụp ảnh chung.



Ban đầu hai người ngồi khá xa nhau, thợ chụp ảnh ra hiệu từ phía sau ống kính. Điền Chính Quốc còn chưa kịp phản ứng, eo phải của anh đã bị kéo sát lại, cả hai ngay lập tức dựa vào nhau.



Cho đến khi chụp xong, bàn tay ôm lấy eo anh mới rời đi. Cái ôm ấy rất chặt, lòng bàn tay nóng bỏng, cảm giác như mấy đốt ngón tay đều đang siết lại.



Điền Chính Quốc nhìn gương mặt đỏ ửng của mình rồi lại nhìn sang Kim Thái Hanh – người vẫn luôn vững vàng điềm tĩnh, điển trai đến mức chết người.



Lần đầu tiên anh nhận ra mình rất dễ đỏ mặt.



Anh gấp giấy chứng nhận lại, chạm nhẹ vào chỗ vừa bị ôm.



Một ngày kỉ niệm đáng nhớ thế này, có thêm vài vệt đỏ cũng không tệ đâu nhỉ.



Điền Chính Quốc quay sang nhìn ghế lái trống không.



Lạ thật, Thái Hanh đâu rồi?



Anh định bước xuống xe thì Kim Thái Hanh mở cửa ngồi vào, trên tay còn cầm theo một bó hoa tươi.



Điền Chính Quốc vừa mừng vừa lo, “Sao đột nhiên lại tặng hoa vậy?”



“Kết hôn mà, cũng phải có chút nghi thức chứ.” Kim Thái Hanh đặt cả bó hoa thơm ngát vào tay anh, “Anh có hỏi một người bạn, cậu ấy gợi ý anh nên tặng một bó hoa hồng trắng.”



Điền Chính Quốc: “Bác sĩ Mẫn sao?”



Kim Thái Hanh: “Không phải, là Nam Tuấn.”



“Ồ, bác sĩ Kim Nam Tuấn cũng lãng mạn ghê.”



Hoa hồng trắng mang ý nghĩa thuần khiết, ngây thơ, lãng mạn và tôn trọng.



Điền Chính Quốc chợt nhớ đến những bức ảnh trong trang cá nhân của Niệm Tương cũng có hoa hồng trắng. Anh cúi xuống ngắm bó hoa của mình, “Nhưng hình như ở đây không có hoa hồng trắng…”



Anh đột nhiên hiểu ra, tim Điền Chính Quốc đập loạn nhịp, “Bó hoa này là từ mấy chậu ngoài ban công sao anh?”



Kim Thái Hanh gật đầu, “So với hoa hồng trắng ở tiệm, anh thích tự tay gói một bó hơn để tặng em hơn.”



Ban công nhà Kim Thái Hanh rực rỡ sắc màu như một tiệm hoa thu nhỏ.



Hắn hỏi: “Em có thích không?”



Điền Chính Quốc: “Thích lắm.”



Ban công có bao nhiêu loại hoa đang nở thì trong lòng anh bây giờ cũng có bấy nhiêu niềm vui. Một bó rất lớn được gói trong giấy kraft nâu, đưa sát lại gần còn ngửi thấy mùi thảo mộc phảng phất trên giấy.



Kim Thái Hanh đắm chìm trong nụ cười của anh, muốn cất giữ nó mãi trong chiếc hộp thủy tinh, “Trong nhà không có giấy màu, anh lại thấy loại này hợp hơn.”



Điền Chính Quốc: “Rất hợp, còn đẹp hơn cả giấy màu.”



Hoa tươi xếp tầng tầng lớp lớp, chẳng cần bất kỳ phụ kiện trang trí dư thừa nào khác. Điền Chính Quốc vừa kiêu ngạo vừa hài lòng, vì anh cũng có công chăm bẵm tưới nước cho chúng.



Điền Chính Quốc đưa mũi lại gần bó hoa, “Dù thích nhưng cũng hơi tiếc.”



Chúng nó vốn đang lên trong chậu.



“Dù không cắt tỉa thì mấy ngày nữa hoa cũng sẽ tàn. Có lẽ chúng sẽ thích xuất hiện trong bình hoa ở phòng ngủ của em hơn.” Kim Thái Hanh nói: “Đương nhiên sự sống của cây là vô hạn, những nụ khác sẽ nở vào ngày mai thôi.”



Điền Chính Quốc cũng đang có ý này, “Lát nữa phải mua thêm vài cái bình mới được.”



Mang chúng về nhà đặt trên bàn trà, đầu giường và cả bệ cửa sổ tràn ngập ánh nắng.



Kim Thái Hanh nhìn anh cố sức ôm bó hoa to tướng, “Anh không nghĩ hôm nay sẽ nở nhiều thế, đáng lẽ nên cắt ít hơn.”



“Không sao đâu, đẹp lắm.” Điền Chính Quốc ôm chặt bó hoa hơn, “Cảm ơn chúng vì đã nở rộ vào hôm nay để dành cho chúng ta.”



Điền Chính Quốc: “Thật mong sau này có thể mua một căn nhà có ban công siêu rộng, trồng thêm nhiều hoa hơn, chúng sẽ luân phiên nở quanh năm, vậy thì ngày nào ban công cũng sẽ rực rỡ.”



Kim Thái Hanh nói: “Mấy hôm trước anh vừa tìm được một căn như vậy, em muốn đi xem không?”



Điền Chính Quốc háo hức không chờ nổi, “Đi liền bây giờ được không?”



“Được.” Kim Thái Hanh cài dây an toàn giúp anh, chuẩn bị khởi động xe, “À đúng rồi, có một câu anh quên chưa nói.”



Điền Chính Quốc quấn đầu ngón tay vào sợi dây buộc hoa, “Câu gì?”



“Chính Quốc, tân hôn vui vẻ.”



Bó hoa rực rỡ phản chiếu lên gương mặt Điền Chính Quốc, mọi điều đẹp đẽ nhất trên đời dường như đang hiện hữu trước mắt.



“Tân hôn vui vẻ, Kim tiên sinh.”












Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #vui